Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha
Chương 59
Hải Tảo Đại Vương
25/08/2021
Sau khi bạo tẩu, sức mạnh của Hứa Yến tăng lên vài lần, An Tức chú ý tới móng tay hắn vừa nhọn vừa sắc bén, hai tròng mắt vẫn luôn ở trạng thái hóa thú, đây là biểu hiện của thân thể không chịu khống chế.
Công kích tàn nhẫn từ bốn phương tám hướng tới, khiến An Tức không thể bình tĩnh quan sát.
Hiện giờ Hứa Yến giống như một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Công Trùng bị bên này kinh động dần dần lui lại, những con không kịp chạy đều bị xiềng xích của Hứa Yến nháy mắt hạ gục, cuối cùng trong phạm vi mười dặm không tìm thấy một con Công Trùng nào.
Xiềng xích bay ra từ trên người Hứa Yến ngày càng nhiều, An Tức dùng tin tức tố bao lấy đao quân dụng chặt đứt chúng, nhưng xiềng xích sau khi bị chặt đứt vẫn là về phía hắn, căn bản không ngừng lại.
“Xem ra là ức hiếp quá mức rồi.” An Tức cười khổ, vừa trốn vừa chạy lên trên núi.
Rừng rậm cũng không thể trở thành vật che chở cho An Tức, ở trong mắt Hứa Yến, tất cả mọi động tác của hắn bao gồm cả hành động tiếp theo đều không thể che dấu.
Xiềng xích dần dần tụ lại, không gian có thể né tránh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi có một sợi dây xích trói chặt tay An Tức, kéo hắn trở về.
An Tức lộn vài vòng trên không trung mới khó khăn đứng vững, móng vuốt của Hứa Yến đã tới trước mặt hắn, không hề cho cơ hội thở dốc.
So sánh với hiện giờ, những chiêu lúc trước của Hứa Yến giống như đang giỡn.
Vô số xiềng xích giam cầm bọn họ ở bên trong, nhanh chóng xuyên qua xiềng xích, mang theo tinh thần lực giống như lưỡi đao, cho dù cách một chút cũng để lại vết thương trên da.
Không bao lâu, trên người An Tức liền nhiều thêm vài vết cắt, nhưng hắn không hề hoảng hốt, vẻ mặt ngược lại càng thêm hưng phấn.
Sau khi bạo tẩu, vẻ mặt Hứa Yến dần dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—- giết hắn!
Sau khi xiềng xích quấn quanh hình thành một nhà giam, An Tức không thể lùi lại, mà Hứa Yến đã tới gần.
Trong không gian nhỏ hẹp, trong vòng vài phút hai người đã đánh mấy chục chiêu.
Hứa Yến công kích hết sức, hơn nữa chiêu chiêu đều nhắm vào điểm yếu, An Tức mệt mỏi đối phó, bị xiềng xích bên cạnh khóa cổ lại.
Thân thể bị xiềng xích đóng chặt lên bức tường, xiềng xích trên cổ còn không ngừng buộc chặt.
An Tức ho khan, nhìn Hứa Yến từ từ tới gần.
Thương hại, lương thiện, trong sáng, những cảm xúc của con người đều biến mất trong mắt hắn, giờ phút này chỉ còn lại giết chóc.
Móng tay hắn dần dần biến dài ra, đầu ngón tay cũng dần dần biến thành hình thú, nhìn thấy hắn nâng tay lên, An Tức không cho rằng lần này đố phương sẽ bỏ qua cho hắn.
Ánh sáng chợt lóe trong hai tròng mắt, dựng đồng hiện lên rồi biến mất, quanh người An Tức dần dần hội tụ một lớp màng bảo vệ, tia chớp màu trắng tí tách rung động.
Khi móng vuốt của Hứa Yến nhắm thẳng vào tim hắn, An Tức liền dùng một tay đẩy lui nó, móng tay sắc bén nắm lấy xiềng xích trên cổ, chạm nhẹ một cái liền đứt gãy.
An Tức sờ sờ vết hằn trên cổ, ngước mắt nhìn về phía Hứa Yến: “Có thể khiên tôi nghiêm túc như vậy, con trai Tâm sinh ra thật không tồi.”
Ánh mắt Hứa Yến híp lại, lại tấn công hắn một lần nữa, tốc độ nhanh tới mức chỉ còn nhìn thấy bóng.
An Tức đối phó tự nhiên, tia chớp quanh thân có thể ngăn cản xiềng xích của Hứa Yến.
“Tư chất không tồi, thế nhưng muốn đánh thắng tôi, còn sớm 800 năm.”
Tác chiến lâu dài, hơn nữa thực lực của đối thủ tăng lên càng kích thích sức mạnh của Hứa Yến, dần dần, răng nanh hắn cũng trở nên sắc bén.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, thân thể hắn đã có chút hóa thú.
Đang triền đấu, An Tức đột nhiên cảm nhận một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt hắn chợt lóe, tinh thần lập tức phấn chấn nhìn qua hướng đó, ngay sau đó một cái xiềng xích càng thô bay tới, trực tiếp đục một lỗ thủng trên giáp lôi điện của hắn, mạnh mẽ đánh vào đầu vai của hắn.
“Còn có tôi ở đây thì sao?”
Tiếng bước chân từ xa tới gần, một nam tử cao lớn anh tuấn đi ra từ trong bóng tối.
An Tức che lại đầu vai đứng vững, sắc mặt thay đổi: “Lãnh Phong!”
Lãnh Phong nhìn về phía con trai nhà mình, xiềng xích vụt qua, dễ dàng xuyên qua phòng ngự quấn lấy eo Hứa Yến, kéo người về trước người mình.
Hứa Yến phản ứng thực nhanh, xoay người ra tay với Lãnh Phong, nhưng lúc nhìn thấy người, hắn dừng tay lại.
“Cha…..”
Lãnh Phong sờ sờ đầu của hắn, ánh mắt tương tự Hứa Yến toàn là yêu chiều: “Cha đã tới trễ.”
Hứa Yến giống như bị ấn nút tạm dừng, khí thế toàn thân đều thu trở về, người đã tiêu hao thể lực quá độ, Lãnh Phong phải đỡ thì mới đứng được.
Hứa Yến khôi phục một ít lý trí, nắm lấy cánh tay Lãnh Phong: “An Nhiên, đi cứu An Nhiên….”
“Đừng sợ, hắn không có việc gì.” Lãnh Phong nhìn về phía An Tức: “Ân oán của đời trước là của đời trước, không được kéo con trai tôi vào, nó vô tội.”
An Tức cười lạnh: “Người không vô tội luôn trốn trốn tránh tránh, tôi đây chỉ có thể liên luỵ người vô tội.”
Lãnh Phong không muốn nói thêm gì với hắn, đỡ Hứa Yến muốn rời đi, hiện giờ quan trọng nhất chính là mang con trai về, những nợ cũ năm xưa với An Tức, sau này từ từ tính toán cũng không muộn.
Thấy hắn muốn đi, An Tức ngăn cản: “Không nói rõ mọi chuyện, cậu và hắn đừng ai có thể đi được!”
Lãnh Phong không có kiên nhẫn như vậy: “Biến con trai tôi thành như vậy, tôi còn không tính với cậu, cậu vậy mà dám muốn tìm tôi tính sổ trước?”
An Tức không để ý lắm mà trả lời: “Các cậu hẳn là nên kiểm điểm lại bản thân, vì sao lại để tôi có cơ hội ra tay.”
Lãnh Phong đã sớm kiến thức qua sự ngụy biện của An Tức, xoay người liền đi.
Phía sau truyền tới giọng nói mỉa mai của An Tức: “Cậu thế mà lại lấy một con người, đám lão già nhà họ Lãnh kia nếu còn sống không biết là có sắc mặt gì, tôi nghĩ sẽ rất đẹp đi.”
Giọng Lãnh Phong nghe không ra cảm xúc gì: “Tôi cưới ai chỉ có liên quan tới mình tôi.”
Khóe miệng An Tức mang theo nụ cười, ánh mắt lại lãnh như băng: “Sao có thể như vậy, cậu chính là người nhà họ Lãnh cao cao tại thượng, là con vợ cả cầm quyền thực tế của nhà họ Lãnh ở dị nhân quốc, bạn lữ của cậu sao có thể là con người bình thường được? Ít nhất cũng phải là quân chủ.”
Lãnh Phòng dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng không hề dao động.
“Chúng ta đều là người bị hại trong bi kịch, người nhà họ Lãnh chết toàn bộ, tôi không hận cậu, nhưng nếu cậu lại tiếp tục ra tay với con trai của tôi, đừng trách tôi không khách khí.”
“Tôi thật sự muốn nhìn xem cậu không khách khí như thế nào!”
Lãnh Phong thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật năm đó, cũng vĩnh viễn không tìm thấy hắn.”
Đồng tử An Tức co lại, quanh thân rắc rắc rung động, ánh sáng lạnh trong hai tròng mắt chớp động: “Không nói tung tích của hắn ra cho tôi, cậu đừng hòng đi!”
Lãnh Phong không dao động: “Tôi muốn đi cậu cũng không giữ được.”
Vừa dứt lời, một cái cây bên cạnh hắn ầm ầm sập xuống.
An Tức thu tay lại, ánh mắt tàn nhẫn: “Toàn bộ Hoa Đô đều là người của tôi, tôi không cho cậu đi, cho dù cậu mọc cánh cũng không đi được.”
“Không ai có thể giam giữ được tôi, cậu hẳn là rất rõ điểm này.”Lãnh Phong đỡ Hứa Yến đi ra ngoài: “Những nợ nần đó sẽ có ngày phải thanh toán, cậu nên kiên nhẫn một chút.”
Đỡ người tới trên xe, Lãnh Phong quay đầu nhìn thoáng qua, trong núi rừng rộng lớn, An Tức vẫn đứng im ở nơi đó, bản thân hắn tồn tại giống như là một bản vẽ hình người trong đó.
Hiện giờ đầu Hứa Yến rất choáng váng, trong lòng luôn có một ý niệm muốn giết người, chỉ cần ngăn chặn suy nghĩ này đã tiêu hao rất nhiều thể lực của hắn, căn bản không có tâm tình đi để ý cha và An Tức đang nói gì.
“Con có mang theo lọ thuốc kia không?”
Nghe được Lãnh Phong hỏi, tư duy Hứa Yến tạm dừng hai giây mới bắt đầu vận chuyển, từ túi bên sườn lấy ra một lọ thuốc nhỏ.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn vẫn luôn mang theo.
Lãnh Phong nhận lấy nhìn thoáng qua, lấy ống chích ra rút thuốc từ bên trong ra chích vào cánh tay Hứa Yến.
Hứa Yến không hỏi thuốc này là thứ gì, chỉ im lặng, lẳng lặng nhìn.
“Cha vì sao lại ở chỗ này? Ba ba đâu?” mới mở miệng, Hứa Yến phát hiện thanh âm mình rất khàn.
Lãnh Phong cài đặt hướng dẫn cho xe huyền phù, lại mở thông tin cá nhân ra, hình như muốn liên lạc với ai.
“Hắn cũng tới, đang ở nơi an toàn.”
Hứa Yến cảm thấy dần dần mơ màng, tất cả dần dần đi xa, hắn nghe thấy thanh âm mình giống như ngâm trong nước, không nghe rõ.
“Mang con tới chỗ An Nhiên…..”
Ý thức dần dần tập trung lại, ánh sáng có chút chói mắt, Hứa Yến giơ tay che mắt, tay lại không có sức lực, hắn còn buồn ngủ mà đánh giá xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Đầu dần dần tỉnh táo, những chuyện sau khi đụng phải An Tức dần dần hiện ra trong đầu, hắn vội vàng ngồi dậy rồi lại ngã trở về.
Cửa phòng mở ra, Hứa Yến lập tức nhìn qua: “An…..”
Nói được một chữ hắn liền dừng lại, người tới không phải là An Nhiên, mà là một người khác hắn vô cùng quen thuộc.
“Cha?!”
Mười phút sau, Hứa Yến từ trong phòng bệnh chạy ra, bởi vì bản thân không có sức, một người cao 1m8 thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Biết được mọi chuyện từ khi hắn mất đi ý thức từ miệng cha nhà mình đột nhiên xuất hiện.
Hắn xuất hiện loại tình trạng giống như còn nhỏ, cha đã tiêm thuốc trấn tĩnh cho hắn, dó đó cảm xúc mất khống chế của hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Chạy tới cửa phòng nghỉ, Quất Tử vừa vặn từ bên trong đi ra, nhìn thấy hắn, đối phương lập tức ra dấu im lặng, cũng bảo hắn đuổi kịp.
Phòng y tế, Hứa Yến đè thấp âm thanh, thực nôn nóng: “An Nhiên bị thương?!”
Quất Tử tức giận trả lời: “Không biết có tính là bị thương hay không, dù sao hiện giờ không tốt lắm, tôi nói cậu không có việc gì chạy lung tung làm gì, có biết bên ngoài rất nguy hiểm hay không, bạn nhỏ à?”
“Thực xin lỗi, là tôi sai.” Hứa Yến thực dứt khoát xin lỗi, ai biết đi mua khoai tây lại có thể nguy hiểm tới tính mạng, sớm biết vậy thì không nướng khoai tây, nướng khoai lang, cũng ăn rất ngon.
Quất Tử thấy thái độ của hắn tạm được, cũng không phải thật muốn trách hắn, dù sao hiện giờ Hứa Yến cũng không biết gì, chỉ là bị liên lụy.
Quất Tử thở dài: “Đi vào nhẹ một chút, cậu hôn mê hai người hắn vừa phải chỉ huy chiến đấu vừa muốn chăm sóc cậu, hầu như không nghỉ ngơi, lúc này mới vừa ngủ.”
Mười phút sau, Hứa Yến đẩy cửa phòng An Nhiên ra, An Nhiên nằm ngủ ở trên giường, cho dù nhắm hai mắt lại, cũng không thể nén tiều tụy.
Tay chân Hứa Yến nhẹ nhàng nằm bên người hắn, thật cẩn thận ôm lấy người, cọ cọ đầu của hắn, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, làm anh lo lắng.”
Quất Tử nói cho hắn, hắn gặp An Tức không lâu sau, quân khu liền bị vây công, An Nhiên điều tạm bộ đội đóng quân bên cạnh Hoa Đô của thiếu tướng Vưu Lợi, nội ứng ngoại hợp, tốn hai ngày mới xua đuổi đa số trùng tộc, hiện giờ Quân Đoàn Vinh Diệu tiếp nhận tiếp tục quét sạch.
Những người khác không biết, có thể quét sạch nhanh như vậy, trong đó không thể thiếu sự tham dự của Lãnh Phong.
Tin tức tố của Lãnh gia có sự trấn nhiếp rất mạnh đối với trùng tộc, có thể so với thuốc đuổi côn trùng, điểm này khi Hứa Yến đánh nhau với An Tức cũng cảm nhận được một chút.
[Trưởng quan vì cậu thiếu chút nữa mặc kệ quân đoàn, lần sau đừng nói đi mua khoai tây, ngay cả khi cậu đi WC phiền cậu nói với hắn một tiếng.]
Quất Tử oán giận nói liên tục bên tai hắn, Hứa Yến hôn một cái trên trán An Nhiên, âm thầm bảo đảm tuyệt đối không có lần sau.
Nếu sẽ làm An Nhiên lo lắng thậm chí mang lại nguy hiểm cho hắn, hắn thà rằng không tin ai.
Thuốc trấn định kia có hiệu quả ba ngày, thân thể hắn còn chưa hồi phục, cảm thấy thực mệt mỏi, lại hoàn toàn không muốn ngủ.
An Tức có địch ý với An Nhiên, có sát ý với hắn, thân thể của mình thay đổi, cha mẹ tham dự, đối thoại giữa cha và An Tức.
Tất cả, đều khiến hắn khó hiểu, đều khiên chiến tam quan của hắn.
Hai mươi năm sinh hoạt bình thường giống như là một trò cười, trải qua chuyện lần này làm hắn cảm thấy rõ ràng, mình sống trong một xoáy nước.
An Nhiên ngủ không yên ổn, hơn ba giờ liền tỉnh, mũi ngửi được mùi tin tức tố quen thuộc, hắn vội vàng mở mắt, nhìn thấy hai mắt đang mỉm cười của Hứa Yến.
“Lúc này mới có mấy giờ, sao đã tỉnh ngủ rồi?”
“A Yến….” thanh âm An Nhiên run run: “Em cảm thấy thế nào, nơi nào…..”
Hứa Yến nắm lấy hai tay của hắn: “Em không sao, nhưng thật ra là anh, còn suy yếu hơn cả em.”
“Những vết thương đó….”
“Đều tốt.” Hứa Yến muốn cười, lại thất bại, hắn thở dài, nhỏ giọng nói: “Tình huống của em đặc biệt, năng lực tự lành rất tốt, anh hẳn là đã biết điều này rồi?”
Ánh mắt An Nhiên chợt lóe, dời tầm mắt đi.
Hứa Yến thầm nghĩ quả nhiên, An Nhiên quả nhiên cũng biết chút gì, chỉ có hắn là giống như người ngốc, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
Ôm chặt lấy người, Hứa Yến cọ cọ đỉnh đầu hắn: “Vừa rồi Quất Tử đã dạy dỗ em, nói em hại trưởng quan của hắn đến cả quân đoàn cũng muốn từ bỏ, quả thực là họa thủy.”
An Nhiên dựa vào trước ngực hắn, cảm xúc sau khi được thả lỏng, thân thể không khỏe cũng đỡ hơn rất nhiều.
“Anh đã sắp xếp tất cả, cũng đã chào hỏi bên phía Vưu Lợi, lúc cần thiết có thể khởi động hồ sơ khẩn cấp, hắn sẽ thay anh chỉ huy.”
Nhưng cho dù như thế nào, sĩ quan chỉ huy tối cao trong thời gian tác chiến lại tự tiện rời khỏi như vậy là không đúng, điểm này, An Nhiên sẽ không phủ nhận.
Cho dù lại xảy ra một lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Tới cả ngươi yêu nhất cũng không cứu được, vậy tất cả còn ý nghĩa gì.
Khi nói chuyện, cửa phòng bị gõ vang, vốn tưởng rằng là Quất Tử tới, lại không nghĩ tới là Hứa Tâm.
Hứa Yến đã rất nhiều năm không gặp ba ba, đột nhiên nhìn thấy, cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Hứa Tâm đi tới cạnh sô pha ngồi xuống, cười khẽ: “Làm sao vậy A Yến, không quen biết ba?”
Ngực Hứa Yến đập thình thịch, ngồi dậy kinh ngạc nhìn qua: “Ba ba! Ba…. ba sao lại không thay đổi gì?” lời muốn nói rất nhiều, nhưng cả đầu có một đống lời muốn nói cũng không biết nói cái gì trước, cuối cùng nói ra một câu không biết nên khóc hay nên cười.
Hứa Tâm rót một ly trà để đối diện, lại rót cho mình một ly: “Thân thể của An thiếu tướng còn chưa tốt, con không cần ăn vạ ở nơi đó, lại đây ngồi đi.”
Ba mình ngồi bên cạnh xem, tuy rằng da mặt Hứa Yến dày nhưng cũng không thể tiếp tục cùng An Nhiên ôm ấp.
Hắn sờ sờ mũi, từ trên giường đứng lên, nhìn thấy An Nhiên muốn ngồi dậy, lại thuận tay đỡ người, cầm lấy chén trà ba ba rót uống một ngụm, cảm thấy không tệ lắm, muốn rót một ly cho An Nhiên uống.
“Hiện tại hắn không thể uống cái này, tự con uống đi.”
Nghe được lời ba ba nhà mình nói, Hứa Yến kì quái nhìn hắn một cái: “Hiện tại, An Nhiên không thể uống trà sao?”
Ánh mắt An Nhiên chớp chớp, xoa xoa bụng không nói chuyện.
Hứa Tâm nhìn ánh mắt con trai, nhịn không được cười: “Như thế nào, sợ ‘bà bà’ là ba đây ăn hiếp vợ con sao?”
Hứa Yến yên lặng ngồi về vị trí, cái gì cũng không nói.
Hứa Tâm nhìn An Nhiên, ánh mắt ôn nhu: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
An Nhiên mỉm cười gật đầu: “Đã không có việc gì.”
“Ba đã nói chuyện với Quất Tử, lát nữa hắn sẽ qua đây.”
“Phiền ngài quá, ba ba.”
“Người một nhà không cần để ý cái này.”
Hứa Yến ngồi một bên sô pha uống trà, ánh mắt nhìn vợ rồi lại nhìn ba ba, cảm thấy mình xuất hiện ở đây hơi dư thừa.
Chỉ trong chốc lát, Quất Tử bê thuốc tới đây.
Trong lúc An Nhiên uống thuốc, Hứa Yến vây quanh hắn, sợ nước thuốc quá đắng An Nhiên không uống được, sợ viên thuốc quá lớn không nuốt được, hận không thể tự mình uống.
Hứa Tâm nhìn dáng vẻ không tiền đồ của con trai, lắc lắc đầu.
Thật là cha nào con nấy, ở phương diện này lại di truyền 100%.
Chờ An Nhiên uống thuốc xong, Hứa Yến bị đuổi ra ngoài.
Hứa Tâm nói: “Ba có chuyện muốn nói với An thiếu tướng, con về phòng con trước đi.”
“Ba…..” Hứa Yến cũng không thể nói nhiều thêm một câu, cửa liền vô tình đóng lại trước mặt hắn.
Nếu người khác hắn còn có thể kháng nghị, nhưng đối phương là ba ba nhà mình, còn có thể làm sao bây giờ.
Đứng ở trước cửa trong chốc lát, ánh mắt hắn trở nên kiên quyết, nâng bước chân đi tới chỗ cha.
Lãnh Phong vừa mới liên lạc với người khác xong, Hứa Yến đi tới, hắn hình như đã sớm đoán được.
Hứa Yến nhìn Lãnh Phong, nghiêm túc hỏi: “Con là ai? Cha là ai? An Tức là ai?”
Trong phòng An Nhiên, sau khi Hứa Yến rời đi, không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn.
“Thực xin lỗi, là con liên lụy tới Hứa Yến.” An Nhiên dựa vào đầu giường, vẻ mặt còn hơi mệt mỏi: “Lúc trước khi phát hiện An Tức quen Hứa Yến nếu con cảnh giác hơn, A Yến sẽ không bị mang đi.”
Hứa Tâm lắng nghe, im lặng một lúc lâu, duỗi tay tới trước mặt An Nhiên.
An Nhiên nhìn tay hắn rồi lại nhìn tay mình, giơ tay đặt lên.
Hứa Tâm híp mắt nở nụ cười: “Con là người nhà họ An, chỉ cần con muốn, là có thể cảm nhận được cảm xúc của ba như thế nào.”
An Nhiên không có phủ nhận, lúc tiếp xúc thân thể, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, chỉ là hắn hầu như không đi cảm nhận.
“Sau khi biết A Yến đi Học Phủ Tinh, ba liền dự đoán hắn sẽ gặp phải nguy hiểm lớn, hắn hiểu biết thế giới này quá ít, người cảm tính thì hay hại mình, hơn nữa thân thể hắn như quả bom hẹn giờ, tùy thời có thể bùng nổ, năm đó ba bởi vì như vậy mới sắp xếp tác nghiệp cho hắn, kết quả tiểu tử ngốc kia, tác nghiệp chưa hoàn thành đã chạy ra.”
“Thực xin lỗi.” An Nhiên lại xin lỗi lần nữa, Hứa Yến rời khỏi Hoa Đô, cũng có liên quan tới hắn.
“Con hẳn là biết, ba nói những lời này không phải là vì muốn con xin lỗi.” Hứa Tâm nắm tay hắn, ánh mắt từ ái: “Alpha nên có dáng vẻ của alpha, muốn gánh vác một phía thì cần phải rèn luyện, một chút khổ này còn không chịu được, bạn lữ như vậy không cần cũng được.”
An Nhiên: “…..” Không, con rất muốn.
Hứa Tâm bị vẻ mặt của hắn đùa cười: “Ánh mắt của tiểu tử kia thật tốt.”Tóm được một người vợ xinh đẹp như vậy về nhà, điểm này cũng theo cha hắn.
An Nhiên nhìn hắn, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Hứa Tâm cho hắn cảm giác không giống như trong tưởng tượng, một ba ba yêu thương con trai mình như vậy vì sao lại vứt bỏ con ruột của mình ở Hoa Đô nhiều năm như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn cũng nói như vậy.
“Ngoài miệng A Yến không nói, kỳ thật vẫn luôn cánh cánh trong lòng với cha mẹ mình.”
Nói tới việc này, ý cười trên mặt Hứa Tâm phải nhạt dần.
“Bởi vì chúng ta không thể mang hắn theo.”
An Nhiên nhíu mày: “Vì sao?”
“Chúng ta bị dị nhân đuổi giết, lúc ấy A Yến còn nhỏ, chúng ta không muốn hắn lớn lên trong lẩn trốn và truy sát, hơn nữa….”Nói tới đây, đáy mắt Hứa Tâm hiện lên thống khổ: “Hắn là hỗn huyết giữa dị nhân và con người, dưới tiền đề không có người dẫn dắt, sức mạnh của hắn đã bùng nổ, thiếu chút nữa không thể khôi phục.”
Nghe được đối phương miêu tả, An Nhiên nhíu mày lại, trước mặt hiện lên phản ứng kịch liệt khi nhìn thấy máu của Hứa Yến.
“Hai người dùng cách gì để hắn khôi phục?”
Hứa Tâm từ từ mở miệng: “Thôi miên.”
Năm đó Hứa Yến nho nhỏ sau khi nhìn thấy Hứa Tâm bị thương, sực mạnh bạo nổ, giết sạch tất cả những người đuổi giết họ, cũng mất đi lý trí.
Hứa Tâm dùng tin tức tố thôi miên Hứa Yến, phóng ấn đoạn ký ức này của hắn, cũng hướng dẫn hắn dần dần quên đi sức mạnh của dị nhân.
“Loại phương pháp này chỉ có tác dụng tạm thời, theo thời gian trôi đi, hiệu quả sẽ càng ngày càng kém.”
Hứa Yến bạo nổ sẽ trực tiếp bại lộ hành tung, cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn.
“Ba vẫn luôn hi vọng có thể dùng nghệ thuật đi tiêu trừ lệ khí của dị nhân che giấu trong lòng hắn kia, để cho hắn có một ngày giải phóng sức mạnh, vẫn như cũ sẽ không bị ảnh hưởng gì, hiện tại xem ra là có hiệu quả, nhưng mà cần phải đề cao.”
Tay đặt trên chăn của An Nhiên nắm càng chặt: “Người đuổi giết các người là An Tức sao?”
Hứa Tâm nhìn lại: “Không phải.”
“Vì sao không thể trực tiếp nói với con? Lý do này có liên quan tới chuyện hai người bỏ rơi con sao?” Hứa Yến nghe Lãnh Phong giải thích, cảm thấy thực hoang đường.
Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên biết được cha không phải họ Thời mà là họ Lãnh, hơn nữa không phải con người, là một loại dị nhân có hình người và hình thú, An Tức cũng như vậy.
An Tức giết toàn bộ người nhà họ Lãnh ở dị nhân quốc, cha đuổi theo hắn đến đế quốc, sau đó cứu được ba ba đang bị sâu tập kích, hai người kết hôn sinh ra hắn.
Nhưng người vẫn chưa tìm được, bọn họ lại luôn gặp phải đuổi giết, lần ở khu S Hoa Đô, hắn mất khống chế giết hết toàn bộ người đuổi giết bọn họ.
Lãnh Phong chà lau vũ khí, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất lực: “Bởi vì sau khi con bạo nộ, chúng ta quyết định giả chết trốn vào chỗ tối, mà khi đó con còn quá nhỏ, mang theo con quá nguy hiểm, may mắn khi đó thân phận của ba ba con còn chưa bị lộ, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đăng ký tên con theo nhà họ Hứa, để con được lớn lên như đứa trẻ bình thường, ít nhất, trong vài năm cũng được.”
“Có thể có bao nhiêu nguy hiểm?”
Trên phương diện lý trí, Hứa Yên tin tưởng những lời Lãnh Phong nói là sự thật, nhưng sau khi giao đấu với An Tức hắn cũng không cảm thấy, An Tức là đối thủ cần cha phải vứt bỏ mình, trốn ở chỗ tối nhiều năm như vậy cũng không thể đối phó.
Lãnh Phong buông súng, thở dài một tiếng: “A Yến, trên đời này có quá nhiều kẻ điên, cha thật sự không thể đem con ra đánh cuộc, cha đánh cuộc không nổi.”
Kẻ điên quá nhiều là ý gì! Hứa Yến ngừng lại: “Ngoại trừ An Tức, còn có ai?!”
Công kích tàn nhẫn từ bốn phương tám hướng tới, khiến An Tức không thể bình tĩnh quan sát.
Hiện giờ Hứa Yến giống như một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Công Trùng bị bên này kinh động dần dần lui lại, những con không kịp chạy đều bị xiềng xích của Hứa Yến nháy mắt hạ gục, cuối cùng trong phạm vi mười dặm không tìm thấy một con Công Trùng nào.
Xiềng xích bay ra từ trên người Hứa Yến ngày càng nhiều, An Tức dùng tin tức tố bao lấy đao quân dụng chặt đứt chúng, nhưng xiềng xích sau khi bị chặt đứt vẫn là về phía hắn, căn bản không ngừng lại.
“Xem ra là ức hiếp quá mức rồi.” An Tức cười khổ, vừa trốn vừa chạy lên trên núi.
Rừng rậm cũng không thể trở thành vật che chở cho An Tức, ở trong mắt Hứa Yến, tất cả mọi động tác của hắn bao gồm cả hành động tiếp theo đều không thể che dấu.
Xiềng xích dần dần tụ lại, không gian có thể né tránh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi có một sợi dây xích trói chặt tay An Tức, kéo hắn trở về.
An Tức lộn vài vòng trên không trung mới khó khăn đứng vững, móng vuốt của Hứa Yến đã tới trước mặt hắn, không hề cho cơ hội thở dốc.
So sánh với hiện giờ, những chiêu lúc trước của Hứa Yến giống như đang giỡn.
Vô số xiềng xích giam cầm bọn họ ở bên trong, nhanh chóng xuyên qua xiềng xích, mang theo tinh thần lực giống như lưỡi đao, cho dù cách một chút cũng để lại vết thương trên da.
Không bao lâu, trên người An Tức liền nhiều thêm vài vết cắt, nhưng hắn không hề hoảng hốt, vẻ mặt ngược lại càng thêm hưng phấn.
Sau khi bạo tẩu, vẻ mặt Hứa Yến dần dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—- giết hắn!
Sau khi xiềng xích quấn quanh hình thành một nhà giam, An Tức không thể lùi lại, mà Hứa Yến đã tới gần.
Trong không gian nhỏ hẹp, trong vòng vài phút hai người đã đánh mấy chục chiêu.
Hứa Yến công kích hết sức, hơn nữa chiêu chiêu đều nhắm vào điểm yếu, An Tức mệt mỏi đối phó, bị xiềng xích bên cạnh khóa cổ lại.
Thân thể bị xiềng xích đóng chặt lên bức tường, xiềng xích trên cổ còn không ngừng buộc chặt.
An Tức ho khan, nhìn Hứa Yến từ từ tới gần.
Thương hại, lương thiện, trong sáng, những cảm xúc của con người đều biến mất trong mắt hắn, giờ phút này chỉ còn lại giết chóc.
Móng tay hắn dần dần biến dài ra, đầu ngón tay cũng dần dần biến thành hình thú, nhìn thấy hắn nâng tay lên, An Tức không cho rằng lần này đố phương sẽ bỏ qua cho hắn.
Ánh sáng chợt lóe trong hai tròng mắt, dựng đồng hiện lên rồi biến mất, quanh người An Tức dần dần hội tụ một lớp màng bảo vệ, tia chớp màu trắng tí tách rung động.
Khi móng vuốt của Hứa Yến nhắm thẳng vào tim hắn, An Tức liền dùng một tay đẩy lui nó, móng tay sắc bén nắm lấy xiềng xích trên cổ, chạm nhẹ một cái liền đứt gãy.
An Tức sờ sờ vết hằn trên cổ, ngước mắt nhìn về phía Hứa Yến: “Có thể khiên tôi nghiêm túc như vậy, con trai Tâm sinh ra thật không tồi.”
Ánh mắt Hứa Yến híp lại, lại tấn công hắn một lần nữa, tốc độ nhanh tới mức chỉ còn nhìn thấy bóng.
An Tức đối phó tự nhiên, tia chớp quanh thân có thể ngăn cản xiềng xích của Hứa Yến.
“Tư chất không tồi, thế nhưng muốn đánh thắng tôi, còn sớm 800 năm.”
Tác chiến lâu dài, hơn nữa thực lực của đối thủ tăng lên càng kích thích sức mạnh của Hứa Yến, dần dần, răng nanh hắn cũng trở nên sắc bén.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, thân thể hắn đã có chút hóa thú.
Đang triền đấu, An Tức đột nhiên cảm nhận một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt hắn chợt lóe, tinh thần lập tức phấn chấn nhìn qua hướng đó, ngay sau đó một cái xiềng xích càng thô bay tới, trực tiếp đục một lỗ thủng trên giáp lôi điện của hắn, mạnh mẽ đánh vào đầu vai của hắn.
“Còn có tôi ở đây thì sao?”
Tiếng bước chân từ xa tới gần, một nam tử cao lớn anh tuấn đi ra từ trong bóng tối.
An Tức che lại đầu vai đứng vững, sắc mặt thay đổi: “Lãnh Phong!”
Lãnh Phong nhìn về phía con trai nhà mình, xiềng xích vụt qua, dễ dàng xuyên qua phòng ngự quấn lấy eo Hứa Yến, kéo người về trước người mình.
Hứa Yến phản ứng thực nhanh, xoay người ra tay với Lãnh Phong, nhưng lúc nhìn thấy người, hắn dừng tay lại.
“Cha…..”
Lãnh Phong sờ sờ đầu của hắn, ánh mắt tương tự Hứa Yến toàn là yêu chiều: “Cha đã tới trễ.”
Hứa Yến giống như bị ấn nút tạm dừng, khí thế toàn thân đều thu trở về, người đã tiêu hao thể lực quá độ, Lãnh Phong phải đỡ thì mới đứng được.
Hứa Yến khôi phục một ít lý trí, nắm lấy cánh tay Lãnh Phong: “An Nhiên, đi cứu An Nhiên….”
“Đừng sợ, hắn không có việc gì.” Lãnh Phong nhìn về phía An Tức: “Ân oán của đời trước là của đời trước, không được kéo con trai tôi vào, nó vô tội.”
An Tức cười lạnh: “Người không vô tội luôn trốn trốn tránh tránh, tôi đây chỉ có thể liên luỵ người vô tội.”
Lãnh Phong không muốn nói thêm gì với hắn, đỡ Hứa Yến muốn rời đi, hiện giờ quan trọng nhất chính là mang con trai về, những nợ cũ năm xưa với An Tức, sau này từ từ tính toán cũng không muộn.
Thấy hắn muốn đi, An Tức ngăn cản: “Không nói rõ mọi chuyện, cậu và hắn đừng ai có thể đi được!”
Lãnh Phong không có kiên nhẫn như vậy: “Biến con trai tôi thành như vậy, tôi còn không tính với cậu, cậu vậy mà dám muốn tìm tôi tính sổ trước?”
An Tức không để ý lắm mà trả lời: “Các cậu hẳn là nên kiểm điểm lại bản thân, vì sao lại để tôi có cơ hội ra tay.”
Lãnh Phong đã sớm kiến thức qua sự ngụy biện của An Tức, xoay người liền đi.
Phía sau truyền tới giọng nói mỉa mai của An Tức: “Cậu thế mà lại lấy một con người, đám lão già nhà họ Lãnh kia nếu còn sống không biết là có sắc mặt gì, tôi nghĩ sẽ rất đẹp đi.”
Giọng Lãnh Phong nghe không ra cảm xúc gì: “Tôi cưới ai chỉ có liên quan tới mình tôi.”
Khóe miệng An Tức mang theo nụ cười, ánh mắt lại lãnh như băng: “Sao có thể như vậy, cậu chính là người nhà họ Lãnh cao cao tại thượng, là con vợ cả cầm quyền thực tế của nhà họ Lãnh ở dị nhân quốc, bạn lữ của cậu sao có thể là con người bình thường được? Ít nhất cũng phải là quân chủ.”
Lãnh Phòng dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng không hề dao động.
“Chúng ta đều là người bị hại trong bi kịch, người nhà họ Lãnh chết toàn bộ, tôi không hận cậu, nhưng nếu cậu lại tiếp tục ra tay với con trai của tôi, đừng trách tôi không khách khí.”
“Tôi thật sự muốn nhìn xem cậu không khách khí như thế nào!”
Lãnh Phong thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật năm đó, cũng vĩnh viễn không tìm thấy hắn.”
Đồng tử An Tức co lại, quanh thân rắc rắc rung động, ánh sáng lạnh trong hai tròng mắt chớp động: “Không nói tung tích của hắn ra cho tôi, cậu đừng hòng đi!”
Lãnh Phong không dao động: “Tôi muốn đi cậu cũng không giữ được.”
Vừa dứt lời, một cái cây bên cạnh hắn ầm ầm sập xuống.
An Tức thu tay lại, ánh mắt tàn nhẫn: “Toàn bộ Hoa Đô đều là người của tôi, tôi không cho cậu đi, cho dù cậu mọc cánh cũng không đi được.”
“Không ai có thể giam giữ được tôi, cậu hẳn là rất rõ điểm này.”Lãnh Phong đỡ Hứa Yến đi ra ngoài: “Những nợ nần đó sẽ có ngày phải thanh toán, cậu nên kiên nhẫn một chút.”
Đỡ người tới trên xe, Lãnh Phong quay đầu nhìn thoáng qua, trong núi rừng rộng lớn, An Tức vẫn đứng im ở nơi đó, bản thân hắn tồn tại giống như là một bản vẽ hình người trong đó.
Hiện giờ đầu Hứa Yến rất choáng váng, trong lòng luôn có một ý niệm muốn giết người, chỉ cần ngăn chặn suy nghĩ này đã tiêu hao rất nhiều thể lực của hắn, căn bản không có tâm tình đi để ý cha và An Tức đang nói gì.
“Con có mang theo lọ thuốc kia không?”
Nghe được Lãnh Phong hỏi, tư duy Hứa Yến tạm dừng hai giây mới bắt đầu vận chuyển, từ túi bên sườn lấy ra một lọ thuốc nhỏ.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn vẫn luôn mang theo.
Lãnh Phong nhận lấy nhìn thoáng qua, lấy ống chích ra rút thuốc từ bên trong ra chích vào cánh tay Hứa Yến.
Hứa Yến không hỏi thuốc này là thứ gì, chỉ im lặng, lẳng lặng nhìn.
“Cha vì sao lại ở chỗ này? Ba ba đâu?” mới mở miệng, Hứa Yến phát hiện thanh âm mình rất khàn.
Lãnh Phong cài đặt hướng dẫn cho xe huyền phù, lại mở thông tin cá nhân ra, hình như muốn liên lạc với ai.
“Hắn cũng tới, đang ở nơi an toàn.”
Hứa Yến cảm thấy dần dần mơ màng, tất cả dần dần đi xa, hắn nghe thấy thanh âm mình giống như ngâm trong nước, không nghe rõ.
“Mang con tới chỗ An Nhiên…..”
Ý thức dần dần tập trung lại, ánh sáng có chút chói mắt, Hứa Yến giơ tay che mắt, tay lại không có sức lực, hắn còn buồn ngủ mà đánh giá xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Đầu dần dần tỉnh táo, những chuyện sau khi đụng phải An Tức dần dần hiện ra trong đầu, hắn vội vàng ngồi dậy rồi lại ngã trở về.
Cửa phòng mở ra, Hứa Yến lập tức nhìn qua: “An…..”
Nói được một chữ hắn liền dừng lại, người tới không phải là An Nhiên, mà là một người khác hắn vô cùng quen thuộc.
“Cha?!”
Mười phút sau, Hứa Yến từ trong phòng bệnh chạy ra, bởi vì bản thân không có sức, một người cao 1m8 thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Biết được mọi chuyện từ khi hắn mất đi ý thức từ miệng cha nhà mình đột nhiên xuất hiện.
Hắn xuất hiện loại tình trạng giống như còn nhỏ, cha đã tiêm thuốc trấn tĩnh cho hắn, dó đó cảm xúc mất khống chế của hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Chạy tới cửa phòng nghỉ, Quất Tử vừa vặn từ bên trong đi ra, nhìn thấy hắn, đối phương lập tức ra dấu im lặng, cũng bảo hắn đuổi kịp.
Phòng y tế, Hứa Yến đè thấp âm thanh, thực nôn nóng: “An Nhiên bị thương?!”
Quất Tử tức giận trả lời: “Không biết có tính là bị thương hay không, dù sao hiện giờ không tốt lắm, tôi nói cậu không có việc gì chạy lung tung làm gì, có biết bên ngoài rất nguy hiểm hay không, bạn nhỏ à?”
“Thực xin lỗi, là tôi sai.” Hứa Yến thực dứt khoát xin lỗi, ai biết đi mua khoai tây lại có thể nguy hiểm tới tính mạng, sớm biết vậy thì không nướng khoai tây, nướng khoai lang, cũng ăn rất ngon.
Quất Tử thấy thái độ của hắn tạm được, cũng không phải thật muốn trách hắn, dù sao hiện giờ Hứa Yến cũng không biết gì, chỉ là bị liên lụy.
Quất Tử thở dài: “Đi vào nhẹ một chút, cậu hôn mê hai người hắn vừa phải chỉ huy chiến đấu vừa muốn chăm sóc cậu, hầu như không nghỉ ngơi, lúc này mới vừa ngủ.”
Mười phút sau, Hứa Yến đẩy cửa phòng An Nhiên ra, An Nhiên nằm ngủ ở trên giường, cho dù nhắm hai mắt lại, cũng không thể nén tiều tụy.
Tay chân Hứa Yến nhẹ nhàng nằm bên người hắn, thật cẩn thận ôm lấy người, cọ cọ đầu của hắn, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, làm anh lo lắng.”
Quất Tử nói cho hắn, hắn gặp An Tức không lâu sau, quân khu liền bị vây công, An Nhiên điều tạm bộ đội đóng quân bên cạnh Hoa Đô của thiếu tướng Vưu Lợi, nội ứng ngoại hợp, tốn hai ngày mới xua đuổi đa số trùng tộc, hiện giờ Quân Đoàn Vinh Diệu tiếp nhận tiếp tục quét sạch.
Những người khác không biết, có thể quét sạch nhanh như vậy, trong đó không thể thiếu sự tham dự của Lãnh Phong.
Tin tức tố của Lãnh gia có sự trấn nhiếp rất mạnh đối với trùng tộc, có thể so với thuốc đuổi côn trùng, điểm này khi Hứa Yến đánh nhau với An Tức cũng cảm nhận được một chút.
[Trưởng quan vì cậu thiếu chút nữa mặc kệ quân đoàn, lần sau đừng nói đi mua khoai tây, ngay cả khi cậu đi WC phiền cậu nói với hắn một tiếng.]
Quất Tử oán giận nói liên tục bên tai hắn, Hứa Yến hôn một cái trên trán An Nhiên, âm thầm bảo đảm tuyệt đối không có lần sau.
Nếu sẽ làm An Nhiên lo lắng thậm chí mang lại nguy hiểm cho hắn, hắn thà rằng không tin ai.
Thuốc trấn định kia có hiệu quả ba ngày, thân thể hắn còn chưa hồi phục, cảm thấy thực mệt mỏi, lại hoàn toàn không muốn ngủ.
An Tức có địch ý với An Nhiên, có sát ý với hắn, thân thể của mình thay đổi, cha mẹ tham dự, đối thoại giữa cha và An Tức.
Tất cả, đều khiến hắn khó hiểu, đều khiên chiến tam quan của hắn.
Hai mươi năm sinh hoạt bình thường giống như là một trò cười, trải qua chuyện lần này làm hắn cảm thấy rõ ràng, mình sống trong một xoáy nước.
An Nhiên ngủ không yên ổn, hơn ba giờ liền tỉnh, mũi ngửi được mùi tin tức tố quen thuộc, hắn vội vàng mở mắt, nhìn thấy hai mắt đang mỉm cười của Hứa Yến.
“Lúc này mới có mấy giờ, sao đã tỉnh ngủ rồi?”
“A Yến….” thanh âm An Nhiên run run: “Em cảm thấy thế nào, nơi nào…..”
Hứa Yến nắm lấy hai tay của hắn: “Em không sao, nhưng thật ra là anh, còn suy yếu hơn cả em.”
“Những vết thương đó….”
“Đều tốt.” Hứa Yến muốn cười, lại thất bại, hắn thở dài, nhỏ giọng nói: “Tình huống của em đặc biệt, năng lực tự lành rất tốt, anh hẳn là đã biết điều này rồi?”
Ánh mắt An Nhiên chợt lóe, dời tầm mắt đi.
Hứa Yến thầm nghĩ quả nhiên, An Nhiên quả nhiên cũng biết chút gì, chỉ có hắn là giống như người ngốc, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
Ôm chặt lấy người, Hứa Yến cọ cọ đỉnh đầu hắn: “Vừa rồi Quất Tử đã dạy dỗ em, nói em hại trưởng quan của hắn đến cả quân đoàn cũng muốn từ bỏ, quả thực là họa thủy.”
An Nhiên dựa vào trước ngực hắn, cảm xúc sau khi được thả lỏng, thân thể không khỏe cũng đỡ hơn rất nhiều.
“Anh đã sắp xếp tất cả, cũng đã chào hỏi bên phía Vưu Lợi, lúc cần thiết có thể khởi động hồ sơ khẩn cấp, hắn sẽ thay anh chỉ huy.”
Nhưng cho dù như thế nào, sĩ quan chỉ huy tối cao trong thời gian tác chiến lại tự tiện rời khỏi như vậy là không đúng, điểm này, An Nhiên sẽ không phủ nhận.
Cho dù lại xảy ra một lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Tới cả ngươi yêu nhất cũng không cứu được, vậy tất cả còn ý nghĩa gì.
Khi nói chuyện, cửa phòng bị gõ vang, vốn tưởng rằng là Quất Tử tới, lại không nghĩ tới là Hứa Tâm.
Hứa Yến đã rất nhiều năm không gặp ba ba, đột nhiên nhìn thấy, cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Hứa Tâm đi tới cạnh sô pha ngồi xuống, cười khẽ: “Làm sao vậy A Yến, không quen biết ba?”
Ngực Hứa Yến đập thình thịch, ngồi dậy kinh ngạc nhìn qua: “Ba ba! Ba…. ba sao lại không thay đổi gì?” lời muốn nói rất nhiều, nhưng cả đầu có một đống lời muốn nói cũng không biết nói cái gì trước, cuối cùng nói ra một câu không biết nên khóc hay nên cười.
Hứa Tâm rót một ly trà để đối diện, lại rót cho mình một ly: “Thân thể của An thiếu tướng còn chưa tốt, con không cần ăn vạ ở nơi đó, lại đây ngồi đi.”
Ba mình ngồi bên cạnh xem, tuy rằng da mặt Hứa Yến dày nhưng cũng không thể tiếp tục cùng An Nhiên ôm ấp.
Hắn sờ sờ mũi, từ trên giường đứng lên, nhìn thấy An Nhiên muốn ngồi dậy, lại thuận tay đỡ người, cầm lấy chén trà ba ba rót uống một ngụm, cảm thấy không tệ lắm, muốn rót một ly cho An Nhiên uống.
“Hiện tại hắn không thể uống cái này, tự con uống đi.”
Nghe được lời ba ba nhà mình nói, Hứa Yến kì quái nhìn hắn một cái: “Hiện tại, An Nhiên không thể uống trà sao?”
Ánh mắt An Nhiên chớp chớp, xoa xoa bụng không nói chuyện.
Hứa Tâm nhìn ánh mắt con trai, nhịn không được cười: “Như thế nào, sợ ‘bà bà’ là ba đây ăn hiếp vợ con sao?”
Hứa Yến yên lặng ngồi về vị trí, cái gì cũng không nói.
Hứa Tâm nhìn An Nhiên, ánh mắt ôn nhu: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
An Nhiên mỉm cười gật đầu: “Đã không có việc gì.”
“Ba đã nói chuyện với Quất Tử, lát nữa hắn sẽ qua đây.”
“Phiền ngài quá, ba ba.”
“Người một nhà không cần để ý cái này.”
Hứa Yến ngồi một bên sô pha uống trà, ánh mắt nhìn vợ rồi lại nhìn ba ba, cảm thấy mình xuất hiện ở đây hơi dư thừa.
Chỉ trong chốc lát, Quất Tử bê thuốc tới đây.
Trong lúc An Nhiên uống thuốc, Hứa Yến vây quanh hắn, sợ nước thuốc quá đắng An Nhiên không uống được, sợ viên thuốc quá lớn không nuốt được, hận không thể tự mình uống.
Hứa Tâm nhìn dáng vẻ không tiền đồ của con trai, lắc lắc đầu.
Thật là cha nào con nấy, ở phương diện này lại di truyền 100%.
Chờ An Nhiên uống thuốc xong, Hứa Yến bị đuổi ra ngoài.
Hứa Tâm nói: “Ba có chuyện muốn nói với An thiếu tướng, con về phòng con trước đi.”
“Ba…..” Hứa Yến cũng không thể nói nhiều thêm một câu, cửa liền vô tình đóng lại trước mặt hắn.
Nếu người khác hắn còn có thể kháng nghị, nhưng đối phương là ba ba nhà mình, còn có thể làm sao bây giờ.
Đứng ở trước cửa trong chốc lát, ánh mắt hắn trở nên kiên quyết, nâng bước chân đi tới chỗ cha.
Lãnh Phong vừa mới liên lạc với người khác xong, Hứa Yến đi tới, hắn hình như đã sớm đoán được.
Hứa Yến nhìn Lãnh Phong, nghiêm túc hỏi: “Con là ai? Cha là ai? An Tức là ai?”
Trong phòng An Nhiên, sau khi Hứa Yến rời đi, không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn.
“Thực xin lỗi, là con liên lụy tới Hứa Yến.” An Nhiên dựa vào đầu giường, vẻ mặt còn hơi mệt mỏi: “Lúc trước khi phát hiện An Tức quen Hứa Yến nếu con cảnh giác hơn, A Yến sẽ không bị mang đi.”
Hứa Tâm lắng nghe, im lặng một lúc lâu, duỗi tay tới trước mặt An Nhiên.
An Nhiên nhìn tay hắn rồi lại nhìn tay mình, giơ tay đặt lên.
Hứa Tâm híp mắt nở nụ cười: “Con là người nhà họ An, chỉ cần con muốn, là có thể cảm nhận được cảm xúc của ba như thế nào.”
An Nhiên không có phủ nhận, lúc tiếp xúc thân thể, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, chỉ là hắn hầu như không đi cảm nhận.
“Sau khi biết A Yến đi Học Phủ Tinh, ba liền dự đoán hắn sẽ gặp phải nguy hiểm lớn, hắn hiểu biết thế giới này quá ít, người cảm tính thì hay hại mình, hơn nữa thân thể hắn như quả bom hẹn giờ, tùy thời có thể bùng nổ, năm đó ba bởi vì như vậy mới sắp xếp tác nghiệp cho hắn, kết quả tiểu tử ngốc kia, tác nghiệp chưa hoàn thành đã chạy ra.”
“Thực xin lỗi.” An Nhiên lại xin lỗi lần nữa, Hứa Yến rời khỏi Hoa Đô, cũng có liên quan tới hắn.
“Con hẳn là biết, ba nói những lời này không phải là vì muốn con xin lỗi.” Hứa Tâm nắm tay hắn, ánh mắt từ ái: “Alpha nên có dáng vẻ của alpha, muốn gánh vác một phía thì cần phải rèn luyện, một chút khổ này còn không chịu được, bạn lữ như vậy không cần cũng được.”
An Nhiên: “…..” Không, con rất muốn.
Hứa Tâm bị vẻ mặt của hắn đùa cười: “Ánh mắt của tiểu tử kia thật tốt.”Tóm được một người vợ xinh đẹp như vậy về nhà, điểm này cũng theo cha hắn.
An Nhiên nhìn hắn, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Hứa Tâm cho hắn cảm giác không giống như trong tưởng tượng, một ba ba yêu thương con trai mình như vậy vì sao lại vứt bỏ con ruột của mình ở Hoa Đô nhiều năm như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn cũng nói như vậy.
“Ngoài miệng A Yến không nói, kỳ thật vẫn luôn cánh cánh trong lòng với cha mẹ mình.”
Nói tới việc này, ý cười trên mặt Hứa Tâm phải nhạt dần.
“Bởi vì chúng ta không thể mang hắn theo.”
An Nhiên nhíu mày: “Vì sao?”
“Chúng ta bị dị nhân đuổi giết, lúc ấy A Yến còn nhỏ, chúng ta không muốn hắn lớn lên trong lẩn trốn và truy sát, hơn nữa….”Nói tới đây, đáy mắt Hứa Tâm hiện lên thống khổ: “Hắn là hỗn huyết giữa dị nhân và con người, dưới tiền đề không có người dẫn dắt, sức mạnh của hắn đã bùng nổ, thiếu chút nữa không thể khôi phục.”
Nghe được đối phương miêu tả, An Nhiên nhíu mày lại, trước mặt hiện lên phản ứng kịch liệt khi nhìn thấy máu của Hứa Yến.
“Hai người dùng cách gì để hắn khôi phục?”
Hứa Tâm từ từ mở miệng: “Thôi miên.”
Năm đó Hứa Yến nho nhỏ sau khi nhìn thấy Hứa Tâm bị thương, sực mạnh bạo nổ, giết sạch tất cả những người đuổi giết họ, cũng mất đi lý trí.
Hứa Tâm dùng tin tức tố thôi miên Hứa Yến, phóng ấn đoạn ký ức này của hắn, cũng hướng dẫn hắn dần dần quên đi sức mạnh của dị nhân.
“Loại phương pháp này chỉ có tác dụng tạm thời, theo thời gian trôi đi, hiệu quả sẽ càng ngày càng kém.”
Hứa Yến bạo nổ sẽ trực tiếp bại lộ hành tung, cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn.
“Ba vẫn luôn hi vọng có thể dùng nghệ thuật đi tiêu trừ lệ khí của dị nhân che giấu trong lòng hắn kia, để cho hắn có một ngày giải phóng sức mạnh, vẫn như cũ sẽ không bị ảnh hưởng gì, hiện tại xem ra là có hiệu quả, nhưng mà cần phải đề cao.”
Tay đặt trên chăn của An Nhiên nắm càng chặt: “Người đuổi giết các người là An Tức sao?”
Hứa Tâm nhìn lại: “Không phải.”
“Vì sao không thể trực tiếp nói với con? Lý do này có liên quan tới chuyện hai người bỏ rơi con sao?” Hứa Yến nghe Lãnh Phong giải thích, cảm thấy thực hoang đường.
Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên biết được cha không phải họ Thời mà là họ Lãnh, hơn nữa không phải con người, là một loại dị nhân có hình người và hình thú, An Tức cũng như vậy.
An Tức giết toàn bộ người nhà họ Lãnh ở dị nhân quốc, cha đuổi theo hắn đến đế quốc, sau đó cứu được ba ba đang bị sâu tập kích, hai người kết hôn sinh ra hắn.
Nhưng người vẫn chưa tìm được, bọn họ lại luôn gặp phải đuổi giết, lần ở khu S Hoa Đô, hắn mất khống chế giết hết toàn bộ người đuổi giết bọn họ.
Lãnh Phong chà lau vũ khí, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất lực: “Bởi vì sau khi con bạo nộ, chúng ta quyết định giả chết trốn vào chỗ tối, mà khi đó con còn quá nhỏ, mang theo con quá nguy hiểm, may mắn khi đó thân phận của ba ba con còn chưa bị lộ, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đăng ký tên con theo nhà họ Hứa, để con được lớn lên như đứa trẻ bình thường, ít nhất, trong vài năm cũng được.”
“Có thể có bao nhiêu nguy hiểm?”
Trên phương diện lý trí, Hứa Yên tin tưởng những lời Lãnh Phong nói là sự thật, nhưng sau khi giao đấu với An Tức hắn cũng không cảm thấy, An Tức là đối thủ cần cha phải vứt bỏ mình, trốn ở chỗ tối nhiều năm như vậy cũng không thể đối phó.
Lãnh Phong buông súng, thở dài một tiếng: “A Yến, trên đời này có quá nhiều kẻ điên, cha thật sự không thể đem con ra đánh cuộc, cha đánh cuộc không nổi.”
Kẻ điên quá nhiều là ý gì! Hứa Yến ngừng lại: “Ngoại trừ An Tức, còn có ai?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.