Sau Khi Bị Hưu

Chương 24:

Bích Vân Thiên

03/07/2022

Hai người lại trò chuyện với nhau một hồi, chủ đề lại quay về hôn sự của Hoàng đế: “Người không nghĩ đến việc chọn lại một vị Hoàng hậu cho Bệ hạ sao? Cứ như thế này cũng không phải là cách.”

“Tân hậu mới qua đời một năm, vả lại Bệ hạ cũng không chịu, ta cũng chẳng có cách nào.”

Chuyện con cái của Hoàng đế và chuyện hôn sự của Vân Phó là bệnh lâu năm của hai người, nói mãi nói mãi, thế mà hai người lại cảm thấy chung cảnh ngộ, Ninh Quốc công phu nhân nói về chuyện của Vân Phó: “Cái thằng tiểu tử đó còn nói là chưa từng đụng vào cô nương lầu xanh ấy, nó trước giờ không hề nói dối, bây giờ lại học hư rồi!”

Thái hậu không trả lời, nghĩ đến tính cách của Vân Phó, bà lại cảm thấy cũng có thể là như lời hắn nói.

...

Mỗi sáng Lâm Dao phải luyện chữ hai canh giờ, đến chiều thì nấu ăn, thấy ổn thì viết vào thực đơn, chuẩn bị cho việc mở quán ăn, cho nên tuy không cần nấu thức ăn cho vị Lục gia nhà hàng xóm, nhưng nàng vẫn rất bận rộn.

Nhưng sự bận rộn này cũng rất sung túc, ngày nào Lâm Dao cũng cảm thấy tìm được niềm vui trong đấy, nàng cảm thấy những ngày tháng sau khi hòa ly mới thật sự thú vị, là ngày tháng mà nàng sống vì chính mình.

Ngày nọ, Lâm Dao làm món thịt dê hầm lư phục (củ cải), vì để khử mùi tanh, nàng còn thêm vào rượu hoa điêu, dùng lửa nhỏ hầm hết cả buổi chiều, thịt dê hầm ra mềm tan tươi ngon, vì có thêm lư phục nên trong thịt dê có mùi vị thanh ngọt đặc trưng của lư phục, vào miệng không ngán, thịt dê ăn vào mềm dẻo thanh tươi, hai nguyên liệu này kết hợp với nhau thật sự là tuyệt phối.

Đến tối, ma ma Tào thị, nha hoàn Mậu Xuân và gia đình Trương Sơn đều đến nếm thử, con trai cả Hạ Thuận của Tào thị cũng đến thăm mẫu thân, bây giờ hắn đang quản lý trang trại thay Lâm Dao, thịt dê này là do hắn mang đến.

Mỗi người một chén nhỏ, không đủ ghế ngồi, Hạ Thuận dắt hai đứa con ngồi chồm hổm ở góc nhà rồi ăn, nhất thời mọi người đều yên lặng ăn, chả ai nói câu gì.

Lâm Dao thấy nửa ngày trời mà cũng chẳng có ai hó hé gì, chỉ đành chủ động hỏi: “Mùi vị như thế nào?”

“Ngon.”

“Thơm!”

Con trai cả của Hạ Thuận nói: “Phu nhân, bọn con cả năm mới được ăn một lần thịt dê, lần nào con và đệ đệ cũng ăn sạch hết, lúc đó con không cảm nhận được gì, nhưng lần này ăn món do phu nhân nấu con mới biết được, thế nào là ngon thật sự.” Con trai cả của Hạ Thuận ra sức nịnh, lại hỏi một câu đáng thương: “Phu nhân, con có thể ăn thêm một chén được không ạ?”

“Ranh con, con chỉ đợi cái này thôi đúng không?” Hạ Thuận nói.



Lâm Dao không kìm được mà cười, mọi người cũng cười theo, nhất thời bầu không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.

“Là thật đấy, thịt phu nhân hầm mềm tan, cắn một miếng như tan trong miệng vậy, hương thơm ngọt ngào ngạt cả khuông miệng.”

Mậu Xuân ở cạnh bên cũng cười tít mắt nói: “Nói hay lắm, cho con thêm một chén.”

Con trai nhỏ của Hạ Thuận sốt ruột: “Con cũng muốn ăn thêm một chén!”

Mậu Xuân: “Con học theo ca ca con đi, ít ra thì cũng phải nói vài câu chứ nhỉ?”

Con trai nhỏ của Hạ Thuận không biết ăn nói như đại ca mình, nặn hết cả ngày trời thì mới mở lời với khuôn mặt đỏ ửng: “Thì ngon thôi ạ, hu hu…” Đáng thương khóc òa lên.

“Đừng khóc chứ.” Lâm Dao khom người bế con trai nhỏ của Hạ Thuận lên, dịu dàng nói: “Còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái nhé.”

Sau đấy mọi người lại nồng nhiệt thưởng thức, nồi canh cũng sắp hết rồi thì bỗng nhiên bên ngoài vọng đến một tiếng “bập”, như là có thứ gì rơi xuống.

“Ai đấy?”

Một lát sau, Trương Sơn dắt một người nam tử cao ốm bước vào, hắn mặc trên mình một chiếc trực xuyến lụa Hàng Châu màu xanh lơ, cài trên tóc chiếc trâm cài tóc làm bằng ngọc tinh xảo, môi đỏ răng trắng, gương mặt cực kỳ tuấn tú, chỉ là lúc này có hơi nhếch nhác, trên tay áo, trên tóc đều dính bùn và cỏ.

Trương Sơn nói: “Phu nhân, tiểu nhân còn tưởng là trộm, nhưng nghĩ lại, ai ban ngày ban mặt lại trèo tường đi trộm chứ?” Thật ra Trương Sơn vốn tưởng là tên dâm tặc từ đâu đến, nhưng nhìn cách trưng diện quý phái của vị công tử này cùng gương mặt khôi ngô, đường nét hơn cả phu nhân, ông ta cảm thấy khả năng chuyện này hơi thấp, vậy nên không nói ra.

Người đó mặt đỏ ửng, nói: “Mạo phạm rồi, cha ta là Ninh Quốc công…” Nam tử kia ngập ngừng một chút, lắp bắp nói: “Ta xếp thứ năm trong nhà.”

“Thì ra là Ngũ gia của phủ Ninh Quốc công, thất lễ rồi.”

“Thật sự là mạo muội quấy rầy.” Vị ngũ công tử này của phủ Ninh Quốc công rất khách sáo, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, Lâm Dao càng nhìn càng thấy có nguyên nhân gì đó, quả nhiên hắn bảo: “Ta vốn đến biệt viện ở vài hôm, kết quả là ngửi thấy mùi thơm, ta không có sở thích gì khác, chỉ là khi nhìn thấy những món ngon, những món mỹ vị thì sẽ không kìm lòng được… mong phu nhân đừng trách.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Hưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook