Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 36:
Ngô Thải
18/08/2024
Để đáp lại tình yêu của Như tần, Quý Cẩn Du áp khuôn mặt nhỏ của mình vào mặt bà, áp đến mức Như tần cười đến nỗi cả khuôn mặt đều tràn ngập hạnh phúc.
Cười xong, Như tần cầm quả quýt, khẽ thở dài một tiếng không thể nghe thấy.
Lúc đó khi hai vị công chúa sai người đưa đồ đến, bà còn đang tức giận, vốn không muốn nhận nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối.
Đây là đồ hai vị công chúa tặng cho muội muội Tiểu Cửu, nếu bà từ chối chính là không biết điều, không chọc giận các nàng mới là lạ.
Huống hồ, cho dù Tiểu Cửu chịu chút ấm ức, nhưng đây lại là cơ hội ngàn vàng để có thể thân thiết hơn với hai vị công chúa.
Bà làm mẫu thân vô dụng, không biết lấy lòng bệ hạ, không có năng lực mưu tính tương lai cho Tiểu Cửu, nếu Tiểu Cửu cứ mãi ở trong tiểu viện Diệu Vân Hiên này, về sau chuyện hôn sự cũng là một chuyện khiến người ta lo lắng.
Biết đâu trong yến tiệc cung nào đó, bệ hạ vì mục đích này nọ, tùy tiện bạn hôn Tiểu Cửu cho người nào đó, hoặc là sẽ bị đưa đi hòa thân.
Cho nên, bà không nên vì nhất thời tức giận của mình mà cắt đứt con đường của Tiểu Cửu.
Huống hồ, bản thân Tiểu Cửu cũng không giận hai tỷ tỷ, đứa trẻ nhỏ như vậy căn bản không biết che giấu, nếu Du Du thật sự bị hai vị công chúa đối xử tệ bạc, sau khi trở về sẽ không nói tốt cho các nàng.
Lý trí phân tích là như vậy, nhưng Như tần vẫn có chút lo lắng, muốn tìm Kim Hạnh nói chuyện.
Sợ Du Du nghe thấy, bà kéo Kim Hạnh ra xa mấy bước, nhỏ giọng nói: "Hai vị công chúa hôm nay lại đưa Du Du ra ngoài chơi, hơn nữa còn rầm rộ tặng nhiều đồ như vậy, em nói các nàng đột nhiên như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Diệu Vân Hiên ở nơi hẻo lánh, hai vị công chúa trước đây chưa từng đặt chân đến, ngày thường thỉnh thoảng gặp tiểu chủ tử nhà mình cũng không thấy các nàng nhiệt tình lắm, hôm nay đột nhiên làm ra hành động này quả thực khiến người ta khó hiểu.
Đối với chuyện này, Kim Hạnh cũng đầy bụng nghi hoặc, nhưng thấy Như tần vẻ mặt lo lắng, chỉ đành nhỏ giọng an ủi: "Nương nương không cần quá lo lắng, có lẽ là thấy tiểu công chúa của chúng ta đáng yêu thôi."
Trong mắt Như tần, Du Du của bà là đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ, nghe vậy lập tức gật đầu: "Em nói có lý, nhất định là như vậy."
Nhìn ra sự lo lắng của Như tần, Quý Cẩn Du vươn tay nhỏ bới đống trâm hoa xinh đẹp kia, chọn ra một bông màu hồng áp lên đầu mình so sánh: "Du Du đẹp."
Cười xong, Như tần cầm quả quýt, khẽ thở dài một tiếng không thể nghe thấy.
Lúc đó khi hai vị công chúa sai người đưa đồ đến, bà còn đang tức giận, vốn không muốn nhận nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối.
Đây là đồ hai vị công chúa tặng cho muội muội Tiểu Cửu, nếu bà từ chối chính là không biết điều, không chọc giận các nàng mới là lạ.
Huống hồ, cho dù Tiểu Cửu chịu chút ấm ức, nhưng đây lại là cơ hội ngàn vàng để có thể thân thiết hơn với hai vị công chúa.
Bà làm mẫu thân vô dụng, không biết lấy lòng bệ hạ, không có năng lực mưu tính tương lai cho Tiểu Cửu, nếu Tiểu Cửu cứ mãi ở trong tiểu viện Diệu Vân Hiên này, về sau chuyện hôn sự cũng là một chuyện khiến người ta lo lắng.
Biết đâu trong yến tiệc cung nào đó, bệ hạ vì mục đích này nọ, tùy tiện bạn hôn Tiểu Cửu cho người nào đó, hoặc là sẽ bị đưa đi hòa thân.
Cho nên, bà không nên vì nhất thời tức giận của mình mà cắt đứt con đường của Tiểu Cửu.
Huống hồ, bản thân Tiểu Cửu cũng không giận hai tỷ tỷ, đứa trẻ nhỏ như vậy căn bản không biết che giấu, nếu Du Du thật sự bị hai vị công chúa đối xử tệ bạc, sau khi trở về sẽ không nói tốt cho các nàng.
Lý trí phân tích là như vậy, nhưng Như tần vẫn có chút lo lắng, muốn tìm Kim Hạnh nói chuyện.
Sợ Du Du nghe thấy, bà kéo Kim Hạnh ra xa mấy bước, nhỏ giọng nói: "Hai vị công chúa hôm nay lại đưa Du Du ra ngoài chơi, hơn nữa còn rầm rộ tặng nhiều đồ như vậy, em nói các nàng đột nhiên như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Diệu Vân Hiên ở nơi hẻo lánh, hai vị công chúa trước đây chưa từng đặt chân đến, ngày thường thỉnh thoảng gặp tiểu chủ tử nhà mình cũng không thấy các nàng nhiệt tình lắm, hôm nay đột nhiên làm ra hành động này quả thực khiến người ta khó hiểu.
Đối với chuyện này, Kim Hạnh cũng đầy bụng nghi hoặc, nhưng thấy Như tần vẻ mặt lo lắng, chỉ đành nhỏ giọng an ủi: "Nương nương không cần quá lo lắng, có lẽ là thấy tiểu công chúa của chúng ta đáng yêu thôi."
Trong mắt Như tần, Du Du của bà là đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ, nghe vậy lập tức gật đầu: "Em nói có lý, nhất định là như vậy."
Nhìn ra sự lo lắng của Như tần, Quý Cẩn Du vươn tay nhỏ bới đống trâm hoa xinh đẹp kia, chọn ra một bông màu hồng áp lên đầu mình so sánh: "Du Du đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.