Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi
Chương 44: Nấc
Do Tự
25/07/2024
Tề Thiên không nghe được tiếng lòng của Nam Hi.
Nam Hi không hề nhận ra, lúc này trong lòng nàng vẫn đang vui mừng: [Tuyệt vời! Lễ vật! Đan dược ha ha, bảo vật ha ha, sư tôn là nhất!]
Nhưng Nam Hi chưa kịp vui được ba giây thì hệ thống đã lạnh lùng nhắc nhở: [Ký chủ, xin hãy nhớ nhiệm vụ.]
Tâm trạng bay bổng của Nam Hi đột ngột rơi xuống, hơi buồn bực nhếch môi, không đáp lại hệ thống. Nhớ đến nhiệm vụ buộc phải thực hiện, Nam Hi khẽ thay đổi sắc mặt, đột nhiên lao đến đứng giữa Hòa Kiếm và Tề Thiên.
Nàng quay lưng về phía Tề Thiên, đứng đối diện với Hòa Kiếm trong tư thế bảo vệ ở phía đối lập.
Cả Tề Thiên và Hòa Kiếm đều ngạc nhiên trước hành động của Nam Hi. Nàng thì kiên định nhìn Hòa Kiếm, dù không thể nói nhưng cử chỉ và thần thái đều thể hiện rõ ý kiến của nàng.
Tề Thiên đứng phía sau nhưng lại ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Nam Hi, mất tập trung trong giây lát.
Sắc mặt Hòa Kiếm vừa dịu xuống lại lập tức lạnh đi. Ngay cả các đệ tử đang mỉm cười vì tiếng lòng của Nam Hi cũng bị hành động của nàng làm cho bối rối.
Hai bên đối đầu, nhưng trong lòng Nam Hi lại liên tục tái hiện biểu cảm mèo khóc trong meme: [Ông trời tha thứ cho con, sư tôn tha thứ cho con, có trách thì trách Tề Thiên thôi.]
Với biểu cảm và tiếng lòng như thế, Hòa Kiếm chỉ đành hừ lạnh, giải trừ thuật pháp để cho nàng nói chuyện lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Con còn muốn nói gì nữa?"
Nam Hi nhìn sắc mặt của sư tôn, cảm thấy hôm nay nói hơi nhiều nên đành hòa hoãn lại chút rồi mới mở miệng: "Sư tôn, đừng... hic!"
Nàng bị chính tiếng nấc của mình làm bối rối, nhưng vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, kiên định nói: "Đừng làm khó... hic… A Thiên… hic! Dù là tặng… hic… quà hay… hic… bất cứ thứ gì thì cũng đều là con… hic… tình nguyện… hic… làm."
Nói xong câu này mà vẫn còn nấc, Nam Hi cảm thấy lòng mình như tro tàn.
[Hỏng rồi, thế này đừng nói làm Tề Thiên cảm động, chính ta cũng không nghe nổi.]
Tiếng cười phá lên từ đám cỏ gần đó.
"Phì!!! Ha ha ha ha ha ha ha ha… ưm!"
Đệ tử cười phá lên bị một đệ tử khác vội vàng bịt miệng lại, còn lo lắng cảnh báo: "Ngươi mau im lặng đi, sẽ bị phát hiện đấy!"
Hòa Kiếm, Liên Thiên Tinh, các đệ tử khác, và cả Tề Thiên: "..."
Các ngươi đã bị phát hiện rồi.
Bị làm gián đoạn như vậy, Hòa Kiếm giả vờ như không có gì xảy ra. Ông nhìn Nam Hi, nhưng lại phát hiện mình không thể tức giận nổi, cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Nam Hi nên bèn phất tay: "Thôi, con muốn làm gì thì làm, ta không quản nổi con nữa."
Nam Hi không hề nhận ra, lúc này trong lòng nàng vẫn đang vui mừng: [Tuyệt vời! Lễ vật! Đan dược ha ha, bảo vật ha ha, sư tôn là nhất!]
Nhưng Nam Hi chưa kịp vui được ba giây thì hệ thống đã lạnh lùng nhắc nhở: [Ký chủ, xin hãy nhớ nhiệm vụ.]
Tâm trạng bay bổng của Nam Hi đột ngột rơi xuống, hơi buồn bực nhếch môi, không đáp lại hệ thống. Nhớ đến nhiệm vụ buộc phải thực hiện, Nam Hi khẽ thay đổi sắc mặt, đột nhiên lao đến đứng giữa Hòa Kiếm và Tề Thiên.
Nàng quay lưng về phía Tề Thiên, đứng đối diện với Hòa Kiếm trong tư thế bảo vệ ở phía đối lập.
Cả Tề Thiên và Hòa Kiếm đều ngạc nhiên trước hành động của Nam Hi. Nàng thì kiên định nhìn Hòa Kiếm, dù không thể nói nhưng cử chỉ và thần thái đều thể hiện rõ ý kiến của nàng.
Tề Thiên đứng phía sau nhưng lại ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Nam Hi, mất tập trung trong giây lát.
Sắc mặt Hòa Kiếm vừa dịu xuống lại lập tức lạnh đi. Ngay cả các đệ tử đang mỉm cười vì tiếng lòng của Nam Hi cũng bị hành động của nàng làm cho bối rối.
Hai bên đối đầu, nhưng trong lòng Nam Hi lại liên tục tái hiện biểu cảm mèo khóc trong meme: [Ông trời tha thứ cho con, sư tôn tha thứ cho con, có trách thì trách Tề Thiên thôi.]
Với biểu cảm và tiếng lòng như thế, Hòa Kiếm chỉ đành hừ lạnh, giải trừ thuật pháp để cho nàng nói chuyện lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Con còn muốn nói gì nữa?"
Nam Hi nhìn sắc mặt của sư tôn, cảm thấy hôm nay nói hơi nhiều nên đành hòa hoãn lại chút rồi mới mở miệng: "Sư tôn, đừng... hic!"
Nàng bị chính tiếng nấc của mình làm bối rối, nhưng vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, kiên định nói: "Đừng làm khó... hic… A Thiên… hic! Dù là tặng… hic… quà hay… hic… bất cứ thứ gì thì cũng đều là con… hic… tình nguyện… hic… làm."
Nói xong câu này mà vẫn còn nấc, Nam Hi cảm thấy lòng mình như tro tàn.
[Hỏng rồi, thế này đừng nói làm Tề Thiên cảm động, chính ta cũng không nghe nổi.]
Tiếng cười phá lên từ đám cỏ gần đó.
"Phì!!! Ha ha ha ha ha ha ha ha… ưm!"
Đệ tử cười phá lên bị một đệ tử khác vội vàng bịt miệng lại, còn lo lắng cảnh báo: "Ngươi mau im lặng đi, sẽ bị phát hiện đấy!"
Hòa Kiếm, Liên Thiên Tinh, các đệ tử khác, và cả Tề Thiên: "..."
Các ngươi đã bị phát hiện rồi.
Bị làm gián đoạn như vậy, Hòa Kiếm giả vờ như không có gì xảy ra. Ông nhìn Nam Hi, nhưng lại phát hiện mình không thể tức giận nổi, cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Nam Hi nên bèn phất tay: "Thôi, con muốn làm gì thì làm, ta không quản nổi con nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.