Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi
Chương 41: Còn Chẳng Bằng Kỳ Chiếu Sư Huynh
Do Tự
25/07/2024
Ngược lại không biết từ khi nào, thấy mặt hắn là nàng lại nghiến răng nghiến lợi, rất muốn đấm hắn một cái. Thế nhưng nàng lại phải đối mặt với Tề Thiên theo cốt truyện, thời gian lâu dần đã khiến Nam Hi mỗi lần gặp Tề Thiên là lại bực bội, khó ngủ.
Nam Hi nghĩ, muốn chữa bệnh này thì phải thật sự chém Tề Thiên một kiếm mới giải quyết được.
Nàng quyết định đi luyện kiếm. Dù sao luyện tập chiêu kiếm đã thuộc lòng cũng không cần động não, ngược lại còn tiến bộ theo thời gian, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
...
Gần giờ Tỵ, Tề Thiên mới đến Thiên Vân Kiếm Tông.
Hòa Kiếm cho thời hạn là trước giờ Ngọ hôm nay, hắn chỉ sớm hơn một canh giờ, nếu không sợ Hòa Kiếm đến thẳng Ngự Hư Tông lôi hắn tới thì có lẽ Tề Thiên sẽ không bao giờ đến Thiên Vân Kiếm Tông.
Đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông đã quen thuộc với tên tuổi Tề Thiên, nhưng gặp mặt trực tiếp thì ít nên vẫn rất tò mò, sớm đã có một đám nấp ở con đường Tề Thiên phải đi qua để lén quan sát hắn.
Thật lòng mà nói, ngoại hình của Tề Thiên rất dễ đánh lừa, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, khí chất phi phàm.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều toát lên khí thế của một thiên chi kiêu tử.
Dù có nhiều lời phàn nàn về sư tỷ của mình nhưng đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông vẫn luôn đoàn kết đối ngoại, vậy nên không hề có cảm tình với Tề Thiên, hoặc nói đúng hơn thì là có nhiều ác cảm.
Lúc này thấy Tề Thiên, nữ đệ tử mở to mắt nói láo.
"Đây là Tề Thiên à? Trông cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng biết sư tỷ Nam Hi ưng hắn ở điểm nào."
"Ta cũng không hiểu, chẳng phải chỉ là hai con mắt một cái miệng thôi ư, ai mà chẳng có."
"Nhìn còn chẳng đẹp bằng Kỳ Chiếu sư huynh của chúng ta, ta thích Kỳ Chiếu sư huynh hơn."
Câu cuối là thật lòng.
Nam đệ tử khinh bỉ Tề Thiên.
"Không biết thằng nhóc này có điểm gì đáng để đại sư tỷ thích, về tu vi, về thiên phú, về diện mạo, sư tỷ chẳng thua kém hắn chút nào."
"Phải nói là hắn không hề có tư cách coi thường đại sư tỷ. Dù có thế nào đi nữa, sư tỷ vẫn là thiên chi kiêu nữ, còn một lòng một dạ đối xử tốt với hắn. Hắn không cảm kích đã đành, lại còn sỉ nhục sư tỷ như thế."
"Thật đáng ghét, dù sư tỷ có ưng ta cũng còn tốt hơn ưng hắn."
Ba câu trên đều là sự thật.
Đệ tử đứng xem từ đường vào tông môn kéo dài đến trước cửa viện của Nam Hi, dù không trực tiếp lộ diện, thậm chí ẩn nấp khá tốt, nhưng họ hoàn toàn không che giấu khí tức của mình, thậm chí còn thì thầm không thèm che đậy.
Nam Hi nghĩ, muốn chữa bệnh này thì phải thật sự chém Tề Thiên một kiếm mới giải quyết được.
Nàng quyết định đi luyện kiếm. Dù sao luyện tập chiêu kiếm đã thuộc lòng cũng không cần động não, ngược lại còn tiến bộ theo thời gian, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
...
Gần giờ Tỵ, Tề Thiên mới đến Thiên Vân Kiếm Tông.
Hòa Kiếm cho thời hạn là trước giờ Ngọ hôm nay, hắn chỉ sớm hơn một canh giờ, nếu không sợ Hòa Kiếm đến thẳng Ngự Hư Tông lôi hắn tới thì có lẽ Tề Thiên sẽ không bao giờ đến Thiên Vân Kiếm Tông.
Đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông đã quen thuộc với tên tuổi Tề Thiên, nhưng gặp mặt trực tiếp thì ít nên vẫn rất tò mò, sớm đã có một đám nấp ở con đường Tề Thiên phải đi qua để lén quan sát hắn.
Thật lòng mà nói, ngoại hình của Tề Thiên rất dễ đánh lừa, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, khí chất phi phàm.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều toát lên khí thế của một thiên chi kiêu tử.
Dù có nhiều lời phàn nàn về sư tỷ của mình nhưng đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông vẫn luôn đoàn kết đối ngoại, vậy nên không hề có cảm tình với Tề Thiên, hoặc nói đúng hơn thì là có nhiều ác cảm.
Lúc này thấy Tề Thiên, nữ đệ tử mở to mắt nói láo.
"Đây là Tề Thiên à? Trông cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng biết sư tỷ Nam Hi ưng hắn ở điểm nào."
"Ta cũng không hiểu, chẳng phải chỉ là hai con mắt một cái miệng thôi ư, ai mà chẳng có."
"Nhìn còn chẳng đẹp bằng Kỳ Chiếu sư huynh của chúng ta, ta thích Kỳ Chiếu sư huynh hơn."
Câu cuối là thật lòng.
Nam đệ tử khinh bỉ Tề Thiên.
"Không biết thằng nhóc này có điểm gì đáng để đại sư tỷ thích, về tu vi, về thiên phú, về diện mạo, sư tỷ chẳng thua kém hắn chút nào."
"Phải nói là hắn không hề có tư cách coi thường đại sư tỷ. Dù có thế nào đi nữa, sư tỷ vẫn là thiên chi kiêu nữ, còn một lòng một dạ đối xử tốt với hắn. Hắn không cảm kích đã đành, lại còn sỉ nhục sư tỷ như thế."
"Thật đáng ghét, dù sư tỷ có ưng ta cũng còn tốt hơn ưng hắn."
Ba câu trên đều là sự thật.
Đệ tử đứng xem từ đường vào tông môn kéo dài đến trước cửa viện của Nam Hi, dù không trực tiếp lộ diện, thậm chí ẩn nấp khá tốt, nhưng họ hoàn toàn không che giấu khí tức của mình, thậm chí còn thì thầm không thèm che đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.