Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 22:
Mộc Mộc Tiểu Thảo
05/09/2024
Nói như vậy có hơi phóng đại, nhưng trước đây không ít thú nhân lang thang sống gần đó đã gặp Tô Lạc Lạc khi đến dọn hàng, cô chỉ là một con cái có vẻ ngoài thanh tú, đẹp thì có đẹp đấy nhưng không đến mức gây ấn tượng mạnh như con cái mà họ gặp vào buổi chiều.
Vì thế, mặc dù họ ngạc nhiên vì con cái đó có vẻ rất mạnh mẽ, dám đối mặt với một thú nhân sư tử chưa trưởng thành trước mặt bao nhiêu thú nhân và con cái khác để tranh cãi về tình cảm, họ cũng không nghĩ rằng đó chính là "Tô Lạc Lạc" nổi tiếng vì đùa giỡn tình cảm thú nhân.
"Chính là nàng ấy." Thạch Thanh cũng không biết phải giải thích thế nào.
Trong ký ức của hắn ta, Tô Lạc Lạc đúng là chỉ thanh tú, nhưng từ sau khi không qua được lần thanh tẩy đầu tiên thì cô lại như lột xác hoàn toàn, cơ thể ngày càng yếu đuối, nhưng nhan sắc lại ngày càng đẹp hơn.
Thực lòng mà nói thì Thạch Thanh từng nghĩ ca ca của mình quay lại là vì gương mặt của Tô Lạc Lạc.
"Nàng ấy mang một tấm da cừu non khá đẹp, từ gian hàng của chúng ta đổi lấy hai cân thịt khô, ba cân củ ngọt, còn có vài khăn và da thú mỏng." Ca ca của Sài Tiểu Mạch là Sài Nhị, nói: “Nàng ấy đổi rất nhiều thứ, đi qua nhiều gian hàng, ngoài gian hàng của chúng ta, nàng ấy nói chuyện nhiều nhất là với ông bà cụ Hoa Tượng."
"Nếu nàng ấy thật sự là Tô Lạc Lạc, không có nơi nào để đi thì có thể sẽ đến tìm ông bà Hoa Tượng."
Trước đây cũng có chuyện các con cái từ bộ tộc khác không còn nơi nương tựa đến tìm thú nhân gia đình để xin che chở, chỉ là các con cái đều yếu đuối và quý giá, những con cái yếu đuối chưa đến được dãy Tuyết Tùng có thể đã bị dã thú bắt đi.
Còn một số con cái dù đến được chân núi Tuyết Tùng cũng không đến lượt các thú nhân lang thang như họ tiếp nhận, vì thế con cái như Tô Lạc Lạc là rất hiếm, nên Sài Nhị có chú ý đến cô.
Sài Nhị nói: "Ông bà Hoa Tượng là gia đình có uy tín nhất ở khu tụ tập thú nhân lang thang, rất hiền hòa, bà Hoa Tượng còn biết phân biệt thảo dược, nếu con cái và ấu thú trong nhà có chuyện gì thì họ đều thích đến tìm ông bà ấy."
Thạch Thanh và Hắc Sơn sau khi nghe được thông tin thì không ngại đường tuyết khó đi, tìm đến ông bà Hoa Tượng ở sườn núi phía đông, nhưng kết quả tất nhiên là không thấy bóng dáng Tô Lạc Lạc đâu cả.
Hai thú nhân tiếp tục hỏi thăm ở khu tụ tập thú nhân lang thang gần đó, nhưng vẫn không tìm thấy Tô Lạc Lạc, và lúc này thời gian xuất phát của bộ tộc Hắc Thanh vào ngày hôm sau đã gần kề nên hai người đành quay về, trên đường thì gặp Thạch Tuyết Chu.
Thạch Tuyết Chu im lặng lắng nghe ca ca của mình lắp bắp kể lại câu chuyện, không nói lời nào mà dẫn họ đến sườn núi phía tây.
Tuyết Chu là một thú nhân mạnh mẽ và lạnh lùng, ít nói, đối với câu hỏi "tại sao lại nghĩ rằng Tô Lạc Lạc sẽ ở đây" của Thạch Thanh, chỉ trả lời vài từ đơn giản.
"Ha! (Đoán vậy!)."
Thạch Tuyết Chu hóa thành sư tử trắng, tiếng gầm trầm lắng, ngữ điệu vững vàng, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cao quý và bình tĩnh—
Mặc dù Tô Lạc Lạc không qua được lần thanh tẩy đầu tiên nhưng cũng bị lộ ra chuyện đùa cợt với nhiều thú nhân, nhưng Tuyết Chu vẫn biết, Tô Lạc Lạc yêu mình đến mức muốn sống muốn chết.
Mối quan hệ giữa họ ngay từ đầu đã không bình đẳng, chỉ là một cuộc giao dịch ngẫu nhiên mà thôi.
Vì thế, mặc dù họ ngạc nhiên vì con cái đó có vẻ rất mạnh mẽ, dám đối mặt với một thú nhân sư tử chưa trưởng thành trước mặt bao nhiêu thú nhân và con cái khác để tranh cãi về tình cảm, họ cũng không nghĩ rằng đó chính là "Tô Lạc Lạc" nổi tiếng vì đùa giỡn tình cảm thú nhân.
"Chính là nàng ấy." Thạch Thanh cũng không biết phải giải thích thế nào.
Trong ký ức của hắn ta, Tô Lạc Lạc đúng là chỉ thanh tú, nhưng từ sau khi không qua được lần thanh tẩy đầu tiên thì cô lại như lột xác hoàn toàn, cơ thể ngày càng yếu đuối, nhưng nhan sắc lại ngày càng đẹp hơn.
Thực lòng mà nói thì Thạch Thanh từng nghĩ ca ca của mình quay lại là vì gương mặt của Tô Lạc Lạc.
"Nàng ấy mang một tấm da cừu non khá đẹp, từ gian hàng của chúng ta đổi lấy hai cân thịt khô, ba cân củ ngọt, còn có vài khăn và da thú mỏng." Ca ca của Sài Tiểu Mạch là Sài Nhị, nói: “Nàng ấy đổi rất nhiều thứ, đi qua nhiều gian hàng, ngoài gian hàng của chúng ta, nàng ấy nói chuyện nhiều nhất là với ông bà cụ Hoa Tượng."
"Nếu nàng ấy thật sự là Tô Lạc Lạc, không có nơi nào để đi thì có thể sẽ đến tìm ông bà Hoa Tượng."
Trước đây cũng có chuyện các con cái từ bộ tộc khác không còn nơi nương tựa đến tìm thú nhân gia đình để xin che chở, chỉ là các con cái đều yếu đuối và quý giá, những con cái yếu đuối chưa đến được dãy Tuyết Tùng có thể đã bị dã thú bắt đi.
Còn một số con cái dù đến được chân núi Tuyết Tùng cũng không đến lượt các thú nhân lang thang như họ tiếp nhận, vì thế con cái như Tô Lạc Lạc là rất hiếm, nên Sài Nhị có chú ý đến cô.
Sài Nhị nói: "Ông bà Hoa Tượng là gia đình có uy tín nhất ở khu tụ tập thú nhân lang thang, rất hiền hòa, bà Hoa Tượng còn biết phân biệt thảo dược, nếu con cái và ấu thú trong nhà có chuyện gì thì họ đều thích đến tìm ông bà ấy."
Thạch Thanh và Hắc Sơn sau khi nghe được thông tin thì không ngại đường tuyết khó đi, tìm đến ông bà Hoa Tượng ở sườn núi phía đông, nhưng kết quả tất nhiên là không thấy bóng dáng Tô Lạc Lạc đâu cả.
Hai thú nhân tiếp tục hỏi thăm ở khu tụ tập thú nhân lang thang gần đó, nhưng vẫn không tìm thấy Tô Lạc Lạc, và lúc này thời gian xuất phát của bộ tộc Hắc Thanh vào ngày hôm sau đã gần kề nên hai người đành quay về, trên đường thì gặp Thạch Tuyết Chu.
Thạch Tuyết Chu im lặng lắng nghe ca ca của mình lắp bắp kể lại câu chuyện, không nói lời nào mà dẫn họ đến sườn núi phía tây.
Tuyết Chu là một thú nhân mạnh mẽ và lạnh lùng, ít nói, đối với câu hỏi "tại sao lại nghĩ rằng Tô Lạc Lạc sẽ ở đây" của Thạch Thanh, chỉ trả lời vài từ đơn giản.
"Ha! (Đoán vậy!)."
Thạch Tuyết Chu hóa thành sư tử trắng, tiếng gầm trầm lắng, ngữ điệu vững vàng, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cao quý và bình tĩnh—
Mặc dù Tô Lạc Lạc không qua được lần thanh tẩy đầu tiên nhưng cũng bị lộ ra chuyện đùa cợt với nhiều thú nhân, nhưng Tuyết Chu vẫn biết, Tô Lạc Lạc yêu mình đến mức muốn sống muốn chết.
Mối quan hệ giữa họ ngay từ đầu đã không bình đẳng, chỉ là một cuộc giao dịch ngẫu nhiên mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.