Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 13:
Mộc Mộc Tiểu Thảo
05/09/2024
Tô Lạc Lạc thấy thái dương y căng phồng nhẹ, gân xanh trên cánh tay nổi lên, lông mày và ánh mắt đầy hung tợn, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo, như thể giây tiếp theo sẽ nổi điên giết người vậy.
Thấy sợi dây cỏ đang trói tay phải của y lỏng ra, có vẻ sắp bị tháo ra, Tô Lạc Lạc lập tức hoảng sợ, vừa khúm núm buộc chặt lại sợi dây cỏ, vừa nhỏ giọng nói: “Ờ… Ờ thì có gì thì từ từ nói, ta cũng không cố ý xông vào hang của ngài đâu, nếu ngài không hoan nghênh thì sáng, sáng mai ta sẽ đi...”
Cô nàng yếu đuối hé đôi môi nhỏ, đầu lưỡi mềm mại màu hồng nhạt thỉnh thoảng thè ra một đoạn nhỏ, ẩn hiện giữa hàm răng trắng muốt, lọt vào đôi mắt u tối lạnh lẽo của bạo chúa Philno Zelcius, không khác gì mực đổ vào nước, dầu đổ vào lửa.
Đầu y đau như muốn nứt ra, không hiểu tại sao trong lúc sắp mất kiểm soát, lại có một nữ nhi nhỏ bé không sợ hãi trước ô nhiễm mặt trời kinh hoàng trên người y, còn lách qua cánh cửa lớn bị y khóa chặt bằng dây leo, ngang nhiên lẻn vào hang đá của y, to gan lớn mật xử lý vết thương cho y.
Chẳng lẽ cô không biết, thú nhân mất kiểm soát còn đáng sợ hơn cơn bão tuyết mùa đông sao?
Zelcius nhìn vào đôi má mềm mại của Tô Lạc Lạc, mặc dù vì ô nhiễm và trọng thương mà không nghe thấy cô nói gì, nhưng y vẫn dễ dàng nhận ra thân phận của cô——
Chính là cô gái nhỏ yếu đuối suýt bị một con sói hoang cắn chết hôm đó, yếu đến mức không thể tin được.
Chẳng lẽ là do chọc giận quá nhiều thú nhân nên bị bộ lạc đuổi đi hả?
Zelcius dễ dàng nhìn thấu mục đích của Tô Lạc Lạc, khóe môi y nhếch lên, đôi mắt xanh lạnh lùng nheo lại, đôi môi mỏng khẽ mở, dù không phát ra âm thanh nhưng giọng điệu vẫn mạnh mẽ, lạnh lùng nhả ra một từ——
[Cút.]
Cút khỏi lãnh địa của ta, cút ra khỏi tầm mắt ta ngay.
Rõ ràng Tô Lạc Lạc không đọc được khẩu hình, cô chỉ thấy người đẹp giận dữ vừa rồi đột nhiên trở nên bình tĩnh, mắt đỏ hoe nhìn cô một lúc, rồi khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười gọi là quyến rũ, dùng đôi môi mỏng gợi cảm nói không thành tiếng:
“Lại đây.”
Đầu óc bị lạnh đến mức mơ hồ, Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, rụt rè đi đến bên cạnh y, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn y: “À, ừ, có vẻ… không ổn lắm đâu.”
…
Mùa đông trời tối sớm, vừa mới qua năm giờ, toàn bộ bộ lạc Hắc Thanh đã chìm trong bóng tối, xung quanh đen tối đến mức còn không thể nhìn thấy ngón tay.
Đống lửa trong hang đá bập bùng cháy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng tí tách, mọi người đã chuẩn bị xong việc di chuyển, tất cả đều tập trung trong khu trú ẩn và đợi sáng mai xuất phát.
Trước khi di chuyển đường dài, ăn một bữa ngon là truyền thống của hầu hết các bộ lạc thú nhân, nhiều cô gái cắm những miếng thịt nướng đã cắt sẵn lên que gỗ để nướng, lắng nghe tiếng dầu mỡ xèo xèo và thỉnh thoảng trò chuyện vài câu——
“Mọi người nghĩ bây giờ Tô Lạc Lạc đã tìm được chỗ ở chưa?”
Một nữ tử có mái tóc dài màu xanh lá cây lật miếng thịt nướng trong tay, giọng nói mang theo chút thương cảm khó tả: “Bên ngoài bây giờ lại bắt đầu có bão tuyết, nhiệt độ còn thấp hơn mấy hôm trước, thân thể nàng ấy lại không được tốt…”
“Bạch Lê à, ngươi nghĩ nhiều làm gì.”
Một nữ tử bên cạnh cười nói: “Chẳng phải chiều nay Hắc Sơn đã đưa nàng ấy đến sườn núi phía đông rồi sao, chiều nay tuyết đã ngừng, tấm da cừu con trong tay nàng ấy cũng rất tốt, bên đó có nhiều thú nhân lang thang và gia đình thú nhân, đổi lấy một chỗ trú tạm thì không khó đâu.”
Thấy sợi dây cỏ đang trói tay phải của y lỏng ra, có vẻ sắp bị tháo ra, Tô Lạc Lạc lập tức hoảng sợ, vừa khúm núm buộc chặt lại sợi dây cỏ, vừa nhỏ giọng nói: “Ờ… Ờ thì có gì thì từ từ nói, ta cũng không cố ý xông vào hang của ngài đâu, nếu ngài không hoan nghênh thì sáng, sáng mai ta sẽ đi...”
Cô nàng yếu đuối hé đôi môi nhỏ, đầu lưỡi mềm mại màu hồng nhạt thỉnh thoảng thè ra một đoạn nhỏ, ẩn hiện giữa hàm răng trắng muốt, lọt vào đôi mắt u tối lạnh lẽo của bạo chúa Philno Zelcius, không khác gì mực đổ vào nước, dầu đổ vào lửa.
Đầu y đau như muốn nứt ra, không hiểu tại sao trong lúc sắp mất kiểm soát, lại có một nữ nhi nhỏ bé không sợ hãi trước ô nhiễm mặt trời kinh hoàng trên người y, còn lách qua cánh cửa lớn bị y khóa chặt bằng dây leo, ngang nhiên lẻn vào hang đá của y, to gan lớn mật xử lý vết thương cho y.
Chẳng lẽ cô không biết, thú nhân mất kiểm soát còn đáng sợ hơn cơn bão tuyết mùa đông sao?
Zelcius nhìn vào đôi má mềm mại của Tô Lạc Lạc, mặc dù vì ô nhiễm và trọng thương mà không nghe thấy cô nói gì, nhưng y vẫn dễ dàng nhận ra thân phận của cô——
Chính là cô gái nhỏ yếu đuối suýt bị một con sói hoang cắn chết hôm đó, yếu đến mức không thể tin được.
Chẳng lẽ là do chọc giận quá nhiều thú nhân nên bị bộ lạc đuổi đi hả?
Zelcius dễ dàng nhìn thấu mục đích của Tô Lạc Lạc, khóe môi y nhếch lên, đôi mắt xanh lạnh lùng nheo lại, đôi môi mỏng khẽ mở, dù không phát ra âm thanh nhưng giọng điệu vẫn mạnh mẽ, lạnh lùng nhả ra một từ——
[Cút.]
Cút khỏi lãnh địa của ta, cút ra khỏi tầm mắt ta ngay.
Rõ ràng Tô Lạc Lạc không đọc được khẩu hình, cô chỉ thấy người đẹp giận dữ vừa rồi đột nhiên trở nên bình tĩnh, mắt đỏ hoe nhìn cô một lúc, rồi khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười gọi là quyến rũ, dùng đôi môi mỏng gợi cảm nói không thành tiếng:
“Lại đây.”
Đầu óc bị lạnh đến mức mơ hồ, Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, rụt rè đi đến bên cạnh y, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn y: “À, ừ, có vẻ… không ổn lắm đâu.”
…
Mùa đông trời tối sớm, vừa mới qua năm giờ, toàn bộ bộ lạc Hắc Thanh đã chìm trong bóng tối, xung quanh đen tối đến mức còn không thể nhìn thấy ngón tay.
Đống lửa trong hang đá bập bùng cháy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng tí tách, mọi người đã chuẩn bị xong việc di chuyển, tất cả đều tập trung trong khu trú ẩn và đợi sáng mai xuất phát.
Trước khi di chuyển đường dài, ăn một bữa ngon là truyền thống của hầu hết các bộ lạc thú nhân, nhiều cô gái cắm những miếng thịt nướng đã cắt sẵn lên que gỗ để nướng, lắng nghe tiếng dầu mỡ xèo xèo và thỉnh thoảng trò chuyện vài câu——
“Mọi người nghĩ bây giờ Tô Lạc Lạc đã tìm được chỗ ở chưa?”
Một nữ tử có mái tóc dài màu xanh lá cây lật miếng thịt nướng trong tay, giọng nói mang theo chút thương cảm khó tả: “Bên ngoài bây giờ lại bắt đầu có bão tuyết, nhiệt độ còn thấp hơn mấy hôm trước, thân thể nàng ấy lại không được tốt…”
“Bạch Lê à, ngươi nghĩ nhiều làm gì.”
Một nữ tử bên cạnh cười nói: “Chẳng phải chiều nay Hắc Sơn đã đưa nàng ấy đến sườn núi phía đông rồi sao, chiều nay tuyết đã ngừng, tấm da cừu con trong tay nàng ấy cũng rất tốt, bên đó có nhiều thú nhân lang thang và gia đình thú nhân, đổi lấy một chỗ trú tạm thì không khó đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.