Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 1:
Hồng Diệp Tự Hỏa
24/09/2024
Đã hơn một canh giờ rồi đấy, thế mà mấy phi tần này vẫn còn sức nói chuyện phiếm.
Đường Thi thở dài lần thứ ba mươi ba, nàng ngồi đau hết cả mông rồi đây này, không biết buổi họp mặt lần này sẽ kéo dài đến khi nào nữa đây? Nếu có thể xuyên không trở về, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ cà khịa ông sếp đầu hói, vì ổng nói nhiều khiến cho cuộc họp bị kéo dài cả tiếng đồng hồ nữa đâu.
"Hoàng Thượng giá lâm!" Tiếng thông báo của thái giám tựa như âm thanh của thiên nhiên vang lên bên tai.
Oanh oanh yến yến ở trong điện lập tức yên tĩnh lại, Yến Phi vân vê cây trâm ngọc trên mái tóc, Thục Phi chỉnh lại làn váy, Lý Chiêu dung nhìn hai người đó bằng ánh mắt khinh miệt, An Tần đỏ mặt không biết phải làm sao, còn Chu Tài nhân vị phân thấp nhất lại im lặng đứng lên giống như một người vô hình.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng." Chúng phi tần đồng loạt hành lễ.
Thiên Hành Đế sải bước tiến vào, khi hắn đi ngang qua chúng phi tần cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái: "Miễn lễ."
Nói xong hắn đến trước mặt Thái Hậu, cung kính hành lễ với Thái Hậu: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu kim an!"
Thái Hậu vui vẻ kéo Thiên Hành Đế ngồi xuống bên cạnh: "Hoàng nhi miễn lễ, hôm nay hạ triều sớm vậy."
Thiên Hành Đế cười nói: "Nhờ phúc của mẫu hậu, quốc thái dân an, trong triều không có chuyện gì cả."
【 Cũng đã đến giữa trưa rồi mà còn sớm à? Một đám nữ nhân nói đủ thứ chuyện suốt cả buổi, họ ăn vạ ở đây không phải vì chờ Hoàng Thượng chắc? Đáng tiếc họ liếc mắt đưa tình với người mù, Hoàng Thượng chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái. 】
Thái Hậu và chúng phi tần: ...
Tay phải Thiên Hành Đế đặt trên đầu gối, nhìn xuống phía dưới bằng ánh mắt sắc lẹm, các phi tần đều đứng nghiêm chỉnh ở hai bên, cung nữ thái giám hầu hạ trong điện cũng là một đám cọc gỗ thành thật an phận, không có dấu hiệu khác thường.
Giọng nữ nói liên tục ban nãy phát ra từ đâu vậy?
Hắn cụp mắt xuống không nhìn nữa, điềm nhiên nói chuyện thường ngày với Thái Hậu như chưa từng x.ảy ra chuyện gì cả: "Gần đây trời trở lạnh rồi, bệnh đau đầu của mẫu hậu có đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, hoàng nhi có hiếu tâm." Thái Hậu lộ vẻ từ ái: "Hoàng nhi quản lý việc triều chính vất vả, chắc là đã đói bụng lắm rồi, để ai gia sai phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho con một ít thức ăn."
Yến Phi vội vàng đứng ra biểu hiện: "Thái Hậu nương nương, bệ hạ, giờ mão (5-7h sáng) hôm nay thần thiếp đã thức dậy tự tay hầm hai chén tổ yến, hai chén tổ yến này vẫn luôn được giữ ấm nên bây giờ có thể dùng được ngay đấy ạ, thần thiếp gọi người mang vào ngay đây ạ."
Thái Hậu cười gật đầu: "Yến Phi có lòng, mang lên đây đi."
Yến Phi vui mừng gọi người bưng hai chén tổ yến còn bốc hơi nóng vào.
Thái Hậu nhận lấy nếm thử một thìa, khen ngợi: "Không tồi, món tổ yến này mềm mịn như tơ, hương vị tuyệt hảo, hoàng nhi cũng nếm thử đi."
Thiên Hành Đế cầm lấy chén sứ và chiếc thìa trắng như tuyết trên khay lên.
【 Chẳng có gì đặc biệt cả, tổ yến chỉ là nước miếng của chim yến thôi mà? 】
Thỉnh an cả một buổi sáng, bây giờ Đường Thi vừa mệt vừa đói, nàng không nhịn được mà châm chọc một câu.
Hệ thống Qua Qua lập tức nhảy ra khoe khoang: 【 Ký chủ, không chỉ có như vậy thôi đâu, lúc tổ yến vừa được hái xuống còn rất nhiều lông chim và rêu bám trên đó. Việc ngâm nước và loại bỏ lông rêu cũng cần phải làm đi làm lại nhiều lần, chắc chắn vẫn còn mùi hương "thơm tho" của lông chim, rêu và các tạp chất khác nữa. 】
Đường Thi bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác.
【 Mỗi ngày chim yến bay ra bay vào, liệu phân có bị rớt vào tổ chim không nhỉ? 】
Ọe...ọe...
Thái Hậu cảm thấy cơn buồn nôn trào ngược lên cổ họng, bà ta quay đầu qua một bên nôn khan, hận không thể nôn ra hết mấy miếng tổ yến vừa ăn vào miệng.
"Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương..."
"Mời thái y, mau đi mời thái y!"
Trong điện trở nên hỗn loạn.
Thiên Hành Đế cảm thấy may mắn vì mình chưa động vào cái thìa, hắn vội vàng đặt chén sứ vào khay, rồi đưa mắt nhìn Thái Hậu vẫn còn đang nôn khan bên cạnh, quan tâm nói: "Mẫu hậu cảm thấy không thoải mái ở đâu vậy? Sao người lại không nói với nhi thần sớm hơn."
【 Chẳng lẽ Thái Hậu trai già đẻ ngọc, lại mang thai rồi à? 】 Đường Thi nghi hoặc.
Qua Qua không chắc chắn lắm: 【 Ta xem đi xem lại rồi, không đúng nha, Tiên Đế đã băng hà một năm rồi. 】
Đường Thi cảm thấy kiến thức của Qua Qua vẫn còn quá hạn hẹp.
【 Vậy thì chưa chắc đâu, lỡ như Thái Hậu mang thai một Na Tra thì sao? Ngoài ra, ai có thể khẳng định rằng đứa bé trong bụng Thái Hậu chắc chắn là con của Tiên Đế chứ?】
Thái Hậu tức giận đến tái mặt, bà nhìn vẻ mặt của Liễu ma ma và các cung nhân hầu hạ mình không có gì khác thường, lại thấy Hoàng Thượng đang nhìn bà ta bằng ánh mắt lo lắng. Bà ta không tìm thấy đầu sỏ gây tội, cũng không thể đứng ra nói bản thân không mang thai, đành phải kiềm chế cơn giận: "Ai gia không sao, ban nãy ai gia ăn nhanh quá nên dạ dày không thoải mái lắm, nghỉ một lát là ổn thôi. Hoàng nhi trăm công nghìn việc không cần ở lại đây với ai gia đâu, các ngươi cũng lui ra đi."
Chúng phi tần đều hãi hùng khiếp vía, họ biết bây giờ còn cố tình ở lại thì cũng không có lợi ích gì, vì vậy họ lần lượt hành lễ cáo lui.
Nhưng vừa bước ra khỏi Vạn Thọ Cung, các nàng bước đi chậm chạp như chân bị dính keo, đi một bước lại ngoái đầu nhìn lại ba lần, rõ ràng là họ vẫn muốn tìm cơ hội để gặp Thiên Hành Đế thêm một lần nữa.
Không lâu sau, Thiên Hành Đế ra ngoài, các phi tần ăn mặc trang điểm lộng lẫy vội vàng nũng nịu hành lễ.
Đường Thi đứng lẫn trong đám người, bây giờ nàng mới nhìn rõ diện mạo của Thiên Hành Đế, nàng không thể kiềm chế được nữa, trong lòng không khỏi kêu lên giống như con chuột chũi.
【 Yêu nghiệt nha, với khuôn mặt đó thì mấy cậu trai tơ trong giới giải trí cũng không xứng xách giày cho hắn, đáng tiếc hoa càng đẹp càng độc, không thể chạm vào! 】
Thiên Hành Đế không muốn quan tâm đến các phi tần, hắn đang định ngồi trên long liễn về Thái Cực Điện phê duyệt tấu chương. Bỗng nhiên hắn đổi ý quyết định dừng lại, hắn nhìn các phi tử bằng ánh mắt dịu dàng: "Ái phi miễn lễ, hôm nay đúng lúc trời thu ấm áp, ái phi đi dạo Ngự Hoa Viên cùng trẫm nhé."
Đã ra khỏi cửa công ty rồi, mà còn bị cấp trên gọi về tăng ca tiếp hử?
Đường Thi thử trốn thoát mà không được, nên bây giờ nàng rất rất cáu kỉnh.
Còn những phi tử khác lại vui vẻ ra mặt, họ cảm thấy may mắn vì đã cố ý kéo dài thời gian thỉnh an, không phải bọn họ đã chờ được cơ hội sóng vai đi dạo Ngự Hoa Viên với Hoàng Thượng rồi ư?
Đáng tiếc, còn tận năm cái đuôi ngứa mắt kia.
Các phi tử tranh đua khoe sắc, ai cũng cố gắng tìm cơ hội đến gần Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn Yến Phi diễm lệ không gì sánh được, lại đến Thục Phi đoan trang hào phóng, Lý Chiêu dung thanh tú, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn lướt đến Đường Thi và An Tần ở phía sau.
Người trước sở hữu vẻ đẹp ngọt ngào yếu đuối, ánh mắt có chút nhút nhát sợ sệt, khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nàng vội vàng cúi đầu giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Nữ tử nhát gan hèn yếu như vậy không thể nào là chủ nhân của giọng nói kia.
Còn An Tần ở bên cạnh, tuy cũng có vẻ rụt rè nhưng nàng ta vẫn e thẹn đón nhận ánh mắt dò xét của Thiên Hành Đế, nàng ta còn mỉm cười ngây thơ ngượng ngùng lại không dám nói điều gì.
Thiên Hành Đế gọi nàng ta: "Trẫm ít khi đi dạo Ngự Hoa Viên, hay là An Tần giới thiệu cho trẫm xem được không?"
An Tần mừng rỡ như điên, khi nàng ta bước đến đôi mắt sáng lấp lánh như những ánh sao: "Tần thiếp tuân chỉ."
Mấy phi tần khác ghen tị đến đỏ cả mắt, xét về dung mạo, gia thế hay tài năng thì An Tần đều không phải là người xuất sắc nhất, nàng ta dựa vào đâu mà dám đ.ộc ch.iếm sự sủng ái của bệ hạ chứ?
Nhưng ngay sau đó, tâm trạng của họ đã bình tĩnh lại một chút.
Vì thái giám tổng quản Quảng Tuyền đã ngăn cảnh hành động muốn gần gũi Thiên Hành Đế của An Tần: "Đêm qua có một trận mưa, đường trơn, An Tần nương nương cẩn thận một chút."
An Tần hơi sững sờ, vội vàng trả lời, sau đó nàng ta nghiêm chỉnh đi theo sau Quảng Tuyền công công và Thiên Hành Đế…
Tuy vị trí đứng có hơi kỳ lạ, nhưng đây là vị trí đứng gần Thiên Hành Đế nhất rồi, ngoại trừ Chu Tài nhân được sủng ái nhất ra thì chưa từng có một nữ nhân nào được đứng gần bệ hạ như vậy.
Bị An Tần đ.oạt nổi bật, Yến Phi rất khó chịu lại không muốn đứng cách Thiên Hành Đế quá xa, nàng ta bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm bước đến khoác tay An Tần, sau đó lại chỉ vào một khóm Tử Long Ngọa Tuyết rồi hỏi: "Bệ hạ, đó là loại hoa gì vậy ạ? Thần thiếp chưa từng được nhìn thấy loại hoa này ở bên ngoài."
Lý Chiêu dung che miệng cười nhạt nói: "Chắc hẳn ngày thường Yến Phi tỷ tỷ ít được nhìn thấy đúng không, đây là loại cúc có phẩm chất tốt nhất Tử Long Ngọa Tuyết*, mỗi bông có khoảng ba trăm cánh hoa các cánh hoa ở dạng hình cong hướng lên phía trên, chúng xếp tuần tự lên nhau tạo thành môt đóa hoa to tròn, đầy đặn thể hiện cho sự phúc hậu. Tử long Ngọa tuyết chịu được giá rét có thể nở rộ vào ngày đông, ngụ ý đại cát đại lợi, tử khí đông lai, được rất nhiều quý nhân yêu thích."
*Giống hoa cúc gây sự chú ý nhiều nhất ở Nhật là Atsu-mono hay còn được biết đến với tên gọi Hậu vật cúc.
"Lý muội muội hiểu biết nhiều thật đấy, muội muội còn hiểu rõ về loài hoa này hơn cả thợ trồng hoa nữa. Theo lời muội muội nói, loại hoa cúc cao quý này rất hợp với bộ trang sức điểm thúy đáng giá ngàn vàng sáng nay bệ hạ ban thưởng cho ta đúng không? Nếu như đẹp thật thì hôm nay tỷ tỷ ta sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng một ân điển." Thục Phi phe phẩy quạt tròn mỉm cười, nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa đoan trang.
Đường Thi phấn khích đến mức đôi mắt nàng sáng chói như hai chiếc đèn pha.
【 Định mệnh, tới cảnh cung đấu rồi nè, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói những câu độc ác nhất. 】
【 Lý Chiêu dung châm chọc Yến Phi không có văn hóa, kiến thức nông cạn, lại khoe khoang sự hiểu biết của mình, thiết lập hình tượng nữ nhân tài hoa, thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng. 】
【 Thục Phi càng tinh vi hơn, thẳng tay so sánh Lý Chiêu dung với thợ trồng hoa, thiếu điều nói thẳng Lý Chiêu dung chỉ xứng ngang hàng với đám người thấp kém, không xứng được coi trọng. Sau đó nàng ta còn cố ý nhắc đến bộ trang sức điểm thúy, khoe khoang tối hôm qua nàng ta được thị tẩm, Hoàng Thượng cảm thấy hài lòng nên mới ban thưởng cho nàng ta. 】
【 Đáng thương thay cho Yến Phi, đúng là một người không có đầu óc mà, có vậy mà cũng không hiểu. Ta thấy hai bát tổ yến sáng nay do nàng ta tự tay hầm thật đấy, ta từng nghĩ rằng loại việc này chỉ cần chủ nhân đặt tổ yến vào nồi là đã có thể gọi là tự tay làm rồi, còn lại là việc của người hầu, không ngờ nàng ta lại ngồi canh trước bếp suốt hơn một canh giờ. Nàng ta ngốc thật đấy, ông chủ không có ở đó, nàng ta cố gắng biểu diễn như vậy cho ai xem chứ, nàng ta làm như vậy cũng không được thăng chức tăng lương đâu. 】
Sắc mặt của Yến Phi, Lý Chiêu dung, Thục Phi đều đen như đáy nồi, họ hận không thể tìm thấy chủ nhân của giọng nói này rồi bóp ch.ết người đó.
An Tần nhìn ba người bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ánh mắt của Thiên Hành Đế sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một độ cong khó có thể nhận thấy, thú vị thật đấy, nhưng ngay sau đó hắn không cười nổi nữa.
【 Ngủ một giấc đã được ban thưởng quốc bảo như điểm thúy, ta rất tò mò rốt cuộc tối hôm qua Thục Phi "hầu hạ" Hoàng Thượng thoải mái nhiều đến mức nào. 】
Thục Phi đỏ bừng cả mặt, các phi tần khác vừa căm hận vừa đố kị, suýt thì vò nát chiếc khăn trong tay.
Qua Qua: 【Ký chủ, ngươi có muốn xem mấy tin sốt dẻo không?】
Đường Thi vừa mừng vừa sợ: 【 Ta có thể xem được hình ảnh sống động trực tiếp đó à? 】
Qua Qua: 【 Có thể. 】
Đường Thi vô cùng vui vẻ nói: 【 Không ngờ sau khi không thể truy cập vào trang web Po18 (truyện 18+) nữa, ta vẫn còn có thể xem bản live-action này... cái gì vậy chứ, ta đã cởi quần luôn rồi mà lại cho ta xem cái này á. Có phải cái đó của Hoàng Thượng không cứng nổi không, hắn lại phê duyệt tấu chương suốt đêm thay vì ngủ với nữ nhân xinh đẹp đã tắm rửa sạch sẽ. Hơn nữa hắn còn bắt Thục Phi ngồi bên cạnh mài mực cả đêm, thảo nào lúc thỉnh an thấy hai mắt Thục Phi thâm quầng, lại còn luôn xoa xoa cổ tay, dáng vẻ như "làm việc" quá sức. Trước đó ta còn tưởng, tối hôm qua Hoàng Thượng tìm thú vui bằng cách chơi trò buộc dây nữa cơ. 】
【 Nếu thị tẩm là như vậy thì ta cũng muốn làm, vì điểm thúy ta mài mực suốt đêm, l.iều m.ạng tăng ca làm thêm giờ như Thục Phi. 】
Sắc mặt Thiên Hành Đế hoàn toàn đen kịt, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Mặt Thục phi lại đỏ bừng, nhưng lần này không phải xấu hổ, mà là vì quẫn bách sau khi bị vạch trần lời nói dối.
Yến Phi kìm nén, Lý Chiêu dung cười khinh thường, hôm nay trong lúc thỉnh an Thục Phi không ngừng dẫn dắt, để mọi người nghĩ rằng tối qua nàng ta thị tấm vất vả cỡ nào, bệ hạ cưng chiều nàng ta bao nhiêu, cuối cùng lại là như thế này...
Ngự Hoa Viên lặng ngắt như tờ, vào lúc này im lặng vẫn tốt hơn.
Đường Thi đang mải mê ăn dưa tỏ vẻ khó hiểu.
【 Này này, tại sao họ không nói gì hết vậy? Mới đấu được một nửa tự nhiên lại dừng lại, chán quá đi mất. 】
Thục Phi, Yến Phi, Lý Chiêu dung cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, ngươi nói hết ra như vậy rồi, các nàng còn nói được gì nữa chứ?
Mất mặt đến mức đó rồi, ba vị phi tần thật sự không còn mặt mũi ở lại đây được nữa, lần lượt tìm cớ cáo lui.
Yến Phi khoa trương ôm bụng: "Hoàng Thượng, thần thiếp bỗng cảm thấy không thoải mái lắm, thần thiếp xin được cáo lui trước."
Thục Phi nối gót theo sau, mỉm cười nói: "Bệ hạ, thần thiếp bỗng cảm thấy tim đập nhanh, có chút khó chịu, thần thiếp sợ làm mất nhã hứng đi dạo Ngự Hoa Viên của Hoàng Thượng, thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp được lui xuống trước."
...
Thiên Hành Đế cũng chẳng còn tâm trạng đi dạo Ngự Hoa Viên nữa, hắn đang định kết thúc trò hề đi dạo Ngự Hoa Viên này thì thấy đại cung nữ Lưu Ly bên cạnh Thái Hậu vội vàng chạy tới: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, thân thể Thái Hậu nương nương không thoải mái, sau khi Hoàng Thượng rời đi ngài ấy lại nôn mấy lần nữa, suýt thì nôn ra cả mật đắng, không thể ăn được gì cả. Hoàng Thượng, ngài mau đến xem một chút đi ạ."
Thiên Hành Đế khẽ nhíu mày, lập tức xoay người đi về phía Vạn Thọ Cung, hắn hỏi: "Thái y nói thế nào?"
【 Buồn nôn, nôn mửa, không ăn được gì... Thái Hậu có thật rồi hả? Để ta xem... hửm? Thái Hậu giả vờ bị bệnh, tẩu tẩu của bà ta vừa dẫn theo cháu gái tiến cung thăm bà ta, bà ta muốn tác hợp cháu gái và Hoàng Thượng, nên mới giả vờ bị bệnh lừa Hoàng Thượng qua đó tạo cơ hội cho hai người họ. Vội vàng đến thế cơ à? Bà ta định lấy cớ hầu bệnh để giữ cháu gái ở trong cung, bà ta không thể chờ đợi dù chỉ một ngày đúng không? 】
【 Chắc chắn bà ta muốn đóng gói cháu gái của mình lên giường Hoàng Thượng luôn ấy chứ. Ha ha ha, ta thấy nhé, Hoàng Thượng không bằng cả trai lơ nữa, ít nhất trai lơ được chị gái giàu có bao nuôi cũng được cho tiền, còn hắn cam chịu ngủ với cháu gái của Thái Hậu xong còn phải ban thưởng tiền nữa, chậc chậc. 】
【 Nhưng nghe nói Phó Thiên Thiên này cũng là một đại mỹ nhân, cẩu Hoàng Đế diễm phúc không cạn nha. 】
Thiên Hành Đế hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu lại nhìn chúng phi đang định cáo lui, nhếch môi cười như có ẩn ý gì đó: "Thân thể Thái Hậu không khoẻ, các ái khanh đi thăm bệnh cùng trẫm đi."
Đường Thi thở dài lần thứ ba mươi ba, nàng ngồi đau hết cả mông rồi đây này, không biết buổi họp mặt lần này sẽ kéo dài đến khi nào nữa đây? Nếu có thể xuyên không trở về, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ cà khịa ông sếp đầu hói, vì ổng nói nhiều khiến cho cuộc họp bị kéo dài cả tiếng đồng hồ nữa đâu.
"Hoàng Thượng giá lâm!" Tiếng thông báo của thái giám tựa như âm thanh của thiên nhiên vang lên bên tai.
Oanh oanh yến yến ở trong điện lập tức yên tĩnh lại, Yến Phi vân vê cây trâm ngọc trên mái tóc, Thục Phi chỉnh lại làn váy, Lý Chiêu dung nhìn hai người đó bằng ánh mắt khinh miệt, An Tần đỏ mặt không biết phải làm sao, còn Chu Tài nhân vị phân thấp nhất lại im lặng đứng lên giống như một người vô hình.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng." Chúng phi tần đồng loạt hành lễ.
Thiên Hành Đế sải bước tiến vào, khi hắn đi ngang qua chúng phi tần cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái: "Miễn lễ."
Nói xong hắn đến trước mặt Thái Hậu, cung kính hành lễ với Thái Hậu: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu kim an!"
Thái Hậu vui vẻ kéo Thiên Hành Đế ngồi xuống bên cạnh: "Hoàng nhi miễn lễ, hôm nay hạ triều sớm vậy."
Thiên Hành Đế cười nói: "Nhờ phúc của mẫu hậu, quốc thái dân an, trong triều không có chuyện gì cả."
【 Cũng đã đến giữa trưa rồi mà còn sớm à? Một đám nữ nhân nói đủ thứ chuyện suốt cả buổi, họ ăn vạ ở đây không phải vì chờ Hoàng Thượng chắc? Đáng tiếc họ liếc mắt đưa tình với người mù, Hoàng Thượng chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng lấy một cái. 】
Thái Hậu và chúng phi tần: ...
Tay phải Thiên Hành Đế đặt trên đầu gối, nhìn xuống phía dưới bằng ánh mắt sắc lẹm, các phi tần đều đứng nghiêm chỉnh ở hai bên, cung nữ thái giám hầu hạ trong điện cũng là một đám cọc gỗ thành thật an phận, không có dấu hiệu khác thường.
Giọng nữ nói liên tục ban nãy phát ra từ đâu vậy?
Hắn cụp mắt xuống không nhìn nữa, điềm nhiên nói chuyện thường ngày với Thái Hậu như chưa từng x.ảy ra chuyện gì cả: "Gần đây trời trở lạnh rồi, bệnh đau đầu của mẫu hậu có đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, hoàng nhi có hiếu tâm." Thái Hậu lộ vẻ từ ái: "Hoàng nhi quản lý việc triều chính vất vả, chắc là đã đói bụng lắm rồi, để ai gia sai phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho con một ít thức ăn."
Yến Phi vội vàng đứng ra biểu hiện: "Thái Hậu nương nương, bệ hạ, giờ mão (5-7h sáng) hôm nay thần thiếp đã thức dậy tự tay hầm hai chén tổ yến, hai chén tổ yến này vẫn luôn được giữ ấm nên bây giờ có thể dùng được ngay đấy ạ, thần thiếp gọi người mang vào ngay đây ạ."
Thái Hậu cười gật đầu: "Yến Phi có lòng, mang lên đây đi."
Yến Phi vui mừng gọi người bưng hai chén tổ yến còn bốc hơi nóng vào.
Thái Hậu nhận lấy nếm thử một thìa, khen ngợi: "Không tồi, món tổ yến này mềm mịn như tơ, hương vị tuyệt hảo, hoàng nhi cũng nếm thử đi."
Thiên Hành Đế cầm lấy chén sứ và chiếc thìa trắng như tuyết trên khay lên.
【 Chẳng có gì đặc biệt cả, tổ yến chỉ là nước miếng của chim yến thôi mà? 】
Thỉnh an cả một buổi sáng, bây giờ Đường Thi vừa mệt vừa đói, nàng không nhịn được mà châm chọc một câu.
Hệ thống Qua Qua lập tức nhảy ra khoe khoang: 【 Ký chủ, không chỉ có như vậy thôi đâu, lúc tổ yến vừa được hái xuống còn rất nhiều lông chim và rêu bám trên đó. Việc ngâm nước và loại bỏ lông rêu cũng cần phải làm đi làm lại nhiều lần, chắc chắn vẫn còn mùi hương "thơm tho" của lông chim, rêu và các tạp chất khác nữa. 】
Đường Thi bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác.
【 Mỗi ngày chim yến bay ra bay vào, liệu phân có bị rớt vào tổ chim không nhỉ? 】
Ọe...ọe...
Thái Hậu cảm thấy cơn buồn nôn trào ngược lên cổ họng, bà ta quay đầu qua một bên nôn khan, hận không thể nôn ra hết mấy miếng tổ yến vừa ăn vào miệng.
"Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương..."
"Mời thái y, mau đi mời thái y!"
Trong điện trở nên hỗn loạn.
Thiên Hành Đế cảm thấy may mắn vì mình chưa động vào cái thìa, hắn vội vàng đặt chén sứ vào khay, rồi đưa mắt nhìn Thái Hậu vẫn còn đang nôn khan bên cạnh, quan tâm nói: "Mẫu hậu cảm thấy không thoải mái ở đâu vậy? Sao người lại không nói với nhi thần sớm hơn."
【 Chẳng lẽ Thái Hậu trai già đẻ ngọc, lại mang thai rồi à? 】 Đường Thi nghi hoặc.
Qua Qua không chắc chắn lắm: 【 Ta xem đi xem lại rồi, không đúng nha, Tiên Đế đã băng hà một năm rồi. 】
Đường Thi cảm thấy kiến thức của Qua Qua vẫn còn quá hạn hẹp.
【 Vậy thì chưa chắc đâu, lỡ như Thái Hậu mang thai một Na Tra thì sao? Ngoài ra, ai có thể khẳng định rằng đứa bé trong bụng Thái Hậu chắc chắn là con của Tiên Đế chứ?】
Thái Hậu tức giận đến tái mặt, bà nhìn vẻ mặt của Liễu ma ma và các cung nhân hầu hạ mình không có gì khác thường, lại thấy Hoàng Thượng đang nhìn bà ta bằng ánh mắt lo lắng. Bà ta không tìm thấy đầu sỏ gây tội, cũng không thể đứng ra nói bản thân không mang thai, đành phải kiềm chế cơn giận: "Ai gia không sao, ban nãy ai gia ăn nhanh quá nên dạ dày không thoải mái lắm, nghỉ một lát là ổn thôi. Hoàng nhi trăm công nghìn việc không cần ở lại đây với ai gia đâu, các ngươi cũng lui ra đi."
Chúng phi tần đều hãi hùng khiếp vía, họ biết bây giờ còn cố tình ở lại thì cũng không có lợi ích gì, vì vậy họ lần lượt hành lễ cáo lui.
Nhưng vừa bước ra khỏi Vạn Thọ Cung, các nàng bước đi chậm chạp như chân bị dính keo, đi một bước lại ngoái đầu nhìn lại ba lần, rõ ràng là họ vẫn muốn tìm cơ hội để gặp Thiên Hành Đế thêm một lần nữa.
Không lâu sau, Thiên Hành Đế ra ngoài, các phi tần ăn mặc trang điểm lộng lẫy vội vàng nũng nịu hành lễ.
Đường Thi đứng lẫn trong đám người, bây giờ nàng mới nhìn rõ diện mạo của Thiên Hành Đế, nàng không thể kiềm chế được nữa, trong lòng không khỏi kêu lên giống như con chuột chũi.
【 Yêu nghiệt nha, với khuôn mặt đó thì mấy cậu trai tơ trong giới giải trí cũng không xứng xách giày cho hắn, đáng tiếc hoa càng đẹp càng độc, không thể chạm vào! 】
Thiên Hành Đế không muốn quan tâm đến các phi tần, hắn đang định ngồi trên long liễn về Thái Cực Điện phê duyệt tấu chương. Bỗng nhiên hắn đổi ý quyết định dừng lại, hắn nhìn các phi tử bằng ánh mắt dịu dàng: "Ái phi miễn lễ, hôm nay đúng lúc trời thu ấm áp, ái phi đi dạo Ngự Hoa Viên cùng trẫm nhé."
Đã ra khỏi cửa công ty rồi, mà còn bị cấp trên gọi về tăng ca tiếp hử?
Đường Thi thử trốn thoát mà không được, nên bây giờ nàng rất rất cáu kỉnh.
Còn những phi tử khác lại vui vẻ ra mặt, họ cảm thấy may mắn vì đã cố ý kéo dài thời gian thỉnh an, không phải bọn họ đã chờ được cơ hội sóng vai đi dạo Ngự Hoa Viên với Hoàng Thượng rồi ư?
Đáng tiếc, còn tận năm cái đuôi ngứa mắt kia.
Các phi tử tranh đua khoe sắc, ai cũng cố gắng tìm cơ hội đến gần Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn Yến Phi diễm lệ không gì sánh được, lại đến Thục Phi đoan trang hào phóng, Lý Chiêu dung thanh tú, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn lướt đến Đường Thi và An Tần ở phía sau.
Người trước sở hữu vẻ đẹp ngọt ngào yếu đuối, ánh mắt có chút nhút nhát sợ sệt, khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nàng vội vàng cúi đầu giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Nữ tử nhát gan hèn yếu như vậy không thể nào là chủ nhân của giọng nói kia.
Còn An Tần ở bên cạnh, tuy cũng có vẻ rụt rè nhưng nàng ta vẫn e thẹn đón nhận ánh mắt dò xét của Thiên Hành Đế, nàng ta còn mỉm cười ngây thơ ngượng ngùng lại không dám nói điều gì.
Thiên Hành Đế gọi nàng ta: "Trẫm ít khi đi dạo Ngự Hoa Viên, hay là An Tần giới thiệu cho trẫm xem được không?"
An Tần mừng rỡ như điên, khi nàng ta bước đến đôi mắt sáng lấp lánh như những ánh sao: "Tần thiếp tuân chỉ."
Mấy phi tần khác ghen tị đến đỏ cả mắt, xét về dung mạo, gia thế hay tài năng thì An Tần đều không phải là người xuất sắc nhất, nàng ta dựa vào đâu mà dám đ.ộc ch.iếm sự sủng ái của bệ hạ chứ?
Nhưng ngay sau đó, tâm trạng của họ đã bình tĩnh lại một chút.
Vì thái giám tổng quản Quảng Tuyền đã ngăn cảnh hành động muốn gần gũi Thiên Hành Đế của An Tần: "Đêm qua có một trận mưa, đường trơn, An Tần nương nương cẩn thận một chút."
An Tần hơi sững sờ, vội vàng trả lời, sau đó nàng ta nghiêm chỉnh đi theo sau Quảng Tuyền công công và Thiên Hành Đế…
Tuy vị trí đứng có hơi kỳ lạ, nhưng đây là vị trí đứng gần Thiên Hành Đế nhất rồi, ngoại trừ Chu Tài nhân được sủng ái nhất ra thì chưa từng có một nữ nhân nào được đứng gần bệ hạ như vậy.
Bị An Tần đ.oạt nổi bật, Yến Phi rất khó chịu lại không muốn đứng cách Thiên Hành Đế quá xa, nàng ta bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm bước đến khoác tay An Tần, sau đó lại chỉ vào một khóm Tử Long Ngọa Tuyết rồi hỏi: "Bệ hạ, đó là loại hoa gì vậy ạ? Thần thiếp chưa từng được nhìn thấy loại hoa này ở bên ngoài."
Lý Chiêu dung che miệng cười nhạt nói: "Chắc hẳn ngày thường Yến Phi tỷ tỷ ít được nhìn thấy đúng không, đây là loại cúc có phẩm chất tốt nhất Tử Long Ngọa Tuyết*, mỗi bông có khoảng ba trăm cánh hoa các cánh hoa ở dạng hình cong hướng lên phía trên, chúng xếp tuần tự lên nhau tạo thành môt đóa hoa to tròn, đầy đặn thể hiện cho sự phúc hậu. Tử long Ngọa tuyết chịu được giá rét có thể nở rộ vào ngày đông, ngụ ý đại cát đại lợi, tử khí đông lai, được rất nhiều quý nhân yêu thích."
*Giống hoa cúc gây sự chú ý nhiều nhất ở Nhật là Atsu-mono hay còn được biết đến với tên gọi Hậu vật cúc.
"Lý muội muội hiểu biết nhiều thật đấy, muội muội còn hiểu rõ về loài hoa này hơn cả thợ trồng hoa nữa. Theo lời muội muội nói, loại hoa cúc cao quý này rất hợp với bộ trang sức điểm thúy đáng giá ngàn vàng sáng nay bệ hạ ban thưởng cho ta đúng không? Nếu như đẹp thật thì hôm nay tỷ tỷ ta sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng một ân điển." Thục Phi phe phẩy quạt tròn mỉm cười, nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa đoan trang.
Đường Thi phấn khích đến mức đôi mắt nàng sáng chói như hai chiếc đèn pha.
【 Định mệnh, tới cảnh cung đấu rồi nè, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói những câu độc ác nhất. 】
【 Lý Chiêu dung châm chọc Yến Phi không có văn hóa, kiến thức nông cạn, lại khoe khoang sự hiểu biết của mình, thiết lập hình tượng nữ nhân tài hoa, thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng. 】
【 Thục Phi càng tinh vi hơn, thẳng tay so sánh Lý Chiêu dung với thợ trồng hoa, thiếu điều nói thẳng Lý Chiêu dung chỉ xứng ngang hàng với đám người thấp kém, không xứng được coi trọng. Sau đó nàng ta còn cố ý nhắc đến bộ trang sức điểm thúy, khoe khoang tối hôm qua nàng ta được thị tẩm, Hoàng Thượng cảm thấy hài lòng nên mới ban thưởng cho nàng ta. 】
【 Đáng thương thay cho Yến Phi, đúng là một người không có đầu óc mà, có vậy mà cũng không hiểu. Ta thấy hai bát tổ yến sáng nay do nàng ta tự tay hầm thật đấy, ta từng nghĩ rằng loại việc này chỉ cần chủ nhân đặt tổ yến vào nồi là đã có thể gọi là tự tay làm rồi, còn lại là việc của người hầu, không ngờ nàng ta lại ngồi canh trước bếp suốt hơn một canh giờ. Nàng ta ngốc thật đấy, ông chủ không có ở đó, nàng ta cố gắng biểu diễn như vậy cho ai xem chứ, nàng ta làm như vậy cũng không được thăng chức tăng lương đâu. 】
Sắc mặt của Yến Phi, Lý Chiêu dung, Thục Phi đều đen như đáy nồi, họ hận không thể tìm thấy chủ nhân của giọng nói này rồi bóp ch.ết người đó.
An Tần nhìn ba người bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ánh mắt của Thiên Hành Đế sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một độ cong khó có thể nhận thấy, thú vị thật đấy, nhưng ngay sau đó hắn không cười nổi nữa.
【 Ngủ một giấc đã được ban thưởng quốc bảo như điểm thúy, ta rất tò mò rốt cuộc tối hôm qua Thục Phi "hầu hạ" Hoàng Thượng thoải mái nhiều đến mức nào. 】
Thục Phi đỏ bừng cả mặt, các phi tần khác vừa căm hận vừa đố kị, suýt thì vò nát chiếc khăn trong tay.
Qua Qua: 【Ký chủ, ngươi có muốn xem mấy tin sốt dẻo không?】
Đường Thi vừa mừng vừa sợ: 【 Ta có thể xem được hình ảnh sống động trực tiếp đó à? 】
Qua Qua: 【 Có thể. 】
Đường Thi vô cùng vui vẻ nói: 【 Không ngờ sau khi không thể truy cập vào trang web Po18 (truyện 18+) nữa, ta vẫn còn có thể xem bản live-action này... cái gì vậy chứ, ta đã cởi quần luôn rồi mà lại cho ta xem cái này á. Có phải cái đó của Hoàng Thượng không cứng nổi không, hắn lại phê duyệt tấu chương suốt đêm thay vì ngủ với nữ nhân xinh đẹp đã tắm rửa sạch sẽ. Hơn nữa hắn còn bắt Thục Phi ngồi bên cạnh mài mực cả đêm, thảo nào lúc thỉnh an thấy hai mắt Thục Phi thâm quầng, lại còn luôn xoa xoa cổ tay, dáng vẻ như "làm việc" quá sức. Trước đó ta còn tưởng, tối hôm qua Hoàng Thượng tìm thú vui bằng cách chơi trò buộc dây nữa cơ. 】
【 Nếu thị tẩm là như vậy thì ta cũng muốn làm, vì điểm thúy ta mài mực suốt đêm, l.iều m.ạng tăng ca làm thêm giờ như Thục Phi. 】
Sắc mặt Thiên Hành Đế hoàn toàn đen kịt, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Mặt Thục phi lại đỏ bừng, nhưng lần này không phải xấu hổ, mà là vì quẫn bách sau khi bị vạch trần lời nói dối.
Yến Phi kìm nén, Lý Chiêu dung cười khinh thường, hôm nay trong lúc thỉnh an Thục Phi không ngừng dẫn dắt, để mọi người nghĩ rằng tối qua nàng ta thị tấm vất vả cỡ nào, bệ hạ cưng chiều nàng ta bao nhiêu, cuối cùng lại là như thế này...
Ngự Hoa Viên lặng ngắt như tờ, vào lúc này im lặng vẫn tốt hơn.
Đường Thi đang mải mê ăn dưa tỏ vẻ khó hiểu.
【 Này này, tại sao họ không nói gì hết vậy? Mới đấu được một nửa tự nhiên lại dừng lại, chán quá đi mất. 】
Thục Phi, Yến Phi, Lý Chiêu dung cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, ngươi nói hết ra như vậy rồi, các nàng còn nói được gì nữa chứ?
Mất mặt đến mức đó rồi, ba vị phi tần thật sự không còn mặt mũi ở lại đây được nữa, lần lượt tìm cớ cáo lui.
Yến Phi khoa trương ôm bụng: "Hoàng Thượng, thần thiếp bỗng cảm thấy không thoải mái lắm, thần thiếp xin được cáo lui trước."
Thục Phi nối gót theo sau, mỉm cười nói: "Bệ hạ, thần thiếp bỗng cảm thấy tim đập nhanh, có chút khó chịu, thần thiếp sợ làm mất nhã hứng đi dạo Ngự Hoa Viên của Hoàng Thượng, thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp được lui xuống trước."
...
Thiên Hành Đế cũng chẳng còn tâm trạng đi dạo Ngự Hoa Viên nữa, hắn đang định kết thúc trò hề đi dạo Ngự Hoa Viên này thì thấy đại cung nữ Lưu Ly bên cạnh Thái Hậu vội vàng chạy tới: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, thân thể Thái Hậu nương nương không thoải mái, sau khi Hoàng Thượng rời đi ngài ấy lại nôn mấy lần nữa, suýt thì nôn ra cả mật đắng, không thể ăn được gì cả. Hoàng Thượng, ngài mau đến xem một chút đi ạ."
Thiên Hành Đế khẽ nhíu mày, lập tức xoay người đi về phía Vạn Thọ Cung, hắn hỏi: "Thái y nói thế nào?"
【 Buồn nôn, nôn mửa, không ăn được gì... Thái Hậu có thật rồi hả? Để ta xem... hửm? Thái Hậu giả vờ bị bệnh, tẩu tẩu của bà ta vừa dẫn theo cháu gái tiến cung thăm bà ta, bà ta muốn tác hợp cháu gái và Hoàng Thượng, nên mới giả vờ bị bệnh lừa Hoàng Thượng qua đó tạo cơ hội cho hai người họ. Vội vàng đến thế cơ à? Bà ta định lấy cớ hầu bệnh để giữ cháu gái ở trong cung, bà ta không thể chờ đợi dù chỉ một ngày đúng không? 】
【 Chắc chắn bà ta muốn đóng gói cháu gái của mình lên giường Hoàng Thượng luôn ấy chứ. Ha ha ha, ta thấy nhé, Hoàng Thượng không bằng cả trai lơ nữa, ít nhất trai lơ được chị gái giàu có bao nuôi cũng được cho tiền, còn hắn cam chịu ngủ với cháu gái của Thái Hậu xong còn phải ban thưởng tiền nữa, chậc chậc. 】
【 Nhưng nghe nói Phó Thiên Thiên này cũng là một đại mỹ nhân, cẩu Hoàng Đế diễm phúc không cạn nha. 】
Thiên Hành Đế hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu lại nhìn chúng phi đang định cáo lui, nhếch môi cười như có ẩn ý gì đó: "Thân thể Thái Hậu không khoẻ, các ái khanh đi thăm bệnh cùng trẫm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.