Chương 17:
Bích Vân Thiên
03/07/2022
Khi Mậu Xuân trở về, Lâm Dao đang dựa vào bàn viết gì đó, thấy nàng ấy trở về cũng không ngẩng đầu lên liền hỏi: “Họ có nhận không? Đây là tương chúng ta tự làm, tất nhiên sẽ không thêm muối như bên ngoài bán. Ít muối không bảo quản được quá lâu, bây giờ thời tiết đang nóng nực, để vào chỗ thoáng mát cũng chỉ được tầm bảy tám ngày. Nếu có thể để vào trong hầm băng thì cũng giữ được hai mươi mấy ngày.”
“Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã dặn dò đầy đủ rồi.”
Lâm Dao nói: “Ngươi làm việc tất nhiên là ta thấy yên tâm.” Dù Lâm Dao nói rất nhiều nhưng không hề ngẩng đầu, chỉ tập trung viết. Một hồi lâu sau vẫn không thấy Mậu Xuân rời đi nàng hơi kinh ngạc, lúc này mới ngước mắt nhìn Mậu Xuân, hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Mậu Xuân do dự nói: “Phu nhân, nô tì nhìn vị Lục gia kia thấy thế nào cũng không giống trong lời đồn.”
Lâm Dao chưa từng gặp qua vị lão gia này, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa nàng lại còn là một nữ tử đã hòa ly nên càng phải cẩn thận hơn. Nhưng dường như vị lão gia kia cũng không quá muốn gặp người khác, Mậu Xuân đi theo thê tử Trương Sơn qua đó mấy lần mà không hề gặp lần nào. Hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy tận mặt người ta.
“Không giống thế nào?”
“Mọi người đều nói Lục gia kia là công tử phóng đãng, phong lưu thành tính, là một tên lưu manh hám sắc, có phải không ạ?”
Lâm Dao ho khan một tiếng thật lớn, cảm thấy nói sau lưng người ta như vậy không được thích hợp cho lắm. Mậu Xuân lại như không nhìn thấy ám chỉ của nàng, có lẽ là không nhịn được nữa, nên lại nói tiếp: “Phu nhân, nô tỳ cứ nói về lần này thôi nhé. Nô tỳ thấy vị Lục gia này cực kỳ uy nghiêm! Người còn nhớ lúc trước khi nô tỳ đi cùng người đến nhà Cố đại nhân không. Khi đó nhìn thấy Cố đại nhân từ rất xa mà nô tỳ đã cảm thấy tuy ngài ấy đang cười nhưng vẫn khiến cho nô tỳ căng thẳng không dám nói lời nào. Người còn nói như vậy gọi là uy nghiêm áp người, nhưng vị Lục gia này còn ghê gớm hơn Cố đại nhân nữa kìa.”
Cố đại nhân là thầy của Hoàng đế. Hiện giờ ông ta không còn giữ chức vụ trong triều nữa nhưng vẫn còn một chức Thái phó hư danh. Ông ta có mạng lưới quan hệ rất rộng trong triều, chính vì Vương Chính Trạch bái dưới danh nghĩa vị Cố đại nhân này nên mới có thể còn trẻ như vậy đã được vào nội các, một bước lên mây.
Lâm Dao không ngờ Mậu Xuân lại đánh giá về vị Lục gia này như vậy.
Tào thị đang bưng trà tới, nghe thấy hai người nói chuyện bà đứng bên cạnh nói: “Mậu Xuân, ngươi còn rất trẻ, lại chưa có gia đình, không biết những người thích ra vẻ đạo mạo sẽ thế nào đâu! Có phải ngươi nghĩ là vị Lục gia kia nhìn thấy nữ nhân sẽ chảy nước miếng không?”
Mậu Xuân thoáng cái đã bị nghẹn, nàng ấy thật sự có ý nghĩ như vậy.
Tào thị bày xong nước trà, lại đặt đĩa dưa hấu đã cắt sẵn lên bàn, sau đó nói: “Ngươi ấy à, xem thoại bản nhiều quá rồi đấy. Vị Lục gia kia tốt xấu gì cũng xuất thân từ phủ Ninh Quốc công. Ninh Quốc công là gia đình như thế nào? Chính là nhà thân mẫu của Thái hậu đấy. Trong số những hoàng thân quốc thích cũng đứng hàng đầu. Loại người này luôn có sự kiêu ngạo riêng, dù có tâm tư xấu xa bẩn thỉu thì cũng chỉ biểu hiện sau cánh cửa nhà, sao có thể biểu hiện hành vi phóng đãng ở ngoài đường chứ? Đã hiểu chưa!”
Mậu Xuân vẫn cảm thấy không cam lòng, lại nói: “Thật sự không giống mà. Hơn nữa người này trông cũng rất đẹp, dáng vẻ đó…” Mậu Xuân nói đến đây hai tai đã không kìm được mà đỏ lên, hiển nhiên là cảm thấy mình còn là một cô nương chưa lập gia đình, khen một nam nhân bên ngoài như vậy thật sự không thích hợp.
Lần này Lâm Dao đã hoàn toàn bị kích thích lòng hiếu kỳ. Lục gia này rốt cuộc dáng dấp thế nào mà có thể khiến cho tất cả mọi người xung quanh ba lần bảy lượt tán dương hắn đến vậy?
Thật ra diện mạo của Vương Chính Trạch cũng rất xuất chúng. Trong đám người cùng lứa hắn ta cũng được coi là người khiến ánh mắt người khác nhìn vào phải sáng lên. Mậu Xuân đi theo hầu hạ nàng, tất nhiên nhìn lâu đã quen, vậy nên tầm mắt cũng không phải là thấp. Đến nàng ấy cũng nói là bề ngoài đẹp… Lâm Dao thật sự muốn được nhìn mặt vị Lục gia này một lần.
Nhưng lúc này người đó đã đi về rồi, cũng không biết lần tới gặp mặt sẽ là lúc nào?
“Đừng nói nữa.” Lâm Dao nhanh chóng dập tắt suy nghĩ vừa rồi.
Mậu Xuân nghe Tào thị nói như vậy cũng cảm thấy rất đúng. Tri nhân tri diện bất tri tâm, dù gì người ta cũng là công tử phủ Quốc công, có háo sắc thì cũng không có khả năng lộ liễu như kẻ lang thang ngoài đường.
“Phu nhân, người đang viết gì vậy? Trông giống như là một tờ thực đơn?” Vừa rồi Mậu Xuân đã thấy Lâm Dao vẫn luôn viết gì đó.
Lâm Dao ngừng bút, nói: “Là thực đơn, ta muốn mở một Thực phủ.”
“Thực phủ? Vậy không thích hợp cho lắm đâu ạ!”
Mậu Xuân và Tào thị cùng đồng thanh nói, rõ ràng cả hai người đều cảm thấy như vậy là không quá thỏa đáng.
Mấy ngày nay Lâm Dao đã suy nghĩ rất lâu. Nàng không thể mở cửa hàng tơ lụa, vậy thì còn có thể làm gì? Đang nghĩ cách thì lại được sự khích lệ của vị lão gia nhà hàng xóm dẫn dắt. Từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn có thiên phú về việc nấu nướng, làm việc này là đúng sở trường nhất rồi, vì sao lại không mở một Thực phủ chứ?
“Trước kia không phải các ngươi đều nói ta làm đồ ăn rất ngon sao? Chẳng lẽ chỉ để dỗ dành ta thôi à?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là...”
“Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã dặn dò đầy đủ rồi.”
Lâm Dao nói: “Ngươi làm việc tất nhiên là ta thấy yên tâm.” Dù Lâm Dao nói rất nhiều nhưng không hề ngẩng đầu, chỉ tập trung viết. Một hồi lâu sau vẫn không thấy Mậu Xuân rời đi nàng hơi kinh ngạc, lúc này mới ngước mắt nhìn Mậu Xuân, hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Mậu Xuân do dự nói: “Phu nhân, nô tì nhìn vị Lục gia kia thấy thế nào cũng không giống trong lời đồn.”
Lâm Dao chưa từng gặp qua vị lão gia này, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa nàng lại còn là một nữ tử đã hòa ly nên càng phải cẩn thận hơn. Nhưng dường như vị lão gia kia cũng không quá muốn gặp người khác, Mậu Xuân đi theo thê tử Trương Sơn qua đó mấy lần mà không hề gặp lần nào. Hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy tận mặt người ta.
“Không giống thế nào?”
“Mọi người đều nói Lục gia kia là công tử phóng đãng, phong lưu thành tính, là một tên lưu manh hám sắc, có phải không ạ?”
Lâm Dao ho khan một tiếng thật lớn, cảm thấy nói sau lưng người ta như vậy không được thích hợp cho lắm. Mậu Xuân lại như không nhìn thấy ám chỉ của nàng, có lẽ là không nhịn được nữa, nên lại nói tiếp: “Phu nhân, nô tỳ cứ nói về lần này thôi nhé. Nô tỳ thấy vị Lục gia này cực kỳ uy nghiêm! Người còn nhớ lúc trước khi nô tỳ đi cùng người đến nhà Cố đại nhân không. Khi đó nhìn thấy Cố đại nhân từ rất xa mà nô tỳ đã cảm thấy tuy ngài ấy đang cười nhưng vẫn khiến cho nô tỳ căng thẳng không dám nói lời nào. Người còn nói như vậy gọi là uy nghiêm áp người, nhưng vị Lục gia này còn ghê gớm hơn Cố đại nhân nữa kìa.”
Cố đại nhân là thầy của Hoàng đế. Hiện giờ ông ta không còn giữ chức vụ trong triều nữa nhưng vẫn còn một chức Thái phó hư danh. Ông ta có mạng lưới quan hệ rất rộng trong triều, chính vì Vương Chính Trạch bái dưới danh nghĩa vị Cố đại nhân này nên mới có thể còn trẻ như vậy đã được vào nội các, một bước lên mây.
Lâm Dao không ngờ Mậu Xuân lại đánh giá về vị Lục gia này như vậy.
Tào thị đang bưng trà tới, nghe thấy hai người nói chuyện bà đứng bên cạnh nói: “Mậu Xuân, ngươi còn rất trẻ, lại chưa có gia đình, không biết những người thích ra vẻ đạo mạo sẽ thế nào đâu! Có phải ngươi nghĩ là vị Lục gia kia nhìn thấy nữ nhân sẽ chảy nước miếng không?”
Mậu Xuân thoáng cái đã bị nghẹn, nàng ấy thật sự có ý nghĩ như vậy.
Tào thị bày xong nước trà, lại đặt đĩa dưa hấu đã cắt sẵn lên bàn, sau đó nói: “Ngươi ấy à, xem thoại bản nhiều quá rồi đấy. Vị Lục gia kia tốt xấu gì cũng xuất thân từ phủ Ninh Quốc công. Ninh Quốc công là gia đình như thế nào? Chính là nhà thân mẫu của Thái hậu đấy. Trong số những hoàng thân quốc thích cũng đứng hàng đầu. Loại người này luôn có sự kiêu ngạo riêng, dù có tâm tư xấu xa bẩn thỉu thì cũng chỉ biểu hiện sau cánh cửa nhà, sao có thể biểu hiện hành vi phóng đãng ở ngoài đường chứ? Đã hiểu chưa!”
Mậu Xuân vẫn cảm thấy không cam lòng, lại nói: “Thật sự không giống mà. Hơn nữa người này trông cũng rất đẹp, dáng vẻ đó…” Mậu Xuân nói đến đây hai tai đã không kìm được mà đỏ lên, hiển nhiên là cảm thấy mình còn là một cô nương chưa lập gia đình, khen một nam nhân bên ngoài như vậy thật sự không thích hợp.
Lần này Lâm Dao đã hoàn toàn bị kích thích lòng hiếu kỳ. Lục gia này rốt cuộc dáng dấp thế nào mà có thể khiến cho tất cả mọi người xung quanh ba lần bảy lượt tán dương hắn đến vậy?
Thật ra diện mạo của Vương Chính Trạch cũng rất xuất chúng. Trong đám người cùng lứa hắn ta cũng được coi là người khiến ánh mắt người khác nhìn vào phải sáng lên. Mậu Xuân đi theo hầu hạ nàng, tất nhiên nhìn lâu đã quen, vậy nên tầm mắt cũng không phải là thấp. Đến nàng ấy cũng nói là bề ngoài đẹp… Lâm Dao thật sự muốn được nhìn mặt vị Lục gia này một lần.
Nhưng lúc này người đó đã đi về rồi, cũng không biết lần tới gặp mặt sẽ là lúc nào?
“Đừng nói nữa.” Lâm Dao nhanh chóng dập tắt suy nghĩ vừa rồi.
Mậu Xuân nghe Tào thị nói như vậy cũng cảm thấy rất đúng. Tri nhân tri diện bất tri tâm, dù gì người ta cũng là công tử phủ Quốc công, có háo sắc thì cũng không có khả năng lộ liễu như kẻ lang thang ngoài đường.
“Phu nhân, người đang viết gì vậy? Trông giống như là một tờ thực đơn?” Vừa rồi Mậu Xuân đã thấy Lâm Dao vẫn luôn viết gì đó.
Lâm Dao ngừng bút, nói: “Là thực đơn, ta muốn mở một Thực phủ.”
“Thực phủ? Vậy không thích hợp cho lắm đâu ạ!”
Mậu Xuân và Tào thị cùng đồng thanh nói, rõ ràng cả hai người đều cảm thấy như vậy là không quá thỏa đáng.
Mấy ngày nay Lâm Dao đã suy nghĩ rất lâu. Nàng không thể mở cửa hàng tơ lụa, vậy thì còn có thể làm gì? Đang nghĩ cách thì lại được sự khích lệ của vị lão gia nhà hàng xóm dẫn dắt. Từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn có thiên phú về việc nấu nướng, làm việc này là đúng sở trường nhất rồi, vì sao lại không mở một Thực phủ chứ?
“Trước kia không phải các ngươi đều nói ta làm đồ ăn rất ngon sao? Chẳng lẽ chỉ để dỗ dành ta thôi à?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.