Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 4:
Mộc Mộc Tiểu Thảo
03/09/2024
Nó cho cô một lý do chính đáng để thay đổi tính cách, không cần phải đối mặt với hàng đống nợ tình mà nguyên chủ để lại. Thậm chí nhờ vào sức mạnh bí ẩn đó, cô đã khôi phục được một chút dị năng và có thể cảm nhận được tầng đầu tiên của không gian rồi.
Tô Lạc Lạc dựa lưng vào vách đá, dùng ngón tay sắp đông cứng vốc một nắm tuyết từ đáy hang, kẹp giữa một tấm da thú bán trong suốt làm một túi chườm đá để hạ sốt rồi nằm lại xuống thảm cỏ.
Là em gái của dị năng giả mạnh nhất trong mạt thế… cô cũng nhờ sự giúp đỡ của chị gái mà thức tỉnh được một loại dị năng, đó chính là dị năng hệ không gian.
Khác với nhiều dị năng giả hệ không gian khiến người khác ngưỡng mộ, không gian của cô chẳng có kho lưu trữ khổng lồ, cũng không có linh tuyền thần kỳ, càng không thể dịch chuyển tức thời hay sử dụng lưỡi dao không gian siêu việt, chỉ có thể dùng để chứa đồ đạc một cách bình thường.
Diện tích không gian cũng rất nhỏ, dù có hai tầng nhưng mỗi tầng chỉ rộng chừng mười mấy mét vuông. Chiều cao cũng tạm ổn, mỗi tầng cao khoảng năm mét, nhưng cũng không thay đổi được thực tế là cô vẫn là một kẻ yếu đuối.
Chỉ có điều, vì chị gái rất yêu thương cô, nên những thứ được cất giữ trong không gian của cô đều rất quý giá. Tầng một chất đầy tinh hạch và đạn dược, tầng hai thì chứa các loại dược phẩm và hạt giống quý hiếm, còn có không ít đồ hộp và rượu bia đã được niêm phong.
Khi cô và tang thi vương cùng nhau rơi vào không gian, hình như tầng một của không gian đã mở rộng rất nhiều trong một khoảnh khắc. Nhưng hiện tại, cơ thể của cô quá yếu nên không thể hoàn toàn cảm nhận được ranh giới của không gian mà chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được một hộp đạn…
Hộp đạn được gắn một viên tinh hạch đỏ rực, là đạn của khẩu súng Độc Hỏa Diễm do chị gái cô đã đặt làm riêng cho cô.
Chỉ cần cô khôi phục thêm một chút dị năng, lấy được khẩu súng Độc Hỏa Diễm do chị cô dùng dị năng và tinh hạch tang thi chế tạo thì dù chỉ có một mình, cô cũng có thể có được một chút khả năng tự bảo vệ ở thế giới cổ đại này.
Đến lúc đó, dù bộ lạc có giải tán, cô cũng không đến nỗi chết đói.
Nhưng lý tưởng thì tươi đẹp, thực tế lại rất tàn khốc. Với tình trạng thảm hại của cơ thể hiện tại, ít nhất cô cần thêm một tuần nữa mới có thể khôi phục đủ để lấy khẩu súng.
Mà bộ lạc thì chậm nhất sáng mai sẽ khởi hành, củi và lương thực trong nơi trú ẩn sẽ hết sạch vào tối nay. Trước khi điều đó xảy ra, nếu cô vẫn chưa tìm được chỗ trú thân thì e rằng sẽ không thể qua nổi một đêm.
Chỗ trú thân…
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh của thú nhân tàn tật sống ở hang đá bên cạnh, với vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng cương nghị.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến đôi mắt xanh thẳm như đại dương của y, cùng với vết sẹo đầy quyến rũ trên gương mặt anh tuấn ấy, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở thở ra một luồng khí trắng mờ.
…
Bộ lạc mà nguyên chủ thuộc về gọi là bộ lạc Hắc Thanh, một bộ lạc nhỏ chỉ có hơn ba trăm người.
Thông thường, mọi người sống rải rác trong vài hàng động đá dưới chân núi, nhưng khi đến mùa đông, tuyết phủ kín núi, tài nguyên khan hiếm, các giống cái sẽ dẫn theo con nhỏ đến tập trung trong một động đá lớn ở trung tâm bộ lạc, được các thú nhân của từng gia đình cùng nhau nuôi dưỡng.
Nhiều giống cái đơn thân không thể nhặt đủ củi cũng sẽ chuyển vào động trú ẩn vào mùa đông, giúp đỡ làm một số việc lặt vặt như xử lý da thú, mài dao xương, nấu ăn, thêm củi để đổi lấy thức ăn.
Điều này vốn rất bình thường, nhưng nguyên chủ lại kiêu ngạo, cho rằng sống trong nơi trú ẩn vào mùa đông là việc mất mặt, là biểu hiện của việc không có năng lực, không thể nhặt đủ củi trước mùa đông để các thú nhân cung cấp.
Tô Lạc Lạc dựa lưng vào vách đá, dùng ngón tay sắp đông cứng vốc một nắm tuyết từ đáy hang, kẹp giữa một tấm da thú bán trong suốt làm một túi chườm đá để hạ sốt rồi nằm lại xuống thảm cỏ.
Là em gái của dị năng giả mạnh nhất trong mạt thế… cô cũng nhờ sự giúp đỡ của chị gái mà thức tỉnh được một loại dị năng, đó chính là dị năng hệ không gian.
Khác với nhiều dị năng giả hệ không gian khiến người khác ngưỡng mộ, không gian của cô chẳng có kho lưu trữ khổng lồ, cũng không có linh tuyền thần kỳ, càng không thể dịch chuyển tức thời hay sử dụng lưỡi dao không gian siêu việt, chỉ có thể dùng để chứa đồ đạc một cách bình thường.
Diện tích không gian cũng rất nhỏ, dù có hai tầng nhưng mỗi tầng chỉ rộng chừng mười mấy mét vuông. Chiều cao cũng tạm ổn, mỗi tầng cao khoảng năm mét, nhưng cũng không thay đổi được thực tế là cô vẫn là một kẻ yếu đuối.
Chỉ có điều, vì chị gái rất yêu thương cô, nên những thứ được cất giữ trong không gian của cô đều rất quý giá. Tầng một chất đầy tinh hạch và đạn dược, tầng hai thì chứa các loại dược phẩm và hạt giống quý hiếm, còn có không ít đồ hộp và rượu bia đã được niêm phong.
Khi cô và tang thi vương cùng nhau rơi vào không gian, hình như tầng một của không gian đã mở rộng rất nhiều trong một khoảnh khắc. Nhưng hiện tại, cơ thể của cô quá yếu nên không thể hoàn toàn cảm nhận được ranh giới của không gian mà chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được một hộp đạn…
Hộp đạn được gắn một viên tinh hạch đỏ rực, là đạn của khẩu súng Độc Hỏa Diễm do chị gái cô đã đặt làm riêng cho cô.
Chỉ cần cô khôi phục thêm một chút dị năng, lấy được khẩu súng Độc Hỏa Diễm do chị cô dùng dị năng và tinh hạch tang thi chế tạo thì dù chỉ có một mình, cô cũng có thể có được một chút khả năng tự bảo vệ ở thế giới cổ đại này.
Đến lúc đó, dù bộ lạc có giải tán, cô cũng không đến nỗi chết đói.
Nhưng lý tưởng thì tươi đẹp, thực tế lại rất tàn khốc. Với tình trạng thảm hại của cơ thể hiện tại, ít nhất cô cần thêm một tuần nữa mới có thể khôi phục đủ để lấy khẩu súng.
Mà bộ lạc thì chậm nhất sáng mai sẽ khởi hành, củi và lương thực trong nơi trú ẩn sẽ hết sạch vào tối nay. Trước khi điều đó xảy ra, nếu cô vẫn chưa tìm được chỗ trú thân thì e rằng sẽ không thể qua nổi một đêm.
Chỗ trú thân…
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh của thú nhân tàn tật sống ở hang đá bên cạnh, với vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng cương nghị.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến đôi mắt xanh thẳm như đại dương của y, cùng với vết sẹo đầy quyến rũ trên gương mặt anh tuấn ấy, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở thở ra một luồng khí trắng mờ.
…
Bộ lạc mà nguyên chủ thuộc về gọi là bộ lạc Hắc Thanh, một bộ lạc nhỏ chỉ có hơn ba trăm người.
Thông thường, mọi người sống rải rác trong vài hàng động đá dưới chân núi, nhưng khi đến mùa đông, tuyết phủ kín núi, tài nguyên khan hiếm, các giống cái sẽ dẫn theo con nhỏ đến tập trung trong một động đá lớn ở trung tâm bộ lạc, được các thú nhân của từng gia đình cùng nhau nuôi dưỡng.
Nhiều giống cái đơn thân không thể nhặt đủ củi cũng sẽ chuyển vào động trú ẩn vào mùa đông, giúp đỡ làm một số việc lặt vặt như xử lý da thú, mài dao xương, nấu ăn, thêm củi để đổi lấy thức ăn.
Điều này vốn rất bình thường, nhưng nguyên chủ lại kiêu ngạo, cho rằng sống trong nơi trú ẩn vào mùa đông là việc mất mặt, là biểu hiện của việc không có năng lực, không thể nhặt đủ củi trước mùa đông để các thú nhân cung cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.