Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 64
Phát Như Thanh Tư
25/09/2021
Tần Tu Trạch gọi cho Tô Thần nhưng không được, gọi mấy lần đều không ai bắt máy, điều này làm cho hắn phi thường sốt ruột, hắn lập tức hủy ngay buổi chụp hình cưới với Chu Nhã Thiến, đặt chuyến bay sớm nhất để quay về.
Tần Tu Trạch vừa đáp máy bay liền chạy thẳng tới căn hộ, hắn tìm kiếm khắp các phòng đều không thấy bóng dáng Tô Thần, nghĩ cậu có thể đang ở trên trường, hai ngày nay đúng là thời điểm kì thi diễn ra, Tần Tu Trạch ngồi trên ghế salông, định chờ Tô Thần trở về.
Lúc ngồi xuống hắn mới phát hiện chiếc điện thoại chia năm xẻ bảy đặt trên bàn, còn có hai chiếc chìa khóa, một thẻ sim và một cái bookmark. Các món đồ này được chị Vương gom lại đặt chung một chỗ.
Tần Tu Trạch ngẩn người một chút, hắn cầm điện thoại lên nhìn, tuy bị đập tan nát, màn hình bể nhưng vẫn chưa hỏng, lắp lại một là có thể khởi động lại. Còn hai chiếc chìa khóa kia là chìa khóa phòng Tần Tu Trạch đưa cho Tô Thần.
Tần Tu Trạch cười lạnh, cầm lấy bookmark đặt trên khay trà, phía trên có ghi một lạt các tên trường đại học, có vài tên hắn đã nghe nói qua, là các trường học không tệ bên Mĩ.
Tần Tu Trạch đang xem bookmark thì chiếc điện thoại tan nát kia run lên, hắn cầm lên nhìn là một tin nhắn, người gửi là George, hắn nhấn vào, chỉ thấy một loạt từ Tiếng anh: "Thần, sao điện thoại cậu không gọi được? Tin nhắn cũng không thấy trả lời."
Tần Tu Trạch nhíu mày không vui, vào lúc này chuông điện thoại Tô Thần lại vang lên, là người tên George gọi tới.
Tần Tu Trạch không chần chừ bắt máy, trong điện thoại lập tức truyền tới một giọng nói ấm áp, "Thần, cuối cùng cậu cũng chịu mở máy rồi, nói cho cậu biết một tin tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ tới Trung Quốc, không phải cậu đang được nghỉ sao? Đến lúc đó cậu làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không, chúng ta sẽ đi đến trấn cổ đã nói lần trước, cậu còn phải nấu cho tôi một bữa nữa."
"Thần, cậu có đang nghe không? Do tín hiệu không tốt sao?"
Tần Tu Trạch đập điện thoại thẳng tay.
Giọng điệu người đàn ông này rất thân mật với Tô Thần, lại nhìn các món đồ trên bàn, Tần Tu Trạch tức giận quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất, chỉ có cái bookmark yên tĩnh nằm trên bàn không nhúc nhích.
Tần Tu Trạch cầm lên, nhìn một loạt tên các trường học, có vài cái tên được cậu đánh dấu, hắn trong nháy mắt hiểu được điều gì đó.
Tô Thần cứ như vậy mà rời đi sao?! Tần Tu Trạch cảm thấy máu trong ngực mình đang cuộn trào, trán nổi gân xanh, đôi mắt hằn lên tia máu, sau khi thở mạnh mấy cái, hắn dứt khoát vò nát bookmark trong lòng bàn tay.
Tần Tu Trạch luôn nghĩ Tô Thần rất ngoan ngoãn, lá gan nhỏ nên cực kì dễ thu phục. Hắn chưa bao giờ nghĩ Tô Thần dám làm chuyện như vậy sau lưng mình, đúng là chó sủa là chó không cắn!
Còn tên George kia, một tiếng 'Thần' hai tiếng "Thần', gọi thân thiết như vậy! Hai người thân thiết như vậy chắc chắn là Tô Thần quen gã trước khi đi Mĩ, còn muốn nấu cơm cho người ta, cậu cứ như vậy nguyện ý phục vụ đàn ông!?
Tưởng tượng đến cảnh Tô Thần cùng tên đó liếc mắt đưa tình, nói chuyện trời đất, còn nấu cơm cho gã! Tần Tu Trạch liền cảm thấy một trận tức giận không thể kiểm soát xông thẳng lên đầu, như là bị cắm sừng!
Chính mình trong lúc không để ý, cậu đã cùng tên đàn ông khác lén lút sau lưng hắn, cậu là người ti tiện như thế?!
Trong ngực Tần Tu Trạch dâng lên một trận cảm xúc tàn bạo, luồng cảm xúc kia như đang thiêu đốt người hắn, làm sao cũng không bình tĩnh lại được!
Trên mặt Tần Tu Trạch là một mảnh mờ mịt! Hắn từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, híp mắt hút một hơi.
***
Tô Thần đã bắt đầu thi học kỳ, sáng nay cậu vừa thi xong một môn, lúc này đang xuôi theo dòng người đi đến nhà ăn, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc xe.
Tô Thần mặc kệ, vòng qua đuôi xe tiếp tục đi đường của mình. Nhưng chưa đi được mấy bước cửa xe bỗng nhiên bật mở, nhìn thấy người trong xe bước chân Tô Thần dừng lại, nhíu mày định đi tiếp.
Tần Tu Trạch ra lệnh: "Lên xe!"
Tô Thần dừng bước, nhìn về phía hắn nói: "Lát nữa tôi còn có giờ thi."
Tần Tu Trạch lạnh lùng nói: "Cậu muốn tự lên hay đợi tôi ẵm lên?" Nói rồi Tần Tu Trạch kéo mở cửa xe, đi xuống. . truyện ngôn tình
*Khúc này tui cho đổi xưng hô nha, chờ khi nào hai anh xìu xuống rồi tui đổi lại.
Động tĩnh của hai người thú hút không ít sự chú ý của người đi đường, bọn họ lần lượt đưa mắt nhìn, thậm chí còn có người dừng bước hẳn.
Tô Thần không muốn ở đây cùng Tần Tu Trạch lôi kéo, cậu không muốn trở thành trò cười của người khác.
Tô Thần do dự một chút, đi đến ghế phó lái.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần lên xe cũng ngồi trở về, lập tức nổ máy xe chạy ra khỏi trường.
Tô Thần bất mãn nói: "Anh muốn mang tôi đi đâu? Lát nữa tôi còn phải thi."
Tần Tu Trạch đốt thuốc, hút một hơi, hỏi: "Tại sao dọn ra ngoài?"
Tô Thần nhìn ra cửa sổ nói: "Gần đây anh không ở, mà tôi còn có cuộc thi nên về trường ở cho tiện."
Tô Thần định nói chia tay nhưng cậu biết dù có nói thì cũng vô dụng, Tần Tu Trạch sẽ không nghe! Hơn nữa Tô Thần không cần thiết nói với hắn, chờ hai ngày nữa thi xong cậu sẽ bay tới Mĩ, vé may bay đã mua xong.
Tần Tu Trạch nghiến từng chữ hỏi: "George là ai? Đại học Xan-ti-a-gô, Đại học Alabama... Xảy ra chuyện gì?"
Nghe Tần Tu Trạch hỏi như vậy, Tô Thần âm thầm cả kinh, nhìn xe càng chạy càng xa, căn bản không phải đường về nhà. Sau lưng Tô Thần đổ mồ hôi lạnh, trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng, cậu thật không biết Tần Tu Trạch tên biến thái này muốn đưa cậu đi đâu?! Loại cảm giác không rõ ràng này làm Tô Thần khủng hoảng khó giải thích!
Tô Thần càng ngày càng bất an, cậu lặng lẽ đặt tay lên ổ cắm dây an toàn, chờ đến khi Tần Tu Trạch dừng xe cậu sẽ lập tức cởi đai an toàn bỏ chạy.
Thấy Tô Thần cúi đầu không nói lời nào, Tần Tu Trạch đột nhiên đập lên vô-lăng, rống to: "Trả lời tôi!"
Tiếng kèn chói tay cộng với tiếng rống của hắn làm Tô Thần bị dọa sợ.
Tô Thần kích động, đâu phải cậu bán thân cho hắn! Tên khốn kiếp này dựa vào cái gì mà kiểm soát cậu?! Đến cha Tô còn không quản thì hắn có tư cách gì?! Hắn dựa vào cái gì mà quản?! Cậu bị hắn xâm phạm còn chưa đủ sao?!
Càng nghĩ càng khó thở, càng nghĩ càng phẫn nộ, Tô Thần hướng về phía Tần Tu Trạch la lớn: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?! Anh không là gì của tôi cả?! Anh có tư cách gì quản chuyện của tôi?!" Tô Thần còn chưa nói xong xe đã đột ngột dừng lại, cậu theo quán tính chúi về phía trước. Tô Thần lúc thường luôn rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cậu bộc phát cơn giận của mình, thực sự bị Tần Tu Trạch chọc giận.
Tô Thần nhìn Tần Tu Trạch một mặt mờ mịt nhìn mình, ánh mắt kia tham lam tàn nhẫn như con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, tìm thời điểm thích hợp để nuốt con mồi vào bụng; sắc bén như một con dao, lóc đi từng thớ thịt trên người cậu!
Tô Thần hồi hộp trong lòng, khí lạnh sau lưng bốc thẳng lên. Cậu không hề nghĩ ngợi, cởi đai an toàn rồi đẩy cửa chạy ra ngoài..
Bên ngoài là một rừng cây nhỏ trống trải, không có một bóng người.
Tô Thần vừa chạy xuống đã nhìn thấy một chiếc xe từ phía sau chạy tới rồi dừng lại.
Tô Thần cảm thấy mình gặp được cứu tinh rồi, cậu vội vàng chạy tới chiếc xe kia, vừa chạy vừa gọi: "Cứu mạng!" Vừa nãy đôi mắt Tần Tu Trạch nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu bây giờ Tô Thần bị bắt thì khẳng định cậu chết chắc rồi.
Tô Thần vừa chạy tới đuôi xe thì cửa xe liền mở ra, hai người bước xuống từ cửa sau, cơ thể rắn chắc cường tráng, toàn thân một màu đen, mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Tô Thần âm thầm kêu không ổn, cậu quay người chạy sang hướng khác.
Hai người kia không đuổi theo Tô Thần, nhìn về phía Tần Tu Trạch chờ chỉ thị.
Tần Tu Trạch híp mắt nhìn một hồi, đẩy cửa xe đi xuống, lại hút mạnh một hơi thuốc rồi dập tắt, sau đó mới nhấc chân lên đuổi theo.
Vào lúc này Tô Thần đã chạy khoảng năm mươi thước, nhưng tốc độ của cậu sao có thể so với Tần Tu Trạch, vừa chạy thêm vài bước đã bị Tần Tu Trạch đuổi kịp.
Tô Thần hô to, "Buông tôi ra."
Tần Tu Trạch không nói lời nào, khiêng Tô Thần lên đi đến cạnh xe.
Tô Thần vừa giãy giụa vừa kêu: "Buông tôi ra! Anh tên khốn kiếp này!"
Tần Tu Trạch cười lạnh nói: "Gan cậu lớn lắm rồi!"
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Tần Tu Trạch mở cửa, ném Tô Thần vào ghế sau đó cũng chui vào.
Tô Thần lật người muốn chạy trốn từ cánh cửa khác nhưng bị Tần Tu Trạch đè lại, sau đó liền cởi thắt lưng của cậu.
Tô Thần một bên chống cự, một bên tức giận nói: "Đừng đụng vào tôi!"
Tần Tu Trạch kéo quần Tô Thần xuống rồi cởi mở thắt lưng của mình, lấy ra một cây thịt cứng cáp, nhấc eo cậu lên, tìm tới cửa vào rồi trực tiếp nhấn vào nơi mềm mại nhất.
Tô Thần đau đớn kêu lên: "A!"
...
Sau hai canh giờ, Tần Tu Trạch lấy quần áo của mình che nửa người dưới của Tô Thần. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một người, "A Hoành, cậu tới lái xe."
A Hoành bước vào xe, khởi động xe chạy khỏi khúc quanh, chiếc xe phía sau cũng chạy theo.
Tuy không dám nhìn phía sau nhưng mùi vị trong xe cũng cho người khác biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì!
Nhớ lại tiểu tử này vừa nãy còn chạy về hướng bọn họ hô cứu mạng, hắn liền muốn cười nhưng hắn không dám, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tần Tu Trạch vừa đáp máy bay liền chạy thẳng tới căn hộ, hắn tìm kiếm khắp các phòng đều không thấy bóng dáng Tô Thần, nghĩ cậu có thể đang ở trên trường, hai ngày nay đúng là thời điểm kì thi diễn ra, Tần Tu Trạch ngồi trên ghế salông, định chờ Tô Thần trở về.
Lúc ngồi xuống hắn mới phát hiện chiếc điện thoại chia năm xẻ bảy đặt trên bàn, còn có hai chiếc chìa khóa, một thẻ sim và một cái bookmark. Các món đồ này được chị Vương gom lại đặt chung một chỗ.
Tần Tu Trạch ngẩn người một chút, hắn cầm điện thoại lên nhìn, tuy bị đập tan nát, màn hình bể nhưng vẫn chưa hỏng, lắp lại một là có thể khởi động lại. Còn hai chiếc chìa khóa kia là chìa khóa phòng Tần Tu Trạch đưa cho Tô Thần.
Tần Tu Trạch cười lạnh, cầm lấy bookmark đặt trên khay trà, phía trên có ghi một lạt các tên trường đại học, có vài tên hắn đã nghe nói qua, là các trường học không tệ bên Mĩ.
Tần Tu Trạch đang xem bookmark thì chiếc điện thoại tan nát kia run lên, hắn cầm lên nhìn là một tin nhắn, người gửi là George, hắn nhấn vào, chỉ thấy một loạt từ Tiếng anh: "Thần, sao điện thoại cậu không gọi được? Tin nhắn cũng không thấy trả lời."
Tần Tu Trạch nhíu mày không vui, vào lúc này chuông điện thoại Tô Thần lại vang lên, là người tên George gọi tới.
Tần Tu Trạch không chần chừ bắt máy, trong điện thoại lập tức truyền tới một giọng nói ấm áp, "Thần, cuối cùng cậu cũng chịu mở máy rồi, nói cho cậu biết một tin tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ tới Trung Quốc, không phải cậu đang được nghỉ sao? Đến lúc đó cậu làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không, chúng ta sẽ đi đến trấn cổ đã nói lần trước, cậu còn phải nấu cho tôi một bữa nữa."
"Thần, cậu có đang nghe không? Do tín hiệu không tốt sao?"
Tần Tu Trạch đập điện thoại thẳng tay.
Giọng điệu người đàn ông này rất thân mật với Tô Thần, lại nhìn các món đồ trên bàn, Tần Tu Trạch tức giận quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất, chỉ có cái bookmark yên tĩnh nằm trên bàn không nhúc nhích.
Tần Tu Trạch cầm lên, nhìn một loạt tên các trường học, có vài cái tên được cậu đánh dấu, hắn trong nháy mắt hiểu được điều gì đó.
Tô Thần cứ như vậy mà rời đi sao?! Tần Tu Trạch cảm thấy máu trong ngực mình đang cuộn trào, trán nổi gân xanh, đôi mắt hằn lên tia máu, sau khi thở mạnh mấy cái, hắn dứt khoát vò nát bookmark trong lòng bàn tay.
Tần Tu Trạch luôn nghĩ Tô Thần rất ngoan ngoãn, lá gan nhỏ nên cực kì dễ thu phục. Hắn chưa bao giờ nghĩ Tô Thần dám làm chuyện như vậy sau lưng mình, đúng là chó sủa là chó không cắn!
Còn tên George kia, một tiếng 'Thần' hai tiếng "Thần', gọi thân thiết như vậy! Hai người thân thiết như vậy chắc chắn là Tô Thần quen gã trước khi đi Mĩ, còn muốn nấu cơm cho người ta, cậu cứ như vậy nguyện ý phục vụ đàn ông!?
Tưởng tượng đến cảnh Tô Thần cùng tên đó liếc mắt đưa tình, nói chuyện trời đất, còn nấu cơm cho gã! Tần Tu Trạch liền cảm thấy một trận tức giận không thể kiểm soát xông thẳng lên đầu, như là bị cắm sừng!
Chính mình trong lúc không để ý, cậu đã cùng tên đàn ông khác lén lút sau lưng hắn, cậu là người ti tiện như thế?!
Trong ngực Tần Tu Trạch dâng lên một trận cảm xúc tàn bạo, luồng cảm xúc kia như đang thiêu đốt người hắn, làm sao cũng không bình tĩnh lại được!
Trên mặt Tần Tu Trạch là một mảnh mờ mịt! Hắn từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, híp mắt hút một hơi.
***
Tô Thần đã bắt đầu thi học kỳ, sáng nay cậu vừa thi xong một môn, lúc này đang xuôi theo dòng người đi đến nhà ăn, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc xe.
Tô Thần mặc kệ, vòng qua đuôi xe tiếp tục đi đường của mình. Nhưng chưa đi được mấy bước cửa xe bỗng nhiên bật mở, nhìn thấy người trong xe bước chân Tô Thần dừng lại, nhíu mày định đi tiếp.
Tần Tu Trạch ra lệnh: "Lên xe!"
Tô Thần dừng bước, nhìn về phía hắn nói: "Lát nữa tôi còn có giờ thi."
Tần Tu Trạch lạnh lùng nói: "Cậu muốn tự lên hay đợi tôi ẵm lên?" Nói rồi Tần Tu Trạch kéo mở cửa xe, đi xuống. . truyện ngôn tình
*Khúc này tui cho đổi xưng hô nha, chờ khi nào hai anh xìu xuống rồi tui đổi lại.
Động tĩnh của hai người thú hút không ít sự chú ý của người đi đường, bọn họ lần lượt đưa mắt nhìn, thậm chí còn có người dừng bước hẳn.
Tô Thần không muốn ở đây cùng Tần Tu Trạch lôi kéo, cậu không muốn trở thành trò cười của người khác.
Tô Thần do dự một chút, đi đến ghế phó lái.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần lên xe cũng ngồi trở về, lập tức nổ máy xe chạy ra khỏi trường.
Tô Thần bất mãn nói: "Anh muốn mang tôi đi đâu? Lát nữa tôi còn phải thi."
Tần Tu Trạch đốt thuốc, hút một hơi, hỏi: "Tại sao dọn ra ngoài?"
Tô Thần nhìn ra cửa sổ nói: "Gần đây anh không ở, mà tôi còn có cuộc thi nên về trường ở cho tiện."
Tô Thần định nói chia tay nhưng cậu biết dù có nói thì cũng vô dụng, Tần Tu Trạch sẽ không nghe! Hơn nữa Tô Thần không cần thiết nói với hắn, chờ hai ngày nữa thi xong cậu sẽ bay tới Mĩ, vé may bay đã mua xong.
Tần Tu Trạch nghiến từng chữ hỏi: "George là ai? Đại học Xan-ti-a-gô, Đại học Alabama... Xảy ra chuyện gì?"
Nghe Tần Tu Trạch hỏi như vậy, Tô Thần âm thầm cả kinh, nhìn xe càng chạy càng xa, căn bản không phải đường về nhà. Sau lưng Tô Thần đổ mồ hôi lạnh, trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng, cậu thật không biết Tần Tu Trạch tên biến thái này muốn đưa cậu đi đâu?! Loại cảm giác không rõ ràng này làm Tô Thần khủng hoảng khó giải thích!
Tô Thần càng ngày càng bất an, cậu lặng lẽ đặt tay lên ổ cắm dây an toàn, chờ đến khi Tần Tu Trạch dừng xe cậu sẽ lập tức cởi đai an toàn bỏ chạy.
Thấy Tô Thần cúi đầu không nói lời nào, Tần Tu Trạch đột nhiên đập lên vô-lăng, rống to: "Trả lời tôi!"
Tiếng kèn chói tay cộng với tiếng rống của hắn làm Tô Thần bị dọa sợ.
Tô Thần kích động, đâu phải cậu bán thân cho hắn! Tên khốn kiếp này dựa vào cái gì mà kiểm soát cậu?! Đến cha Tô còn không quản thì hắn có tư cách gì?! Hắn dựa vào cái gì mà quản?! Cậu bị hắn xâm phạm còn chưa đủ sao?!
Càng nghĩ càng khó thở, càng nghĩ càng phẫn nộ, Tô Thần hướng về phía Tần Tu Trạch la lớn: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?! Anh không là gì của tôi cả?! Anh có tư cách gì quản chuyện của tôi?!" Tô Thần còn chưa nói xong xe đã đột ngột dừng lại, cậu theo quán tính chúi về phía trước. Tô Thần lúc thường luôn rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cậu bộc phát cơn giận của mình, thực sự bị Tần Tu Trạch chọc giận.
Tô Thần nhìn Tần Tu Trạch một mặt mờ mịt nhìn mình, ánh mắt kia tham lam tàn nhẫn như con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, tìm thời điểm thích hợp để nuốt con mồi vào bụng; sắc bén như một con dao, lóc đi từng thớ thịt trên người cậu!
Tô Thần hồi hộp trong lòng, khí lạnh sau lưng bốc thẳng lên. Cậu không hề nghĩ ngợi, cởi đai an toàn rồi đẩy cửa chạy ra ngoài..
Bên ngoài là một rừng cây nhỏ trống trải, không có một bóng người.
Tô Thần vừa chạy xuống đã nhìn thấy một chiếc xe từ phía sau chạy tới rồi dừng lại.
Tô Thần cảm thấy mình gặp được cứu tinh rồi, cậu vội vàng chạy tới chiếc xe kia, vừa chạy vừa gọi: "Cứu mạng!" Vừa nãy đôi mắt Tần Tu Trạch nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu bây giờ Tô Thần bị bắt thì khẳng định cậu chết chắc rồi.
Tô Thần vừa chạy tới đuôi xe thì cửa xe liền mở ra, hai người bước xuống từ cửa sau, cơ thể rắn chắc cường tráng, toàn thân một màu đen, mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Tô Thần âm thầm kêu không ổn, cậu quay người chạy sang hướng khác.
Hai người kia không đuổi theo Tô Thần, nhìn về phía Tần Tu Trạch chờ chỉ thị.
Tần Tu Trạch híp mắt nhìn một hồi, đẩy cửa xe đi xuống, lại hút mạnh một hơi thuốc rồi dập tắt, sau đó mới nhấc chân lên đuổi theo.
Vào lúc này Tô Thần đã chạy khoảng năm mươi thước, nhưng tốc độ của cậu sao có thể so với Tần Tu Trạch, vừa chạy thêm vài bước đã bị Tần Tu Trạch đuổi kịp.
Tô Thần hô to, "Buông tôi ra."
Tần Tu Trạch không nói lời nào, khiêng Tô Thần lên đi đến cạnh xe.
Tô Thần vừa giãy giụa vừa kêu: "Buông tôi ra! Anh tên khốn kiếp này!"
Tần Tu Trạch cười lạnh nói: "Gan cậu lớn lắm rồi!"
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Tần Tu Trạch mở cửa, ném Tô Thần vào ghế sau đó cũng chui vào.
Tô Thần lật người muốn chạy trốn từ cánh cửa khác nhưng bị Tần Tu Trạch đè lại, sau đó liền cởi thắt lưng của cậu.
Tô Thần một bên chống cự, một bên tức giận nói: "Đừng đụng vào tôi!"
Tần Tu Trạch kéo quần Tô Thần xuống rồi cởi mở thắt lưng của mình, lấy ra một cây thịt cứng cáp, nhấc eo cậu lên, tìm tới cửa vào rồi trực tiếp nhấn vào nơi mềm mại nhất.
Tô Thần đau đớn kêu lên: "A!"
...
Sau hai canh giờ, Tần Tu Trạch lấy quần áo của mình che nửa người dưới của Tô Thần. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một người, "A Hoành, cậu tới lái xe."
A Hoành bước vào xe, khởi động xe chạy khỏi khúc quanh, chiếc xe phía sau cũng chạy theo.
Tuy không dám nhìn phía sau nhưng mùi vị trong xe cũng cho người khác biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì!
Nhớ lại tiểu tử này vừa nãy còn chạy về hướng bọn họ hô cứu mạng, hắn liền muốn cười nhưng hắn không dám, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.