Sau Khi Bị Lưu Đày Đến Hải Nam, Ta Làm Giàu Nhờ Nghề Đánh Cá
Chương 1: Xuyên Qua Bị Lưu Đày 1
Hạ Chi Tử
08/11/2024
“Oản Oản, hôm nay hình như là triều rút lớn, giờ này mà đi qua thì nước biển rút hết rồi chứ?”
“Cũng gần hết rồi, chúng ta còn phải đi đỗ xe, đi bộ qua là vừa.”
Giang Oản tươi cười rạng rỡ, tâm tình vô cùng tốt. Vất vả lắm mới đợi được mẹ được nghỉ, hôm nay nhất định phải để mẹ cùng mình đi dạo cho đã.
Lát nữa sẽ đi bãi biển nào để mò cua bắt ốc đây?
Giang Oản đang suy nghĩ thì bỗng nhiên quẹo qua một khúc cua, đột nhiên thấy một chiếc xe nghịch hành lao thẳng về phía họ. Ầm một tiếng vang thật lớn, túi khí bung ra.
Trước khi ngất đi, cô bé chỉ muốn mắng một tiếng ông trời, thật là quá xui xẻo!
“Oản Oản, tỉnh dậy!”
Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên có một giọng nói cứ gọi cô bé.
Ai đang gọi cô bé? Là mẹ sao? Nhưng giọng nói này không giống. Giọng của mẹ nhẹ nhàng êm ái, còn giọng nói bên tai này lại có phần khàn khàn.
“Oản Oản, con mau tỉnh dậy!”
Có giọt nước ấm nóng rơi xuống mặt mình, Giang Oản tỉnh táo hơn vài phần, theo bản năng đưa tay lên sờ. Vừa động tay đã bị người ta nắm lấy.
“Oản Oản, con tỉnh rồi phải không? Mau mở mắt ra nhìn mẹ!”
Mẹ!
Mí mắt Giang Oản giật giật, khó khăn mở mắt ra. Cô bé nhớ ra mình và mẹ vừa mới gặp tai nạn xe cộ, nghe giọng nói thì mẹ hình như vẫn ổn.
Nghĩ đến đây cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm. Đợi cô bé cố gắng ngẩng đầu lên muốn an ủi mẹ thì trong nháy mắt sợ đến run người. Người ‘mẹ’ đang ôm cô bé này mặt mày vàng vọt, gầy gò, tóc tai rối bù như tổ quạ, môi khô nứt nẻ thành mấy đường, nhìn thế nào cũng không giống do tai nạn xe cộ gây ra.
Thậm chí còn thảm hại hơn cả những người ăn xin thỉnh thoảng xuất hiện trên đường phố. Hơn nữa, chóp mũi cô bé cứ ngửi thấy mùi chua chua, khắm khắm, khiến cô bé chỉ dám thở bằng miệng.
Không đúng! Đây không phải mẹ!
Cho dù tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến đâu, đầu mặt có bẩn thì quần áo cũng không thể thay đổi. Hôm nay mẹ rõ ràng mặc một chiếc váy dài màu vàng nghệ, sao có thể đột nhiên biến thành một bộ đồ vải thô lại còn hôi hám thế này.
“Oản Oản? Là mẹ đây…”
Ân Hoài Tịch không ngừng vuốt ve đầu con gái, mong chờ nhìn vào mắt con, muốn nhìn ra điều gì đó.
Nàng ấy từ trong tai nạn xe cộ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã đến một nơi xa lạ, xung quanh toàn là những người mặc trang phục cổ trang, từng người một đều xám xịt, đúng là giống như những người tị nạn ở nước ngoài.
“Cũng gần hết rồi, chúng ta còn phải đi đỗ xe, đi bộ qua là vừa.”
Giang Oản tươi cười rạng rỡ, tâm tình vô cùng tốt. Vất vả lắm mới đợi được mẹ được nghỉ, hôm nay nhất định phải để mẹ cùng mình đi dạo cho đã.
Lát nữa sẽ đi bãi biển nào để mò cua bắt ốc đây?
Giang Oản đang suy nghĩ thì bỗng nhiên quẹo qua một khúc cua, đột nhiên thấy một chiếc xe nghịch hành lao thẳng về phía họ. Ầm một tiếng vang thật lớn, túi khí bung ra.
Trước khi ngất đi, cô bé chỉ muốn mắng một tiếng ông trời, thật là quá xui xẻo!
“Oản Oản, tỉnh dậy!”
Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên có một giọng nói cứ gọi cô bé.
Ai đang gọi cô bé? Là mẹ sao? Nhưng giọng nói này không giống. Giọng của mẹ nhẹ nhàng êm ái, còn giọng nói bên tai này lại có phần khàn khàn.
“Oản Oản, con mau tỉnh dậy!”
Có giọt nước ấm nóng rơi xuống mặt mình, Giang Oản tỉnh táo hơn vài phần, theo bản năng đưa tay lên sờ. Vừa động tay đã bị người ta nắm lấy.
“Oản Oản, con tỉnh rồi phải không? Mau mở mắt ra nhìn mẹ!”
Mẹ!
Mí mắt Giang Oản giật giật, khó khăn mở mắt ra. Cô bé nhớ ra mình và mẹ vừa mới gặp tai nạn xe cộ, nghe giọng nói thì mẹ hình như vẫn ổn.
Nghĩ đến đây cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm. Đợi cô bé cố gắng ngẩng đầu lên muốn an ủi mẹ thì trong nháy mắt sợ đến run người. Người ‘mẹ’ đang ôm cô bé này mặt mày vàng vọt, gầy gò, tóc tai rối bù như tổ quạ, môi khô nứt nẻ thành mấy đường, nhìn thế nào cũng không giống do tai nạn xe cộ gây ra.
Thậm chí còn thảm hại hơn cả những người ăn xin thỉnh thoảng xuất hiện trên đường phố. Hơn nữa, chóp mũi cô bé cứ ngửi thấy mùi chua chua, khắm khắm, khiến cô bé chỉ dám thở bằng miệng.
Không đúng! Đây không phải mẹ!
Cho dù tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến đâu, đầu mặt có bẩn thì quần áo cũng không thể thay đổi. Hôm nay mẹ rõ ràng mặc một chiếc váy dài màu vàng nghệ, sao có thể đột nhiên biến thành một bộ đồ vải thô lại còn hôi hám thế này.
“Oản Oản? Là mẹ đây…”
Ân Hoài Tịch không ngừng vuốt ve đầu con gái, mong chờ nhìn vào mắt con, muốn nhìn ra điều gì đó.
Nàng ấy từ trong tai nạn xe cộ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã đến một nơi xa lạ, xung quanh toàn là những người mặc trang phục cổ trang, từng người một đều xám xịt, đúng là giống như những người tị nạn ở nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.