Chương 31:
Bích Vân Thiên
03/07/2022
Khâu cắt thịt là khâu rất thử thách kỹ thuật dùng dao, khi Lâm Dao đến chỉ dẫn theo một bà cụ biết nấu ăn, nhưng kỹ thuật dùng dao của bà ta vẫn chưa bằng Lâm Dao, công việc cắt thịt dê lại là một việc cần sự tinh tế chính xác, nên Lâm Dao không an tâm giao việc này cho bà ta làm.
Nàng đứng dậy đi vào bếp, thịt dê đã được ướp sẵn, lại thêm mấy muỗng rượu hoa điêu khử tanh do Vân Phó mang đến, lúc này gia vị đã thấm vào thịt hết rồi.
Lâm Dao rửa tay sạch sẽ, bày thịt dê ra thớt, sao đó được bà cụ đưa cho con dao, nàng vừa mài con dao đã thấy độ sắc bén của nó, Lâm Dao nhẹ nhàng đè xuống, chẳng cần dùng nhiều sức đã có thể cắt miếng thịt rất dễ dàng.
Lưỡi dao rất bén, hơn nữa còn phải cắt nhanh nên không được phân tâm, chờ nàng cắt xong hết thảy mới phát hiện Vân Phó đã theo vào bếp từ bao giờ, đứng ngay cửa ra vào. Lâm Dao cất dao đi, dặn dò bà cụ bày thịt dê lên đĩa, sau đó rửa tay đi ra ngoài.
“Ngũ gia, ngài có chuyện gì sao?”
“Không có, không có việc gì hết.”
“Phòng bếp rất lộn xộn, Ngũ gia vẫn là không nên đến đây thì hơn.” Lâm Dao vừa đi ra ngoài vừa giải thích với Vân Phó: “Thật sự không có ai cắt thịt được nên ta đành phải ra tay, lần trước bọn ta đến nhà vị Vương tiên sinh kia, được thưởng thức món thịt dê được cắt thành những miếng mỏng tựa như cánh gián, kỹ thuật dùng dao vô cùng giỏi, cắt mỏng thế này, cắt vừa nhanh mà miếng thịt vừa đẹp nữa... Ngũ gia, ngài có sao không vậy?”
Lâm Dao nói một tràng dài cũng không thấy Vân Phó đáp lại, nàng trông dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn, hình như hắn có tâm sự gì đó, nàng nhịn không được mà dừng bước lại, thẳng thắn hỏi một câu.
Vân Phó chần chừ một lát mới mở miệng: “Phu nhân, vừa nãy người...”
Lâm Dao không kìm được hé miệng cười: “Ta biết ngay ngài sẽ hỏi mà, chắc là muốn hỏi chuyện xưng hô đúng chứ?” Lâm Dao khéo hiểu lòng người nói tiếp: “Vì thiếp thân nghĩ Lục gia vẫn luôn ở trong ngôi nhà đối diện kia, thế nhưng từ trước đến nay lại chưa từng thừa nhận, ắt hẳn chắc là vì không muốn người khác biết quá khứ kinh khủng của mình, cho nên ta nghĩ nếu xưng hô trực tiếp thì không được tốt lắm, thế nên mới hỏi xưng hô thế nào, như vậy sẽ để cho Lục gia tự quyết định xưng hô... Hay là Ngũ gia cảm thấy thiếp thân cư xử không thỏa đáng?”
“Thỏa đáng, quá thỏa đáng!” Thì ra là vậy, Vân Phó vui mừng nói, hắn chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát một kiếp nạn, kìm lòng không được mà thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói chuyện với nhau suốt cả chặng đường, đến tận trong đình nàng mới bảo: “Chỉ là dù ta có nhìn vị Lục gia kia như thế nào đi nữa cũng thấy ngài ấy không giống như trong lời đồn đại, ngược lại, người này lại có uy nghiêm của người chức vị cao quý làm người ta nảy sinh cảm giác kính nể, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi hay không?”
Vân Phó nghĩ đến việc mình từng bị oan uổng, suýt tí nữa hắn đã buồn tủi đến phát khóc, hắn chỉ cảm thấy Lâm Dao giống như một người bạn tri kỷ của mình vậy: “Lục gia bị oan đấy.” Sau đó hắn kể hết mọi chuyện đã trải qua cho nàng nghe.
Sau khi Lâm Dao nghe xong cũng không kìm lòng được mà sụt sịt: “Quả thực ta chưa từng nghĩ như thế, tuy những cô nương kia lợi dụng ngài ấy, nhưng Lục gia lại là thiếu gia tốt bụng thiện lương hiếm có đấy chứ.”
“Còn không phải à, vốn dĩ ta là...” Vân Phó chợt nhớ ra người mà Lâm Dao đang khen lúc này là Hoàng đế, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy buồn tủi vô cùng, đang yên đang lành tự nhiên lại xúc động muốn nói ra thân phận thật sự của mình cho Lâm Dao biết.
Chỉ là lúc này hai người họ đã đi tới ngoài đình, Vân Phó nhìn thấy Hoàng đế, nhất thời hắn không có gan để nói nữa.
Mậu Xuân bưng đĩa thịt dê do Lâm Dao cắt đi theo phía sau, nàng thầm nghĩ sức ăn của đàn ông đúng là tốt thật, hơn nữa Lâm Dao đã chứng kiến sức ăn của Vân Phó rồi, lần trước khi ở chỗ Vương tiên sinh một mình hắn đã ăn những hai cân thịt dê.
Nên lần này nàng cố gắng chuẩn bị năm cân thịt, suy nghĩ chắc nhiêu đây là đủ cho họ ăn rồi.
Những miếng thịt dê mềm mỏng được bày trên đĩa, không thể nhìn ra được chút sơ sài nào, thả những miếng thịt mỏng manh này nước sôi, vừa thả đã chín ngay, thịt co lại rồi mới nhìn thấy nó nhỏ thật.
Hoàng đế ít khi khen người khác, lúc này cũng mở miệng khen một câu: “Kỹ thuật dùng dao của phu nhân cũng không tầm thường chút nào.”
Lâm Dao rất vui mừng: “Ta cắt vẫn còn dày đấy chứ, còn lâu mới cắt được những miếng thịt mỏng như cánh gián kia.”
“Tay nghề được khổ luyện từ nhỏ, không có công phu nào mà không phải mất đến những mười mấy năm tôi luyện cả, phu nhân cắt được thế này đã cực kỳ khó rồi.” Hoàng đế nói.
Lâm Dao và Hoàng đế vì để tránh bị nghi ngờ nên đứng cách nhau rất xa, khoảng cách ít nhất cũng đến hai thước, còn có Mậu Xuân đứng ở giữa, nhưng hai người nói tới nói lui vẫn vô cùng hòa hợp.
Vân Phó đứng cạnh chẳng có cách nào chen miệng vào, hắn hơi lo lắng không biết tại sao hôm nay cứ cảm thấy Hoàng đế có gì đó không giống như mọi ngày, giọng nói cũng đặc biệt nhẹ nhàng hơn.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã bị đồ ăn hấp dẫn, thịt dê được thả vào nồi, hương vị lan tỏa hết sức mê người.
Lúc ban đầu họ chỉ dùng đũa để gắp từng miếng thịt dê, về sau, nàng phát hiện dùng đũa thì không kịp với sức ăn của mấy người họ, Lâm Dao bảo Mậu Xuân đi lấy cái giá vớt thịt ra, cứ như thế mà bỏ hết dĩa này đến dĩa khác vào nồi rồi dùng cái giá vớt thịt ra một lượt.
Vân Phó thích ăn dầu mè, Hoàng đế thì thích pha dầu với những gia vị cay cay, hiển nhiên hắn ăn cay được hơn Vân Phó nhiều, Lâm Dao thì không thích nước sốt chấm vì vốn dĩ nàng nấu có gia vị đậm đà rồi, cộng thêm thịt dê cũng đã được ướp, thế nên chỉ cần ăn thịt dê thôi đã cảm nhận được hương vị rất tươi.
Nàng đứng dậy đi vào bếp, thịt dê đã được ướp sẵn, lại thêm mấy muỗng rượu hoa điêu khử tanh do Vân Phó mang đến, lúc này gia vị đã thấm vào thịt hết rồi.
Lâm Dao rửa tay sạch sẽ, bày thịt dê ra thớt, sao đó được bà cụ đưa cho con dao, nàng vừa mài con dao đã thấy độ sắc bén của nó, Lâm Dao nhẹ nhàng đè xuống, chẳng cần dùng nhiều sức đã có thể cắt miếng thịt rất dễ dàng.
Lưỡi dao rất bén, hơn nữa còn phải cắt nhanh nên không được phân tâm, chờ nàng cắt xong hết thảy mới phát hiện Vân Phó đã theo vào bếp từ bao giờ, đứng ngay cửa ra vào. Lâm Dao cất dao đi, dặn dò bà cụ bày thịt dê lên đĩa, sau đó rửa tay đi ra ngoài.
“Ngũ gia, ngài có chuyện gì sao?”
“Không có, không có việc gì hết.”
“Phòng bếp rất lộn xộn, Ngũ gia vẫn là không nên đến đây thì hơn.” Lâm Dao vừa đi ra ngoài vừa giải thích với Vân Phó: “Thật sự không có ai cắt thịt được nên ta đành phải ra tay, lần trước bọn ta đến nhà vị Vương tiên sinh kia, được thưởng thức món thịt dê được cắt thành những miếng mỏng tựa như cánh gián, kỹ thuật dùng dao vô cùng giỏi, cắt mỏng thế này, cắt vừa nhanh mà miếng thịt vừa đẹp nữa... Ngũ gia, ngài có sao không vậy?”
Lâm Dao nói một tràng dài cũng không thấy Vân Phó đáp lại, nàng trông dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn, hình như hắn có tâm sự gì đó, nàng nhịn không được mà dừng bước lại, thẳng thắn hỏi một câu.
Vân Phó chần chừ một lát mới mở miệng: “Phu nhân, vừa nãy người...”
Lâm Dao không kìm được hé miệng cười: “Ta biết ngay ngài sẽ hỏi mà, chắc là muốn hỏi chuyện xưng hô đúng chứ?” Lâm Dao khéo hiểu lòng người nói tiếp: “Vì thiếp thân nghĩ Lục gia vẫn luôn ở trong ngôi nhà đối diện kia, thế nhưng từ trước đến nay lại chưa từng thừa nhận, ắt hẳn chắc là vì không muốn người khác biết quá khứ kinh khủng của mình, cho nên ta nghĩ nếu xưng hô trực tiếp thì không được tốt lắm, thế nên mới hỏi xưng hô thế nào, như vậy sẽ để cho Lục gia tự quyết định xưng hô... Hay là Ngũ gia cảm thấy thiếp thân cư xử không thỏa đáng?”
“Thỏa đáng, quá thỏa đáng!” Thì ra là vậy, Vân Phó vui mừng nói, hắn chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát một kiếp nạn, kìm lòng không được mà thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói chuyện với nhau suốt cả chặng đường, đến tận trong đình nàng mới bảo: “Chỉ là dù ta có nhìn vị Lục gia kia như thế nào đi nữa cũng thấy ngài ấy không giống như trong lời đồn đại, ngược lại, người này lại có uy nghiêm của người chức vị cao quý làm người ta nảy sinh cảm giác kính nể, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi hay không?”
Vân Phó nghĩ đến việc mình từng bị oan uổng, suýt tí nữa hắn đã buồn tủi đến phát khóc, hắn chỉ cảm thấy Lâm Dao giống như một người bạn tri kỷ của mình vậy: “Lục gia bị oan đấy.” Sau đó hắn kể hết mọi chuyện đã trải qua cho nàng nghe.
Sau khi Lâm Dao nghe xong cũng không kìm lòng được mà sụt sịt: “Quả thực ta chưa từng nghĩ như thế, tuy những cô nương kia lợi dụng ngài ấy, nhưng Lục gia lại là thiếu gia tốt bụng thiện lương hiếm có đấy chứ.”
“Còn không phải à, vốn dĩ ta là...” Vân Phó chợt nhớ ra người mà Lâm Dao đang khen lúc này là Hoàng đế, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy buồn tủi vô cùng, đang yên đang lành tự nhiên lại xúc động muốn nói ra thân phận thật sự của mình cho Lâm Dao biết.
Chỉ là lúc này hai người họ đã đi tới ngoài đình, Vân Phó nhìn thấy Hoàng đế, nhất thời hắn không có gan để nói nữa.
Mậu Xuân bưng đĩa thịt dê do Lâm Dao cắt đi theo phía sau, nàng thầm nghĩ sức ăn của đàn ông đúng là tốt thật, hơn nữa Lâm Dao đã chứng kiến sức ăn của Vân Phó rồi, lần trước khi ở chỗ Vương tiên sinh một mình hắn đã ăn những hai cân thịt dê.
Nên lần này nàng cố gắng chuẩn bị năm cân thịt, suy nghĩ chắc nhiêu đây là đủ cho họ ăn rồi.
Những miếng thịt dê mềm mỏng được bày trên đĩa, không thể nhìn ra được chút sơ sài nào, thả những miếng thịt mỏng manh này nước sôi, vừa thả đã chín ngay, thịt co lại rồi mới nhìn thấy nó nhỏ thật.
Hoàng đế ít khi khen người khác, lúc này cũng mở miệng khen một câu: “Kỹ thuật dùng dao của phu nhân cũng không tầm thường chút nào.”
Lâm Dao rất vui mừng: “Ta cắt vẫn còn dày đấy chứ, còn lâu mới cắt được những miếng thịt mỏng như cánh gián kia.”
“Tay nghề được khổ luyện từ nhỏ, không có công phu nào mà không phải mất đến những mười mấy năm tôi luyện cả, phu nhân cắt được thế này đã cực kỳ khó rồi.” Hoàng đế nói.
Lâm Dao và Hoàng đế vì để tránh bị nghi ngờ nên đứng cách nhau rất xa, khoảng cách ít nhất cũng đến hai thước, còn có Mậu Xuân đứng ở giữa, nhưng hai người nói tới nói lui vẫn vô cùng hòa hợp.
Vân Phó đứng cạnh chẳng có cách nào chen miệng vào, hắn hơi lo lắng không biết tại sao hôm nay cứ cảm thấy Hoàng đế có gì đó không giống như mọi ngày, giọng nói cũng đặc biệt nhẹ nhàng hơn.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã bị đồ ăn hấp dẫn, thịt dê được thả vào nồi, hương vị lan tỏa hết sức mê người.
Lúc ban đầu họ chỉ dùng đũa để gắp từng miếng thịt dê, về sau, nàng phát hiện dùng đũa thì không kịp với sức ăn của mấy người họ, Lâm Dao bảo Mậu Xuân đi lấy cái giá vớt thịt ra, cứ như thế mà bỏ hết dĩa này đến dĩa khác vào nồi rồi dùng cái giá vớt thịt ra một lượt.
Vân Phó thích ăn dầu mè, Hoàng đế thì thích pha dầu với những gia vị cay cay, hiển nhiên hắn ăn cay được hơn Vân Phó nhiều, Lâm Dao thì không thích nước sốt chấm vì vốn dĩ nàng nấu có gia vị đậm đà rồi, cộng thêm thịt dê cũng đã được ướp, thế nên chỉ cần ăn thịt dê thôi đã cảm nhận được hương vị rất tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.