Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 19:
Mộc Mộc Tiểu Thảo
05/09/2024
Lúc này, từng tia sáng yếu ớt kèm theo từng luồng hơi nóng đang chảy qua lỗ thoát khí ấy, như ánh lửa chập chờn vậy.
Tô Lạc Lạc không kìm được đưa tay ra, như cô bé bán diêm tự chuốc lấy sự đau khổ.
Cô thở nhẹ, sợ bị phát hiện nhưng nhanh chóng nghe thấy từ lỗ thoát khí ấy phát ra tiếng thở gấp, khàn khàn khó chịu.
Kiềm chế, chịu đựng, nặng nề;
Nhưng cũng không thể chịu nổi, nóng bỏng, xấu hổ.
Như tảng băng cứng rắn bao bọc một ngọn lửa đang tan chảy, lại như một vũng nước chết bị khuấy động bởi một chiếc lá rơi từ trên trời.
Rất nhỏ.
Rất nhẹ.
Rất kiềm chế.
Nhưng trong đêm yên tĩnh khi gió ngừng thổi lại rõ ràng đến vậy.
Đôi tai Tô Lạc Lạc đột nhiên nóng bừng lên, ngứa ngáy, tê dại.
Đẩy cô ra ngoài, chẳng lẽ vì y xấu hổ quá sao?
Tô Lạc Lạc đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng động mạnh trong hang đá.
Mặt đất rung chuyển không ngừng, từng viên đá không được gắn chặt trong hang đá đều lăn lóc.
Không ổn, y đã mất kiểm soát rồi!
Tô Lạc Lạc cố gắng bám chặt vào lỗ thoát khí để không bị ngã, bên tai vang lên tiếng đá bị đập vỡ, như thể đang đối mặt với cơn bạo lực dữ dội của thú nhân.
Cánh cửa gỗ rõ ràng không chắc chắn như vách đá, Tô Lạc Lạc chỉ nghe thấy một tiếng "rầm!", cánh cửa gỗ không chịu nổi đã kêu lên thảm thiết, bị một luồng khí nóng rực phá tan và cô cũng bị thổi bay ra ngoài!
“Khụ khụ…”
Tô Lạc Lạc ăn một ngụm tuyết, ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ và vách đá bị đập vỡ thành một cái hố lớn, nghe thấy tiếng cây lớn ngã đổ ở không xa, khẽ rùng mình.
Cô biết thú nhân mất kiểm soát là một điều rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đáng sợ đến thế, vách đá cách đó mấy mét nói vỡ là vỡ, nếu vừa rồi y muốn làm hại cô thì chắc chắn cô có cả trăm mạng cũng không đủ chết.
Nhưng chẳng mấy chốc Tô Lạc Lạc lại vui mừng lên—
Bảo sao y muốn đẩy cô ra ngoài, chắc chắn là vì y biết trước mình sẽ mất kiểm soát nên mới muốn bảo vệ cô!
Cô biết mà, ánh mắt nhìn thú nhân của cô không sai chút nào.
Ôi trời ơi, sao y lại tốt đến vậy, đã đẹp trai rồi còn biết giữ chừng mực, ngay cả khi mất kiểm soát cũng thật là dịu dàng đáng tin (hơi chưa chắc”, mà còn lén lút xấu hổ nữa!!! QvQ
Có lẽ là sự thật rằng toàn bộ hang đá trở nên đổ nát trong một phần tư giờ nhưng cô vẫn đứng nguyên vẹn tại chỗ đã khiến Tô Lạc Lạc bị sốc quá mạnh, khiến cô tự động gán cho bạo quân nổi tiếng mà bao thú nhân phải khiếp sợ, người sau này được biết đến với cái tên Philno Zelcius, một lớp kính màu dày đến tám trăm mét hoàn toàn bóp méo nhận thức trong lòng cô về y.
Nhìn cảnh hoang tàn trong hang đá và những vết máu như hiện trường vụ giết người, không những không thấy y đáng sợ, mà còn cau mày lo lắng cho vết thương của y.
Thú nhân mất kiểm soát là một vấn đề rất nghiêm trọng, mỗi lần mất kiểm soát đều tương đương với một lần bùng nổ ô nhiễm tiêu cực trong cơ thể, gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể và tinh thần của họ, không chỉ làm giảm tuổi thọ mà còn dễ khiến họ rơi vào trạng thái nhận thức hỗn loạn và phát điên nữa.
Số lần mất kiểm soát càng nhiều, khả năng thú nhân mất trí hoàn toàn và biến thành loài thú bị ô nhiễm càng cao.
Tô Lạc Lạc không kìm được đưa tay ra, như cô bé bán diêm tự chuốc lấy sự đau khổ.
Cô thở nhẹ, sợ bị phát hiện nhưng nhanh chóng nghe thấy từ lỗ thoát khí ấy phát ra tiếng thở gấp, khàn khàn khó chịu.
Kiềm chế, chịu đựng, nặng nề;
Nhưng cũng không thể chịu nổi, nóng bỏng, xấu hổ.
Như tảng băng cứng rắn bao bọc một ngọn lửa đang tan chảy, lại như một vũng nước chết bị khuấy động bởi một chiếc lá rơi từ trên trời.
Rất nhỏ.
Rất nhẹ.
Rất kiềm chế.
Nhưng trong đêm yên tĩnh khi gió ngừng thổi lại rõ ràng đến vậy.
Đôi tai Tô Lạc Lạc đột nhiên nóng bừng lên, ngứa ngáy, tê dại.
Đẩy cô ra ngoài, chẳng lẽ vì y xấu hổ quá sao?
Tô Lạc Lạc đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng động mạnh trong hang đá.
Mặt đất rung chuyển không ngừng, từng viên đá không được gắn chặt trong hang đá đều lăn lóc.
Không ổn, y đã mất kiểm soát rồi!
Tô Lạc Lạc cố gắng bám chặt vào lỗ thoát khí để không bị ngã, bên tai vang lên tiếng đá bị đập vỡ, như thể đang đối mặt với cơn bạo lực dữ dội của thú nhân.
Cánh cửa gỗ rõ ràng không chắc chắn như vách đá, Tô Lạc Lạc chỉ nghe thấy một tiếng "rầm!", cánh cửa gỗ không chịu nổi đã kêu lên thảm thiết, bị một luồng khí nóng rực phá tan và cô cũng bị thổi bay ra ngoài!
“Khụ khụ…”
Tô Lạc Lạc ăn một ngụm tuyết, ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ và vách đá bị đập vỡ thành một cái hố lớn, nghe thấy tiếng cây lớn ngã đổ ở không xa, khẽ rùng mình.
Cô biết thú nhân mất kiểm soát là một điều rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đáng sợ đến thế, vách đá cách đó mấy mét nói vỡ là vỡ, nếu vừa rồi y muốn làm hại cô thì chắc chắn cô có cả trăm mạng cũng không đủ chết.
Nhưng chẳng mấy chốc Tô Lạc Lạc lại vui mừng lên—
Bảo sao y muốn đẩy cô ra ngoài, chắc chắn là vì y biết trước mình sẽ mất kiểm soát nên mới muốn bảo vệ cô!
Cô biết mà, ánh mắt nhìn thú nhân của cô không sai chút nào.
Ôi trời ơi, sao y lại tốt đến vậy, đã đẹp trai rồi còn biết giữ chừng mực, ngay cả khi mất kiểm soát cũng thật là dịu dàng đáng tin (hơi chưa chắc”, mà còn lén lút xấu hổ nữa!!! QvQ
Có lẽ là sự thật rằng toàn bộ hang đá trở nên đổ nát trong một phần tư giờ nhưng cô vẫn đứng nguyên vẹn tại chỗ đã khiến Tô Lạc Lạc bị sốc quá mạnh, khiến cô tự động gán cho bạo quân nổi tiếng mà bao thú nhân phải khiếp sợ, người sau này được biết đến với cái tên Philno Zelcius, một lớp kính màu dày đến tám trăm mét hoàn toàn bóp méo nhận thức trong lòng cô về y.
Nhìn cảnh hoang tàn trong hang đá và những vết máu như hiện trường vụ giết người, không những không thấy y đáng sợ, mà còn cau mày lo lắng cho vết thương của y.
Thú nhân mất kiểm soát là một vấn đề rất nghiêm trọng, mỗi lần mất kiểm soát đều tương đương với một lần bùng nổ ô nhiễm tiêu cực trong cơ thể, gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể và tinh thần của họ, không chỉ làm giảm tuổi thọ mà còn dễ khiến họ rơi vào trạng thái nhận thức hỗn loạn và phát điên nữa.
Số lần mất kiểm soát càng nhiều, khả năng thú nhân mất trí hoàn toàn và biến thành loài thú bị ô nhiễm càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.