Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 30:

Mộc Mộc Tiểu Thảo

09/09/2024

“... Ngươi còn sống chứ?” Tô Lạc Lạc lo lắng thò đầu nhỏ ra khỏi biển hoa Liệt Dương, nhìn quanh trong bóng tối—

Khu rừng phía tây hoang vắng hẻo lánh, vừa rồi đã xảy ra biến cố lớn như vậy thì chắc chắn là do tên thú nhân tàn tật bên cạnh phát hiện ra điều bất thường và ra tay giúp cô.

Nhưng vai trái y lại không có một vân thú nào, hơn nữa vừa mới mất kiểm soát, thật sự có thể đánh lại đám sư tử hung ác kia không?

Tô Lạc Lạc cảm thấy lo lắng, nhưng cô không có năng lực nhìn trong đêm, đối phương lại là một thú nhân tàn tật không thể nghe thấy lời cô nói, cô chỉ có thể mò mẫm từng chút một trong bóng tối.

Xung quanh im lặng lạ thường, ngoài mùi máu tanh thì chỉ có một đống hoa Liệt Dương tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Tô Lạc Lạc ôm một bó hoa lên, coi chúng như chiếc đèn pin chiếu sáng không mấy hiệu quả, vừa loạng choạng đi về phía trước vừa nhẹ nhàng gọi: “Ca, ca ca? Ngươi ở đâu?”

Không có cách nào gọi tên thú nhân tàn tật bên cạnh, hoặc có thể do xung quanh quá mức yên tĩnh đáng sợ, giọng Tô Lạc Lạc run lên, vừa gọi vừa nghĩ dù sao y y cũng không nghe thấy, nên cô chọn một cách xưng hô có thể làm mình thêm can đảm: “Ch… À không, phu quân mới đúng, phu quân...”

“Phu quân.”

Một lần gọi hai lần quen, không còn nhiều người xung quanh, giọng Tô Lạc Lạc nhanh chóng thoát khỏi sự ngượng ngùng ban đầu, pha lẫn lo lắng, càng gọi càng thành thạo: “Phu quân, chàng ở đâu?”

“Hu hu hu phu quân à, bọn họ thật đáng sợ, may mà chàng cứu thiếp... chàng đừng sợ, thiếp sắp tìm được chàng rồi, thiếp cảm thấy mình đã khôi phục rất nhiều sức lực, dù cho chân kia của chàng có gãy thêm thì thiếp cũng sẽ kéo chàng về hang đá.”

“Không không không, dù cho ba chân của chàng đều gãy hết thì muội cũng không chê chàng đâu...”



Zelcius: “?”

Ba chân?

Nghe loáng thoáng thấy tiểu nữ nhân đang nói gì đó, ánh mắt Zelcius thoáng hiện một sự kinh ngạc khó lường.

Do ô nhiễm và biến dạng, khi y hoàn toàn mất kiểm soát, hình dạng nguyên thủy sẽ mọc ra một cái chân thứ ba xấu xí và khó coi, đây là bí mật mà y chưa bao giờ nói với ai trong vô số kiếp sống. Tại sao nữ nhân này lại biết, chẳng lẽ cô có năng lực nhìn thấu hình dạng nguyên thủy của thú nhân soa?

Hay là, cô là người của Thánh điện thuần bạch, mọi chuyện trước đây đều do cô cố ý giả vờ để mê hoặc y?

Cằm như cứng đờ, Zelcius chìm vào suy nghĩ, tâm tình khó lường, khi y tỉnh lại, thì nữ nhân nhỏ bé yếu đuối nhưng luôn khiến y không ngừng hạ thấp đề phòng đã đến sát gần bên.

Như là bị quỷ thần sai khiến, Zelcius nheo mắt lại, không lập tức ra tay với cô mà kéo lớp da sói trên người xuống, nhẹ nhàng ngã xuống tuyết, che giấu nhiệt độ và nhịp tim của mình.

Nếu cô là người của Thánh điện, đến mức biết được cả việc y có cái chân thứ ba bí mật thì chắc chắn cũng biết y chỉ dễ tổn thương nhất trong khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi mất kiểm soát bạo động.

Ô nhiễm Liệt Dương bị y hoàn toàn áp chế trong máu, Zelcius khép mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi.

Tô Lạc Lạc không biết những lời nói bâng quơ để tự cổ vũ của mình lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm như vậy, cô chỉ một lòng lo lắng cho tên thú nhân tàn tật bên cạnh, dưới ánh sáng của hoa Liệt Dương cô nhanh chóng phát hiện ra một bóng người nằm phía trước—

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook