Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam
Chương 103: Chuyện xưa 5 - Gặp nàng đúng lúc(tt)
Nhị Đóa Hát Trà
21/08/2023
---
Một khi đã bắt đầu thì không dễ dừng lại.
Cả một năm kìm nén cuối cùng cũng được giải tỏa, nước mắt giàn giụa bờ vai, bàn tay đặt sau lưng ấm áp như trong hồi ức, áo Phó Ninh Dung bị hắn khóc ướt đẫm.
Giờ phút này, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường đau buồn vì mất đi người thân.
Nàng cũng đã nhìn thấy một mặt chật vật nhất của hắn.
Dường như đã trở lại với dáng vẻ thường ngày, và dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Việc phát tiết cảm xúc thoải mái hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi, đôi mắt Tạ Du tràn ngập màu nước, nghĩ tới thân phận của mình, giọng điệu đột nhiên tăng lên, "Chuyện hôm nay ta nói với ngươi, tuyệt đối không được để cho người thứ hai biết."
"Nếu như để cho người khác biết, ta đây nhốt ngươi lại, cho ngươi sống không bằng chết luôn!" Thiếu niên giả bộ hung dữ nói.
"Ngài yên tâm, A Dung nhất định sẽ không nói với ai hết."
Tạ Du dần bộc lộ trái tim mình với Phó Ninh Dung.
Nhìn rõ lớp ngụy trang dưới sự ngoan cường, nàng cảm thấy dường như mình rất hiểu hắn.
"Ọc ọc..." Một âm thanh không đúng lúc phá vỡ sự im lặng giữa hai người, sắc mặt Tạ Du có chút lúng túng, cả ngày hắn chưa ăn gì, dạ dày kêu réo là điều không thể tránh khỏi.
Phó Ninh Dung đã hiểu.
Trong túi vải nhỏ mang theo bên người vẫn còn hơi ấm, nàng lấy ra một túi giấy dầu được bọc kỹ, mở ra đưa cho Tạ Du, "Điện hạ thứ lỗi, A Dung có hơi đói bụng, nghe cung nhân nói món bánh này rất ngon..."
"Nếu ngài không phiền, có thể cùng A Dung ăn chút gì đó được không?"
Bánh sữa dừa.
Đây là món bánh yêu thích của Tạ Du khi Hoàng hậu Khương vẫn còn sống.
Hắn miễng cưỡng nhận lấy, nhớ đến ký ức giữa mình và mẹ, hắn vẫn có chút không được tự nhiên, "Còn gì nữa không, chỉ có cái bánh này thôi sao?"
"Chỉ có một cái bánh ngọt mà thôi." Phó Ninh Dung nhíu mày gật đầu, "Ngài không thích sao? Nhưng A Dung thật sự muốn ăn nó, vậy ngài cứ coi như là ở cùng với A Dung thôi, được không?"
Làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi quá khứ? Không thể bình tĩnh đối mặt với sở thích trước kia, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nhưng nhìn ánh mắt ướt át của Phó Ninh Dung, hắn lại không có cách nào từ chối: "Đã thế, ta đây miễn cưỡng đồng ý với ngươi vậy."
Cắn hai ngụm, một hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng.
Hương vị của quá khứ.
Vẫn ngon.
Hốc mắt Tạ Du ẩm ướt, cảm xúc dâng trào, lại bất ngờ bị rơi vào một cái ôm.
Phó Ninh Dung ôm lấy hắn.
Hiếm khi hắn không đẩy ra, mặc dù vòng tay hơi gầy này không thể ôm trọn hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ngài không cần phải tự gây khó dễ cho chính mình, cũng không cần đổ hết mọi chuyện lên người. Ngài có thể tiếp tục thích thứ mình thích mà không cần cảm thấy tội lỗi, cũng không cần phải vì nó mà trốn tránh."
"Luôn bị mắc kẹt trong quá khứ, vây hãm bản thân trong nhà tù..."
"Hoàng hậu nương nương cũng không muốn nhìn thấy ngài như vậy, ngài nói có đúng không?"
Lời của nàng không phải là không có lý.
Tạ Du không nói gì, chỉ yên lặng ôm nàng chặt hơn.
Có một tia sáng chói mắt chiếu vào thế giới tối đen, hắn không khỏi bắt đầu cảm thấy mê đắm loại cảm giác gần gũi này.
Ôm càng lâu, hắn cảm nhận xung quanh càng ngày càng ấm áp, thân thể căng thẳng từng chút một thả lỏng, giống như có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ.
Một lúc lâu sau, Phó Ninh Dung mới chậm rãi nói: "Thật ra ngài rất giống Hoàng hậu nương nương."
"Làm sao ngươi biết?" Tạ Du nhỏ giọng phản bác, "Ngươi đã gặp mẹ ta bao giờ đâu."
"Thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới, cảm thấy rất giống."
"Cũng giống như bây giờ, tuy rằng ngài có chút phản kháng đề tài này, nhưng trong thâm tâm vẫn nói cho ta biết rằng ngài rất không nỡ xa Hoàng hậu nương nương." Phó Ninh Dung lại ôm Tạ Du, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Ngài muốn bà ấy mãi bên cạnh ngài."
Thanh âm có hơi khàn giống như sắp khóc, vừa rồi còn ngượng ngùng, nhưng bây giờ lần đầu tiên hắn trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình, "Ừm."
"Cứ coi như ngươi nói đúng đi."
Nhìn hắn như vậy, Phó Ninh Dung không khỏi nhớ tới những gì đã xảy ra với mình, mặc dù con đường phía trước không bằng phẳng nhưng nàng vẫn đưa ra một quyết định táo bạo.
Lời nói chân thành tha thiết.
Phó Ninh Dung nhìn Tạ Du không chớp mắt, như thể điều này có thể kết nối tâm trí của hai người với nhau: "Hãy để A Dung ở lại với ngài, chỉ cần ngài muốn, A Dung sẽ không ngần ngại ở bên cạnh ngài."
"A Dung sẽ luôn ở bên ngài, mãi mãi."
Chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với hắn, cũng chưa từng có ai dám lừa hắn.
Là nàng đến trêu chọc hắn trước, vậy nên hắn sẽ cố gắng tin theo.
Vì nàng dám đưa ra lời hứa như vậy, cho nên phải chuẩn bị để thực hiện nó.
"Phó Ninh Dung, ngươi tốt nhất là nói được làm được."
Gió tuyết càng ngày càng lớn.
Nhưng vì hai người rúc vào nhau nên nó dường như cũng không còn khó khăn nữa.
——
Nhóc Tạ Du: Sắp chết vì kêu ngạo
Tin tốt: Trái tim cuối cùng đã rộng mở
Tin xấu: Chỉ chứa một mình A Dung
Một khi đã bắt đầu thì không dễ dừng lại.
Cả một năm kìm nén cuối cùng cũng được giải tỏa, nước mắt giàn giụa bờ vai, bàn tay đặt sau lưng ấm áp như trong hồi ức, áo Phó Ninh Dung bị hắn khóc ướt đẫm.
Giờ phút này, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường đau buồn vì mất đi người thân.
Nàng cũng đã nhìn thấy một mặt chật vật nhất của hắn.
Dường như đã trở lại với dáng vẻ thường ngày, và dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Việc phát tiết cảm xúc thoải mái hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi, đôi mắt Tạ Du tràn ngập màu nước, nghĩ tới thân phận của mình, giọng điệu đột nhiên tăng lên, "Chuyện hôm nay ta nói với ngươi, tuyệt đối không được để cho người thứ hai biết."
"Nếu như để cho người khác biết, ta đây nhốt ngươi lại, cho ngươi sống không bằng chết luôn!" Thiếu niên giả bộ hung dữ nói.
"Ngài yên tâm, A Dung nhất định sẽ không nói với ai hết."
Tạ Du dần bộc lộ trái tim mình với Phó Ninh Dung.
Nhìn rõ lớp ngụy trang dưới sự ngoan cường, nàng cảm thấy dường như mình rất hiểu hắn.
"Ọc ọc..." Một âm thanh không đúng lúc phá vỡ sự im lặng giữa hai người, sắc mặt Tạ Du có chút lúng túng, cả ngày hắn chưa ăn gì, dạ dày kêu réo là điều không thể tránh khỏi.
Phó Ninh Dung đã hiểu.
Trong túi vải nhỏ mang theo bên người vẫn còn hơi ấm, nàng lấy ra một túi giấy dầu được bọc kỹ, mở ra đưa cho Tạ Du, "Điện hạ thứ lỗi, A Dung có hơi đói bụng, nghe cung nhân nói món bánh này rất ngon..."
"Nếu ngài không phiền, có thể cùng A Dung ăn chút gì đó được không?"
Bánh sữa dừa.
Đây là món bánh yêu thích của Tạ Du khi Hoàng hậu Khương vẫn còn sống.
Hắn miễng cưỡng nhận lấy, nhớ đến ký ức giữa mình và mẹ, hắn vẫn có chút không được tự nhiên, "Còn gì nữa không, chỉ có cái bánh này thôi sao?"
"Chỉ có một cái bánh ngọt mà thôi." Phó Ninh Dung nhíu mày gật đầu, "Ngài không thích sao? Nhưng A Dung thật sự muốn ăn nó, vậy ngài cứ coi như là ở cùng với A Dung thôi, được không?"
Làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi quá khứ? Không thể bình tĩnh đối mặt với sở thích trước kia, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nhưng nhìn ánh mắt ướt át của Phó Ninh Dung, hắn lại không có cách nào từ chối: "Đã thế, ta đây miễn cưỡng đồng ý với ngươi vậy."
Cắn hai ngụm, một hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng.
Hương vị của quá khứ.
Vẫn ngon.
Hốc mắt Tạ Du ẩm ướt, cảm xúc dâng trào, lại bất ngờ bị rơi vào một cái ôm.
Phó Ninh Dung ôm lấy hắn.
Hiếm khi hắn không đẩy ra, mặc dù vòng tay hơi gầy này không thể ôm trọn hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ngài không cần phải tự gây khó dễ cho chính mình, cũng không cần đổ hết mọi chuyện lên người. Ngài có thể tiếp tục thích thứ mình thích mà không cần cảm thấy tội lỗi, cũng không cần phải vì nó mà trốn tránh."
"Luôn bị mắc kẹt trong quá khứ, vây hãm bản thân trong nhà tù..."
"Hoàng hậu nương nương cũng không muốn nhìn thấy ngài như vậy, ngài nói có đúng không?"
Lời của nàng không phải là không có lý.
Tạ Du không nói gì, chỉ yên lặng ôm nàng chặt hơn.
Có một tia sáng chói mắt chiếu vào thế giới tối đen, hắn không khỏi bắt đầu cảm thấy mê đắm loại cảm giác gần gũi này.
Ôm càng lâu, hắn cảm nhận xung quanh càng ngày càng ấm áp, thân thể căng thẳng từng chút một thả lỏng, giống như có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ.
Một lúc lâu sau, Phó Ninh Dung mới chậm rãi nói: "Thật ra ngài rất giống Hoàng hậu nương nương."
"Làm sao ngươi biết?" Tạ Du nhỏ giọng phản bác, "Ngươi đã gặp mẹ ta bao giờ đâu."
"Thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới, cảm thấy rất giống."
"Cũng giống như bây giờ, tuy rằng ngài có chút phản kháng đề tài này, nhưng trong thâm tâm vẫn nói cho ta biết rằng ngài rất không nỡ xa Hoàng hậu nương nương." Phó Ninh Dung lại ôm Tạ Du, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Ngài muốn bà ấy mãi bên cạnh ngài."
Thanh âm có hơi khàn giống như sắp khóc, vừa rồi còn ngượng ngùng, nhưng bây giờ lần đầu tiên hắn trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình, "Ừm."
"Cứ coi như ngươi nói đúng đi."
Nhìn hắn như vậy, Phó Ninh Dung không khỏi nhớ tới những gì đã xảy ra với mình, mặc dù con đường phía trước không bằng phẳng nhưng nàng vẫn đưa ra một quyết định táo bạo.
Lời nói chân thành tha thiết.
Phó Ninh Dung nhìn Tạ Du không chớp mắt, như thể điều này có thể kết nối tâm trí của hai người với nhau: "Hãy để A Dung ở lại với ngài, chỉ cần ngài muốn, A Dung sẽ không ngần ngại ở bên cạnh ngài."
"A Dung sẽ luôn ở bên ngài, mãi mãi."
Chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với hắn, cũng chưa từng có ai dám lừa hắn.
Là nàng đến trêu chọc hắn trước, vậy nên hắn sẽ cố gắng tin theo.
Vì nàng dám đưa ra lời hứa như vậy, cho nên phải chuẩn bị để thực hiện nó.
"Phó Ninh Dung, ngươi tốt nhất là nói được làm được."
Gió tuyết càng ngày càng lớn.
Nhưng vì hai người rúc vào nhau nên nó dường như cũng không còn khó khăn nữa.
——
Nhóc Tạ Du: Sắp chết vì kêu ngạo
Tin tốt: Trái tim cuối cùng đã rộng mở
Tin xấu: Chỉ chứa một mình A Dung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.