Sau Khi Bị Lưu Đày Đến Hải Nam, Ta Làm Giàu Nhờ Nghề Đánh Cá
Chương 3: Xuyên Qua Bị Lưu Đày 3
Hạ Chi Tử
08/11/2024
Hành trình hàng ngàn dặm đều phải đi bộ, trên đường lại thường xuyên không được ăn no, cộng thêm lao lực quá sức, thân thể sắt đá cũng có thể bị hao mòn. Cha nương của nguyên chủ chính là không chịu đựng nổi trên đường đi mà mất. Vì vậy, bây giờ điều quan trọng nhất là nhanh chóng lấy được lương thực để lấp đầy bụng, nếu không nàng ấy và con gái vẫn sẽ có nguy cơ mất mạng.
“Hộ tịch làm xong rồi, không ngờ ở đây lại có thể làm hộ tịch nữ hộ, đây là của muội và Oản Oản.”
Ân Hoài Sơn lấy sổ hộ tịch đưa cho tiểu muội.
Hắn ta cũng không biết tại sao tiểu muội lại đột nhiên nói chuyện lập nữ hộ, rõ ràng hắn ta và thê tử chưa bao giờ ghẻ lạnh tiểu muội, càng thương xót nàng ấy bị gia đình liên lụy, trên đường đi luôn cố gắng chăm sóc, rõ ràng trên đường vẫn ổn, kết quả đến đảo Lê Châu, lúc làm hộ tịch nàng ấy lại đột nhiên nói muốn lập cái gì mà nữ hộ.
Trong lòng Ân Hoài Sơn có chút tủi thân lại có chút ngậm ngùi, cảm thấy tiểu muội dường như đã xa cách với mình.
“Tiểu muội, sao muội lại muốn lập nữ hộ?”
Ân Hoài Tịch nhìn tên mình và con gái trên sổ hộ tịch, trong lòng yên tâm hơn không ít. Ngẩng đầu lên thấy đại ca có vẻ buồn nàng ấy liền có chút áy náy.
Nàng ấy không hề ghét đại ca, ngược lại nàng ấy còn rất thích gia đình này. Chỉ trong một canh giờ tiếp xúc cộng thêm những ký ức rời rạc, nàng ấy có thể thấy đại ca là người rất thương muội muội, đại tẩu cũng rất hiền lành, cháu gái tuy trở nên trầm mặc nhưng cũng không hề tỏ ra ác ý với nàng ấy. Nàng ấy muốn lập nữ hộ chủ yếu là lo lắng mình không có nhiều ký ức của nguyên chủ sẽ lộ tẩy, cũng sợ sống chung sẽ khó xử. Hơn nữa có câu nói “xa thơm gần thối”, ngày thường không gặp mặt không có mâu thuẫn thì đương nhiên thân thiết, đợi sau này ngày ngày sống chung thì sẽ có mâu thuẫn. Đến lúc đó mới nói chia ra thì sẽ tổn thương tình cảm, chi bằng ngay từ đầu đã tách ra.
“Đại ca, vốn dĩ muội là nữ nhi đã xuất giá, nay lại mang theo con gái, đương nhiên phải tính là một hộ khác. Vừa rồi muội đã thấy, một hộ có thể nhận được một cân gạo kê, chúng ta chia thành hai hộ có thể nhận được hai cân, chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ chúng ta chia thành hai hộ thì sau này huynh sẽ không chăm sóc muội muội này nữa sao?”
“Làm sao có thể?!”
Ân Hoài Sơn vội vàng đảm bảo bày tỏ quyết tâm, chuyện nữ hộ cứ thế lấp liếm cho qua.
“Hộ tịch làm xong rồi, không ngờ ở đây lại có thể làm hộ tịch nữ hộ, đây là của muội và Oản Oản.”
Ân Hoài Sơn lấy sổ hộ tịch đưa cho tiểu muội.
Hắn ta cũng không biết tại sao tiểu muội lại đột nhiên nói chuyện lập nữ hộ, rõ ràng hắn ta và thê tử chưa bao giờ ghẻ lạnh tiểu muội, càng thương xót nàng ấy bị gia đình liên lụy, trên đường đi luôn cố gắng chăm sóc, rõ ràng trên đường vẫn ổn, kết quả đến đảo Lê Châu, lúc làm hộ tịch nàng ấy lại đột nhiên nói muốn lập cái gì mà nữ hộ.
Trong lòng Ân Hoài Sơn có chút tủi thân lại có chút ngậm ngùi, cảm thấy tiểu muội dường như đã xa cách với mình.
“Tiểu muội, sao muội lại muốn lập nữ hộ?”
Ân Hoài Tịch nhìn tên mình và con gái trên sổ hộ tịch, trong lòng yên tâm hơn không ít. Ngẩng đầu lên thấy đại ca có vẻ buồn nàng ấy liền có chút áy náy.
Nàng ấy không hề ghét đại ca, ngược lại nàng ấy còn rất thích gia đình này. Chỉ trong một canh giờ tiếp xúc cộng thêm những ký ức rời rạc, nàng ấy có thể thấy đại ca là người rất thương muội muội, đại tẩu cũng rất hiền lành, cháu gái tuy trở nên trầm mặc nhưng cũng không hề tỏ ra ác ý với nàng ấy. Nàng ấy muốn lập nữ hộ chủ yếu là lo lắng mình không có nhiều ký ức của nguyên chủ sẽ lộ tẩy, cũng sợ sống chung sẽ khó xử. Hơn nữa có câu nói “xa thơm gần thối”, ngày thường không gặp mặt không có mâu thuẫn thì đương nhiên thân thiết, đợi sau này ngày ngày sống chung thì sẽ có mâu thuẫn. Đến lúc đó mới nói chia ra thì sẽ tổn thương tình cảm, chi bằng ngay từ đầu đã tách ra.
“Đại ca, vốn dĩ muội là nữ nhi đã xuất giá, nay lại mang theo con gái, đương nhiên phải tính là một hộ khác. Vừa rồi muội đã thấy, một hộ có thể nhận được một cân gạo kê, chúng ta chia thành hai hộ có thể nhận được hai cân, chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ chúng ta chia thành hai hộ thì sau này huynh sẽ không chăm sóc muội muội này nữa sao?”
“Làm sao có thể?!”
Ân Hoài Sơn vội vàng đảm bảo bày tỏ quyết tâm, chuyện nữ hộ cứ thế lấp liếm cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.