Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 23:
Hồng Diệp Tự Hỏa
27/09/2024
Hoài Viễn Hầu cũng đã có tuổi nhưng dưới gối chỉ có một trai một gái.
Trưởng nữ là con của thiếp thất, cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, dù đã hơn mười mấy tuổi nhưng tiểu cô nương vẫn ốm yếu như một con mèo bệnh. Trong khi đó, cậu con trai năm tuổi lại khỏe mạnh như một con hổ con.
Hoài Viễn Hầu cưng chiều cậu con trai độc nhất này như báu vật, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nói cậu con trai này là cả sinh mệnh của ông ta cũng không ngoa.
Nhưng giờ nghe nói con trai cưng là con rơi con rớt của người khác, điều tồi tệ hơn là minh hữu tốt nhất của ông ta là người âm thầm phá hoại sau lưng, làm sao ông ta có thể nhịn được chứ?
Cơn giận dữ bùng phát mạnh mẽ và không thể kiểm soát như lửa rừng, thoáng cái đã th i ê u rụi lý trí của Hoài Viễn Hầu. Ông ta xông tới đứm thẳng vào trán Phó Quốc Công: "Bản Hầu tin tưởng ngươi như thế, mà ngươi lại dám lén lút qua lại với nữ nhân đê tiện đó..."
Phó Quốc Công chột dạ, không dám oánh trả, chỉ biết né tránh.
Các đại thần khác vô cùng hả hê, oánh rất hay, oánh chớt cái đồ thích lén lút sau lưng này đi. Phó Quốc Công thật chẳng ra gì, thê thiếp trong nhà thành đàn, đã ăn chơi không kiêng kỵ lại còn ra ngoài tìm thêm, thật đáng bị oánh lắm.
Chỉ có Đường Thi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
【 X ả y ra chuyện gì thế? Tại sao lại đánh nhau rồi? 】
【 Phó Quốc Công có lỗi gì đâu? Ông ta chỉ hoàn thành giấc mộng làm cha của các ngươi thôi mà. 】
Ngươi ăn nói quái gở thế.
Các đại thần vốn đang nghi ngờ đầu mình xanh lét cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thiên Hành Đế nói nhỏ Đông Lai với một câu, Đông Lai lập tức rời khỏi Thừa Càn Cung.
Đường Thi thấy thành tựu vĩ đại của Phó Quốc Công thì không kìm được mà thán phục, đồng thời lại nhớ đến một chuyện khác.
【 Phó Quốc Công có thể quyến rũ được nhiều quý phu nhân như vậy, chắc ông ta phải đẹp trai lắm nhỉ, ta phải nhìn kỹ một chút. 】
Mọi người không nói nên lời, ngươi đã gây ra một đám cháy lớn như thế này, mà còn quan tâm đến việc Phó Quốc Công có đẹp trai hay không hả?
Nhưng những nữ nhân hậu cung có thể hiểu được sự tò mò của nàng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Quốc Công.
Mặc dù đã ở độ tuổi bốn mươi năm mươi nhưng Phó Quốc Công vẫn giữ được dáng người cao ráo, phong thái đĩnh đạc, hoàn toàn không có dấu hiệu phát tướng. Ông ta có vài nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt nhưng không làm mất đi vẻ thanh lịch và cao quý, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa vô vàn tình cảm. Làn da trắng trẻo được chăm sóc cẩn thận, có thể tưởng tượng ra hồi trẻ ông ta từng là một nam nhân phong độ đến nhường nào.
Đường Thi nuốt nước miếng: 【Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá, bảo sao đến tuổi này rồi mà ông ta vẫn quyến rũ được nhiều quý phu nhân như vậy.】
【 Gen Phó gia tốt thật, mọi vẻ đẹp đều dồn hết vào đây hay sao ấy? Nếu thế tử Hoài Viễn Hầu thừa hưởng được vẻ đẹp và khí chất của Phó Quốc Công, thì gia tộc Hoài Viễn Hầu cũng không thiệt thòi gì, coi như được cải thiện gen. 】
Cải thiện cái quái gì chớ! Ai muốn 'không thiệt thòi' kiểu này thì đi mà lấy.
Đến cả Thiên Hành Đế cũng lộ vẻ khó chịu, hắn liếc mắt nhìn các phi tần ở phía sau, nhưng ai nấy đều nhìn chằm chằm Phó Quốc Công, đôi mắt họ đều lộ vẻ tò mò, chẳng phân biệt nổi ai mới là ký chủ.
Hắn hối hận rồi, đáng ra dù không có ý định vạch trần thì hắn cũng nên tìm hiểu rõ danh tính của ký chủ mới đúng.
Đường Thi còn đang cảm thán.
【 Ái chà chà, nếu sớm biết Phó Quốc Công đẹp troai như vậy thì ta đã ngắm kỹ hơn roài, tiếc quá đi mất. Qua Qua, Phó Quốc Công quyền cao chức trọng, chắc chắn sau này sẽ thường xuyên vào cung đúng không? 】
Nàng vẫn còn nhìn chằm chằm Phó Quốc Công kia kìa.
Cát Kinh Nghĩa len lén liếc nhìn về phía Thiên Hành Đế - người đang tỏa ra khí lạnh đến tê người, âm thầm thở dài: Bà cố nội Phúc Tinh, Hoàng Thượng đang ở ngay đây, sao ngươi lại nhìn người khác nữa vậy?
Không thể chịu nổi bầu không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở như thế này nữa, Cát Kinh Nghĩa ho khan một tiếng: "Hoàng Thượng, hay là… chúng ta cho người tách bọn họ ra nhé?"
Thấy gương mặt quyến rũ của Phó Quốc Công lại bị ăn một quả đứm, Thiên Hành Đế lạnh giọng từ chối: "Không cần."
Cát Kinh Nghĩa bị từ chối phũ phàng, đành vuốt mũi im lặng lui về phía sau, không dám nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Thái Hậu không nhìn nổi nữa, mặt mày tái mét, ra lệnh cho người tách bọn họ ra.
"Các ngươi cộng lại cũng gần trăm tuổi rồi mà còn đánh nhau giữa chốn đông người, còn ra thể thống gì nữa? Dễ bị kích động như vậy, coi chừng mắc mưu kẻ gian đấy."
Thái Hậu đang ám chỉ rằng giọng nói thần bí kia đang cố ý châm ngòi ly gián, phá hoại mối quan hệ của bọn họ.
Dù sao loại chuyện này cũng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ cần không thừa nhận thì ai có thể chắc chắn rằng chuyện này có thật hay không chứ?
Nhưng vào tai Hoài Viễn Hầu lại thành Thái Hậu đang thiên vị đệ đệ của mình.
Ông ta đã cống hiến cho Phó gia bao nhiêu năm, cũng phải trả giá rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng ông ta nhận lại được cái gì? Chẳng qua chỉ là công dã tràng, cứ nghĩ đến việc sau khi ông ta qua đời, toàn bộ tài sản của phủ Hoài Viễn Hầu sẽ rơi vào tay con cháu Phó gia, ông ta lại tức đến muốn ói máo.
Cơn giận bùng lên, ông ta bắt đầu mất kiểm soát: "Phó Quốc Công, Phó Quốc Công, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Đây chính là một trong những nguồn thu lớn nhất của gia tộc, đồng thời cũng là đồng minh vững chắc nhất của Phó gia. Nếu mất đi nguồn thu này, mỗi năm bọn họ sẽ mất hàng chục vạn lượng bạc, chưa kể còn phải xây dựng mạng lưới quan hệ có được thông qua sòng bạc Trường Nhạc lại từ đầu, thiệt hại vô cùng lớn.
Tất nhiên Phó Quốc Công không muốn mọi chuyện trở thành như vậy, vội vàng can ngăn: "Hoài Viễn Hầu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, chúng ta về nhà rồi hãy nói, về nhà nói nhé."
Đám người Hồng Quốc Công thấy hai người trở mặt thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, có cảm giác như đã trả thù được.
Chỉ có Đường Thi cảm thấy tiếc nuối: 【 Chậc, đáng tiếc thật đấy, khuôn mặt kia của Phó Quốc Công chắc phải dưỡng mười ngày nửa tháng mới khỏi, hy vọng đừng để lại sẹo. Khuôn mặt đẹp như thế này mà có sẹo thì không đẹp nữa đâu. 】
Câu này quen thế nhỉ.
Thiên Hành Đế suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, lần trước khi mặt hắn bị rạch một vết nàng ấy cũng đã than thở y như vậy, thậm chí còn nói đi nói lại không chỉ một lần.
Nghĩ đến đây, Thiên Hành Đế cảm thấy trong lòng như bị đè nén, bực bội một cách khó hiểu.
Phó Quốc Công là một kẻ háo sắc chẳng thèm kiêng kỵ cái gì, làm sao có thể so sánh với hắn chứ?
Thấy sắc mặt Hoàng Đế ngày càng u ám, Cát Kinh Nghĩa thông minh rụt cổ, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống tránh bị vạ lây.
Sự thật chứng minh hành động bo bo giữ mình của ông ta là đúng đắn.
Quả nhiên, ngay sau đó, Thiên Hành Đế trách móc Phó Quốc Công: "Cữu cữu dẫn người đến cung của trẫm để t i ê u d i ệ t y êu ngh iệt cơ mà? Chuyện y êu ngh iệt chưa được xử lý xong mà cữu cữu tính đi đâu? Chẳng lẽ cữu cữu có hẹn với ai à?"
Câu cuối cùng khiến Hoài Viễn Hầu càng thêm giận dữ.
Hoài Viễn Hầu trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm Phó Quốc Công.
Phó Quốc Công cười gượng gạo, vội vàng phủ nhận: "Không phải, Hoàng Thượng nói đùa, không có chuyện đó đâu..."
"Thật à? Trẫm đã mời người đến đây cho ngươi rồi." Thiên Hành Đế cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo đến rợn người.
Nghe hắn nói vậy, mọi người vô thức nhìn về phía cửa, họ thấy thái giám dẫn một phụ nhân khoảng ba mươi bốn mươi tuổi vào trong điện. Dù không còn trẻ, nhưng bà ta sở hữu một khuôn mặt tròn trịa, da trắng mịn, đường nét trên khuôn mặt tươi tắn tạo cảm giác dễ chịu cho mọi người xung quanh.
"Thần phụ Ninh thị bái kiến Thái Hậu nương nương, bái kiến Hoàng Thượng. Thái Hậu nương nương cát tường, Hoàng Thượng vạn an."
Vừa trông thấy phụ nhân này, Hoài Viễn Hầu đã buông lời mắng chửi: "Tiện nhân, bà dám vào tận trong cung để tìm tình nhân đấy à?"
Đường Thi lập tức nhận ra thân phận của phụ nhân này, hóa ra đó là Ninh thị - phu nhân của Hoài Viễn Hầu.
Nhìn kỹ dung mạo và phong thái của Ninh thị, Đường Thi thấy bà ta hoàn toàn không giống loại người lẳng lơ và sự thật cũng đúng như vậy, Đường Thi lại thương Ninh thị hơn.
【 Thật đáng thương, một nữ nhân tốt như vậy lại lấy phải tên rác rưởi như Hoài Viễn Hầu. 】
Hoài Viễn Hầu sững sờ không thể tin vào những gì mình nghe thấy, bàn tay đang giơ lên để oánh người cũng dừng lại giữa không trung. Người vụng tr ộ m ở bên ngoài đâu phải là ông ta, tại sao ông ta lại bị gọi là đồ rác rưởi?
Ninh thị cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết ai đã lên tiếng thay bà ta. Nhưng trong cung toàn là quý nhân, bà ta không dám ngẩng đầu lên, lại không khỏi bi thương rơi nước mắt.
【 Hoài Viễn Hầu cưới mười thê thiếp, cày cấy hàng đêm, các thê thiếp của ông ta hoặc là khó mang thai, hoặc là vừa mang thai đã s ảy mất hoặc sinh non, dù sinh ra được nhưng đứa trẻ cũng ốm yếu nhiều bệnh, không sống nổi qua ba tháng. 】
【 Rõ ràng chính ông ta mới là người có vấn đề, t nh tr ng của ông ta yếu mà ông ta lại không tự nhận thức được điều này. Ngày nào cũng gi ày v ò thê thiếp, không sinh được con lại đi trách móc thê tử của mình. Liên tục đưa tiểu thiếp về phủ nhưng vẫn không có kết quả, vẫn chưa hết hy vọng, ông ta còn ép thê tử uống đủ loại thuốc kỳ quái, cuối cùng ông ta còn định dùng lý do không có con đó để hưu thê. 】
【 Ninh thị đáng thương, gả vào phủ Hoài Viễn Hầu mười mấy năm, ba lần sinh non, hai lần t ang t ử. Ngày nào cũng phải uống các loại thuốc dân gian, thân thể đang khoẻ mạnh lại bị tàn phá nhiều như vậy, còn phải đối mặt với số phận bị bỏ rơi, cuối cùng bà ta đành phải nghĩ đến biện pháp cuối cùng này. 】
【 Thì ra vấn đề là do t nh tr ng của Hoài Viễn Hầu yếu, trong khi Phó Quốc Công người ta chỉ một lần là đã thành công và sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh. Điểm này Phó Quốc Công hơn hẳn Hoài Viễn Hầu nhá, ít nhất Phó Quốc Công không để nữ nhân phải chịu nhiều đau khổ như vậy. 】
Nam nhân sợ nhất là bị so sánh, đặc biệt là về mặt sinh lý.
Hoài Viễn Hầu bị vạch trần là "không được" ngay trước mặt mọi người, mặt ông ta đen như đuýt nồi.
Chỉ có Ninh thị vừa khóc vừa cười.
Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng có người thấu hiểu nỗi khổ của bà ta, cũng có người lên tiếng vì bà ta.
Bà ta cung kính dập đầu ba lần: "Tạ ơn quý nhân!"
Thiên Hành Đế lạnh nhạt nói: "Ninh thị, bình thân."
Ninh thị đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy chủ nhân của giọng nói kia, thì có chút thất vọng.
Bà ta đứng thẳng lưng, nhìn thằng vào đôi mắt đỏ ngầu căm hựn của Hoài Viễn Hầu, thẳng thắn thừa nhận tất cả trước mọi người: "Đúng vậy, An nhi là con của Phó Quốc Công, Hầu gia muốn lấy lý do chưa có con để hưu thiếp thân. Thiếp thân sợ bị đ uổi ra khỏi phủ Hoài Viễn Hầu, thiếp thân nghe nói đến Bạch Vân Quan cầu con rất linh nên mới nhờ người quen giới thiệu, không ngờ lại gặp Quốc Công gia ở đó."
Thấy Ninh thị thẳng thắn thú nhận sắc mặt Phó Quốc Công lập tức thay đổi, ông ta vội vàng xua tay: "Không phải đâu, Hoài Viễn Hầu, ông nghe ta nói đã, bà ta nói lung tung đó, không hề có chuyện này."
Có chuyện này hay không, tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu rõ.
Càng toang hơn nữa, đúng lúc này Đông Lai dẫn một phụ nhân khác vào: "Hoàng Thượng, phu nhân Phó Quốc Công đã đến."
Sắc mặt Phó Quốc Công lập tức trắng bệch, chỉ mong có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Trong khi đó các đại thần đều vô cùng thích thú khi thấy cảnh tượng kỳ lạ này, ai nấy đều lộ vẻ háo hức chờ xem kịch hay.
Hồng Quốc Công còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Ôi dào ôi, ai chẳng biết Hoài Viễn Hầu ông và Phó Quốc Công thân thiết đến mức có thể mặc chung một chiếc quần, nhờ Phó Quốc Công giúp đỡ sinh một đứa con trai có làm sao đâu nhở? Đều là huynh đệ nhà mình cả, con ai mà chẳng giống nhau, đúng hem? "Giống" của ông không tốt thì mượn "giống" của Phó Quốc Công cũng là một cách hay mà. Ông cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ giữ kín chuyện này."
Giống cái quần què ấy mà giống.
Nếu giống nhau như vậy, tại sao ông không để Phó Quốc Công giúp ông con cháu đầy nhà đi?
Hoài Viễn Hầu tức muốn phát đin, ông ta chỉ vào Phó Quốc Công mắng to: "Đồ tiện nhân, gian phu dâm phụ, các người không được chít tử tế đâu."
Thấy người cùng phe quay qua cãi nhau ầm ĩ, Phó Thái Hậu vô cùng hối hận khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Bà ta lạnh mặt nói: "Đủ rồi, tất cả đều im lặng hết đi, Thừa Càn Cung là nơi tôn nghiêm, không phải nơi các ngươi có thể làm loạn. Phó Quốc Công, Hoài Viễn Hầu, hai người các ngươi thất nghi ở Thừa Càn Cung, ai gia phạt các ngươi cấm túc ba tháng, các ngươi trở về phủ tự kiểm điểm đi."
Thái Hậu muốn ém chuyện này xuống để có thời gian xoa dịu cả hai bên, tránh việc liên minh giữa hai gia tộc tan vỡ ngay bây giờ.
Cát Kinh Nghĩa chờ mãi mới có một cơ hội tốt như thế này, sao có thể bỏ qua được chứ.
Ông ta cúi người hành lễ, nói: "Thái Hậu nương nương, chi bằng chúng ta cứ nghe thử ý kiến của hai vị phu nhân đã."
Tạm thời chưa rõ thái độ của phu nhân Phó Quốc Công ra sao, nhưng hôm nay phu nhân Hoài Viễn Hầu Ninh thị đã công khai nói hết chuyện x ấ u của mình trước mặt tất cả mọi người, thấy rõ bà ta sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả, đây chính là một cửa đột phá.
Ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Thái Hậu quét tới: "Cát đại nhân đang chất vấn ai gia đấy à?"
Cát Kinh Nghĩa không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Vi thần không dám, nhưng việc này làm xáo trộn huyết mạch phủ Hoài Viễn Hầu. Chuyện liên quan đến Thế tử không còn là chuyện nhà nữa, còn phải mời Hoàng Thượng ra quyết định."
Thỉnh phong Thế tử phải xin Hoàng Đế hạ chỉ, ông ta nói không sai.
Thái Hậu không thể phản bác lại được.
Thiên Hành Đế nhìn về phía Ninh thị: "Hoài Viễn Hầu phu nhân, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
Ninh thị là một nữ nhân thông minh, nếu không bà ta không thể khôn khéo giấu giếm Hoài Viễn Hầu sinh hạ nhi tử. Bà ta nhận ra thái độ khác nhau của Thái Hậu và Hoàng Đế dành cho mình.
Hoàng Đế muốn sử dụng bà ta như một công cụ thì sao chứ? Đây chính là cơ hội của bà ta.
Nếu bà ta cứ xuất cung về nhà như thế này, thì chẳng mấy chốc cả Kinh Thành sẽ lan truyền tin bà ta bị bệnh, tiếp theo sẽ là tin bà ta qua đời vì bệnh.
Có thể sống thì ai muốn chít chứ?
Ninh thị cúi thấp đầu, khóc lóc nói: "Hoàng Thượng, thần phụ tự biết có t ội, nhưng thần phụ cũng chỉ muốn có một đứa con khỏe mạnh không phải chịu đựng nỗi đau mất con nữa. Xin Hoàng Thượng khai ân cho thần phụ và Hoài Viễn Hầu hòa ly, từ nay về sau mẫu tử chúng thần và phủ Hoài Viễn Hầu không còn liên quan gì nữa."
Đội cho ông ta một cái mũ xanh lè mà còn muốn đưa đứa con hoang kia đi sống sung sướng ở bên ngoài à, nằm mơ đi.
Hoài Viễn Hầu hung tợn trừng mắt nhìn Ninh thị: "Hoàng Thượng, tiện nhân này lén lút vụng tr ộ m với người khác, lại còn sinh ra con hoang của Phó Quốc Công, làm lẫn lộn huyết mạch Hầu phủ, đáng bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông."
Vì trút giận, ông ta cũng chẳng thèm giữ thể diện nữa, dù sao sau chuyện hôm nay cái mũ xanh của ông ta cũng không thể gỡ xuống được rồi.
Tuy nhiều đại thần có mặt ở đây không ưa Hoài Viễn Hầu, thầm mong ông ta gặp xui xẻo. Nhưng bọn họ cũng không muốn thấy Ninh thị tư thông, sinh con hoang mà vẫn bình yên vô sự. Nếu cứ để như thế, sau này thê thiếp nhà họ cũng bắt chước theo thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế Phủ Ninh Bá đứng ra nói giúp Hoài Viễn Hầu: "Hoàng Thượng, Hoài Viễn Hầu nói đúng đấy ạ, Ninh thị không tuân thủ nữ tắc, lén lút vụng trộm, cần phải bị xử phạt nghiêm khắc."
Đường Thi không thể nghe thêm nữa, tức giận thầm mắng.
【 Kao nhổ vào nhá, nữ nhân tìm nam nhân khác thì bị cho là không tuân thủ nữ tắc, không giữ đạo làm vợ. Còn nam nhân thúi liên tục nạp thêm tiểu thiếp vào phủ, còn đến thanh lâu tìm nữ nhân khác thì sao hử? Hừ, chó chê mèo lắm lông. 】
【 Phủ Ninh Bá ông cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, khi còn trẻ từng vụng trộm với tiểu thiếp của cha mình. Cha của ông mới chít ba ngày, mà ông đã làm bậy với tiểu thiếp đó trong lúc thủ linh lại còn ngay trước quan tài nữa chớ, còn dám đi nói người khác! 】
【 Nếu các ngươi đối xử với phu nhân của mình tốt hơn một chút, chung thủy hơn một chút, thì không cần phải lo lắng chuyện bị cho đội mũ xanh nữa. 】
【 Một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, chỉ biết bắt nạt nữ nhân. 】
Những lời mắng mỏ đã lên tới cổ họng rồi lại phải nuốt xuống, những người định đứng ra nói giúp giống Phủ Ninh Bá đều ngậm chặt miệng lại, họ s ợ bản thân sẽ trở thành Phủ Ninh Bá tiếp theo. Ai mà chẳng có những bí mật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng chứ?
Phủ Ninh Bá lớn tuổi rồi mà còn bị vạch trần chuyện dơ bẩn đã từng làm cách đây mấy chục năm, không thể nói được một lời nào như thể có thứ gì đó kẹt cứng trong cổ họng.
Hồng Quốc Công đồng tình (cười trên nỗi đau của người khác) vỗ lưng ông ta: "Thôi nào, ông bớt nói hai câu đi."
Phủ Ninh Bá hít thở không thông, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì có Phủ Ninh Bá đứng ra làm "hiện thân thuyết pháp*", cuối cùng không còn ai dám đứng ra nói giúp Hoài Viễn Hầu nữa, chỉ còn một mình Hoài Viễn Hầu vô năng cuồng nộ (cảm giác tức giận và bất lực).
* lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, đúng lúc này Thiên Hành Đế hỏi phu nhân Phó Quốc Công: "Đại cữu mẫu, người nghĩ sao về việc cữu cữu và phu nhân Hoài Viễn Hầu lén lút vụng trộm?"
Đường Thi ôm bụng cười to: 【 Ối dồi ôi, cẩu Hoàng Đế cũng không quá ngoo ngốc, câu này hỏi hay lắm, ta thích. 】
Ai ngờ Phó Quốc Công phu nhân lại hành lễ nói: "Hoàng Thượng, Quốc Công không đủ đức độ, nên phạt, phạt ông ta vào miếu sao chép kinh văn cầu phúc cho đợt ôn dịch lần này đi ạ."
Đường Thi ngơ ngác: 【 Không phải chứ, phu nhân Phó Quốc Công không tức giận ư? 】
【 Quào, tuyệt thế thánh mẫu đây nè, trượng phu làm loạn ở bên ngoài, nam nữ xơi hết, đến cả ca ca ruột của bà ta cũng không buông tha. Sao bà ta có thể chịu đựng được nhỉ, kiếp trước bà ta là ninja rùa đấy à? 】
Lần này các đại thần cũng thầm phụ họa theo.
Chứ còn gì nữa, chưa từng thấy nữ nhân nào "hiền lương thục đức" như vậy, thảo nào Phó Quốc Công kiêu ngạo đến thế.
Phó Quốc Công đắc ý liếc mắt nhìn về phía Hoài Viễn Hầu. Cưới thê phải cưới hiền, ông ta đã cưới được một thê tử tốt, trong Kinh Thành này làm gì có vị phu nhân nào hiền lành rộng lượng, không cãi vã không gây gổ như phu nhân của ông ta chứ.
Nhưng sau đó Phó Quốc Công không cười nổi nữa.
【 Thì ra là như thế, phu nhân Phó Quốc Công chưa bao giờ yêu Phó Quốc Công nên mới không thèm quan tâm đến việc ông ta làm gì với ai ở bên ngoài. 】
【 Trượng phu chỉ biết cho tiền lại không thèm về nhà, nuôi con trai giúp phu nhân Phó Quốc Công. Phó Quốc Công là một nam nhân tốt, ta hiểu lầm ông ta mất rồi. 】
【 Phu nhân Phó Quốc Công vẫn cao tay hơn. 】
Ý gì đây? Nuôi con trai giúp, liệu có đúng như những gì chúng ta nghĩ không?
Đây là quả táo ư?
Ngươi nói tiếp đi xem nào.
Trưởng nữ là con của thiếp thất, cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, dù đã hơn mười mấy tuổi nhưng tiểu cô nương vẫn ốm yếu như một con mèo bệnh. Trong khi đó, cậu con trai năm tuổi lại khỏe mạnh như một con hổ con.
Hoài Viễn Hầu cưng chiều cậu con trai độc nhất này như báu vật, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nói cậu con trai này là cả sinh mệnh của ông ta cũng không ngoa.
Nhưng giờ nghe nói con trai cưng là con rơi con rớt của người khác, điều tồi tệ hơn là minh hữu tốt nhất của ông ta là người âm thầm phá hoại sau lưng, làm sao ông ta có thể nhịn được chứ?
Cơn giận dữ bùng phát mạnh mẽ và không thể kiểm soát như lửa rừng, thoáng cái đã th i ê u rụi lý trí của Hoài Viễn Hầu. Ông ta xông tới đứm thẳng vào trán Phó Quốc Công: "Bản Hầu tin tưởng ngươi như thế, mà ngươi lại dám lén lút qua lại với nữ nhân đê tiện đó..."
Phó Quốc Công chột dạ, không dám oánh trả, chỉ biết né tránh.
Các đại thần khác vô cùng hả hê, oánh rất hay, oánh chớt cái đồ thích lén lút sau lưng này đi. Phó Quốc Công thật chẳng ra gì, thê thiếp trong nhà thành đàn, đã ăn chơi không kiêng kỵ lại còn ra ngoài tìm thêm, thật đáng bị oánh lắm.
Chỉ có Đường Thi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
【 X ả y ra chuyện gì thế? Tại sao lại đánh nhau rồi? 】
【 Phó Quốc Công có lỗi gì đâu? Ông ta chỉ hoàn thành giấc mộng làm cha của các ngươi thôi mà. 】
Ngươi ăn nói quái gở thế.
Các đại thần vốn đang nghi ngờ đầu mình xanh lét cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thiên Hành Đế nói nhỏ Đông Lai với một câu, Đông Lai lập tức rời khỏi Thừa Càn Cung.
Đường Thi thấy thành tựu vĩ đại của Phó Quốc Công thì không kìm được mà thán phục, đồng thời lại nhớ đến một chuyện khác.
【 Phó Quốc Công có thể quyến rũ được nhiều quý phu nhân như vậy, chắc ông ta phải đẹp trai lắm nhỉ, ta phải nhìn kỹ một chút. 】
Mọi người không nói nên lời, ngươi đã gây ra một đám cháy lớn như thế này, mà còn quan tâm đến việc Phó Quốc Công có đẹp trai hay không hả?
Nhưng những nữ nhân hậu cung có thể hiểu được sự tò mò của nàng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Quốc Công.
Mặc dù đã ở độ tuổi bốn mươi năm mươi nhưng Phó Quốc Công vẫn giữ được dáng người cao ráo, phong thái đĩnh đạc, hoàn toàn không có dấu hiệu phát tướng. Ông ta có vài nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt nhưng không làm mất đi vẻ thanh lịch và cao quý, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa vô vàn tình cảm. Làn da trắng trẻo được chăm sóc cẩn thận, có thể tưởng tượng ra hồi trẻ ông ta từng là một nam nhân phong độ đến nhường nào.
Đường Thi nuốt nước miếng: 【Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá, bảo sao đến tuổi này rồi mà ông ta vẫn quyến rũ được nhiều quý phu nhân như vậy.】
【 Gen Phó gia tốt thật, mọi vẻ đẹp đều dồn hết vào đây hay sao ấy? Nếu thế tử Hoài Viễn Hầu thừa hưởng được vẻ đẹp và khí chất của Phó Quốc Công, thì gia tộc Hoài Viễn Hầu cũng không thiệt thòi gì, coi như được cải thiện gen. 】
Cải thiện cái quái gì chớ! Ai muốn 'không thiệt thòi' kiểu này thì đi mà lấy.
Đến cả Thiên Hành Đế cũng lộ vẻ khó chịu, hắn liếc mắt nhìn các phi tần ở phía sau, nhưng ai nấy đều nhìn chằm chằm Phó Quốc Công, đôi mắt họ đều lộ vẻ tò mò, chẳng phân biệt nổi ai mới là ký chủ.
Hắn hối hận rồi, đáng ra dù không có ý định vạch trần thì hắn cũng nên tìm hiểu rõ danh tính của ký chủ mới đúng.
Đường Thi còn đang cảm thán.
【 Ái chà chà, nếu sớm biết Phó Quốc Công đẹp troai như vậy thì ta đã ngắm kỹ hơn roài, tiếc quá đi mất. Qua Qua, Phó Quốc Công quyền cao chức trọng, chắc chắn sau này sẽ thường xuyên vào cung đúng không? 】
Nàng vẫn còn nhìn chằm chằm Phó Quốc Công kia kìa.
Cát Kinh Nghĩa len lén liếc nhìn về phía Thiên Hành Đế - người đang tỏa ra khí lạnh đến tê người, âm thầm thở dài: Bà cố nội Phúc Tinh, Hoàng Thượng đang ở ngay đây, sao ngươi lại nhìn người khác nữa vậy?
Không thể chịu nổi bầu không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở như thế này nữa, Cát Kinh Nghĩa ho khan một tiếng: "Hoàng Thượng, hay là… chúng ta cho người tách bọn họ ra nhé?"
Thấy gương mặt quyến rũ của Phó Quốc Công lại bị ăn một quả đứm, Thiên Hành Đế lạnh giọng từ chối: "Không cần."
Cát Kinh Nghĩa bị từ chối phũ phàng, đành vuốt mũi im lặng lui về phía sau, không dám nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Thái Hậu không nhìn nổi nữa, mặt mày tái mét, ra lệnh cho người tách bọn họ ra.
"Các ngươi cộng lại cũng gần trăm tuổi rồi mà còn đánh nhau giữa chốn đông người, còn ra thể thống gì nữa? Dễ bị kích động như vậy, coi chừng mắc mưu kẻ gian đấy."
Thái Hậu đang ám chỉ rằng giọng nói thần bí kia đang cố ý châm ngòi ly gián, phá hoại mối quan hệ của bọn họ.
Dù sao loại chuyện này cũng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ cần không thừa nhận thì ai có thể chắc chắn rằng chuyện này có thật hay không chứ?
Nhưng vào tai Hoài Viễn Hầu lại thành Thái Hậu đang thiên vị đệ đệ của mình.
Ông ta đã cống hiến cho Phó gia bao nhiêu năm, cũng phải trả giá rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng ông ta nhận lại được cái gì? Chẳng qua chỉ là công dã tràng, cứ nghĩ đến việc sau khi ông ta qua đời, toàn bộ tài sản của phủ Hoài Viễn Hầu sẽ rơi vào tay con cháu Phó gia, ông ta lại tức đến muốn ói máo.
Cơn giận bùng lên, ông ta bắt đầu mất kiểm soát: "Phó Quốc Công, Phó Quốc Công, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Đây chính là một trong những nguồn thu lớn nhất của gia tộc, đồng thời cũng là đồng minh vững chắc nhất của Phó gia. Nếu mất đi nguồn thu này, mỗi năm bọn họ sẽ mất hàng chục vạn lượng bạc, chưa kể còn phải xây dựng mạng lưới quan hệ có được thông qua sòng bạc Trường Nhạc lại từ đầu, thiệt hại vô cùng lớn.
Tất nhiên Phó Quốc Công không muốn mọi chuyện trở thành như vậy, vội vàng can ngăn: "Hoài Viễn Hầu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, chúng ta về nhà rồi hãy nói, về nhà nói nhé."
Đám người Hồng Quốc Công thấy hai người trở mặt thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, có cảm giác như đã trả thù được.
Chỉ có Đường Thi cảm thấy tiếc nuối: 【 Chậc, đáng tiếc thật đấy, khuôn mặt kia của Phó Quốc Công chắc phải dưỡng mười ngày nửa tháng mới khỏi, hy vọng đừng để lại sẹo. Khuôn mặt đẹp như thế này mà có sẹo thì không đẹp nữa đâu. 】
Câu này quen thế nhỉ.
Thiên Hành Đế suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, lần trước khi mặt hắn bị rạch một vết nàng ấy cũng đã than thở y như vậy, thậm chí còn nói đi nói lại không chỉ một lần.
Nghĩ đến đây, Thiên Hành Đế cảm thấy trong lòng như bị đè nén, bực bội một cách khó hiểu.
Phó Quốc Công là một kẻ háo sắc chẳng thèm kiêng kỵ cái gì, làm sao có thể so sánh với hắn chứ?
Thấy sắc mặt Hoàng Đế ngày càng u ám, Cát Kinh Nghĩa thông minh rụt cổ, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống tránh bị vạ lây.
Sự thật chứng minh hành động bo bo giữ mình của ông ta là đúng đắn.
Quả nhiên, ngay sau đó, Thiên Hành Đế trách móc Phó Quốc Công: "Cữu cữu dẫn người đến cung của trẫm để t i ê u d i ệ t y êu ngh iệt cơ mà? Chuyện y êu ngh iệt chưa được xử lý xong mà cữu cữu tính đi đâu? Chẳng lẽ cữu cữu có hẹn với ai à?"
Câu cuối cùng khiến Hoài Viễn Hầu càng thêm giận dữ.
Hoài Viễn Hầu trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm Phó Quốc Công.
Phó Quốc Công cười gượng gạo, vội vàng phủ nhận: "Không phải, Hoàng Thượng nói đùa, không có chuyện đó đâu..."
"Thật à? Trẫm đã mời người đến đây cho ngươi rồi." Thiên Hành Đế cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo đến rợn người.
Nghe hắn nói vậy, mọi người vô thức nhìn về phía cửa, họ thấy thái giám dẫn một phụ nhân khoảng ba mươi bốn mươi tuổi vào trong điện. Dù không còn trẻ, nhưng bà ta sở hữu một khuôn mặt tròn trịa, da trắng mịn, đường nét trên khuôn mặt tươi tắn tạo cảm giác dễ chịu cho mọi người xung quanh.
"Thần phụ Ninh thị bái kiến Thái Hậu nương nương, bái kiến Hoàng Thượng. Thái Hậu nương nương cát tường, Hoàng Thượng vạn an."
Vừa trông thấy phụ nhân này, Hoài Viễn Hầu đã buông lời mắng chửi: "Tiện nhân, bà dám vào tận trong cung để tìm tình nhân đấy à?"
Đường Thi lập tức nhận ra thân phận của phụ nhân này, hóa ra đó là Ninh thị - phu nhân của Hoài Viễn Hầu.
Nhìn kỹ dung mạo và phong thái của Ninh thị, Đường Thi thấy bà ta hoàn toàn không giống loại người lẳng lơ và sự thật cũng đúng như vậy, Đường Thi lại thương Ninh thị hơn.
【 Thật đáng thương, một nữ nhân tốt như vậy lại lấy phải tên rác rưởi như Hoài Viễn Hầu. 】
Hoài Viễn Hầu sững sờ không thể tin vào những gì mình nghe thấy, bàn tay đang giơ lên để oánh người cũng dừng lại giữa không trung. Người vụng tr ộ m ở bên ngoài đâu phải là ông ta, tại sao ông ta lại bị gọi là đồ rác rưởi?
Ninh thị cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết ai đã lên tiếng thay bà ta. Nhưng trong cung toàn là quý nhân, bà ta không dám ngẩng đầu lên, lại không khỏi bi thương rơi nước mắt.
【 Hoài Viễn Hầu cưới mười thê thiếp, cày cấy hàng đêm, các thê thiếp của ông ta hoặc là khó mang thai, hoặc là vừa mang thai đã s ảy mất hoặc sinh non, dù sinh ra được nhưng đứa trẻ cũng ốm yếu nhiều bệnh, không sống nổi qua ba tháng. 】
【 Rõ ràng chính ông ta mới là người có vấn đề, t nh tr ng của ông ta yếu mà ông ta lại không tự nhận thức được điều này. Ngày nào cũng gi ày v ò thê thiếp, không sinh được con lại đi trách móc thê tử của mình. Liên tục đưa tiểu thiếp về phủ nhưng vẫn không có kết quả, vẫn chưa hết hy vọng, ông ta còn ép thê tử uống đủ loại thuốc kỳ quái, cuối cùng ông ta còn định dùng lý do không có con đó để hưu thê. 】
【 Ninh thị đáng thương, gả vào phủ Hoài Viễn Hầu mười mấy năm, ba lần sinh non, hai lần t ang t ử. Ngày nào cũng phải uống các loại thuốc dân gian, thân thể đang khoẻ mạnh lại bị tàn phá nhiều như vậy, còn phải đối mặt với số phận bị bỏ rơi, cuối cùng bà ta đành phải nghĩ đến biện pháp cuối cùng này. 】
【 Thì ra vấn đề là do t nh tr ng của Hoài Viễn Hầu yếu, trong khi Phó Quốc Công người ta chỉ một lần là đã thành công và sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh. Điểm này Phó Quốc Công hơn hẳn Hoài Viễn Hầu nhá, ít nhất Phó Quốc Công không để nữ nhân phải chịu nhiều đau khổ như vậy. 】
Nam nhân sợ nhất là bị so sánh, đặc biệt là về mặt sinh lý.
Hoài Viễn Hầu bị vạch trần là "không được" ngay trước mặt mọi người, mặt ông ta đen như đuýt nồi.
Chỉ có Ninh thị vừa khóc vừa cười.
Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng có người thấu hiểu nỗi khổ của bà ta, cũng có người lên tiếng vì bà ta.
Bà ta cung kính dập đầu ba lần: "Tạ ơn quý nhân!"
Thiên Hành Đế lạnh nhạt nói: "Ninh thị, bình thân."
Ninh thị đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy chủ nhân của giọng nói kia, thì có chút thất vọng.
Bà ta đứng thẳng lưng, nhìn thằng vào đôi mắt đỏ ngầu căm hựn của Hoài Viễn Hầu, thẳng thắn thừa nhận tất cả trước mọi người: "Đúng vậy, An nhi là con của Phó Quốc Công, Hầu gia muốn lấy lý do chưa có con để hưu thiếp thân. Thiếp thân sợ bị đ uổi ra khỏi phủ Hoài Viễn Hầu, thiếp thân nghe nói đến Bạch Vân Quan cầu con rất linh nên mới nhờ người quen giới thiệu, không ngờ lại gặp Quốc Công gia ở đó."
Thấy Ninh thị thẳng thắn thú nhận sắc mặt Phó Quốc Công lập tức thay đổi, ông ta vội vàng xua tay: "Không phải đâu, Hoài Viễn Hầu, ông nghe ta nói đã, bà ta nói lung tung đó, không hề có chuyện này."
Có chuyện này hay không, tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu rõ.
Càng toang hơn nữa, đúng lúc này Đông Lai dẫn một phụ nhân khác vào: "Hoàng Thượng, phu nhân Phó Quốc Công đã đến."
Sắc mặt Phó Quốc Công lập tức trắng bệch, chỉ mong có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Trong khi đó các đại thần đều vô cùng thích thú khi thấy cảnh tượng kỳ lạ này, ai nấy đều lộ vẻ háo hức chờ xem kịch hay.
Hồng Quốc Công còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Ôi dào ôi, ai chẳng biết Hoài Viễn Hầu ông và Phó Quốc Công thân thiết đến mức có thể mặc chung một chiếc quần, nhờ Phó Quốc Công giúp đỡ sinh một đứa con trai có làm sao đâu nhở? Đều là huynh đệ nhà mình cả, con ai mà chẳng giống nhau, đúng hem? "Giống" của ông không tốt thì mượn "giống" của Phó Quốc Công cũng là một cách hay mà. Ông cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ giữ kín chuyện này."
Giống cái quần què ấy mà giống.
Nếu giống nhau như vậy, tại sao ông không để Phó Quốc Công giúp ông con cháu đầy nhà đi?
Hoài Viễn Hầu tức muốn phát đin, ông ta chỉ vào Phó Quốc Công mắng to: "Đồ tiện nhân, gian phu dâm phụ, các người không được chít tử tế đâu."
Thấy người cùng phe quay qua cãi nhau ầm ĩ, Phó Thái Hậu vô cùng hối hận khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Bà ta lạnh mặt nói: "Đủ rồi, tất cả đều im lặng hết đi, Thừa Càn Cung là nơi tôn nghiêm, không phải nơi các ngươi có thể làm loạn. Phó Quốc Công, Hoài Viễn Hầu, hai người các ngươi thất nghi ở Thừa Càn Cung, ai gia phạt các ngươi cấm túc ba tháng, các ngươi trở về phủ tự kiểm điểm đi."
Thái Hậu muốn ém chuyện này xuống để có thời gian xoa dịu cả hai bên, tránh việc liên minh giữa hai gia tộc tan vỡ ngay bây giờ.
Cát Kinh Nghĩa chờ mãi mới có một cơ hội tốt như thế này, sao có thể bỏ qua được chứ.
Ông ta cúi người hành lễ, nói: "Thái Hậu nương nương, chi bằng chúng ta cứ nghe thử ý kiến của hai vị phu nhân đã."
Tạm thời chưa rõ thái độ của phu nhân Phó Quốc Công ra sao, nhưng hôm nay phu nhân Hoài Viễn Hầu Ninh thị đã công khai nói hết chuyện x ấ u của mình trước mặt tất cả mọi người, thấy rõ bà ta sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả, đây chính là một cửa đột phá.
Ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Thái Hậu quét tới: "Cát đại nhân đang chất vấn ai gia đấy à?"
Cát Kinh Nghĩa không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Vi thần không dám, nhưng việc này làm xáo trộn huyết mạch phủ Hoài Viễn Hầu. Chuyện liên quan đến Thế tử không còn là chuyện nhà nữa, còn phải mời Hoàng Thượng ra quyết định."
Thỉnh phong Thế tử phải xin Hoàng Đế hạ chỉ, ông ta nói không sai.
Thái Hậu không thể phản bác lại được.
Thiên Hành Đế nhìn về phía Ninh thị: "Hoài Viễn Hầu phu nhân, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
Ninh thị là một nữ nhân thông minh, nếu không bà ta không thể khôn khéo giấu giếm Hoài Viễn Hầu sinh hạ nhi tử. Bà ta nhận ra thái độ khác nhau của Thái Hậu và Hoàng Đế dành cho mình.
Hoàng Đế muốn sử dụng bà ta như một công cụ thì sao chứ? Đây chính là cơ hội của bà ta.
Nếu bà ta cứ xuất cung về nhà như thế này, thì chẳng mấy chốc cả Kinh Thành sẽ lan truyền tin bà ta bị bệnh, tiếp theo sẽ là tin bà ta qua đời vì bệnh.
Có thể sống thì ai muốn chít chứ?
Ninh thị cúi thấp đầu, khóc lóc nói: "Hoàng Thượng, thần phụ tự biết có t ội, nhưng thần phụ cũng chỉ muốn có một đứa con khỏe mạnh không phải chịu đựng nỗi đau mất con nữa. Xin Hoàng Thượng khai ân cho thần phụ và Hoài Viễn Hầu hòa ly, từ nay về sau mẫu tử chúng thần và phủ Hoài Viễn Hầu không còn liên quan gì nữa."
Đội cho ông ta một cái mũ xanh lè mà còn muốn đưa đứa con hoang kia đi sống sung sướng ở bên ngoài à, nằm mơ đi.
Hoài Viễn Hầu hung tợn trừng mắt nhìn Ninh thị: "Hoàng Thượng, tiện nhân này lén lút vụng tr ộ m với người khác, lại còn sinh ra con hoang của Phó Quốc Công, làm lẫn lộn huyết mạch Hầu phủ, đáng bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông."
Vì trút giận, ông ta cũng chẳng thèm giữ thể diện nữa, dù sao sau chuyện hôm nay cái mũ xanh của ông ta cũng không thể gỡ xuống được rồi.
Tuy nhiều đại thần có mặt ở đây không ưa Hoài Viễn Hầu, thầm mong ông ta gặp xui xẻo. Nhưng bọn họ cũng không muốn thấy Ninh thị tư thông, sinh con hoang mà vẫn bình yên vô sự. Nếu cứ để như thế, sau này thê thiếp nhà họ cũng bắt chước theo thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế Phủ Ninh Bá đứng ra nói giúp Hoài Viễn Hầu: "Hoàng Thượng, Hoài Viễn Hầu nói đúng đấy ạ, Ninh thị không tuân thủ nữ tắc, lén lút vụng trộm, cần phải bị xử phạt nghiêm khắc."
Đường Thi không thể nghe thêm nữa, tức giận thầm mắng.
【 Kao nhổ vào nhá, nữ nhân tìm nam nhân khác thì bị cho là không tuân thủ nữ tắc, không giữ đạo làm vợ. Còn nam nhân thúi liên tục nạp thêm tiểu thiếp vào phủ, còn đến thanh lâu tìm nữ nhân khác thì sao hử? Hừ, chó chê mèo lắm lông. 】
【 Phủ Ninh Bá ông cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, khi còn trẻ từng vụng trộm với tiểu thiếp của cha mình. Cha của ông mới chít ba ngày, mà ông đã làm bậy với tiểu thiếp đó trong lúc thủ linh lại còn ngay trước quan tài nữa chớ, còn dám đi nói người khác! 】
【 Nếu các ngươi đối xử với phu nhân của mình tốt hơn một chút, chung thủy hơn một chút, thì không cần phải lo lắng chuyện bị cho đội mũ xanh nữa. 】
【 Một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, chỉ biết bắt nạt nữ nhân. 】
Những lời mắng mỏ đã lên tới cổ họng rồi lại phải nuốt xuống, những người định đứng ra nói giúp giống Phủ Ninh Bá đều ngậm chặt miệng lại, họ s ợ bản thân sẽ trở thành Phủ Ninh Bá tiếp theo. Ai mà chẳng có những bí mật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng chứ?
Phủ Ninh Bá lớn tuổi rồi mà còn bị vạch trần chuyện dơ bẩn đã từng làm cách đây mấy chục năm, không thể nói được một lời nào như thể có thứ gì đó kẹt cứng trong cổ họng.
Hồng Quốc Công đồng tình (cười trên nỗi đau của người khác) vỗ lưng ông ta: "Thôi nào, ông bớt nói hai câu đi."
Phủ Ninh Bá hít thở không thông, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì có Phủ Ninh Bá đứng ra làm "hiện thân thuyết pháp*", cuối cùng không còn ai dám đứng ra nói giúp Hoài Viễn Hầu nữa, chỉ còn một mình Hoài Viễn Hầu vô năng cuồng nộ (cảm giác tức giận và bất lực).
* lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, đúng lúc này Thiên Hành Đế hỏi phu nhân Phó Quốc Công: "Đại cữu mẫu, người nghĩ sao về việc cữu cữu và phu nhân Hoài Viễn Hầu lén lút vụng trộm?"
Đường Thi ôm bụng cười to: 【 Ối dồi ôi, cẩu Hoàng Đế cũng không quá ngoo ngốc, câu này hỏi hay lắm, ta thích. 】
Ai ngờ Phó Quốc Công phu nhân lại hành lễ nói: "Hoàng Thượng, Quốc Công không đủ đức độ, nên phạt, phạt ông ta vào miếu sao chép kinh văn cầu phúc cho đợt ôn dịch lần này đi ạ."
Đường Thi ngơ ngác: 【 Không phải chứ, phu nhân Phó Quốc Công không tức giận ư? 】
【 Quào, tuyệt thế thánh mẫu đây nè, trượng phu làm loạn ở bên ngoài, nam nữ xơi hết, đến cả ca ca ruột của bà ta cũng không buông tha. Sao bà ta có thể chịu đựng được nhỉ, kiếp trước bà ta là ninja rùa đấy à? 】
Lần này các đại thần cũng thầm phụ họa theo.
Chứ còn gì nữa, chưa từng thấy nữ nhân nào "hiền lương thục đức" như vậy, thảo nào Phó Quốc Công kiêu ngạo đến thế.
Phó Quốc Công đắc ý liếc mắt nhìn về phía Hoài Viễn Hầu. Cưới thê phải cưới hiền, ông ta đã cưới được một thê tử tốt, trong Kinh Thành này làm gì có vị phu nhân nào hiền lành rộng lượng, không cãi vã không gây gổ như phu nhân của ông ta chứ.
Nhưng sau đó Phó Quốc Công không cười nổi nữa.
【 Thì ra là như thế, phu nhân Phó Quốc Công chưa bao giờ yêu Phó Quốc Công nên mới không thèm quan tâm đến việc ông ta làm gì với ai ở bên ngoài. 】
【 Trượng phu chỉ biết cho tiền lại không thèm về nhà, nuôi con trai giúp phu nhân Phó Quốc Công. Phó Quốc Công là một nam nhân tốt, ta hiểu lầm ông ta mất rồi. 】
【 Phu nhân Phó Quốc Công vẫn cao tay hơn. 】
Ý gì đây? Nuôi con trai giúp, liệu có đúng như những gì chúng ta nghĩ không?
Đây là quả táo ư?
Ngươi nói tiếp đi xem nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.