Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha
Chương 1
Hải Tảo Đại Vương
25/08/2021
Thiếu niên và con mèo của hắn.
Thiếu niên choai choai đứng ở cuối ánh sáng, đôi tay hắn nhiễm máu, cả người nhếch nhác, một đôi mắt có thể nhìn xuyên qua bóng tối nhìn thẳng vào đám người đang vây quanh hắn, sát ý ở đáy mắt gần như có thể hoá thành vật thể giết người.
Đám người này đa phần là cầm vũ khí, ánh mắt nhìn thiếu niên ngoại trừ kiêng kị, còn có hưng phấn không thể kiềm chế và sự đắc ý.
Không biết là ai mở màn trước, đánh vỡ thế cục bế tắc này, những tia chớp lao về phía thiếu niên.
Những tia chớp này có thể cắt đứt chân tay hắn dễ dàng, khiến cho chân tay hắn chia lìa.
Nhưng hắn, lại cười.
Sau khi tiếng súng kết thúc, mọi người bắt đầu vội vàng tìm kiếm tay chân đứt lìa của thiếu niên.
Bóng đen nhoáng lên trong ánh sáng, trong đám người đột nhiên có tiếng thét thảm thiết vang lên.
Máu tươi vẩy ra, thân hình cao lớn bị một cánh tay nhỏ gầy xuyên qua, móng tay bén nhọn nhỏ máu, trong lòng bàn tay là trái tim vẫn đang còn đập.
Cánh tay rút ra, nam nhân liền ngã xuống đất, khiến cho thiếu niên đứng ở phía sau hắn lộ ra.
Thiếu niên tuỳ tiện ném quả tim trong tay đi, vũ khí cao cấp không thể ngăn cản bước chân của hắn, tốc độ của hắn nhanh đến mức chỉ nhìn thấy cái bóng, xuyên qua trong đám người, làm cho người khác không có cách nào tóm được hắn.
Không khí phấn khới và kích động liền bị thay đổi, đám người bắt đầu hoảng sợ, hốt hoảng chạy khắp nơi.
Sau từng tiếng kêu thảm thiết, người cuối cùng cũng ngã xuống đất.
Thiếu niên đứng trong đám thi hài máu me đầy đất, bình tĩnh đến mức khiến người ta không rét mà run.
Hình ảnh thay đổi, đôi tay hắn được quấn băng vải ngồi trên giường bệnh, che lại khuôn mặt bị đánh, hai mắt ướt đẫm nhìn về phía nam nhân đã đánh hắn, đáy mắt toàn là nghi hoặc và tủi thân.
Ngay sau đó, hắn được ôm chặt, bên tai là thanh âm thống khổ và nghẹn ngào của đối phương.
[ A Yến, đồng ý với ba, hãy quên sức mạnh này đi, từ nay về sau… chỉ làm một người bình thường thôi.]
[Được, ba ba.]
Bên tai truyền tới thanh âm như có như không, thực ồn, bả vai bị vỗ vài cái, thực phiền.
Hứa Yến bị bắt tỉnh lại khỏi giấc mơ, vừa mở mắt liền nhìn thấy chủ nhiệm lớp đeo cặp kính siêu dày, sau cặp kinh siêu dày kia là đôi mắt khôn khéo lão luyện.
“Hứa Yến, lúc nào cũng là em, lần này lại không nộp bài tập, tôi sẽ trừ học phần của em.”
Hứa Yến dùng cánh tay che lại ánh sáng quá chói mắt, mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, lúc này không phân biệt được đây là mơ hay là thực.
Nơi này là Andromeda tinh, bởi vì khí hậu và đất đai thích hợp cho cây cối sinh trưởng, hằng năm bị cây xanh và hoa cỏ bao phủ, là trung tâm giao dịch hoa cỏ lớn nhất đế quốc, được gọi là Hoa Đô.
Mà hắn là sinh viên năm hai hệ mỹ thuật chuyên nghiệp của đại học nghệ thuật Hoa Đô.
Hành lang bằng gỗ chạy dài giữa biển hoa, khi có một con gió nhẹ thổi qua, cánh hao sẽ tung bay đầy trời.
Khắp nơi trên hành lang, nhóm sinh viên đều tự tìm vị trí mà mình ưng ý nhất để luyện tập vẽ thực vật, chỉ có Hứa Yến không e dè gì mà nằm ngủ trên bãi cỏ bên cạnh ruộng hoa.
Dáng người hắn cao lớn, ống tay áo lại sắn lên tuỳ ý, cánh tay săn chắc có lực liền lộ ra, góc áo một nửa được nhét vào lưng quần, một nữa thì bỏ ra bên ngoài, tóc hơi dài che lại hai mắt, khiến cho lớp râu lún phún trên cằm càng thêm chói mắt.
Toàn thân đều nói lên hai chữ “ lôi thôi”.
Trước mặt hắn bày một cái giá vẽ, giấy vẽ màu trắng đã bị các màu sắc tô đầy, mặt đất bên cạnh giá vẽ toàn là bút vẽ và thuốc vẽ bị vứt ngổn ngang.
Hứa Yến xoa xoa tóc, rũ mắt che giấu kinh hoảng sau giấc mộng kia.
Khoé miệng cong lên, một má lúm đồng tiền liền lộ ra, trong hoang dại lại mang theo ngọt ngào, trong hơi thở lộ ra là một nam nhân hư hỏng.
“Thầy, có phải là thầy đã hiểu lầm phải không? Em đã hoàn thành tác phẩm của mình”.
Các sinh viên khác nhìn thấy chủ nhiệm lớp đi về phía Hứa Yến cũng đã chuẩn bị tinh thần xem kịch, nghe được lời này cũng giống như chủ nhiệm nhìn về phía giá vẽ của hắn.
“Thầy, Hứa đại thần lại vẽ một đống ba ba, lần này là màu đỏ”.
“Không không, rõ ràng là một cây ớt cay bị dị dạng”.
“Các cậu quá thô tục, không cảm thấy đây là một chiến thần đầu đội vương miện trong thần thoại hy lạp sao?”.
Một đám sinh viên vây quanh phân tích bức tranh của Hứa Yến___ đây là phân đoạn bọn họ chờ mong nhất trong tiết vẽ thực vật.
Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn bức hình trên giấy vẽ, dựa vào trình độ nghệ thuật của hắn cũng không nhìn ra nó là cái quỷ gì.
Hắn tức giận đến run tay, chỉ vào bức tranh nhìn về phía Hứa Yến: “Tôi kêu em vẽ hoa, em nói cho tôi biết em đã vẽ gì?”.
Hứa Yến khom lưng nhặt hết bút vẽ nằm lung tung ném vào ống đựng bút, tiện tay ném dụng cụ vẽ vào thùng dụng cụ, quét mắt nhìn về phía bức tranh.
“Hoa ạ”.
Hắn không giải thích còn tốt, vừa giải thích, liền bị đám người xung quanh cười nhạo.
Gỡ bức tranh ra khỏi giá vẽ cầm ở trong tay, Hứa Yến nhìn những người khác đang cười nắc nẻ, khoé miệng hơi cong lên.
“Người không có tế bào nghệ thuật, sao có thể thưởng thức được tác phẩm nghệ thuật của bổn đại gia?”.
Nói xong một câu như vậy, liền nghênh ngang rời đi.
Làm cho chủ nhiệm của lớp nghệ thuật chuyên nghiệp tức đỏ cả mặt, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Em nói rõ cho tôi, ai không có tế bào nghệ thuật hả?”.
Những người khác yên lặng thu dọn đồ đạc, không dám lên tiếng.
Thầy, nghệ thuật hắn nói và nghệ thuật ngài nói, chỉ sợ là không cùng một loại.
Ở tiết cuối cùng, thiết bị cá nhân của Hứa Yến đột nhiên nhận được một phần văn kiện đến từ diễn đàn của lớp.
Mở ra, bên trong là một phần mẫu biểu giám định giới tính, và một mẫu biểu xin nhập ngũ.
Ở đế quốc, Alpha chiếm chưa tới 1% tổng dân số, vì thế, đến 18 tuổi liền bị cưỡng chế trưng binh nhập ngũ, sau đó liền vào trường quân đội học tập, rồi dựa vào kết quả khảo hạch được đưa tới những bộ phận thích hợp.
Tinh anh thì tới quân bộ được đưa tới các đại quân đoàn, những người có tư chất bình thường được chỉ định tới những hành tinh khác nhau, và trở thành thành viên của những đơn vị đồn trú, số ít kém cỏi thì trở về quê hương, trở thành một phần của đội chăn nuôi, cống hiến cho đời sau của đế quốc.
Đương nhiên, không phải alpha nào cũng bị bắt đi lính, thể chất và tố chất tâm lý không đạt được điều kiện trưng binh sẽ bị loại bỏ, những nhóm người này sẽ trở thành đối tượng quan trọng được địa phương chăm sóc, tới năm thứ 2 liền bị gọi trưng binh, năm thứ 2 không được thì năm thứ 3… cho tới khi qua 30 tuổi mớ thoát được vòng tuần hoàn này.
Trong thể chế trưng binh như vây, alpha thoát khỏi vận mệnh trưng binh hầu như không có.
Tương đương, omega trời sinh thể chất yếu kém lại còn có kỳ phát tình cố định nên không cần nhập ngũ, beta thì có thể tự nguyện nhập ngũ.
Chủ nhiệm lớp chắp tay sau lưng thong thả ung dung từ bên ngoài đi vào, trong tiếng thảo luận náo nhiệt đẩy đẩy gọng kính.
“Trong một tuần, mọi người điền xong hai mẫu biểu kia đưa cho tôi, quy tắc cũ, có liên quan tới học phần, không được ôm tâm lý may mắn”.
Trong ban còn sót lại 2 alpha liền ôm đầu khóc rống, những người khác cũng không thoải mái.
Tuy rằng vừa sinh ra liền quyết định thuộc tính giới tính, nhưng có một ít nhóm người trước 25 tuổi sẽ trải qua lần phân hoá thứ 2, thay đổi giới tính.
Vào tháng tư hằng năm sẽ tiến hành trưng binh một năm một lần, người từ 18 tuổi trở lên và người dưới 25 tuổi trở xuống đều phải kiểm tra đo lường gen một lần, kết quả kiểm tra đo lường gen sẽ trực tiếp nhập vào kho gen của đế quốc, không ai có thể gian lận.
Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Hứa Yến đang ngồi trong góc cuối lớp.
“Hứa Yến, đặc biệt là em, cuối tuần, không, ngày mai em liền đi kiểm tra đo lường”.
Động tác của những người khác đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Nếu nói trong ban ai có khả năng phân hoá lần thứ 2 nhất, người nọ nhất định là Hứa Yến.
Cho dù là vẻ ngoài hay tính cách, hắn đều không giống một omega, nếu phải nói rõ ràng hơn, thì là vị tin tức tố hoa cam tươi mát nhỏ nhắn của hắn.
Nhưng loại tươi mát nhỏ nhắn này đặt trên người hắn không những không làm hắn gia tăng khí chất omega, ngược lại kết hợp với một thân thô ráp kia lại cực kỳ mị lực, làm nhóm omega đỏ mặt tim đập loạn nhịp, các alpha muốn ngừng mà không được.
Hứa Yến đang thưởng thức đại tác phẩm của mình, đột nhiên bị điểm danh, hắn rất vô tội nhìn qua: “Em là omega, thuần”.
Trong thanh âm còn mang theo chút tủi thân.
Chủ nhiệm lớp không để ý đến sự khoe mẽ của hắn: “Tôi không quan tâm em thuần hay tạp, ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản báo cáo của em”.
Alpha ngồi bên cạnh Triệu Việt vỗ vỗ bờ vai của hắn, lau nước mắt: “Đi kiểm tra đo lường đi người anh em, tìm về chính bản thân mình”.
Hứa Yến: “…..”
Trên xe huyền phù công cộng chỉ có vài người, Hứa Yến ngồi gần vị trí cửa sổ, gác tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trong xe huyền phù phát những tin tức ngắn——
[Trùng tộc đã tiến vào thời kỳ ngủ đông, vì lý do an toàn, mong tất cả dân chúng không đi vào phạm vi hoạt động của trùng tộc….]
[Quân đoàn Vinh Diệu đã tới khu quân sự vào sáng ngày mười tám, lúc này toàn bộ binh lính quân đoàn xuất chinh đã trở về, chính thức bắt đầu hiệp nghị đình chiến kéo dài 2 tháng…]
[Gần đây, có người nặc danh tố cáo một omega nguỵ trang thành alpha tiến vào quân bộ, sự việc bị phát hiện khi đối phương đã mang quân hàm trung tá, trước mắt đương sự đã bị cắt chức chờ điều tra, án kiện vẫn còn đang trong quá trình điều tra…]
Ở đế quốc, alpha và omega quý như nhau.
Với thể chất và chu kỳ phát tình thường xuyên của omega, pháp luật tuy không quy định omega không thể tòng quân, nhưng cho dù có ưu tú, tiến vào quân bộ cũng chỉ có thể làm chức vụ hậu cần.
Hứa Yến ngáp một cái: “Cả ngày đánh đánh giết giết, thô lỗ”.
Đến trạm, hắn xách theo tranh của mình xuống xe.
Có một ngôi nhà duy nhất ở cuối đường, xưa cũ nhưng diện tích rất lớn, bên tường có một giàn hoa nhài, có một ít bò tới chỗ dây xích đu, hàng rào đối diện với bức tường, trên mặt đất trước cửa nhà phủ đầy cánh hoa thật dày.
Nơi này là nhà Hứa Yến.
Mới vừa đi vào, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân và tiếng kêu vui sướng của thiếu niên.
“Hứa tiểu hoa, anh có chuyển phát nhanh!”
Hứa Yến quay đầu nhìn, là Sâm Ngôn, cháu trai nhà thím Trương hàng xóm, là một omega hoạt bát, không lâu trước đó vừa mới qua sinh nhật 14 tuổi.
Sâm Ngôn dẫm lên hàng rào, nhanh nhẹn trèo lên, vẫy vẫy gói hàng đang cầm trong tay về phía Hứa Yến: “Chuyển phát nhanh của anh đang được Sân Ngôn đặc biệt chuyển phát, mời ký nhận~”.
Nhìn thấy đồ vật hắn cầm trong tay, vẻ mặt Hứa Yến hơi thay đổi, đè vành nón xuống, nhận lấy gói bưu phẩm, thuận tay gõ đầu hắn một cái: “Không được gọi biệt danh của tôi”.
Sân Ngôn xoa xoa cái trán bị gõ đau: “Anh Tiểu Hoa, vì sao chuyển phát nhanh của anh lại chuyển tới nhà em, anh thiệt là hồ đồ quá đi?”.
Hứa Yến móc một viên kẹo từ trong túi nhét vào tay hắn: “Đây, phí chuyển phát nhanh, ngươi có thể về nhà”.
“Đừng tưởng rằng chỉ một viên kẹo là đã tống cổ được em đi, em đã trưởng thành!” Sân Ngôn vừa nói mắt vừa sáng lên nhét viên kẹo vào miệng, vẻ mặt rất thoả mãn.
Lúc trở về, Sân Ngôn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Hứa Yến: “Mấy ngày nữa là tới tết Bách Hoa, bà nói nhà anh chỉ có một mình anh, kêu em nói với anh hôm đó tới nhà em ăn cơm”.
Tay cầm gói bưu phẩm của Hứa Yến đột nhiên nắm chặt, phất phất tay với Sân Ngôn: “Dạo này tôi bận rộn không rảnh để đi, ngươi cảm ơn ý tốt của Trương thẩm giúp ta”.
“Năm nào cũng lấy cớ này, nghe đến mức chán ngấy”. Sân Ngôn nhỏ giọng lầm bầm đi xa.
Chờ người rời đi, ý cười trên mặt hắn liền biến mất, nghỉ chân tại chỗ hồi lâu liền đi về phía cửa phòng.
Mới vừa bước một chân vào, bên tai đột nhiên nghe thấy thanh âm sột soạt, hắn cảnh giác nhìn về nơi phát ra thanh âm, một con mèo đang nghịch cánh hoa.
Nhìn nó chỉ to hơn cánh tay người lớn một chút, màu lông trắng như tuyết không hề có một tạp chất, trốn ở dưới cánh hoa rất khó phát, hiện.
Hình như nhận ra hắn đang nhìn cánh hoa trên đầu nó, nó liền dời ánh mắt ngập nước của nó nhìn qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Meo….”….” Thanh âm nhẹ mà quyến rũ, khiến tim người nghe mềm nhũn.
Buông lỏng tay, bức tranh cầm trên tay bị rơ xuống đất, bước chân Hứa Yến nhanh chóng chạy tới chỗ nó.
“Hương Hương!”.
Thiếu niên choai choai đứng ở cuối ánh sáng, đôi tay hắn nhiễm máu, cả người nhếch nhác, một đôi mắt có thể nhìn xuyên qua bóng tối nhìn thẳng vào đám người đang vây quanh hắn, sát ý ở đáy mắt gần như có thể hoá thành vật thể giết người.
Đám người này đa phần là cầm vũ khí, ánh mắt nhìn thiếu niên ngoại trừ kiêng kị, còn có hưng phấn không thể kiềm chế và sự đắc ý.
Không biết là ai mở màn trước, đánh vỡ thế cục bế tắc này, những tia chớp lao về phía thiếu niên.
Những tia chớp này có thể cắt đứt chân tay hắn dễ dàng, khiến cho chân tay hắn chia lìa.
Nhưng hắn, lại cười.
Sau khi tiếng súng kết thúc, mọi người bắt đầu vội vàng tìm kiếm tay chân đứt lìa của thiếu niên.
Bóng đen nhoáng lên trong ánh sáng, trong đám người đột nhiên có tiếng thét thảm thiết vang lên.
Máu tươi vẩy ra, thân hình cao lớn bị một cánh tay nhỏ gầy xuyên qua, móng tay bén nhọn nhỏ máu, trong lòng bàn tay là trái tim vẫn đang còn đập.
Cánh tay rút ra, nam nhân liền ngã xuống đất, khiến cho thiếu niên đứng ở phía sau hắn lộ ra.
Thiếu niên tuỳ tiện ném quả tim trong tay đi, vũ khí cao cấp không thể ngăn cản bước chân của hắn, tốc độ của hắn nhanh đến mức chỉ nhìn thấy cái bóng, xuyên qua trong đám người, làm cho người khác không có cách nào tóm được hắn.
Không khí phấn khới và kích động liền bị thay đổi, đám người bắt đầu hoảng sợ, hốt hoảng chạy khắp nơi.
Sau từng tiếng kêu thảm thiết, người cuối cùng cũng ngã xuống đất.
Thiếu niên đứng trong đám thi hài máu me đầy đất, bình tĩnh đến mức khiến người ta không rét mà run.
Hình ảnh thay đổi, đôi tay hắn được quấn băng vải ngồi trên giường bệnh, che lại khuôn mặt bị đánh, hai mắt ướt đẫm nhìn về phía nam nhân đã đánh hắn, đáy mắt toàn là nghi hoặc và tủi thân.
Ngay sau đó, hắn được ôm chặt, bên tai là thanh âm thống khổ và nghẹn ngào của đối phương.
[ A Yến, đồng ý với ba, hãy quên sức mạnh này đi, từ nay về sau… chỉ làm một người bình thường thôi.]
[Được, ba ba.]
Bên tai truyền tới thanh âm như có như không, thực ồn, bả vai bị vỗ vài cái, thực phiền.
Hứa Yến bị bắt tỉnh lại khỏi giấc mơ, vừa mở mắt liền nhìn thấy chủ nhiệm lớp đeo cặp kính siêu dày, sau cặp kinh siêu dày kia là đôi mắt khôn khéo lão luyện.
“Hứa Yến, lúc nào cũng là em, lần này lại không nộp bài tập, tôi sẽ trừ học phần của em.”
Hứa Yến dùng cánh tay che lại ánh sáng quá chói mắt, mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, lúc này không phân biệt được đây là mơ hay là thực.
Nơi này là Andromeda tinh, bởi vì khí hậu và đất đai thích hợp cho cây cối sinh trưởng, hằng năm bị cây xanh và hoa cỏ bao phủ, là trung tâm giao dịch hoa cỏ lớn nhất đế quốc, được gọi là Hoa Đô.
Mà hắn là sinh viên năm hai hệ mỹ thuật chuyên nghiệp của đại học nghệ thuật Hoa Đô.
Hành lang bằng gỗ chạy dài giữa biển hoa, khi có một con gió nhẹ thổi qua, cánh hao sẽ tung bay đầy trời.
Khắp nơi trên hành lang, nhóm sinh viên đều tự tìm vị trí mà mình ưng ý nhất để luyện tập vẽ thực vật, chỉ có Hứa Yến không e dè gì mà nằm ngủ trên bãi cỏ bên cạnh ruộng hoa.
Dáng người hắn cao lớn, ống tay áo lại sắn lên tuỳ ý, cánh tay săn chắc có lực liền lộ ra, góc áo một nửa được nhét vào lưng quần, một nữa thì bỏ ra bên ngoài, tóc hơi dài che lại hai mắt, khiến cho lớp râu lún phún trên cằm càng thêm chói mắt.
Toàn thân đều nói lên hai chữ “ lôi thôi”.
Trước mặt hắn bày một cái giá vẽ, giấy vẽ màu trắng đã bị các màu sắc tô đầy, mặt đất bên cạnh giá vẽ toàn là bút vẽ và thuốc vẽ bị vứt ngổn ngang.
Hứa Yến xoa xoa tóc, rũ mắt che giấu kinh hoảng sau giấc mộng kia.
Khoé miệng cong lên, một má lúm đồng tiền liền lộ ra, trong hoang dại lại mang theo ngọt ngào, trong hơi thở lộ ra là một nam nhân hư hỏng.
“Thầy, có phải là thầy đã hiểu lầm phải không? Em đã hoàn thành tác phẩm của mình”.
Các sinh viên khác nhìn thấy chủ nhiệm lớp đi về phía Hứa Yến cũng đã chuẩn bị tinh thần xem kịch, nghe được lời này cũng giống như chủ nhiệm nhìn về phía giá vẽ của hắn.
“Thầy, Hứa đại thần lại vẽ một đống ba ba, lần này là màu đỏ”.
“Không không, rõ ràng là một cây ớt cay bị dị dạng”.
“Các cậu quá thô tục, không cảm thấy đây là một chiến thần đầu đội vương miện trong thần thoại hy lạp sao?”.
Một đám sinh viên vây quanh phân tích bức tranh của Hứa Yến___ đây là phân đoạn bọn họ chờ mong nhất trong tiết vẽ thực vật.
Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn bức hình trên giấy vẽ, dựa vào trình độ nghệ thuật của hắn cũng không nhìn ra nó là cái quỷ gì.
Hắn tức giận đến run tay, chỉ vào bức tranh nhìn về phía Hứa Yến: “Tôi kêu em vẽ hoa, em nói cho tôi biết em đã vẽ gì?”.
Hứa Yến khom lưng nhặt hết bút vẽ nằm lung tung ném vào ống đựng bút, tiện tay ném dụng cụ vẽ vào thùng dụng cụ, quét mắt nhìn về phía bức tranh.
“Hoa ạ”.
Hắn không giải thích còn tốt, vừa giải thích, liền bị đám người xung quanh cười nhạo.
Gỡ bức tranh ra khỏi giá vẽ cầm ở trong tay, Hứa Yến nhìn những người khác đang cười nắc nẻ, khoé miệng hơi cong lên.
“Người không có tế bào nghệ thuật, sao có thể thưởng thức được tác phẩm nghệ thuật của bổn đại gia?”.
Nói xong một câu như vậy, liền nghênh ngang rời đi.
Làm cho chủ nhiệm của lớp nghệ thuật chuyên nghiệp tức đỏ cả mặt, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Em nói rõ cho tôi, ai không có tế bào nghệ thuật hả?”.
Những người khác yên lặng thu dọn đồ đạc, không dám lên tiếng.
Thầy, nghệ thuật hắn nói và nghệ thuật ngài nói, chỉ sợ là không cùng một loại.
Ở tiết cuối cùng, thiết bị cá nhân của Hứa Yến đột nhiên nhận được một phần văn kiện đến từ diễn đàn của lớp.
Mở ra, bên trong là một phần mẫu biểu giám định giới tính, và một mẫu biểu xin nhập ngũ.
Ở đế quốc, Alpha chiếm chưa tới 1% tổng dân số, vì thế, đến 18 tuổi liền bị cưỡng chế trưng binh nhập ngũ, sau đó liền vào trường quân đội học tập, rồi dựa vào kết quả khảo hạch được đưa tới những bộ phận thích hợp.
Tinh anh thì tới quân bộ được đưa tới các đại quân đoàn, những người có tư chất bình thường được chỉ định tới những hành tinh khác nhau, và trở thành thành viên của những đơn vị đồn trú, số ít kém cỏi thì trở về quê hương, trở thành một phần của đội chăn nuôi, cống hiến cho đời sau của đế quốc.
Đương nhiên, không phải alpha nào cũng bị bắt đi lính, thể chất và tố chất tâm lý không đạt được điều kiện trưng binh sẽ bị loại bỏ, những nhóm người này sẽ trở thành đối tượng quan trọng được địa phương chăm sóc, tới năm thứ 2 liền bị gọi trưng binh, năm thứ 2 không được thì năm thứ 3… cho tới khi qua 30 tuổi mớ thoát được vòng tuần hoàn này.
Trong thể chế trưng binh như vây, alpha thoát khỏi vận mệnh trưng binh hầu như không có.
Tương đương, omega trời sinh thể chất yếu kém lại còn có kỳ phát tình cố định nên không cần nhập ngũ, beta thì có thể tự nguyện nhập ngũ.
Chủ nhiệm lớp chắp tay sau lưng thong thả ung dung từ bên ngoài đi vào, trong tiếng thảo luận náo nhiệt đẩy đẩy gọng kính.
“Trong một tuần, mọi người điền xong hai mẫu biểu kia đưa cho tôi, quy tắc cũ, có liên quan tới học phần, không được ôm tâm lý may mắn”.
Trong ban còn sót lại 2 alpha liền ôm đầu khóc rống, những người khác cũng không thoải mái.
Tuy rằng vừa sinh ra liền quyết định thuộc tính giới tính, nhưng có một ít nhóm người trước 25 tuổi sẽ trải qua lần phân hoá thứ 2, thay đổi giới tính.
Vào tháng tư hằng năm sẽ tiến hành trưng binh một năm một lần, người từ 18 tuổi trở lên và người dưới 25 tuổi trở xuống đều phải kiểm tra đo lường gen một lần, kết quả kiểm tra đo lường gen sẽ trực tiếp nhập vào kho gen của đế quốc, không ai có thể gian lận.
Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Hứa Yến đang ngồi trong góc cuối lớp.
“Hứa Yến, đặc biệt là em, cuối tuần, không, ngày mai em liền đi kiểm tra đo lường”.
Động tác của những người khác đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Nếu nói trong ban ai có khả năng phân hoá lần thứ 2 nhất, người nọ nhất định là Hứa Yến.
Cho dù là vẻ ngoài hay tính cách, hắn đều không giống một omega, nếu phải nói rõ ràng hơn, thì là vị tin tức tố hoa cam tươi mát nhỏ nhắn của hắn.
Nhưng loại tươi mát nhỏ nhắn này đặt trên người hắn không những không làm hắn gia tăng khí chất omega, ngược lại kết hợp với một thân thô ráp kia lại cực kỳ mị lực, làm nhóm omega đỏ mặt tim đập loạn nhịp, các alpha muốn ngừng mà không được.
Hứa Yến đang thưởng thức đại tác phẩm của mình, đột nhiên bị điểm danh, hắn rất vô tội nhìn qua: “Em là omega, thuần”.
Trong thanh âm còn mang theo chút tủi thân.
Chủ nhiệm lớp không để ý đến sự khoe mẽ của hắn: “Tôi không quan tâm em thuần hay tạp, ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản báo cáo của em”.
Alpha ngồi bên cạnh Triệu Việt vỗ vỗ bờ vai của hắn, lau nước mắt: “Đi kiểm tra đo lường đi người anh em, tìm về chính bản thân mình”.
Hứa Yến: “…..”
Trên xe huyền phù công cộng chỉ có vài người, Hứa Yến ngồi gần vị trí cửa sổ, gác tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trong xe huyền phù phát những tin tức ngắn——
[Trùng tộc đã tiến vào thời kỳ ngủ đông, vì lý do an toàn, mong tất cả dân chúng không đi vào phạm vi hoạt động của trùng tộc….]
[Quân đoàn Vinh Diệu đã tới khu quân sự vào sáng ngày mười tám, lúc này toàn bộ binh lính quân đoàn xuất chinh đã trở về, chính thức bắt đầu hiệp nghị đình chiến kéo dài 2 tháng…]
[Gần đây, có người nặc danh tố cáo một omega nguỵ trang thành alpha tiến vào quân bộ, sự việc bị phát hiện khi đối phương đã mang quân hàm trung tá, trước mắt đương sự đã bị cắt chức chờ điều tra, án kiện vẫn còn đang trong quá trình điều tra…]
Ở đế quốc, alpha và omega quý như nhau.
Với thể chất và chu kỳ phát tình thường xuyên của omega, pháp luật tuy không quy định omega không thể tòng quân, nhưng cho dù có ưu tú, tiến vào quân bộ cũng chỉ có thể làm chức vụ hậu cần.
Hứa Yến ngáp một cái: “Cả ngày đánh đánh giết giết, thô lỗ”.
Đến trạm, hắn xách theo tranh của mình xuống xe.
Có một ngôi nhà duy nhất ở cuối đường, xưa cũ nhưng diện tích rất lớn, bên tường có một giàn hoa nhài, có một ít bò tới chỗ dây xích đu, hàng rào đối diện với bức tường, trên mặt đất trước cửa nhà phủ đầy cánh hoa thật dày.
Nơi này là nhà Hứa Yến.
Mới vừa đi vào, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân và tiếng kêu vui sướng của thiếu niên.
“Hứa tiểu hoa, anh có chuyển phát nhanh!”
Hứa Yến quay đầu nhìn, là Sâm Ngôn, cháu trai nhà thím Trương hàng xóm, là một omega hoạt bát, không lâu trước đó vừa mới qua sinh nhật 14 tuổi.
Sâm Ngôn dẫm lên hàng rào, nhanh nhẹn trèo lên, vẫy vẫy gói hàng đang cầm trong tay về phía Hứa Yến: “Chuyển phát nhanh của anh đang được Sân Ngôn đặc biệt chuyển phát, mời ký nhận~”.
Nhìn thấy đồ vật hắn cầm trong tay, vẻ mặt Hứa Yến hơi thay đổi, đè vành nón xuống, nhận lấy gói bưu phẩm, thuận tay gõ đầu hắn một cái: “Không được gọi biệt danh của tôi”.
Sân Ngôn xoa xoa cái trán bị gõ đau: “Anh Tiểu Hoa, vì sao chuyển phát nhanh của anh lại chuyển tới nhà em, anh thiệt là hồ đồ quá đi?”.
Hứa Yến móc một viên kẹo từ trong túi nhét vào tay hắn: “Đây, phí chuyển phát nhanh, ngươi có thể về nhà”.
“Đừng tưởng rằng chỉ một viên kẹo là đã tống cổ được em đi, em đã trưởng thành!” Sân Ngôn vừa nói mắt vừa sáng lên nhét viên kẹo vào miệng, vẻ mặt rất thoả mãn.
Lúc trở về, Sân Ngôn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Hứa Yến: “Mấy ngày nữa là tới tết Bách Hoa, bà nói nhà anh chỉ có một mình anh, kêu em nói với anh hôm đó tới nhà em ăn cơm”.
Tay cầm gói bưu phẩm của Hứa Yến đột nhiên nắm chặt, phất phất tay với Sân Ngôn: “Dạo này tôi bận rộn không rảnh để đi, ngươi cảm ơn ý tốt của Trương thẩm giúp ta”.
“Năm nào cũng lấy cớ này, nghe đến mức chán ngấy”. Sân Ngôn nhỏ giọng lầm bầm đi xa.
Chờ người rời đi, ý cười trên mặt hắn liền biến mất, nghỉ chân tại chỗ hồi lâu liền đi về phía cửa phòng.
Mới vừa bước một chân vào, bên tai đột nhiên nghe thấy thanh âm sột soạt, hắn cảnh giác nhìn về nơi phát ra thanh âm, một con mèo đang nghịch cánh hoa.
Nhìn nó chỉ to hơn cánh tay người lớn một chút, màu lông trắng như tuyết không hề có một tạp chất, trốn ở dưới cánh hoa rất khó phát, hiện.
Hình như nhận ra hắn đang nhìn cánh hoa trên đầu nó, nó liền dời ánh mắt ngập nước của nó nhìn qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Meo….”….” Thanh âm nhẹ mà quyến rũ, khiến tim người nghe mềm nhũn.
Buông lỏng tay, bức tranh cầm trên tay bị rơ xuống đất, bước chân Hứa Yến nhanh chóng chạy tới chỗ nó.
“Hương Hương!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.