Sau Khi Bị Hưu

Chương 6:

Bích Vân Thiên

14/06/2022

Lâm Dao nhìn thấy Vương Chính Trạch là biết ngày tháng qua hắn sống chẳng dễ dàng gì, hắn không thích nhất là trực xuyến*, cảm thấy vướng víu, ngược lại rất thích trường bào viên lĩnh* tay thụng, nhưng lúc này hắn lại đang mặc một bộ trực xuyết Hàng Châu màu xanh ngọc thêu hoa văn chìm hình cây trúc, đội một chiếc mũ vuông bằng lụa đen, nho nhã phiêu phiêu, vô cùng phong lưu.

(*Trực xuyến, trường bào viên lĩnh: Hai loại Hán phục)

Đây là cách ăn mặc cổ đại đa số người đọc sách, cũng giống với dáng vẻ mà Tiền di nương thích, xem ra là nàng ta sắp xếp.

Chắc chắn Tiền di nương đã từng nghe tì nữ trong phủ nói, Vương Chính Trạch không thích trực xuyết nhưng lại không chịu nghe, dù sao thì cũng còn trẻ, vừa mới vào phủ, cũng có ý kiến cố chấp của bản thân mình.

Nhưng Vương Chính Trạch ghét nhất là người bên cạnh làm chủ thay hắn, hắn sẽ không thể hiện ra ngoài mặt nhưng sẽ mượn cớ những chuyện khác để phát tiết, nàng cũng là chung đụng bao lâu nay mới hiểu được điều đó.

Vốn dĩ vẫn còn một chút không cam lòng nhưng lúc này là hoàn toàn biến mất không còn một mống, thậm chí Lâm Dao còn bắt đầu thương cảm cho Tiền di nương, không có cái mặt già này của nàng bên cạnh để so sánh, các khuyết điểm của Tiền di nương sẽ lộ ra vô cùng rõ ràng.

Vẻ ngoài có xinh đẹp hơn đi nữa, ăn lại không ngon, mặc cũng chẳng thoải mái, thậm chí còn cần Vương Chính Trạch xử lý chuyện trong phủ, thì sao có thể vui vẻ cho được chứ?

Rồi còn cảnh trong mơ... Lâm Dao càng ngày càng cảm thấy cảnh đó chắc là cảnh kiếp trước của nàng rồi. Ban đầu thật ra nàng cũng không chịu nhưng sau đó nhìn dung nhan già cỗi trong gương của mình, lại so sánh với Vương Chính Trạch vẫn tuấn tú phong lưu, cuối cùng cũng từ bỏ hy vọng, muốn làm một người vợ hiền, để Tiền di nương hầu hạ Vương Chính Trạch cho tốt, nàng đã dạy nàng ta rất nhiều, đương nhiên bao gồm cả tính tình sở thích của Vương Chính Trạch, thêm cả rất nhiều việc lặt vặt trong phủ.

Không giống như lần này, nàng đột nhiên mặc kệ, trong phủ đệ lập tức rối tung cả lên.

“Đại nhân, có phải bất cẩn ăn phải đậu nên người mới nổi mẩn không?” Lâm Dao lại nói: “Trước giờ chàng không thích mặc trực xuyết, bây giờ thì lại mặc... là Tiền di nương chuẩn vị đúng không, vẫn nhớ lần đầu gặp đại nhân, chàng cũng mặc một bộ trực tuyết màu lục sẫm, tuy chỉ là loại vải vóc bình thường nhưng lại trông như châu ngọc, mấy công tử xung quanh đều không thể sánh bằng.”



Vương Chính Trạch cau mày lại, hắn ta thực sự không rảnh rỗi nhớ lại chuyện xưa cùng với Lâm Dao, cũng không có kiên nhẫn nói mấy chuyện này, đều là chuyện cũ rích cả rồi, có gì hay để mà nói chứ? Hơn nữa, khi đó hắn ta vừa nghèo lại vừa quẫn bách, người xung quanh đều mặc lụa Hàng Châu, kém nhất cũng là xiêm y chất liệu lụa Hồ Châu, chỉ có hắn ta mặc xiêm y đã cũ mà phụ thân hắn ta để lại.

“Có thể gả cho đại nhân đúng thật là không biết vui tới mức nào, chỉ là ngày tháng củi gạo mắm muối, đại nhân một lòng một dạ muốn thi đậu công danh, bảo ta lấy miếng ngọc trang trí trong đống hồi môn tặng cho thầy của đại nhân làm quà, rồi ai cùng trường trong nhà có hỷ sự đều phải tặng quà, mười lượng, hai mươi lượng... khó khăn lắm mới thi đậu, lại tiêu tốn một phen, tiền tiêu cho yến tiệc cuối năm, trong lúc đó còn phải tới lui qua lại với mọi người, còn phải tặng quà tạ ơn ân sư, lúc đó đã tiêu khá nhiều rồi, ai mà biết được lại nhậm chức ở Hàng Châu, quan trên là con trai nhỏ của ân sư, đợt này thiếu hụt không ít bạc, đại nhân vì lấy lòng ân sư mà chủ động muốn trả số bạc này, ta chỉ đành cắn răng bán điền trang, trang sức hồi môn đi.”

“Trong nhà chẳng có lấy một đồng tiền, để đỡ đần gia đình mà phải cùng nha hoàn trồng rau trong sân, thêu thùa cả ngày lẫn đêm để bán, đứa con đầu tiên của chúng ta cũng đã mất vào thời gian đó.”

“Không phải ta đã đưa hết bổng lộc cho nàng rồi sao?”

“Bổng lộc của chức quan thất phẩm là bao nhiêu? Một năm cũng chỉ được hai mươi lượng, tiền đại nhân mời đồng liêu tới Tiêu Tương Lâu khi đó đã là hai mươi lượng rồi, ta có nhớ nhầm không?”

Sắc mặt Vương Chính Trạch vô cùng khó coi, trước giờ hắn ta luôn khí phách phong độ, nghe người khác nịnh hót, sao có thể nghe nổi mấy lời oán giận này: “Đủ rồi!”

“Đại nhân, ta chỉ muốn nói rằng, bao năm qua ta cũng tần tảo cần mẫn vì nhà họ Vương, đã sai lầm bao giờ chưa? Nói cho cùng thì, cho dù đại nhân có chỗ không vừa lòng, chúng ta là vợ chồng từ thời niên thiếu, mười năm qua cũng là cùng trải qua sóng gió, bây giờ đại nhân phong nhã hào hoa, ta lại thành bộ dạng như thế này, trở thành người vợ tào khang trong lời mọi người.”

Vương Chính Trạch nhìn thấy Lâm Dao nói tới mức vành mắt đỏ lên, nhất thời im lặng, hai người là vợ chồng từ thời niên thiếu, chắc chắn là không giống với người khác.

Lâm Dao nói: “Nể tình chúng ta đã từng là vợ chồng, nể tình ta mười năm qua tần tảo vất vả, đại nhân, nếu như người còn chút lương tâm, thì hãy tha cho thiếp thân một con đường sống.”

“Nàng nói linh tinh gì đấy?”

“Mong đại nhân hãy ký thư hòa ly đi, sau này đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau nữa.”



Vương Chính Trạch chỉ cảm thấy sự bất an mấy ngày qua cuối cùng cũng rõ ràng, hắn ta nhận ra rằng, những lời Lâm Dao đều là thật, mà không phải giận dỗi, nhưng dù sao cũng không phải người không có kiến thức, hắn ta bình tĩnh lại ngay lập tức, kìm nén sự tức giận trong lòng, nhìn chằm chằm Lâm Dao một lúc, nói: “Ta đồng ý với nàng, sau này sẽ không nạp thiếp nữa, chỉ có một mình Tiền di nương thôi.” Rồi lại nói dịu dàng hơn: “Nàng cũng biết trong ba điều bất hiếu thì không có đời sau là tội lớn nhất, Vương gia chúng ta không thể chặt đứt hương hỏa được, nàng mới là chính thê.”

Lâm Dao cảm thấy không nói lên lời, mấy năm qua Vương Chính Trạch dần dần thăng chức, càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, giọng điệu khi nói chuyện cũng không khác gì như đang làm việc, đã có bao giờ dịu dàng như thế này?

Đúng là là mất đi rồi mới biết trân trọng?

Chỉ tiếc là tất cả đều đã quá muộn rồi, Lâm Dao đã tâm như tro tàn từ lâu, nói: “Đại nhân, dáng vẻ này của người, thiếp thân còn tưởng rằng người rời khỏi thiếp thân là không sống nổi đấy.”

Vốn dĩ Vương Chính Trạch còn đang kiên nhẫn khuyên nhủ, thực ra đã tức giận đầy mình rồi, lời này của Lâm Dao, khiến sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, lập tức liền lên cơn, hắn ta cũng không khống chế nổi sự phẫn nộ của mình nữa.

“Lâm Dao, nếu nàng đã gả vào Vương gia chúng ta thì sống là người Vương gia, chết mà ma của Vương gia, nói thật cho nàng biết, Vương gia chúng ta chưa có nữ nhân hòa ly nào đâu!” Vương Chính Trạch lạnh mặt quát.

Thái độ của Vương Chính Trạch rất kiên quyết, tuy rằng Lâm Dao đã biết sẽ như thế này từ sớm, nhưng vẫn có chút thất vọng, nguyên nhân Vương Chính Trạch không đồng ý... chắc là vẫn luyến tiếc nàng đúng không, người chứ đâu phải có cây đâu mà vô tình? Vợ chồng thời niên thiếu vẫn sẽ có chút tình cảm, nhưng nhiều hơn không phải là nhung nhớ nàng, chỉ là nàng hầu hạ tốt, đổi sang người khác hầu hạ, cảm thấy hầu hạ không thoải mái mà thôi, hơn nữa hắn ta không thể để truyền ra danh tiếng không tốt trong lúc vừa mới thăng chức được, đây mới là điều quan trọng nhất.

Cho dù giải thích với bên ngoài như thế nào, hòa ly cũng vậy mà hưu thê cũng thế, đều không không tránh khỏi việc để lại ấn tượng đến chuyện nhà cũng không xử lý được.

“Ta đã sớm biết người sẽ không đồng ý, nhìn đi, đây là cái gì?” Lâm Dao lấy ra bức thư mà Vương Chính Trạch viết kia, trang giấy ố vàng, nhìn là biết đã rất lâu rồi.

Sắc mặt Vương Chính Trạch trầm xuống: “Thư hòa ly?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Hưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook