Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 33
Phát Như Thanh Tư
05/06/2021
Editor: Sasaswa
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần nhìn ra cửa sổ không để ý tới mình, nghĩ cậu đang tức giận, động viên nói: "Yên tâm đi, đoạn clip kia tôi không gửi cho ai cả, gồm cả cha cậu!"
Tô Thần nghiêng đầu nhìn Tần Tu Trạch, vừa định nói cảm ơn thì thấy Tần Tu Trạch chăm chú nhìn mình, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi không thể chịu khi có bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng kia của cậu."
Tim Tô Thần nhảy một cái, thái độ nghiêm túc của Tần Tu Trạch làm cậu có chút bất an.
Tần Tu Trạch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đậu xe trước một quán ăn gần đó: "Tôi đói, chúng ta ở đây ăn đại cái gì đó đi."
Tần Tu Trạch gọi sáu món, sau khi thức ăn được bưng lên, hắn liền gắp thức ăn vào bát Tô Thần, Tô Thần không ăn, hắn cũng không miễn cưỡng.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi thẳng tới căn hộ trước đó của Tô Thần.
Sau khi vào nhà, Tần Tu Trạch nói: "Cậu sau này ở đây đi, chuyển đồ đạc tới hay mua lại từ đầu đều được, không phải tôi đưa thẻ cho cậu rồi sao?"
Tô Thần biết mình phản kháng cũng vô dụng, khẽ đáp lời.
Tần Tu Trạch nói xong liền trở về phòng ngủ của mình. Tô Thần thấy hắn rời đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu hiện tại rất lo Tần Tu Trạch sẽ ngủ chung với mình, may là không có.
Tô Thần về phòng lập tức khóa cửa lại, dựa lên cửa, trong lòng cậu bây giờ rất loạn, không biết sau này cần phải làm cái gì. Tần Tu Trạch khi nào sẽ chán ghét cậu chứ?! Nếu mấy tháng thì còn ổn, nếu là mấy năm thì cậu thật không dám tưởng tượng. Sau này chắc hẳn phải làm theo sự sắp xếp của hắn, người này tuy bên ngoài ôn hòa nhưng thực ra lại rất bá đạo, chuyện hắn đã định, căn bản sẽ không cho phép người khác làm trái lời. Lại nghĩ tới hợp đồng ba năm kia, Tô Thần càng thêm đau đầu!
Tô Thần đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong chỉ có một bộ đồ ngủ. Bộ quần áo này ngày cậu rời đi còn đang phơi ngoài ban công, sau đó chắc được người nào đó đem vào bỏ tủ.
Tô Thần lấy áo ngủ ra, vừa thay xong liền nghe thấy tiếng khóa cửa, Tô Thần bị dọa lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Tần Tu Trạch vừa mở cửa liền thấy Tô Thần một mặt phòng bị nhìn hắn, quơ quơ chìa khóa trong tay nói: "Tôi có chìa khóa phòng này, sau này đừng khóa cửa nữa."
Tần Tu Trạch nói xong đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Tô Thần chăm chú hỏi: "Cậu muốn tự đi tới hay muốn tôi ôm lại?"
Tô Thần nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nói: "Tần ca, tôi bây giờ chưa chuẩn bị sẵn sàng, có thể cho thêm chút thời gian không."
Buổi sáng cậu dám nằm cùng một giường với Tần Tu Trạch là do lúc đầu còn hơi đau, cơ thể cũng mệt mỏi nên không quan tâm lắm. Nhưng hiện tại cậu rất tỉnh táo thì làm sao dám nằm chung với hắn, Tô Thần có chút sợ. Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn có chút không dám.
Tần Tu Trạch không chớp mắt nhìn Tô Thần một hồi nói: "Được, tôi cho cậu thêm chút thời gian, thế nhưng đừng kéo dài quá lâu, kiên nhẫn của tôi có hạn!" Sau khi nói xong lại nói: "Đứng ngu ở đó làm gì, lên đây ngủ đi."
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch tạm thời buông tha mình, tâm lý thả lỏng, nhìn Tần Tu Trạch không ý định rời đi, cậu bất an hỏi: "Vậy anh...?"
Tần Tu Trạch trực tiếp nằm lên giường, không nhịn được nói: "Chúng ta ngủ cùng nhau! Không được lèo nhèo nữa, nhanh đi ngủ!"
Tô Thần không tình nguyện lấy thêm một cái chăn nữa trong tủ quần áo, tắt đèn, đi đến bên giường, nằm chỗ cách Tần Tu Trạch xa nhất có thể.
Tần Tu Trạch không rõ tại sao mình lại có thể đáp ứng yêu cầu kia của Tô Thần, dù sao hai người đều là người trưởng thành rồi, không phải bọn thiếu niên mới lớn yêu đương lần đầu.
Cho dù cách đây mười mấy năm hắn cũng chưa từng làm việc ấu trĩ như vậy, hắn coi trọng ai liền lập tức kéo người ta lên giường, có điều người được hắn coi trong không được mấy người.
Tần Tu Trạch nghĩ hắn sở dĩ đáp ứng Tô Thần là vì hắn hi vọng cậu có thể cam tâm tình nguyện ở bên mình, không phải vì bị ép buộc mà bất đắc dĩ phải đồng ý!
Tần Tu Trạch nghĩ hình thức ở chung của hai người giờ rất giống mấy cặp mới yêu nhau, đối phương rất thận trọng, rất bảo thủ, không muốn phát triển quá nhanh, hi vọng từ từ đi. Tần Tu Trạch cảm thấy rất mới mẻ, nghĩ mình có thể bồi Tô Thần vui đùa một chút.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần nhìn ra cửa sổ không để ý tới mình, nghĩ cậu đang tức giận, động viên nói: "Yên tâm đi, đoạn clip kia tôi không gửi cho ai cả, gồm cả cha cậu!"
Tô Thần nghiêng đầu nhìn Tần Tu Trạch, vừa định nói cảm ơn thì thấy Tần Tu Trạch chăm chú nhìn mình, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi không thể chịu khi có bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng kia của cậu."
Tim Tô Thần nhảy một cái, thái độ nghiêm túc của Tần Tu Trạch làm cậu có chút bất an.
Tần Tu Trạch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đậu xe trước một quán ăn gần đó: "Tôi đói, chúng ta ở đây ăn đại cái gì đó đi."
Tần Tu Trạch gọi sáu món, sau khi thức ăn được bưng lên, hắn liền gắp thức ăn vào bát Tô Thần, Tô Thần không ăn, hắn cũng không miễn cưỡng.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi thẳng tới căn hộ trước đó của Tô Thần.
Sau khi vào nhà, Tần Tu Trạch nói: "Cậu sau này ở đây đi, chuyển đồ đạc tới hay mua lại từ đầu đều được, không phải tôi đưa thẻ cho cậu rồi sao?"
Tô Thần biết mình phản kháng cũng vô dụng, khẽ đáp lời.
Tần Tu Trạch nói xong liền trở về phòng ngủ của mình. Tô Thần thấy hắn rời đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu hiện tại rất lo Tần Tu Trạch sẽ ngủ chung với mình, may là không có.
Tô Thần về phòng lập tức khóa cửa lại, dựa lên cửa, trong lòng cậu bây giờ rất loạn, không biết sau này cần phải làm cái gì. Tần Tu Trạch khi nào sẽ chán ghét cậu chứ?! Nếu mấy tháng thì còn ổn, nếu là mấy năm thì cậu thật không dám tưởng tượng. Sau này chắc hẳn phải làm theo sự sắp xếp của hắn, người này tuy bên ngoài ôn hòa nhưng thực ra lại rất bá đạo, chuyện hắn đã định, căn bản sẽ không cho phép người khác làm trái lời. Lại nghĩ tới hợp đồng ba năm kia, Tô Thần càng thêm đau đầu!
Tô Thần đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong chỉ có một bộ đồ ngủ. Bộ quần áo này ngày cậu rời đi còn đang phơi ngoài ban công, sau đó chắc được người nào đó đem vào bỏ tủ.
Tô Thần lấy áo ngủ ra, vừa thay xong liền nghe thấy tiếng khóa cửa, Tô Thần bị dọa lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Tần Tu Trạch vừa mở cửa liền thấy Tô Thần một mặt phòng bị nhìn hắn, quơ quơ chìa khóa trong tay nói: "Tôi có chìa khóa phòng này, sau này đừng khóa cửa nữa."
Tần Tu Trạch nói xong đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Tô Thần chăm chú hỏi: "Cậu muốn tự đi tới hay muốn tôi ôm lại?"
Tô Thần nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nói: "Tần ca, tôi bây giờ chưa chuẩn bị sẵn sàng, có thể cho thêm chút thời gian không."
Buổi sáng cậu dám nằm cùng một giường với Tần Tu Trạch là do lúc đầu còn hơi đau, cơ thể cũng mệt mỏi nên không quan tâm lắm. Nhưng hiện tại cậu rất tỉnh táo thì làm sao dám nằm chung với hắn, Tô Thần có chút sợ. Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn có chút không dám.
Tần Tu Trạch không chớp mắt nhìn Tô Thần một hồi nói: "Được, tôi cho cậu thêm chút thời gian, thế nhưng đừng kéo dài quá lâu, kiên nhẫn của tôi có hạn!" Sau khi nói xong lại nói: "Đứng ngu ở đó làm gì, lên đây ngủ đi."
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch tạm thời buông tha mình, tâm lý thả lỏng, nhìn Tần Tu Trạch không ý định rời đi, cậu bất an hỏi: "Vậy anh...?"
Tần Tu Trạch trực tiếp nằm lên giường, không nhịn được nói: "Chúng ta ngủ cùng nhau! Không được lèo nhèo nữa, nhanh đi ngủ!"
Tô Thần không tình nguyện lấy thêm một cái chăn nữa trong tủ quần áo, tắt đèn, đi đến bên giường, nằm chỗ cách Tần Tu Trạch xa nhất có thể.
Tần Tu Trạch không rõ tại sao mình lại có thể đáp ứng yêu cầu kia của Tô Thần, dù sao hai người đều là người trưởng thành rồi, không phải bọn thiếu niên mới lớn yêu đương lần đầu.
Cho dù cách đây mười mấy năm hắn cũng chưa từng làm việc ấu trĩ như vậy, hắn coi trọng ai liền lập tức kéo người ta lên giường, có điều người được hắn coi trong không được mấy người.
Tần Tu Trạch nghĩ hắn sở dĩ đáp ứng Tô Thần là vì hắn hi vọng cậu có thể cam tâm tình nguyện ở bên mình, không phải vì bị ép buộc mà bất đắc dĩ phải đồng ý!
Tần Tu Trạch nghĩ hình thức ở chung của hai người giờ rất giống mấy cặp mới yêu nhau, đối phương rất thận trọng, rất bảo thủ, không muốn phát triển quá nhanh, hi vọng từ từ đi. Tần Tu Trạch cảm thấy rất mới mẻ, nghĩ mình có thể bồi Tô Thần vui đùa một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.