Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 9:
Hồng Diệp Tự Hỏa
25/09/2024
Đường Thi cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa, nàng tựa lưng vào ghế ngồi, điên cuồng cà khịa cùng với Qua Qua.
【Tên cẩu Hoàng Đế lại phát điên cái gì thế hả? Sáng sớm tinh mơ đã triệu tập các phi tần đến đây ăn không ngồi chờ.】
Mới giờ thìn (7h-9h sáng) đã có thái giám tới cửa tuyên chỉ, lôi nàng ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Qua Qua nhắc nhở:【Ký chủ ơi, các triều thần thức dậy vào giờ dần (3h-5h sáng), còn Hoàng Thượng trước giờ mão hai khắc (5h30 sáng) đã phải rời giường thay y phục, giờ mão hai khắc đã bắt đầu lâm triều.】
【Năm sáu giờ sáng đã dậy đi họp, hắn còn biến thái hơn cả Chu Bái Bì*. Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến các phi tần chứ? Chẳng lẽ cẩu Hoàng Đế không thích thấy các phi tử có thể ngủ đến khi nào muốn dậy thì mới dậy à?】
*Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bá trong truyện Nửa Đêm Gà Gáy. Trong truyện, vì Chu Bái Bì muốn bóc lột người làm nên đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc bọn họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động, trong khế ước bán thân có quy định là gà gáy phải rời giường làm việc. Bái bì ở đây còn có nghĩa là lột da.
Bên ngoài Thừa Càn Cung lập tức truyền đến tiếng ho khan.
Âm thanh rất lớn khiến mấy phi tần đều đứng dậy.
Thục Phi phe phẩy quạt tròn đi đến cửa thiên điện, thấy Thiên Hành Đế dẫn theo mấy vị đại thần đi tới, nàng ta vội vàng bước đến tìm cảm giác tồn tại: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc.”
Nàng ta đã đứng ra thì những người khác không thể tiếp tục ngồi được nữa.
Đường Thi đành phải đi theo ra cửa hành lễ.
Thiên Hành Đế dừng bước, khẽ gật đầu: “Ái phi bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Thục Phi cười dịu dàng, đứng dậy.
Đường Thi trốn ở sau lưng nàng ta cũng theo đó mà đứng thẳng dậy, nàng nhìn ra ngoài bằng ánh mắt tò mò.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, nàng đã thấy hối hận.
【U là trời, Qua Qua, sao ngươi không nói cho ta biết Hoàng Đế đã bị h.ủy dung rồi thế? Nếu ta mà biết khuôn mặt đẹp trai đó đã biến thành đầu heo, thì chắc chắn ta sẽ không nhìn đâu.】
Qua Qua không phục:【Ký chủ, rõ ràng tối hôm qua ta đã nói cho ngươi biết chuyện Hoàng Đế bị thương rồi, trên mặt còn bị mảnh sứ vỡ cứa vào mà.】
【Nhưng ngươi có nói hắn biến thành như thế này đâu. Trời ạ, hắn đã mang gương mặt sưng như đầu heo đó lên triều á? Quá ghê gớm. Nếu mặt ta mà bị sưng thành như vậy thì trước khi vết thương lành, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài gặp người đâu.】
Qua Qua an ủi nàng:【Ký chủ, hắn chỉ bị thương thôi, qua một thời gian nữa hắn sẽ khỏi ngay ấy mà.】
Đường Thi vẫn cảm thấy tiếc nuối:【Một khuôn mặt đẹp như vậy, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng nõn mịn màng như mấy tiểu th.ịt tươi, ngũ quan tuấn tú lại không mất đi khí khái, cộng thêm cả vẻ cao quý uy nghiêm bẩm sinh nữa. Đáng tiếc thật đấy, không biết có để lại sẹo không nữa, tại sao một người đẹp trai như vậy lại bị h.ủy dung chứ, đáng thương quá đi mất.】
Ngay cả khi không nhìn thấy người đó là ai, cũng có thể nghe thấy sự đ a u lòng từ trong giọng nói của nàng.
Các đại thần cẩn thận liếc nhìn Hoàng Đế, không dám thở mạnh.
Thiên Hành Đế tức đến mức suýt chút nữa thì bật cười, chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà, thật nông cạn!
Hắn thu hồi ánh mắt không nói một lời, dẫn các đại thần vào Ngự Thư Phòng.
Tâm trạng của Thục Phi và mấy người khác có chút thấp thỏm, mới sáng sớm mà giọng nói này đã m.ắng Hoàng Thượng rồi, còn dám chê Hoàng Thượng x.ấu nữa chứ. Đã thế lại còn bị Hoàng Thượng nghe thấy, liệu Hoàng Thượng có giận cá ch.ém thớt trút giận lên người các nàng không?
Đường Thi lại đang suy nghĩ đến một chuyện khác, nàng lặng lẽ chọc Chu Tài nhân cũng không có cảm giác tồn tại giống như nàng, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào chúng ta mới được về vậy?”
Chu Tài nhân như thể bị bỏng, đột nhiên nàng ta rụt khuỷu tay bị Đường Thi chạm vào, còn lùi về phía sau hai bước, cụp mắt lắc đầu: “Không biết.”
Haiz, sao Chu Tài nhân còn nhát gan hơn cả nàng vậy cà, chỉ mới chạm vào cánh tay một chút thôi mà, tránh xa như vậy làm gì.
Đường Thi phiền muộn thở dài, vì Hoàng Đế không cho các nàng về nên các nàng đành phải ngồi xuống một lần nữa.
May mà lần này Đông Lai cho người mang một ít điểm tâm, trái cây đến, cũng có thể giải khuây.
Không chỉ có mình Đường Thi cảm thấy tò mò, An Tần cũng liếc mắt nhìn về phía Ngự Thư Phòng hỏi: “Thục Phi nương nương, ngài có biết vì sao hôm nay Hoàng Thượng lại gọi chúng ta đến đây không?”
Thục Phi cũng không biết: “Có lẽ là có việc gì đó. Dù sao chúng ta ở trong cung của mình cũng cần tìm việc gì đó để làm cho đỡ buồn, đến Thừa Càn Cung vừa có thể bầu bạn bên cạnh Hoàng Thượng vừa có thể bồi dưỡng tình cảm với các vị muội muội, chẳng phải là đẹp cả đôi đường ư?”
Đường Thi c.ắn một miếng bánh quế thơm ngọt ngào, ch.ửi thầm.
【Ngày hôm qua chưa gặp mặt, đến hôm nay cũng chỉ được nhìn thoáng qua từ xa, mà dám nói là bầu bạn bên cạnh á? Nàng ta nói như vậy làm ta không biết nghĩa của chữ "bầu bạn bên cạnh" này luôn nè, Thục Phi biết cách ăn nói thật đấy.】
Thục Phi siết chặt lấy chiếc quạt, nàng ta vô cùng hối hận vì đã nói câu đó.
Các phi tần khác thấy Thục Phi bị bẽ mặt, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa, họ s.ợ bản thân mình cũng bị người ta bóc trần mọi tính toán trước mặt mọi người, như thế thì mất mặt lắm.
Cũng may Đường Thi không quá chú ý đến Thục Phi.
Nàng đang tám chuyện với Qua Qua, về những chuyện x.ảy ra trong buổi triều sớm hôm nay.
【Phó Quốc công chỉ bị phạt bổng lộc ba tháng, chỉ bị ăn mắng một trận là xong rồi á?】
【Chuyện của ông ta và phu thê Dư Ôn có chứng cứ x.ác thực, phu nhân của Dư Ôn còn ch.ết ngay trước cửa nhà ông ta.】
【Hơn nữa, ta có thể khẳng định ông ta không chỉ nhận hối lộ của một mình Dư Ôn thôi đâu.】
【Xem ra ngôi vị Hoàng Đế của tên cẩu Hoàng Đế kia vẫn chưa đủ vững, trước mắt vẫn chưa thể làm gì gốc đại thụ Phó gia này."
...
Bốn người Thục Phi bất giác nắm chặt lấy khăn tay, đây là thứ mà các nàng có thể nghe được ư?
Nhưng tim ai nấy đều đập nhanh hơn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
Qua Qua:【Cũng không hẳn là vậy. Sáng nay trước khi vào triều, Phó Quốc công đã lặng lẽ dâng cho Hoàng Đế năm mươi vạn lượng bạc.】
Đường Thi vô cùng ngạc nhiên:【Hoàng Đế mà cũng bị tiền tài mua chuộc à? Dưới bầu trời này, có mảnh đất nào không phải là đất của Thiên tử, khắp thiên hạ này đều là của ngài ấy cơ mà?】
Qua Qua:【Mấy cái trong TV đều là l.ừa g.ạt người xem, nên ngươi xem ít thôi. Sùng Trinh kêu gọi các đại thần quyên tiền đánh giặc, động viên rất nhiều lần, tổng cộng chỉ có một trăm vạn lượng. Lúc bắt bọn họ bỏ tiền túi ra để bảo vệ đất nước, ai cũng keo kiệt khóc lóc kể khổ.】
【Nhưng đến khi ch.ém đầu Lý Tự Thành lại lục soát được hơn bảy ngàn vạn lượng, bằng thu nhập của cả đại Minh bao nhiêu năm. Có khi một số đại thần xuất thân từ thế gia còn giàu hơn cả Hoàng Đế ấy chứ.】
Đường Thi tranh thủ lật xem tin nóng.
【Vậy tiền của hoàng thất tiêu đi đâu hết rồi? Ối dồi ôi, Tiên Đế đúng là phá gia chi tử mà, ông ta cho xây tận bốn cái hành cung. Ông ta bắt đầu xây dựng lăng mộ từ lúc mới lên ngôi, xây liên tục ba mươi năm, năm nào cũng bổ sung thêm tiền, kho riêng của hoàng thất không đủ thì đòi tiền của Hộ bộ. Chỉ riêng đồ tùy táng bằng vàng đã lên đến năm vạn lượng, hai triệu quan tiền đồng chất thành một núi nhỏ, ngoài ra còn có hơn vạn món đồ tùy táng nữa… Nhiều tiền quá đi mất, ta cũng muốn làm Mạc Kim giáo úy*."
*Mạc Kim giáo úy: tên gọi dành cho những kẻ cướp mộ ở Trung Quốc cổ đại. Chuyên cướp mộ để kiếm tiền bổ sung cho quân đội (Theo baidu)
Qua Qua còn tưởng thật:【Ta biết lối vào lăng mộ của ông ta ở đâu đấy.】
Đường Thi dở khóc dở cười:【Đùa tí thôi mà, ta là thanh niên xã hội chủ nghĩa lớn lên dưới lá cờ đỏ, sẽ không làm mấy chuyện tr.ộm cắp như vậy đâu.】
【Người nghèo chí ngắn, ngay cả Hoàng Đế cũng không may mắn tránh khỏi. Tiên Đế băng hà để lại một đống đổ nát, năm nay Bình Châu lại gặp trận hạn hán trăm năm hiếm gặp, đồng ruộng khô nứt, nông dân mất mùa. Chỉ riêng việc cứu trợ thiên tai, phái binh đi t.iêu d.iệt giặc cỏ thổ phỉ ở địa phương, trấn áp khởi nghĩa nông dân thôi đã tiêu tốn của triều đình hơn một trăm vạn lượng bạc. Hiện tại Hộ bộ vẫn trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi, cộng thêm chi tiêu mỗi tháng không phải là một con số nhỏ nữa, thảo nào Hoàng Đế phải cúi đầu vì năm mươi vạn lượng bạc đó.】
Hộ bộ Thượng thư nhẹ nhàng lau khóe mắt, đáy mắt ẩn hiện những giọt nước mắt, Hoàng Thượng quá khó khăn, Hộ bộ bọn họ cũng quá khó khăn rồi.
Người bí ẩn này cũng tốt thật, có thể hiểu được khó khăn của bọn họ.
Sắc mặt của Hoàng Đế cũng dịu đi đôi chút, mặc dù nữ tử này có phần to gan lớn mật, ăn nói không biết kiêng nể gì, nhưng nàng ta hiểu rõ vấn đề, đôi khi cũng có những lời nhận xét khá là sâu sắc.
Nhưng sau đó hắn muốn rút lại lời nhận xét này ngay.
Bởi vì Đường Thi lại nói:【Ai da, Hoàng Đế thiếu tiền, mà Phó gia lại có tiền như vậy, tại sao Phó gia không bỏ tiền ra mua cho Phó Thiên Thiên một vị phân trong hậu cung nhỉ?】
Qua Qua:【Ký chủ ơi, ngươi nói như vậy thì khác gì nói Hoàng Đế là kỹ nam trong lầu xanh đâu?】
Đường Thi:【Vậy cũng được mà, ít ra "khách hàng" của hắn toàn là nữ tử trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng săn sóc. Hơn nữa khi hắn cưới các phi tần khác còn phải bỏ tiền ra thưởng đồ này nọ, cưới nữ nhi Phó gia thì có thể nhận được một khoản tiền, cũng lãi mà. Dù sao thì ngài ấy cũng có rất nhiều phi tần, cưới ai mà chẳng được, ai có tiền thì cưới người đó thôi.】
Qua Qua:【Ký chủ, ngươi thật thông minh. Đây cũng là một cách kiếm tiền, hậu cung còn trống khá nhiều vị trí, ai muốn tiến cung thì phải tốn tiền, ai bỏ được nhiều tiền hơn thì được vị phân cao hơn.】
【Có đạo lý, sau này thị tẩm cũng có thể làm thành buổi đấu giá, ai ra giá cao hơn thì buổi tối hôm đó Hoàng Đế sẽ lật thẻ bài của người đó. Như vậy các phi tần cũng không cần giở thủ đoạn để tranh sủng nữa, mọi người cùng cố gắng kiếm tiền đi.】
Các đại thần không dám thở mạnh, họ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế tức đến mức bật cười.
Nhưng trước khi chưa nắm rõ tình hình của đối phương, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, tuy bình thường một người một Qua Qua này rất vô lý, nhưng cũng thực sự cung cấp cho hắn khá nhiều tin tức có ích.
Thiên Hành Đế bình tĩnh nói: “Tiếp tục đi.”
Đường Thi và Qua Qua ăn nói xà lơ một lúc, rồi lại dần dần quay lại chủ đề về Phó gia.
【Dễ dàng bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc để mua bình an, ta muốn biết rốt cuộc Phó gia có bao nhiêu tiền.】
【U là trời, lóe mù mắt toai. Ở kinh thành, Phó gia có một trăm bốn mươi lăm cửa hàng, hơn ba nghìn mẫu ruộng, mười hai tòa nhà. Ngoài những tài sản này Phó gia còn xây ba mật thất ở nhà chính và biệt viện, bên trong chứa đầy vàng bạc. Hơn nữa còn có một tòa Đa Bảo Các cao hai tầng rộng hơn một nghìn mét vuông, trong đó được cất chứa nào là đồ cổ, sách cổ, tranh cổ quý hiếm,... còn có rất nhiều đồ vật quý giá có tiền cũng không thể mua được. Hoá ra người ta thật sự có núi vàng núi bạc đấy.】
Qua Qua cũng hâm mộ:【Hơn nữa đây là số tiền Phó gia tích góp được sau hai mươi ba năm thôi á. Trước đó Phó gia cũng chỉ là quan tứ phẩm ở kinh thành, có một tòa nhà ba viện cộng thêm một vài người hầu. Mãi đến khi tỷ muội Phó Thái Hậu vào cung, người này được sủng ái hơn người kia, địa vị của Phó gia cũng tăng lên theo. Tiên Đế sủng ái Phó Thái Hậu, đầu tiên phong tước vị Bá Gia cho lão gia tử Phó gia, sau đó lại phong làm Quốc Công, các loại ban thưởng đến như nước chảy, người bên ngoài cũng đến tặng lễ để nịnh bợ.】
Đường Thi cảm thán:【Thảo nào các phi tử lại dùng mọi thủ đoạn để tranh sủng, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Thứ các nàng tranh giành không phải là quả dưa chuột th.ối dưới h.áng của Hoàng Đế, các nàng tranh giành vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị.】
【Trước kia là ta hạn hẹp, cứ tưởng các nàng tranh giành nam nhân thật, thực ra các nàng chỉ đang chuyên tâm gây dựng sự nghiệp. Cái gì mà tranh giành tình cảm, hãm hại cung đấu, đó đều là thủ đoạn để gây dựng sự nghiệp mà thôi.】
Các đại thần cảm thấy áp suất thấp tỏa ra từ trên đầu Hoàng Đế, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Cô nương ơi, thật ra cô nương có thể tiếp tục đào bới xem Phó gia có bao nhiêu bạc và ng.uồn gốc của số bạc này ở đâu cơ mà. Đừng động tí lại lôi Hoàng Thượng ra để châm chọc như thế chứ, nếu cô nương muốn châm chọc Hoàng Thượng thì đợi bọn họ đi rồi hẵng nói có được không?
Các phi tử cũng hơi xấu hổ, nhưng lại có chút vui vẻ.
Cuối cùng cũng có người hiểu cho các nàng rồi, nếu như các nàng không tranh không đ.oạt, không được Hoàng Thượng sủng ái thì sẽ bị những kẻ coi trọng danh lợi đó d.ẫm đ.ạp, thậm chí đến cả cung nữ, thái giám, quản sự trong cung cũng có thể l.ừa g.ạt các nàng.
Muốn sống một cuộc sống an ổn, muốn được người khác tôn trọng thì phải tranh giành.
Đường Thi không để ý đến phản ứng phức tạp của mọi người, nàng vẫn đang đắm chìm trong sự giàu có của Phó gia. Nàng lặng lẽ bấm tay tính toán một lúc lâu, vẫn không thể tính ra rốt cuộc Phó gia có bao nhiêu bạc.
【Phó gia có nhiều tiền như vậy, hẳn là người giàu nhất kinh thành rồi nhỉ?】
Qua Qua:【Không biết được, có rất nhiều đồ cổ, bản vẽ của danh họa không thể định giá được, nhưng có vài nhà trong nhà có hơn trăm vạn lượng bạc trắng đấy.】
Đường Thi lười biếng hỏi qua loa:【Còn có những ai á?】
Qua Qua:【An gia An Viễn Hầu nè, hiện có hơn ba trăm vạn lượng bạc, An Nhạc Bá cũng có hơn ba trăm vạn lượng bạc… Đông Bình Quận vương cũng có gần hai trăm vạn lượng bạc.】
Ngoài Phó gia và Đông Bình Quận vương, Đường Thi chưa từng nghe đến những nhà khác.
Nàng tặc lưỡi:【Đông Bình Quận vương giàu phết nhở, chỉ tính riêng số bạc hiện có đã gần hai trăm vạn lượng, nếu tính thêm các loại đất đai, cửa hàng, nhà cửa, mỏ quặng, v.v., chẳng phải sẽ tăng thêm vài trăm vạn lượng bạc nữa hay sao. Nếu xử lý ông ta, tịch thu gia sản, thì sẽ có ngay mấy trăm vạn lượng bạc nữa đấy. Ái chà chà, thảo nào Hoàng Đế thích tịch thu gia sản như vậy, đây là một cách làm giàu đấy.】
Đây là một cách hay!
Hai mắt Thiên Hành Đế và Hộ bộ Thượng thư đều sáng rực lên, họ đồng loạt nhìn về phía Hình bộ Thượng thư: “Cát Thượng thư, vụ án hái hoa tặc ở thành Đông tra xét đến đâu rồi?”
【Tên cẩu Hoàng Đế lại phát điên cái gì thế hả? Sáng sớm tinh mơ đã triệu tập các phi tần đến đây ăn không ngồi chờ.】
Mới giờ thìn (7h-9h sáng) đã có thái giám tới cửa tuyên chỉ, lôi nàng ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Qua Qua nhắc nhở:【Ký chủ ơi, các triều thần thức dậy vào giờ dần (3h-5h sáng), còn Hoàng Thượng trước giờ mão hai khắc (5h30 sáng) đã phải rời giường thay y phục, giờ mão hai khắc đã bắt đầu lâm triều.】
【Năm sáu giờ sáng đã dậy đi họp, hắn còn biến thái hơn cả Chu Bái Bì*. Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến các phi tần chứ? Chẳng lẽ cẩu Hoàng Đế không thích thấy các phi tử có thể ngủ đến khi nào muốn dậy thì mới dậy à?】
*Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bá trong truyện Nửa Đêm Gà Gáy. Trong truyện, vì Chu Bái Bì muốn bóc lột người làm nên đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc bọn họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động, trong khế ước bán thân có quy định là gà gáy phải rời giường làm việc. Bái bì ở đây còn có nghĩa là lột da.
Bên ngoài Thừa Càn Cung lập tức truyền đến tiếng ho khan.
Âm thanh rất lớn khiến mấy phi tần đều đứng dậy.
Thục Phi phe phẩy quạt tròn đi đến cửa thiên điện, thấy Thiên Hành Đế dẫn theo mấy vị đại thần đi tới, nàng ta vội vàng bước đến tìm cảm giác tồn tại: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc.”
Nàng ta đã đứng ra thì những người khác không thể tiếp tục ngồi được nữa.
Đường Thi đành phải đi theo ra cửa hành lễ.
Thiên Hành Đế dừng bước, khẽ gật đầu: “Ái phi bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Thục Phi cười dịu dàng, đứng dậy.
Đường Thi trốn ở sau lưng nàng ta cũng theo đó mà đứng thẳng dậy, nàng nhìn ra ngoài bằng ánh mắt tò mò.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, nàng đã thấy hối hận.
【U là trời, Qua Qua, sao ngươi không nói cho ta biết Hoàng Đế đã bị h.ủy dung rồi thế? Nếu ta mà biết khuôn mặt đẹp trai đó đã biến thành đầu heo, thì chắc chắn ta sẽ không nhìn đâu.】
Qua Qua không phục:【Ký chủ, rõ ràng tối hôm qua ta đã nói cho ngươi biết chuyện Hoàng Đế bị thương rồi, trên mặt còn bị mảnh sứ vỡ cứa vào mà.】
【Nhưng ngươi có nói hắn biến thành như thế này đâu. Trời ạ, hắn đã mang gương mặt sưng như đầu heo đó lên triều á? Quá ghê gớm. Nếu mặt ta mà bị sưng thành như vậy thì trước khi vết thương lành, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài gặp người đâu.】
Qua Qua an ủi nàng:【Ký chủ, hắn chỉ bị thương thôi, qua một thời gian nữa hắn sẽ khỏi ngay ấy mà.】
Đường Thi vẫn cảm thấy tiếc nuối:【Một khuôn mặt đẹp như vậy, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng nõn mịn màng như mấy tiểu th.ịt tươi, ngũ quan tuấn tú lại không mất đi khí khái, cộng thêm cả vẻ cao quý uy nghiêm bẩm sinh nữa. Đáng tiếc thật đấy, không biết có để lại sẹo không nữa, tại sao một người đẹp trai như vậy lại bị h.ủy dung chứ, đáng thương quá đi mất.】
Ngay cả khi không nhìn thấy người đó là ai, cũng có thể nghe thấy sự đ a u lòng từ trong giọng nói của nàng.
Các đại thần cẩn thận liếc nhìn Hoàng Đế, không dám thở mạnh.
Thiên Hành Đế tức đến mức suýt chút nữa thì bật cười, chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà, thật nông cạn!
Hắn thu hồi ánh mắt không nói một lời, dẫn các đại thần vào Ngự Thư Phòng.
Tâm trạng của Thục Phi và mấy người khác có chút thấp thỏm, mới sáng sớm mà giọng nói này đã m.ắng Hoàng Thượng rồi, còn dám chê Hoàng Thượng x.ấu nữa chứ. Đã thế lại còn bị Hoàng Thượng nghe thấy, liệu Hoàng Thượng có giận cá ch.ém thớt trút giận lên người các nàng không?
Đường Thi lại đang suy nghĩ đến một chuyện khác, nàng lặng lẽ chọc Chu Tài nhân cũng không có cảm giác tồn tại giống như nàng, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào chúng ta mới được về vậy?”
Chu Tài nhân như thể bị bỏng, đột nhiên nàng ta rụt khuỷu tay bị Đường Thi chạm vào, còn lùi về phía sau hai bước, cụp mắt lắc đầu: “Không biết.”
Haiz, sao Chu Tài nhân còn nhát gan hơn cả nàng vậy cà, chỉ mới chạm vào cánh tay một chút thôi mà, tránh xa như vậy làm gì.
Đường Thi phiền muộn thở dài, vì Hoàng Đế không cho các nàng về nên các nàng đành phải ngồi xuống một lần nữa.
May mà lần này Đông Lai cho người mang một ít điểm tâm, trái cây đến, cũng có thể giải khuây.
Không chỉ có mình Đường Thi cảm thấy tò mò, An Tần cũng liếc mắt nhìn về phía Ngự Thư Phòng hỏi: “Thục Phi nương nương, ngài có biết vì sao hôm nay Hoàng Thượng lại gọi chúng ta đến đây không?”
Thục Phi cũng không biết: “Có lẽ là có việc gì đó. Dù sao chúng ta ở trong cung của mình cũng cần tìm việc gì đó để làm cho đỡ buồn, đến Thừa Càn Cung vừa có thể bầu bạn bên cạnh Hoàng Thượng vừa có thể bồi dưỡng tình cảm với các vị muội muội, chẳng phải là đẹp cả đôi đường ư?”
Đường Thi c.ắn một miếng bánh quế thơm ngọt ngào, ch.ửi thầm.
【Ngày hôm qua chưa gặp mặt, đến hôm nay cũng chỉ được nhìn thoáng qua từ xa, mà dám nói là bầu bạn bên cạnh á? Nàng ta nói như vậy làm ta không biết nghĩa của chữ "bầu bạn bên cạnh" này luôn nè, Thục Phi biết cách ăn nói thật đấy.】
Thục Phi siết chặt lấy chiếc quạt, nàng ta vô cùng hối hận vì đã nói câu đó.
Các phi tần khác thấy Thục Phi bị bẽ mặt, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa, họ s.ợ bản thân mình cũng bị người ta bóc trần mọi tính toán trước mặt mọi người, như thế thì mất mặt lắm.
Cũng may Đường Thi không quá chú ý đến Thục Phi.
Nàng đang tám chuyện với Qua Qua, về những chuyện x.ảy ra trong buổi triều sớm hôm nay.
【Phó Quốc công chỉ bị phạt bổng lộc ba tháng, chỉ bị ăn mắng một trận là xong rồi á?】
【Chuyện của ông ta và phu thê Dư Ôn có chứng cứ x.ác thực, phu nhân của Dư Ôn còn ch.ết ngay trước cửa nhà ông ta.】
【Hơn nữa, ta có thể khẳng định ông ta không chỉ nhận hối lộ của một mình Dư Ôn thôi đâu.】
【Xem ra ngôi vị Hoàng Đế của tên cẩu Hoàng Đế kia vẫn chưa đủ vững, trước mắt vẫn chưa thể làm gì gốc đại thụ Phó gia này."
...
Bốn người Thục Phi bất giác nắm chặt lấy khăn tay, đây là thứ mà các nàng có thể nghe được ư?
Nhưng tim ai nấy đều đập nhanh hơn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
Qua Qua:【Cũng không hẳn là vậy. Sáng nay trước khi vào triều, Phó Quốc công đã lặng lẽ dâng cho Hoàng Đế năm mươi vạn lượng bạc.】
Đường Thi vô cùng ngạc nhiên:【Hoàng Đế mà cũng bị tiền tài mua chuộc à? Dưới bầu trời này, có mảnh đất nào không phải là đất của Thiên tử, khắp thiên hạ này đều là của ngài ấy cơ mà?】
Qua Qua:【Mấy cái trong TV đều là l.ừa g.ạt người xem, nên ngươi xem ít thôi. Sùng Trinh kêu gọi các đại thần quyên tiền đánh giặc, động viên rất nhiều lần, tổng cộng chỉ có một trăm vạn lượng. Lúc bắt bọn họ bỏ tiền túi ra để bảo vệ đất nước, ai cũng keo kiệt khóc lóc kể khổ.】
【Nhưng đến khi ch.ém đầu Lý Tự Thành lại lục soát được hơn bảy ngàn vạn lượng, bằng thu nhập của cả đại Minh bao nhiêu năm. Có khi một số đại thần xuất thân từ thế gia còn giàu hơn cả Hoàng Đế ấy chứ.】
Đường Thi tranh thủ lật xem tin nóng.
【Vậy tiền của hoàng thất tiêu đi đâu hết rồi? Ối dồi ôi, Tiên Đế đúng là phá gia chi tử mà, ông ta cho xây tận bốn cái hành cung. Ông ta bắt đầu xây dựng lăng mộ từ lúc mới lên ngôi, xây liên tục ba mươi năm, năm nào cũng bổ sung thêm tiền, kho riêng của hoàng thất không đủ thì đòi tiền của Hộ bộ. Chỉ riêng đồ tùy táng bằng vàng đã lên đến năm vạn lượng, hai triệu quan tiền đồng chất thành một núi nhỏ, ngoài ra còn có hơn vạn món đồ tùy táng nữa… Nhiều tiền quá đi mất, ta cũng muốn làm Mạc Kim giáo úy*."
*Mạc Kim giáo úy: tên gọi dành cho những kẻ cướp mộ ở Trung Quốc cổ đại. Chuyên cướp mộ để kiếm tiền bổ sung cho quân đội (Theo baidu)
Qua Qua còn tưởng thật:【Ta biết lối vào lăng mộ của ông ta ở đâu đấy.】
Đường Thi dở khóc dở cười:【Đùa tí thôi mà, ta là thanh niên xã hội chủ nghĩa lớn lên dưới lá cờ đỏ, sẽ không làm mấy chuyện tr.ộm cắp như vậy đâu.】
【Người nghèo chí ngắn, ngay cả Hoàng Đế cũng không may mắn tránh khỏi. Tiên Đế băng hà để lại một đống đổ nát, năm nay Bình Châu lại gặp trận hạn hán trăm năm hiếm gặp, đồng ruộng khô nứt, nông dân mất mùa. Chỉ riêng việc cứu trợ thiên tai, phái binh đi t.iêu d.iệt giặc cỏ thổ phỉ ở địa phương, trấn áp khởi nghĩa nông dân thôi đã tiêu tốn của triều đình hơn một trăm vạn lượng bạc. Hiện tại Hộ bộ vẫn trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi, cộng thêm chi tiêu mỗi tháng không phải là một con số nhỏ nữa, thảo nào Hoàng Đế phải cúi đầu vì năm mươi vạn lượng bạc đó.】
Hộ bộ Thượng thư nhẹ nhàng lau khóe mắt, đáy mắt ẩn hiện những giọt nước mắt, Hoàng Thượng quá khó khăn, Hộ bộ bọn họ cũng quá khó khăn rồi.
Người bí ẩn này cũng tốt thật, có thể hiểu được khó khăn của bọn họ.
Sắc mặt của Hoàng Đế cũng dịu đi đôi chút, mặc dù nữ tử này có phần to gan lớn mật, ăn nói không biết kiêng nể gì, nhưng nàng ta hiểu rõ vấn đề, đôi khi cũng có những lời nhận xét khá là sâu sắc.
Nhưng sau đó hắn muốn rút lại lời nhận xét này ngay.
Bởi vì Đường Thi lại nói:【Ai da, Hoàng Đế thiếu tiền, mà Phó gia lại có tiền như vậy, tại sao Phó gia không bỏ tiền ra mua cho Phó Thiên Thiên một vị phân trong hậu cung nhỉ?】
Qua Qua:【Ký chủ ơi, ngươi nói như vậy thì khác gì nói Hoàng Đế là kỹ nam trong lầu xanh đâu?】
Đường Thi:【Vậy cũng được mà, ít ra "khách hàng" của hắn toàn là nữ tử trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng săn sóc. Hơn nữa khi hắn cưới các phi tần khác còn phải bỏ tiền ra thưởng đồ này nọ, cưới nữ nhi Phó gia thì có thể nhận được một khoản tiền, cũng lãi mà. Dù sao thì ngài ấy cũng có rất nhiều phi tần, cưới ai mà chẳng được, ai có tiền thì cưới người đó thôi.】
Qua Qua:【Ký chủ, ngươi thật thông minh. Đây cũng là một cách kiếm tiền, hậu cung còn trống khá nhiều vị trí, ai muốn tiến cung thì phải tốn tiền, ai bỏ được nhiều tiền hơn thì được vị phân cao hơn.】
【Có đạo lý, sau này thị tẩm cũng có thể làm thành buổi đấu giá, ai ra giá cao hơn thì buổi tối hôm đó Hoàng Đế sẽ lật thẻ bài của người đó. Như vậy các phi tần cũng không cần giở thủ đoạn để tranh sủng nữa, mọi người cùng cố gắng kiếm tiền đi.】
Các đại thần không dám thở mạnh, họ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế tức đến mức bật cười.
Nhưng trước khi chưa nắm rõ tình hình của đối phương, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, tuy bình thường một người một Qua Qua này rất vô lý, nhưng cũng thực sự cung cấp cho hắn khá nhiều tin tức có ích.
Thiên Hành Đế bình tĩnh nói: “Tiếp tục đi.”
Đường Thi và Qua Qua ăn nói xà lơ một lúc, rồi lại dần dần quay lại chủ đề về Phó gia.
【Dễ dàng bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc để mua bình an, ta muốn biết rốt cuộc Phó gia có bao nhiêu tiền.】
【U là trời, lóe mù mắt toai. Ở kinh thành, Phó gia có một trăm bốn mươi lăm cửa hàng, hơn ba nghìn mẫu ruộng, mười hai tòa nhà. Ngoài những tài sản này Phó gia còn xây ba mật thất ở nhà chính và biệt viện, bên trong chứa đầy vàng bạc. Hơn nữa còn có một tòa Đa Bảo Các cao hai tầng rộng hơn một nghìn mét vuông, trong đó được cất chứa nào là đồ cổ, sách cổ, tranh cổ quý hiếm,... còn có rất nhiều đồ vật quý giá có tiền cũng không thể mua được. Hoá ra người ta thật sự có núi vàng núi bạc đấy.】
Qua Qua cũng hâm mộ:【Hơn nữa đây là số tiền Phó gia tích góp được sau hai mươi ba năm thôi á. Trước đó Phó gia cũng chỉ là quan tứ phẩm ở kinh thành, có một tòa nhà ba viện cộng thêm một vài người hầu. Mãi đến khi tỷ muội Phó Thái Hậu vào cung, người này được sủng ái hơn người kia, địa vị của Phó gia cũng tăng lên theo. Tiên Đế sủng ái Phó Thái Hậu, đầu tiên phong tước vị Bá Gia cho lão gia tử Phó gia, sau đó lại phong làm Quốc Công, các loại ban thưởng đến như nước chảy, người bên ngoài cũng đến tặng lễ để nịnh bợ.】
Đường Thi cảm thán:【Thảo nào các phi tử lại dùng mọi thủ đoạn để tranh sủng, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Thứ các nàng tranh giành không phải là quả dưa chuột th.ối dưới h.áng của Hoàng Đế, các nàng tranh giành vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị.】
【Trước kia là ta hạn hẹp, cứ tưởng các nàng tranh giành nam nhân thật, thực ra các nàng chỉ đang chuyên tâm gây dựng sự nghiệp. Cái gì mà tranh giành tình cảm, hãm hại cung đấu, đó đều là thủ đoạn để gây dựng sự nghiệp mà thôi.】
Các đại thần cảm thấy áp suất thấp tỏa ra từ trên đầu Hoàng Đế, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Cô nương ơi, thật ra cô nương có thể tiếp tục đào bới xem Phó gia có bao nhiêu bạc và ng.uồn gốc của số bạc này ở đâu cơ mà. Đừng động tí lại lôi Hoàng Thượng ra để châm chọc như thế chứ, nếu cô nương muốn châm chọc Hoàng Thượng thì đợi bọn họ đi rồi hẵng nói có được không?
Các phi tử cũng hơi xấu hổ, nhưng lại có chút vui vẻ.
Cuối cùng cũng có người hiểu cho các nàng rồi, nếu như các nàng không tranh không đ.oạt, không được Hoàng Thượng sủng ái thì sẽ bị những kẻ coi trọng danh lợi đó d.ẫm đ.ạp, thậm chí đến cả cung nữ, thái giám, quản sự trong cung cũng có thể l.ừa g.ạt các nàng.
Muốn sống một cuộc sống an ổn, muốn được người khác tôn trọng thì phải tranh giành.
Đường Thi không để ý đến phản ứng phức tạp của mọi người, nàng vẫn đang đắm chìm trong sự giàu có của Phó gia. Nàng lặng lẽ bấm tay tính toán một lúc lâu, vẫn không thể tính ra rốt cuộc Phó gia có bao nhiêu bạc.
【Phó gia có nhiều tiền như vậy, hẳn là người giàu nhất kinh thành rồi nhỉ?】
Qua Qua:【Không biết được, có rất nhiều đồ cổ, bản vẽ của danh họa không thể định giá được, nhưng có vài nhà trong nhà có hơn trăm vạn lượng bạc trắng đấy.】
Đường Thi lười biếng hỏi qua loa:【Còn có những ai á?】
Qua Qua:【An gia An Viễn Hầu nè, hiện có hơn ba trăm vạn lượng bạc, An Nhạc Bá cũng có hơn ba trăm vạn lượng bạc… Đông Bình Quận vương cũng có gần hai trăm vạn lượng bạc.】
Ngoài Phó gia và Đông Bình Quận vương, Đường Thi chưa từng nghe đến những nhà khác.
Nàng tặc lưỡi:【Đông Bình Quận vương giàu phết nhở, chỉ tính riêng số bạc hiện có đã gần hai trăm vạn lượng, nếu tính thêm các loại đất đai, cửa hàng, nhà cửa, mỏ quặng, v.v., chẳng phải sẽ tăng thêm vài trăm vạn lượng bạc nữa hay sao. Nếu xử lý ông ta, tịch thu gia sản, thì sẽ có ngay mấy trăm vạn lượng bạc nữa đấy. Ái chà chà, thảo nào Hoàng Đế thích tịch thu gia sản như vậy, đây là một cách làm giàu đấy.】
Đây là một cách hay!
Hai mắt Thiên Hành Đế và Hộ bộ Thượng thư đều sáng rực lên, họ đồng loạt nhìn về phía Hình bộ Thượng thư: “Cát Thượng thư, vụ án hái hoa tặc ở thành Đông tra xét đến đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.