Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 33:
Ngô Thải
18/08/2024
Thất công chúa vào cửa, trước tiên nghiêm khắc răn dạy đám cung nữ một trận, sau đó còn phạt hai tháng bổng lộc, cảnh cáo rằng Cửu công chúa về sau sẽ thường xuyên tới nơi này chơi, bảo các nàng phải hầu hạ cho tốt, nếu lại để xảy ra việc như hôm nay thì sẽ chịu một trận đòn, sau đó bị đuổi đi.
Bình thường Thất công chúa đều lười biếng, đối xử với người dưới cũng khoan dung độ lượng, rất ít trách mắng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng giận dữ như vậy, các cung nữ đều lo sợ, vội vàng dập đầu cam đoan, đảm bảo sau này mình sẽ tận tâm hầu hạ Cửu công chúa.
Dạy dỗ xong người dưới, cả hai mới bước vào phòng, Bát công chúa bực bội hỏi: “Thất tỷ, bình thường tỷ đều lười mắng, sao hôm nay lại hung dữ thế?”
Thất công chúa nghe vậy thì vừa nằm dựa vào sạp, vừa thở dài: “Minh Châu Cung cách Diệu Vân Hiên không gần, ta đi đi về về đã làm chân tê rần, nhưng Tiểu Cửu lại mập như vậy, chân còn ngắn, một mình chạy về phòng mệt tới mức nào chứ? Nghĩ tới thôi đã thấy đau lòng.”
Bát công chúa nhớ tới tiểu nha đầu nặng trịch kia, gật đầu đồng ý: “Cũng không biết có khóc hay không.”
Thất công chúa: “Ngày mai chúng ta qua dỗ dành muội ấy đi.”
…
Quý Cẩn Du ngủ tới trời đất u ám, đợi tỉnh dậy đã là một canh giờ sau, Như tần đã không còn bên cạnh.
Nàng xoa mắt, cơ thể mập mạp uốn éo, xoay người, dựa vào giường La Hán rồi ngơ ngác.
Cơ thể ba tuổi không những khó điều khiển, ngay cả đầu óc cũng thường xuyên chết máy, mỗi lần tỉnh ngủ, nàng đều phải ngơ ngác một hồi mới có thể suy nghĩ bình thường lại.
Như tần đang ở bên ngoài, kiểm kê đồ đạc mà Thất công chúa và Bát công chúa đưa tới cùng với Kim Hạnh, nàng nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng chạy vào xem xét.
Chỉ thấy tiểu nha đầu mở to đôi mắt ngập nước, đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt, không nhúc nhích mà nằm trên giường, ngoan ngoãn vô cùng.
Như tần nhìn thấy thì tim như muốn tan chảy, vội vàng đi tới ôm nàng vào lòng, vuốt ve sau lưng nàng, sờ trán, xác nhận nhiệt độ cơ thể bình thường mới cảm thấy yên lòng.
Nàng gọi Kim Hạnh bưng nước vào, đút cho tiểu nha đầu một hớp lớn, sau đó mới vui vẻ nói: “Du Du, Thất tỷ và Bát tỷ của con đã tặng rất nhiều quà cho con, con muốn đi xem không?”
Quý Cẩn Du hơi bất ngờ, không biết bọn họ tặng đồ gì mà lại khiến Như tần thay đổi thái độ nhanh như vậy, nàng gật đầu, dùng giọng nói bập bẹ của mình nói: “Du Du muốn xem.”
Bình thường Thất công chúa đều lười biếng, đối xử với người dưới cũng khoan dung độ lượng, rất ít trách mắng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng giận dữ như vậy, các cung nữ đều lo sợ, vội vàng dập đầu cam đoan, đảm bảo sau này mình sẽ tận tâm hầu hạ Cửu công chúa.
Dạy dỗ xong người dưới, cả hai mới bước vào phòng, Bát công chúa bực bội hỏi: “Thất tỷ, bình thường tỷ đều lười mắng, sao hôm nay lại hung dữ thế?”
Thất công chúa nghe vậy thì vừa nằm dựa vào sạp, vừa thở dài: “Minh Châu Cung cách Diệu Vân Hiên không gần, ta đi đi về về đã làm chân tê rần, nhưng Tiểu Cửu lại mập như vậy, chân còn ngắn, một mình chạy về phòng mệt tới mức nào chứ? Nghĩ tới thôi đã thấy đau lòng.”
Bát công chúa nhớ tới tiểu nha đầu nặng trịch kia, gật đầu đồng ý: “Cũng không biết có khóc hay không.”
Thất công chúa: “Ngày mai chúng ta qua dỗ dành muội ấy đi.”
…
Quý Cẩn Du ngủ tới trời đất u ám, đợi tỉnh dậy đã là một canh giờ sau, Như tần đã không còn bên cạnh.
Nàng xoa mắt, cơ thể mập mạp uốn éo, xoay người, dựa vào giường La Hán rồi ngơ ngác.
Cơ thể ba tuổi không những khó điều khiển, ngay cả đầu óc cũng thường xuyên chết máy, mỗi lần tỉnh ngủ, nàng đều phải ngơ ngác một hồi mới có thể suy nghĩ bình thường lại.
Như tần đang ở bên ngoài, kiểm kê đồ đạc mà Thất công chúa và Bát công chúa đưa tới cùng với Kim Hạnh, nàng nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng chạy vào xem xét.
Chỉ thấy tiểu nha đầu mở to đôi mắt ngập nước, đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt, không nhúc nhích mà nằm trên giường, ngoan ngoãn vô cùng.
Như tần nhìn thấy thì tim như muốn tan chảy, vội vàng đi tới ôm nàng vào lòng, vuốt ve sau lưng nàng, sờ trán, xác nhận nhiệt độ cơ thể bình thường mới cảm thấy yên lòng.
Nàng gọi Kim Hạnh bưng nước vào, đút cho tiểu nha đầu một hớp lớn, sau đó mới vui vẻ nói: “Du Du, Thất tỷ và Bát tỷ của con đã tặng rất nhiều quà cho con, con muốn đi xem không?”
Quý Cẩn Du hơi bất ngờ, không biết bọn họ tặng đồ gì mà lại khiến Như tần thay đổi thái độ nhanh như vậy, nàng gật đầu, dùng giọng nói bập bẹ của mình nói: “Du Du muốn xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.