Chương 71:
Bích Vân Thiên
03/07/2022
Lâm Dao hiển nhiên cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị Mậu Xuân hỏi dồn như vậy. Nàng để bút sang một bên, bất lực nhìn Mậu Xuân: “Làm sao có thể không đau lòng được, nhưng giống như ngươi nói thôi, ta có thể đi dỗ dành hắn được một lúc khiến hắn hồi tâm chuyển ý, nhưng có thể dỗ dành hắn cả đời được không? Những gì ngươi nói chính là sự thật, rồi sẽ đến một ngày sẽ phải đối mặt, có một số chuyện hắn cần phải suy nghĩ thông suốt.” Nói xong câu này, ánh mắt của Lâm Dao dần dần trở nên bi thương: “Trước đây ta cũng từng gửi gắm bản thân mình cho nam nhân, dồn hết tâm huyết cho hắn, tự giẫm đạp lên bản thân mình một cách không thương tiếc nhưng kết quả thì sao? Hắn chê bai ta dung mạo xấu xí, nạp thêm một người mới vào cửa ngay trước mặt ta… Ta cũng nghĩ thông rồi, dù có thế nào cũng phải sống cho mình, cho dù ngày mai phải chết cũng phải vui vẻ, dù sao cũng phải sống thật vui vẻ.”
Mậu Xuân vội vàng nói: “Phu nhân, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh người.”
Lâm Dao cầm tay Mậu Xuân, nói: “Ừm.”
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nháy mắt trời đã sang đông, Lâm Dao dặn Tào ma ma mua vải về làm đồ mùa đông, nhất thời tất cả mọi người đều tập trung ở trong viện để may y phục.
Lâm Dao tìm được một cửa tiệm, vị trí rất tốt, giá cả hơi cao một chút nhưng có thể chấp nhận được, duy chỉ có một có một chuyện là đối phương yêu cầu nàng phải trả tiền thuê 2 năm trong một lần. Mấy ngày hôm nay nàng còn đang suy nghĩ không biết có nên mạo hiểm lần này hay không.
Nhiều ngân lượng như vậy, nếu như lỗ thì không phải là nàng mang nợ cả đời sao.
Đúng vào lúc đó, Thái Sâm tới, đương nhiên không quên hỏi chuyện uống thuốc của Lâm Dao. Hắn đuổi theo Mậu Xuân hỏi rất lâu rất kỹ càng, hỏi đến mức Mậu Xuân khó chịu, trong lòng đã không vui vì chuyện này nhưng nghĩ cho Lâm Dao nên lại nhẫn nhịn: “Thái lang trung, phu nhân của chúng ta cần bồi dưỡng bao lâu?” Lúc trước hắn đã kê một phương thuốc bổ, uống cũng gần được một tháng rồi.
Thái Sâm nói: “Lúc trước Lâm phu nhân bị thương ở gân cốt, phải bồi dưỡng lại, ít nhất cũng phải một năm.”
“Lâu như vậy sao?”
Khuôn mặt Thái Sâm mang theo vẻ khinh bỉ: “Cô không tin ta sao? Không tin thì đừng tới tìm ta nữa?” Nói rồi hắn cầm hộp thuốc đi, Mậu Xuân vội vàng kéo hắn lại nhưng không cẩn thận lại kéo rời phần tơ trên áo hắn ra.
“A!”
Lâm Dao đang ngồi tính toán ở trong phòng, nghe tiếng kêu giật mình chạy ra ngoài. Ra đến nơi, nàng dở khóc dở cười, tay Mậu Xuân đang cầm một nắm tơ màu xanh da trời còn chiếc áo bên ngoài của Thái Sâm đã mất cánh tay, lộ chiếc áo màu trắng ở bên trong ra. Nếu không phải biết tính của Mậu Xuân, nàng còn định nổi nóng với Thái Sâm nữa.
Mặt hai người đều đỏ ửng, rõ ràng là không thể ngờ tới chuyện bất ngờ này sẽ xảy ra.
Lâm Dao nói: “Thái lang trung, nha đầu Mậu Xuân mạo phạm đến ngài, ngài đừng để trong lòng.” Rồi nàng nói với Mậu Xuân: “Còn không mau trả chỗ tơ lại cho Thái lang trung?”
Mậu Xuân vội vàng hiểu ra, trả nắm tơ lại cho Thái Sâm nhưng do quá ngại ngùng, Mậu Xuân che mặt vội vàng chạy về phòng.
Thái Sâm lại bình tĩnh trở lại rất nhiều, Lâm Dao đã đến nên hắn hỏi trực tiếp nàng về chuyện dùng thuốc: “Nếu phu nhân tin ta thì cứ dùng phương thuốc này lâu dài, những chuyện khác ta không dám nói nhưng sau một năm cơ thể có hy vọng bồi dưỡng khỏe được trở lại.”
Từ đầu Lâm Dao đã dùng thuốc của Thái thái y, về sau Thái thái y không đi được nên đã giới thiệu Thái Sâm, còn nói y thuật của Thái Sâm cao hơn cả mình. Sau khi Lâm Dao chuyển sang dùng thuốc của Thái Sâm, những chuyện khác không nói tới, nàng cảm thấy cơ thể khỏe lên rất nhiều, những vết tàn nhang trên mặt cũng hoàn toàn biến mất. Điều này là rất dễ thấy.
“Đương nhiên là ta tin ngài.” Lâm Dao khách sáo nói: “Về sau vẫn phải làm phiền Thái lang trung.”
Bây giờ Thái Sâm mới tỏ ra hài lòng, rồi lại tới đến chuyện của trà mạch đắng: “Ta đem cả hai loại cho phu nhân rồi đây.”
Một loại là trà mạch đắng còn một loại là trà đại mạch, Lâm Dao sau khi uống xong cảm thấy trà mạch đắng ngon hơn, nhưng giá của trà mạch đắng vô cùng đắt đỏ, không rẻ hơn so với lá trà bao nhiêu. Còn trà đại mạch lại có giá cả vô cùng phải chăng, chỉ bằng tiền lúa mạch thêm chút tiền công phơi sấy.
Cuối cùng Lâm Dao quyết định dùng trà đại mạch có giá rẻ hơn, nàng nói: “Tất cả đều nhớ Thái lang trung, về sau ta có mở thực phủ, ngài cứ đến ăn thoải mái, tiền cứ tính vào chỗ của ta.”
Thái Sâm rất thích đồ ăn Lâm Dao làm, vậy là liền tươi cười nói: “Vậy thì ta không khách sáo nữa.”
Lúc đó gần tới giờ cơm, Thái Sâm ở đây ăn trực một bữa, trù nương bưng canh cá viên lên cho hắn. Mặc dù làm cá viên vô cùng mất công sức nhưng không ai ngăn nổi sức hấp dẫn của nó cả. Qua vài ngày lại thấy thèm, Mậu Xuân cầu xin Lâm Dao làm một ít, Lâm Dao nghĩ dù sao cũng không đắt đỏ gì nên lại bảo Mậu Xuân mua cá về làm.
Hôm nay Thái Sâm may mắn nên gặp được hôm Lâm Dao làm cá viên.
Thái Sâm ăn một bữa thỏa thích, đến khi buông đũa xuống, hắn lại sai người đi thông báo với Lâm Dao, nói có chuyện muốn nói với nàng. Lâm Dao cảm thấy vô cùng kỳ quái, ban nãy gặp nhau không phải đã nói hết chuyện rồi sao?
Nhưng con người Thái Sâm làm việc vô cùng nghiêm túc, hắn nói có việc nhất định là chuyện quan trọng, thế là nàng lại chuẩn bị một lượt, thay y phục rồi ra phòng khách.
Lúc đến đây Thái Sâm đi vội vàng nên khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. Sau khi cơm no rượu say, hắn lập tức trở nên rất có tinh thần, nhìn thấy Lâm Dao lập tức nói thẳng: “Phu nhân, ta nghe Mậu Xuân cô nương nói, phu nhân đang tìm một cửa tiệm sao? Chắc là phu nhân vẫn chưa tìm thấy đúng không? Ở kinh thành ta cũng có một tiệm thuốc nên biết tình hình của bên đó, muốn tìm một nơi thích hợp thật sự vô cùng khó khăn.”
Lâm Dao cũng không muốn giấu giếm: “Ngài nói rất phải, kinh thành phồn hoa, thương nhân các nơi ra vào tấp nập, muốn tìm một cửa tiệm thích hợp thật sự vô cùng khó khăn.”
“Chuyện này nếu là người khác, ta sẽ cảm thấy đúng là ngoài sức tưởng tượng nhưng nếu người đó là phu nhân, ta thấy thì có thể đấy.”
“Cái gì?”
Thái Sâm lập tức nói ra lời định nói: “Nói rộng thì bắc xuống nam có tất cả 8 kiểu món ăn khác nhau, tiếp tục chia ra thì còn nhiều kiểu món ăn khác. Trong đó có Hướng Gia Thái vô cùng nổi tiếng, nghe nói lúc phồn thịnh, riêng đồ đệ đã có mấy ngàn người. Nhưng bây giờ đã sa sút nhiều rồi, chỉ còn lại một người truyền nhân. Người truyền nhân đó nói, chỉ cần làm được chuyện mà ông ấy yêu cầu, đúng theo ý của ông ấy thì sẽ được làm đồ đệ. Mặc dù Hướng gia bọn họ đã sa sút nhưng vẫn còn một cửa tiệm 4 tầng ở phố Đông Đại, dù diện tích hay vị trí ở đó thì đều không phải bàn, phải nói là ngàn vàng khó mua được.”
Lâm Dao cảm giác hình như mình đã nghe thấy cái tên này rồi.
“Rất nhiều người nghe danh ngưỡng mộ, tới đó thử làm đồ ăn nhưng vừa tới vòng một đã bị đuổi ra ngoài. Mà món ăn đó chính là cá viên, ta vừa ăn thử món ăn mà phu nhân làm, cảm giác mềm mịn, trơn mượt, đúng là rất ngon.”
Mậu Xuân vội vàng nói: “Phu nhân, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh người.”
Lâm Dao cầm tay Mậu Xuân, nói: “Ừm.”
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nháy mắt trời đã sang đông, Lâm Dao dặn Tào ma ma mua vải về làm đồ mùa đông, nhất thời tất cả mọi người đều tập trung ở trong viện để may y phục.
Lâm Dao tìm được một cửa tiệm, vị trí rất tốt, giá cả hơi cao một chút nhưng có thể chấp nhận được, duy chỉ có một có một chuyện là đối phương yêu cầu nàng phải trả tiền thuê 2 năm trong một lần. Mấy ngày hôm nay nàng còn đang suy nghĩ không biết có nên mạo hiểm lần này hay không.
Nhiều ngân lượng như vậy, nếu như lỗ thì không phải là nàng mang nợ cả đời sao.
Đúng vào lúc đó, Thái Sâm tới, đương nhiên không quên hỏi chuyện uống thuốc của Lâm Dao. Hắn đuổi theo Mậu Xuân hỏi rất lâu rất kỹ càng, hỏi đến mức Mậu Xuân khó chịu, trong lòng đã không vui vì chuyện này nhưng nghĩ cho Lâm Dao nên lại nhẫn nhịn: “Thái lang trung, phu nhân của chúng ta cần bồi dưỡng bao lâu?” Lúc trước hắn đã kê một phương thuốc bổ, uống cũng gần được một tháng rồi.
Thái Sâm nói: “Lúc trước Lâm phu nhân bị thương ở gân cốt, phải bồi dưỡng lại, ít nhất cũng phải một năm.”
“Lâu như vậy sao?”
Khuôn mặt Thái Sâm mang theo vẻ khinh bỉ: “Cô không tin ta sao? Không tin thì đừng tới tìm ta nữa?” Nói rồi hắn cầm hộp thuốc đi, Mậu Xuân vội vàng kéo hắn lại nhưng không cẩn thận lại kéo rời phần tơ trên áo hắn ra.
“A!”
Lâm Dao đang ngồi tính toán ở trong phòng, nghe tiếng kêu giật mình chạy ra ngoài. Ra đến nơi, nàng dở khóc dở cười, tay Mậu Xuân đang cầm một nắm tơ màu xanh da trời còn chiếc áo bên ngoài của Thái Sâm đã mất cánh tay, lộ chiếc áo màu trắng ở bên trong ra. Nếu không phải biết tính của Mậu Xuân, nàng còn định nổi nóng với Thái Sâm nữa.
Mặt hai người đều đỏ ửng, rõ ràng là không thể ngờ tới chuyện bất ngờ này sẽ xảy ra.
Lâm Dao nói: “Thái lang trung, nha đầu Mậu Xuân mạo phạm đến ngài, ngài đừng để trong lòng.” Rồi nàng nói với Mậu Xuân: “Còn không mau trả chỗ tơ lại cho Thái lang trung?”
Mậu Xuân vội vàng hiểu ra, trả nắm tơ lại cho Thái Sâm nhưng do quá ngại ngùng, Mậu Xuân che mặt vội vàng chạy về phòng.
Thái Sâm lại bình tĩnh trở lại rất nhiều, Lâm Dao đã đến nên hắn hỏi trực tiếp nàng về chuyện dùng thuốc: “Nếu phu nhân tin ta thì cứ dùng phương thuốc này lâu dài, những chuyện khác ta không dám nói nhưng sau một năm cơ thể có hy vọng bồi dưỡng khỏe được trở lại.”
Từ đầu Lâm Dao đã dùng thuốc của Thái thái y, về sau Thái thái y không đi được nên đã giới thiệu Thái Sâm, còn nói y thuật của Thái Sâm cao hơn cả mình. Sau khi Lâm Dao chuyển sang dùng thuốc của Thái Sâm, những chuyện khác không nói tới, nàng cảm thấy cơ thể khỏe lên rất nhiều, những vết tàn nhang trên mặt cũng hoàn toàn biến mất. Điều này là rất dễ thấy.
“Đương nhiên là ta tin ngài.” Lâm Dao khách sáo nói: “Về sau vẫn phải làm phiền Thái lang trung.”
Bây giờ Thái Sâm mới tỏ ra hài lòng, rồi lại tới đến chuyện của trà mạch đắng: “Ta đem cả hai loại cho phu nhân rồi đây.”
Một loại là trà mạch đắng còn một loại là trà đại mạch, Lâm Dao sau khi uống xong cảm thấy trà mạch đắng ngon hơn, nhưng giá của trà mạch đắng vô cùng đắt đỏ, không rẻ hơn so với lá trà bao nhiêu. Còn trà đại mạch lại có giá cả vô cùng phải chăng, chỉ bằng tiền lúa mạch thêm chút tiền công phơi sấy.
Cuối cùng Lâm Dao quyết định dùng trà đại mạch có giá rẻ hơn, nàng nói: “Tất cả đều nhớ Thái lang trung, về sau ta có mở thực phủ, ngài cứ đến ăn thoải mái, tiền cứ tính vào chỗ của ta.”
Thái Sâm rất thích đồ ăn Lâm Dao làm, vậy là liền tươi cười nói: “Vậy thì ta không khách sáo nữa.”
Lúc đó gần tới giờ cơm, Thái Sâm ở đây ăn trực một bữa, trù nương bưng canh cá viên lên cho hắn. Mặc dù làm cá viên vô cùng mất công sức nhưng không ai ngăn nổi sức hấp dẫn của nó cả. Qua vài ngày lại thấy thèm, Mậu Xuân cầu xin Lâm Dao làm một ít, Lâm Dao nghĩ dù sao cũng không đắt đỏ gì nên lại bảo Mậu Xuân mua cá về làm.
Hôm nay Thái Sâm may mắn nên gặp được hôm Lâm Dao làm cá viên.
Thái Sâm ăn một bữa thỏa thích, đến khi buông đũa xuống, hắn lại sai người đi thông báo với Lâm Dao, nói có chuyện muốn nói với nàng. Lâm Dao cảm thấy vô cùng kỳ quái, ban nãy gặp nhau không phải đã nói hết chuyện rồi sao?
Nhưng con người Thái Sâm làm việc vô cùng nghiêm túc, hắn nói có việc nhất định là chuyện quan trọng, thế là nàng lại chuẩn bị một lượt, thay y phục rồi ra phòng khách.
Lúc đến đây Thái Sâm đi vội vàng nên khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. Sau khi cơm no rượu say, hắn lập tức trở nên rất có tinh thần, nhìn thấy Lâm Dao lập tức nói thẳng: “Phu nhân, ta nghe Mậu Xuân cô nương nói, phu nhân đang tìm một cửa tiệm sao? Chắc là phu nhân vẫn chưa tìm thấy đúng không? Ở kinh thành ta cũng có một tiệm thuốc nên biết tình hình của bên đó, muốn tìm một nơi thích hợp thật sự vô cùng khó khăn.”
Lâm Dao cũng không muốn giấu giếm: “Ngài nói rất phải, kinh thành phồn hoa, thương nhân các nơi ra vào tấp nập, muốn tìm một cửa tiệm thích hợp thật sự vô cùng khó khăn.”
“Chuyện này nếu là người khác, ta sẽ cảm thấy đúng là ngoài sức tưởng tượng nhưng nếu người đó là phu nhân, ta thấy thì có thể đấy.”
“Cái gì?”
Thái Sâm lập tức nói ra lời định nói: “Nói rộng thì bắc xuống nam có tất cả 8 kiểu món ăn khác nhau, tiếp tục chia ra thì còn nhiều kiểu món ăn khác. Trong đó có Hướng Gia Thái vô cùng nổi tiếng, nghe nói lúc phồn thịnh, riêng đồ đệ đã có mấy ngàn người. Nhưng bây giờ đã sa sút nhiều rồi, chỉ còn lại một người truyền nhân. Người truyền nhân đó nói, chỉ cần làm được chuyện mà ông ấy yêu cầu, đúng theo ý của ông ấy thì sẽ được làm đồ đệ. Mặc dù Hướng gia bọn họ đã sa sút nhưng vẫn còn một cửa tiệm 4 tầng ở phố Đông Đại, dù diện tích hay vị trí ở đó thì đều không phải bàn, phải nói là ngàn vàng khó mua được.”
Lâm Dao cảm giác hình như mình đã nghe thấy cái tên này rồi.
“Rất nhiều người nghe danh ngưỡng mộ, tới đó thử làm đồ ăn nhưng vừa tới vòng một đã bị đuổi ra ngoài. Mà món ăn đó chính là cá viên, ta vừa ăn thử món ăn mà phu nhân làm, cảm giác mềm mịn, trơn mượt, đúng là rất ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.