Sau Khi Bị Học Thần Phát Hiện Yêu Thầm (H)
Chương 50: Video 1 (H Nhẹ)
Ác Nữ Lị Lị Tử
13/08/2023
"Ừ." Trì Tư Việt trả lời rất ngắn gọn, nhưng trong một hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Thù Đồng nghe rất rõ ràng.
Cũng rõ ràng không kém, là nhịp đập của trái tim cô.
Thù Đồng giơ tay kia lên, hơi chụm các ngón tay lại che đi ống nghe, cô hạ giọng, "Tôi, mẹ tôi còn ở nhà…"
Cốc cốc, cửa phòng ngủ bị gõ vang từ bên ngoài.
"Đồng Đồng?! Mẹ có chút việc phải ra ngoài một lát."
Giọng nói lanh lảnh của Lãnh Minh Khiết từ ngoài cửa vọng vào.
Thù Đồng cuống quýt dùng mu bàn tay giấu điện thoại sau lưng, bước nhanh về phía trước đi mở cửa.
Lãnh Minh Khiết đang hơi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, tay kia thì đang nhấc đôi giày cao gót trên chân.
Thấy cửa mở, bà xỏ giày đứng dậy, giơ tay cầm điện thoại, liếc nhìn phòng ngủ phía sau Thù Đồng một vòng, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Sao lại khóa cửa?"
Ánh mắt Thù Đồng rơi vào chiếc chìa khóa trên tủ giày bên cạnh, thấp giọng giải thích: “Con… . . . . . Con muốn thay quần áo.”
Lãnh Minh Khiết thấy trong phòng không có gì bất thường nên không nghi ngờ gì mà vội vàng giật lấy chiếc móc khóa đang kêu leng keng cho vào túi xách, sau đó giơ tay vuốt mái tóc dài mềm mại của Thù Đồng.
"Đồng Đồng, bây giờ mẹ phải ra ngoài, đồ ăn hâm nóng rồi thì dọn lên bàn, nhớ ăn lúc còn nóng, trong tủ lạnh có bánh cuộn Bạch Ngọc và bánh su kem mà con thích ăn, cơm nước xong nhớ làm bài tập rồi khóa cửa cẩn thận, mẹ có mang chìa khóa, không cần chờ mẹ."
"Vâng, con biết rồi." Thù Đồng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Từ trước đến nay Thù Đồng luôn ngoan ngoãn, hơn nữa, trong quá khứ, những chuyện tương tự như này đã xảy ra nhiều lần, Lãnh Minh Khiết bị công ty gọi đi vì công việc đột xuất, hoặc suốt đêm thu dọn hành lý để đi đến nơi khác công tác.
Từ lâu cô đã quen với việc buổi sáng thức dậy, một mình đối diện với căn phòng trống trải, nhìn ghi chú dặn dò do mẹ cô vội vàng để lại, cùng những thông báo chuyển khoản chưa đọc trên điện thoại.
Thù Đồng sớm hiểu chuyện, biết mẹ một mình nuôi nấng mình không dễ dàng gì, cô đã rất hài lòng với hoàn cảnh sống có cơm ăn áo mặc hiện tại, muốn mua gì mẹ cô đều cố gắng hết sức đáp ứng cho cô.
Đặc biệt là với những ngày cô còn nhỏ, bởi vì Lãnh Minh Khiết bận rộn công việc đành phải để cô ăn nhờ ở đậu một thời gian, hoàn cảnh hiện tại cũng không tệ, chỉ là mẹ cô vẫn bận rộn như ngày nào, nhưng so với việc sống trong nhà người thân mà phải nhìn sắc mặt người ta để sinh hoạt, như hiện giờ một mình đối diện với ngôi nhà trống vắng còn đỡ hơn nhiều.
Thù Đồng khóa cửa chống trộm rồi trở lại phòng, lúc này mới chợt nhớ tới cuộc gọi thoại trên tay nãy giờ vẫn chưa cúp máy.
Thời gian cuộc gọi trên điện thoại hiển thị rõ ràng rằng bên kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và mẹ cô.
Cô mím môi, đưa tay lên áp ống nghe vào tai.
Đầu bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng lách cách ngắt quãng của những ngón tay chạm vào hộp quẹt.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của Thù Đồng, Trì Tư Việt đặt bật lửa trở lại trên bàn, tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Hiện tại thì sao?"
Anh đang hỏi, bây giờ còn ai ở nhà không?
Rõ ràng anh đã nghe hết, nhưng anh muốn nghe câu trả lời của cô, muốn nghe chính miệng cô nói bây giờ chỉ có mình cô ở nhà, sau đó ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Thù Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáp: "Hiện tại, hiện tại trong nhà không còn ai khác. . . . . . . . ."
"Ừm, đi thay quần áo đi."
Cuối cùng, Trì Tư Việt lại thấp giọng nói thêm: "Nghe lời."
Lúc mở tủ quần áo Thù Đồng dừng lại một chút, ngón tay vô thức nắm chặt tay nắm cửa tủ.
Thật ra anh không cần nói thêm câu dỗ dành cuối cùng với cô, cô đã định ngoan ngoãn làm theo rồi, hiện tại giọng điệu của anh lại có chút thân thiết dỗ dành như tình nhân, khiến tim cô càng thêm loạn nhịp.
Cô thích Trì Tư Việt như thế này, mặc dù trong lòng cô biết rất rõ rằng Trì Tư Việt nói câu đó chỉ để cô đi thay bộ đồ lót kia, nhưng đối với cô, người đang lún sâu vào mối quan hệ bất thường này, có vẻ như cô đã không thể từ chối những đòi hỏi về thể xác mà anh đưa ra cho chính mình.
Bộ đồ lót này thực sự quá xấu hổ, Thù Đồng lật chiếc điện thoại trên giường lại và khóa màn hình, mặc dù biết đây chỉ là cuộc gọi thoại, Trì Tư Việt ở bên kia không thể nhìn thấy gì, nhưng sự xấu hổ của một thiếu nữ khiến cô không thể không dùng chăn che kín điện thoại.
Cơ thể xinh đẹp của cô gái hoàn toàn được phản chiếu qua chiếc gương soi toàn thân, Thù Đồng vội vàng liếc nhìn chính mình sau khi thay nội y, thẹn thùng đến mức không biết phải làm sao, vội vàng lục tung tủ quần áo tìm chiếc váy ngủ nào đó để mặc vào.
Chiếc điện thoại vùi dưới chăn lại rung lên, Thù Đồng có chút hoảng hốt vén góc chăn lên, mở màn hình ra, lúc này mới thấy Trì Tư Nguyệt vừa cúp điện thoại.
Và bây giờ, anh ấy bắt đầu một cuộc gọi video.
Thù Đồng bất lực nhìn chằm chằm vào bức ảnh đại diện màu đen trên màn hình, do dự hồi lâu rồi duỗi ngón tay ra, nhịp tim run rẩy ấn vào nút trả lời màu xanh lá cây.
Một tiếng “Ting” vang lên, video đã được bật lên, Thù Đồng thậm chí còn không thèm nhìn bên phía Trì Tư Việt, cô nhanh chóng chuyển góc máy quay, ngay khi chuyển sang camera sau, vẻ mặt hơi bối rối của cô lập tức thay đổi thành sàn phòng ngủ.
Trì Tư Việt nhìn thấy một đôi cẳng chân mảnh khảnh và trắng trẻo, nhìn tiếp xuống dưới là những ngón chân hồng hào bóng loáng trong đôi dép thỏ màu xanh nhạt.
“Thẹn thùng hả?” Trì Tư Việt hơi nhướng mày, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thù Đồng không đáp lại mà chỉ bước từng bước nhỏ lùi về phía sau, hoàn toàn rút lui khỏi khung camera, chỉ để lại tấm thảm mềm mại được ánh đèn vàng ấm áp trong ống kính chiếu rọi.
Trì Tư Việt nhìn xuống phần thân dưới rõ ràng đã có phản ứng của mình, ngón tay thon dài nắm chặt cạp quần và kéo nó xuống, giải phóng gật thịt đang cương cứng của anh.
"Tiểu huyệt có ướt không?" Anh hỏi.
Thù Đồng hơi khép hai chân lại, đưa tay sờ sờ viên ngọc trai hơi ẩm ướt, nhẹ nhàng đáp lại.
Yết hầu của Trì Tư Việt lăn lên lăn xuống, sau đó anh dùng năm ngón tay nắm lấy cự vật vừa thô to vừa cương cứng.
“Thù Đồng” Anh khàn giọng gọi cô.
"Ừm. . . . . . . . ."
"Gậy thịt cứng quá, tôi muốn cắm vào tiểu huyệt của cậu." Nói xong, hình ảnh bên phía anh thay đổi, camera quay lại hình ảnh những đốt ngón tay anh đang nắm chặt vật nam tính.
Hô hấp Thù Đồng ngưng trệ, mấy ngón tay siết chặt tấm chăn.
Bởi vì lời nói của anh cùng cảnh tượng trước mắt kích thích song song, một dòng dịch thể ấm áp chảy ra từ hạ thể của cô.
Cô đưa tay ra định lau, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào môi âm hộ ẩm ướt, cô vô thức rên rỉ ra tiếng.
Hơi thở của Trì Tư Việt trở nên nặng nề, anh hổn hển hỏi: "Tiểu huyệt cũng muốn được gậy thịt cắm vào đúng không? Hửm?"
Thù Đồng khó nhịn nuốt nước miếng, bên tai nghe tiếng thở dốc gợi cảm của anh, hai chân vô thức dạng sang hai bên, ngón tay khẽ run, chạm vào hoa huyệt bị ngọc trai cọ xát đến mức tiết đầy dâm thủy.
Cũng rõ ràng không kém, là nhịp đập của trái tim cô.
Thù Đồng giơ tay kia lên, hơi chụm các ngón tay lại che đi ống nghe, cô hạ giọng, "Tôi, mẹ tôi còn ở nhà…"
Cốc cốc, cửa phòng ngủ bị gõ vang từ bên ngoài.
"Đồng Đồng?! Mẹ có chút việc phải ra ngoài một lát."
Giọng nói lanh lảnh của Lãnh Minh Khiết từ ngoài cửa vọng vào.
Thù Đồng cuống quýt dùng mu bàn tay giấu điện thoại sau lưng, bước nhanh về phía trước đi mở cửa.
Lãnh Minh Khiết đang hơi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, tay kia thì đang nhấc đôi giày cao gót trên chân.
Thấy cửa mở, bà xỏ giày đứng dậy, giơ tay cầm điện thoại, liếc nhìn phòng ngủ phía sau Thù Đồng một vòng, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Sao lại khóa cửa?"
Ánh mắt Thù Đồng rơi vào chiếc chìa khóa trên tủ giày bên cạnh, thấp giọng giải thích: “Con… . . . . . Con muốn thay quần áo.”
Lãnh Minh Khiết thấy trong phòng không có gì bất thường nên không nghi ngờ gì mà vội vàng giật lấy chiếc móc khóa đang kêu leng keng cho vào túi xách, sau đó giơ tay vuốt mái tóc dài mềm mại của Thù Đồng.
"Đồng Đồng, bây giờ mẹ phải ra ngoài, đồ ăn hâm nóng rồi thì dọn lên bàn, nhớ ăn lúc còn nóng, trong tủ lạnh có bánh cuộn Bạch Ngọc và bánh su kem mà con thích ăn, cơm nước xong nhớ làm bài tập rồi khóa cửa cẩn thận, mẹ có mang chìa khóa, không cần chờ mẹ."
"Vâng, con biết rồi." Thù Đồng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Từ trước đến nay Thù Đồng luôn ngoan ngoãn, hơn nữa, trong quá khứ, những chuyện tương tự như này đã xảy ra nhiều lần, Lãnh Minh Khiết bị công ty gọi đi vì công việc đột xuất, hoặc suốt đêm thu dọn hành lý để đi đến nơi khác công tác.
Từ lâu cô đã quen với việc buổi sáng thức dậy, một mình đối diện với căn phòng trống trải, nhìn ghi chú dặn dò do mẹ cô vội vàng để lại, cùng những thông báo chuyển khoản chưa đọc trên điện thoại.
Thù Đồng sớm hiểu chuyện, biết mẹ một mình nuôi nấng mình không dễ dàng gì, cô đã rất hài lòng với hoàn cảnh sống có cơm ăn áo mặc hiện tại, muốn mua gì mẹ cô đều cố gắng hết sức đáp ứng cho cô.
Đặc biệt là với những ngày cô còn nhỏ, bởi vì Lãnh Minh Khiết bận rộn công việc đành phải để cô ăn nhờ ở đậu một thời gian, hoàn cảnh hiện tại cũng không tệ, chỉ là mẹ cô vẫn bận rộn như ngày nào, nhưng so với việc sống trong nhà người thân mà phải nhìn sắc mặt người ta để sinh hoạt, như hiện giờ một mình đối diện với ngôi nhà trống vắng còn đỡ hơn nhiều.
Thù Đồng khóa cửa chống trộm rồi trở lại phòng, lúc này mới chợt nhớ tới cuộc gọi thoại trên tay nãy giờ vẫn chưa cúp máy.
Thời gian cuộc gọi trên điện thoại hiển thị rõ ràng rằng bên kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và mẹ cô.
Cô mím môi, đưa tay lên áp ống nghe vào tai.
Đầu bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng lách cách ngắt quãng của những ngón tay chạm vào hộp quẹt.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của Thù Đồng, Trì Tư Việt đặt bật lửa trở lại trên bàn, tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Hiện tại thì sao?"
Anh đang hỏi, bây giờ còn ai ở nhà không?
Rõ ràng anh đã nghe hết, nhưng anh muốn nghe câu trả lời của cô, muốn nghe chính miệng cô nói bây giờ chỉ có mình cô ở nhà, sau đó ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Thù Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáp: "Hiện tại, hiện tại trong nhà không còn ai khác. . . . . . . . ."
"Ừm, đi thay quần áo đi."
Cuối cùng, Trì Tư Việt lại thấp giọng nói thêm: "Nghe lời."
Lúc mở tủ quần áo Thù Đồng dừng lại một chút, ngón tay vô thức nắm chặt tay nắm cửa tủ.
Thật ra anh không cần nói thêm câu dỗ dành cuối cùng với cô, cô đã định ngoan ngoãn làm theo rồi, hiện tại giọng điệu của anh lại có chút thân thiết dỗ dành như tình nhân, khiến tim cô càng thêm loạn nhịp.
Cô thích Trì Tư Việt như thế này, mặc dù trong lòng cô biết rất rõ rằng Trì Tư Việt nói câu đó chỉ để cô đi thay bộ đồ lót kia, nhưng đối với cô, người đang lún sâu vào mối quan hệ bất thường này, có vẻ như cô đã không thể từ chối những đòi hỏi về thể xác mà anh đưa ra cho chính mình.
Bộ đồ lót này thực sự quá xấu hổ, Thù Đồng lật chiếc điện thoại trên giường lại và khóa màn hình, mặc dù biết đây chỉ là cuộc gọi thoại, Trì Tư Việt ở bên kia không thể nhìn thấy gì, nhưng sự xấu hổ của một thiếu nữ khiến cô không thể không dùng chăn che kín điện thoại.
Cơ thể xinh đẹp của cô gái hoàn toàn được phản chiếu qua chiếc gương soi toàn thân, Thù Đồng vội vàng liếc nhìn chính mình sau khi thay nội y, thẹn thùng đến mức không biết phải làm sao, vội vàng lục tung tủ quần áo tìm chiếc váy ngủ nào đó để mặc vào.
Chiếc điện thoại vùi dưới chăn lại rung lên, Thù Đồng có chút hoảng hốt vén góc chăn lên, mở màn hình ra, lúc này mới thấy Trì Tư Nguyệt vừa cúp điện thoại.
Và bây giờ, anh ấy bắt đầu một cuộc gọi video.
Thù Đồng bất lực nhìn chằm chằm vào bức ảnh đại diện màu đen trên màn hình, do dự hồi lâu rồi duỗi ngón tay ra, nhịp tim run rẩy ấn vào nút trả lời màu xanh lá cây.
Một tiếng “Ting” vang lên, video đã được bật lên, Thù Đồng thậm chí còn không thèm nhìn bên phía Trì Tư Việt, cô nhanh chóng chuyển góc máy quay, ngay khi chuyển sang camera sau, vẻ mặt hơi bối rối của cô lập tức thay đổi thành sàn phòng ngủ.
Trì Tư Việt nhìn thấy một đôi cẳng chân mảnh khảnh và trắng trẻo, nhìn tiếp xuống dưới là những ngón chân hồng hào bóng loáng trong đôi dép thỏ màu xanh nhạt.
“Thẹn thùng hả?” Trì Tư Việt hơi nhướng mày, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thù Đồng không đáp lại mà chỉ bước từng bước nhỏ lùi về phía sau, hoàn toàn rút lui khỏi khung camera, chỉ để lại tấm thảm mềm mại được ánh đèn vàng ấm áp trong ống kính chiếu rọi.
Trì Tư Việt nhìn xuống phần thân dưới rõ ràng đã có phản ứng của mình, ngón tay thon dài nắm chặt cạp quần và kéo nó xuống, giải phóng gật thịt đang cương cứng của anh.
"Tiểu huyệt có ướt không?" Anh hỏi.
Thù Đồng hơi khép hai chân lại, đưa tay sờ sờ viên ngọc trai hơi ẩm ướt, nhẹ nhàng đáp lại.
Yết hầu của Trì Tư Việt lăn lên lăn xuống, sau đó anh dùng năm ngón tay nắm lấy cự vật vừa thô to vừa cương cứng.
“Thù Đồng” Anh khàn giọng gọi cô.
"Ừm. . . . . . . . ."
"Gậy thịt cứng quá, tôi muốn cắm vào tiểu huyệt của cậu." Nói xong, hình ảnh bên phía anh thay đổi, camera quay lại hình ảnh những đốt ngón tay anh đang nắm chặt vật nam tính.
Hô hấp Thù Đồng ngưng trệ, mấy ngón tay siết chặt tấm chăn.
Bởi vì lời nói của anh cùng cảnh tượng trước mắt kích thích song song, một dòng dịch thể ấm áp chảy ra từ hạ thể của cô.
Cô đưa tay ra định lau, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào môi âm hộ ẩm ướt, cô vô thức rên rỉ ra tiếng.
Hơi thở của Trì Tư Việt trở nên nặng nề, anh hổn hển hỏi: "Tiểu huyệt cũng muốn được gậy thịt cắm vào đúng không? Hửm?"
Thù Đồng khó nhịn nuốt nước miếng, bên tai nghe tiếng thở dốc gợi cảm của anh, hai chân vô thức dạng sang hai bên, ngón tay khẽ run, chạm vào hoa huyệt bị ngọc trai cọ xát đến mức tiết đầy dâm thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.