Chương 36:
Bích Vân Thiên
03/07/2022
Hoàng đế cũng không nói gì, nhưng Lâm Dao biết, thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn mình một cái… ánh mắt đó sáng quắc khiến nàng có chút không thoải mái, nàng căng thẳng nắm chặt tay, một lúc lại buông ra, Lâm Dao chủ động mở miệng nói: “Đồ ăn làm tối qua, ngài ăn có hợp khẩu vị không?”
“Mùi vị của lẩu niêu và xiên cay rất tuyệt, chất thịt cũng rất thơm mềm.” Hoàng đế không chút do dự tán thưởng: “Lần trước Lâm phu nhân nói muốn ăn bạch tuộc, lúc trước trong cung… không phải, lúc trước nhà bếp ở nhà vẫn luôn không làm được như mong muốn, không ngờ hôm qua ăn xong món Lâm phu nhân làm ta mới phát hiện đó quả thật là một món ăn mỹ vị trân quý.”
“Lúc trước ta nói muốn ăn sao?”
Lâm Dao đột nhiên dừng lại, nhớ lại lần trước ăn lẩu cùng với Hoàng đế và Vân Phó, lúc nói chuyện phiếm nàng có từng nói món ngon khiến nàng ấn tượng nhất là bạch tuộc, hồi nhỏ ở nhà ông ngoại được ăn cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhưng tiếc là không ở gần biển thì rất khó được ăn.
Hắn như vậy là...
Đột nhiên trong lòng Lâm Dao dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, mặt nàng đỏ ửng lên, mưa vẫn đang rơi, từng giọt tí tách.
Trong núi vô cùng yên tĩnh, tuy rằng cách một con đường đá nhưng hai người vẫn có thể thấy rõ từng biểu cảm nhỏ của đối phương.
“Gọi Tam gia nghe xa lạ quá, tên ta có một chữ Hằng, lớn hơn nàng, gọi Hằng đại ca là được rồi.” Hoàng đế nói xong câu này lại hỏi: “Nàng còn muốn ăn gì nữa không?” Giọng điệu dịu dàng, mang theo sự dung túng không chút che giấu.
Lâm Dao chợt thấy hoang mang, chỉ có quan hệ cực thân thiết mới có thể nói ra tên như vậy, lúc này Lâm Dao vẫn không biết tên húy của mấy vị công tử phủ Ninh Quốc công. Thật ra chỉ cần đi hỏi thăm một chút là nghe ngóng được ngay, lục công tử của phủ Ninh Quốc công tên là Vân Phó, mà đương kim thánh thượng tên húy có một chữ Hằng.
Hoàng đế sinh ra là Hoàng trưởng tử, là sự kỳ vọng của vạn chúng, tiên hoàng mất một tháng trời mới có thể chọn ra chữ Hằng trong vô số tên, Hằng giả cửu dã, hy vọng vương triều ổn định vĩnh cửu, hoàng trưởng tử bình an trưởng thành như tâm nguyện.
“Như vậy không thích hợp cho lắm.”
Triệu Hằng (Hoàng đế) lại nói: “Có gì không thích hợp đâu.”
Lâm Dao vốn đã bình tĩnh trở lại rồi, nghe được câu nói này của Triệu Hằng chỉ cảm thấy tim lại đập loạn lên, cả mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Triệu Hằng vẫn muốn nói tiếp nhưng lại nghe thấy giọng Mậu Xuân vang lên: “Lý đại ca, huynh chớ có buồn, ta cũng thường xuyên hay quên mà, huynh quên số nấm đó ở chỗ nào cũng là chuyện bình thường thôi.”
Hóa ra là Mậu Xuân và Lý Hiện đã trở về rồi, rõ ràng là không tìm được nấm nhưng cũng không hề về tay không, trong tay Mậu Xuân cầm một bó lá lớn, bên trong đựng ít nho dại lớn hơn hạt đậu đen một chút.
“Phu nhân, xem xem chúng ta mang gì về này.”
Lúc này đã vào thu, nho ở trong núi đều đã chín rồi, có điều nho dại chua hơn nho thường rất nhiều nên nhiều người không thích ăn.
“Nho dại sao?”
“Vâng, bên đó nhiều lắm, nô tỳ còn nghĩ chắc là chua lắm, không ngờ lại không phải, tuy là chua nhưng cũng rất ngọt, ăn vào cảm thấy chua chua ngọt ngọt, phu nhân, người thử xem.” Mậu Xuân nhìn hai tay trống trơn của Lý Hiện, vừa rồi Lý Hiện để hết nho ở chỗ nàng, cũng nhiệt tình nói: “Tam gia, ngài cũng thử xem, ngon lắm.”
Lâm Dao định nhặt một quả ăn, kết quả đúng lúc Triệu Hằng duỗi tay ra, ngay lập tức tay hai người chạm vào nhau, Lâm Dao vội vàng tránh ra.
Lần đầu tiên Lâm Dao chú ý tới tay Triệu Hằng là khi bọn họ cùng ăn lẩu lần trước, tay của hắn đúng là tay của công tử thế gia trước nay chưa từng làm việc nặng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, màu da trắng nõn như sứ, trông vô cùng xinh đẹp.
Triệu Hằng cầm một quả nho, trực tiếp đặt vào lòng bàn tay nàng nói: “Thử đi.” Sau đó cũng tự mình ăn một quả, tán thưởng nói: “Quả nhiên là rất ngon.”
Triệu Hằng rất có chừng mực, không hề đụng tới da thịt nàng nhưng Lâm Dao vẫn cảm thấy động tác này quá mức thân mật, chỉ là rõ ràng Triệu Hằng rất tự nhiên, nàng cũng không tiện làm quá lên.
Có điều trái tim vẫn không ngừng đập loạn nhịp.
Mậu Xuân thấy Triệu Hằng thích, vui vẻ nói: “Phu nhân, không phải lần trước người nói muốn ủ rượu nho sao, nói cái gì mà bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi*, bây giờ có sẵn nho này, hay là chúng ta hái về ủ rượu đi.”
(*: Trích trong bài thơ “Lương Châu từ kỳ 1” của Vương Hàn:
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.”
Dịch thơ: Rượu đào rót chén ngọc nhâm nhi. Chưa thoả, tiếng đàn giục ngựa đi. Chinh chiến xưa nay ai trở lại? Sa trường say ngủ, chớ cười chi!)
Lý Hiện nói: “Uầy, phu nhân người còn biết ủ rượu nho sao, vậy thì tốt quá, vừa hay trong tay lão gia nhà ta có chén lưu ly.” Phản ứng của Lâm Dao và Hoàng đế đều lọt vào mắt hắn rất rõ ràng, đương nhiên là hắn rất vui rồi, chỉ cần là chuyện có thể khiến Hoàng đế vui vẻ thì hắn đều sẽ nguyện ý làm, còn về chuyện Lâm Dao này có phải là đường nữ tiếp theo theo không… có phải người thích hợp được chọn hay không, hắn hoàn toàn không để ý.
“Mùi vị của lẩu niêu và xiên cay rất tuyệt, chất thịt cũng rất thơm mềm.” Hoàng đế không chút do dự tán thưởng: “Lần trước Lâm phu nhân nói muốn ăn bạch tuộc, lúc trước trong cung… không phải, lúc trước nhà bếp ở nhà vẫn luôn không làm được như mong muốn, không ngờ hôm qua ăn xong món Lâm phu nhân làm ta mới phát hiện đó quả thật là một món ăn mỹ vị trân quý.”
“Lúc trước ta nói muốn ăn sao?”
Lâm Dao đột nhiên dừng lại, nhớ lại lần trước ăn lẩu cùng với Hoàng đế và Vân Phó, lúc nói chuyện phiếm nàng có từng nói món ngon khiến nàng ấn tượng nhất là bạch tuộc, hồi nhỏ ở nhà ông ngoại được ăn cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhưng tiếc là không ở gần biển thì rất khó được ăn.
Hắn như vậy là...
Đột nhiên trong lòng Lâm Dao dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, mặt nàng đỏ ửng lên, mưa vẫn đang rơi, từng giọt tí tách.
Trong núi vô cùng yên tĩnh, tuy rằng cách một con đường đá nhưng hai người vẫn có thể thấy rõ từng biểu cảm nhỏ của đối phương.
“Gọi Tam gia nghe xa lạ quá, tên ta có một chữ Hằng, lớn hơn nàng, gọi Hằng đại ca là được rồi.” Hoàng đế nói xong câu này lại hỏi: “Nàng còn muốn ăn gì nữa không?” Giọng điệu dịu dàng, mang theo sự dung túng không chút che giấu.
Lâm Dao chợt thấy hoang mang, chỉ có quan hệ cực thân thiết mới có thể nói ra tên như vậy, lúc này Lâm Dao vẫn không biết tên húy của mấy vị công tử phủ Ninh Quốc công. Thật ra chỉ cần đi hỏi thăm một chút là nghe ngóng được ngay, lục công tử của phủ Ninh Quốc công tên là Vân Phó, mà đương kim thánh thượng tên húy có một chữ Hằng.
Hoàng đế sinh ra là Hoàng trưởng tử, là sự kỳ vọng của vạn chúng, tiên hoàng mất một tháng trời mới có thể chọn ra chữ Hằng trong vô số tên, Hằng giả cửu dã, hy vọng vương triều ổn định vĩnh cửu, hoàng trưởng tử bình an trưởng thành như tâm nguyện.
“Như vậy không thích hợp cho lắm.”
Triệu Hằng (Hoàng đế) lại nói: “Có gì không thích hợp đâu.”
Lâm Dao vốn đã bình tĩnh trở lại rồi, nghe được câu nói này của Triệu Hằng chỉ cảm thấy tim lại đập loạn lên, cả mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Triệu Hằng vẫn muốn nói tiếp nhưng lại nghe thấy giọng Mậu Xuân vang lên: “Lý đại ca, huynh chớ có buồn, ta cũng thường xuyên hay quên mà, huynh quên số nấm đó ở chỗ nào cũng là chuyện bình thường thôi.”
Hóa ra là Mậu Xuân và Lý Hiện đã trở về rồi, rõ ràng là không tìm được nấm nhưng cũng không hề về tay không, trong tay Mậu Xuân cầm một bó lá lớn, bên trong đựng ít nho dại lớn hơn hạt đậu đen một chút.
“Phu nhân, xem xem chúng ta mang gì về này.”
Lúc này đã vào thu, nho ở trong núi đều đã chín rồi, có điều nho dại chua hơn nho thường rất nhiều nên nhiều người không thích ăn.
“Nho dại sao?”
“Vâng, bên đó nhiều lắm, nô tỳ còn nghĩ chắc là chua lắm, không ngờ lại không phải, tuy là chua nhưng cũng rất ngọt, ăn vào cảm thấy chua chua ngọt ngọt, phu nhân, người thử xem.” Mậu Xuân nhìn hai tay trống trơn của Lý Hiện, vừa rồi Lý Hiện để hết nho ở chỗ nàng, cũng nhiệt tình nói: “Tam gia, ngài cũng thử xem, ngon lắm.”
Lâm Dao định nhặt một quả ăn, kết quả đúng lúc Triệu Hằng duỗi tay ra, ngay lập tức tay hai người chạm vào nhau, Lâm Dao vội vàng tránh ra.
Lần đầu tiên Lâm Dao chú ý tới tay Triệu Hằng là khi bọn họ cùng ăn lẩu lần trước, tay của hắn đúng là tay của công tử thế gia trước nay chưa từng làm việc nặng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, màu da trắng nõn như sứ, trông vô cùng xinh đẹp.
Triệu Hằng cầm một quả nho, trực tiếp đặt vào lòng bàn tay nàng nói: “Thử đi.” Sau đó cũng tự mình ăn một quả, tán thưởng nói: “Quả nhiên là rất ngon.”
Triệu Hằng rất có chừng mực, không hề đụng tới da thịt nàng nhưng Lâm Dao vẫn cảm thấy động tác này quá mức thân mật, chỉ là rõ ràng Triệu Hằng rất tự nhiên, nàng cũng không tiện làm quá lên.
Có điều trái tim vẫn không ngừng đập loạn nhịp.
Mậu Xuân thấy Triệu Hằng thích, vui vẻ nói: “Phu nhân, không phải lần trước người nói muốn ủ rượu nho sao, nói cái gì mà bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi*, bây giờ có sẵn nho này, hay là chúng ta hái về ủ rượu đi.”
(*: Trích trong bài thơ “Lương Châu từ kỳ 1” của Vương Hàn:
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.”
Dịch thơ: Rượu đào rót chén ngọc nhâm nhi. Chưa thoả, tiếng đàn giục ngựa đi. Chinh chiến xưa nay ai trở lại? Sa trường say ngủ, chớ cười chi!)
Lý Hiện nói: “Uầy, phu nhân người còn biết ủ rượu nho sao, vậy thì tốt quá, vừa hay trong tay lão gia nhà ta có chén lưu ly.” Phản ứng của Lâm Dao và Hoàng đế đều lọt vào mắt hắn rất rõ ràng, đương nhiên là hắn rất vui rồi, chỉ cần là chuyện có thể khiến Hoàng đế vui vẻ thì hắn đều sẽ nguyện ý làm, còn về chuyện Lâm Dao này có phải là đường nữ tiếp theo theo không… có phải người thích hợp được chọn hay không, hắn hoàn toàn không để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.