Sau Khi Bị Học Thần Phát Hiện Yêu Thầm (H)
Chương 13: Tự Lau
Ác Nữ Lị Lị Tử
15/05/2023
Thấy cậu lấy thêm khăn giấy mới, tay hướng vào giữa hai chân cô.
Thù Đồng khép hai chân lại, nhẹ giọng nói: “Mình, để tự mình lau…”
Trì Tư Việt liếc cô một cái, cười như không cười: “Hiện tại thấy xấu hổ à? Vừa nãy kêu lẳng lơ như thế.”
May mắn thay, cậu cũng không miễn cưỡng, thả khăn giấy xuống, ngồi lại ghế.
Thù Đồng bị ánh mắt anh làm cho ngượng ngùng, nghiêng người cẩn thận lau sạch vết dính giữa hai chân, sau đó xột xoạt mặc váy và tất vào.
Có chút xấu hổ đứng đó.
Cả căn phòng yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống từ vòi hoa sen trong phòng tắm.
Tí tách, tí tách. Sau khi nhiệt độ giảm bớt trong phòng truyền ra tiếng vang.
Thù Đồng cúi đầu, ngón tay nắm lấy mép váy chậm rãi cuộn lại, rồi lại thả ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cô muốn nhấc chân ra khỏi phòng, nhưng lại có chút do dự.
“Cạch” một tiếng, chiếc bật lửa màu bạc bị đẩy ra, chùm lửa xanh vàng mạnh mẽ bùng lên.
Thù Đồng nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy đầu ngón tay của Trì Tư Việt sáng lên một chút đỏ tươi, làn khói trắng lượn lờ khiến cô khó có thể nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Cái này chắc là…ám chỉ cậu có thể đi được rồi.
Thù Đồng xấu hổ nhìn cậu, cụp mắt xuống, ủ rũ đi về phía cửa.
“Đi đâu đấy?” Cổ tay bị lòng bàn tay ấm áp của Trì Tư Việt nắm lấy, cậu tùy ý hỏi.
“Mình, mình về nhà…” Giọng cô nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Trì Tư Việt lại nghe rõ ràng, cậu nhướng mày cười, điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng khẽ rung lên, rũ bỏ tàn thuốc: “Không lấy cặp sách theo à?”
Lúc này Thù Đồng mới nhớ tới cặp sách của mình, lập tức cảm thấy lúng túng, từ cổ đến mặt đều nóng bừng.
“Lấy, lấy.” Cô mím môi vươn tay nhận lấy.
Còn chưa kịp chạm vào, Trì Tư Việt đã rướn người lại gần, ngón tay thon dài móc lấy dây cặp, hai ngón tay trái thì kẹp điếu thuốc, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, dù đã tan học hai ba tiếng, nhưng Thù Đồng vẫn thấp thỏm đi theo sau cậu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vừa rồi làm chuyện đó với cậu ấy, lúc này cả người chột dạ đến mức sợ gặp người quen.
May mắn thay, mọi thứ đều an toàn trên đường đi.
Khi đến cửa, Thù Đồng không biết nên nói gì, đang rối rắm thì bỗng nhìn thấy phía đối diện có tốp năm tốp ba học sinh đi ngang qua, một người trong số đó có ánh mắt sắc bén, cách một khoảng rất xa vẫn rướn giọng kêu to: “Trì Tư Việt.”
Thù Đồng khép hai chân lại, nhẹ giọng nói: “Mình, để tự mình lau…”
Trì Tư Việt liếc cô một cái, cười như không cười: “Hiện tại thấy xấu hổ à? Vừa nãy kêu lẳng lơ như thế.”
May mắn thay, cậu cũng không miễn cưỡng, thả khăn giấy xuống, ngồi lại ghế.
Thù Đồng bị ánh mắt anh làm cho ngượng ngùng, nghiêng người cẩn thận lau sạch vết dính giữa hai chân, sau đó xột xoạt mặc váy và tất vào.
Có chút xấu hổ đứng đó.
Cả căn phòng yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống từ vòi hoa sen trong phòng tắm.
Tí tách, tí tách. Sau khi nhiệt độ giảm bớt trong phòng truyền ra tiếng vang.
Thù Đồng cúi đầu, ngón tay nắm lấy mép váy chậm rãi cuộn lại, rồi lại thả ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cô muốn nhấc chân ra khỏi phòng, nhưng lại có chút do dự.
“Cạch” một tiếng, chiếc bật lửa màu bạc bị đẩy ra, chùm lửa xanh vàng mạnh mẽ bùng lên.
Thù Đồng nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy đầu ngón tay của Trì Tư Việt sáng lên một chút đỏ tươi, làn khói trắng lượn lờ khiến cô khó có thể nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Cái này chắc là…ám chỉ cậu có thể đi được rồi.
Thù Đồng xấu hổ nhìn cậu, cụp mắt xuống, ủ rũ đi về phía cửa.
“Đi đâu đấy?” Cổ tay bị lòng bàn tay ấm áp của Trì Tư Việt nắm lấy, cậu tùy ý hỏi.
“Mình, mình về nhà…” Giọng cô nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Trì Tư Việt lại nghe rõ ràng, cậu nhướng mày cười, điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng khẽ rung lên, rũ bỏ tàn thuốc: “Không lấy cặp sách theo à?”
Lúc này Thù Đồng mới nhớ tới cặp sách của mình, lập tức cảm thấy lúng túng, từ cổ đến mặt đều nóng bừng.
“Lấy, lấy.” Cô mím môi vươn tay nhận lấy.
Còn chưa kịp chạm vào, Trì Tư Việt đã rướn người lại gần, ngón tay thon dài móc lấy dây cặp, hai ngón tay trái thì kẹp điếu thuốc, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, dù đã tan học hai ba tiếng, nhưng Thù Đồng vẫn thấp thỏm đi theo sau cậu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vừa rồi làm chuyện đó với cậu ấy, lúc này cả người chột dạ đến mức sợ gặp người quen.
May mắn thay, mọi thứ đều an toàn trên đường đi.
Khi đến cửa, Thù Đồng không biết nên nói gì, đang rối rắm thì bỗng nhìn thấy phía đối diện có tốp năm tốp ba học sinh đi ngang qua, một người trong số đó có ánh mắt sắc bén, cách một khoảng rất xa vẫn rướn giọng kêu to: “Trì Tư Việt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.