Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời
Chương 20: Ghi Hình Nhanh Vậy Sao
Tam Anh Lý
05/09/2024
Hàn Soái: "..." Gã ta có muốn ngồi dưới đất đâu chứ?
Cha mẹ Tần đang nghĩ cách mở lời thì bên ngoài vang lên tiếng thúc giục của đạo diễn chương trình.
"Các thí sinh vui lòng vào vị trí ngay, chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi!"
"Ghi hình nhanh vậy sao?" Tần Mộc lẩm bẩm, giơ cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ rồi bối rối đứng dậy.
Anh ấy chỉ mới chợp mắt một lát, sao đã qua hai tiếng rồi?
Nhìn bản thân chưa được trang điểm trong gương, Tần Mộc không khỏi lo lắng nói: "Cha mẹ, Dạng Dạng, mọi người nghỉ ngơi trước đi, con đi tìm chuyên viên trang điểm đây."
"Sẽ không có ai trang điểm cho cậu đâu." Giọng Hàn Soái vang lên: “Tần Mộc, cậu hãy rút khỏi cuộc thi đi."
Tần Mộc nghi hoặc quay đầu lại.
Hàn Soái gắng gượng đứng dậy, lấy ra một tập tài liệu: “Đây là hợp đồng kết thúc hợp đồng. Chỉ cần cậu ký vào đây, tổ chương trình sẽ trả cho cậu ba mươi nghìn tệ."
Nói xong, gã ta liếc nhìn bộ quần áo trên người Tần Mộc, giọng hơi mỉa mai: “Vừa đủ để cậu mua vài bộ quần áo tươm tất đấy."
Tần Mộc hoàn toàn mờ mịt.
Tuy quần áo của anh ấy không phải hàng hiệu quốc tế gì, nhưng cũng là mời nhà thiết kế của thương hiệu may đo riêng, mặc thoải mái hơn nhiều so với hàng may sẵn.
Huống hồ giá cả cũng không hề rẻ, ba mươi nghìn tệ còn chưa đủ để mời một nhà thiết kế.
Chẳng hạn như bộ quần áo anh ấy đặc biệt đặt may riêng cho đêm thành lập nhóm, một bộ có giá sáu chữ số.
Anh ấy lắc đầu: “Không cần đâu, ba mươi nghìn tệ còn chưa đủ mua một đôi tay áo trên quần áo của tôi."
[Phụt! Tuy mình biết anh hai không có ý khoe khoang, nhưng câu nói này cũng quá Versailles* rồi!]
(*Giả bộ chê để khoe khoang.)
Giọng của Tần Dĩ Dạng vang lên, Tần Mộc định hỏi Versailles nghĩa là gì, nhưng lại nhận ra cô không hề mở miệng nói chuyện.
Vậy vừa rồi anh ấy nghe thấy cái gì?
Ảo giác hả?
Sau khi nhìn thấy bộ quần áo trên người Tần Dĩ Dạng, anh ấy không nhịn được hỏi: "Dạng Dạng, sao em lại mặc đồng phục bảo vệ vậy?"
"À, cái này..." Tần Dĩ Dạng có hơi lúng túng.
[Chuyện này dài lắm... Em đâu có thể nói rằng anh hai thật đáng thương, anh là nhóm so sánh của Thẩm Chiếu Nam, để giành vị trí ra mắt của anh mà anh ta nào là cho anh uống thuốc, nào là bày tiên nhân khiêu. Em giả làm bảo vệ trà trộn vào đây là vì sợ anh bị hãm hại, dẫn đến kết cục tự tử vì trầm cảm như trong sách.]
[Nói lại thì anh hai chấp nhận chấm dứt hợp đồng là đúng đắn, tên Thẩm Chiếu Nam này không phải người tốt đâu, không biết sau này còn giở trò gì nữa.]
Đồng tử của Tần Mộc khẽ động đậy.
Anh ấy nghe thấy tiếng lòng của em gái.
Cùng lúc đó, gương mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Dạng nhăn nhó, cô đang lo lắng không biết làm sao để thuyết phục anh hai chấm dứt hợp đồng.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trên đầu: “Được, tôi sẽ rút khỏi chương trình tuyển chọn."
Tần Dĩ Dạng ngạc nhiên, anh hai đồng ý chấm dứt hợp đồng như vậy sao?
"Nhưng mà…" Tần Mộc ngừng lại, nhìn về phía Hàn Soái đang mừng rỡ tột độ, đồng tử màu nhạt dưới ánh chiều tà trông trong suốt và thuần khiết như lưu ly: “Tiền bồi thường ba mươi nghìn không đủ, tôi muốn mười triệu."
Hàn Soái: "Bao nhiêu?"
Tần Mộc: "Hai mươi triệu."
Hàn Soái: "Sao còn tăng giá vậy? Không phải mười triệu sao?"
Tần Mộc: "Ba mươi triệu."
Cha mẹ Tần đang nghĩ cách mở lời thì bên ngoài vang lên tiếng thúc giục của đạo diễn chương trình.
"Các thí sinh vui lòng vào vị trí ngay, chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi!"
"Ghi hình nhanh vậy sao?" Tần Mộc lẩm bẩm, giơ cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ rồi bối rối đứng dậy.
Anh ấy chỉ mới chợp mắt một lát, sao đã qua hai tiếng rồi?
Nhìn bản thân chưa được trang điểm trong gương, Tần Mộc không khỏi lo lắng nói: "Cha mẹ, Dạng Dạng, mọi người nghỉ ngơi trước đi, con đi tìm chuyên viên trang điểm đây."
"Sẽ không có ai trang điểm cho cậu đâu." Giọng Hàn Soái vang lên: “Tần Mộc, cậu hãy rút khỏi cuộc thi đi."
Tần Mộc nghi hoặc quay đầu lại.
Hàn Soái gắng gượng đứng dậy, lấy ra một tập tài liệu: “Đây là hợp đồng kết thúc hợp đồng. Chỉ cần cậu ký vào đây, tổ chương trình sẽ trả cho cậu ba mươi nghìn tệ."
Nói xong, gã ta liếc nhìn bộ quần áo trên người Tần Mộc, giọng hơi mỉa mai: “Vừa đủ để cậu mua vài bộ quần áo tươm tất đấy."
Tần Mộc hoàn toàn mờ mịt.
Tuy quần áo của anh ấy không phải hàng hiệu quốc tế gì, nhưng cũng là mời nhà thiết kế của thương hiệu may đo riêng, mặc thoải mái hơn nhiều so với hàng may sẵn.
Huống hồ giá cả cũng không hề rẻ, ba mươi nghìn tệ còn chưa đủ để mời một nhà thiết kế.
Chẳng hạn như bộ quần áo anh ấy đặc biệt đặt may riêng cho đêm thành lập nhóm, một bộ có giá sáu chữ số.
Anh ấy lắc đầu: “Không cần đâu, ba mươi nghìn tệ còn chưa đủ mua một đôi tay áo trên quần áo của tôi."
[Phụt! Tuy mình biết anh hai không có ý khoe khoang, nhưng câu nói này cũng quá Versailles* rồi!]
(*Giả bộ chê để khoe khoang.)
Giọng của Tần Dĩ Dạng vang lên, Tần Mộc định hỏi Versailles nghĩa là gì, nhưng lại nhận ra cô không hề mở miệng nói chuyện.
Vậy vừa rồi anh ấy nghe thấy cái gì?
Ảo giác hả?
Sau khi nhìn thấy bộ quần áo trên người Tần Dĩ Dạng, anh ấy không nhịn được hỏi: "Dạng Dạng, sao em lại mặc đồng phục bảo vệ vậy?"
"À, cái này..." Tần Dĩ Dạng có hơi lúng túng.
[Chuyện này dài lắm... Em đâu có thể nói rằng anh hai thật đáng thương, anh là nhóm so sánh của Thẩm Chiếu Nam, để giành vị trí ra mắt của anh mà anh ta nào là cho anh uống thuốc, nào là bày tiên nhân khiêu. Em giả làm bảo vệ trà trộn vào đây là vì sợ anh bị hãm hại, dẫn đến kết cục tự tử vì trầm cảm như trong sách.]
[Nói lại thì anh hai chấp nhận chấm dứt hợp đồng là đúng đắn, tên Thẩm Chiếu Nam này không phải người tốt đâu, không biết sau này còn giở trò gì nữa.]
Đồng tử của Tần Mộc khẽ động đậy.
Anh ấy nghe thấy tiếng lòng của em gái.
Cùng lúc đó, gương mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Dạng nhăn nhó, cô đang lo lắng không biết làm sao để thuyết phục anh hai chấm dứt hợp đồng.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trên đầu: “Được, tôi sẽ rút khỏi chương trình tuyển chọn."
Tần Dĩ Dạng ngạc nhiên, anh hai đồng ý chấm dứt hợp đồng như vậy sao?
"Nhưng mà…" Tần Mộc ngừng lại, nhìn về phía Hàn Soái đang mừng rỡ tột độ, đồng tử màu nhạt dưới ánh chiều tà trông trong suốt và thuần khiết như lưu ly: “Tiền bồi thường ba mươi nghìn không đủ, tôi muốn mười triệu."
Hàn Soái: "Bao nhiêu?"
Tần Mộc: "Hai mươi triệu."
Hàn Soái: "Sao còn tăng giá vậy? Không phải mười triệu sao?"
Tần Mộc: "Ba mươi triệu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.