Chương 4:
Bích Vân Thiên
14/06/2022
Đợi sau khi Vương Chính Trạch và tiểu nha hoàn đã rời đi, Triệu Mạt đứng yên tại chỗ rất lâu, nhớ tới lúc bản thân vừa mới vào phủ, Lâm Dao xoa đầu của hắn, dịu dàng hỏi hắn bao nhiêu tuổi rồi, sau khi biết được do trong nhà nghèo quá nên mới bị bán đi, nàng thường hay lấy những xiêm y hơi cũ cùng một chút thức ăn, để hắn mang về nhà giúp đỡ gia đình.
Nhà bọn hắn có sáu người con, đệ đệ nhỏ nhất gần như là ăn những đồ Lâm Dao cho mới có thể sống tới bây giờ.
Nương tử của Triệu Mạt cũng là người trong phủ, vốn dĩ là nha hoàn nhóm bếp, tên là Xảo Nhi, sau đó được chỉ định gả cho hắn rồi cứ như vậy mà thành thân, lúc này vừa từ nhà ngoại quay về, đang thu dọn đồ đạc, thấy Triệu Mạt quay về liền cất tiếng hỏi: “Phu quân, sao sắc mặt chàng khó coi quá vậy?”
“Đại nhân nạp di nương mới, phu nhân tức giận bỏ đi rồi.”
“Cái gì cơ?”
Xảo Nhi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tức tới dẫm dẫn chân: “Tuy rằng phu nhân là nữ tử, nhưng từ trước tới nay đã nói là làm, nếu không thì bao năm nay sao có thể phát triển được gia nghiệp cơ chứ? Nếu phu nhân đã nói là sẽ hòa ly, vậy thì chuyện này không còn đường lui nữa đâu.”
“Vậy...” Triệu Mạt bắt đầu có hơi hoảng.
Xảo Nhi phẫn nộ nói: “Đúng là Trần Thế Mỹ* mà, để ta xem xem sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ hối hận!”
(*: Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với Công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý)
…
Biệt viện ở sơn trang Tụ Phật là Lâm Dao mới mua hồi năm ngoái, rất nhiều thứ đồ bên trong đều là đặt làm mới, thế nhưng bởi vì khoảng cách xa xôi, từ đó tới giờ chỉ tới ở một lần, lúc quay về chỉ để một đôi vợ chồng già ở lại đây dọn dẹp.
Buổi tối, Trương Sơn và thê tử Ngô Nhị Nương đang hóng mát ở trong sân, vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa ăn dưa chuột được trồng trong sân, vỏ bên ngoài dưa chuột này đã vàng, nhưng bên trong lại nhiều nước giòn tan, ăn vô cùng đã miệng, nói: “Trông quả dưa chuột này nhìn thì kì lạ, mà ăn cũng ngon đấy nhỉ, còn lại bao nhiêu? Có đủ một sọt hay không, hái xuống rửa qua rồi đưa vào trong kinh, để cho lão gia cùng phu nhân nếm thử.”
Ngô Nhị Nương vỗ một cái, lòng bàn tay có một con muỗi bị tát chết, nói: “Đương nhiên là đủ rồi, đúng lúc cũng dùng hết hương muỗi rồi, đi mua thêm một chút về dùng.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Mau mở cửa, phu nhân tới rồi.”
Trương Sơn và Ngô Nhị Nương nhìn nhau một cái, vội vàng chạy ra mở cửa, sau đó liền nhìn thấy Tào thị quen thuộc, còn có cả Mậu Xuân, hai người này một người là vú bà của Lâm Dao, một người là đại nha hoàn của nàng, chỉ cần hai người này ở đây thì chắc chắn phu nhân cũng ở đây.
Bọn họ một mặt mệt mỏi, rõ ràng là đi có hơi vội, Ngô Nhị Nương vội vàng nói: “Ôi chao, phu nhân tới mà chẳng báo trước một tiếng, để bọn ta quét dọn một lượt, bây giờ trong đây bừa bộn thế này... mau đi vào uống miếng nước cho đỡ khát.” Rồi quay sang nói với Trương Sơn: “Lão già, ông mau đi đun chút nước đi, để phu nhân còn tắm rửa thay đồ.”
“Ừ, đi ngay bây giờ đây.” Trương Sơn đáp một tiếng, nhanh chân đi tới nhà bếp.
Lâm Dao cũng chỉ dẫn theo mười mấy người, chuồng ngựa, còn còn cả nơi ở của các hạ nhân đều là có sẵn, dù sao thì trước đây cũng đã sắp xếp một lần rồi, rất nhanh đã được bố trí xong hết.
Tắm táp xong, thay xiêm y, rồi ăn một bữa cơm nóng, Lâm Dao thoải mái thở ra một hơi, chỉ Mậu Xuân rồi nói: “Đem hộp trang sức của ta tới đây.”
Mậu Xuân bưng một cái hộp vuông bằng gỗ trầm hương được khắc họa tới, có tổng cộng hai tầng, tầng bên trên đặt những trang sức thường dùng hằng ngày, tầng bên dưới lại đặt những thứ quý giá như ngân phiếu, giấy tờ đất.
“Phu nhân, ta vẫn luôn trông coi cẩn thận, đồ đạc bên trong không mất được đâu ạ.”
Lâm Dao cười với Mậu Xuân, nói: “Ta biết ngươi cẩn thận rồi, đưa cho ngươi ta rất yên tâm, nhưng ta đang tìm một thứ khác.” Một thứ vô cùng quan trọng đối với Lâm Dao.
Lật tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bức thư ở phía dưới cùng, mở nó ra, là một tờ giấy cũ kỹ đã lâu, Mậu Xuân nhìn thấy thì kinh ngạc nói: “Đây không phải là chữ của đại nhân sao ạ?”
“Chính là hắn viết cho ta.”
Tuy Lâm Dao là một nữ tử nhưng lại là người đã nói là làm, nếu như nàng đã quyết định phải hòa ly thì sẽ không hối hận, huống hồ... từ khi mơ giấc mơ đó, cảnh tượng trong giấc mơ đó quá mức chân thực, nàng vẫn còn nhớ trên đó nói rằng để nàng tĩnh dưỡng tu Phật trong Am ni cô, thực tế lại là bị giam lỏng trong một tiểu viện, không gặp được phụ mẫu, cũng không ra được bên ngoài, không khác gì phạm nhân, đúng thực là sống không bằng chết.
Có lẽ ban đầu nàng vẫn còn si mê Vương Chính Trạch, nhưng cách làm ngày hôm nay của Vương Chính Trạch chẳng khác gì so với trong giấc mơ, huống chi nàng cũng thực sự chán ghét rồi.
Từ khi rời khỏi phủ nàng đã bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để Vương Chính Trạch đồng ý hòa ly, hiển nhiên bây giờ con đường làm quan thuận lợi, sau này lại càng phát triển hơn, càng lên cao lại càng yêu quý thanh danh, cho dù là hưu thê hay là hòa ly thì đều sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hắn.
Cho nên Vương Chính Trạch thà giam lỏng nàng trong Am ni cô, hành hạ nàng tới chết, cũng không đồng ý hòa ly, nhưng may là nàng có thứ này, có nó rồi là có thể ép Vương Chính Trạch đồng ý.
Lâm Dao thở phào một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
“Phu nhân, đây là gì vậy ạ? Nô tỳ thề ngay tại đây...”
Lâm Dao gấp tờ giấy lại, nói: “Hôm nay mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mậu Xuân không dám lỗ mãng, nói: “Phu nhân, để nô tỳ hầu hạ người lên giường.”
Lâm Dao nằm lên giường, đặt tờ giấy kia dưới gối đầu, nhớ tới mười năm trước khi vừa mới thành thân, hai người vẫn còn ngọt ngào như đường mật, lúc đó thực sự cảm thấy ngày tháng hạnh phúc nhất của nữ tử cũng chỉ có vậy mà thôi.
Có một hôm nàng nói, bảo rằng nhỡ đâu Vương Chính Trạch thay lòng đổi dạ thì phải làm sao đây? Chắc lúc đó Vương Chính Trạch cũng thật lòng với nàng đúng không? Không chỉ thề thốt nói rằng sẽ tốt với nàng, mà còn viết một bức thư này, nếu như phạm phải thì sẽ tự động hòa ly, để Lâm Dao được tự do, còn bản thân sẽ không được chết yên thân...
Lúc đó nàng coi bức thư này là tín vật định tình, trân trọng cất giữ nó, ai mà biết được cuối cùng lại trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng, nghĩ tới cảm thấy đúng là nực cười.
Nhà bọn hắn có sáu người con, đệ đệ nhỏ nhất gần như là ăn những đồ Lâm Dao cho mới có thể sống tới bây giờ.
Nương tử của Triệu Mạt cũng là người trong phủ, vốn dĩ là nha hoàn nhóm bếp, tên là Xảo Nhi, sau đó được chỉ định gả cho hắn rồi cứ như vậy mà thành thân, lúc này vừa từ nhà ngoại quay về, đang thu dọn đồ đạc, thấy Triệu Mạt quay về liền cất tiếng hỏi: “Phu quân, sao sắc mặt chàng khó coi quá vậy?”
“Đại nhân nạp di nương mới, phu nhân tức giận bỏ đi rồi.”
“Cái gì cơ?”
Xảo Nhi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tức tới dẫm dẫn chân: “Tuy rằng phu nhân là nữ tử, nhưng từ trước tới nay đã nói là làm, nếu không thì bao năm nay sao có thể phát triển được gia nghiệp cơ chứ? Nếu phu nhân đã nói là sẽ hòa ly, vậy thì chuyện này không còn đường lui nữa đâu.”
“Vậy...” Triệu Mạt bắt đầu có hơi hoảng.
Xảo Nhi phẫn nộ nói: “Đúng là Trần Thế Mỹ* mà, để ta xem xem sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ hối hận!”
(*: Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với Công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý)
…
Biệt viện ở sơn trang Tụ Phật là Lâm Dao mới mua hồi năm ngoái, rất nhiều thứ đồ bên trong đều là đặt làm mới, thế nhưng bởi vì khoảng cách xa xôi, từ đó tới giờ chỉ tới ở một lần, lúc quay về chỉ để một đôi vợ chồng già ở lại đây dọn dẹp.
Buổi tối, Trương Sơn và thê tử Ngô Nhị Nương đang hóng mát ở trong sân, vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa ăn dưa chuột được trồng trong sân, vỏ bên ngoài dưa chuột này đã vàng, nhưng bên trong lại nhiều nước giòn tan, ăn vô cùng đã miệng, nói: “Trông quả dưa chuột này nhìn thì kì lạ, mà ăn cũng ngon đấy nhỉ, còn lại bao nhiêu? Có đủ một sọt hay không, hái xuống rửa qua rồi đưa vào trong kinh, để cho lão gia cùng phu nhân nếm thử.”
Ngô Nhị Nương vỗ một cái, lòng bàn tay có một con muỗi bị tát chết, nói: “Đương nhiên là đủ rồi, đúng lúc cũng dùng hết hương muỗi rồi, đi mua thêm một chút về dùng.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Mau mở cửa, phu nhân tới rồi.”
Trương Sơn và Ngô Nhị Nương nhìn nhau một cái, vội vàng chạy ra mở cửa, sau đó liền nhìn thấy Tào thị quen thuộc, còn có cả Mậu Xuân, hai người này một người là vú bà của Lâm Dao, một người là đại nha hoàn của nàng, chỉ cần hai người này ở đây thì chắc chắn phu nhân cũng ở đây.
Bọn họ một mặt mệt mỏi, rõ ràng là đi có hơi vội, Ngô Nhị Nương vội vàng nói: “Ôi chao, phu nhân tới mà chẳng báo trước một tiếng, để bọn ta quét dọn một lượt, bây giờ trong đây bừa bộn thế này... mau đi vào uống miếng nước cho đỡ khát.” Rồi quay sang nói với Trương Sơn: “Lão già, ông mau đi đun chút nước đi, để phu nhân còn tắm rửa thay đồ.”
“Ừ, đi ngay bây giờ đây.” Trương Sơn đáp một tiếng, nhanh chân đi tới nhà bếp.
Lâm Dao cũng chỉ dẫn theo mười mấy người, chuồng ngựa, còn còn cả nơi ở của các hạ nhân đều là có sẵn, dù sao thì trước đây cũng đã sắp xếp một lần rồi, rất nhanh đã được bố trí xong hết.
Tắm táp xong, thay xiêm y, rồi ăn một bữa cơm nóng, Lâm Dao thoải mái thở ra một hơi, chỉ Mậu Xuân rồi nói: “Đem hộp trang sức của ta tới đây.”
Mậu Xuân bưng một cái hộp vuông bằng gỗ trầm hương được khắc họa tới, có tổng cộng hai tầng, tầng bên trên đặt những trang sức thường dùng hằng ngày, tầng bên dưới lại đặt những thứ quý giá như ngân phiếu, giấy tờ đất.
“Phu nhân, ta vẫn luôn trông coi cẩn thận, đồ đạc bên trong không mất được đâu ạ.”
Lâm Dao cười với Mậu Xuân, nói: “Ta biết ngươi cẩn thận rồi, đưa cho ngươi ta rất yên tâm, nhưng ta đang tìm một thứ khác.” Một thứ vô cùng quan trọng đối với Lâm Dao.
Lật tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bức thư ở phía dưới cùng, mở nó ra, là một tờ giấy cũ kỹ đã lâu, Mậu Xuân nhìn thấy thì kinh ngạc nói: “Đây không phải là chữ của đại nhân sao ạ?”
“Chính là hắn viết cho ta.”
Tuy Lâm Dao là một nữ tử nhưng lại là người đã nói là làm, nếu như nàng đã quyết định phải hòa ly thì sẽ không hối hận, huống hồ... từ khi mơ giấc mơ đó, cảnh tượng trong giấc mơ đó quá mức chân thực, nàng vẫn còn nhớ trên đó nói rằng để nàng tĩnh dưỡng tu Phật trong Am ni cô, thực tế lại là bị giam lỏng trong một tiểu viện, không gặp được phụ mẫu, cũng không ra được bên ngoài, không khác gì phạm nhân, đúng thực là sống không bằng chết.
Có lẽ ban đầu nàng vẫn còn si mê Vương Chính Trạch, nhưng cách làm ngày hôm nay của Vương Chính Trạch chẳng khác gì so với trong giấc mơ, huống chi nàng cũng thực sự chán ghét rồi.
Từ khi rời khỏi phủ nàng đã bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để Vương Chính Trạch đồng ý hòa ly, hiển nhiên bây giờ con đường làm quan thuận lợi, sau này lại càng phát triển hơn, càng lên cao lại càng yêu quý thanh danh, cho dù là hưu thê hay là hòa ly thì đều sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hắn.
Cho nên Vương Chính Trạch thà giam lỏng nàng trong Am ni cô, hành hạ nàng tới chết, cũng không đồng ý hòa ly, nhưng may là nàng có thứ này, có nó rồi là có thể ép Vương Chính Trạch đồng ý.
Lâm Dao thở phào một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
“Phu nhân, đây là gì vậy ạ? Nô tỳ thề ngay tại đây...”
Lâm Dao gấp tờ giấy lại, nói: “Hôm nay mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mậu Xuân không dám lỗ mãng, nói: “Phu nhân, để nô tỳ hầu hạ người lên giường.”
Lâm Dao nằm lên giường, đặt tờ giấy kia dưới gối đầu, nhớ tới mười năm trước khi vừa mới thành thân, hai người vẫn còn ngọt ngào như đường mật, lúc đó thực sự cảm thấy ngày tháng hạnh phúc nhất của nữ tử cũng chỉ có vậy mà thôi.
Có một hôm nàng nói, bảo rằng nhỡ đâu Vương Chính Trạch thay lòng đổi dạ thì phải làm sao đây? Chắc lúc đó Vương Chính Trạch cũng thật lòng với nàng đúng không? Không chỉ thề thốt nói rằng sẽ tốt với nàng, mà còn viết một bức thư này, nếu như phạm phải thì sẽ tự động hòa ly, để Lâm Dao được tự do, còn bản thân sẽ không được chết yên thân...
Lúc đó nàng coi bức thư này là tín vật định tình, trân trọng cất giữ nó, ai mà biết được cuối cùng lại trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng, nghĩ tới cảm thấy đúng là nực cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.