Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 28:
Mộc Mộc Tiểu Thảo
09/09/2024
Cô bước loạng choạng, bị Thạch Tuyết Chu kéo ra ngoài động đá, đôi chân yếu ớt bị kéo lê trên tuyết, đôi dép cỏ đã hỏng trong hành trình dài buổi chiều, những vết thương trên chân bị rách ra lần nữa, máu nhỏ giọt trên nền tuyết trắng.
Tô Lạc Lạc cố nén đau, run rẩy giọng gọi thú nhân tàn tật bên cạnh, nhưng cơ thể cô vốn đã cạn kiệt sức lực, liên tiếp nói nhiều như vậy, giọng nói của cô đã khàn đặc, rất nhỏ, đến mức Thạch Thanh không thể không can ngăn: “Đừng gọi nữa."
Hắn ta không hiểu, nhị ca là vì tốt cho Tô Lạc Lạc nên muốn đưa cô đi, tại sao cô lại phản đối như vậy? Rõ ràng là trước đây cô rất yêu nhị ca, chẳng lẽ thật sự đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Nhưng... thú nhân tàn tật mà cô gọi là chồng lại không có phản ứng gì với những chuyện đang diễn ra bên này, có lẽ là không thích cô lắm.
Đi thêm mấy bước nữa, Thạch Thanh không kìm được nói: “Thú nhân mà nàng gọi là người điếc và câm, hắn không thể nghe thấy nàng nói gì dadau."
Tô Lạc Lạc sững lại, đôi mắt khẽ mở to, trong lòng dâng lên một niềm vui không thể diễn tả, chỉ cảm thấy đôi tay đôi chân lạnh lẽo của mình đã ấm áp trở lại.
Bảo sao trước đó cô đã nói rất nhiều trong động đá mà y không phản ứng gì, cũng không trách được khi cô gọi y là chồng và cầu cứu, y cũng không đến giúp.
Thì ra y không phải cố tình không quan tâm đến cô mà là y không nghe thấy, cũng không nói được.
Nghĩ kỹ lại, nếu cô đang ở nhà yên ổn, đột nhiên có một thú nhân tàn tật vô danh đến cầu cứu, ở lại chưa được bao lâu rồi một đám giống cái mạnh mẽ sáng lạn đến tìm để đưa người đó đi, có lẽ cô cũng sẽ hiểu lầm rằng thú nhân đó đã tìm được đường thoát và không dám mạo hiểm giúp đỡ.
Tâm trạng bất chợt nhẹ nhõm, Tô Lạc Lạc cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt cũng không còn lạnh nữa.
Cô vẫn cố gắng phản kháng Thạch Tuyết Chu, cố gắng lấy chim ưng lửa từ không gian ra, nhưng bước chân không còn uể oải như trước, đôi mắt sáng lên, nhìn về phía sau, cố gắng nói điều gì đó vang vọng trong đêm lạnh này.
"…Huhuhu, tạm biệt."
"Chồng ơi, cảm ơn ngươi, hãy nhớ đến ta nhé!"
Bão tuyết và gió núi không phải là điều tuyệt vời, đêm lạnh này cũng rét buốt đến tận xương tủy.
Zelcius đứng từ xa, nghe thấy tiếng nói mơ hồ bên tai, đôi môi mỏng của y khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
- Nàng giống cái yếu đuối ấy sau khi biết về khuyết điểm và tật nguyền lớn hơn của y không những không tuyệt vọng, mà ngược lại như biết được một tin vui, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt và đôi mắt của cô còn lấp lánh ánh sáng.
Cô cứ một tiếng lại một tiếng nói lời cảm ơn và tạm biệt với y, giọng điệu mềm mại và vui tươi, như thể cô không phải đang bị đưa đi đối mặt với số phận không rõ mà chỉ là ra ngoài mua sắm, tham gia một bữa tiệc tối nhạt nhẽo thôi.
Zelcius là một vị vương giả tối cao, cảm thấy thú vị cười khẽ, nhưng trong đôi mắt đẹp lạnh lùng lại không có chút ý cười nào.
Ngón tay thon dài của y khẽ chạm, một ngọn lửa yếu ớt bỗng lóe sáng, hòa quyện trong những bông tuyết trắng xóa, như một hạt giống tràn đầy năng lượng, khao khát nảy mầm, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc của Tô Lạc Lạc, chậm rãi đâm chồi nảy lộc.
Khi hạt giống đó mọc ra những chồi non lửa, Thạch Tuyết Chu đi trước bất chợt cảm thấy một nỗi lo lắng, ngước nhìn khu rừng đen kịt, trái tim đập loạn.
Tô Lạc Lạc cố nén đau, run rẩy giọng gọi thú nhân tàn tật bên cạnh, nhưng cơ thể cô vốn đã cạn kiệt sức lực, liên tiếp nói nhiều như vậy, giọng nói của cô đã khàn đặc, rất nhỏ, đến mức Thạch Thanh không thể không can ngăn: “Đừng gọi nữa."
Hắn ta không hiểu, nhị ca là vì tốt cho Tô Lạc Lạc nên muốn đưa cô đi, tại sao cô lại phản đối như vậy? Rõ ràng là trước đây cô rất yêu nhị ca, chẳng lẽ thật sự đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Nhưng... thú nhân tàn tật mà cô gọi là chồng lại không có phản ứng gì với những chuyện đang diễn ra bên này, có lẽ là không thích cô lắm.
Đi thêm mấy bước nữa, Thạch Thanh không kìm được nói: “Thú nhân mà nàng gọi là người điếc và câm, hắn không thể nghe thấy nàng nói gì dadau."
Tô Lạc Lạc sững lại, đôi mắt khẽ mở to, trong lòng dâng lên một niềm vui không thể diễn tả, chỉ cảm thấy đôi tay đôi chân lạnh lẽo của mình đã ấm áp trở lại.
Bảo sao trước đó cô đã nói rất nhiều trong động đá mà y không phản ứng gì, cũng không trách được khi cô gọi y là chồng và cầu cứu, y cũng không đến giúp.
Thì ra y không phải cố tình không quan tâm đến cô mà là y không nghe thấy, cũng không nói được.
Nghĩ kỹ lại, nếu cô đang ở nhà yên ổn, đột nhiên có một thú nhân tàn tật vô danh đến cầu cứu, ở lại chưa được bao lâu rồi một đám giống cái mạnh mẽ sáng lạn đến tìm để đưa người đó đi, có lẽ cô cũng sẽ hiểu lầm rằng thú nhân đó đã tìm được đường thoát và không dám mạo hiểm giúp đỡ.
Tâm trạng bất chợt nhẹ nhõm, Tô Lạc Lạc cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt cũng không còn lạnh nữa.
Cô vẫn cố gắng phản kháng Thạch Tuyết Chu, cố gắng lấy chim ưng lửa từ không gian ra, nhưng bước chân không còn uể oải như trước, đôi mắt sáng lên, nhìn về phía sau, cố gắng nói điều gì đó vang vọng trong đêm lạnh này.
"…Huhuhu, tạm biệt."
"Chồng ơi, cảm ơn ngươi, hãy nhớ đến ta nhé!"
Bão tuyết và gió núi không phải là điều tuyệt vời, đêm lạnh này cũng rét buốt đến tận xương tủy.
Zelcius đứng từ xa, nghe thấy tiếng nói mơ hồ bên tai, đôi môi mỏng của y khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
- Nàng giống cái yếu đuối ấy sau khi biết về khuyết điểm và tật nguyền lớn hơn của y không những không tuyệt vọng, mà ngược lại như biết được một tin vui, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt và đôi mắt của cô còn lấp lánh ánh sáng.
Cô cứ một tiếng lại một tiếng nói lời cảm ơn và tạm biệt với y, giọng điệu mềm mại và vui tươi, như thể cô không phải đang bị đưa đi đối mặt với số phận không rõ mà chỉ là ra ngoài mua sắm, tham gia một bữa tiệc tối nhạt nhẽo thôi.
Zelcius là một vị vương giả tối cao, cảm thấy thú vị cười khẽ, nhưng trong đôi mắt đẹp lạnh lùng lại không có chút ý cười nào.
Ngón tay thon dài của y khẽ chạm, một ngọn lửa yếu ớt bỗng lóe sáng, hòa quyện trong những bông tuyết trắng xóa, như một hạt giống tràn đầy năng lượng, khao khát nảy mầm, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc của Tô Lạc Lạc, chậm rãi đâm chồi nảy lộc.
Khi hạt giống đó mọc ra những chồi non lửa, Thạch Tuyết Chu đi trước bất chợt cảm thấy một nỗi lo lắng, ngước nhìn khu rừng đen kịt, trái tim đập loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.