Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 46

Hải Tảo Đại Vương

25/08/2021

Mấy alpha này đột nhiên thấy bị nhục nhã.

“Miệng của cậu sạch sẽ một chút cho tôi!”

“Một omega mà dám khiêu khích alpha, gan lớn thật?!”

“Cho rằng mình thắng một phế vật là ghê gớm lắm sao? Mấy ca ca hôm nay sẽ cho em kiến thức một chút tuyệt đối chi phối của alpha là như thế nào!”

Năm người cấp cuối bị Hứa Yến khiêu khích mất đi lý trí, đặc biệt là người bị Hứa Yến đá kia, vốn bởi bị đá văng mà thấy mất thể diện, hiện giờ phát hiện đối phương là một omega, tôn nghiêm càng bị đả kích hơn.

Tin tức tố trên người tản ra, ý đồ công kích Hứa Yến.

Kim Trạch chạm vào vết sưng ở khóe miệng, hít hà một cái, thấy thế chỉ vào bọn họ chửi ầm lên: “Mẹ nó, ra tay với một omega các người không xứng là một quân nhân!”

Nói xong, Hứa Yến và Triệu Việt đều nhìn lại đây, nhưng thật ra khiến hắn hơi hồi hộp: “Làm, làm gì, tôi không có nói sai.”

Hứa Yến: “Lúc trước cậu cũng đã từng ức hiếp tôi.”

….. Cậu nhớ thật rõ ràng, Kim Trạch ấp úng: “Tôi, tôi kia chỉ là chuyện nhỏ thôi, còn bọn họ là muốn làm chuyện bậy bạ với cậu, khổ người cậu lớn như vậy mà vẫn ra tay được?!”

Triệu Việt: “….???” Điểm quan trọng nằm ở đây sao?

Hứa Yến: “…. Khổ người của tôi lớn như vậy thật là xin lỗi.”

Năm người bên kia cố gắng thả tin tức tố ra, nhưng Hứa Yến lại hoàn toàn không có vấn đề gì, ngược lại bắt đầu nói chuyện phiếm với bạn học.

Năm người:….??? Cốt truyện này hình như không hợp?

Kiên nhẫn của người kia bị mài hết, âm thầm quan sát xung quanh, nơi này là góc chết của máy theo dõi, hiện giờ lại không có người khác đi qua, ánh mắt hắn bảo những người khác ra tay.

Triệu Việt đỡ Kim Trạch lùi ra phía sau một bước, cảnh giác nói: “Thông báo với đội cảnh vệ, nếu thật sự đánh nhau thì ai cũng không có chỗ tốt.”

Kim Trạch hầm hừ: “Không được! Nếu như để trường học biết, nhóm người này sẽ tìm phiền toái cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không có ngày yên ổn.”

Đối phó lưu manh cách tốt nhất là dùng nắm đấm để chế ngự bọn họ.

Vừa định nhào tới, bên tai đột nhiên nghe thấy thanh âm nói chuyện của Hứa Yến.

“Này, Tạ lão đại, em bị bá vương của trường ăn hiếp, mau tới cứu em.”

Kim Trạch nóng nảy: “Này, đã nói là không cần kêu đội cảnh vệ, cậu gọi thẳng cho huấn luyện viên làm gì?! Làm không tốt chúng ta sẽ bị phạt chung!”

Hứa Yến nhìn qua, ánh mắt thực vô tội: “Tập trung đánh nhau chỉ có cậu, tôi và Triệu Việt không có tham gia, sẽ không bị phạt.”

Kim Trạch: “…..” cậu nói thật có lý, nhưng sao lại cảm thấy tức giận vậy chứ?!

“Còn dám liên hệ với huấn luyện viên, lên!”

Năm người bị ép nóng nảy, ánh mắt hung ác, chạy về phía Hứa Yến.

Hứa Yến nghiêng người tránh né, trong một tháng này học không ít chiêu thức, vừa lúc luyện tập.

Chờ Tạ Tốn dùng máy bay không người lái xác định vị trí, mang theo người khác chạy tới đây, chỉ thấy đám người kia nằm đầy đất, Hứa Yến vẩy vẩy tay đứng dưới bóng cây, nửa híp mắt, giống như sắp ngủ rồi.

“Có chuyện gì?!”

Hứa Yến ngáp một cái: “Thầy thật chậm, chờ thầy tới cứu em, em cũng sắp siêu sinh.”

Tạ Tốn: “….” Vì sao lời này lại cảm thấy quen tai vậy?

Triệu Việt kiên nhẫn ở lại kể lại mọi chuyện, Kim Trạch và năm người khác bị đưa tới trung tâm y tế.

Hứa Yến muốn đi, bị Tạ Tốn ngăn lại.

“Hai ngày sau phải thí nghiệm, em chuẩn bị như thế nào rồi?”

“Không muốn chuẩn bị gì cả, em lại không muốn vào quân đoàn dự bị kia.”

Tạ Tốn giận nhưng không tranh cãi, tung mồi ra: “Chẳng lẽ em không muốn biết vị trí của An…..?”

Hứa Yến không có hứng thú nhìn qua: “Thầy thật sự biết An Nhiên ở đâu sao?”

Dưới ánh mắt hắn, Tạ Tốn lại có cảm giác hoảng sợ, ngơ ngác trong chớp mắt liền bỏ qua mất cơ hội phản bác.

Hứa Yến khẽ hừ một tiếng: “Cứ cho như lúc trước thầy có biết, hiện giờ cũng chưa chắc đã biết, nếu An Nhiên đang chấp hành nhiệm vụ, địa điểm hoạt động của hắn nhất định sẽ thay đổi.”

Tạ Tốn hắng hắng giọng nói: “Coi như tôi không biết, tôi cũng có thể giúp em nghe ngóng, chỉ cần em…..”

Còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu, ngươi đã đi xa.

“Được, tìm người mệt như vậy, vẫn là không tìm thì hơn.”

Khó có khi tìm được mầm tốt như vậy, thế nhưng lại không có ý chí chiến đấu, khi nói chuyện còn có thể khiến cho người ta tức chết! Tạ Tốn bực bội gãi tóc, đuổi theo: “Làm việc sao có thể bỏ dở giữa chừng?!”

Hứa Yến đưa tay ra sau đầu từ từ đi về phía trước: “Biết rõ tốn công cũng vô dụng, quay đầu lại đúng lúc mới có thể ngăn lại tổn hại, thời gian của nghệ thuật gia quý như vậy, sao có thể dùng ở nơi này?”

“Hứa Yến! Thầy mệnh lệnh cho em cần tìm người!”

“Em không muốn.”

“Em không tìm lại không chịu lo học, vậy em ở chỗ này làm gì?!”

“Ăn không uống không lừa tiền lương.”

“Em, em!”

Tạ Tốn đi theo phía sau Hứa Yến gấp tới mức dậm chân.

Sau khi nói xong mọi chuyện, Triệu Viết tới trung tâm y tế, trên người Kim Trạch toàn là vết thương ngoài da, chỉ là vết thương trên bụng thực nặng, cũng may huấn luyện cường độ mạnh của tháng này đã tập xong, có cơ bắp chống đỡ cũng không bị thương nặng lắm, chỉ là tím một mảnh lớn.

“Nằm ở khoang trị bệnh khoảng 2 giờ là có thể đi về.”

Bác sĩ dặn dò xong liền đi ra ngoài.

Triệu Việt nhìn cơ bắp trên bụng hắn, lại chú ý tới quần áo mặc trên người hắn, ngồi vào bên cạnh khoang chữa bệnh, đột nhiên hỏi: “Kim Trạch, cậu luôn không thấy bóng, có phải đi tập thể hình hay không?”

Tay bôi thuốc của Kim Trạch dừng lại, liếc sang nơi khác: “Dù sao cũng nhàn rỗi.”

Triệu Việt bất đắc dĩ lắc đầu, thật là không thẳng thắn, trách không được ngày khai giảng huấn luyện cường độ cao hắn có thể theo kịp.

Tư chất đương nhiên là quan trọng nhưng bản thân không cố gắng thì không được.

Điểm xếp hạng học phần xếp sau Hứa Yến hắn là làm hắn bị đả kích, thế nhưng đại thiếu gia này lại lựa chọn lén nỗ lực, vẫn làm cho Triệu Việt hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn sẽ dùng khiêu chiến thăng cấp, hoặc là giống như những người ngày hôm nay dùng thủ đoạn đi trả thù Hứa Yến.

“Này, Có phải cậu đang suy nghĩ chuyện bậy bạ gì không?”

Triệu Việt lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Kim Trạch, vội vàng không ngừng lắc đầu: “Không có không có,”tâm tư bị nhìn rõ, hắn hơi ngại mà gãi gãi mặt: “Chỉ là…. có chút tò mò.”

Nghe xong nghi hoặc của hắn Kim Trạch tức giận mắng to một câu, đụng tới miệng vết thương ở miệng khiến hắn phải hít hà: “Cậu sao có thể so sánh tôi với bọn họ? Tôi là học sinh xuất sắc trời sinh, khác một trời một vực với đám rác rưởi đó?!”

“Nhưng trước kia cậu không phải….?”

Kim Trạch tức giận muốn đánh người: “Đúng, lúc trước tôi có mướn người đánh Hứa Yến, chẳng qua là vì muốn cảnh cáo hắn đừng mơ tưởng bạn trai của Tiểu Hi, tôi cũng không nghĩ sẽ làm gì hắn, cái loại chuyện ghê tởm như vậy ai sẽ làm!”

Triệu Việt nhịn cười lên tiếng, sợ Kim Trạch thẹn quá thành giận, lập tức nói sang chuyện khác: “Sao cậu lại trêu chọc bọn họ?”

Nói tới việc này, Kim Trạch vẫn là tức giận.

Hôm nay hắn vẫn như thường đi tới trung tâm tập thể hình, lại nghe thấy nhóm người này dùng giọng điệu đáng khinh nói chuyện của Hứa Yến.

Hứa Yến ở kì phân hóa thực lực đã đè bẹp hắn, hắn đương nhiên không phục, nhưng không đại diện hắn có thể chấp nhận những người này dùng giọng điệu như vậy tùy tiện bình luận Hứa Yến.



Một đám Alpha dùng giọng điệu hạ lưu bàn luận về omega, thật nhạt nhẽo!

Cho dù Hứa Yến là kẻ địch mạnh, hắn vẫn nhịn không nổi.

Vì ra mặt cho kẻ địch kết quả bị đánh ấn trên đất, chuyện ngu xuẩn như vậy đánh chết hắn sẽ không nói ra.

So sánh với Kim Trạch, năm người cấp cao niên nhìn thảm hơn nhiều, trên người nhìn thì không có vết thương gì, nhưng một đám đều lăn lộn kêu cha gọi mẹ nằm trong khoang chữa bệnh.

Người bị đá ban đầu bị nứt xương không nói, sau đó lại bị Hứa Yến đấm một hồi, nằm kia giống như một con cá chết, không thể nói đau nơi nào, dù sao không có nơi nào là không đau.

Việc này điều tra thật mau, ngày hôm sau xử phạt tương ứng với tội liền được gửi xuống, năm người cấp cuối, có bốn bị cảnh cáo, một người bị cảnh cáo nghiêm trọng, nếu sau này còn xảy ra chuyện bạo lực học đường, sẽ bị khai trừ quân tịch vĩnh viễn không được nhận, cũng bị đánh trên thông tin cá nhân, làm người bị hại, tuy rằng Hứa Yến ra tay đánh người, nhưng sau khi điều tra, đây là nằm trong phạm trù phòng vệ chính đáng, không bị trừng phạt.

Huấn luyện viên sau khi gửi thông báo này lập tức gây lên sóng to gió lớn.

[Thực sự có người đi tìm Hứa Yến gây phiền toái, quá không có phẩm chất.]

[Không nói là học sinh mới, hắn vẫn là một omega, như vậy mà vẫn có thể ức hiếp.]

[Những người này thường hoành hành ngang ngược ở trong trường, lúc mới vừa vào trường đã ức hiếp không ít người, người ngoài đều nói lính và cướp là người một nhà, đều là bị nhóm người này dạy hư, không khí của trường quân đội nên chỉnh đốn lại.]

[Hứa Yến mới chỉ là tân sinh, vẫn đối phó được với cấp cuối sao??! Xin hỏi xem video theo dõi ở nơi nào, siêu muốn nhìn!!!]

[Siêu muốn nhìn +1]

[Nghe nói ở hiện trường còn có bạn học, chắc là không phải một mình hắn ra tay, nếu không quá đáng sợ!]

[Nhóm sinh viên mới này được đấy.]

Khoang chữa bệnh, nam sinh bao một chân, nhìn những bình luận trên diễn đàn trường học, nắm tay răng rắc vang lên.

“Hứa Yến! Cậu chờ coi!”

Kim Trạch cũng ở kí túc xá xem diễn đàn, chân run rẩy, ngón tay nhanh chóng đánh bàn phím trên màn hình ảo, từng bình luận nặc danh được gửi đi.

Sau buổi trưa, An Nhiên chạy ra khỏi kí túc xá, cục bông trắng chạy xuyên qua hoa viên lớn nhỏ và giữa các tòa kiến trúc, cuối cùng nhảy vào một phòng thí nghiệm.

Tay hắn đang cài nút áo từ trong phòng đi ra, đã khôi phục lại hình người.

“Điện hạ.” Một người trẻ tuổi ở trong phòng thí nghiệm đứng dậy hành lễ với hắn.

An Nhiên giơ tay ngắt lời hắn: “Ở bên ngoài không cần kêu tôi như vậy.”

“Vâng, An thiếu tướng, hiện giờ ngài chuẩn bị trở về quân bộ sao? Có cần phải chuẩn bị xe cho ngài không?”

An Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát: “Không cần, tôi tự mình nghĩ cách.”

Trên sân huấn luyện, có rất nhiều người đang luyện tập, An Nhiên nhìn những người này liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hứa Yến đang luyện tập đánh trận.

Trên người thiếu niên toàn mồ hôi tràn ngập mạnh mẽ, mái tóc dài dùng để che mắt đã bị hắn cắt bớt, những đám râu chướng mắt cũng không còn, sau một tháng luyện tập cường độ cao, hình thể hắn so với trước kia càng đĩnh đạc, càng không thể che dấu hơi thở của alpha.

Trước mắt An Nhiên hiện lên hình ảnh Hứa Yến tiêm thuốc vào.

Cho dù Hứa Yến là phân hóa lần hai tự nhiên hay là vì thuốc mà thay đổi giới tính, kết quả vẫn không thay đổi.

Hắn cần là tin tức tố của Hứa Yến, không có liên quan là omega hay là alpha, nhưng nếu có thể biến thành alpha thì càng tốt, dù sao bọn họ đã định là không thể có con.

Sóng trùng một khi bắt đầu sẽ kéo dài trong vài tháng, đợt này kết thúc đợt khác lại bắt đầu, chỉ có thể chờ tới kì nghỉ đông năm sau mới có thể chính thức ngừng lại hai tháng.

Lần này rời đi, bọn họ có thể gần một năm không thể gặp mặt.

Muốn trước khi rời đi giải thích với hắn, lại phát hiện không biết nên giải thích từ đâu.

Đề cập tới chuyện dị nhân, thân phận của hắn, ngọn nguồn của trùng tộc, hắn không biết Hứa Yến có thể chấp nhận được hay không, nếu không thể chấp nhận hắn phải làm sao bây giờ.

Đứng ở một góc không người, thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên, An Nhiên lấy lại tinh thần, đã qua hơn một giờ.

[Phi thuyền đã dừng ở trạm không gian S3.]

Đã không còn thời gian.

An Nhiên ngẩng đầu, muốn nhìn một lần cuối cùng, nhưng lại không thấy người nọ.

Hắn nhìn quanh một vòng, nhìn lướt qua những người kia, nhưng vẫn không nhìn thấy.

Nói không mất mát là giả.

Xoay người đi về, trước mắt đột nhiên xuất hiên một đôi ủng quân sự màu đen, An Nhiên ngước mắt, đôi mắt hơi hơi trợn to.

“Em….”

Mặt Hứa Yến không thay đổi gì nhìn hắn, không nói gì, nhìn thoáng qua sân huấn luyện, giữ chặt tay hắn chui vào rừng nhỏ bên cạnh.

Bị đặt trên thân cây, ánh mắt của An Nhiên chợt loé: “Em phát hiện như thế nào?”

Hứa Yến chống một tay lên thân cây, hừ nhẹ: “Anh cho rằng mình trốn rất kỹ sao? Em đã sớm ngửi thấy vị cay trên người của anh.”

An Nhiên hơi dừng lại, giơ tay ngửi ngửi, sau khi kì phối ngâu kết thúc tin tức tố sẽ trở về bình thường, đối phương không nhắc nhở thì hắn cũng không phát hiện.

“Nhiệm vụ hoàn thành?”

Lời nói dối lúc trước hiện giờ đã trở thành hiện thực, An Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

Hứa Yến nắm lấy một sợi tóc của hắn mà thưởng thức, không nghĩ vợ của mình lại chạy về, còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn chứ?

“Nếu đã hoàn thành, vậy cùng em về nhà đi.”

An Nhiên hơi ngừng lại: “Về nhà?”

“Đúng vậy, trở về Hoa Đô.”

“Việc học của em thì sao?”

Hứa Yến không thèm để ý: “Không cần quan tâm, Tạ Tốn nợ em một ân tình, em nói hắn tìm cách đưa em về Hoa Đại, anh cũng đã trở lại, em ở lại nơi này làm gì?”

An Nhiên mím môi, rũ mắt không nói gì.

Hứa Yến tự mình nói nửa ngày không nhận được lời đáp lại, nhìn thấy vẻ mặt của An Nhiên, hắn hơi nhíu mày, mặt cũng xị xuống: “Anh lại phải đi?”

Ngón tay An Nhiên cuộn lên, thanh âm nho nhỏ: “Sóng trùng tới, anh cần phải trở về.”

Lại nữa? Hứa Yến lùi ra sau một bước, tức giận mỉm cười: “Quân bộ nhiều người như vậy thiếu một mình anh sẽ chết sao? Cũng không phải nhân vật lớn gì, đừng coi mình quan trọng như vậy có được không?”

An Nhiên không muốn làm hắn đau lòng, giơ tay nắm lấy tay hắn, lại bị đối phương né tránh.

“A Yến, quân nhân không có lựa chọn, hơn nữa anh có lý do cần thiết phải đi, cho dù người khác không đi thì anh cũng sẽ đi.”

Những lời này không an ủi được Hứa Yến, ngược lại càng khiến hắn tức giận.

Mỗi lần đều không nói lời nào liền rời đi, hắn giống như một công cụ, dùng xong thì ném, rốt cuộc coi hắn là gì? Nếu lúc trước kết hôn chỉ vì đạt được mục đích, vậy vì sao lại đi trêu chọc hắn? Chờ hắn rung động lại giơ chân đá văng hắn đi, nói cái này cũng quan trọng, cái kia cũng quan trọng, chỉ có hắn là không quan trọng.

Hứa Yến hít một hơi thật sâu, ép cảm xúc xúc động xuống: “Anh có lý tưởng của anh em biết, nhưng em là người không có lý tưởng gì, chỉ muốn ở cùng người mình thích qua những ngày bình thường, hiện giờ em cho anh hai lựa chọn, một là anh trở về cùng em, hai là chúng ta ly hôn.”

Tim An Nhiên đập thình thịch: “Không được! Anh không ly hôn.”

Hứa Yến nhìn hắn: “Được, vậy anh theo em về Hoa Đô.”

An Nhiên trầm mặc một lát: “Anh còn chuyện cần phải làm, hiện tại còn…”

Hứa Yến tức giận: “Em muốn hiện tại! Lập tức!”



An Nhiên chưa từng thấy Hứa Yến không nói lý như vậy, hơi khó tin: “A Yến, coi như anh có thể buông tất cả mọi chuyện, hiện giờ em đã vào trường quân đội, ngoại trừ xuất ngũ nếu không không thể trở…..”

“Em tòng quân là vì ai?!” Thấy An Nhiên im lặng, Hứa Yến đè xuống tức giận trong lòng, trong giọng nói bình tĩnh mang theo sự mỉa mai: “Em không thể chấp nhận một bạn lữ không để em trong lòng.”

An Nhiên giữ chặt tay hắn: “Anh không có không đặt em ở trong lòng.”

“Ừ, chỉ là không quan trọng bằng quyền thế và địa vị.” Hứa Yến nhẹ nhàng đẩy tay An Nhiên ra: “Trong lòng anh có quá nhiều thứ quan trọng hơn em, em chỉ là một vật râu ria, có thể vứt bỏ đi bất cứ lúc nào.”

Nhìn hắn như vậy, An Nhiên rất đau lòng.

Từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh Hứa Yến, đối phương càng khát vọng có người làm bạn, An Nhiên biết rất rõ điểm này, nhưng cho dù rõ ràng nhưng vẫn không làm được, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không coi trọng đối phương.

Tuy rằng biết Hứa Yến không biết rõ mọi chuyện, nhưng khi nghe những lời Hứa Yến nói ra vẫn làm hắn tức giận, còn có uất ức.

“Anh có nói em là râu ria sao?” An nhiên đến gần một bước, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Nếu em là râu ria, vì sao anh phải kết hôn với em?”

Hứa Yến nhìn An Nhiên đi tới trước mặt mình, hai người đều cảm giác được hô hấp của đối phương, hắn cười tự giễu: “Trong đó có mục đích gì? Cái này anh phải tự hỏi mình chứ?”

An Nhiên đỡ lấy cánh tay hắn, lạnh mặt, ánh mắt lại như lửa nóng: “Nếu kết hôn là vì mục đích nào đó, anh vì sao lại giao bản thân cho em? Em sẽ không phải muốn nói anh vì muốn đạt được mục đích mà ngay cả thân thể cũng dâng lên đó chứ? Nếu em nói vậy thì không chỉ sỉ nhục anh, mà cũng là sỉ nhục tình cảm của chúng ta!”

Trước mặt Hứa Yến thoáng hiện lên hình ảnh ở bệnh viện dưới lòng đất, lúc ấy thần trí của An Nhiên đã không rõ.

Không biết như thế nào, có một số lời nói chưa kịp suy nghĩ đã nói ra.

“Dưới loại tình huống ấy, ai cũng thể được mà, chỉ là em vừa lúc….”

“Hứa Yến!”

Nghe được thanh âm trách cứ, Hứa Yến liền lấy lại tinh thần, khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của An Nhiên, hắn liền hối hận.

Vẻ mặt An Nhiên bình tĩnh, thanh âm run rẩy mà hắn không phát hiện ra: “ Khi đó khi xảy ra chuyện, anh đã ra lệnh cho Quất Tử đóng lại tất cả các con đường, nhưng em vẫn xuống dưới, ý thức của anh không rõ, nhưng anh có gọi sai tên em sao?”

Tim Hứa Yến hơi siết lại, ngón tay giật giật: “An Nhiên…”

An Nhiên hơi dừng lại: “ Em cho rằng nếu anh nhìn thấy không phải em, người nọ còn có thể sống được sao? Em cho rằng người anh nhìn thấy không phải em, anh sẽ trả giá tất cả sao?!”

Hứa Yến giữ chặt tay An Nhiên, đau lòng muốn chết, đặc biệt muốn đạp chết mình vừa rồi không lựa lời mà nói.

“Thực xin lỗi, em không có nghĩ như vậy.”

An Nhiên rũ mắt trầm mặc một lát, thanh âm khôi phục bình tĩnh.

“Anh vẫn luôn biết giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, lại không nghĩ rằng tới nhận thức cơ bản nhất cũng không có được.”

Vốn muốn giữ An Nhiên lại không nghĩ tới lại làm tổn thương hắn, Hứa Yến không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn duỗi tay ôm chặt người vào lòng, liên tục nói xin lỗi bên tai hắn.

“Em không phải cố ý chọc giận anh, em chỉ là rất đau lòng, anh luôn luôn không nói một tiếng đã rời đi, em lại không biết anh có trở về hay không, em rất lo lắng.”

Cho dù biết Hứa Yến nói chuyện rất thẳng thắn, rất hiếm khi suy nghĩ trước khi nói, nhưng nghe những lời như vậy, An Nhiên không có cách nào cho rằng mình không nghe được cái gì.

“Mọi việc không động não, được thì được không được thì thôi, vừa lười vừa không có lòng tiến tới, làm đồ ăn thì khó ăn, cũng không làm việc nhà…”

Nghe An Nhiên nói ra từng khuyết điểm của hắn, trong lòng Hứa Yến rơi vào bạo kích.

Thì ra hình tượng của hắn trong lòng vợ lại như vậy, không hề cao lớn một chút nào hu hu hu.

Được rồi, lúc này nên dỗ vợ là quan trọng nhất, hắn nói cái gì thì chính là cái đó vậy.

“Nhưng anh lại thích em như vậy.”

Đôi mắt Hứa Yến hơi trợn to, thân thể cứng đờ, lại nghe An Nhiên tiếp tục nói.

“Nhưng sống không phải chỉ có tình yêu, còn có trách nhiệm và nghĩa vụ, những cái này đều quan trọng như tình yêu, kêu anh vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả, anh làm không được.”

Nghe đến đó, thanh âm An Nhiên trở nên khàn khàn.

“Nếu em khăng khăng muốn ly hôn, anh….”

Một giây trước vừa được tỏ tình, Hứa Yến còn chưa kịp vui rạo rực, liền nghe thấy hướng gió thay đổi, vợ chuẩn bị muốn ly hôn với hắn? Sao mà được chứ?

“Được được! Em không muốn anh vứt bỏ tất cả.”

An Nhiên nhìn qua, dùng vẻ mặt “vừa rồi rõ ràng là em nói vậy” nhìn hắn.

Hứa Yến nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: “So với để anh đồng ý cùng em về nhà, hiện giờ em đã nhận được đáp án tốt hơn.”

Thiết bị cá nhân lại vang lên, An Nhiên mở ra nhìn thoáng qua, nếu hiện tại còn không đi, thì sẽ không kịp rồi.

Hắn kéo tay Hứa Yến, trao đổi số thông tin của hai người.

“Đây là số liên lạc cá nhân của anh, không được nói cho ai biết.” Anh Nhiên nắm chặt tay hắn nhỏ giọng nói: “Tuy rằng anh sẽ không có thời gian nhiều để nói chuyện với em, nhưng anh bảo đảm mỗi ngày sẽ cố gắng liên lạc với em.”

Ở trong lòng Hứa Yến, An Nhiên vẫn luôn mạnh mẽ, tuy rằng nơi nào đó thật đáng yêu.

Nhưng trước mắt hắn lại yếu thế như vậy, khiến hắn thực đau lòng.

“Em không muốn tách khỏi anh, đây là lời trong lòng của em, nhưng nếu anh thật sự phải đi, em cũng không ngăn cản được.” Hứa Yến ngẩng đầu hôn lên thái dương hắn: “Nhật định phải chú ý an toàn, nếu không em sẽ lo lắng không ngủ được.”

Rốt cuộc đã xoa dịu được người, An Nhiên thở nhẹ ra, ánh mắt hai người nhìn nhau, đồng thời tới gần, đôi môi khẽ mở, trao nhau một nụ hôn tạm biệt.

Nhận được lời yêu và hứa hẹn ngày nào cũng sẽ liên hệ, Hứa Yến cảm thấy mĩ mãn, đừng hỏi hắn vì sao dễ dàng thoả mãn như vậy, so với sau khi ngủ dậy phải chạy khắp thế giới tìm vợ, có thể mỗi ngày nhận được liên hệ của vợ đã vui vẻ giống như được lên trời.

Trước khi đi, An Nhiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói với Hứa Yến: “Anh cũng sẽ mang Hương Hương về.”

Đang đắm chìm trong hai loại cảm xúc hạnh phúc và bi thương, đột nhiên nghe được tin dữ này, Hứa Yến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Cái gì?! Không thể mang Hương Hương đi!”

Vẻ mặt An Nhiên bình tĩnh: “Nó là mèo nghiệp vụ, cũng phải chấp hành nhiệm vụ, nếu cứ để cho em nuôi, em nuôi mập lên thì không thể được.”

Ngụ ý, việc này không thể bàn bạc lại.

Không khí liếc mắt đưa tình vừa rồi lập tức bị đánh tan, Hứa Yến giữ chặt tay hắn.

“Hương Hương còn nhỏ như vậy, để nó chấp hành nhiệm vụ anh không đau lòng sao? Anh muốn đi thì tự mình đi, trả con trai lại cho em.”

An Nhiên thật không biết nên tức giận hay là vui vẻ, không có nhiều thời gian nói chuyện, đẩy tay hắn ra liền rời đi: “Để ở chỗ anh nuôi một thời gian trước.”

“Không được!” Hứa Yến đuổi theo lại giữ chặt tay hắn lần nữa.

Thời gian gấp rút, lại còn cứ giây dưa, ầm ĩ đòi ly hôn hai người cũng không đánh nhau vậy mà vì quyền sở hữu mèo con mà vung tay.

Tuy rằng Hứa Yến học qua một ít chiêu thức, nhưng so chiêu với An Nhiên thì không đủ dùng, càng về sau thì toàn dựa vào trực giác mà ra tay.

Một đấm vung qua, An Nhiên vốn sẽ tránh được dễ dàng, nhưng hắn lại nhăn mày lại, đột nhiên thân hình hơi lắc lư, nhìn thấy nắm tay sắp đánh trúng, Hứa Yến cuống quýt thu lực.

An Nhiên mượn cơ hội nắm lấy tay hắn phản đòn, đè người lên trên cây.

Hứa Yến lấy lại tinh thần, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “An Tiểu Cay, anh quá giảo hoạt!”

An Nhiên cong môi cười khẽ: “Binh bất yếm trá, muốn thắng anh, em còn quá non.”

“Đến chồng cũng muốn đánh, anh muốn làm trời sao? Mau trả Hương Hương lại cho em, anh có thể đi rồi.”

“Không được!”

“Vậy anh và Hương Hương không cần đi là được.”

An Nhiên ôm lấy eo hắn, thò lại gần hôn một cái lên má hắn: “ A Yến, anh sẽ không dừng bước chân lại vì em, nhưng anh có thể thả chậm tốc độ chờ em đuổi theo, chờ ngày nào đó em chính thức đứng bên cạnh anh, có lẽ có thể tìm được cách không cần phải tách ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook