Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn
Chương 97: Công chúa nhỏ của Hằng Gia
Tam Thiên Phong Tuyết
11/08/2023
Từ Thanh Đào ngủ hơi lâu một chút.
Lúc tỉnh dậy, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa, mất một lúc lâu sau, cô mới nhận ra là mình đang ở trong bệnh viện.
Vừa mở mắt ra, Trần Thời Dữ đã chú ý đến động tĩnh của cô.
Véo vào mặt cô một lát, không dùng sức lực gì cả, chỉ nhéo yêu thôi chứ không hề đau: “Còn khó chịu không?”
Câu hỏi này.
Vô nghĩa quá!
Vừa sinh bé con xong, có ai mà không khó chịu!
Nhưng thật ra thì cũng không đau như trong tưởng tượng, đây là lần đầu tiên Từ Thanh Đào sinh bé con, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì đáng kể, cảm giác mới lạ khi mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, bé con là máu thịt của mình và Trần Thời Dữ, dường như cảm giác thiêng liêng ấy đã vượt qua cả mọi sự đau đớn.
Bấy giờ cô mới nhớ, bé con của mình đã ra đời bình an rồi.
Tinh thần phấn chấn hơn một chút, vội hỏi anh: “Cục cưng đâu rồi anh?”
Trần Thời Dữ thấy tinh thần của cô ổn định hơn rồi, trái tim đang treo lơ lửng nay cũng đã được xuống, khôi phục dáng vẻ vô lại lại ngay: “Không phải anh đang ở đây à?”
… Cảm ơn anh, em không tìm cục cưng lớn là anh đâu!
Có thể giữ lại chút mặt mũi được không!
Từ Thanh Đào nghẹn lại, sau đó sửa lại lời muốn nói: “Em muốn hỏi Chi Chi cơ.”
Cô vẫn còn nhớ, lúc cô sinh bé con ra, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô đã nghe thấy Trần Thời Dữ nói với cô tên của con gái.
Giống như tên anh đã chọn, tên là “Hoán Chi”, nhũ danh là “Chi Chi”.
“Hừ.” Trần Thời Dữ mở miệng đáp: “Còn nói là em không thiên vị.”
Từ Thanh Đào: “.”
Giọng điệu của Trần Thời Dữ nghe buồn bực vô cùng: “Hồi trước em vừa mở mắt ra là em tìm chồng em ngay.”
Anh chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ thì em có niềm vui mới rồi, tình yêu cũ là anh đây đã không còn đáng giá nữa rồi phải không?”
Cuối cùng còn đưa ra một kết luận, dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Đào, như thể là đang nhìn “người phụ nữ lăng nhăng bội bạc”: “Bây giờ em đã không còn yêu anh nhất nữa rồi.”
Thực sự không hiểu vì sao trái tim và đôi mắt của Thời nhỏ nhen lại nhỏ đến vậy nữa.
Từ Thanh Đào vội nói: “Yêu, yêu, yêu, em yêu anh nhất, em yêu anh nhất, được chưa!”
Nói xong, chuẩn bị nhắc lại chuyện cũ để nhìn con gái mình một cái, kết quả là, tự dưng có một dự cảm là lạ không xác định xông thẳng lên trên đầu.
Đoạn đối thoại này nghe vô cùng quen thuộc.
Tình cảnh này trông cũng quen thuộc vô cùng.
Từ Thanh Đào xoay đầu nhìn ra bên ngoài.
Có ba, bốn bác sĩ đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt như kiểu “ông bà chủ à, hai người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không nghe thấy bất kỳ lời tán tỉnh sến sẩm nào của hai người cả”!
Người đàn ông đứng đầu trông khá là quen mắt.
Cẩn thận nhìn kỹ lại một chút, bác sĩ Hà, sao lại là anh ta thế hả!!
…
Đậu.
Chợt nhớ ra, hình như vị bác sĩ này còn có ước mơ vô cùng vĩ đại là được làm bác sĩ khoa sản, Từ Thanh Đào không còn gì để nói nữa.
Chẳng lẽ tên bác sĩ này chuyển đến khoa phụ sản thật đấy à??
Đương nhiên là không phải thế rồi.
Chỉ là vì, Bác sĩ Hà – với tư cách là bác sĩ tư nhân, thỉnh thoảng anh ta sẽ “được” tổng tài bá đạo Trần Thời Dữ gọi đến thăm bệnh.
Chuyện mất mặt này…
Mất mặt nhiều lần rồi nên Từ Thành Đào cũng thấy quen luôn rồi.
Ha ha.
Nhớ về một năm trước, khi mình vẫn còn là cô gái có da mặt mỏng manh, còn nghĩ rằng thể hiện tình cảm ở nơi công cộng thì sẽ bị xem là đang quay video ngắn phản cảm, còn bây giờ thì cô đã có thể dùng khuôn mặt không cảm xúc để nói chuyện tình cảm ở trước mặt người khác.
Cảm ơn chương trình “Sau khi kết hôn” đã giúp cho cô giáo Tiểu Đào trưởng thành!
Với khuôn mặt không cảm xúc, cô để mặc cho bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô.
Trần Thời Dữ cũng không trêu chọc cô nữa, mấy giây trước khi Từ Thanh Đào tỉnh lại, đã có y tá đặc biệt đến phòng trẻ sơ sinh bế bé con sang.
Chi Chi được sinh ra đủ tháng, cân nặng cũng tròn ba cân, lúc sinh con ra, Từ Thanh Đào nghe thấy tiếng Chi Chi khóc rất vang dội, nghĩ rằng, có thể con mình là một bé con rất khỏe mạnh.
Thường thì bé con được sinh ra nên được ngủ cùng một phòng với Từ Thanh Đào, nhưng sợ bé con gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mẹ, Trần Thời Dữ đã sắp xếp thêm một phòng riêng.
Lúc y tá ôm bé con đẩy cửa đi vào, nhịp tim của Từ Thanh Đào tăng nhanh đến nỗi cô khó lòng khống chế được tốc độ ấy.
Từ lúc còn mang thai, cô đã học cách bế bé con như thế nào rồi, bây giờ nhận lấy Chi Chi bằng động tác vô cùng quen thuộc.
Chỉ là, lúc nhìn mặt của bé con, tự nhiên biểu cảm của Từ Thanh Đào sững lại mấy giây.
Trẻ con mới sinh đều là kiểu đỏ hỏn nhăn nheo, mắt thì nhắm chặt lại, không mở được mắt.
Nhìn tới nhìn lui, chẳng thể tìm ra cái sự xinh đẹp nào đó nằm ở đâu.
…
Xảy ra chuyện gì vậy:)
Từ Thanh Đào thầm thấy kinh ngạc: Chẳng lẽ sự kết hợp giữa cô với Trần Thời Dữ là dương với dương ra âm trong truyền thuyết đó sao!!
Vì sao khi mua lễ phục là một kiểu, lúc hàng được giao đến lại là một kiểu, sao chẳng giống ảnh gì vậy T.T!
Trần Thời Dữ thấy cô không nói chuyện, thế là anh cất tiếng hỏi cô: “Sao thế?”
Từ Thanh Đào hít sâu một hơi: “Không sao. Thì là, vẻ ngoài của con gái anh khiến em hơi khó tưởng tượng nổi.”
“Vậy à.” Trần Thời Dữ liếc nhìn một cái: “Phải là không thể nào tưởng tượng nổi.”
Từ Thanh Đào chỉ muốn khóc trong lòng, thầm nghĩ, Thời Tiểu Dữ đúng là con giun trong bụng mình…
Kết quả là, Trần Thời Dữ lại cảm thán một câu: “Anh cũng thực sự không ngờ, không ngờ vẻ ngoài của con bé giống anh đến thế.”
Làm cho Từ Thanh Đào phải nuốt thẳng nguyên câu định nói ra vào trong bụng.
Liếc nhìn mái tóc thưa thớt và khuôn mặt nhỏ nhăn nheo của bé con.
Miệng còn bi bô bi bô, vô thức phun bong bóng nước.
Từ Thanh Đào: …
Trần Thời Dữ không hề thấy có gì đó hơi sai sai, quay đầu nhìn biểu cảm khó tả của cô, lại hỏi cô thêm một câu: “Sao thế?”
“Lần này thì không sao thật.” Từ Thanh Đào cảm thán: “Chỉ là em cảm thấy…”
Tình yêu của bố vĩ đại thật sự T.T
Rốt cuộc thì, để nói ra được những lời nói quái quỷ ấy, Thời Tiểu Dữ đã phải đặt bao nhiêu lớp filter lên đó vậy hả!
-
Nhưng mà Trần Thời Dữ cũng không nói gì sai.
Thời gian Từ Thanh Đào ở cữ không dài không ngắn, chỉ hơn hai tháng, Trần Thời Dữ còn muốn để cô ở cữ thêm nữa, nhưng mà, nếu cô giáo Tiểu Đào còn nằm trên giường tê liệt, vươn tay có quần áo, mở miệng có cơm ăn, thì cả thân thể này sẽ biến thành một con cá mặn mất thôi!!
Hơn hai tháng cũng đã đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.
Còn nhớ, vào cái ngày Chi Chi vừa được sinh ra đó, cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng đã được sờ vào cái điện thoại mà lâu rồi mình không được chơi… Người mang thai là cô, nhưng người mắc chứng lo âu trước khi sinh lại là Trần Thời Dữ, đường đường là chủ tịch của Hằng Gia, thế mà anh lại mê tín dị đoan, lại đi tin vào điều phản khoa học kiểu như “bức xạ điện thoại sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cô”, thế là anh tịch thu điện thoại của cô nguyên một tháng.
Giây phút đầu tiên cầm được điện thoại, Từ Thành Đào nhớ đến lời trước kia cô từng hứa với fan hâm mộ, cô nói sẽ đăng Weibo nhiều hơn.
Nghĩ nghĩ một chút, cô dứt khoát đăng một bức ảnh chụp chung lên.
Trong ảnh là hai cái chân trắng trẻo mập mạp của bé con, hai bàn tay lần lượt nắm lấy, một tay thì thon thon xinh đẹp, một tay có khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn bạch kim cùng kiểu như đang chiếu sáng lẫn nhau, đơn giản mà nói… Là đang thầm thể hiện tình cảm!
Vừa đăng lên, dưới Weibo của Từ Thanh Đào có một hàng chữ gây chấn động dư luận: “Đương sự trở lại rồi!”
Lần gần đây nhất được trông thấy cái cảnh Weibo đặc biệt gửi cho cô câu “đương sự quay trở lại rồi” là đợt cô và Trình Gia Di náo loạn trên hot search, suýt thì đã khiến cho Weibo bị tê liệt.
Đó có mấy kinh nghiệm quen thuộc rồi, Từ Thanh Đào vô thức biết được rằng, có thể là vào lúc cô không hay không biết gì, cô lại được “bế” lên hot search nữa.
Quả nhiên, cô nhìn thấy hot search xếp đầu tiên vô cùng lạ lùng: # Tôi sinh rồi #
Từ Thanh Đào:?
Tuy cũng đã đoán được phần nào cái này chứa hàm ý gì, nhưng cô giáo Tiểu Đào nhất quyết không thừa nhận đâu. jpg
Bình luận cũng như “nước lên thì thuyền lên”, suýt thì đã khiến cho trang Weibo của Từ Thanh Đào bị thoát ra.
Vẫn là cùng một kiểu:
“Vợ tôi sinh con vất vả rồi!!”
“Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người! Tôi sinh rồi!!”
“Thật là hạnh phúc quá đi, con gái bất hiếu vừa ra đời đã có bố có mẹ kề bên rồi!!”
“Tốt lắm! Các chị em! Lần này đầu thai không thành thì có thể chuẩn bị cho lần sinh con thứ hai!!”
“@ Tài khoản ảo của người bố mất dạy, rốt cuộc thì đến bao giờ mới có thể học thuộc lòng được đây, sinh con thứ hai với vợ tôi nhanh đi, bây giờ tôi muốn đi đầu thai lắm rồi!!”
“A a a a a a a tôi là đứa con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này!!!”
“Tôi là nói rồi, tôi mà không được gia nhập vào cái gia đình này thì cuộc sống của tôi sẽ bị hủy hoại…”
“@ Ngày đầu tiên sau khi kết hôn @ Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, có thể sắp xếp cho Bố ơi mình đi đâu thế lên sóng được chưa, tôi không được xem Bố ơi mình đi đâu thế thì tôi sẽ chết mất…”
Không biết trang Weibo chính thức của công ty Hằng Gia đã theo dõi Từ Thanh Đào từ lúc nào.
Ngay từ giây phút đầu tiên – ngay sau khi lướt thấy Weibo của cô thì đã nhanh chóng ra vẻ “chân chó” ấn like, tốc độ vội vội vàng vàng chạy đến nịnh hót bà chủ khiến người ta không tài nào sánh kịp!
Còn chia sẻ Weibo của Từ Thanh Đào nữa chứ:
@ Tập Đoàn Hằng Gia: Chúc mừng ông bà chủ sinh được một cô thiên kim!! (Tung hoa)(Tung hoa)
Với tư cách là Weibo chính thức của tập đoàn lớn, một tập đoàn có sức ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, cũng có thể xem bài đăng này như là một cách thông báo giới tính của bé con trá hình.
Ngay sau đó, điều khiến người ta không thể nào ngờ được lại đến, công ty con trực thuộc tập đoàn Hằng Gia còn chạy đến chúc mừng ngay dưới bài đăng, tốc độ cao hơn cả cư dân mạng.
Xây dựng hẳn một group trên Internet, ẵm trọn top 10 bình luận hot.
@ Hòm thư Hằng Gia: Hả? Đúng là không hổ danh là tổng bộ, tốc độ nịnh hót còn nhanh hơn cả tôi nữa chứ! Các anh em, mau ấn like tôi để cho ông chủ nhìn thấy! Tặng một năm hội viên email!
@ Nhập khẩu Gia Tuyển: Công chúa điện hạ! Thần đã dâng sữa bột của công chúa tới báo cáo (Cúi chào!) Nhấn like cho tôi đi, hôm nay sẽ được giảm giá 20% và miễn phí vận chuyển cho tất cả các sản phẩm!
@ Công ty giải trí Đào Tử: Bố ơi mình đi đâu thế chứ gì, bây giờ sẽ sắp xếp cho công chúa nhỏ ngay và luôn (đầu chó)
@ Rạp chiếu phim Đào: Công chúa nhỏ có dáng vẻ rất rất giống ông chủ! Mọi người ai cũng sôi nổi như nhau cả, thế thì hôm nay ai đến xem phim mà đọc tên công chúa nhỏ ra thì sẽ được tặng bắp rang bơ cỡ lớn và miễn phí xem phim trọn đời!! (Hy vọng năm nay có thể nhận được tiền thưởng cuối năm…)
@ Âm nhạc Hằng Gia:??? Các người nịnh nọt sôi nổi đến thế ư?? Nhấn like cho tôi thì sẽ được tặng thẻ hội viên Black Gold!! Để cho ông chủ nhìn thấy tôi đi nào! Để cho ông chủ nhìn thấy tôi đi mà!! (Lời kêu gọi dành cho tiền thưởng cuối năm)
@ Quốc tế Gia Du: Rộn rã lên hết rồi đúng không (đầu chó) Vì để chúc mừng cho công chúa nhỏ, đích thân tôi sẽ chọn ra một người được đi du lịch vòng quanh thế giới miễn phí, bao ăn bao ở! (Ông chủ à, mau nhìn tôi đi nào)
…
Còn có cả Giao hàng nhanh Gia đến muộn, thẳng thừng bày tỏ:???
@ Giao hàng nhanh Gia:??? Không phải chứ, các anh trai à, mấy người người xây dựng group Weibo từ bao giờ thế, sao lại không thông báo cho tôi biết???
Sau đó mới đến cư dân mạng khoan thai đến muộn:
“Tôi cười chết mất, cứu mạng với, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến cảnh xây dựng group doanh nghiệp á.”
“Tốt đấy, nịnh hót thôi mà cũng rộn ràng tới mức này luôn à, không hổ danh là Hằng Gia!”
“Nói thật lòng nhé, nếu không có mấy bình luận xây dựng group này thì tôi cũng không biết dưới trướng của Hằng Gia lại có hơn trăm công ty con… Khái niệm gì…”
“Kiếp sau có thể cho tôi cơ hội đầu thai làm công chúa Hằng Gia không (chú chó nhỏ ôm chân ch.ảy nước mắt)”
“Hóa ra… đây chính là… đãi ngộ của công chúa… trong lời đồn ư…”
“Chỉ có mình tôi là để ý mấy cái rút thăm trúng thưởng này thôi ư, má ơi, phần thưởng đã cao hơn con số mười triệu tệ rồi đấy… Đậu, tôi có thể trúng được một trong số đó không…”
“Các anh em… có chương trình rút thăm trúng thưởng nào trúng thẻ trải nghiệm làm con gái ruột của bố tôi một ngày không…”
“Công chúa đúng không, là công chúa thật chứ gì …”
“Tốt lắm, nghĩ theo một cách khác nhé, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gọi bố tôi là bố vợ!”
“Phò mã của nhà Hằng Gia á? Giành lấy đi anh bạn!”
“Bản thân bắt đầu mong đợi công chúa nhỏ trưởng thành xinh đẹp để được làm phò mã rồi. jpg”
“Cẩn thận nghĩ mà xem, công chúa nhỏ nhà tôi kế thừa nhan sắc của vợ tôi và bố tôi, nếu như cô ấy là vợ của tôi, đậu, chẳng phải là một viên đá trúng hai con chim à?”
“Suy nghĩ mới của chị gái lầu trên đây ư???”
Ngay sau đó, sau một hồi làm loạn lung tung hết lên, công ty của Hằng Gia lên hot search.
Chỉ là, chủ đề cũng hơi bị kỳ lạ!
# Xây dựng group trong phần bình luận của Hằng Gia #
# Nịnh nọt nơi làm việc cũng là việc trong ngành #
# Đây chính là đãi ngộ của công chúa thật à #
# Công chúa nhỏ của Hằng Gia #
# Cửa nhà Hằng Gia còn thiếu con rể phải không #
Ngoại trừ cái đầu tiên ra, nhanh chóng chiếm lĩnh top 5, có thể gọi là quảng cáo miễn phí nâng cao độ nhận diện về doanh nghiệp.
Mấy năm nay Hằng Gia đã chuyển từ kinh doanh bất động sản truyền thống sang kiểu kinh doanh bất động sản online từ lâu lắm rồi.
Lúc trước Từ Thanh Đào từng điều tra kết cấu nội bộ của Hằng Gia nên cũng biết rõ một hai, chứ đừng nói đến việc Trần Thời Dữ chính là một người trẻ tuổi, đội ngũ và anh đến cũng là những người trẻ tuổi, thích với sự thay đổi của thị trường, cùng hòa nhập với người trẻ tuổi mới là vấn đề mà tất cả các công ty phải đối mặt.
Chỉ là…
Nhìn thấy mấy cái Weibo chính thức điên cuồng nịnh nọt như vậy.
Sự sôi nổi của tuổi trẻ cũng hơi bị nhiều rồi đó!!
Bỗng nhiên Từ Thanh Đào không thể phân biệt được, rốt cuộc thì mọi người muốn nhận được tiền thưởng cuối năm thật hay là đang thuận theo chúc mừng bé con ra đời. jpg
Hơn nữa, quấy phá trên Weibo chính thức thì cũng thôi đi, Từ Thanh Đào cảm thấy mình hóng hớt không thôi cũng được.
Kết quả là, không ngờ rằng, Trần Thời Dữ im lặng bao lâu nay đột nhiên đăng lên Weibo của anh.
Có một dạo Từ Thanh Đào còn cho rằng, có lẽ trong điện thoại của Trần Thời Dữ không hề có cái app Weibo này ấy chứ, bây giờ anh lên bài, chắc là vừa mới tải xuống thôi nhỉ?
Nghĩ cũng biết, nhất định là Triệu Dương lại tiết lộ và báo tin chuyện trên hot search cho anh hay.
Fan theo dõi của Trần Thời Dữ cũng lên đến mấy triệu người.
Thấy tài khoản ảo trước giờ chưa từng online đột nhiên hiển thị trạng thái đang online, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Thời dữ đột nhiên chia sẻ lại bài đăng chúc mừng của Weibo chính thức của Hằng Gia.
Đăng bài đăng thứ hai ngoài trừ bài đăng đầu tiên về Từ Thanh Đào, chỉ có bốn chữ.
@ Tài khoản 45465123: Buổi chiều được nghỉ.
Lúc sau, bổ sung thêm trong phần bình luận: “Vẫn có lương.”
Ông chủ tốt quá QvQ
Cảm ơn ông chủ QvQ.
Bấy giờ, có thể thấy, mọi các bình luận đáp lại của các công ty con đều là vui sướng như điên, chân thành vô cùng.
Lời chúc mừng cũng chân thành hơn gấp vạn lần!!!
Từ Thanh Đào không ngờ Trần Thời Dữ cũng làm loạn với bọn họ.
Bỗng thấy nghẹn lời, không biết phải nói gì, lại nghĩ về sự đáng yêu và trẻ trâu của anh, cô giáo Tiểu Đào lỡ thấy đàn ông đáng yêu là cũng xong đời rồi:)
Nhưng mà…
Từ Thanh Đào sững lại chừng một giây, nhìn Chi Chi ở trong lòng mình.
Không hề giống như cô.
Bé con của cô.
Vừa ra đời đã nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Vừa sinh ra đã được tất cả mọi người mong đợi.
…
Nhưng mà, nói thì là nói như vậy, thế mà mấy câu Trần Thời Dữ nói rằng bé con có vẻ ngoài giống anh lại không phải là nói dối.
Chớp mắt đã qua hai tháng, bé con mới được sinh ra cách đây không lâu – khi mà gương mặt vẫn còn nhăn nhúm, mà nay đã lớn lên với tốc độ kinh người, kế thừa vẻ đẹp của Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ một cách hoàn mỹ, dáng dấp trắng nõn mềm mại, trông đáng yêu vô cùng.
Lúc ôm bé đi ra ngoài, gần như là xác suất quay đầu lại nhìn đạt đến mức tuyệt đối, ai nhìn thấy đều phải bùng nổ tình yêu của mẹ, kêu gào cả nửa ngày trời rằng, đáng yêu quá trời quá đất.
Một em bé trăng trắng mềm mại.
Mắt hai mí di truyền từ Từ Thanh Đào, lúc sinh ra đã có đôi lông mi vừa dài dài vừa cong cong, tuy vẫn chưa học được cách bò như thế nào, nhưng mỗi ngày bé đều nằm trong xe đẩy mà chớp chớp mắt, đôi mắt ấy như thể là biết nói vậy.
Theo độ đáng yêu của bé con, giá trị tình mẫu tử của Từ Thanh Đào tăng vọt lên đến mức cao nhất.
Nhìn thế nào cũng thấy thích, quả thực là yêu thích đến nỗi không nỡ lòng buông tay.
Cô phục hồi sau sinh khá tốt, tuy Từ Thanh Đào không phải là ngôi sao nữ gì cả, nhưng chắc chắn là cô có gánh nặng thần tượng nặng nề hơn hẳn so với phần lớn các ngôi sao nữ.
Về phương diện hạn chế ăn kiêng, giữ gìn vóc dáng, có thể gọi Từ Thanh Đào là quán quân của cuộc thi yêu cái đẹp.
Trước khi đến tiệc trăm ngày của Chi Chi, gần như dáng người của cô đã phục hồi lại giống như lúc trước khi sinh.
Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ làm bố làm mẹ, hai người không có kinh nghiệm gì đáng để tham khảo, đều là người mù sờ đá băng qua sông.
Nhưng cũng biết rằng, tiệc trăm ngày của ba con phải tổ chức thật lớn, chuyện này thì vẫn chưa đến lượt Từ Thanh Đào lo lắng, phía nhà họ Trần có hai ông bà cách thế hệ với đứa bé này, lúc hơn một tháng đã lẩm bẩm nói muốn tổ chức tiệc trăm ngày ở nhà cũ.
Ông nội của Trần Thời Dữ nay tuổi tác đã cao, ông cụ đã sắp tám mươi tuổi rồi, mỗi tối sau khi gọi video call với bé con xong thì mới ôm lòng yên tâm và thỏa mãn mà đi ngủ.
Thật lòng mà nói, Từ Thanh Đào rất bội phục bà nội, bây giờ bé con chỉ biết nói mấy âm tiết đơn không có ý nghĩa gì, khi nhìn thấy ống kính thì tò mò, ê ê a a cười lớn kêu to với bà nội, thế mà hai người lại có thể bắt kịp sóng não của nhau, bé một câu, bà một câu, nói đến nói đi tới nỗi khiến cho người làm mẹ như Từ Thanh Đào đây tự cảm thấy xấu hổ vì mình không bằng!
Sau khi có con, trọng tâm công việc của Từ Thanh Đào dần đặt hết lên gia đình.
Cô sâu sắc chiêm nghiệm ra được rằng, chuyện bố mẹ đồng hành cùng với sự trưởng thành của con cái có mối quan hệ vô cùng quan trọng và lớn lao, thế nên, tất cả những gì của bé con đều một tay cô lo liệu, không nhờ đến bảo mẫu.
Trần Thời Dữ cũng đặc biệt chú ý đến khía cạnh này.
Đúng tám giờ, chiếc Bentley canh chuẩn giờ và dừng tại hồ Thanh Sơn.
Từ Thanh Đào cảm thấy bé con nhà mình rất thông minh.
Cô không biết bé con nhà người khác như thế nào, nhưng hình như Chi Chi có thể phán đoán ra được động tĩnh của xe ô tô trong hoa viên.
Thường thì khi Bentley đến cổng, bé con ở trong giường em bé sẽ bắt đầu khoa chân múa tay, đôi mắt hồ ly to tròn vô cùng giống mẹ cong cong thành hình cây cầu nhỏ, phát ra những âm tiết vô tri: “Đa đa, đa đa!”
Từ Thanh Đào, với chỉ số IQ cao thể hiện qua việc cô từng đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học, đoán đoán một chút, có thể là bé con đang nói “bố”.
Hơn nữa, lúc bé con gọi “bố”, “mẹ” không giống nhau, rõ ràng là lúc đối mặt với cô, bé con ở trong giường em bé vùng vẫy tay chân nhỏ xíu, âm thanh phát ra là “a a, a a.”
Nghe giống như là “mẹ” hơn.
Còn chưa được ba tháng tuổi, năng lực mô phỏng phát âm này…
Từ Thanh Đào cảm thấy bé con hơi bị thông minh quá mức rồi. jpg
Đúng như dự đoán, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Trần Thời Dữ vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, Từ Thanh Đào đi đến và nhận lấy áo khoác ngoài của anh, sau đó ôm vào ngực, còn chưa kịp treo lên giá treo quần áo thì đã bị Trần Thời Dữ ôm vào trong lòng anh rồi.
Đối mặt với hành vi như “chó lớn dính người mắc bệnh cơ khát da thịt” mà người ta khó lòng này, Từ Thanh Đào tỏ vẻ mình cũng đã quen rồi.
“Gì thế?”
“Mệt rồi, nạp điện.”
Lý do nghe gian xảo lắm.
Từ Thanh Đào đẩy anh một cái: “Em treo áo lên cái đã, anh đi sang nhìn con gái của anh đi, xe vừa đến hồ Thanh Sơn là cứ gọi anh thôi đó.”
“Thông minh vậy à?” Trần Thời Dữ nhướng mày: “Nhưng vừa nghĩ đến việc đây là con gái của anh, thế thì đây là điều hiển nhiên.”
Từ Thanh Đào: “.”
Thật lòng mong là sau này bé con đừng ảo tưởng sức mạnh như bố của nó.
Trần Thời Dữ ôm bé con từ trong giường trẻ con lên, quả nhiên Chi Chi phân biệt được đâu là bố, đâu là mẹ, tay nhỏ bụ bẫm túm lấy cổ áo của anh, ở trong lòng anh tỏ vẻ mình đang rất vui, cơ thể rất nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn, uống không ít sữa: “Đa đa, đa đa!”
“Rất tốt.” Trần Thời Dữ vui sướng: “Lại bị mẹ con đút cho béo lên rồi.”
“Đa đa, đa đa!”
“Ăn nhiều cỡ này à? Con gái của bố thật giỏi.”
“Ưm đa, a đa!”
“Con gái béo mới một chút mới đáng yêu, bây giờ con vẫn còn nhỏ, không cần phải giảm cân làm gì, có hiểu không?”
Nhìn thấy bố con hai người giao tiếp với nhau như thể là không có chút trở ngại nào.
Từ Thanh Đào không thể không bội phục kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được của Trần Thời Dữ, thực sự, nếu không làm tổng giám tài bá đạo thì anh có thể lăn lộn trong giới giải trí, không chừng có thể đoạt giải ảnh đế luôn ấy chứ.
Từ dáng vẻ chững chạc chính trực ấy.
Hoàn toàn không thể nhìn ra được anh có đang diễn hay không!
Mãi cho đến khi bé còn “đa đa” vỗ vỗ cằm Trần Thời Dữ: “Đa đa, đa ê, a ê a ê!”
Trần Thời Dữ nhướng mày, giả vờ kinh ngạc: “Vậy à. Hóa ra ngày nào ở nhà mẹ con cũng nói với con là mẹ nhớ bố muốn chết luôn ư?”
Từ thanh Đào:?
Mấy lời vớ vẩn linh tinh trước đó thì cũng thôi đi, câu cuối cùng là cái quỷ gì vậy?!
Bố con hai người có thể nói chuyện với nhau.
Nhưng đừng có mà tự tiện bịa chuyện thế chứ!
Cô vừa thấy tức vừa buồn cười trợn mắt nhìn Trần Thời Dữ một cái, nói là trợn mắt, chẳng thà nói là hờn dỗi thì hơn.
Nhìn đến nỗi khiến cho trái tim của Trần Thời Dữ như bị móng vuốt của mèo cào qua vậy, không đau, chỉ thấy hơi bứt rứt không yên chút thôi.
Từ lúc mang thai cho đến giờ đã gần một năm.
Số lần chung phòng thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khó lắm mới đợi được đến khi bé con sinh ra.
Lại phải điều dưỡng thêm hơn hai tháng sau sinh.
Nhịn đến tận bây giờ.
Cảm thấy mình cũng giỏi thật.
Trần Thời Dữ thật lòng bội phục bản thân mình.
Bố con hai người trò chuyện bằng sóng não không như vậy một lúc, Từ Thanh Đào nhân lúc rảnh mà đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra thì cô đã đổi sáng váy ngủ bằng lụa tơ tằm rộng rãi, làn da của cô vốn đã trắng nõn mịn màng, bé con cũng được di truyền màu da này, giống như viên kem màu trắng vậy, đai đeo treo trên vai bé mà trơn nhẵn đến nỗi gần như không thể treo lên được.
Giục Trần Thời Dữ đi tắm, ai ngờ đối phương lại nói với cô rằng: “Không vội.”
Thay vào đó, anh lấy quyển truyện ở trên đầu giường ra, Từ Thanh Đào biết, anh lại đang muốn dạy sớm cho bé con.
Với tư cách là tổng tài bá đạo sinh ra là đã ở ngay vạch đích.
Rõ ràng là yêu cầu và tiêu chuẩn mà anh dành cho con gái mình cũng cao hơn.
Nếu Từ Thanh Đào không ngăn anh lại, cô cảm thấy, có lẽ bây giờ Trần Thời Dữ đã định dạy con gái làm toán cao cấp luôn rồi:)
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Trần Thời Dữ đều kể một câu chuyện cổ tích khác nhau, hơn nữa, còn có tính ứng biến lừa gạt cực kỳ cao, kíc.h thích Từ Thanh Đào cũng phải tham gia vào “công cuộc” tương tác giữa ba mẹ và con gái.
Chiếc giường to hai mét dư dả chứa cả nhà ba người, thực ra Từ Thanh Đào không thích đặt bé con ở trong giường trẻ con nhỏ xíu đó lắm.
Vừa lên giường to, bé con đã bắt đầu bày tỏ kỹ năng bé mới học được: Chi Chi lật người!
Cơ thể được đút ăn đến nỗi toàn là thịt, bụ bẫm lắm, khó khăn lắm mới lật được một vòng thì bắt đầu khoa chân múa tay, nhìn sang Từ Thanh Đào: “Ư a, a a!”
Ý là muốn được khen ngợi, Từ Thanh Đào hiểu ra ngay, bẹp bẹp hôn lên mặt bé: “Cục cưng giỏi quá.”
Hôn xong, nhìn thấy cuốn truyện mà Trần Thời Dữ đang lật đó.
Bức tranh đầy màu sắc sặc sỡ, đám mây trắng như kẹo bông gòn, cỏ xanh mướt, còn có dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Sau khi nhìn thấy, đúng là nó đã khiến cho cảm xúc tốt hơn.
Trần Thời Dữ nghiêm nghị mở miệng: “Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một cô bé quàng khăn đỏ tên là Chi Chi.”
Sau khi đọc xong, không biết lấy từ đâu ra một chiếc mũ khăn đỏ nhỏ có viền ren cho bé con, đội lên trên đầu bé con, tăng độ đáng yêu của bé con lên gấp bội.
Không nhịn được véo cái má bầu bĩnh của con gái, Trần Thời Dữ tiếp tục: “Một ngày nọ, mẹ của cô bé quàng khăn đỏ nói với cô bé rằng, có một người đẹp ngủ say, Chi Chi phải mang quả táo đưa cho người đẹp ngủ say ăn thì cô ấy mới có thể tỉnh lại được.”
Anh chàng này giỏi lắm.
Cái này là tổng hợp các câu truyện cổ tích lại với nhau đấy à?
Từ Thanh Đào còn đang kinh ngạc, Trần Thời Dữ đã nháy mắt với cô.
Sự ngầm hiểu không có tác dụng của hai vợ chồng lại tăng lên, Từ Thanh Đào biết rõ là bé con nghe không hiểu gì cả, rõ ràng đây chỉ đơn thuần là hứng thú ác độc của Trần Thời Dữ tự dưng phát tác mà thôi, nhưng vẫn như ma xui quỷ khiến mà diễn vai mẹ của cô bé quàng khăn đỏ: “Chi Chi, trong này tổng cộng có hai quả táo, phải đưa cho người đẹp ngủ say ăn, trên đường phải cẩn thận chó sói đó?”
Nói đến chó sói, còn thâm thúy liếc mắt sang nhìn Trần Thời Dữ một cái.
Tuy bé con nghe không hiểu gì nhưng bản tính của trẻ con khiến cho bé cảm thấy rằng, chỉ cần ngây ngốc bên cạnh bố mẹ thì cũng đã đủ khiến cho bé cảm thấy vô cùng yên bình và vui vẻ.
Dùng sức vung vẫy tay chân bụ bẫm, như đang phối hợp với tình tiết câu chuyện mà bố mẹ kẻ.
“Cô bé quàng khăn đỏ Chi Chi cầm theo quả táo đi vào trong rừng, không ngờ lại gặp phải chó sói.”
Bé con kêu lên “A a!”
Giống như đã nghe và hiểu rồi vậy, theo sự phát triển của nội dung câu chuyện mà phối hợp với bố.
Trần Thời Dữ đặt quyển truyện xuống, thuận tay ôm bé con lên, cắn một cái ở trên cái má bụ bẫm của bé: “U oa.”
Dễ thương hay không đến bé con nói khác.
Nhưng Từ Thanh Đào – khi thấy anh tự dưng nhập vai đáng yêu như vậy, trái tim cô bất giác run lên trước hai bố con một lớn một nhỏ vô cùng đáng yêu này.
Trần Tiểu Dữ phát ra âm mấy âm thành kiểu này là phạm quy rồi đó T.T!!!
“Phải làm sao đây?” Trần Thời Dữ dọa con gái nhà mình: “Đã bị sói xám cắn một cái lên người rồi.”
Con gái của anh như “nghé con không sợ hổ”, hoàn toàn không sợ sói xám gì, chân tay mập mạp đá lung tung ở trong ngực bố mình, mắt tròn xoe cười cười nên cong thành hình trăng khuyết: “A ê a! Đa đa! Đa đa!”
“Là sói xám, không phải bố con.” Trần Thời Dữ lắc lắc bé con, còn rất nghiêm túc thương lượng với bé: “Con đừng kêu linh tinh được không nào?”
Từ Thanh Đào cười nghiêng ngả.
Trần Thời Dữ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó lại uy hiếp bé con: “Chi Chi, nếu như không muốn bị sói xám ăn mất thì hãy tìm mẹ con đến cứu con.”
Chi Chi không nghe thấy những lời trước đó, chỉ nghe thấy từ “mẹ”.
Lập tức dùng hết sức vặn vẹo cơ thể bé nhỏ của mình muốn tìm mẹ: “A a! A a! Ư đa!”
Từ Thanh Đào cũng phối hợp theo, cười cười nhập vào: “Mẹ đến cứu Chi Chi! Chúng ta mau chạy thôi!”
Nhận lấy bé con từ trong lòng Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào làm ra dáng vẻ muốn chạy.
Đáng tiếc thay, động tác của “sói xám” nhanh hơn cô nhiều, mẹ của cô bé quàng khăn đỏ đáng thương còn chưa kịp chạy đi mất thì đã bị sói xám ôm cả mẹ lẫn con vào trong lòng.
Từ Thanh Đào ôm đầu và eo của bé con, điểm yếu của mình thì đều bị lộ ra hết.
Chỗ eo mẫn cảm bị Trần Thời Dữ cố ý véo mấy cái, chọc phải chỗ thịt ngưa ngứa nào đó khiến cho cô cười đến nỗi ngã vào lòng anh, giãy giụa mạnh mẽ nhưng vẫn bị anh ôm lấy.
“Em không chơi nữa, không chơi nữa, anh đừng chọc eo em ha ha ha!”
“Từ Thanh Đào, nói chuyện có lý một chút đi nào, lần nào chơi không lại anh thì đều chơi xấu à?”
Ở Vân Kinh, vào tháng mười một đã bắt đầu có trận tuyết đầu tiên, chẳng mấy chốc biệt thự hồ Thanh Sơn đã bị bao phủ bởi màu trắng bàng bạc.
Rõ ràng là thời tiết mùa đông, nhưng trong cửa sổ trong suốt sát đất ở phòng ngủ lại ánh lên ngọn đèn ấm áp, tiếng cười vui vẻ cứ tiếp diễn mãi không ngừng.
Bình thường.
Mà lại không bình thường.
Sức lực của bé con trong ngày cũng có giới hạn, chơi cùng bố mẹ chưa được bao lâu đã mệt đến ngủ mê man mất rồi.
Từ Thanh Đào biết giờ này thường là giờ Chi Chi đi ngủ, cô đóng quyển truyện lại, cẩn thận ôm con gái mình lên rồi đặt bé quay trở lại giường trẻ con.
Sau khi đặt bé con vào giường trẻ con xong, Từ Thanh Đào rời đi ngay.
Hình như đó đã là thói quen, mỗi lần đợi con gái ngủ say, cô sẽ không nhịn được mà đứng ở bên cạnh giường con một lúc.
Không làm gì hết.
Chỉ nhìn bé thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi, nhìn thôi mà lòng cô đã mềm nhũn cả ra.
Đợi đến khi bé con đã ngủ say, Từ Thanh Đào mới khom lưng hôn lên trán bé con một cái.
“Ngủ ngon nhé, cục cưng.”
Trước lúc bé con ngủ, cô còn dành ra chút thời gian đút cho bé ăn một lần.
Lúc mặc lại váy ngủ, cảm giác ẩm ướt ở trước ngực vẫn chưa biến mất.
Từ Thanh Đào không biết người khác sẽ thế nào.
Nhưng thực sự thì, sau khi cô mang thai, đặc biệt là sau khi cho con bú, dù thế nào thì vạt áo trước cũng sẽ bị ướt rất nhiều, hơn nữa, sẽ nhiều đến nỗi không thể khống chế được.
Mùi sữa nhàn nhạt quanh quẩn trên người cô.
Khiến cô thấy vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa, nếu nói chuyện này với Trần Thời Dữ thì cô lại thấy xấu hổ.
Che che giấu giấu mà quay về phòng ngủ, còn chưa đứng vững đã rơi vào một vòng tay.
Không cần suy nghĩ cũng biết là Trần Thời Dữ.
Ôm eo cô, chậm rãi nói: “Mẹ của cô bé quàng khăn đỏ à, sao ý thức cảnh giác lại kém vậy hả, lại bị anh bắt được rồi?”
Từ Thanh Đào:?
Được lắm, chơi nhập vai đến nghiện rồi đúng không?
Nếu như là lúc bình thường thì có thể là cô sẽ hờn dỗi Trần Thời Dữ đôi ba câu.
Nhưng tối nay cô mặc váy ngủ quá mỏng manh, cảm thấy trước ngực ươn ướt, sắp ướt sũng luôn rồi.
Buộc lòng phải vào phòng tắm thay đồ ngay.
Từ Thanh Đào đẩy anh ra, còn chưa kịp giải thích đã nghe thấy Trần Thời Dữ cúi đầu hỏi cô: “Trên người em có mùi gì vậy?”
“…”
Từ Thanh Đào: “Không có mùi gì cả.”
Dáng vẻ che che giấu giấu của cô trông không đáng tin chút nào.
Trần Thời Dữ còn không hiểu rõ cô ư, gần như đã biết cô gái nhà mình có chuyện giấu mình ngay.
Đang chuẩn bị cẩn thận tra hỏi cô một lượt, tay đang ôm eo cô buông lỏng ra một chút, không biết chạm vào chỗ nào, đôi mắt hồ ly đó của Từ Thanh Đào hơi mở to ra.
Cảm giác vô cùng rõ ràng, thậm chí đầu ngón tay còn bị dính một ít, anh đảo mắt đánh giá cô đầy hứng thú.
Không chút dự báo nào, cũng không cho Từ Thanh Đào kịp phản ứng lại bất kỳ điều gì.
Động tác của Trần Thời Dữ cứ phải gọi là mạnh mẽ, cứ thế mà thẳng thắn thăm dò nghiên cứu.
Một giây sau đã thăm dò và hiểu rõ tường tận.
Vẻ mặt Từ Thanh Đào cũng đỏ lên trông thấy.
Chuyện thân mật hơn thế nữa cũng đã làm rồi, thậm chí, bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu lên để nhìn anh.
Trần Thời Dữ như đã phát hiện ra đại lục mới gì đó, ánh mắt của anh cụp xuống.
Rút tay ra, lúc này thì, không chỉ ngón tay, đến cả kẽ ngón tay cũng tràn ngập mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt.
Từ Thanh Đào bị phát hiện, thế là cô dứt khoát chơi xấu, tai đỏ ửng như nhỏ ra máu: “Được rồi, được rồi, bây giờ biết mùi gì rồi đúng không, em vào phòng tắm một lát!”
Ai ngờ đâu, cô lại bị Trần Thời Dữ túm lấy cánh tay ngay, Từ Thanh Đào vô thức quay đầu sang nhìn anh, lại thấy đầu lưỡi anh đang m.út m.át các kẽ ngón tay, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm cô đầy hàm ý, cười ngang ngạnh càn rỡ: “Khách sáo đến vậy à?”
Từ Thanh Đào không nói gì, mắt vẫn nong nóng.
Trần Thời Dữ đến gần cô, hơi khom lưng, cằm chống lên hõm vai cô, hơi thở phả vào tai của cô, rất thành thật mà đưa ra gợi ý, giọng điệu trầm thấp lại biếng nhác: “Không cần chồng em giúp đỡ thật à?”
Anh dừng lại một lát, nghe rất chi là vô tội: “Anh thích lấy giúp người khác làm niềm vui mà.”
Lại qua một giây sau, Trần Thời Dữ bổ sung thêm: “Quan trọng là bây giờ anh cũng rất đói.”
Lúc tỉnh dậy, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa, mất một lúc lâu sau, cô mới nhận ra là mình đang ở trong bệnh viện.
Vừa mở mắt ra, Trần Thời Dữ đã chú ý đến động tĩnh của cô.
Véo vào mặt cô một lát, không dùng sức lực gì cả, chỉ nhéo yêu thôi chứ không hề đau: “Còn khó chịu không?”
Câu hỏi này.
Vô nghĩa quá!
Vừa sinh bé con xong, có ai mà không khó chịu!
Nhưng thật ra thì cũng không đau như trong tưởng tượng, đây là lần đầu tiên Từ Thanh Đào sinh bé con, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì đáng kể, cảm giác mới lạ khi mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, bé con là máu thịt của mình và Trần Thời Dữ, dường như cảm giác thiêng liêng ấy đã vượt qua cả mọi sự đau đớn.
Bấy giờ cô mới nhớ, bé con của mình đã ra đời bình an rồi.
Tinh thần phấn chấn hơn một chút, vội hỏi anh: “Cục cưng đâu rồi anh?”
Trần Thời Dữ thấy tinh thần của cô ổn định hơn rồi, trái tim đang treo lơ lửng nay cũng đã được xuống, khôi phục dáng vẻ vô lại lại ngay: “Không phải anh đang ở đây à?”
… Cảm ơn anh, em không tìm cục cưng lớn là anh đâu!
Có thể giữ lại chút mặt mũi được không!
Từ Thanh Đào nghẹn lại, sau đó sửa lại lời muốn nói: “Em muốn hỏi Chi Chi cơ.”
Cô vẫn còn nhớ, lúc cô sinh bé con ra, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô đã nghe thấy Trần Thời Dữ nói với cô tên của con gái.
Giống như tên anh đã chọn, tên là “Hoán Chi”, nhũ danh là “Chi Chi”.
“Hừ.” Trần Thời Dữ mở miệng đáp: “Còn nói là em không thiên vị.”
Từ Thanh Đào: “.”
Giọng điệu của Trần Thời Dữ nghe buồn bực vô cùng: “Hồi trước em vừa mở mắt ra là em tìm chồng em ngay.”
Anh chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ thì em có niềm vui mới rồi, tình yêu cũ là anh đây đã không còn đáng giá nữa rồi phải không?”
Cuối cùng còn đưa ra một kết luận, dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Đào, như thể là đang nhìn “người phụ nữ lăng nhăng bội bạc”: “Bây giờ em đã không còn yêu anh nhất nữa rồi.”
Thực sự không hiểu vì sao trái tim và đôi mắt của Thời nhỏ nhen lại nhỏ đến vậy nữa.
Từ Thanh Đào vội nói: “Yêu, yêu, yêu, em yêu anh nhất, em yêu anh nhất, được chưa!”
Nói xong, chuẩn bị nhắc lại chuyện cũ để nhìn con gái mình một cái, kết quả là, tự dưng có một dự cảm là lạ không xác định xông thẳng lên trên đầu.
Đoạn đối thoại này nghe vô cùng quen thuộc.
Tình cảnh này trông cũng quen thuộc vô cùng.
Từ Thanh Đào xoay đầu nhìn ra bên ngoài.
Có ba, bốn bác sĩ đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt như kiểu “ông bà chủ à, hai người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không nghe thấy bất kỳ lời tán tỉnh sến sẩm nào của hai người cả”!
Người đàn ông đứng đầu trông khá là quen mắt.
Cẩn thận nhìn kỹ lại một chút, bác sĩ Hà, sao lại là anh ta thế hả!!
…
Đậu.
Chợt nhớ ra, hình như vị bác sĩ này còn có ước mơ vô cùng vĩ đại là được làm bác sĩ khoa sản, Từ Thanh Đào không còn gì để nói nữa.
Chẳng lẽ tên bác sĩ này chuyển đến khoa phụ sản thật đấy à??
Đương nhiên là không phải thế rồi.
Chỉ là vì, Bác sĩ Hà – với tư cách là bác sĩ tư nhân, thỉnh thoảng anh ta sẽ “được” tổng tài bá đạo Trần Thời Dữ gọi đến thăm bệnh.
Chuyện mất mặt này…
Mất mặt nhiều lần rồi nên Từ Thành Đào cũng thấy quen luôn rồi.
Ha ha.
Nhớ về một năm trước, khi mình vẫn còn là cô gái có da mặt mỏng manh, còn nghĩ rằng thể hiện tình cảm ở nơi công cộng thì sẽ bị xem là đang quay video ngắn phản cảm, còn bây giờ thì cô đã có thể dùng khuôn mặt không cảm xúc để nói chuyện tình cảm ở trước mặt người khác.
Cảm ơn chương trình “Sau khi kết hôn” đã giúp cho cô giáo Tiểu Đào trưởng thành!
Với khuôn mặt không cảm xúc, cô để mặc cho bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô.
Trần Thời Dữ cũng không trêu chọc cô nữa, mấy giây trước khi Từ Thanh Đào tỉnh lại, đã có y tá đặc biệt đến phòng trẻ sơ sinh bế bé con sang.
Chi Chi được sinh ra đủ tháng, cân nặng cũng tròn ba cân, lúc sinh con ra, Từ Thanh Đào nghe thấy tiếng Chi Chi khóc rất vang dội, nghĩ rằng, có thể con mình là một bé con rất khỏe mạnh.
Thường thì bé con được sinh ra nên được ngủ cùng một phòng với Từ Thanh Đào, nhưng sợ bé con gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mẹ, Trần Thời Dữ đã sắp xếp thêm một phòng riêng.
Lúc y tá ôm bé con đẩy cửa đi vào, nhịp tim của Từ Thanh Đào tăng nhanh đến nỗi cô khó lòng khống chế được tốc độ ấy.
Từ lúc còn mang thai, cô đã học cách bế bé con như thế nào rồi, bây giờ nhận lấy Chi Chi bằng động tác vô cùng quen thuộc.
Chỉ là, lúc nhìn mặt của bé con, tự nhiên biểu cảm của Từ Thanh Đào sững lại mấy giây.
Trẻ con mới sinh đều là kiểu đỏ hỏn nhăn nheo, mắt thì nhắm chặt lại, không mở được mắt.
Nhìn tới nhìn lui, chẳng thể tìm ra cái sự xinh đẹp nào đó nằm ở đâu.
…
Xảy ra chuyện gì vậy:)
Từ Thanh Đào thầm thấy kinh ngạc: Chẳng lẽ sự kết hợp giữa cô với Trần Thời Dữ là dương với dương ra âm trong truyền thuyết đó sao!!
Vì sao khi mua lễ phục là một kiểu, lúc hàng được giao đến lại là một kiểu, sao chẳng giống ảnh gì vậy T.T!
Trần Thời Dữ thấy cô không nói chuyện, thế là anh cất tiếng hỏi cô: “Sao thế?”
Từ Thanh Đào hít sâu một hơi: “Không sao. Thì là, vẻ ngoài của con gái anh khiến em hơi khó tưởng tượng nổi.”
“Vậy à.” Trần Thời Dữ liếc nhìn một cái: “Phải là không thể nào tưởng tượng nổi.”
Từ Thanh Đào chỉ muốn khóc trong lòng, thầm nghĩ, Thời Tiểu Dữ đúng là con giun trong bụng mình…
Kết quả là, Trần Thời Dữ lại cảm thán một câu: “Anh cũng thực sự không ngờ, không ngờ vẻ ngoài của con bé giống anh đến thế.”
Làm cho Từ Thanh Đào phải nuốt thẳng nguyên câu định nói ra vào trong bụng.
Liếc nhìn mái tóc thưa thớt và khuôn mặt nhỏ nhăn nheo của bé con.
Miệng còn bi bô bi bô, vô thức phun bong bóng nước.
Từ Thanh Đào: …
Trần Thời Dữ không hề thấy có gì đó hơi sai sai, quay đầu nhìn biểu cảm khó tả của cô, lại hỏi cô thêm một câu: “Sao thế?”
“Lần này thì không sao thật.” Từ Thanh Đào cảm thán: “Chỉ là em cảm thấy…”
Tình yêu của bố vĩ đại thật sự T.T
Rốt cuộc thì, để nói ra được những lời nói quái quỷ ấy, Thời Tiểu Dữ đã phải đặt bao nhiêu lớp filter lên đó vậy hả!
-
Nhưng mà Trần Thời Dữ cũng không nói gì sai.
Thời gian Từ Thanh Đào ở cữ không dài không ngắn, chỉ hơn hai tháng, Trần Thời Dữ còn muốn để cô ở cữ thêm nữa, nhưng mà, nếu cô giáo Tiểu Đào còn nằm trên giường tê liệt, vươn tay có quần áo, mở miệng có cơm ăn, thì cả thân thể này sẽ biến thành một con cá mặn mất thôi!!
Hơn hai tháng cũng đã đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.
Còn nhớ, vào cái ngày Chi Chi vừa được sinh ra đó, cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng đã được sờ vào cái điện thoại mà lâu rồi mình không được chơi… Người mang thai là cô, nhưng người mắc chứng lo âu trước khi sinh lại là Trần Thời Dữ, đường đường là chủ tịch của Hằng Gia, thế mà anh lại mê tín dị đoan, lại đi tin vào điều phản khoa học kiểu như “bức xạ điện thoại sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cô”, thế là anh tịch thu điện thoại của cô nguyên một tháng.
Giây phút đầu tiên cầm được điện thoại, Từ Thành Đào nhớ đến lời trước kia cô từng hứa với fan hâm mộ, cô nói sẽ đăng Weibo nhiều hơn.
Nghĩ nghĩ một chút, cô dứt khoát đăng một bức ảnh chụp chung lên.
Trong ảnh là hai cái chân trắng trẻo mập mạp của bé con, hai bàn tay lần lượt nắm lấy, một tay thì thon thon xinh đẹp, một tay có khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn bạch kim cùng kiểu như đang chiếu sáng lẫn nhau, đơn giản mà nói… Là đang thầm thể hiện tình cảm!
Vừa đăng lên, dưới Weibo của Từ Thanh Đào có một hàng chữ gây chấn động dư luận: “Đương sự trở lại rồi!”
Lần gần đây nhất được trông thấy cái cảnh Weibo đặc biệt gửi cho cô câu “đương sự quay trở lại rồi” là đợt cô và Trình Gia Di náo loạn trên hot search, suýt thì đã khiến cho Weibo bị tê liệt.
Đó có mấy kinh nghiệm quen thuộc rồi, Từ Thanh Đào vô thức biết được rằng, có thể là vào lúc cô không hay không biết gì, cô lại được “bế” lên hot search nữa.
Quả nhiên, cô nhìn thấy hot search xếp đầu tiên vô cùng lạ lùng: # Tôi sinh rồi #
Từ Thanh Đào:?
Tuy cũng đã đoán được phần nào cái này chứa hàm ý gì, nhưng cô giáo Tiểu Đào nhất quyết không thừa nhận đâu. jpg
Bình luận cũng như “nước lên thì thuyền lên”, suýt thì đã khiến cho trang Weibo của Từ Thanh Đào bị thoát ra.
Vẫn là cùng một kiểu:
“Vợ tôi sinh con vất vả rồi!!”
“Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người! Tôi sinh rồi!!”
“Thật là hạnh phúc quá đi, con gái bất hiếu vừa ra đời đã có bố có mẹ kề bên rồi!!”
“Tốt lắm! Các chị em! Lần này đầu thai không thành thì có thể chuẩn bị cho lần sinh con thứ hai!!”
“@ Tài khoản ảo của người bố mất dạy, rốt cuộc thì đến bao giờ mới có thể học thuộc lòng được đây, sinh con thứ hai với vợ tôi nhanh đi, bây giờ tôi muốn đi đầu thai lắm rồi!!”
“A a a a a a a tôi là đứa con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này!!!”
“Tôi là nói rồi, tôi mà không được gia nhập vào cái gia đình này thì cuộc sống của tôi sẽ bị hủy hoại…”
“@ Ngày đầu tiên sau khi kết hôn @ Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, có thể sắp xếp cho Bố ơi mình đi đâu thế lên sóng được chưa, tôi không được xem Bố ơi mình đi đâu thế thì tôi sẽ chết mất…”
Không biết trang Weibo chính thức của công ty Hằng Gia đã theo dõi Từ Thanh Đào từ lúc nào.
Ngay từ giây phút đầu tiên – ngay sau khi lướt thấy Weibo của cô thì đã nhanh chóng ra vẻ “chân chó” ấn like, tốc độ vội vội vàng vàng chạy đến nịnh hót bà chủ khiến người ta không tài nào sánh kịp!
Còn chia sẻ Weibo của Từ Thanh Đào nữa chứ:
@ Tập Đoàn Hằng Gia: Chúc mừng ông bà chủ sinh được một cô thiên kim!! (Tung hoa)(Tung hoa)
Với tư cách là Weibo chính thức của tập đoàn lớn, một tập đoàn có sức ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, cũng có thể xem bài đăng này như là một cách thông báo giới tính của bé con trá hình.
Ngay sau đó, điều khiến người ta không thể nào ngờ được lại đến, công ty con trực thuộc tập đoàn Hằng Gia còn chạy đến chúc mừng ngay dưới bài đăng, tốc độ cao hơn cả cư dân mạng.
Xây dựng hẳn một group trên Internet, ẵm trọn top 10 bình luận hot.
@ Hòm thư Hằng Gia: Hả? Đúng là không hổ danh là tổng bộ, tốc độ nịnh hót còn nhanh hơn cả tôi nữa chứ! Các anh em, mau ấn like tôi để cho ông chủ nhìn thấy! Tặng một năm hội viên email!
@ Nhập khẩu Gia Tuyển: Công chúa điện hạ! Thần đã dâng sữa bột của công chúa tới báo cáo (Cúi chào!) Nhấn like cho tôi đi, hôm nay sẽ được giảm giá 20% và miễn phí vận chuyển cho tất cả các sản phẩm!
@ Công ty giải trí Đào Tử: Bố ơi mình đi đâu thế chứ gì, bây giờ sẽ sắp xếp cho công chúa nhỏ ngay và luôn (đầu chó)
@ Rạp chiếu phim Đào: Công chúa nhỏ có dáng vẻ rất rất giống ông chủ! Mọi người ai cũng sôi nổi như nhau cả, thế thì hôm nay ai đến xem phim mà đọc tên công chúa nhỏ ra thì sẽ được tặng bắp rang bơ cỡ lớn và miễn phí xem phim trọn đời!! (Hy vọng năm nay có thể nhận được tiền thưởng cuối năm…)
@ Âm nhạc Hằng Gia:??? Các người nịnh nọt sôi nổi đến thế ư?? Nhấn like cho tôi thì sẽ được tặng thẻ hội viên Black Gold!! Để cho ông chủ nhìn thấy tôi đi nào! Để cho ông chủ nhìn thấy tôi đi mà!! (Lời kêu gọi dành cho tiền thưởng cuối năm)
@ Quốc tế Gia Du: Rộn rã lên hết rồi đúng không (đầu chó) Vì để chúc mừng cho công chúa nhỏ, đích thân tôi sẽ chọn ra một người được đi du lịch vòng quanh thế giới miễn phí, bao ăn bao ở! (Ông chủ à, mau nhìn tôi đi nào)
…
Còn có cả Giao hàng nhanh Gia đến muộn, thẳng thừng bày tỏ:???
@ Giao hàng nhanh Gia:??? Không phải chứ, các anh trai à, mấy người người xây dựng group Weibo từ bao giờ thế, sao lại không thông báo cho tôi biết???
Sau đó mới đến cư dân mạng khoan thai đến muộn:
“Tôi cười chết mất, cứu mạng với, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến cảnh xây dựng group doanh nghiệp á.”
“Tốt đấy, nịnh hót thôi mà cũng rộn ràng tới mức này luôn à, không hổ danh là Hằng Gia!”
“Nói thật lòng nhé, nếu không có mấy bình luận xây dựng group này thì tôi cũng không biết dưới trướng của Hằng Gia lại có hơn trăm công ty con… Khái niệm gì…”
“Kiếp sau có thể cho tôi cơ hội đầu thai làm công chúa Hằng Gia không (chú chó nhỏ ôm chân ch.ảy nước mắt)”
“Hóa ra… đây chính là… đãi ngộ của công chúa… trong lời đồn ư…”
“Chỉ có mình tôi là để ý mấy cái rút thăm trúng thưởng này thôi ư, má ơi, phần thưởng đã cao hơn con số mười triệu tệ rồi đấy… Đậu, tôi có thể trúng được một trong số đó không…”
“Các anh em… có chương trình rút thăm trúng thưởng nào trúng thẻ trải nghiệm làm con gái ruột của bố tôi một ngày không…”
“Công chúa đúng không, là công chúa thật chứ gì …”
“Tốt lắm, nghĩ theo một cách khác nhé, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gọi bố tôi là bố vợ!”
“Phò mã của nhà Hằng Gia á? Giành lấy đi anh bạn!”
“Bản thân bắt đầu mong đợi công chúa nhỏ trưởng thành xinh đẹp để được làm phò mã rồi. jpg”
“Cẩn thận nghĩ mà xem, công chúa nhỏ nhà tôi kế thừa nhan sắc của vợ tôi và bố tôi, nếu như cô ấy là vợ của tôi, đậu, chẳng phải là một viên đá trúng hai con chim à?”
“Suy nghĩ mới của chị gái lầu trên đây ư???”
Ngay sau đó, sau một hồi làm loạn lung tung hết lên, công ty của Hằng Gia lên hot search.
Chỉ là, chủ đề cũng hơi bị kỳ lạ!
# Xây dựng group trong phần bình luận của Hằng Gia #
# Nịnh nọt nơi làm việc cũng là việc trong ngành #
# Đây chính là đãi ngộ của công chúa thật à #
# Công chúa nhỏ của Hằng Gia #
# Cửa nhà Hằng Gia còn thiếu con rể phải không #
Ngoại trừ cái đầu tiên ra, nhanh chóng chiếm lĩnh top 5, có thể gọi là quảng cáo miễn phí nâng cao độ nhận diện về doanh nghiệp.
Mấy năm nay Hằng Gia đã chuyển từ kinh doanh bất động sản truyền thống sang kiểu kinh doanh bất động sản online từ lâu lắm rồi.
Lúc trước Từ Thanh Đào từng điều tra kết cấu nội bộ của Hằng Gia nên cũng biết rõ một hai, chứ đừng nói đến việc Trần Thời Dữ chính là một người trẻ tuổi, đội ngũ và anh đến cũng là những người trẻ tuổi, thích với sự thay đổi của thị trường, cùng hòa nhập với người trẻ tuổi mới là vấn đề mà tất cả các công ty phải đối mặt.
Chỉ là…
Nhìn thấy mấy cái Weibo chính thức điên cuồng nịnh nọt như vậy.
Sự sôi nổi của tuổi trẻ cũng hơi bị nhiều rồi đó!!
Bỗng nhiên Từ Thanh Đào không thể phân biệt được, rốt cuộc thì mọi người muốn nhận được tiền thưởng cuối năm thật hay là đang thuận theo chúc mừng bé con ra đời. jpg
Hơn nữa, quấy phá trên Weibo chính thức thì cũng thôi đi, Từ Thanh Đào cảm thấy mình hóng hớt không thôi cũng được.
Kết quả là, không ngờ rằng, Trần Thời Dữ im lặng bao lâu nay đột nhiên đăng lên Weibo của anh.
Có một dạo Từ Thanh Đào còn cho rằng, có lẽ trong điện thoại của Trần Thời Dữ không hề có cái app Weibo này ấy chứ, bây giờ anh lên bài, chắc là vừa mới tải xuống thôi nhỉ?
Nghĩ cũng biết, nhất định là Triệu Dương lại tiết lộ và báo tin chuyện trên hot search cho anh hay.
Fan theo dõi của Trần Thời Dữ cũng lên đến mấy triệu người.
Thấy tài khoản ảo trước giờ chưa từng online đột nhiên hiển thị trạng thái đang online, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Thời dữ đột nhiên chia sẻ lại bài đăng chúc mừng của Weibo chính thức của Hằng Gia.
Đăng bài đăng thứ hai ngoài trừ bài đăng đầu tiên về Từ Thanh Đào, chỉ có bốn chữ.
@ Tài khoản 45465123: Buổi chiều được nghỉ.
Lúc sau, bổ sung thêm trong phần bình luận: “Vẫn có lương.”
Ông chủ tốt quá QvQ
Cảm ơn ông chủ QvQ.
Bấy giờ, có thể thấy, mọi các bình luận đáp lại của các công ty con đều là vui sướng như điên, chân thành vô cùng.
Lời chúc mừng cũng chân thành hơn gấp vạn lần!!!
Từ Thanh Đào không ngờ Trần Thời Dữ cũng làm loạn với bọn họ.
Bỗng thấy nghẹn lời, không biết phải nói gì, lại nghĩ về sự đáng yêu và trẻ trâu của anh, cô giáo Tiểu Đào lỡ thấy đàn ông đáng yêu là cũng xong đời rồi:)
Nhưng mà…
Từ Thanh Đào sững lại chừng một giây, nhìn Chi Chi ở trong lòng mình.
Không hề giống như cô.
Bé con của cô.
Vừa ra đời đã nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Vừa sinh ra đã được tất cả mọi người mong đợi.
…
Nhưng mà, nói thì là nói như vậy, thế mà mấy câu Trần Thời Dữ nói rằng bé con có vẻ ngoài giống anh lại không phải là nói dối.
Chớp mắt đã qua hai tháng, bé con mới được sinh ra cách đây không lâu – khi mà gương mặt vẫn còn nhăn nhúm, mà nay đã lớn lên với tốc độ kinh người, kế thừa vẻ đẹp của Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ một cách hoàn mỹ, dáng dấp trắng nõn mềm mại, trông đáng yêu vô cùng.
Lúc ôm bé đi ra ngoài, gần như là xác suất quay đầu lại nhìn đạt đến mức tuyệt đối, ai nhìn thấy đều phải bùng nổ tình yêu của mẹ, kêu gào cả nửa ngày trời rằng, đáng yêu quá trời quá đất.
Một em bé trăng trắng mềm mại.
Mắt hai mí di truyền từ Từ Thanh Đào, lúc sinh ra đã có đôi lông mi vừa dài dài vừa cong cong, tuy vẫn chưa học được cách bò như thế nào, nhưng mỗi ngày bé đều nằm trong xe đẩy mà chớp chớp mắt, đôi mắt ấy như thể là biết nói vậy.
Theo độ đáng yêu của bé con, giá trị tình mẫu tử của Từ Thanh Đào tăng vọt lên đến mức cao nhất.
Nhìn thế nào cũng thấy thích, quả thực là yêu thích đến nỗi không nỡ lòng buông tay.
Cô phục hồi sau sinh khá tốt, tuy Từ Thanh Đào không phải là ngôi sao nữ gì cả, nhưng chắc chắn là cô có gánh nặng thần tượng nặng nề hơn hẳn so với phần lớn các ngôi sao nữ.
Về phương diện hạn chế ăn kiêng, giữ gìn vóc dáng, có thể gọi Từ Thanh Đào là quán quân của cuộc thi yêu cái đẹp.
Trước khi đến tiệc trăm ngày của Chi Chi, gần như dáng người của cô đã phục hồi lại giống như lúc trước khi sinh.
Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ làm bố làm mẹ, hai người không có kinh nghiệm gì đáng để tham khảo, đều là người mù sờ đá băng qua sông.
Nhưng cũng biết rằng, tiệc trăm ngày của ba con phải tổ chức thật lớn, chuyện này thì vẫn chưa đến lượt Từ Thanh Đào lo lắng, phía nhà họ Trần có hai ông bà cách thế hệ với đứa bé này, lúc hơn một tháng đã lẩm bẩm nói muốn tổ chức tiệc trăm ngày ở nhà cũ.
Ông nội của Trần Thời Dữ nay tuổi tác đã cao, ông cụ đã sắp tám mươi tuổi rồi, mỗi tối sau khi gọi video call với bé con xong thì mới ôm lòng yên tâm và thỏa mãn mà đi ngủ.
Thật lòng mà nói, Từ Thanh Đào rất bội phục bà nội, bây giờ bé con chỉ biết nói mấy âm tiết đơn không có ý nghĩa gì, khi nhìn thấy ống kính thì tò mò, ê ê a a cười lớn kêu to với bà nội, thế mà hai người lại có thể bắt kịp sóng não của nhau, bé một câu, bà một câu, nói đến nói đi tới nỗi khiến cho người làm mẹ như Từ Thanh Đào đây tự cảm thấy xấu hổ vì mình không bằng!
Sau khi có con, trọng tâm công việc của Từ Thanh Đào dần đặt hết lên gia đình.
Cô sâu sắc chiêm nghiệm ra được rằng, chuyện bố mẹ đồng hành cùng với sự trưởng thành của con cái có mối quan hệ vô cùng quan trọng và lớn lao, thế nên, tất cả những gì của bé con đều một tay cô lo liệu, không nhờ đến bảo mẫu.
Trần Thời Dữ cũng đặc biệt chú ý đến khía cạnh này.
Đúng tám giờ, chiếc Bentley canh chuẩn giờ và dừng tại hồ Thanh Sơn.
Từ Thanh Đào cảm thấy bé con nhà mình rất thông minh.
Cô không biết bé con nhà người khác như thế nào, nhưng hình như Chi Chi có thể phán đoán ra được động tĩnh của xe ô tô trong hoa viên.
Thường thì khi Bentley đến cổng, bé con ở trong giường em bé sẽ bắt đầu khoa chân múa tay, đôi mắt hồ ly to tròn vô cùng giống mẹ cong cong thành hình cây cầu nhỏ, phát ra những âm tiết vô tri: “Đa đa, đa đa!”
Từ Thanh Đào, với chỉ số IQ cao thể hiện qua việc cô từng đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học, đoán đoán một chút, có thể là bé con đang nói “bố”.
Hơn nữa, lúc bé con gọi “bố”, “mẹ” không giống nhau, rõ ràng là lúc đối mặt với cô, bé con ở trong giường em bé vùng vẫy tay chân nhỏ xíu, âm thanh phát ra là “a a, a a.”
Nghe giống như là “mẹ” hơn.
Còn chưa được ba tháng tuổi, năng lực mô phỏng phát âm này…
Từ Thanh Đào cảm thấy bé con hơi bị thông minh quá mức rồi. jpg
Đúng như dự đoán, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Trần Thời Dữ vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, Từ Thanh Đào đi đến và nhận lấy áo khoác ngoài của anh, sau đó ôm vào ngực, còn chưa kịp treo lên giá treo quần áo thì đã bị Trần Thời Dữ ôm vào trong lòng anh rồi.
Đối mặt với hành vi như “chó lớn dính người mắc bệnh cơ khát da thịt” mà người ta khó lòng này, Từ Thanh Đào tỏ vẻ mình cũng đã quen rồi.
“Gì thế?”
“Mệt rồi, nạp điện.”
Lý do nghe gian xảo lắm.
Từ Thanh Đào đẩy anh một cái: “Em treo áo lên cái đã, anh đi sang nhìn con gái của anh đi, xe vừa đến hồ Thanh Sơn là cứ gọi anh thôi đó.”
“Thông minh vậy à?” Trần Thời Dữ nhướng mày: “Nhưng vừa nghĩ đến việc đây là con gái của anh, thế thì đây là điều hiển nhiên.”
Từ Thanh Đào: “.”
Thật lòng mong là sau này bé con đừng ảo tưởng sức mạnh như bố của nó.
Trần Thời Dữ ôm bé con từ trong giường trẻ con lên, quả nhiên Chi Chi phân biệt được đâu là bố, đâu là mẹ, tay nhỏ bụ bẫm túm lấy cổ áo của anh, ở trong lòng anh tỏ vẻ mình đang rất vui, cơ thể rất nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn, uống không ít sữa: “Đa đa, đa đa!”
“Rất tốt.” Trần Thời Dữ vui sướng: “Lại bị mẹ con đút cho béo lên rồi.”
“Đa đa, đa đa!”
“Ăn nhiều cỡ này à? Con gái của bố thật giỏi.”
“Ưm đa, a đa!”
“Con gái béo mới một chút mới đáng yêu, bây giờ con vẫn còn nhỏ, không cần phải giảm cân làm gì, có hiểu không?”
Nhìn thấy bố con hai người giao tiếp với nhau như thể là không có chút trở ngại nào.
Từ Thanh Đào không thể không bội phục kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được của Trần Thời Dữ, thực sự, nếu không làm tổng giám tài bá đạo thì anh có thể lăn lộn trong giới giải trí, không chừng có thể đoạt giải ảnh đế luôn ấy chứ.
Từ dáng vẻ chững chạc chính trực ấy.
Hoàn toàn không thể nhìn ra được anh có đang diễn hay không!
Mãi cho đến khi bé còn “đa đa” vỗ vỗ cằm Trần Thời Dữ: “Đa đa, đa ê, a ê a ê!”
Trần Thời Dữ nhướng mày, giả vờ kinh ngạc: “Vậy à. Hóa ra ngày nào ở nhà mẹ con cũng nói với con là mẹ nhớ bố muốn chết luôn ư?”
Từ thanh Đào:?
Mấy lời vớ vẩn linh tinh trước đó thì cũng thôi đi, câu cuối cùng là cái quỷ gì vậy?!
Bố con hai người có thể nói chuyện với nhau.
Nhưng đừng có mà tự tiện bịa chuyện thế chứ!
Cô vừa thấy tức vừa buồn cười trợn mắt nhìn Trần Thời Dữ một cái, nói là trợn mắt, chẳng thà nói là hờn dỗi thì hơn.
Nhìn đến nỗi khiến cho trái tim của Trần Thời Dữ như bị móng vuốt của mèo cào qua vậy, không đau, chỉ thấy hơi bứt rứt không yên chút thôi.
Từ lúc mang thai cho đến giờ đã gần một năm.
Số lần chung phòng thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khó lắm mới đợi được đến khi bé con sinh ra.
Lại phải điều dưỡng thêm hơn hai tháng sau sinh.
Nhịn đến tận bây giờ.
Cảm thấy mình cũng giỏi thật.
Trần Thời Dữ thật lòng bội phục bản thân mình.
Bố con hai người trò chuyện bằng sóng não không như vậy một lúc, Từ Thanh Đào nhân lúc rảnh mà đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra thì cô đã đổi sáng váy ngủ bằng lụa tơ tằm rộng rãi, làn da của cô vốn đã trắng nõn mịn màng, bé con cũng được di truyền màu da này, giống như viên kem màu trắng vậy, đai đeo treo trên vai bé mà trơn nhẵn đến nỗi gần như không thể treo lên được.
Giục Trần Thời Dữ đi tắm, ai ngờ đối phương lại nói với cô rằng: “Không vội.”
Thay vào đó, anh lấy quyển truyện ở trên đầu giường ra, Từ Thanh Đào biết, anh lại đang muốn dạy sớm cho bé con.
Với tư cách là tổng tài bá đạo sinh ra là đã ở ngay vạch đích.
Rõ ràng là yêu cầu và tiêu chuẩn mà anh dành cho con gái mình cũng cao hơn.
Nếu Từ Thanh Đào không ngăn anh lại, cô cảm thấy, có lẽ bây giờ Trần Thời Dữ đã định dạy con gái làm toán cao cấp luôn rồi:)
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Trần Thời Dữ đều kể một câu chuyện cổ tích khác nhau, hơn nữa, còn có tính ứng biến lừa gạt cực kỳ cao, kíc.h thích Từ Thanh Đào cũng phải tham gia vào “công cuộc” tương tác giữa ba mẹ và con gái.
Chiếc giường to hai mét dư dả chứa cả nhà ba người, thực ra Từ Thanh Đào không thích đặt bé con ở trong giường trẻ con nhỏ xíu đó lắm.
Vừa lên giường to, bé con đã bắt đầu bày tỏ kỹ năng bé mới học được: Chi Chi lật người!
Cơ thể được đút ăn đến nỗi toàn là thịt, bụ bẫm lắm, khó khăn lắm mới lật được một vòng thì bắt đầu khoa chân múa tay, nhìn sang Từ Thanh Đào: “Ư a, a a!”
Ý là muốn được khen ngợi, Từ Thanh Đào hiểu ra ngay, bẹp bẹp hôn lên mặt bé: “Cục cưng giỏi quá.”
Hôn xong, nhìn thấy cuốn truyện mà Trần Thời Dữ đang lật đó.
Bức tranh đầy màu sắc sặc sỡ, đám mây trắng như kẹo bông gòn, cỏ xanh mướt, còn có dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Sau khi nhìn thấy, đúng là nó đã khiến cho cảm xúc tốt hơn.
Trần Thời Dữ nghiêm nghị mở miệng: “Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một cô bé quàng khăn đỏ tên là Chi Chi.”
Sau khi đọc xong, không biết lấy từ đâu ra một chiếc mũ khăn đỏ nhỏ có viền ren cho bé con, đội lên trên đầu bé con, tăng độ đáng yêu của bé con lên gấp bội.
Không nhịn được véo cái má bầu bĩnh của con gái, Trần Thời Dữ tiếp tục: “Một ngày nọ, mẹ của cô bé quàng khăn đỏ nói với cô bé rằng, có một người đẹp ngủ say, Chi Chi phải mang quả táo đưa cho người đẹp ngủ say ăn thì cô ấy mới có thể tỉnh lại được.”
Anh chàng này giỏi lắm.
Cái này là tổng hợp các câu truyện cổ tích lại với nhau đấy à?
Từ Thanh Đào còn đang kinh ngạc, Trần Thời Dữ đã nháy mắt với cô.
Sự ngầm hiểu không có tác dụng của hai vợ chồng lại tăng lên, Từ Thanh Đào biết rõ là bé con nghe không hiểu gì cả, rõ ràng đây chỉ đơn thuần là hứng thú ác độc của Trần Thời Dữ tự dưng phát tác mà thôi, nhưng vẫn như ma xui quỷ khiến mà diễn vai mẹ của cô bé quàng khăn đỏ: “Chi Chi, trong này tổng cộng có hai quả táo, phải đưa cho người đẹp ngủ say ăn, trên đường phải cẩn thận chó sói đó?”
Nói đến chó sói, còn thâm thúy liếc mắt sang nhìn Trần Thời Dữ một cái.
Tuy bé con nghe không hiểu gì nhưng bản tính của trẻ con khiến cho bé cảm thấy rằng, chỉ cần ngây ngốc bên cạnh bố mẹ thì cũng đã đủ khiến cho bé cảm thấy vô cùng yên bình và vui vẻ.
Dùng sức vung vẫy tay chân bụ bẫm, như đang phối hợp với tình tiết câu chuyện mà bố mẹ kẻ.
“Cô bé quàng khăn đỏ Chi Chi cầm theo quả táo đi vào trong rừng, không ngờ lại gặp phải chó sói.”
Bé con kêu lên “A a!”
Giống như đã nghe và hiểu rồi vậy, theo sự phát triển của nội dung câu chuyện mà phối hợp với bố.
Trần Thời Dữ đặt quyển truyện xuống, thuận tay ôm bé con lên, cắn một cái ở trên cái má bụ bẫm của bé: “U oa.”
Dễ thương hay không đến bé con nói khác.
Nhưng Từ Thanh Đào – khi thấy anh tự dưng nhập vai đáng yêu như vậy, trái tim cô bất giác run lên trước hai bố con một lớn một nhỏ vô cùng đáng yêu này.
Trần Tiểu Dữ phát ra âm mấy âm thành kiểu này là phạm quy rồi đó T.T!!!
“Phải làm sao đây?” Trần Thời Dữ dọa con gái nhà mình: “Đã bị sói xám cắn một cái lên người rồi.”
Con gái của anh như “nghé con không sợ hổ”, hoàn toàn không sợ sói xám gì, chân tay mập mạp đá lung tung ở trong ngực bố mình, mắt tròn xoe cười cười nên cong thành hình trăng khuyết: “A ê a! Đa đa! Đa đa!”
“Là sói xám, không phải bố con.” Trần Thời Dữ lắc lắc bé con, còn rất nghiêm túc thương lượng với bé: “Con đừng kêu linh tinh được không nào?”
Từ Thanh Đào cười nghiêng ngả.
Trần Thời Dữ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó lại uy hiếp bé con: “Chi Chi, nếu như không muốn bị sói xám ăn mất thì hãy tìm mẹ con đến cứu con.”
Chi Chi không nghe thấy những lời trước đó, chỉ nghe thấy từ “mẹ”.
Lập tức dùng hết sức vặn vẹo cơ thể bé nhỏ của mình muốn tìm mẹ: “A a! A a! Ư đa!”
Từ Thanh Đào cũng phối hợp theo, cười cười nhập vào: “Mẹ đến cứu Chi Chi! Chúng ta mau chạy thôi!”
Nhận lấy bé con từ trong lòng Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào làm ra dáng vẻ muốn chạy.
Đáng tiếc thay, động tác của “sói xám” nhanh hơn cô nhiều, mẹ của cô bé quàng khăn đỏ đáng thương còn chưa kịp chạy đi mất thì đã bị sói xám ôm cả mẹ lẫn con vào trong lòng.
Từ Thanh Đào ôm đầu và eo của bé con, điểm yếu của mình thì đều bị lộ ra hết.
Chỗ eo mẫn cảm bị Trần Thời Dữ cố ý véo mấy cái, chọc phải chỗ thịt ngưa ngứa nào đó khiến cho cô cười đến nỗi ngã vào lòng anh, giãy giụa mạnh mẽ nhưng vẫn bị anh ôm lấy.
“Em không chơi nữa, không chơi nữa, anh đừng chọc eo em ha ha ha!”
“Từ Thanh Đào, nói chuyện có lý một chút đi nào, lần nào chơi không lại anh thì đều chơi xấu à?”
Ở Vân Kinh, vào tháng mười một đã bắt đầu có trận tuyết đầu tiên, chẳng mấy chốc biệt thự hồ Thanh Sơn đã bị bao phủ bởi màu trắng bàng bạc.
Rõ ràng là thời tiết mùa đông, nhưng trong cửa sổ trong suốt sát đất ở phòng ngủ lại ánh lên ngọn đèn ấm áp, tiếng cười vui vẻ cứ tiếp diễn mãi không ngừng.
Bình thường.
Mà lại không bình thường.
Sức lực của bé con trong ngày cũng có giới hạn, chơi cùng bố mẹ chưa được bao lâu đã mệt đến ngủ mê man mất rồi.
Từ Thanh Đào biết giờ này thường là giờ Chi Chi đi ngủ, cô đóng quyển truyện lại, cẩn thận ôm con gái mình lên rồi đặt bé quay trở lại giường trẻ con.
Sau khi đặt bé con vào giường trẻ con xong, Từ Thanh Đào rời đi ngay.
Hình như đó đã là thói quen, mỗi lần đợi con gái ngủ say, cô sẽ không nhịn được mà đứng ở bên cạnh giường con một lúc.
Không làm gì hết.
Chỉ nhìn bé thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi, nhìn thôi mà lòng cô đã mềm nhũn cả ra.
Đợi đến khi bé con đã ngủ say, Từ Thanh Đào mới khom lưng hôn lên trán bé con một cái.
“Ngủ ngon nhé, cục cưng.”
Trước lúc bé con ngủ, cô còn dành ra chút thời gian đút cho bé ăn một lần.
Lúc mặc lại váy ngủ, cảm giác ẩm ướt ở trước ngực vẫn chưa biến mất.
Từ Thanh Đào không biết người khác sẽ thế nào.
Nhưng thực sự thì, sau khi cô mang thai, đặc biệt là sau khi cho con bú, dù thế nào thì vạt áo trước cũng sẽ bị ướt rất nhiều, hơn nữa, sẽ nhiều đến nỗi không thể khống chế được.
Mùi sữa nhàn nhạt quanh quẩn trên người cô.
Khiến cô thấy vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa, nếu nói chuyện này với Trần Thời Dữ thì cô lại thấy xấu hổ.
Che che giấu giấu mà quay về phòng ngủ, còn chưa đứng vững đã rơi vào một vòng tay.
Không cần suy nghĩ cũng biết là Trần Thời Dữ.
Ôm eo cô, chậm rãi nói: “Mẹ của cô bé quàng khăn đỏ à, sao ý thức cảnh giác lại kém vậy hả, lại bị anh bắt được rồi?”
Từ Thanh Đào:?
Được lắm, chơi nhập vai đến nghiện rồi đúng không?
Nếu như là lúc bình thường thì có thể là cô sẽ hờn dỗi Trần Thời Dữ đôi ba câu.
Nhưng tối nay cô mặc váy ngủ quá mỏng manh, cảm thấy trước ngực ươn ướt, sắp ướt sũng luôn rồi.
Buộc lòng phải vào phòng tắm thay đồ ngay.
Từ Thanh Đào đẩy anh ra, còn chưa kịp giải thích đã nghe thấy Trần Thời Dữ cúi đầu hỏi cô: “Trên người em có mùi gì vậy?”
“…”
Từ Thanh Đào: “Không có mùi gì cả.”
Dáng vẻ che che giấu giấu của cô trông không đáng tin chút nào.
Trần Thời Dữ còn không hiểu rõ cô ư, gần như đã biết cô gái nhà mình có chuyện giấu mình ngay.
Đang chuẩn bị cẩn thận tra hỏi cô một lượt, tay đang ôm eo cô buông lỏng ra một chút, không biết chạm vào chỗ nào, đôi mắt hồ ly đó của Từ Thanh Đào hơi mở to ra.
Cảm giác vô cùng rõ ràng, thậm chí đầu ngón tay còn bị dính một ít, anh đảo mắt đánh giá cô đầy hứng thú.
Không chút dự báo nào, cũng không cho Từ Thanh Đào kịp phản ứng lại bất kỳ điều gì.
Động tác của Trần Thời Dữ cứ phải gọi là mạnh mẽ, cứ thế mà thẳng thắn thăm dò nghiên cứu.
Một giây sau đã thăm dò và hiểu rõ tường tận.
Vẻ mặt Từ Thanh Đào cũng đỏ lên trông thấy.
Chuyện thân mật hơn thế nữa cũng đã làm rồi, thậm chí, bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu lên để nhìn anh.
Trần Thời Dữ như đã phát hiện ra đại lục mới gì đó, ánh mắt của anh cụp xuống.
Rút tay ra, lúc này thì, không chỉ ngón tay, đến cả kẽ ngón tay cũng tràn ngập mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt.
Từ Thanh Đào bị phát hiện, thế là cô dứt khoát chơi xấu, tai đỏ ửng như nhỏ ra máu: “Được rồi, được rồi, bây giờ biết mùi gì rồi đúng không, em vào phòng tắm một lát!”
Ai ngờ đâu, cô lại bị Trần Thời Dữ túm lấy cánh tay ngay, Từ Thanh Đào vô thức quay đầu sang nhìn anh, lại thấy đầu lưỡi anh đang m.út m.át các kẽ ngón tay, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm cô đầy hàm ý, cười ngang ngạnh càn rỡ: “Khách sáo đến vậy à?”
Từ Thanh Đào không nói gì, mắt vẫn nong nóng.
Trần Thời Dữ đến gần cô, hơi khom lưng, cằm chống lên hõm vai cô, hơi thở phả vào tai của cô, rất thành thật mà đưa ra gợi ý, giọng điệu trầm thấp lại biếng nhác: “Không cần chồng em giúp đỡ thật à?”
Anh dừng lại một lát, nghe rất chi là vô tội: “Anh thích lấy giúp người khác làm niềm vui mà.”
Lại qua một giây sau, Trần Thời Dữ bổ sung thêm: “Quan trọng là bây giờ anh cũng rất đói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.