Chương 46:
Bích Vân Thiên
03/07/2022
Lâm Dao vừa định đứng dậy liền cảm thấy đầu lên cơn đau kịch liệt, nàng vô thức đỡ lấy đầu, lại sờ được một lớp vải? Lớp vải này... Nàng bị thương ư?
Bên cạnh vang lên giọng nói vội vàng của Triệu Hằng: “Đừng có lộn xộn, vừa mới quấn lên cho nàng đấy.”
“Tam gia, ta bị làm sao vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?”
Triệu Hằng nói: “Ban nãy có một hòn đá rơi xuống, tuy rằng ta đẩy ra nhưng lại không tránh được một hòn nhỏ khác, có điều không có gì to tát cả, làm rách chút da mà thôi.”
Lâm Dao nhận ra sau khi dần dần thích ứng với bóng tối, nàng dường như có thể nhìn thấy được cảnh tượng xung quanh, Triệu Hằng ngồi bên cạnh nàng, mái tóc hắn xõa ra, tay áo cũng thiếu mất một đoạn, lại nhìn màu sắc của mảnh vải rủ xuống trước trán mình liền hiểu ra, vậy là Triệu Hằng xé xiêm y của hắn để băng bó vết thương cho nàng.
“Ta đã qua đó xem rồi, đường ra đều bị chặn hết lại, chắc là mưa lâu quá nên tạo thành nước lũ, lại đúng lúc chúng ta gặp phải, đúng thật là không may.” Triệu Hằng nói tới đây thì nhìn thấy Lâm Dao liếm môi, bèn nói: “Nàng khát nước à?”
Lâm Dao bất ngờ cất tiếng hỏi: “Ở đây có nước sao?”
Triệu Hằng đưa một ấm trà cho nàng, nói: “May là buổi chiều còn uống trà ở đây, vẫn còn dư nửa ấm.”
Lâm Dao nhận lấy, bởi vì không có chén nên chỉ có thể uống luôn bằng ấm, nhưng vào lúc như thế này cũng không để ý nhiều như vậy được, nàng khẽ uống một ngụm trước, nước trà ấm áp chảy vào trong cổ họng, lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu, nàng không nhịn được mà uống ừng ục hơn phân nửa, đến lúc này mới dừng lại. Nhưng rồi đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, quay sang hỏi: “Tam gia, ngài uống không?”
“Ta không khát.”
Lâm Dao thầm nghĩ, Triệu Hằng không thể nào không khát được, rõ ràng là muốn tiết kiệm một chút... Nàng nghĩ tới vừa nãy mình uống nhiều như vậy liền cảm thấy có chút áy náy, nhưng dường như Triệu Hằng đã nhìn ra được tâm trạng của Lâm Dao, hắn nói: “Không cần lo lắng đâu, chúng ta sẽ được ra ngoài nhanh thôi, ta vẫn nhịn được, còn nàng lại bị thương, uống nhiều nước một chút mới tốt.”
“Đa tạ.”
Lâm Dao nghĩ tới thân phận của Triệu Hằng, nàng không có người thân ở bên, nhưng Triệu Hằng lại là tiểu công tử của phủ Ninh Quốc công, sẽ không có chuyện không ai quan tâm tới hắn. Bị kẹt lại trong này, chắc chắn sẽ hô hoán người tới cứu, nói không chừng còn có thể gọi cả Phủ doãn Thuận Thiên phái binh sĩ tới đây nữa, người nhiều lên thì sẽ nhanh thôi, cho nên giống như lời hắn nói, chắc hẳn lát nữa sẽ được ra ngoài.
Triệu Hằng khẽ gật đầu, sau đó thì không nói gì nữa, Lâm Dao biết bình thường Triệu Hằng rất ít nói chuyện, mấy lời ban nãy chủ yếu là để an ủi nàng, nghĩ thấy cũng là cực hạn rồi, vậy nên cũng không tiếp tục nói chuyện làm khó hắn nữa.
Vậy nhưng nơi đây bốn bề yên tĩnh, đã vậy còn không có ánh sáng nữa nên rất tối, trong tình cảnh này thính lực cũng sẽ trở nên vô cùng nhạy bén, Lâm Dao gần như có thể nghe thấy được tiếng hít thở đều đều của Lý Hiện.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như cả thế giới này chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ vậy.
Quả nhiên không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng coong coong, nghe giống như tiếng gõ, cuối cùng Lâm Dao cũng cảm thấy yên tâm, như vậy có nghĩ rằng đang có người cứu giúp ở bên ngoài.
m thanh ở bên ngoài duy trì một lúc rồi không còn nữa, đứt quãng hồi lâu, mới đầu Lâm Dao còn cho rằng sẽ rất nhanh thôi, nhưng cuối cùng kéo dài tới tận khi nàng cảm thấy đói vẫn chưa thấy ai đi vào, nàng tính toán thời gian, trước khi tới đây đã ăn cơm rồi... có nghĩa rằng ít nhất cũng đã hai ba canh giờ trôi qua.
Tốn thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đào được ra ư?
Lâm Dao định nói chút gì đó nhưng lại cảm thấy nói điều gì vào lúc này cũng không phù hợp, hơn nữa nói trắng ra, bây giờ nàng cũng chẳng làm được gì, điều duy nhất có thể làm đó là duy trì thể lực, đợi tới khi được cứu.
Lại một lát sau, Lâm Dao cảm thấy vừa đói vừa khát, không nhịn được mà ngửa đầu dựa vào vách đá ở đằng sau, như thể làm thế này mới có thể thoải mái hơn một chút.
“Uống chút nước trà đi.”
Lâm Dao nhận lấy ấm trà uống một ngụm, rồi cũng không chịu uống nhiều thêm nữa, cũng không biết khi nào mới được cứu ra, muốn giữ lại chút nước còn dùng, cất tiếng nói: “Tam gia, ngài cũng uống đi.”
Lần này Triệu Hằng cũng không khách sáo, tính ra cũng vừa đói vừa khát giống như nàng, nhưng cũng chỉ khẽ nhấp một ngụm, rõ ràng cũng muốn tiết kiệm nước, nhưng đợi tới khi Triệu Hằng đặt ấm trà xuống, lúc này Lâm Dao mới phát hiện ra một vấn đề, nàng vừa nhấp môi ngay chỗ đó của ấm trà...
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, trong bóng tối nàng cũng không nhìn rõ được sắc mặt của Triệu Hằng, nhưng cũng cảm nhận được đối phương cũng có chút mất tự nhiên giống như mình.
Có đôi khi, con người có thể một mực tỏ ra mình bình tĩnh, nhưng đột nhiên một chuyện nhỏ bé không đáng kể đã có thể đánh sập được tất cả sự che đậy và phòng bị mà người đó tạo nên.
Mà trong sơn động tĩnh mịch này, chỉ còn lại hai người, tất cả cảm quan đều phóng đại tới vô hạn, Lâm Dao chỉ cảm thấy trong lòng có một con mãnh thú, nàng vẫn luôn cố gắng khống chế nó, đè chặt nó, nhưng vào lúc này, nàng đã không ngăn được nó nữa rồi.
“Tam gia thấy bẩn sao?”
Triệu Hằng sửng sốt, sau đó mới hiểu được Lâm Dao đang nói điều gì, nhanh chóng lắc đầu, kết quả lại nhìn thấy Lâm Dao đột nhiên dựa sát tới, giữa hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách ba thước, lúc này dựa lại gần khiến người ta không kịp trở tay.
Lâm Dao nhìn chằm chằm Triệu Hằng, dịu dàng hỏi: “Tam gia, vì sao ngài lại đối xử tốt với thiếp thân như vậy?”
Bên cạnh vang lên giọng nói vội vàng của Triệu Hằng: “Đừng có lộn xộn, vừa mới quấn lên cho nàng đấy.”
“Tam gia, ta bị làm sao vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?”
Triệu Hằng nói: “Ban nãy có một hòn đá rơi xuống, tuy rằng ta đẩy ra nhưng lại không tránh được một hòn nhỏ khác, có điều không có gì to tát cả, làm rách chút da mà thôi.”
Lâm Dao nhận ra sau khi dần dần thích ứng với bóng tối, nàng dường như có thể nhìn thấy được cảnh tượng xung quanh, Triệu Hằng ngồi bên cạnh nàng, mái tóc hắn xõa ra, tay áo cũng thiếu mất một đoạn, lại nhìn màu sắc của mảnh vải rủ xuống trước trán mình liền hiểu ra, vậy là Triệu Hằng xé xiêm y của hắn để băng bó vết thương cho nàng.
“Ta đã qua đó xem rồi, đường ra đều bị chặn hết lại, chắc là mưa lâu quá nên tạo thành nước lũ, lại đúng lúc chúng ta gặp phải, đúng thật là không may.” Triệu Hằng nói tới đây thì nhìn thấy Lâm Dao liếm môi, bèn nói: “Nàng khát nước à?”
Lâm Dao bất ngờ cất tiếng hỏi: “Ở đây có nước sao?”
Triệu Hằng đưa một ấm trà cho nàng, nói: “May là buổi chiều còn uống trà ở đây, vẫn còn dư nửa ấm.”
Lâm Dao nhận lấy, bởi vì không có chén nên chỉ có thể uống luôn bằng ấm, nhưng vào lúc như thế này cũng không để ý nhiều như vậy được, nàng khẽ uống một ngụm trước, nước trà ấm áp chảy vào trong cổ họng, lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu, nàng không nhịn được mà uống ừng ục hơn phân nửa, đến lúc này mới dừng lại. Nhưng rồi đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, quay sang hỏi: “Tam gia, ngài uống không?”
“Ta không khát.”
Lâm Dao thầm nghĩ, Triệu Hằng không thể nào không khát được, rõ ràng là muốn tiết kiệm một chút... Nàng nghĩ tới vừa nãy mình uống nhiều như vậy liền cảm thấy có chút áy náy, nhưng dường như Triệu Hằng đã nhìn ra được tâm trạng của Lâm Dao, hắn nói: “Không cần lo lắng đâu, chúng ta sẽ được ra ngoài nhanh thôi, ta vẫn nhịn được, còn nàng lại bị thương, uống nhiều nước một chút mới tốt.”
“Đa tạ.”
Lâm Dao nghĩ tới thân phận của Triệu Hằng, nàng không có người thân ở bên, nhưng Triệu Hằng lại là tiểu công tử của phủ Ninh Quốc công, sẽ không có chuyện không ai quan tâm tới hắn. Bị kẹt lại trong này, chắc chắn sẽ hô hoán người tới cứu, nói không chừng còn có thể gọi cả Phủ doãn Thuận Thiên phái binh sĩ tới đây nữa, người nhiều lên thì sẽ nhanh thôi, cho nên giống như lời hắn nói, chắc hẳn lát nữa sẽ được ra ngoài.
Triệu Hằng khẽ gật đầu, sau đó thì không nói gì nữa, Lâm Dao biết bình thường Triệu Hằng rất ít nói chuyện, mấy lời ban nãy chủ yếu là để an ủi nàng, nghĩ thấy cũng là cực hạn rồi, vậy nên cũng không tiếp tục nói chuyện làm khó hắn nữa.
Vậy nhưng nơi đây bốn bề yên tĩnh, đã vậy còn không có ánh sáng nữa nên rất tối, trong tình cảnh này thính lực cũng sẽ trở nên vô cùng nhạy bén, Lâm Dao gần như có thể nghe thấy được tiếng hít thở đều đều của Lý Hiện.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như cả thế giới này chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ vậy.
Quả nhiên không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng coong coong, nghe giống như tiếng gõ, cuối cùng Lâm Dao cũng cảm thấy yên tâm, như vậy có nghĩ rằng đang có người cứu giúp ở bên ngoài.
m thanh ở bên ngoài duy trì một lúc rồi không còn nữa, đứt quãng hồi lâu, mới đầu Lâm Dao còn cho rằng sẽ rất nhanh thôi, nhưng cuối cùng kéo dài tới tận khi nàng cảm thấy đói vẫn chưa thấy ai đi vào, nàng tính toán thời gian, trước khi tới đây đã ăn cơm rồi... có nghĩa rằng ít nhất cũng đã hai ba canh giờ trôi qua.
Tốn thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đào được ra ư?
Lâm Dao định nói chút gì đó nhưng lại cảm thấy nói điều gì vào lúc này cũng không phù hợp, hơn nữa nói trắng ra, bây giờ nàng cũng chẳng làm được gì, điều duy nhất có thể làm đó là duy trì thể lực, đợi tới khi được cứu.
Lại một lát sau, Lâm Dao cảm thấy vừa đói vừa khát, không nhịn được mà ngửa đầu dựa vào vách đá ở đằng sau, như thể làm thế này mới có thể thoải mái hơn một chút.
“Uống chút nước trà đi.”
Lâm Dao nhận lấy ấm trà uống một ngụm, rồi cũng không chịu uống nhiều thêm nữa, cũng không biết khi nào mới được cứu ra, muốn giữ lại chút nước còn dùng, cất tiếng nói: “Tam gia, ngài cũng uống đi.”
Lần này Triệu Hằng cũng không khách sáo, tính ra cũng vừa đói vừa khát giống như nàng, nhưng cũng chỉ khẽ nhấp một ngụm, rõ ràng cũng muốn tiết kiệm nước, nhưng đợi tới khi Triệu Hằng đặt ấm trà xuống, lúc này Lâm Dao mới phát hiện ra một vấn đề, nàng vừa nhấp môi ngay chỗ đó của ấm trà...
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, trong bóng tối nàng cũng không nhìn rõ được sắc mặt của Triệu Hằng, nhưng cũng cảm nhận được đối phương cũng có chút mất tự nhiên giống như mình.
Có đôi khi, con người có thể một mực tỏ ra mình bình tĩnh, nhưng đột nhiên một chuyện nhỏ bé không đáng kể đã có thể đánh sập được tất cả sự che đậy và phòng bị mà người đó tạo nên.
Mà trong sơn động tĩnh mịch này, chỉ còn lại hai người, tất cả cảm quan đều phóng đại tới vô hạn, Lâm Dao chỉ cảm thấy trong lòng có một con mãnh thú, nàng vẫn luôn cố gắng khống chế nó, đè chặt nó, nhưng vào lúc này, nàng đã không ngăn được nó nữa rồi.
“Tam gia thấy bẩn sao?”
Triệu Hằng sửng sốt, sau đó mới hiểu được Lâm Dao đang nói điều gì, nhanh chóng lắc đầu, kết quả lại nhìn thấy Lâm Dao đột nhiên dựa sát tới, giữa hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách ba thước, lúc này dựa lại gần khiến người ta không kịp trở tay.
Lâm Dao nhìn chằm chằm Triệu Hằng, dịu dàng hỏi: “Tam gia, vì sao ngài lại đối xử tốt với thiếp thân như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.