Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn
Chương 49
Tam Thiên Phong Tuyết
16/02/2023
Nói thật, dù Từ Thanh Đào nói muốn bỏ giá xuống để theo đuổi Trần Thời Dữ.
Nhưng cô không có nhiều kinh nghiệm theo đuổi người khác thật.
Vậy nên, kinh nghiệm mấy năm ròng theo đuổi Tống Gia Mộc càng không đáng nhắc tới.
Nếu mỗi ngày cùng lên lớp, cùng ăn cơm, cùng về ký túc xá cũng có thể gọi là theo đuổi.
… Thì cô cũng đâu đến nỗi bị người ta đá ngay Cục dân chính:)
Nhớ đến đây, Từ Thanh Đào mới phát hiện ra rằng, thật ra, trong mấy năm ấy, ấn tượng của cô về Tống Gia Mộc rất mờ nhạt.
Đến với nhau cũng chỉ vì vừa lúc thi đậu cùng một trường đại học, gặp được đàn anh từng có hảo cảm hồi trung học trong cùng một chuyên ngành.
Một đôi trai tài gái sắc, cộng thêm việc họ đã từng quen biết nhau.
Tất nhiên Tống Gia Mộc học chung ngành thì sẽ đặc biệt chăm sóc một đàn em như cô.
Khi ấy Từ Thanh Đào vừa lên năm nhất, trạng thái tinh thần cực kỳ tồi tệ.
Có một quãng thời gian dài cần phải trị liệu bằng thuốc mới đi vào giấc được, khi đã vào giấc thì lại rất dễ bị thức giấc, dù cho đó chỉ là một tiếng động rất nhỏ.
Không nghĩ về nó nhiều còn đỡ, chiếc rương hồi ức bỗng bị mở tung ra.
Rất nhiều ký ức cô cố quên đi cứ thế mà bày ra ngay trước mắt.
Cô nhớ đó là năm đầu tiên Trần Thời Dữ ra nước ngoài.
Tốt nghiệp cấp ba chưa bao lâu mà đã đến kỷ niệm chín mươi lăm năm ngày thành lập trường trung học phụ thuộc.
Nhóm bạn học đã nhộn nhịp từ một ngày trước đó, bạn học cũ vừa bôn ba mọi miền đi học ào ào bàn nhau xem khi nào sẽ tụ tập họp lớp ở trường.
Nữ sinh ngoan ngoãn thời cấp ba trong lớp đã nhuộm tóc màu đỏ đầy thu hút, nam sinh hướng nội đã tìm được cô bạn gái đầu tiên cho mình.
Sau khi thi đại học xong, dường như đại học đã trở thành sân khấu mới đầy hăng hái, sau khi có được chút cảm giác thành tựu là đã không kịp chờ đợi muốn thể hiện cho bạn học cũ xem, nhóm bạn học cứ nhộn nhịp suốt cả ngày mới yên tĩnh lại.
Đến tối, có người thống kê trong nhóm lần này có những ai về trường.
Nhóm WeChat như nổ tung, mọi người đều đang hăng hái báo danh, sau đó trò chuyện.
Từ Thanh Đào như người ngoài cuộc.
Nói thật, cô chẳng có hứng thú gì với việc họp lớp, có thời gian thì chẳng thà xem thêm hai trang báo cáo.
Kết quả là, không biết ai nhắc một câu:
[Mấy bạn ở nước ngoài có ai muốn về không nào!]
Cứ thế, ánh mắt cô ngưng đọng lại ngay trên màn hình.
Người kia tiếp tục nói:
[Tôi đi hỏi xem sao]
[Lớp mình có ai ra nước ngoài lấy tiếng ấy nhỉ? La Mông, Trần Thời Dữ, còn ai nữa?]
Hình như chỉ mới một năm không nhìn thấy cái tên này.
Mà như đã vắng bóng từ kiếp trước.
Một lúc lâu sau, lần đầu tiên Từ Thanh Đào trồi lên trong nhóm bạn học:
[Lúc nãy không xem WeChat, còn tính người không, tôi cũng về trường một chuyến.]
Thời tiết hôm về trường ấy không tốt lắm, trời cứ âm u u ám.
Trường trung học phụ thuộc không thay đổi gì so với một năm trước, trong thoáng chốc, dường như cô đã trở lại những tháng ngày còn học lớp mười hai.
Lúc Từ Thanh Đào đến vừa đúng lúc lãnh đạo đang diễn thuyết, hội trường lớn chật ních người.
Trên đường còn gặp được mấy nữ sinh mặc đồng phục trường cười nói bước qua ngang cô, bước chân nhẹ nhàng như chú chim nhỏ hoạt bát.
Líu ríu thảo luận:
“Thật hả, thật đấy à?”
“Lừa cậu làm gì, thật sự đẹp trai lắm luôn!”
“Là đàn anh đã tốt nghiệp hả?”
“Đúng đúng, hôm nay về trường đó! Trời ạ, mọi người đang truyền ầm lên rồi, lúc tớ đi xuống thì ký túc xá nữ đã trống không, toàn chạy tới nhìn anh ấy.”
Trái tim không khống chế được mà hẫng đi một nhịp.
Có lẽ cô đã bị ảnh hưởng bởi tinh thần mạnh mẽ của những cô gái này, tự dưng tâm trạng của Từ Thanh Đào cũng bắt đầu tốt hơn, cô thấy mong đợi.
Mãi đến khi đi vào hội trường, Tạ Sênh đã ngồi vào vị trí cho học sinh tốt nghiệp và đang vẫy tay với cô.
Cô vội đáp lại, sau đó vô thức quét mắt quanh hội trường, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó.
Thất vọng.
Lại gặp được mấy cô gái ban nãy, vẫn kéo tay nhau đầy hưng phấn.
Chỉ vào Tống Gia Mộc – người về lại trường để diễn thuyết hôm nay, suýt thì họ đã nhảy cẫng lên:
“Thấy chưa, siêu đẹp trai luôn đó!!”
“Tớ yêu đóa hoa lạnh lùng này quá!”
“Cứu với, có bạn gái chưa nhỉ, muốn có WeChat của anh ấy quá, hu hu!”
Thì ra là Tống Gia Mộc.
Từ Thanh Đào hơi đờ người ra, sau đó cũng hoàn hồn lại.
Lớp của họ là lớp thực nghiệm trọng điểm của trường trung học phụ thuộc, có rất nhiều người quay về.
Tiến đến gần hơn một chút thì có thể nghe thấy lớp trưởng ở đâu đó mà nói: “Sao về nhanh thế được, đã hỏi La Mông rồi, nói từ nước ngoài về phiền quá.”
“Thế thì tiếc thật, nhưng mà vé máy bay cũng đắt, không có việc gì quan trọng thì chắc là sẽ không về đâu.”
“Thật à, mặt trăng của nước ngoài hơi bị tròn đấy, nữ sinh ở nước ngoài cũng xinh lắm đó, ha ha ha!”
Tạ Sênh thấy cô thì rất kinh ngạc: “Không phải cậu bảo không về sao, sao lại chạy đến đây thế?”
Cô ấy nhớ, đại học Vân Kinh cách trường trung học phụ thuộc rất xa, mỗi việc ngồi tàu điện thôi mà đã phải chuyển tới ba trạm, hơn nữa, nghe nói đường trong còn đang được sửa chữa lại, đặt xe cũng không được, phải tự đi bộ sang.
Cô ấy cúi đầu nhìn giày của Từ Thanh Đào.
Hôm nay mưa, đường khó đi, quả nhiên trên quần dính khá nhiều bùn.
Từ Thanh Đào thuận miệng trả lời: “Không có việc gì nên tớ về đây.”
Tạ Sênh như nhận ra điều gì đó: “Đừng nói là cậu đến cùng với Tống Gia Mộc đấy nhé?”
Từ Thanh Đào: “?”
Tạ Sênh: “Nhóm bạn cấp ba đang đồn là hai người đã ở bên nhau, cậu không biết gì à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Từ Thanh Đào: “Giờ thì tớ biết rồi.”
Thấy thái độ của cô thản nhiên, Tạ Sênh vỗ ngực, hoảng hồn: “Lúc nghe thấy thì tớ hết hồn quá trời, tớ còn tưởng cậu giấu không nói với tớ.”
Lâu lắm rồi cô ấy không gặp Từ Thanh Đào, có nhiều lời nói không xuể, bèn tiện đà nói tiếp: “Tớ còn tưởng cậu thích Trần Thời Dữ cơ, thế mà sau khi lên đại học thì hai người có người yêu nhanh như chớp.”
Bầu không khí yên lặng một lúc.
Từ Thanh Đào nghe thấy giọng nói của chính mình, gió yên sóng lặng, như đang hỏi về một người bạn học bình thường: “Cậu ấy có bạn gái rồi à?”
Tạ Sênh đáp: “Đúng thế. Trời ạ, không hổ danh là cậu ấm nhà giàu, cậu biết sao tớ biết cậu ta yêu đương không, tớ xem tin tức đấy!”
Nói là tin tức thì cũng không đúng.
Là tài khoản của một phú nhị đại nước ngoài mà Tạ Sênh theo dõi sát sao.
Gần đây có đăng ảnh cậu chủ Hằng Gia và thiên kim của Hồng Xuyên cùng đi xem triển lãm tranh.
Thật ra, rất lâu sau này mới biết triển lãm tranh mà Trần Thời Dữ tham gia năm ấy là hoạt động do đại học anh đang theo học tổ chức, bị chụp phải cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng khi ấy nhìn thấy, Từ Thanh Đào lại tin đó là thật.
Có thể là vì trong lòng luôn có dự cảm như thế này, Trần Thời Dữ là người nhà giàu như thế, sau khi xuất ngoại thì anh sẽ gặp được người tốt hơn, ưu tú hơn, tất nhiên là anh cũng sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
Cô gái trong ảnh đứng cạnh anh rất đẹp, khoác lên mình sản phẩm của những nhãn hàng nổi tiếng thường thấy.
Cô cũng biết chiếc túi mà người nọ đang đeo, là một chiếc túi trang điểm mấy trăm nghìn, người nọ dùng cho thường ngày.
Trông có vẻ, vô cùng xứng đôi.
Hình như anh nên xứng với cô gái như thế này.
Sau khi kỷ niệm thành lập trường kết thúc, bạn học cũ lại tổ chức đến biển ăn đồ nướng.
Trung học phụ thuộc khá gần với Bình Hải, lái xe sang đó thì chỉ mất nửa tiếng.
Từ Thanh Đào định về thẳng trường, nhưng Tống Gia Mộc hỏi cô muốn đi chung xe không, vừa hay anh ta lái xe.
Nhớ đến tin đồn không có chứng cứ, cô lắc đầu, cuối cùng vẫn chọn đi với nhóm đồ nướng xôm tụ của Tạ Sênh thôi.
Sau đó, khi đến bãi biển, các bạn học đã uống rượu.
Gió đêm hây hây, không biết là ai bắt đầu hướng về biển rộng hét lớn trước.
“Năm hai không mười lăm… tôi đã… tốt nghiệp… cấp ba một năm…”
Nhiệt huyết và chân thành đã lây lan đến mọi người.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người gia nhập.
“Năm hai không mười lăm… sẽ ngày càng tốt hơn…”
“Chúc cơ thể mẹ tôi… sẽ luôn… khỏe mạnh…”
“Chúc tớ… đại học vui vẻ…”
Đến Tạ Sênh cũng gia nhập vào.
“Tốt nghiệp một năm vui vẻ… tạm biệt thanh xuân…”
“Năm hai không mười lăm… bạn ổn không…”
Cô ấy hét xong thì giục Từ Thanh Đào.
Từ Thanh Đào cảm thấy chuyện này trông quá là thiểu năng, làm không tốt thì sẽ bị người ta xem như kẻ điên mà quay video ngắn sến súa trên Kuaishou [*], thiếu mỗi lấy rượu rưới lên đầu mình nữa thôi.
[*] Kuaishou hiện là nền tảng chia sẻ video ngắn có quy mô lớn thứ hai Trung Quốc, chỉ sau Douyin.
Nhưng không biết vì sao nữa, có lẽ là đã bị bầu không khí thiểu năng này lây sang.
Ngay khoảnh khắc ấy, Từ Thanh Đào cảm thấy trí thông minh của mình hơi tụt xuống một chút.
Mãi đến khi có người ngạc nhiên bảo: “Hôm nay vừa đúng hạ chí luôn này.”
Cô mở miệng, hai tay làm thành hình cái loa.
Muốn nói rằng, năm hai không mười lăm, sẽ trở nên tốt hơn chứ, ngày mai mặt trời vẫn mọc phải không.
Đến bên miệng thì chợt nghẹn lại.
Cứ thế mà thốt lên rằng:
“Sinh nhật vui vẻ!”
Như đã bật công tắc nào đó.
Cô chạy về trước hai bước, càng hét càng quen, có thể nói là gào khản cả giọng:
“Sinh nhật vui vẻ…”
“Sinh… Nhật… Vui… Vẻ…”
Nước mắt nóng hổi cứ thế mà tràn khoé mi.
Cô như đã bị rút cạn sức lực, bất ngờ khóc nức nở, sóng biển dâng lên đánh ướt làn váy của cô, như muốn cuốn nước mắt của cô đi.
Không hiểu cầu nguyện là gì nhưng cũng học cầu nguyện.
Mong cho cậu.
Sinh nhật vui vẻ, sau này, năm nào cũng vui vẻ.
Không thể cùng đi qua bao năm tháng, cũng chỉ muốn chúc cậu mãi mãi bình an.
Có người nghe thấy giọng cô.
Ngạc nhiên nhìn tứ phía: “Hôm nay là sinh nhật ai thế!”
Mọi người ai cũng nhìn nhau, muốn tìm ra người may mắn này.
Chỉ có cô biết cái tên mà mình đã giấu đi là bí mật.
Những khoảng cách không thể vượt qua ấy không chỉ có núi cao và biển sâu.
Rồi Tạ Sênh hỏi cô: “Lúc nãy cậu chúc ai sinh nhật vui vẻ vậy?”
Từ Thanh Đào nhớ, khi ấy giọng cô rất bình tĩnh: “Một ai đó.”
Là ai đó của cô.
Từ nay về sau cũng là ai đó của người khác.
Sau hôm ấy, Từ Thanh Đào sốt nặng như dự liệu.
Giày vò vỏn vẹn một tuần liền thì sức khỏe mới dần hồi phục lại.
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường, thế giới vẫn cứ xoay vần.
Thơ ca và rượu trong cuộc sống ở nơi phương xa, còn cô thì vẫn phải lo cho mình, lo cho cuộc sống tạm bợ qua ngày.
Từ hôm ấy trở đi, cô như đã vứt đi một phần linh hồn của mình, ngay cả thân xác cũng nhẹ bẵng hẳn đi.
…
Từ hôm trở về từ Bình Hải, lúc đi lãmTừ Thanh Đào có hơi mất tập trung.
Chỉ cần nhắm mắt là lại nhớ đến câu nói mà Trần Thời Dữ nói khi ấy.
Không kịp nghĩ kỹ anh có ý gì.
Vào chiều ngày hôm sau, Từ Thanh Đào phát hiện video mang hướng giảng giải tài chính mà thời gian trước mình đăng lên trang mạng nào đó bỗng hot lên.
Sau khi cô đăng tài lên thì chưa từng ghé Weibo xem lần nào.
Hôm nay, vừa online mới phát hiện video đã được đại thần nào đó trong thị trường chứng khoán của giới tài chính chia sẻ lại.
Thật ra, lúc làm video này thì Từ Thanh Đào không ngờ là mình sẽ nhận được kết quả nhanh đến vậy.
Dù sao thì cũng đã có rất nhiều người đi trước gia nhập vào ngành phương tiện truyền thông cá nhân, họ tham gia trước cô, lý do nó trở nên hot nhanh đến vậy, thì, đầu tiên là nhan sắc của cô thật sự rất “được”, rất ít phụ nữ giảng giải hướng tài chính. Thêm nữa là, nghề nghiệp của một phóng viên đã rèn luyện cho Từ Thanh Đào kinh nghiệm, và cô có thể làm cả bài giải thích nghiêng về hướng mà khán giả có thể nghe và hiểu được, thế là cô nhận được những phản hồi tích cực từ đại thần trong thị trường chứng khoán nào đó.
Bấm vào xem bài chia sẻ và bình luận, toàn là kinh ngạc không thôi:
“Trời ạ, đỉnh quá, chỉ định vào xem mặt thôi, nhưng không ngờ nội dung lại xịn quá xá.”
“Không nói cái khác, chỉ mỗi việc ngắm mặt thôi mà tôi đã có thể ngắm tận mười phút (đốt thuốc)”
“Bấm vào rồi lại thoát ra mới phát hiện chủ bài đăng là bà chủ!!”
“Không phải nên bảo không hổ danh là bà chủ Hằng Gia sao, năng lực nghiệp vụ không chê vào đâu được.”
“Bà chủ ơi, lần sau phân tích về việc trong Hằng Gia đi nhé, tiết lộ cho chúng tôi chút chuyện “trong trỏng” đi (đầu chó)”
…
Không chỉ có thế, phản hồi trên trang mạng nào đó cũng khá tốt, đạt đến hơn ba triệu lượt xem.
Đạt được hạng nhất trên bảng xếp hạng toàn trang mạng.
Số liệu này, có thể gọi là bùng nổ luôn.
Video Tống Gia Mộc làm tốt nhất năm ấy, cũng chỉ có sáu triệu lượt.
Cứ như thể là đang hoán đổi vận mệnh với cô vậy.
Những vinh quang từng thuộc về anh ta đang từng chút, từng chút một trả về cho cô.
Sau khi được chia sẻ, hôm ấy còn lên cả hot search.
Vừa hay hôm nay cũng là ngày Trình Gia Di phát hành vở kịch sân khấu “Đáy biển” mới sáng tác, mua hot search giới thiệu vị trí NO.4, nhưng lại bị Từ Thanh Đào đè bẹp, cả ngày không sao nổi lên nổi.
Lúc Từ Thanh Đào lướt hot search thì đã thấy Trình Gia Di phát hành sân khấu kịch mới.
Nếu là bình thường thì cô đã thẳng tay chặn luôn từ lâu rồi, nhưng không biết vì sao, từ sau khi chia tay với Tống Gia Mộc, hình như cô đã hoàn toàn thoát khỏi vũng bùn của quá khứ.
Khi lần nữa đối diện với cái tên Trình Gia Di này.
Cô đã không còn cảm giác ngộp thở như trước nữa.
Bấm vào xem, phỏng vấn của Trình Gia Di được treo trên NO.1 quảng trường.
Trong camera, Trình Gia Di ngồi trên xe lăn, vẻ mặt dịu dàng mà tiếp nhận câu hỏi từ phóng viên.
Từ Thanh Đào với cô ta chỉ đơn giản là nhìn tí đã ghét, vốn định lướt đi luôn.
Kết quả không biết vì sao, phóng viên bỗng hỏi cô ta một câu: “Đạo diễn Trình, chúng tôi đều biết chị rất yêu quý vở kịch sân khấu “Đứa con của biển” này, xin hỏi, việc này có nguyên nhân gì sao?”
Mặt Trình Gia Di hướng về camera, trông rất bình tĩnh: “Đây là bộ sân khấu kịch đầu tiên mà tôi diễn vai chính, nhưng rất tiếc rằng, cuối cùng tôi không thể hoàn thành việc biểu diễn vở kịch này, vì năm ấy tôi đã gặp tai nạn xe trên đường đến.”
Không ngờ nguyên nhân sâu xa lại thế này, phóng viên hơi há hốc miệng, cảm thán: “Xin lỗi… bởi thế nên sau này người diễn chính mới đổi thành An Hạ sao?”
“Ừ, không sao.” Trình Gia Di ấm áp cười nói: “Mặc dù đã mất đi đôi chân, nhưng tôi vẫn không đánh mất tình yêu tha thiết đối với vũ đạo, dù không thể lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng ở dưới sân khấu vẫn có thể tìm về niềm vui. Hơn nữa, lần này tôi chuẩn bị vở kịch sân khấu mới “Đáy biển” là vì để tôn kính “Đứa con của biển”, cũng đã mời diễn viên vũ đạo mà tôi luôn rất thích, cô An Hạ đến đảm nhận vai nữ chính, đồng thời cũng có lối tư duy và động tác vũ đạo mới được biểu diễn, thêm vào rất nhiều trải nghiệm chân thực của riêng tôi, xem như là đã thoả giấc mơ ban đầu của tôi.”
Từ Thanh Đào cũng không hiểu sao mình có thể coi hết video cô ta nói xằng nói bậy được nữa.
Kéo đến cuối cùng, khi nghe cô ta bảo mình đã thêm vào rất nhiều trải nghiệm chân thật, đúng là nực cười đến chết mất thôi.
Còn trải nghiệm chân thực nữa chứ, đúng là thảo mai mà.
Vở kịch sân khấu năm ấy liên quan quái gì đến Trình Gia Di à?!
Cùng với tiếng cười khẩy.
Tạ Sênh cũng đã lướt đến hot search này, đang dồn dập gửi tin nhắn cho cô trên WeChat.
[Bà mẹ nó, cậu xem phỏng vấn mới nhất của Trình Gia Di chưa?]
[Bà chị này cũng ghê gớm phết, bản lĩnh mở to mắt nói mò đỉnh thật, còn múa chính chứ, đỉnh đấy, tự tin đâu ra mà chị ta tự cho mình là hoa khôi với múa chính vậy, cái gì cũng tự cho mà ra thôi nhỉ, nếu năm ấy cậu không phát sốt nặng đến nỗi không rời khỏi nhà được, thì chắc tới lượt chị ta được tham gia à??]
[Ả Trình Gia Di này mắc bệnh nan y thật rồi, sao tớ cảm thấy sắc mặt ả còn tốt hơn hôm lễ đính hôn vậy nhỉ? Khoa học kỹ thuật trong nước đã phát triển đến mức này rồi ư??]
[Tớ cười rồi đây này, không hổ danh là ả hung ác lăn lộn trong giới giải trí, bị mất mặt như thế mà vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục sự nghiệp…]
Cô đang rất bực mình, nhưng khi nhìn thấy một đống câu từ Tạ Sênh chửi rủa, bỗng chốc tâm trạng cũng đã đỡ hơn hẳn.
Tạ Sênh vẫn còn sung sức trên WeChat: [Không thôi cậu để chồng cậu phong sát vở kịch sân khấu nát này đi. jpg]
Mặc dù, hình như là Trần Thời Dữ có thể làm được việc này thật.
Nhưng, cô là người độc ác sao, thấy ghét ai thì phong sát người nấy à?
Từ Thanh Đào càu nhàu: [Cậu hình dung như thế cảm giác như tụi mình giống nữ phụ độc ác ấy:)]
Trò chuyện được một lúc thì hai người chuyển chủ đề.
Khi nhắc đến Trần Thời Dữ, Tạ Sênh lại hỏi một câu: [Không phải cậu bảo muốn theo đuổi chồng cậu à, theo đuổi tới đâu rồi?]
Nói đến việc này, Từ Thanh Đào lại thấy nhức đầu.
Mặc dù đã nói như vậy rồi, nhưng hình như cô hoàn toàn không biết Trần Thời Dữ thích kiểu con gái nào!
Tạ Sênh nghe xong, thoáng do dự: [Thế thì, hay là cậu đi nghe ngóng trước thử xem, xem xem cậu ta thích kiểu nào?]
Đầu ngón tay Từ Thanh Đào hơi khựng lại: [Nghe ngóng kiểu gì?]
Hồi lâu, Tạ Sênh lưỡng lự: [Đi hỏi trực tiếp?]
…
Đầu cô bị úng nước mới đi xin con bé thích làm trò hề độc thân suốt hai mươi bốn năm này chỉ dẫn về tình yêu:)
Nhưng mà, câu “hỏi trực tiếp” này của Tạ Sênh như có ma lực gì đó, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô suốt cả một buổi chiều.
Đến lúc ăn cơm tối, nó cũng quanh quẩn mãi trong đầu, không sao xua đi được.
Thấy cô không ăn nhiều cho lắm, Trần Thời Dữ hỏi cô: “Thức ăn không hợp khẩu vị em à?”
Cô là cô gái lớn lên ở một hòn đảo nhỏ phương Nam.
Vì quan tâm săn sóc khẩu vị của cô, gần như cả bàn đều là món Quảng Đông.
Từ Thanh Đào như mới phát hiện ra chuyện này.
Chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại vứt nó ra sau đầu, vì lúc này đây, cô có một vấn đề quan trọng hơn đang bày ra ngay trước mắt.
“Không phải là do thức ăn không hợp khẩu vị.” Từ Thanh Đào hơi lưỡng lự, quyết định nói thật: “Do em đang nghĩ về một vài chuyện.”
Trần Thời Dữ nhướn mày, dùng vẻ thản nhiên mà nhìn cô.
Có lẽ là do sắc đẹp gần ngay trước mắt, do cô ngồi gần với anh quá, Từ Thanh Đào cảm thấy dây thần kinh của mình nháy lên một cái rồi bỗng đứt phựt.
Nghe theo đề nghị quỷ quái kia của Tạ Sênh thật.
Ma xui quỷ khiến mà mở lời: “À thì, em có một người bạn.”
Nói rồi, cả bàn ăn lâm vào trạng thái trầm mặc.
Câu “Em có một người bạn” đầy quen thuộc này.
Cảm giác như thể là chỉ thiếu mỗi câu hỏi “liệu người bạn này của em có phải bản thân em không” nữa thôi.
Nhưng may mắn thay, Trần Thời Dữ không hỏi như thế.
Từ Thanh Đào kết luận là, có lẽ kiểu người cứng nhắc chỉ biết làm việc như anh chưa từng biết cái gì gọi là trend nổi tiếng trên mạng đâu nhỉ:)
Cũng đã nói đến nước này rồi, Từ Thanh Đào dứt khoát “đâm lao thì phải theo lao” mà tiếp tục: “Thì, nếu như có một người bạn của em muốn theo đuổi anh.”
Trần Thời Dữ thoáng khựng lại, ung dung thong thả bảo: “Anh là người đã có vợ.”
Từ Thanh Đào: “.”
Ừ ừ ừ, được được được, biết anh giữ gìn nam đức rồi!
Như thể là vẫn chưa đủ, Trần Thời Dữ nói: “Sau này em ít qua lại với bạn như vậy thôi.”
Thấy Trần Thời Dữ sắp nghi ngờ đến tận Tạ Sênh, dù sao thì Từ Thanh Đào cũng chỉ có mỗi cô bạn này thôi.
Cô vội giải thích, chắp vá nói: “Cũng không phải theo đuổi anh, em nói là giả thiết! Ví dụ như người cô ấy muốn theo đuổi có tính cách rất giống anh, anh cảm thấy nên theo đuổi thế nào?”
Dứt lời, cô ôm tâm trạng thấp thỏm mà nhìn Trần Thời Dữ.
Vẻ mặt anh lười nhác: “Thế giới này vẫn còn người có tính cách hoàn mỹ như anh ư?”
Từ Thanh Đào: “…”
Đừng ảo tưởng sức mạnh nữa, Thời Tiểu Dữ à:)
Phát hiện sắc mặt cô không tốt cho lắm, Trần Thời Dữ rất có nghị lực sống mà kéo chủ đề trở về: “Vậy phải xem người theo đuổi cậu ta có tính cách thế nào.”
Từ Thanh Đào cảm thấy hơi thở của mình đã nhẹ bẫng đi: “Nếu như tính cách như em thì sao?”
“Ừ.” Trần Thời Dữ rỗi rãi nhìn cô: “Thế thì không cần theo đuổi làm gì.”
Từ Thanh Đào: “?”
Ý gì, cô kém cỏi đến vậy ư?
Ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không cho đúng không, nắm đấm cô giáo Tiểu Đào hơi cứng rồi đấy nhé.
Nhưng rồi, ngay sau đó, Trần Thời Dữ lại nói tiếp: “Nếu như tính cách giống em, thế thì đối tượng mà bạn em đang yêu thầm.”
Như đang ám chỉ gì đó, thờ ơ liếc nhìn cô: “Có lẽ, cũng rất thích bạn em.”
Nhưng cô không có nhiều kinh nghiệm theo đuổi người khác thật.
Vậy nên, kinh nghiệm mấy năm ròng theo đuổi Tống Gia Mộc càng không đáng nhắc tới.
Nếu mỗi ngày cùng lên lớp, cùng ăn cơm, cùng về ký túc xá cũng có thể gọi là theo đuổi.
… Thì cô cũng đâu đến nỗi bị người ta đá ngay Cục dân chính:)
Nhớ đến đây, Từ Thanh Đào mới phát hiện ra rằng, thật ra, trong mấy năm ấy, ấn tượng của cô về Tống Gia Mộc rất mờ nhạt.
Đến với nhau cũng chỉ vì vừa lúc thi đậu cùng một trường đại học, gặp được đàn anh từng có hảo cảm hồi trung học trong cùng một chuyên ngành.
Một đôi trai tài gái sắc, cộng thêm việc họ đã từng quen biết nhau.
Tất nhiên Tống Gia Mộc học chung ngành thì sẽ đặc biệt chăm sóc một đàn em như cô.
Khi ấy Từ Thanh Đào vừa lên năm nhất, trạng thái tinh thần cực kỳ tồi tệ.
Có một quãng thời gian dài cần phải trị liệu bằng thuốc mới đi vào giấc được, khi đã vào giấc thì lại rất dễ bị thức giấc, dù cho đó chỉ là một tiếng động rất nhỏ.
Không nghĩ về nó nhiều còn đỡ, chiếc rương hồi ức bỗng bị mở tung ra.
Rất nhiều ký ức cô cố quên đi cứ thế mà bày ra ngay trước mắt.
Cô nhớ đó là năm đầu tiên Trần Thời Dữ ra nước ngoài.
Tốt nghiệp cấp ba chưa bao lâu mà đã đến kỷ niệm chín mươi lăm năm ngày thành lập trường trung học phụ thuộc.
Nhóm bạn học đã nhộn nhịp từ một ngày trước đó, bạn học cũ vừa bôn ba mọi miền đi học ào ào bàn nhau xem khi nào sẽ tụ tập họp lớp ở trường.
Nữ sinh ngoan ngoãn thời cấp ba trong lớp đã nhuộm tóc màu đỏ đầy thu hút, nam sinh hướng nội đã tìm được cô bạn gái đầu tiên cho mình.
Sau khi thi đại học xong, dường như đại học đã trở thành sân khấu mới đầy hăng hái, sau khi có được chút cảm giác thành tựu là đã không kịp chờ đợi muốn thể hiện cho bạn học cũ xem, nhóm bạn học cứ nhộn nhịp suốt cả ngày mới yên tĩnh lại.
Đến tối, có người thống kê trong nhóm lần này có những ai về trường.
Nhóm WeChat như nổ tung, mọi người đều đang hăng hái báo danh, sau đó trò chuyện.
Từ Thanh Đào như người ngoài cuộc.
Nói thật, cô chẳng có hứng thú gì với việc họp lớp, có thời gian thì chẳng thà xem thêm hai trang báo cáo.
Kết quả là, không biết ai nhắc một câu:
[Mấy bạn ở nước ngoài có ai muốn về không nào!]
Cứ thế, ánh mắt cô ngưng đọng lại ngay trên màn hình.
Người kia tiếp tục nói:
[Tôi đi hỏi xem sao]
[Lớp mình có ai ra nước ngoài lấy tiếng ấy nhỉ? La Mông, Trần Thời Dữ, còn ai nữa?]
Hình như chỉ mới một năm không nhìn thấy cái tên này.
Mà như đã vắng bóng từ kiếp trước.
Một lúc lâu sau, lần đầu tiên Từ Thanh Đào trồi lên trong nhóm bạn học:
[Lúc nãy không xem WeChat, còn tính người không, tôi cũng về trường một chuyến.]
Thời tiết hôm về trường ấy không tốt lắm, trời cứ âm u u ám.
Trường trung học phụ thuộc không thay đổi gì so với một năm trước, trong thoáng chốc, dường như cô đã trở lại những tháng ngày còn học lớp mười hai.
Lúc Từ Thanh Đào đến vừa đúng lúc lãnh đạo đang diễn thuyết, hội trường lớn chật ních người.
Trên đường còn gặp được mấy nữ sinh mặc đồng phục trường cười nói bước qua ngang cô, bước chân nhẹ nhàng như chú chim nhỏ hoạt bát.
Líu ríu thảo luận:
“Thật hả, thật đấy à?”
“Lừa cậu làm gì, thật sự đẹp trai lắm luôn!”
“Là đàn anh đã tốt nghiệp hả?”
“Đúng đúng, hôm nay về trường đó! Trời ạ, mọi người đang truyền ầm lên rồi, lúc tớ đi xuống thì ký túc xá nữ đã trống không, toàn chạy tới nhìn anh ấy.”
Trái tim không khống chế được mà hẫng đi một nhịp.
Có lẽ cô đã bị ảnh hưởng bởi tinh thần mạnh mẽ của những cô gái này, tự dưng tâm trạng của Từ Thanh Đào cũng bắt đầu tốt hơn, cô thấy mong đợi.
Mãi đến khi đi vào hội trường, Tạ Sênh đã ngồi vào vị trí cho học sinh tốt nghiệp và đang vẫy tay với cô.
Cô vội đáp lại, sau đó vô thức quét mắt quanh hội trường, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó.
Thất vọng.
Lại gặp được mấy cô gái ban nãy, vẫn kéo tay nhau đầy hưng phấn.
Chỉ vào Tống Gia Mộc – người về lại trường để diễn thuyết hôm nay, suýt thì họ đã nhảy cẫng lên:
“Thấy chưa, siêu đẹp trai luôn đó!!”
“Tớ yêu đóa hoa lạnh lùng này quá!”
“Cứu với, có bạn gái chưa nhỉ, muốn có WeChat của anh ấy quá, hu hu!”
Thì ra là Tống Gia Mộc.
Từ Thanh Đào hơi đờ người ra, sau đó cũng hoàn hồn lại.
Lớp của họ là lớp thực nghiệm trọng điểm của trường trung học phụ thuộc, có rất nhiều người quay về.
Tiến đến gần hơn một chút thì có thể nghe thấy lớp trưởng ở đâu đó mà nói: “Sao về nhanh thế được, đã hỏi La Mông rồi, nói từ nước ngoài về phiền quá.”
“Thế thì tiếc thật, nhưng mà vé máy bay cũng đắt, không có việc gì quan trọng thì chắc là sẽ không về đâu.”
“Thật à, mặt trăng của nước ngoài hơi bị tròn đấy, nữ sinh ở nước ngoài cũng xinh lắm đó, ha ha ha!”
Tạ Sênh thấy cô thì rất kinh ngạc: “Không phải cậu bảo không về sao, sao lại chạy đến đây thế?”
Cô ấy nhớ, đại học Vân Kinh cách trường trung học phụ thuộc rất xa, mỗi việc ngồi tàu điện thôi mà đã phải chuyển tới ba trạm, hơn nữa, nghe nói đường trong còn đang được sửa chữa lại, đặt xe cũng không được, phải tự đi bộ sang.
Cô ấy cúi đầu nhìn giày của Từ Thanh Đào.
Hôm nay mưa, đường khó đi, quả nhiên trên quần dính khá nhiều bùn.
Từ Thanh Đào thuận miệng trả lời: “Không có việc gì nên tớ về đây.”
Tạ Sênh như nhận ra điều gì đó: “Đừng nói là cậu đến cùng với Tống Gia Mộc đấy nhé?”
Từ Thanh Đào: “?”
Tạ Sênh: “Nhóm bạn cấp ba đang đồn là hai người đã ở bên nhau, cậu không biết gì à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Từ Thanh Đào: “Giờ thì tớ biết rồi.”
Thấy thái độ của cô thản nhiên, Tạ Sênh vỗ ngực, hoảng hồn: “Lúc nghe thấy thì tớ hết hồn quá trời, tớ còn tưởng cậu giấu không nói với tớ.”
Lâu lắm rồi cô ấy không gặp Từ Thanh Đào, có nhiều lời nói không xuể, bèn tiện đà nói tiếp: “Tớ còn tưởng cậu thích Trần Thời Dữ cơ, thế mà sau khi lên đại học thì hai người có người yêu nhanh như chớp.”
Bầu không khí yên lặng một lúc.
Từ Thanh Đào nghe thấy giọng nói của chính mình, gió yên sóng lặng, như đang hỏi về một người bạn học bình thường: “Cậu ấy có bạn gái rồi à?”
Tạ Sênh đáp: “Đúng thế. Trời ạ, không hổ danh là cậu ấm nhà giàu, cậu biết sao tớ biết cậu ta yêu đương không, tớ xem tin tức đấy!”
Nói là tin tức thì cũng không đúng.
Là tài khoản của một phú nhị đại nước ngoài mà Tạ Sênh theo dõi sát sao.
Gần đây có đăng ảnh cậu chủ Hằng Gia và thiên kim của Hồng Xuyên cùng đi xem triển lãm tranh.
Thật ra, rất lâu sau này mới biết triển lãm tranh mà Trần Thời Dữ tham gia năm ấy là hoạt động do đại học anh đang theo học tổ chức, bị chụp phải cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng khi ấy nhìn thấy, Từ Thanh Đào lại tin đó là thật.
Có thể là vì trong lòng luôn có dự cảm như thế này, Trần Thời Dữ là người nhà giàu như thế, sau khi xuất ngoại thì anh sẽ gặp được người tốt hơn, ưu tú hơn, tất nhiên là anh cũng sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
Cô gái trong ảnh đứng cạnh anh rất đẹp, khoác lên mình sản phẩm của những nhãn hàng nổi tiếng thường thấy.
Cô cũng biết chiếc túi mà người nọ đang đeo, là một chiếc túi trang điểm mấy trăm nghìn, người nọ dùng cho thường ngày.
Trông có vẻ, vô cùng xứng đôi.
Hình như anh nên xứng với cô gái như thế này.
Sau khi kỷ niệm thành lập trường kết thúc, bạn học cũ lại tổ chức đến biển ăn đồ nướng.
Trung học phụ thuộc khá gần với Bình Hải, lái xe sang đó thì chỉ mất nửa tiếng.
Từ Thanh Đào định về thẳng trường, nhưng Tống Gia Mộc hỏi cô muốn đi chung xe không, vừa hay anh ta lái xe.
Nhớ đến tin đồn không có chứng cứ, cô lắc đầu, cuối cùng vẫn chọn đi với nhóm đồ nướng xôm tụ của Tạ Sênh thôi.
Sau đó, khi đến bãi biển, các bạn học đã uống rượu.
Gió đêm hây hây, không biết là ai bắt đầu hướng về biển rộng hét lớn trước.
“Năm hai không mười lăm… tôi đã… tốt nghiệp… cấp ba một năm…”
Nhiệt huyết và chân thành đã lây lan đến mọi người.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người gia nhập.
“Năm hai không mười lăm… sẽ ngày càng tốt hơn…”
“Chúc cơ thể mẹ tôi… sẽ luôn… khỏe mạnh…”
“Chúc tớ… đại học vui vẻ…”
Đến Tạ Sênh cũng gia nhập vào.
“Tốt nghiệp một năm vui vẻ… tạm biệt thanh xuân…”
“Năm hai không mười lăm… bạn ổn không…”
Cô ấy hét xong thì giục Từ Thanh Đào.
Từ Thanh Đào cảm thấy chuyện này trông quá là thiểu năng, làm không tốt thì sẽ bị người ta xem như kẻ điên mà quay video ngắn sến súa trên Kuaishou [*], thiếu mỗi lấy rượu rưới lên đầu mình nữa thôi.
[*] Kuaishou hiện là nền tảng chia sẻ video ngắn có quy mô lớn thứ hai Trung Quốc, chỉ sau Douyin.
Nhưng không biết vì sao nữa, có lẽ là đã bị bầu không khí thiểu năng này lây sang.
Ngay khoảnh khắc ấy, Từ Thanh Đào cảm thấy trí thông minh của mình hơi tụt xuống một chút.
Mãi đến khi có người ngạc nhiên bảo: “Hôm nay vừa đúng hạ chí luôn này.”
Cô mở miệng, hai tay làm thành hình cái loa.
Muốn nói rằng, năm hai không mười lăm, sẽ trở nên tốt hơn chứ, ngày mai mặt trời vẫn mọc phải không.
Đến bên miệng thì chợt nghẹn lại.
Cứ thế mà thốt lên rằng:
“Sinh nhật vui vẻ!”
Như đã bật công tắc nào đó.
Cô chạy về trước hai bước, càng hét càng quen, có thể nói là gào khản cả giọng:
“Sinh nhật vui vẻ…”
“Sinh… Nhật… Vui… Vẻ…”
Nước mắt nóng hổi cứ thế mà tràn khoé mi.
Cô như đã bị rút cạn sức lực, bất ngờ khóc nức nở, sóng biển dâng lên đánh ướt làn váy của cô, như muốn cuốn nước mắt của cô đi.
Không hiểu cầu nguyện là gì nhưng cũng học cầu nguyện.
Mong cho cậu.
Sinh nhật vui vẻ, sau này, năm nào cũng vui vẻ.
Không thể cùng đi qua bao năm tháng, cũng chỉ muốn chúc cậu mãi mãi bình an.
Có người nghe thấy giọng cô.
Ngạc nhiên nhìn tứ phía: “Hôm nay là sinh nhật ai thế!”
Mọi người ai cũng nhìn nhau, muốn tìm ra người may mắn này.
Chỉ có cô biết cái tên mà mình đã giấu đi là bí mật.
Những khoảng cách không thể vượt qua ấy không chỉ có núi cao và biển sâu.
Rồi Tạ Sênh hỏi cô: “Lúc nãy cậu chúc ai sinh nhật vui vẻ vậy?”
Từ Thanh Đào nhớ, khi ấy giọng cô rất bình tĩnh: “Một ai đó.”
Là ai đó của cô.
Từ nay về sau cũng là ai đó của người khác.
Sau hôm ấy, Từ Thanh Đào sốt nặng như dự liệu.
Giày vò vỏn vẹn một tuần liền thì sức khỏe mới dần hồi phục lại.
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường, thế giới vẫn cứ xoay vần.
Thơ ca và rượu trong cuộc sống ở nơi phương xa, còn cô thì vẫn phải lo cho mình, lo cho cuộc sống tạm bợ qua ngày.
Từ hôm ấy trở đi, cô như đã vứt đi một phần linh hồn của mình, ngay cả thân xác cũng nhẹ bẵng hẳn đi.
…
Từ hôm trở về từ Bình Hải, lúc đi lãmTừ Thanh Đào có hơi mất tập trung.
Chỉ cần nhắm mắt là lại nhớ đến câu nói mà Trần Thời Dữ nói khi ấy.
Không kịp nghĩ kỹ anh có ý gì.
Vào chiều ngày hôm sau, Từ Thanh Đào phát hiện video mang hướng giảng giải tài chính mà thời gian trước mình đăng lên trang mạng nào đó bỗng hot lên.
Sau khi cô đăng tài lên thì chưa từng ghé Weibo xem lần nào.
Hôm nay, vừa online mới phát hiện video đã được đại thần nào đó trong thị trường chứng khoán của giới tài chính chia sẻ lại.
Thật ra, lúc làm video này thì Từ Thanh Đào không ngờ là mình sẽ nhận được kết quả nhanh đến vậy.
Dù sao thì cũng đã có rất nhiều người đi trước gia nhập vào ngành phương tiện truyền thông cá nhân, họ tham gia trước cô, lý do nó trở nên hot nhanh đến vậy, thì, đầu tiên là nhan sắc của cô thật sự rất “được”, rất ít phụ nữ giảng giải hướng tài chính. Thêm nữa là, nghề nghiệp của một phóng viên đã rèn luyện cho Từ Thanh Đào kinh nghiệm, và cô có thể làm cả bài giải thích nghiêng về hướng mà khán giả có thể nghe và hiểu được, thế là cô nhận được những phản hồi tích cực từ đại thần trong thị trường chứng khoán nào đó.
Bấm vào xem bài chia sẻ và bình luận, toàn là kinh ngạc không thôi:
“Trời ạ, đỉnh quá, chỉ định vào xem mặt thôi, nhưng không ngờ nội dung lại xịn quá xá.”
“Không nói cái khác, chỉ mỗi việc ngắm mặt thôi mà tôi đã có thể ngắm tận mười phút (đốt thuốc)”
“Bấm vào rồi lại thoát ra mới phát hiện chủ bài đăng là bà chủ!!”
“Không phải nên bảo không hổ danh là bà chủ Hằng Gia sao, năng lực nghiệp vụ không chê vào đâu được.”
“Bà chủ ơi, lần sau phân tích về việc trong Hằng Gia đi nhé, tiết lộ cho chúng tôi chút chuyện “trong trỏng” đi (đầu chó)”
…
Không chỉ có thế, phản hồi trên trang mạng nào đó cũng khá tốt, đạt đến hơn ba triệu lượt xem.
Đạt được hạng nhất trên bảng xếp hạng toàn trang mạng.
Số liệu này, có thể gọi là bùng nổ luôn.
Video Tống Gia Mộc làm tốt nhất năm ấy, cũng chỉ có sáu triệu lượt.
Cứ như thể là đang hoán đổi vận mệnh với cô vậy.
Những vinh quang từng thuộc về anh ta đang từng chút, từng chút một trả về cho cô.
Sau khi được chia sẻ, hôm ấy còn lên cả hot search.
Vừa hay hôm nay cũng là ngày Trình Gia Di phát hành vở kịch sân khấu “Đáy biển” mới sáng tác, mua hot search giới thiệu vị trí NO.4, nhưng lại bị Từ Thanh Đào đè bẹp, cả ngày không sao nổi lên nổi.
Lúc Từ Thanh Đào lướt hot search thì đã thấy Trình Gia Di phát hành sân khấu kịch mới.
Nếu là bình thường thì cô đã thẳng tay chặn luôn từ lâu rồi, nhưng không biết vì sao, từ sau khi chia tay với Tống Gia Mộc, hình như cô đã hoàn toàn thoát khỏi vũng bùn của quá khứ.
Khi lần nữa đối diện với cái tên Trình Gia Di này.
Cô đã không còn cảm giác ngộp thở như trước nữa.
Bấm vào xem, phỏng vấn của Trình Gia Di được treo trên NO.1 quảng trường.
Trong camera, Trình Gia Di ngồi trên xe lăn, vẻ mặt dịu dàng mà tiếp nhận câu hỏi từ phóng viên.
Từ Thanh Đào với cô ta chỉ đơn giản là nhìn tí đã ghét, vốn định lướt đi luôn.
Kết quả không biết vì sao, phóng viên bỗng hỏi cô ta một câu: “Đạo diễn Trình, chúng tôi đều biết chị rất yêu quý vở kịch sân khấu “Đứa con của biển” này, xin hỏi, việc này có nguyên nhân gì sao?”
Mặt Trình Gia Di hướng về camera, trông rất bình tĩnh: “Đây là bộ sân khấu kịch đầu tiên mà tôi diễn vai chính, nhưng rất tiếc rằng, cuối cùng tôi không thể hoàn thành việc biểu diễn vở kịch này, vì năm ấy tôi đã gặp tai nạn xe trên đường đến.”
Không ngờ nguyên nhân sâu xa lại thế này, phóng viên hơi há hốc miệng, cảm thán: “Xin lỗi… bởi thế nên sau này người diễn chính mới đổi thành An Hạ sao?”
“Ừ, không sao.” Trình Gia Di ấm áp cười nói: “Mặc dù đã mất đi đôi chân, nhưng tôi vẫn không đánh mất tình yêu tha thiết đối với vũ đạo, dù không thể lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng ở dưới sân khấu vẫn có thể tìm về niềm vui. Hơn nữa, lần này tôi chuẩn bị vở kịch sân khấu mới “Đáy biển” là vì để tôn kính “Đứa con của biển”, cũng đã mời diễn viên vũ đạo mà tôi luôn rất thích, cô An Hạ đến đảm nhận vai nữ chính, đồng thời cũng có lối tư duy và động tác vũ đạo mới được biểu diễn, thêm vào rất nhiều trải nghiệm chân thực của riêng tôi, xem như là đã thoả giấc mơ ban đầu của tôi.”
Từ Thanh Đào cũng không hiểu sao mình có thể coi hết video cô ta nói xằng nói bậy được nữa.
Kéo đến cuối cùng, khi nghe cô ta bảo mình đã thêm vào rất nhiều trải nghiệm chân thật, đúng là nực cười đến chết mất thôi.
Còn trải nghiệm chân thực nữa chứ, đúng là thảo mai mà.
Vở kịch sân khấu năm ấy liên quan quái gì đến Trình Gia Di à?!
Cùng với tiếng cười khẩy.
Tạ Sênh cũng đã lướt đến hot search này, đang dồn dập gửi tin nhắn cho cô trên WeChat.
[Bà mẹ nó, cậu xem phỏng vấn mới nhất của Trình Gia Di chưa?]
[Bà chị này cũng ghê gớm phết, bản lĩnh mở to mắt nói mò đỉnh thật, còn múa chính chứ, đỉnh đấy, tự tin đâu ra mà chị ta tự cho mình là hoa khôi với múa chính vậy, cái gì cũng tự cho mà ra thôi nhỉ, nếu năm ấy cậu không phát sốt nặng đến nỗi không rời khỏi nhà được, thì chắc tới lượt chị ta được tham gia à??]
[Ả Trình Gia Di này mắc bệnh nan y thật rồi, sao tớ cảm thấy sắc mặt ả còn tốt hơn hôm lễ đính hôn vậy nhỉ? Khoa học kỹ thuật trong nước đã phát triển đến mức này rồi ư??]
[Tớ cười rồi đây này, không hổ danh là ả hung ác lăn lộn trong giới giải trí, bị mất mặt như thế mà vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục sự nghiệp…]
Cô đang rất bực mình, nhưng khi nhìn thấy một đống câu từ Tạ Sênh chửi rủa, bỗng chốc tâm trạng cũng đã đỡ hơn hẳn.
Tạ Sênh vẫn còn sung sức trên WeChat: [Không thôi cậu để chồng cậu phong sát vở kịch sân khấu nát này đi. jpg]
Mặc dù, hình như là Trần Thời Dữ có thể làm được việc này thật.
Nhưng, cô là người độc ác sao, thấy ghét ai thì phong sát người nấy à?
Từ Thanh Đào càu nhàu: [Cậu hình dung như thế cảm giác như tụi mình giống nữ phụ độc ác ấy:)]
Trò chuyện được một lúc thì hai người chuyển chủ đề.
Khi nhắc đến Trần Thời Dữ, Tạ Sênh lại hỏi một câu: [Không phải cậu bảo muốn theo đuổi chồng cậu à, theo đuổi tới đâu rồi?]
Nói đến việc này, Từ Thanh Đào lại thấy nhức đầu.
Mặc dù đã nói như vậy rồi, nhưng hình như cô hoàn toàn không biết Trần Thời Dữ thích kiểu con gái nào!
Tạ Sênh nghe xong, thoáng do dự: [Thế thì, hay là cậu đi nghe ngóng trước thử xem, xem xem cậu ta thích kiểu nào?]
Đầu ngón tay Từ Thanh Đào hơi khựng lại: [Nghe ngóng kiểu gì?]
Hồi lâu, Tạ Sênh lưỡng lự: [Đi hỏi trực tiếp?]
…
Đầu cô bị úng nước mới đi xin con bé thích làm trò hề độc thân suốt hai mươi bốn năm này chỉ dẫn về tình yêu:)
Nhưng mà, câu “hỏi trực tiếp” này của Tạ Sênh như có ma lực gì đó, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô suốt cả một buổi chiều.
Đến lúc ăn cơm tối, nó cũng quanh quẩn mãi trong đầu, không sao xua đi được.
Thấy cô không ăn nhiều cho lắm, Trần Thời Dữ hỏi cô: “Thức ăn không hợp khẩu vị em à?”
Cô là cô gái lớn lên ở một hòn đảo nhỏ phương Nam.
Vì quan tâm săn sóc khẩu vị của cô, gần như cả bàn đều là món Quảng Đông.
Từ Thanh Đào như mới phát hiện ra chuyện này.
Chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại vứt nó ra sau đầu, vì lúc này đây, cô có một vấn đề quan trọng hơn đang bày ra ngay trước mắt.
“Không phải là do thức ăn không hợp khẩu vị.” Từ Thanh Đào hơi lưỡng lự, quyết định nói thật: “Do em đang nghĩ về một vài chuyện.”
Trần Thời Dữ nhướn mày, dùng vẻ thản nhiên mà nhìn cô.
Có lẽ là do sắc đẹp gần ngay trước mắt, do cô ngồi gần với anh quá, Từ Thanh Đào cảm thấy dây thần kinh của mình nháy lên một cái rồi bỗng đứt phựt.
Nghe theo đề nghị quỷ quái kia của Tạ Sênh thật.
Ma xui quỷ khiến mà mở lời: “À thì, em có một người bạn.”
Nói rồi, cả bàn ăn lâm vào trạng thái trầm mặc.
Câu “Em có một người bạn” đầy quen thuộc này.
Cảm giác như thể là chỉ thiếu mỗi câu hỏi “liệu người bạn này của em có phải bản thân em không” nữa thôi.
Nhưng may mắn thay, Trần Thời Dữ không hỏi như thế.
Từ Thanh Đào kết luận là, có lẽ kiểu người cứng nhắc chỉ biết làm việc như anh chưa từng biết cái gì gọi là trend nổi tiếng trên mạng đâu nhỉ:)
Cũng đã nói đến nước này rồi, Từ Thanh Đào dứt khoát “đâm lao thì phải theo lao” mà tiếp tục: “Thì, nếu như có một người bạn của em muốn theo đuổi anh.”
Trần Thời Dữ thoáng khựng lại, ung dung thong thả bảo: “Anh là người đã có vợ.”
Từ Thanh Đào: “.”
Ừ ừ ừ, được được được, biết anh giữ gìn nam đức rồi!
Như thể là vẫn chưa đủ, Trần Thời Dữ nói: “Sau này em ít qua lại với bạn như vậy thôi.”
Thấy Trần Thời Dữ sắp nghi ngờ đến tận Tạ Sênh, dù sao thì Từ Thanh Đào cũng chỉ có mỗi cô bạn này thôi.
Cô vội giải thích, chắp vá nói: “Cũng không phải theo đuổi anh, em nói là giả thiết! Ví dụ như người cô ấy muốn theo đuổi có tính cách rất giống anh, anh cảm thấy nên theo đuổi thế nào?”
Dứt lời, cô ôm tâm trạng thấp thỏm mà nhìn Trần Thời Dữ.
Vẻ mặt anh lười nhác: “Thế giới này vẫn còn người có tính cách hoàn mỹ như anh ư?”
Từ Thanh Đào: “…”
Đừng ảo tưởng sức mạnh nữa, Thời Tiểu Dữ à:)
Phát hiện sắc mặt cô không tốt cho lắm, Trần Thời Dữ rất có nghị lực sống mà kéo chủ đề trở về: “Vậy phải xem người theo đuổi cậu ta có tính cách thế nào.”
Từ Thanh Đào cảm thấy hơi thở của mình đã nhẹ bẫng đi: “Nếu như tính cách như em thì sao?”
“Ừ.” Trần Thời Dữ rỗi rãi nhìn cô: “Thế thì không cần theo đuổi làm gì.”
Từ Thanh Đào: “?”
Ý gì, cô kém cỏi đến vậy ư?
Ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không cho đúng không, nắm đấm cô giáo Tiểu Đào hơi cứng rồi đấy nhé.
Nhưng rồi, ngay sau đó, Trần Thời Dữ lại nói tiếp: “Nếu như tính cách giống em, thế thì đối tượng mà bạn em đang yêu thầm.”
Như đang ám chỉ gì đó, thờ ơ liếc nhìn cô: “Có lẽ, cũng rất thích bạn em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.