Sau Khi Bị Hưu

Chương 9:

Bích Vân Thiên

03/07/2022

...

Ngày hôm sau Tiền di nương nằm ở trong phòng, đến cả khi Vương Chính Trạch ra ngoài cũng không đi ra, Vương Chính Trạch dùng bữa sáng qua loa rồi đi tới quan nha, vừa vào cửa đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng ở góc khuất bàn tán chuyện gì đó, nhìn thấy hắn ta đi tới thì dừng lại ngay lập tức, điều này khiến hắn ta cảm thấy rất không vui.

Tới khi đi vào nội đường, nhìn thấy Tiền Chính Bồi, ông ta kéo Vương Chính Trạch sang một bên, nói rằng: “Đại nhân, bức thư tự xin hưu thê kia là chuyện gì vậy?” Tiền Chính Bồi là đại bá của Tiền di nương, ông ta khác với Vương Chính Trạch là Trạng nguyên lang, ân sư còn là Thái phó Cố đại nhân, bản thân ông ta lại chỉ là Đồng Tiến sĩ, vì vậy mà vẫn luôn chững lại không thể thăng tiến, sau này ông ta cũng nghĩ thông suốt, bản thân cũng đã như vậy rồi thì cứ đặt hy vọng lên người con trai vậy.

Sau đó gặp được Vương Chính Trạch tuổi trẻ tài cao như vậy, tuy rằng nhỏ hơn mình rất nhiều, nhưng trên quan trường này, đương nhiên sẽ nhìn vào lý lịch chức quan chứ không phải tuổi tác. Vì vậy cứ thế mà bám lấy hắn ta, vì lấy lòng Vương Chính Trạch còn gả cháu gái của mình vào Vương gia để làm thiếp.

“Tự xin hưu thê cái gì?”

Tiền Chính Bồi thuật lại nội dung dán trên bảng cáo thị cho Vương Chính Trạch nghe rồi nói: Đại nhân, nhà đệ đệ ta cũng chỉ có một đứa con gái này thôi, trong nhà đại nhân xảy ra biến cố lớn như vậy, dù sao cũng phải giải thích một phen.”

Lúc này chính Vương Chính Trạch cũng không biết là có cảm giác gì, nếu nói là oán trách Lâm Dao thì cũng không thể như vậy được, dù sao cũng đã đồng ý hòa ly rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra, nhưng hắn còn chưa nghĩ được xong nên giải thích như thế nào, Lâm Dao lại xử lý rất quyết đoán, nàng khom lưng cúi đầu như vậy, viết tới mức cảm động lòng người, để cho hắn ta có đủ thể diện, cho dù mọi người có nhìn ra chỉ là vài lời để đôi bên có bậc thang bước xuống thì ít nhất là bên ngoài không bắt được nhược điểm của hắn, hành động này đúng là sạch sẽ gọn gàng!

Nhớ tới Tiền di nương vì chuyện vặt trong nhà mà lúng ta lúng túng, liền cảm thấy thật tức giận, vốn dĩ vẫn còn cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì cũng lỡ tay đánh người, nhưng lúc này lại cảm thấy Tiền di nương bị như vậy là đáng đời, tự bản thân làm ra chuyện đáng bị đánh.

Ở bên kia, mẫu thân của Tiền Thục Tú nghe nói tới chuyện này thì sốt sắng không chịu được, kéo lấy con dâu nói: “Vương đại nhân và Lâm Dao hòa ly rồi, vậy Thục Tú nhà chúng ta thì thế nào đây? Không được, ta phải đi hỏi xem sao.”

Con dâu Tôn thị đang có thai, nhưng bởi vì thời gian có thai không được khỏe nên có hơi bực bội, nhìn mấy mẹ chồng vội vã đi ra ngoài liền vội vàng đi lên kéo lại, nhưng bởi bước chân không vững nên suýt chút nữa thì vấp ngã, dọa cả mẹ chồng và nàng ta sợ hãi.

“Con cẩn thận một chút.”

Giọng điệu Tôn thị có chút mất kiên nhẫn, nói: “Mẫu thân à, nếu người muốn đi thì phải báo trước một tiếng chứ, nếu không muội ấy là một người làm thiếp, người đột nhiên tới như vậy thì đường đột quá.”

Tiền mẫu dừng bước chân, lời này của Tôn thị đương nhiên là đúng, nhưng hai chữ làm thiếp lại đâm cho trái tim bà ta đau đớn, tức tới mức vành mắt đỏ lên, bà ta vốn cũng không muốn để cho Tiền Thục Tú làm thiếp, nhưng nhà bọn họ ít con cháu, đại bá nhập sĩ gần hai mươi năm vẫn chỉ là chức quan nhỏ, muốn trèo lên cái cây đại thụ là Vương Chính Trạch này, cũng là vì để con trai có một chỗ dựa, nếu không thì ai lại bằng lòng làm như vậy? Hơn nữa nghĩ rằng chính thê của Vương Chính Trạch là một nữ tử thôn quê, không có con trai lại không có kiến thức, tới lúc đó chỉ cần Tiền Thục Tú sinh một đứa con trai thì sẽ không có ai dao động được vị trí nữa.



Ai mà biết được giữa đường lại có bước ngoặt như vậy chứ.

Tiền mẫu lớn tiếng quát: “Còn không phải vì phu quân của ngươi hay sao, đã năm năm rồi vẫn còn nhậm chức ở cái huyện Lâm Nguyên hẻo lảnh nơi Thục Châu kia, ba năm đánh giá thành thích đứng đầu nhưng lại không có chỗ trống để điều nhiệm trở về, ban đầu ngươi còn nói cái gì mà có nhị cữu cữu giúp đỡ? Cầm năm trăm lượng bạc sang đó, kết quả thì sao? Bọt nước còn chẳng có, bây giờ ngươi lại chê em chồng của mình làm thiếp à?”

“Nương à, thiếp thân không hề có suy nghĩ khinh rẻ muội muội, chỉ là cảm thấy bây giờ người qua đó thì không ổn đâu ạ...” Đương nhiên Tôn thị không dám cãi Tiền mẫu, vội vàng thu lại sự mất kiên nhẫn ban nãy mà giải thích, thực ra thành hôn nhiều năm vậy rồi, nàng ta vẫn luôn ở lại trong kinh hầu hạ mẹ chồng, chia cách hai nơi với phu quân, cũng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tiền mẫu nói: “Ngươi nói thì hay lắm, mau đi chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta phải đi xem sao.” Tiền mẫu càng nói càng cảm thấy phải đi xem thử, nói nói: “Thục Tú đáng thương của ta, cũng không biết lúc này đau lòng tới mức nào nữa đây.”

Tôn thị cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng gọi xe ngựa tới, trong lòng lại có chút chua xót, suy cho cùng vẫn là đứa con mình dứt ruột đẻ ra.

Tiền mẫu tới phủ Thượng thư, cảm thấy phủ Thượng thư có hơi lộn xộn, đến cả ngoài cổng cũng chẳng có lấy một người canh cửa, gọi rõ lâu mới có một người đi ra, Tiền mẫu cả giận nói: “Rốt cuộc mấy người có quy củ không thế? Lão gia nhà ta và đại nhân của các ngươi dù sao cũng đều nhậm chức trong triều đình, hơn nữa người tới là khách, không những không đón vào trong mà lại để ta chờ ở chỗ hạ nhân đứng, thế này là sao chứ hả?”

Người tới là một tiểu phụ nhân trẻ tuổi, nghe thấy lời này thì hừ lạnh nói: “Chưa bao giờ nghe nói thân mẫu của di nương được đi vào bằng cửa chính, rốt cuộc là ngài tới bái phỏng phu nhân nhà chúng ta hay là tới để thăm di nương? Nếu như là bái phỏng chính thức, vậy thì đưa thiếp ra đây, đợi phu nhân nhà chúng ta đồng ý rồi, đương nhiên sẽ đón vào bằng cửa chính, nhưng nếu như là tới thăm di nương, đương nhiên phải đi đường của hạ nhân, thân quyến của di nương không được coi là thân thích trong phủ đâu.”

Người này chính là Xảo Nhi, nương tử của Triệu Mạt, ngày Lâm Dao rời đi đúng vào lúc nàng ấy trở về nhà thân mẫu, nếu không thì cũng sẽ đi theo Lâm Dao rồi, mấy ngày nay vẫn luôn đè nén tức giận đấy, đúng lúc nhìn thấy Tiền mẫu tới đây, đương nhiên là sẽ không khách sáo.

Tiền mẫu tức giận tới mức suýt nữa ngã ngửa, hít sâu mấy hơi mới khôi phục lại được, nói rằng: “Nha đầu nhà ngươi, Thục Tú nhà chúng ta là lương thiếp, sao có thể so với cái loại nhân tình không biết lai lịch kia được? Đừng có mà giở thủ đoạn, tưởng ta không biết ngươi đang xả hận cho phu nhân nhà các ngươi à?” Tiền mẫu tức cũng rất tức giận, nhưng gừng càng già càng cay, nhanh chóng phản bác lại, thân quyến của thiếp đúng thật là không được coi là thân thích xã giao qua lại, nhưng quy củ đó dù sao cũng chỉ là vật chết, người là vật sống, thiếp thất được yêu thương, như Tiền Thục Tú là lương thiếp, đương nhiên là không thể lấy luật đó ra nói rồi.

“Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta và Thục Tú nhà ta còn mong phu nhân trở về hơn ngươi đấy.”

Xảo Nhi bĩu bĩu môi, nhưng cũng biết một vừa hai phải, dù sao thì bây giờ trong nhà cũng do Tiền di nương làm chủ, bèn nói: “Ta lại nghe không hiểu lời ngài nói cho lắm, nhưng nếu như ngài đã vội vã như vậy, thôi thì dẫn ngài vào trước vậy.”

Đợi ở bên ngoài sân, vú bà hay tin liền đi ra đó, nói rằng: “Người tới cũng không báo trước một tiếng.” Nói rồi định dẫn Tiền mẫu tới phòng nhỏ bên cạnh uống trà, Tiền mẫu lại vô cùng vội vã, cất lời: “Bà có biết phu nhân của các bà viết thư tự xin hưu thê không?”

Vú bà nói: “Biết ạ, nha hoàn đi mua đồ buổi sáng về đã báo lại rồi.”



“Thục Tú đâu?” Tiền mẫu chỉ muốn đi vào phòng ngủ, vú bà chặn trước mặt Tiền mẫu ngay lập tức: “Phu nhân à, người nghe ta nói, cô nương đang nghỉ trưa, vẫn còn chưa dậy đâu.”

Tiền mẫu cảm giác được sự bất thường từ hành động của vú bà, cau mày lại nói: “Đã là giờ nào rồi mà vẫn còn nghỉ trưa? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?” Nói xong lời này, bà ta cũng không nhịn nổi nữa đẩy vú bà ra xông vào bên trong.

Vừa đi vào liền nhìn thấy Tiền Thục Tú đang ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt hoảng loạn, cầm hộp phấn trên tay, bởi vì quá vội vã mà vung hết phấn lên mặt bàn, trên mặt là một tầng phấn rất dày, nhưng vẫn không thể che giấu được vết xanh tím vô cùng ghê người.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, Tiền mẫu còn có gì không hiểu nữa, lập tức nhịn không nổi bật khóc: “Thục tú, con thế này... ai đánh con hả?”

“Nương, con gái đau lòng lắm.” Tiền Thục Tú thấy đã không thể che giấu được nữa, nhịn không được nhào vào lòng Tiền mẫu tủi thân bật khóc.

“Nói mau, cái này là ai đánh con? Nương làm chủ cho con!” Tiền mẫu nghiến răng nghiến lợi hét.

Tiền Thục Tú khóc một lúc, cất tiếng nói: “Là đại nhân đánh.”

“Cái gì?” Tiền mẫu nhớ tới dáng vẻ của Vương Chính Trạch, trông đoan chính nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, ăn nói lại càng không tầm thường, đâu có giống một người sẽ đánh người khác cơ chứ? Đương nhiên bà ta biết có một kiểu nam nhân quen ức hiếp người nhà, đánh thê tử để xả giận, nhưng đó là đám người gì cơ chứ? Người trong nhà chỉ cần có chút thể diện thì cũng sẽ không tới mức thực sự đánh nữ nhân, như vậy là không có tiền đồ nhất!

“Đi, chúng ta không hầu hạ nữa, đi về nhà.” Tiền mẫu tức giận nói.

Tiền Thục Tú lại bắt đầu do dự, Tiền mẫu nói: “Con vẫn còn luyến tiếc sao? Cho dù là nguyên nhân gì thì cũng đâu được đánh con cơ chứ? Nhìn xem đánh thành bộ dạng gì thế này, con gái ngoan của nương, khi con còn ở nhà, đến một đầu ngón tay nương còn chẳng nỡ đụng con nữa.”

“Nương à, con đi như vậy, ca ca phải làm sao đây? Còn cả cha nữa? Còn có đại bá phụ nữa? Còn cả... Người quên vì sao con tới tận bây giờ mới gả đi hay sao? Ánh mắt Tiền Thục Tú dần dần trở nên ảm đạm.

“Chuyện đó... đại nhân nhà con cũng đâu có biết chứ!”

“Nhưng mà nương, con sợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Hưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook