Sau Khi Bị Lão Đại Dắt Về Nhà Tôi Được Sủng Lên Tận Trời
Chương 12: Dùng Tiền Nuôi Dưỡng Vân Sênh Để Nuôi Ninh Dao
Thời Sơ Nguyệt
29/10/2021
Chuyển ngữ: Trạm
Truyện được up tại dtruyen.com tụi mình đang cố gắng ra chap mới nên vui lòng không reup.
Nghe Mộc linh Linh nói chiếc điện thoại đó là lấy từ trên người Vân Sênh, mà tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.
Nhiều ánh mắt như thế lẽ nào còn có thể là ảo giác?
Cô cũng biết là cô không có điện thoại.
Mà cho dù là có đổ oan thì tại sao bọn họ không đổ oan cho người khác, mà lại là Vân Sênh?
Truyện được up tại dtruyen.com tụi mình đang cố gắng ra chap mới nên vui lòng không reup.
Vấn đề chính là nằm trên người Vân Sênh.
“Tôi không muốn nghe, gọi phụ huynh lên đây.” cô Lộ không muốn để ý tới Vân Sênh nữa.
Trộm đồ đã đành, lại còn nói dối người khác, thành tích tốt thì làm cái gì cũng được sao?
Nếu không gọi phụ huynh lên quản giáo nghiêm khắc, sau này đi ra xã hội thì sẽ như thế nào?
-
Lớp 10a3
Ninh Dao đang ngồi tại phòng học xem tin về Vân Sênh bị đăng lên trang trường còn viết bình luận nữa.
Mấy người trước còn có thể hiểu, nhưng về sau lại có những tiếng chửi bới đầy ác ý, còn có mấy người hỏi xin thông tin liên lạc của Vân Sênh nữa, muốn hỏi cô 1 đêm bao nhiêu tiền.
Bị ông già ngủ thì là ngủ, ngủ với bọn họ cũng là ngủ, nhưng bọn họ vẫn còn trẻ, sức lực tốt hơn so với lão già.
Nhìn những câu chửi mắng Vân Sênh, Ninh Dao cười một cách vui vẻ.
Đợi tan học về cho ba mẹ xem cái này, thì Vân Sênh sẽ bị đuổi đi rồi.
Ninh Giao nghĩ tới cảnh Vân Sênh bị đổi đi, nhịn không được mà nở nụ cười.
Nhưng mà vào lúc này, Lâm Dược Đình đi tới, thì Ninh Dao mới khốc chế nụ cười của mình.
“Đình Đình cậu sao thế?” nhìn Lâm Dược Đình đi về phía cô ta, Ninh Dao ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dược Đình.
Lâm Dược Đình ngồi xuống bên cạnh Ninh Dao, sau đó cười nói với cô ta: “Dao Dao, nghe nói cái cô Vân Sênh kia trộm điện thoại của bạn học, bị cô giáo bắt lên văn phòng rồi, chắc là gọi cả phụ huynh lên đấy.”
Ninh Dao nghe xong thì mừng thầm.
Không ngờ rằng chẳng cần cô mang chuyện này về mách ba mẹ, bây giờ Vân Sênh trộm đồ của người khác bị gọi phụ huynh tới rồi!
Như thế càng tốt, cô đỡ phải nói.
Vân Sênh này còn giả chết, làm gì không được lại đi trộm đồ của người khác kia chứ.
“Vậy bây giờ mình qua đó xem sao.” Ninh Dao đứng lên.
Nói là tới xem nhưng thật ra đi vào wc gọi điện thoại về cho ba mẹ, giục bọn họ tới trường nhanh một chút, Vân Sênh gây chuyện ở trường rồi.
Ba Ninh mẹ Ninh ở đầu bên kia vừa nghe được, liền tới trường cấp 3 Thanh Bình.
Cô Lộ không ngờ rằng cô còn chưa có cho Vân Sênh gọi phụ huynh lên, phụ huynh liền đã tới nơi rồi.
-
Ngự trang.
Xử lý xong công việc, Tịch Dị từ bên ngoài trở về Ngự trang.
Những người làm đã quen với việc Tịch Dị người đầy máu trở về, cho nên vẫn bận rộn như bình thường.
Lâm quản gia mang chiếc khăn sạch sẽ đưa cho Tịch Dị, để anh xóa đi vết máu trên mặt.
“ Tịch Dị , phòng tắm đã chuẩn bị nước rồi, cậu có thể đi tắm.” giọng trầm ấm của Lâm quản gia.
Bà đi theo Tịch Dị cũng đã hơn 20 năm rồi, mặc dù Tịch Dị là chủ của Tịch gia, nhưng mà Tịch Dị không chỉ có mỗi mình Tịch gia thôi đâu.
Càng nhiều tiền thì càng không được trong sạch.
Đợi Tịch Dị tắm sạch vết máu trên người, đổi bộ quần áo mới, mang bộ đồ đầy máu đó vứt vào sọt rác trong nhà tắm.
Tịch Dị đang định về phòng xử lý tiếp công việc thì điện thoại công việc của anh vang lên.
Là trợ lý của mình ở Nam thành gọi tới.
Nhất định là điều tra thông tin của Vân Sênh cho nên trợ lý mới gọi điện cho Tịch Dị.
“……”
Trợ lý ở đầu bên kia nói về tình hình điều tra về thông tin của Vân Sênh.
Càng nghe lông mày của Tịch Dị càng nhăn lại.
Cho nên Vân Sênh mới lạnh lùng như thế, chẳng giống con người gì cả, hoá ra người nuôi dưỡng Vân Sênh chẳng phải là người tốt gì.
Cứ như vậy, Vân Sênh có tình người mới là lạ.
Trợ lý nói với Tịch Dị là Vân Sênh được Ninh gia ở thành phố Phong nuôi dưỡng.
1 năm trước Ninh Gia vẫn chưa có tiền, còn có chút nghèo, vì khi ba ba của Vân Sênh đưa cô cho Ninh gia nuôi dưỡng, đã để lại cho bọn họ năm nghìn vạn để nuôi dưỡng Vân Sênh.
Chăm sóc Vân Sênh 2 năm, năm nghìn vạn đã hết từ lâu.
Trừ thường ngày có một chút phải dùng, số còn lại coi như là cho Ninh gia.
Hai năm đã dùng hết hơn hai nghìn vạn, nhà Ninh gia bọn họ cũng có thể ăn được hai nghìn vạn còn lại.
Lúc đầu Ninh gia đốt xử tốt với Vân Sênh, nhưng mà về sau, Ninh gia phát hiện Vân phụ không có tới thăm Vân Sênh nữa, cũng hiểu rõ tình hình của Vân Sênh, Ninh gia liền cho rằng Vân Sênh chính là bị baba vứt bỏ.
Ba ruột không cần nữa, vậy bọn họ còn đối tốt với cô để làm gì?
Ba Vân cho bọn họ năm nghìn vạn, Ninh gia bọn họ lấy tiền để mua siêu xe biệt thự, tự lập công ty riêng.
Số tiền còn lại, cũng để cho NinH Dao hết rồi.
Bọn họ cho Ninh Dao học các tứ như vẽ, đàn, violin, dù sao thì cũng là tiểu thư nhà giàu, cho nên bọn họ nuôi dưỡng Ninh Dao thành như vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng có tiền.
Mặc dù số tiền đó là baba Vân Sênh đưa cho để bọn họ nuôi dưỡng Vân Sênh, số còn lại mới cho bọn họ, chứ không phải để bọn họ dùng như thế.
Khi Ninh gia tiêu số tiền đó cũng có chút do dự, nhưng mà sau đó bọn họ coi đó là lẽ đương nhiên, dù sao thì ba Vân cũng chẳng quan tâm Vân Sênh nữa, Vân Sênh lại giống như con ngốc, bọn họ nói gì cô đều nghe theo.
Khi ba Ninh mẹ Ninh nghe điện thoại của Ninh Dao nói rằng Vân Sênh gây chuyện ở trường, hai người cũng không muốn tới trường, dù sao thì cũng là Vân Sênh gây ra chuyện có liên quan gì tới bọn họ chứ?
Truyện được up tại dtruyen.com tụi mình đang cố gắng ra chap mới nên vui lòng không reup.
Nhưng mà bọn họ không thể không tới, dù sao thì Vân Sênh cũng ở nhà bọn họ, cô chủ nhiệm nói rõ phải gọi phụ huynh tới, nếu bọn họ không có tới, mọi người sẽ nghĩ Ninh gia đối xử không tốt với cô.
Cho nên vì danh tiếng của Ninh gia, Ba Ninh mẹ Ninh đành tới trường một chuyến.
Mà Vân Sênh ở trong văn phòng không biết cách liên lạc với hai người họ, chỉ nhớ hồi sáng Tịch Dị nói cho cô biết cách liên lạc với anh, cho nên cô đành gọi cho Tịch Dị.
Tịch Dị nhận được điện thoại của Vân Sênh, nghĩ cũng không thèm nghĩ lập tức tới trường.
Truyện được up tại dtruyen.com tụi mình đang cố gắng ra chap mới nên vui lòng không reup.
Nghe Mộc linh Linh nói chiếc điện thoại đó là lấy từ trên người Vân Sênh, mà tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.
Nhiều ánh mắt như thế lẽ nào còn có thể là ảo giác?
Cô cũng biết là cô không có điện thoại.
Mà cho dù là có đổ oan thì tại sao bọn họ không đổ oan cho người khác, mà lại là Vân Sênh?
Truyện được up tại dtruyen.com tụi mình đang cố gắng ra chap mới nên vui lòng không reup.
Vấn đề chính là nằm trên người Vân Sênh.
“Tôi không muốn nghe, gọi phụ huynh lên đây.” cô Lộ không muốn để ý tới Vân Sênh nữa.
Trộm đồ đã đành, lại còn nói dối người khác, thành tích tốt thì làm cái gì cũng được sao?
Nếu không gọi phụ huynh lên quản giáo nghiêm khắc, sau này đi ra xã hội thì sẽ như thế nào?
-
Lớp 10a3
Ninh Dao đang ngồi tại phòng học xem tin về Vân Sênh bị đăng lên trang trường còn viết bình luận nữa.
Mấy người trước còn có thể hiểu, nhưng về sau lại có những tiếng chửi bới đầy ác ý, còn có mấy người hỏi xin thông tin liên lạc của Vân Sênh nữa, muốn hỏi cô 1 đêm bao nhiêu tiền.
Bị ông già ngủ thì là ngủ, ngủ với bọn họ cũng là ngủ, nhưng bọn họ vẫn còn trẻ, sức lực tốt hơn so với lão già.
Nhìn những câu chửi mắng Vân Sênh, Ninh Dao cười một cách vui vẻ.
Đợi tan học về cho ba mẹ xem cái này, thì Vân Sênh sẽ bị đuổi đi rồi.
Ninh Giao nghĩ tới cảnh Vân Sênh bị đổi đi, nhịn không được mà nở nụ cười.
Nhưng mà vào lúc này, Lâm Dược Đình đi tới, thì Ninh Dao mới khốc chế nụ cười của mình.
“Đình Đình cậu sao thế?” nhìn Lâm Dược Đình đi về phía cô ta, Ninh Dao ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dược Đình.
Lâm Dược Đình ngồi xuống bên cạnh Ninh Dao, sau đó cười nói với cô ta: “Dao Dao, nghe nói cái cô Vân Sênh kia trộm điện thoại của bạn học, bị cô giáo bắt lên văn phòng rồi, chắc là gọi cả phụ huynh lên đấy.”
Ninh Dao nghe xong thì mừng thầm.
Không ngờ rằng chẳng cần cô mang chuyện này về mách ba mẹ, bây giờ Vân Sênh trộm đồ của người khác bị gọi phụ huynh tới rồi!
Như thế càng tốt, cô đỡ phải nói.
Vân Sênh này còn giả chết, làm gì không được lại đi trộm đồ của người khác kia chứ.
“Vậy bây giờ mình qua đó xem sao.” Ninh Dao đứng lên.
Nói là tới xem nhưng thật ra đi vào wc gọi điện thoại về cho ba mẹ, giục bọn họ tới trường nhanh một chút, Vân Sênh gây chuyện ở trường rồi.
Ba Ninh mẹ Ninh ở đầu bên kia vừa nghe được, liền tới trường cấp 3 Thanh Bình.
Cô Lộ không ngờ rằng cô còn chưa có cho Vân Sênh gọi phụ huynh lên, phụ huynh liền đã tới nơi rồi.
-
Ngự trang.
Xử lý xong công việc, Tịch Dị từ bên ngoài trở về Ngự trang.
Những người làm đã quen với việc Tịch Dị người đầy máu trở về, cho nên vẫn bận rộn như bình thường.
Lâm quản gia mang chiếc khăn sạch sẽ đưa cho Tịch Dị, để anh xóa đi vết máu trên mặt.
“ Tịch Dị , phòng tắm đã chuẩn bị nước rồi, cậu có thể đi tắm.” giọng trầm ấm của Lâm quản gia.
Bà đi theo Tịch Dị cũng đã hơn 20 năm rồi, mặc dù Tịch Dị là chủ của Tịch gia, nhưng mà Tịch Dị không chỉ có mỗi mình Tịch gia thôi đâu.
Càng nhiều tiền thì càng không được trong sạch.
Đợi Tịch Dị tắm sạch vết máu trên người, đổi bộ quần áo mới, mang bộ đồ đầy máu đó vứt vào sọt rác trong nhà tắm.
Tịch Dị đang định về phòng xử lý tiếp công việc thì điện thoại công việc của anh vang lên.
Là trợ lý của mình ở Nam thành gọi tới.
Nhất định là điều tra thông tin của Vân Sênh cho nên trợ lý mới gọi điện cho Tịch Dị.
“……”
Trợ lý ở đầu bên kia nói về tình hình điều tra về thông tin của Vân Sênh.
Càng nghe lông mày của Tịch Dị càng nhăn lại.
Cho nên Vân Sênh mới lạnh lùng như thế, chẳng giống con người gì cả, hoá ra người nuôi dưỡng Vân Sênh chẳng phải là người tốt gì.
Cứ như vậy, Vân Sênh có tình người mới là lạ.
Trợ lý nói với Tịch Dị là Vân Sênh được Ninh gia ở thành phố Phong nuôi dưỡng.
1 năm trước Ninh Gia vẫn chưa có tiền, còn có chút nghèo, vì khi ba ba của Vân Sênh đưa cô cho Ninh gia nuôi dưỡng, đã để lại cho bọn họ năm nghìn vạn để nuôi dưỡng Vân Sênh.
Chăm sóc Vân Sênh 2 năm, năm nghìn vạn đã hết từ lâu.
Trừ thường ngày có một chút phải dùng, số còn lại coi như là cho Ninh gia.
Hai năm đã dùng hết hơn hai nghìn vạn, nhà Ninh gia bọn họ cũng có thể ăn được hai nghìn vạn còn lại.
Lúc đầu Ninh gia đốt xử tốt với Vân Sênh, nhưng mà về sau, Ninh gia phát hiện Vân phụ không có tới thăm Vân Sênh nữa, cũng hiểu rõ tình hình của Vân Sênh, Ninh gia liền cho rằng Vân Sênh chính là bị baba vứt bỏ.
Ba ruột không cần nữa, vậy bọn họ còn đối tốt với cô để làm gì?
Ba Vân cho bọn họ năm nghìn vạn, Ninh gia bọn họ lấy tiền để mua siêu xe biệt thự, tự lập công ty riêng.
Số tiền còn lại, cũng để cho NinH Dao hết rồi.
Bọn họ cho Ninh Dao học các tứ như vẽ, đàn, violin, dù sao thì cũng là tiểu thư nhà giàu, cho nên bọn họ nuôi dưỡng Ninh Dao thành như vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng có tiền.
Mặc dù số tiền đó là baba Vân Sênh đưa cho để bọn họ nuôi dưỡng Vân Sênh, số còn lại mới cho bọn họ, chứ không phải để bọn họ dùng như thế.
Khi Ninh gia tiêu số tiền đó cũng có chút do dự, nhưng mà sau đó bọn họ coi đó là lẽ đương nhiên, dù sao thì ba Vân cũng chẳng quan tâm Vân Sênh nữa, Vân Sênh lại giống như con ngốc, bọn họ nói gì cô đều nghe theo.
Khi ba Ninh mẹ Ninh nghe điện thoại của Ninh Dao nói rằng Vân Sênh gây chuyện ở trường, hai người cũng không muốn tới trường, dù sao thì cũng là Vân Sênh gây ra chuyện có liên quan gì tới bọn họ chứ?
Truyện được up tại dtruyen.com tụi mình đang cố gắng ra chap mới nên vui lòng không reup.
Nhưng mà bọn họ không thể không tới, dù sao thì Vân Sênh cũng ở nhà bọn họ, cô chủ nhiệm nói rõ phải gọi phụ huynh tới, nếu bọn họ không có tới, mọi người sẽ nghĩ Ninh gia đối xử không tốt với cô.
Cho nên vì danh tiếng của Ninh gia, Ba Ninh mẹ Ninh đành tới trường một chuyến.
Mà Vân Sênh ở trong văn phòng không biết cách liên lạc với hai người họ, chỉ nhớ hồi sáng Tịch Dị nói cho cô biết cách liên lạc với anh, cho nên cô đành gọi cho Tịch Dị.
Tịch Dị nhận được điện thoại của Vân Sênh, nghĩ cũng không thèm nghĩ lập tức tới trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.