Sau Khi Bị Học Thần Phát Hiện Yêu Thầm (H)
Chương 30: Như Một Giấc Mơ
Ác Nữ Lị Lị Tử
13/08/2023
Ngọn gió mùa hạ ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má, thổi tan sự xấu hổ trên mặt Thư Đồng, mây mù trên đầu chậm rãi di chuyển, khiến hai cái bóng trên mặt đất thoáng chốc chồng lên nhau.
Bên tai là tiếng lá xào xạc do gió thổi, Thù Đồng hơi nghiêng đầu nhìn Trì Tư Việt bên cạnh mình, thầm nghĩ, nếu thời gian có thể đứng lại vào lúc này thì hay biết mấy.
Nhưng ước nguyện tốt đẹp được bên nhau một thời gian như thế này cũng hóa hư không, cách một con đường nhỏ, Thù Đồng nghe thấy có người gọi tên mình từ phía đối diện.
Khi thấy rõ là ai gọi mình, Thù Đồng gần như dùng tốc độ nhanh nhất kéo dài khoảng cách với người bên cạnh.
Trì Tư Việt hơi nhướng mày, thu hết vào mắt toàn bộ hành động cố tình tránh bị nghi ngờ của cô.
Trần Gia Minh chạy có chút hụt hơi, mới vừa đến trước mặt cô định mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy Trì Tư Việt cách Thù Đồng không xa.
Tuyến đường chính của trường học không một bóng người, hai người lại đứng tương đối gần, rất khó để nghĩ họ là hai người xa lạ.
Thù Đồng cũng chú ý tới vấn đề này, hai bước chân cách xa cậu vừa rồi căn bản không phát huy chút tác dụng nào.
Cô cuống quýt cầm chặt chai nước đang giấu sau lưng, trong lòng hồi hộp dâng lên tận cổ họng, sợ cậu ta hỏi câu gì đó mà cô không trả lời được.
May mắn thay, Trần Gia Minh không hóng hớt như Hứa Mễ Nhạc, cậu ta chỉ sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lại tiếp tục rơi trên người cô.
“Thù Đồng, cặp sách của cậu còn ở phòng học đấy, Hứa Mễ Nhạc kêu không liên lạc được với cậu…”
Nói đến đây, Thù Đồng mới chợt nhớ tới Hứa Mễ Nhạc, cô nàng chắc đang lo lắng lắm.
Cô vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cảm giác áy náy trào dâng trong lòng khiến cô vô thức muốn chạy nhanh quay lại lớp học, cô ngửa đầu nhìn Trì Tư Việt không chút cảm xúc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lo sợ bí mật giữa cô và cậu bị bại lộ, đành phải cùng Trần Gia Minh chạy về phía lớp học.
Thù Đồng có thể cảm giác được ánh mắt của Trì Tư Việt dường như dừng lại trên người bọn họ một lúc, nhưng cô không dám nhìn lại, mãi cho đến khoảng cách đủ xa, cô mới lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua.
Bóng dáng cao gầy của thiếu niên bị hoàng hôn chiều tà buông xuống lặng lẽ bao trùm, đang giương mắt dửng dưng nhìn cô. Trái tim vừa rồi còn căng thẳng của Thù Đồng lại run lên một cách khó hiểu.
Khi cô trở lại lớp học, Hứa Mễ Nhạc không hề thắc mắc về sự biến mất hơn một giờ của cô, ngược lại, còn rót sẵn nước ấm cho cô, ân cần hỏi cô có cần đến bệnh viện không. Trần Gia Minh dường như cũng không cảm thấy cô có khả năng quen biết Trì Tư Việt, chỉ lặng lẽ ngồi một bên thu dọn cặp sách của mình.
Mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra, như một giấc mơ hão huyền và không có thực.
Vòi hoa sen trên đầu xối lên cơ thể xinh đẹp của thiếu nữ, những tia nước rơi xuống bộ ngực khiến nhũ hoa hơi hếch lên, Thù Đồng khẽ cau mày, giơ tay lên lau đi lớp sương mù trên mặt gương, nhìn những vệt đỏ nhạt rải rác khắp ngực mình, sững sờ trong giây lát.
Đúng vậy, những chuyện xảy ra với Trì Tư Việt thực sự giống như một giấc mơ do chính cô tạo ra, chỉ có___
Chỉ có những dấu vết dâm mỹ mà cậu để lại trên ngực cô mới có thể giúp cô chứng minh rằng sự điên cuồng trong phòng thiết bị ngày đó thật sự tồn tại.
Thời gian trôi qua mau, và trong một đoạn thời gian, Thù Đồng không gặp lại Trì Tư Việt nữa.
Có thể nói, nếu không có hai lần tình cờ gặp gỡ trước đó, giữa cô và Trì Tư Việt sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
Trưa hôm nay, sau buổi tập thể dục giữa giờ, giáo viên chủ nhiệm Phương Lâm đã gọi Thù Đồng lại trước khi cô chuẩn bị quay lại lớp học.
Cô chưa bao giờ bị giáo viên gọi nói chuyện riêng như này, cô mang tâm trạng thấp thỏm đi theo Phương Lâm đến văn phòng trên tầng 5.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, các giáo viên bộ môn đều đang nghiêm túc chấm bài thi.
Thù Đồng rũ mắt xuống, điều chỉnh bước chân nhẹ nhất có thể, cuối cùng đi về phía bàn làm việc.
Bên tai là tiếng lá xào xạc do gió thổi, Thù Đồng hơi nghiêng đầu nhìn Trì Tư Việt bên cạnh mình, thầm nghĩ, nếu thời gian có thể đứng lại vào lúc này thì hay biết mấy.
Nhưng ước nguyện tốt đẹp được bên nhau một thời gian như thế này cũng hóa hư không, cách một con đường nhỏ, Thù Đồng nghe thấy có người gọi tên mình từ phía đối diện.
Khi thấy rõ là ai gọi mình, Thù Đồng gần như dùng tốc độ nhanh nhất kéo dài khoảng cách với người bên cạnh.
Trì Tư Việt hơi nhướng mày, thu hết vào mắt toàn bộ hành động cố tình tránh bị nghi ngờ của cô.
Trần Gia Minh chạy có chút hụt hơi, mới vừa đến trước mặt cô định mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy Trì Tư Việt cách Thù Đồng không xa.
Tuyến đường chính của trường học không một bóng người, hai người lại đứng tương đối gần, rất khó để nghĩ họ là hai người xa lạ.
Thù Đồng cũng chú ý tới vấn đề này, hai bước chân cách xa cậu vừa rồi căn bản không phát huy chút tác dụng nào.
Cô cuống quýt cầm chặt chai nước đang giấu sau lưng, trong lòng hồi hộp dâng lên tận cổ họng, sợ cậu ta hỏi câu gì đó mà cô không trả lời được.
May mắn thay, Trần Gia Minh không hóng hớt như Hứa Mễ Nhạc, cậu ta chỉ sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lại tiếp tục rơi trên người cô.
“Thù Đồng, cặp sách của cậu còn ở phòng học đấy, Hứa Mễ Nhạc kêu không liên lạc được với cậu…”
Nói đến đây, Thù Đồng mới chợt nhớ tới Hứa Mễ Nhạc, cô nàng chắc đang lo lắng lắm.
Cô vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cảm giác áy náy trào dâng trong lòng khiến cô vô thức muốn chạy nhanh quay lại lớp học, cô ngửa đầu nhìn Trì Tư Việt không chút cảm xúc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lo sợ bí mật giữa cô và cậu bị bại lộ, đành phải cùng Trần Gia Minh chạy về phía lớp học.
Thù Đồng có thể cảm giác được ánh mắt của Trì Tư Việt dường như dừng lại trên người bọn họ một lúc, nhưng cô không dám nhìn lại, mãi cho đến khoảng cách đủ xa, cô mới lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua.
Bóng dáng cao gầy của thiếu niên bị hoàng hôn chiều tà buông xuống lặng lẽ bao trùm, đang giương mắt dửng dưng nhìn cô. Trái tim vừa rồi còn căng thẳng của Thù Đồng lại run lên một cách khó hiểu.
Khi cô trở lại lớp học, Hứa Mễ Nhạc không hề thắc mắc về sự biến mất hơn một giờ của cô, ngược lại, còn rót sẵn nước ấm cho cô, ân cần hỏi cô có cần đến bệnh viện không. Trần Gia Minh dường như cũng không cảm thấy cô có khả năng quen biết Trì Tư Việt, chỉ lặng lẽ ngồi một bên thu dọn cặp sách của mình.
Mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra, như một giấc mơ hão huyền và không có thực.
Vòi hoa sen trên đầu xối lên cơ thể xinh đẹp của thiếu nữ, những tia nước rơi xuống bộ ngực khiến nhũ hoa hơi hếch lên, Thù Đồng khẽ cau mày, giơ tay lên lau đi lớp sương mù trên mặt gương, nhìn những vệt đỏ nhạt rải rác khắp ngực mình, sững sờ trong giây lát.
Đúng vậy, những chuyện xảy ra với Trì Tư Việt thực sự giống như một giấc mơ do chính cô tạo ra, chỉ có___
Chỉ có những dấu vết dâm mỹ mà cậu để lại trên ngực cô mới có thể giúp cô chứng minh rằng sự điên cuồng trong phòng thiết bị ngày đó thật sự tồn tại.
Thời gian trôi qua mau, và trong một đoạn thời gian, Thù Đồng không gặp lại Trì Tư Việt nữa.
Có thể nói, nếu không có hai lần tình cờ gặp gỡ trước đó, giữa cô và Trì Tư Việt sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
Trưa hôm nay, sau buổi tập thể dục giữa giờ, giáo viên chủ nhiệm Phương Lâm đã gọi Thù Đồng lại trước khi cô chuẩn bị quay lại lớp học.
Cô chưa bao giờ bị giáo viên gọi nói chuyện riêng như này, cô mang tâm trạng thấp thỏm đi theo Phương Lâm đến văn phòng trên tầng 5.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, các giáo viên bộ môn đều đang nghiêm túc chấm bài thi.
Thù Đồng rũ mắt xuống, điều chỉnh bước chân nhẹ nhất có thể, cuối cùng đi về phía bàn làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.