Sau Khi Bị Tịch Biên Lưu Đày, Nàng Dẫn Cả Nhà Đi Tạo Phản
Chương 1: Khởi Đầu Lưu Đày, Thu Thập Vật Tư 1
An Ngư Ngư
19/10/2024
"Tướng quân tử trận, còn tổn thất năm vạn đại quân, thật hay giả?"
"Ngoài đường đều bàn tán như vậy, lão vương gia nghe xong liền ngất đi..."
"Nhất định là giả, đều là gian kế, tướng quân anh minh thần võ, sao có thể thất bại!"
Nghe tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài, kết hợp với ký ức xa lạ trong đầu, Chúc Minh Khanh nhịn không được thốt ra một câu thô tục.
Thật mẹ nó xui xẻo!
Nàng vừa mới giải ngũ từ quân đội đặc chủng một ngày, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, thì gặp phải tai nạn máy bay, một sớm tỉnh dậy đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tranh bá thời loạn thế từng đọc.
Nguyên chủ cũng tên là Chúc Minh Khanh, đã thành thân mười bảy năm với thế tử Lạc vương phủ Nam Hạ - Trấn Viễn đại tướng quân Lạc Đình Sơn. Sau khi biết tin phu quân bại trận, nàng ấy liền treo cổ tự vẫn, ngày hôm sau toàn bộ Lạc vương phủ bị đày đi biên ải.
Tuy nhiên, nhị công tử của nàng ấy nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng đã tạo phản thành công, kết thúc thời loạn thế và trở thành hoàng đế. Nhưng hắn ta cũng trở thành một bạo quân khiến người người khiếp sợ, kết cục vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến nguyên nhân bị lưu đày, đầu Chúc Minh Khanh lại ong ong đau nhức, tất cả đều là nghiệp chướng mà nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đến lượt nàng gánh chịu hậu quả.
"Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" Phấn Đào bưng thuốc đẩy cửa bước vào, kinh hỉ nói.
Chúc Minh Khanh ngẩng đầu, người tới mặc một bộ váy hồng phấn, là nha hoàn tên Phấn Đào kia sao?
Trung thành tận tâm lại hiểu y lý, trên đường bị đày đã vì bảo vệ nữ nhi của nguyên chủ bị kẻ xấu làm nhục mà chết.
Đúng vậy, ngoài nhị công tử là phản diện, nàng còn có hai trai một gái, đại nhi tức cũng đang mang thai, mấy tháng nữa, nàng sẽ trở thành bà nội.
Chúc Minh Khanh bất lực nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra lần nữa.
Nàng khẽ mở miệng, vừa định nói chuyện, cổ họng liền tràn vào một luồng gió lạnh, nhịn không được ho khan.
Khụ khụ, đau quá!
"Bây giờ... là giờ nào rồi?"
"Bẩm phu nhân..." Phấn Đào còn chưa dứt lời, từ xa đã truyền đến tiếng chuông từng hồi.
Đinh, đinh...
Tiếng chuông trầm đục hòa cùng tiếng gió bắc gào thét, phía chân trời lóe lên một tia sáng trắng bạc.
Thượng triều rồi!
Cách thời gian thánh chỉ tịch biên gia sản ban xuống chỉ còn hai canh giờ nữa.
Trong lòng Chúc Minh Khanh siết chặt, nàng không thể ngồi yên chờ chết.
"Giờ Mão ạ." Phấn Đào nói tiếp.
Chúc Minh Khanh bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy mặc y phục, búi tóc gọn gàng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, như thể đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ngoài đường đều bàn tán như vậy, lão vương gia nghe xong liền ngất đi..."
"Nhất định là giả, đều là gian kế, tướng quân anh minh thần võ, sao có thể thất bại!"
Nghe tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài, kết hợp với ký ức xa lạ trong đầu, Chúc Minh Khanh nhịn không được thốt ra một câu thô tục.
Thật mẹ nó xui xẻo!
Nàng vừa mới giải ngũ từ quân đội đặc chủng một ngày, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, thì gặp phải tai nạn máy bay, một sớm tỉnh dậy đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tranh bá thời loạn thế từng đọc.
Nguyên chủ cũng tên là Chúc Minh Khanh, đã thành thân mười bảy năm với thế tử Lạc vương phủ Nam Hạ - Trấn Viễn đại tướng quân Lạc Đình Sơn. Sau khi biết tin phu quân bại trận, nàng ấy liền treo cổ tự vẫn, ngày hôm sau toàn bộ Lạc vương phủ bị đày đi biên ải.
Tuy nhiên, nhị công tử của nàng ấy nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng đã tạo phản thành công, kết thúc thời loạn thế và trở thành hoàng đế. Nhưng hắn ta cũng trở thành một bạo quân khiến người người khiếp sợ, kết cục vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến nguyên nhân bị lưu đày, đầu Chúc Minh Khanh lại ong ong đau nhức, tất cả đều là nghiệp chướng mà nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đến lượt nàng gánh chịu hậu quả.
"Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" Phấn Đào bưng thuốc đẩy cửa bước vào, kinh hỉ nói.
Chúc Minh Khanh ngẩng đầu, người tới mặc một bộ váy hồng phấn, là nha hoàn tên Phấn Đào kia sao?
Trung thành tận tâm lại hiểu y lý, trên đường bị đày đã vì bảo vệ nữ nhi của nguyên chủ bị kẻ xấu làm nhục mà chết.
Đúng vậy, ngoài nhị công tử là phản diện, nàng còn có hai trai một gái, đại nhi tức cũng đang mang thai, mấy tháng nữa, nàng sẽ trở thành bà nội.
Chúc Minh Khanh bất lực nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra lần nữa.
Nàng khẽ mở miệng, vừa định nói chuyện, cổ họng liền tràn vào một luồng gió lạnh, nhịn không được ho khan.
Khụ khụ, đau quá!
"Bây giờ... là giờ nào rồi?"
"Bẩm phu nhân..." Phấn Đào còn chưa dứt lời, từ xa đã truyền đến tiếng chuông từng hồi.
Đinh, đinh...
Tiếng chuông trầm đục hòa cùng tiếng gió bắc gào thét, phía chân trời lóe lên một tia sáng trắng bạc.
Thượng triều rồi!
Cách thời gian thánh chỉ tịch biên gia sản ban xuống chỉ còn hai canh giờ nữa.
Trong lòng Chúc Minh Khanh siết chặt, nàng không thể ngồi yên chờ chết.
"Giờ Mão ạ." Phấn Đào nói tiếp.
Chúc Minh Khanh bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy mặc y phục, búi tóc gọn gàng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, như thể đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.