Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi
Chương 49: Chẳng Lẽ Ta Lại Trơ Mắt Nhìn Tài Nguyên Của Tông Môn Chảy Ra Ngoài Sao?
Do Tự
25/07/2024
Mau nói đi, mau nói thẳng câu đó vào mặt Tề Thiên đi, đừng để hắn nói nhảm nữa.
Nhưng điều họ thấy là Nam Hi chưng ra khuôn mặt đau lòng, hiểu chuyện nói với Tề Thiên: "A Thiên, đừng giận, ta biết chuyện này đã làm khó huynh, nhưng ta không thể thay đổi quyết định của sư tôn."
Các đệ tử: "???"
Không phải, tại sao tỷ lại nghĩ một đằng làm một nẻo như thế, mắng hắn đi chứ!
Các đệ tử đeo mặt nạ đau khổ, muốn xông ra nói giúp Nam Hi, nhưng thực tế là họ phải nhìn Nam Hi lấy ra nhiều bảo vật quý giá hơn hẳn quà của Tề Thiên.
Sau đó, nàng nghiêm túc nói: “A Thiên, chuyện này khiến huynh phải chịu ấm ức rồi, huynh hãy nhận lấy những thứ này đi.”
Các đệ tử nhìn những bảo vật mà chỉ một món trong số đó cũng khó mà có được, đồng tử chấn động, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng kêu thảm thiết đã xé toạc màng nhĩ họ.
[A!!!! Bảo bối của ta!! Nếu ngươi còn chút liêm sỉ thì đừng nhận!!]
Tề Thiên vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không biểu cảm, nhận lấy những món đồ quý giá này rồi keo kiệt đáp lại một tiếng ừ nhẹ, thái độ chẳng có chút gì gọi là mềm mỏng, ngầm thừa nhận rằng hắn đã chịu ấm ức.
[Ngươi không có liêm sỉ!!!!!!]
Các đệ tử kinh hãi bịt tai, thậm chí còn không còn tâm trí để phê phán hành động của Nam Hi là sai trái đến mức nào nữa.
Lúc này, bên cạnh họ bỗng nhiên xuất hiện một người, các đệ tử đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lý Vân Tranh, cùng với Liên Thiên Tinh đáng thương đứng bên cạnh, cũng bịt tai chịu khổ không kém.
Lý Vân Tranh lại xoa cằm, nở một nụ cười đẹp đến mức không ai có thể rời mắt.
“Không tệ, cũng có chút thú vị.”
Sư thúc, lời của sư thúc cũng có vấn đề đấy!
Sau khi đưa xong đồ, cốt truyện cũng coi như hoàn thành, Tề Thiên nhận đồ xong thì rất dứt khoát rời đi, không chút lưu luyến.
Nam Hi nghĩ đến trong cốt truyện có nói rằng giọng điệu của Tề Thiên mềm mỏng hơn bảy phần, nhưng nàng lại chẳng cảm nhận được chút nào, bảy phần ở đâu? Một chữ ừ thì có thể có bao nhiêu thay đổi về giọng điệu chứ?
Sau khi hai người đường ai nấy đi, các đệ tử đứng lại đó đợi đến khi họ đi xa mới ngơ ngác đứng dậy. Nhìn thấy Lý Vân Tranh đi về hướng ngoài tông môn, có đệ tử liền vô thức hỏi: “Sư thúc lại ra ngoài sao?”
Lý Vân Tranh nghiêng nửa khuôn mặt nhìn đệ tử đó, mỉm cười đáp: “Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn tài nguyên của tông môn chảy ra ngoài sao?”
Nhưng điều họ thấy là Nam Hi chưng ra khuôn mặt đau lòng, hiểu chuyện nói với Tề Thiên: "A Thiên, đừng giận, ta biết chuyện này đã làm khó huynh, nhưng ta không thể thay đổi quyết định của sư tôn."
Các đệ tử: "???"
Không phải, tại sao tỷ lại nghĩ một đằng làm một nẻo như thế, mắng hắn đi chứ!
Các đệ tử đeo mặt nạ đau khổ, muốn xông ra nói giúp Nam Hi, nhưng thực tế là họ phải nhìn Nam Hi lấy ra nhiều bảo vật quý giá hơn hẳn quà của Tề Thiên.
Sau đó, nàng nghiêm túc nói: “A Thiên, chuyện này khiến huynh phải chịu ấm ức rồi, huynh hãy nhận lấy những thứ này đi.”
Các đệ tử nhìn những bảo vật mà chỉ một món trong số đó cũng khó mà có được, đồng tử chấn động, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng kêu thảm thiết đã xé toạc màng nhĩ họ.
[A!!!! Bảo bối của ta!! Nếu ngươi còn chút liêm sỉ thì đừng nhận!!]
Tề Thiên vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không biểu cảm, nhận lấy những món đồ quý giá này rồi keo kiệt đáp lại một tiếng ừ nhẹ, thái độ chẳng có chút gì gọi là mềm mỏng, ngầm thừa nhận rằng hắn đã chịu ấm ức.
[Ngươi không có liêm sỉ!!!!!!]
Các đệ tử kinh hãi bịt tai, thậm chí còn không còn tâm trí để phê phán hành động của Nam Hi là sai trái đến mức nào nữa.
Lúc này, bên cạnh họ bỗng nhiên xuất hiện một người, các đệ tử đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lý Vân Tranh, cùng với Liên Thiên Tinh đáng thương đứng bên cạnh, cũng bịt tai chịu khổ không kém.
Lý Vân Tranh lại xoa cằm, nở một nụ cười đẹp đến mức không ai có thể rời mắt.
“Không tệ, cũng có chút thú vị.”
Sư thúc, lời của sư thúc cũng có vấn đề đấy!
Sau khi đưa xong đồ, cốt truyện cũng coi như hoàn thành, Tề Thiên nhận đồ xong thì rất dứt khoát rời đi, không chút lưu luyến.
Nam Hi nghĩ đến trong cốt truyện có nói rằng giọng điệu của Tề Thiên mềm mỏng hơn bảy phần, nhưng nàng lại chẳng cảm nhận được chút nào, bảy phần ở đâu? Một chữ ừ thì có thể có bao nhiêu thay đổi về giọng điệu chứ?
Sau khi hai người đường ai nấy đi, các đệ tử đứng lại đó đợi đến khi họ đi xa mới ngơ ngác đứng dậy. Nhìn thấy Lý Vân Tranh đi về hướng ngoài tông môn, có đệ tử liền vô thức hỏi: “Sư thúc lại ra ngoài sao?”
Lý Vân Tranh nghiêng nửa khuôn mặt nhìn đệ tử đó, mỉm cười đáp: “Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn tài nguyên của tông môn chảy ra ngoài sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.