Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 2:
Mộc Mộc Tiểu Thảo
03/09/2024
Dù trên vai hắn đã có ba cái giác đen, lớn lên có thể trở thành một chiến binh mạnh mẽ, nhưng giờ hắn vẫn chỉ là một thú nhân thiếu niên, trong mùa đông khắc nghiệt vẫn này hắn phải dựa vào sự cứu trợ của bộ lạc, làm sao có khả năng bảo vệ một nữ nhân bệnh tật không qua được lễ tẩy rửa sơ cấp?
Tiểu Nhã nghe thấy lời của Hắc Sơn thì cười lạnh nhìn Tô Lạc Lạc, trong mắt đầy sự khinh miệt và giễu cợt, giọng nói vừa nhẹ nhõm, vừa có một chút chua chua.
“Thật đáng tiếc, đại mỹ nhân, ngay cả người theo đuổi trung thành nhất của ngươi cũng không muốn mang ngươi đi.”
Đẹp thì có ích gì, cũng không qua nổi lễ tẩy rửa sơ cấp?
Dù thú nhân trong bộ lạc có đối tốt với nàng ta đến đâu, cũng không ai chịu cưới nàng ta.
Tô Lạc Lạc vốn luôn tự hào về nhan sắc của mình, nên cô không ít lần tỏ ra kiêu ngạo, xem thường những nữ nhân khác trong bộ lạc. Nhưng giờ thì sao? Bộ lạc gặp nguy cơ phải giải tán nên những nữ nhân đã qua lần thanh tẩy đầu tiên đều có gia đình thú nhân sẵn sàng tiếp nhận, chỉ có mỗi Tô Lạc Lạc là không ai muốn nhận cả.
Nghe thấy mấy tiểu cô nương nhắc đến mình, Tô Lạc Lạc yếu ớt hé nửa mắt ra, khẽ gật đầu với họ rồi ho khan vài tiếng, cố gắng lê mình đến gần cửa hang hơn. Cảm giác như gió lạnh cắt qua tai như dao, nhưng ít ra hít thở đã dễ dàng hơn.
Cô giơ tay lau đi giọt lệ sinh lý nơi khóe mắt, lắng nghe tiếng cãi vã của đám tiểu tử trong hang đá, cô khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán trước sức sống mãnh liệt của chúng.
Lạnh như thế này, lại còn đói nữa, mà chúng vẫn còn đủ sức để cãi nhau đúng là hay thật.
Tô Lạc Lạc chẳng hề tự nhận mình chính là “Tô Lạc Lạc” trong lời của họ.
Cô vốn không phải người bản địa ở thế giới này, mà là một người vô tình đến đây cách đây nửa tháng.
Lúc đó, cô đang cùng chị gái thực hiện nhiệm vụ tại một căn cứ. Chỉ cần thành công hộ tống tiến sĩ Z cùng với một phần vắc-xin bán thành phẩm chống lại virus tang thi về đến kinh đô thì họ sẽ được sở hữu một phần trăm quyền lợi từ loại vắc-xin này.
Vì chị gái cô là dị năng giả hệ hỏa mạnh nhất trong căn cứ, đội viên của chị cũng đều rất mạnh nên ban đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ. Họ nhanh chóng tìm được tiến sĩ Z và mẫu huyết thanh.
Nhưng ai ngờ trên đường trở về, họ gặp phải một bầy chim sẻ tang thi. Khác với những loài chim khác, bầy sẻ này đã biến dị, mỗi con dài đến một hai mét, mỏ nhọn hoắt và rất hung dữ, thậm chí còn phun ra thịt thối để làm mờ tầm nhìn. Trận chiến kết thúc mà đội viên của họ không mất mát gì, nhưng chiếc trực thăng lại bị hư hại nặng, buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Chính tại thị trấn nhỏ mà vệ tinh hiển thị đã được dọn dẹp sạch sẽ ấy, họ lại gặp phải mối nguy hiểm lớn nhất kể từ khi tận thế bắt đầu.
Thị trấn không có nhiều tang thi, thậm chí chỉ có vài con, nhưng tất cả dân trong thị trấn đều là tang thi dị hóa cao độ, giữ nguyên hình dáng như người sống, sinh hoạt bình thường trong thị trấn. Đứng đầu bọn chúng là một tang thi vương không chỉ có dị năng mà còn cao lớn, cực kỳ đẹp trai.
Tiểu Nhã nghe thấy lời của Hắc Sơn thì cười lạnh nhìn Tô Lạc Lạc, trong mắt đầy sự khinh miệt và giễu cợt, giọng nói vừa nhẹ nhõm, vừa có một chút chua chua.
“Thật đáng tiếc, đại mỹ nhân, ngay cả người theo đuổi trung thành nhất của ngươi cũng không muốn mang ngươi đi.”
Đẹp thì có ích gì, cũng không qua nổi lễ tẩy rửa sơ cấp?
Dù thú nhân trong bộ lạc có đối tốt với nàng ta đến đâu, cũng không ai chịu cưới nàng ta.
Tô Lạc Lạc vốn luôn tự hào về nhan sắc của mình, nên cô không ít lần tỏ ra kiêu ngạo, xem thường những nữ nhân khác trong bộ lạc. Nhưng giờ thì sao? Bộ lạc gặp nguy cơ phải giải tán nên những nữ nhân đã qua lần thanh tẩy đầu tiên đều có gia đình thú nhân sẵn sàng tiếp nhận, chỉ có mỗi Tô Lạc Lạc là không ai muốn nhận cả.
Nghe thấy mấy tiểu cô nương nhắc đến mình, Tô Lạc Lạc yếu ớt hé nửa mắt ra, khẽ gật đầu với họ rồi ho khan vài tiếng, cố gắng lê mình đến gần cửa hang hơn. Cảm giác như gió lạnh cắt qua tai như dao, nhưng ít ra hít thở đã dễ dàng hơn.
Cô giơ tay lau đi giọt lệ sinh lý nơi khóe mắt, lắng nghe tiếng cãi vã của đám tiểu tử trong hang đá, cô khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán trước sức sống mãnh liệt của chúng.
Lạnh như thế này, lại còn đói nữa, mà chúng vẫn còn đủ sức để cãi nhau đúng là hay thật.
Tô Lạc Lạc chẳng hề tự nhận mình chính là “Tô Lạc Lạc” trong lời của họ.
Cô vốn không phải người bản địa ở thế giới này, mà là một người vô tình đến đây cách đây nửa tháng.
Lúc đó, cô đang cùng chị gái thực hiện nhiệm vụ tại một căn cứ. Chỉ cần thành công hộ tống tiến sĩ Z cùng với một phần vắc-xin bán thành phẩm chống lại virus tang thi về đến kinh đô thì họ sẽ được sở hữu một phần trăm quyền lợi từ loại vắc-xin này.
Vì chị gái cô là dị năng giả hệ hỏa mạnh nhất trong căn cứ, đội viên của chị cũng đều rất mạnh nên ban đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ. Họ nhanh chóng tìm được tiến sĩ Z và mẫu huyết thanh.
Nhưng ai ngờ trên đường trở về, họ gặp phải một bầy chim sẻ tang thi. Khác với những loài chim khác, bầy sẻ này đã biến dị, mỗi con dài đến một hai mét, mỏ nhọn hoắt và rất hung dữ, thậm chí còn phun ra thịt thối để làm mờ tầm nhìn. Trận chiến kết thúc mà đội viên của họ không mất mát gì, nhưng chiếc trực thăng lại bị hư hại nặng, buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Chính tại thị trấn nhỏ mà vệ tinh hiển thị đã được dọn dẹp sạch sẽ ấy, họ lại gặp phải mối nguy hiểm lớn nhất kể từ khi tận thế bắt đầu.
Thị trấn không có nhiều tang thi, thậm chí chỉ có vài con, nhưng tất cả dân trong thị trấn đều là tang thi dị hóa cao độ, giữ nguyên hình dáng như người sống, sinh hoạt bình thường trong thị trấn. Đứng đầu bọn chúng là một tang thi vương không chỉ có dị năng mà còn cao lớn, cực kỳ đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.