Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha
Chương 73
Hải Tảo Đại Vương
25/08/2021
Nếu lúc trước tin tức dị nhân trên mạng chỉ là tin tức nhỏ, tin tức này của Bắc Tố như là chứng minh tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn chỉ tên An Nhiên, rất đơn giản thô bạo.
An Nhiên tuy rằng là một sĩ quan trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay đối kháng trùng tộc lại có thành tích xuất sắc, còn là vị tướng quân nhà nhà đều biết.
Nhưng hiện giờ Bắc Tố lạ nói, vị thiếu tướng đấu tranh anh dũng của đế quốc lại là một dị nhân tàn bạo.
Nếu người khác nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, nhưng người nói lời này lại là Bắc Tố, là một vị tướng quân hiển hách và lâu đời hơn An Nhiên, còn là hiệu trưởng trường quân đội đế quốc.
Chuyện không có chứng cứ xác thực, hắn có thể tùy tiện nói ra như vậy sao? Người ngốc cũng biết người ở địa vị này lời nói ra có sức ảnh hưởng bao nhiêu, chính hắn không có khả năng không biết.
Vậy An Nhiên thật sự là dị nhân sao?
Có lẽ có người trộm tài khoản của Bắc hiệu trưởng?
Đông đảo dân mạng sôi nổi nhắn lại trên trang chủ của Bắc Tố, hy vọng có thể nhận được câu trả lời trước.
Nhưng Bắc Tố còn chưa trả lời, tin tức này của hắn cũng đã bị trên trăm vị sĩ quan cao cấp trong quân đội chuyển phát cho nhau.
Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Sau đó, internet bị tê liệt.
“Không có khả năng! An thiếu tướng tuyệt đối không phải dị nhân!”
“Bắc hiệu trưởng đứng ra giải thích rõ ràng! Thuốc có thể uống bậy, lời nói thì không thể nói bậy, không có bằng chứng, dựa vào cái gì nói An thiếu tướng là dị tộc!”
“Nhưng địa vị của Bắc hiệu trưởng còn cao hơn cả An Nhiên, có lý do gì mà bôi nhọ hắn?! Quân đội đế quốc vậy mà bị dị nhân khống chế trong tay, thật là đáng sợ! Mong hủy đi chức vụ của An Nhiên!”
“Đã có hơn hai trăm vị sĩ quan tỏ thái độ, đáp án còn chưa đủ rõ ràng sao? An Nhiên chính là dị tộc! Không biết có tâm tư gì, không thể để hắn ở lại quân bộ được!”
“Mong mọi người đừng nghe gió thành bão, cả nhà chúng tôi đều được An thiếu tướng của quân đoàn Vinh Diệu cứu, hắn là sĩ quan tốt nhất trên đời, sao có thể dựa vào một câu của Bắc hiệu trưởng mà định tội An thiếu tướng được?”
…..
Trên mạng ầm ĩ, giờ phút này mấy vị cấp cao của quân đội cũng sứt đầu mẻ trán.
Trịnh Hoằng Đức liên hệ với Bắc Tố trước để biết rõ tình huống.
“Bắc lão đệ, tin tức kia của cậu là như thế nào? Bị trộm tài khoản sao?”
Tài khoản của sĩ quan đều có xác nhận, cho dù là ai cũng không tùy tiện phát bậy thông tin, ngay cả những người trẻ tuổi thích đăng bài lên internet cũng chỉ đăng những sinh hoạt thường ngày không liên quan tới công việc, tuyệt đối không thể đăng tin bậy bạ.
Đặc biệt là Bắc Tố, loại người nghiêm túc trời sinh này, đăng kí tài khoản chỉ là vì có mệnh lệnh, khả năng chỉ đăng những tin tức về ngày lễ quân đội và ngày quốc khánh mà thôi.
Nhưng hôm nay hắn không hề báo trước gì mà chỉ đích danh tên An Nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại mà nói loại lời nói này, không khác gì phán tội tử hình cho An Nhiên.
Bắc Tố hoàn toàn không phủ nhận: “Là tôi tự mình phát.”
Trịnh Hoằng Đức hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Cho dù cậu có chứng cứ trong tay, cậu cũng phải đệ trình cho quân đội thẩm tra trước, mà không phải lên mạng đăng một bài như vậy, cậu làm như vậy không phù hợp quy trình cũng khiến cho dân chúng khủng hoảng.”
Bắc Tố nhìn biển hoa ngoài đình, trong ánh mắt không hề có độ ấm: “Xin lỗi, tôi chỉ là quá tức giận, người từ trước tới nay coi như con lại là dị tộc, thật sự làm tôi rất khó chịu đựng.”
“Việc này cậu làm thật là quá xúc động!”
Trịnh Hoằng Đức bực bội thở dài, chuyện đã ra nông nỗi này, kêu Bắc Tố xóa đi cũng vô dụng, còn có khả năng phản tác dụng, vô số người tới website cộng đồng của quân đội bình luận bên dưới yêu cầu điều tra An Nhiên, bọn họ không hề có lựa chọn.
Cuối cùng, Bắc Tố bị cảnh cáo nghiêm khắc, mà An Nhiên đang ở trung tâm dư luận bị yêu cầu lập tức từ chiến trường trở về tổng bộ.
Bài viết của Bắc Tố cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh An Nhiên là dị nhân, chỉ có vài chứng cứ, chứng cứ cũng không đầy đủ.
Ra trận đổi tướng là chuyện tối kỵ của người nhà binh, nhưng cho dù An Nhiên có phải dị nhân hay không, đã có hoài nghi như vậy, quân đội suy xét từ ổn định lòng dân, an toàn và áp lực của dư luận, cuối cùng vẫn bỏ đi chức vụ của An Nhiên, kêu hắn trở về tổng bộ tiếp nhận điều tra.
Toàn bộ quân đoàn Vinh Diệu rối loạn.
“Tên con rùa kia nói cái gì vậy! Lão đại của chúng ta sao có thể là dị nhân! Đầu óc hắn có vấn đề hay sao?!”
“Đã sớm cảm thấy ông già kia không phải thứ tốt lành gì! Còn ở sau lưng đâm người khác một dao!”
“Nghe nói bên trên đã ra thông báo, lão đại bị ép yêu cầu trở lại tổng bộ điều tra.”
“Lão đại cũng đi rồi chúng ta ở lại nơi này làm gì? Tôi chết cũng sẽ không chấp nhận người khác chỉ huy!”
Trung tâm chỉ huy cãi cọ ồn ào, vài vị thân tín của An Nhiên sứt đầu mẻ trán, sao cũng không nghĩ tới lửa trên mạng lại đốt tới trên người lão đại nhà bọn họ, quả thật là nằm không cũng trúng đạn.
“Nếu lão đại đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ, chiến trường bên này phải làm sao bây giờ?!”
“Chết tiệt, hiện giờ tôi liền viết một bài viết nói Bắc Tố là dị nhân, fans của tôi còn nhiều hơn của hắn, ai sợ ai chứ?!”
“Mau mau mau, tôi muốn chuyển phát.”
“Ngu ngốc, cậu đăng thì được cái lông gì, cậu chỉ là một đại tá, người ta là trung tướng!”
“Cậu mới ngốc, hắn có hai trăm người chia sẻ, chúng ta có gấp mười lần gấp hai mươi lần người chia sẻ, người nhiều sức mạnh lớn, không thử sao biết vô dụng được.”
Phó quan vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh An Nhiên lẳng lặng chờ đợi, từ đầu tới cuối trưởng quan nhà mình đều là dáng vẻ gió thổi không lay động, giống như là thờ ơ với chuyện bôi nhọ này.
Phó quan âm thầm khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng quan, thật sự không có cách nào sao?”
An Nhiên xử lý mấy cái quân tình khẩn cấp, xoa xoa giữa mày, ánh mắt bình tĩnh.
“Trong thời gian ngắn có thể tôi không về được, những chuyện tiếp theo ở bên này bàn giao cho anh, có chuyện không giải quyết được thì báo lên tổng bộ, tình huống khẩn cấp có thể tìm Vưu Lợi, hắn tin được.”
Trong lòng phó quan trẻ tuổi đau đớn, cố nén không phục, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào: “Tôi không muốn độc lập dưới tình huống như vậy, ngài là linh hồn của quân đoàn, chúng tôi không thể không có ngài.”
An Nhiên có ba phó quan, hai phó quan khác tương đương phó lãnh đạo của quân đoàn, đa số thời gian sẽ độc lập phụ trách các khu vực chiến trường khác, chỉ có phó quan này là thời gian đi theo An Nhiên ngắn nhất, còn phải ở bên người hắn học tập.
Không biết khi nào, thanh âm xung quanh dần dần giảm xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía An Nhiên đang ngồi trên ghế chỉ huy, một đám lớn tuổi đôi mắt đều hồng hồng giống con thỏ.
Trong im lặng, An Nhiên đứng lên, quân trang khéo léo phác họa ra thân hình thon dài, khuôn mặt lạnh lùng không giận tự uy.
“Tôi hi vọng mọi người rõ ràng một chuyện.” Tầm mắt An Nhiên quét về phía mọi người: “Tôi chỉ là tạm thời trở về tổng bộ, không phải đi chịu chết, trước khi tôi trở về, mệnh lệnh của phó quan giống như mệnh lệnh của tôi, hy vọng mọi người có thể đảm bảo hoạt động của quân đoàn.”
Vừa nghe An Nhiên nói hắn phải về, tinh thần mọi người chấn động, động tác thống nhất cúi chào: “Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Sĩ quan chỉ huy quân đoàn không dễ đổi mới, một khi xuất hiện tình huống loại bỏ quan chỉ huy, quân đội sẽ lập tức phái tới một sĩ quan khác tới thay thế.
Người quân đoàn Vinh Diệu sẽ kích động như vậy, ngoại trừ tức giận còn có lo lắng, còn sợ có người thay thế vị trí của An Nhiên.
Nhưng An Nhiên nói hắn sẽ trở về, điều này đại diện cho cái gì, có phải hắn đã có cách hay không, có phải là hắn chỉ trở về một chút là có thể lập tức quay lại, có phải mọi chuyện không nghiêm trọng như bọn họ tưởng.
Chỉ cần An Nhiên nói, bọn họ sẽ luôn tin tưởng vô điều kiện.
Ngón tay mang bao tay trắng của An Nhiên khẽ nhúc nhích, làm một quân lễ đáp trả.
“Lão đại…..”
“Trưởng quan…..”
Trước khi rời đi, An Nhiên gọi phó quan vào phòng mở hội nghị bí mật.
Hai giờ sau, An Nhiên ngồi vào phi thuyền quân dụng loại nhỏ rời đi, đây là quân đoàn Hùng Sư cách bọn họ gần nhất phái tới, làm giám thị phụ trách đưa An Nhiên về tổng bộ.
Hai ngày sau, nơi An Nhiên tới cũng không phải tổng bộ, mà là một nhà tù trên một hòn đảo nhỏ.
Trường quân đội này cũng không có hòa bình như vẻ bề ngoài.
An Nhiên là nhân vật của thế hệ mới, cho dù ở trong dân chúng hay là trong quân bộ cũng có rất nhiều người ủng hộ, trường quân đội cũng không ngoại lệ.
Sau khi tin tức kia được thả ra, có rất nhiều người đi trung tâm giáo dục tìm hiệu trưởng, hy vọng hắn có thể cho một câu trả lời hợp lý.
Sau một ngày náo loạn, mười học sinh đi đầu đều bị xử phạt.
Hứa Yến thân là học sinh mới được hiệu trưởng tự mình đề bạt tiến vào quân đoàn chính, ở trung tâm giáo dục được hưởng đãi ngộ tốt hơn những người khác, ít nhất hắn gặp được bản thân hiệu trưởng.
Hứa Yến đấm một đấm xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang lớn, hắn đứng trước bàn làm việc nhìn Bắc Tố, tức giận hỏi: “Vì sao lại làm như vậy?! Chỉ bởi vì ngày hôm qua em lựa chọn sai lầm sao?”
Đôi tay Bắc Tố giao lại trước người bình tĩnh mở miệng: “Loại bỏ dị loại là sứ mệnh của quân nhân, thầy chỉ là vì an toàn của con dân đế quốc.”
Hứa Yến bị tức mà cười: “Thật hay là vì an toàn của con dân đế quốc, lợi dụng chức quyền tùy tiện hắt nước bẩn vào người khác, hành vi như vậy mà được thầy giải thích trong sạch như vậy, thầy thật đúng là một nhân tài.”
Bị vãn bối mỉa mai như vậy, mặt mũi Bắc Tố không nhịn được, đen xuống một nửa: “Thầy hy vọng em biết mình đang nói chuyện với ai.”
“Em đang nói chuyện với ngụy quân tử vì lợi ích cá nhân mà không màng tới an toàn của con dân đế quốc!” Hứa Yến đoạt lời mà nói: “Cái gì mà dị tộc cái gì mà dị nhân, đáng sợ sao? Thầy so với bọn hắn càng đáng sợ!”
“Làm càn!” Bắc Tố bị chọc giận, lập tức đứng lên: “Thật sự cho rằng thầy sẽ luôn dung túng cho em sao?!”
Hứa Yến nhìn thẳng vào đôi mắt bạo nộ của hắn, không hề sợ hãi chút nào: “Tỉnh lại đi, thầy dung túng không phải em, mà là tâm tư của thầy.”
Bắc Tố đè tức giận xuống: “An Nhiên có phải dị nhân hay không, em rõ ràng hơn thầy, không sợ nói cho em, hiện giờ hắn đã bị đưa vào ngục. Dựa vào thế cục hiện giờ, một khi thân phận của hắn được chứng thực, ai cũng không cứu được hắn.”
Nắm tay Hứa Yến vang lên răng rắc, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc thầy muốn thế nào?”
Thanh âm Bắc Tố hòa hoãn: “Chỉ cần em nghe lời, thầy có thể giúp em cứu hắn ra.”
“Nói thật là dễ nghe, nếu không phải thầy, hắn sẽ bị đưa vào nhà lao sao?!”
“Thầy có thể cho em thời gian một ngày suy nghĩ, qua thời gian này, thầy sẽ mang chứng cứ trình lên quân bộ.”
“Đừng cho là em không biết, thầy chỉ có nhân chứng, những thứ khác hoàn toàn có thể làm giả!”
“Người đã tới tay, muốn chứng cứ còn không dễ dàng sao? Thầy có cách khiến hắn hiện ra nguyên hình.” Bắc Tố hừ lạnh một tiếng: “Hắn sẽ bị tra tấn tới chết hoặc là không có việc gì đi ra, tất cả đều dựa vào lựa chọn của em.”
Hứa Yến tức giận đỏ bừng hai mắt, gằn từng chữ một: “Em không cho rằng em có giá trị khiến cho thầy phải làm tới như vậy.”
“Em có.”
Hứa Yến im lặng thật lâu, thanh âm mang theo khàn khàn: “Để cho em thấy hắn, trước khi tận mắt nhìn thấy hắn an toàn, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì thầy.”
“Có thể.” Bắc Tố thoải mái đồng ý: “Có một số việc, cũng đã tới lúc nên nói cho em.”
Đàm phán xong, Hứa Yến tức giận rời đi.
Bắc Tố tựa lưng vào ghế ngồi, sau một lúc lâu lộ ra ý cười.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
Mang một khuôn mặt thối trở về ký túc xá, sau một giây đóng cửa lại, Hứa Yến liền nhẹ nhàng thở ra, lấy Trứng Non từ trong ngực ra đưa lên cằm cọ cọ.
“Tiểu Trứng Non, kỹ thuật diễn của cha có được không?”
Trứng Non dùng vỏ trứng cọ cọ lớp râu mỏng của Hứa Yến, hơi nhảy lên.
“Ừ, quả nhiên thật tinh mắt.”
Đây là trò chơi mới của hắn và Trứng Non, nhảy một cái đại diện “đúng vậy”, nhảy hai cái đại diện “không phải.”
Hai cha con chơi một lát, Hứa Yến lại nhịn không được cảm thấy phiền muộn.
“Không biết An Nhiên thế nào.” Tuy rằng quyết định tương kế tựu kế, nhưng nguy hiểm rất lớn.
Thiết bị cá nhân hơi vang lên, Hứa Yến lập tức mở ra, là Kim Hi gửi một đoạn số liệu dài tới đây, hắn sao chép số liệu vào chương trình mô phỏng, thành công tạo được tài khoản mới.
Sau đó hắn dùng tài khoản mới gửi video cho Lãnh Phong.
Ngày hôm sau, hắn ngụy trang thành trợ lý của Bắc Tố, hai người cùng đi tới nhà lao trên đảo nhỏ.
Hoàn cảnh của tinh cầu này rất khắc nghiệt, trên đảo hầu như không có thực vật sinh trưởng, ở trên phòng giam cao nhất của tiểu đảo giam giữ tội phạm cực kỳ hung ác.
Bọn họ từ thông đạo đi vào lầu cao, Hứa Yến lập tức ngửi thấy trong không khí có mùi khó chịu.
Cho dù nơi này nhìn sạch sẽ sáng sủa, nhưng lại không rửa trôi đi được mùi máu tươi dày đặc.
Dưới sự dẫn dắt của người trông coi, bọn họ tới một tầng ngầm, lại đi thật lâu, nhà tù bốn phía dần dần giảm bớt, hệ thống phòng hộ càng ngày càng nghiêm ngặt.
Dựa vào đường đi và phương hướng, bọn họ đã rời khỏi vị trí lầu lớn.
Nơi này chỉ sợ là giống với quân khu ở Hoa Đô, tầng ngầm ở bên dưới rộng lớn hơn so với khu vực bên trên.
“Nơi này xây dựng theo sào huyệt của Trùng tộc, kết cấu rất phức tạp, cho dù may mắn vượt ngục cũng rất khó thuận lợi rời khỏi nơi này.”
Hai người cuối cùng đi tới một nhà tù đơn độc, bên trong tối đen như mực.
Khi mấy chục cửa thông đạo được mở ra, tim Hứa Yến đột nhiên run lên một chút, ngay cả Trứng Non trong ngực hắn cũng giật giật.
Đó là chứng minh huyết mạch tương liên.
Trong chỗ ngồi đen thui kia, là người mà bọn họ yêu nhất.
Một chân của Bắc Tố vừa mới tiến vào, trong không gian liền vang lên thanh âm lành lạnh dễ nghe.
“Bắc hiệu trưởng có ý gì? Tôi sao lại không nhớ rõ mình bị phán tử hình?”
Hứa Yến cực lực khống chế tần suất hô hấp của mình, đi theo Bắc Tố đi vào.
Đèn mở ra, trong không gian to như vậy chỉ có một nhà giam kim loại, An Nhiên ngồi ở bên trong, đôi tay đeo còng nặng, được nối với nhau bằng xiềng xích thô to.
An Nhiên tuy rằng là một sĩ quan trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay đối kháng trùng tộc lại có thành tích xuất sắc, còn là vị tướng quân nhà nhà đều biết.
Nhưng hiện giờ Bắc Tố lạ nói, vị thiếu tướng đấu tranh anh dũng của đế quốc lại là một dị nhân tàn bạo.
Nếu người khác nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, nhưng người nói lời này lại là Bắc Tố, là một vị tướng quân hiển hách và lâu đời hơn An Nhiên, còn là hiệu trưởng trường quân đội đế quốc.
Chuyện không có chứng cứ xác thực, hắn có thể tùy tiện nói ra như vậy sao? Người ngốc cũng biết người ở địa vị này lời nói ra có sức ảnh hưởng bao nhiêu, chính hắn không có khả năng không biết.
Vậy An Nhiên thật sự là dị nhân sao?
Có lẽ có người trộm tài khoản của Bắc hiệu trưởng?
Đông đảo dân mạng sôi nổi nhắn lại trên trang chủ của Bắc Tố, hy vọng có thể nhận được câu trả lời trước.
Nhưng Bắc Tố còn chưa trả lời, tin tức này của hắn cũng đã bị trên trăm vị sĩ quan cao cấp trong quân đội chuyển phát cho nhau.
Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Sau đó, internet bị tê liệt.
“Không có khả năng! An thiếu tướng tuyệt đối không phải dị nhân!”
“Bắc hiệu trưởng đứng ra giải thích rõ ràng! Thuốc có thể uống bậy, lời nói thì không thể nói bậy, không có bằng chứng, dựa vào cái gì nói An thiếu tướng là dị tộc!”
“Nhưng địa vị của Bắc hiệu trưởng còn cao hơn cả An Nhiên, có lý do gì mà bôi nhọ hắn?! Quân đội đế quốc vậy mà bị dị nhân khống chế trong tay, thật là đáng sợ! Mong hủy đi chức vụ của An Nhiên!”
“Đã có hơn hai trăm vị sĩ quan tỏ thái độ, đáp án còn chưa đủ rõ ràng sao? An Nhiên chính là dị tộc! Không biết có tâm tư gì, không thể để hắn ở lại quân bộ được!”
“Mong mọi người đừng nghe gió thành bão, cả nhà chúng tôi đều được An thiếu tướng của quân đoàn Vinh Diệu cứu, hắn là sĩ quan tốt nhất trên đời, sao có thể dựa vào một câu của Bắc hiệu trưởng mà định tội An thiếu tướng được?”
…..
Trên mạng ầm ĩ, giờ phút này mấy vị cấp cao của quân đội cũng sứt đầu mẻ trán.
Trịnh Hoằng Đức liên hệ với Bắc Tố trước để biết rõ tình huống.
“Bắc lão đệ, tin tức kia của cậu là như thế nào? Bị trộm tài khoản sao?”
Tài khoản của sĩ quan đều có xác nhận, cho dù là ai cũng không tùy tiện phát bậy thông tin, ngay cả những người trẻ tuổi thích đăng bài lên internet cũng chỉ đăng những sinh hoạt thường ngày không liên quan tới công việc, tuyệt đối không thể đăng tin bậy bạ.
Đặc biệt là Bắc Tố, loại người nghiêm túc trời sinh này, đăng kí tài khoản chỉ là vì có mệnh lệnh, khả năng chỉ đăng những tin tức về ngày lễ quân đội và ngày quốc khánh mà thôi.
Nhưng hôm nay hắn không hề báo trước gì mà chỉ đích danh tên An Nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại mà nói loại lời nói này, không khác gì phán tội tử hình cho An Nhiên.
Bắc Tố hoàn toàn không phủ nhận: “Là tôi tự mình phát.”
Trịnh Hoằng Đức hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Cho dù cậu có chứng cứ trong tay, cậu cũng phải đệ trình cho quân đội thẩm tra trước, mà không phải lên mạng đăng một bài như vậy, cậu làm như vậy không phù hợp quy trình cũng khiến cho dân chúng khủng hoảng.”
Bắc Tố nhìn biển hoa ngoài đình, trong ánh mắt không hề có độ ấm: “Xin lỗi, tôi chỉ là quá tức giận, người từ trước tới nay coi như con lại là dị tộc, thật sự làm tôi rất khó chịu đựng.”
“Việc này cậu làm thật là quá xúc động!”
Trịnh Hoằng Đức bực bội thở dài, chuyện đã ra nông nỗi này, kêu Bắc Tố xóa đi cũng vô dụng, còn có khả năng phản tác dụng, vô số người tới website cộng đồng của quân đội bình luận bên dưới yêu cầu điều tra An Nhiên, bọn họ không hề có lựa chọn.
Cuối cùng, Bắc Tố bị cảnh cáo nghiêm khắc, mà An Nhiên đang ở trung tâm dư luận bị yêu cầu lập tức từ chiến trường trở về tổng bộ.
Bài viết của Bắc Tố cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh An Nhiên là dị nhân, chỉ có vài chứng cứ, chứng cứ cũng không đầy đủ.
Ra trận đổi tướng là chuyện tối kỵ của người nhà binh, nhưng cho dù An Nhiên có phải dị nhân hay không, đã có hoài nghi như vậy, quân đội suy xét từ ổn định lòng dân, an toàn và áp lực của dư luận, cuối cùng vẫn bỏ đi chức vụ của An Nhiên, kêu hắn trở về tổng bộ tiếp nhận điều tra.
Toàn bộ quân đoàn Vinh Diệu rối loạn.
“Tên con rùa kia nói cái gì vậy! Lão đại của chúng ta sao có thể là dị nhân! Đầu óc hắn có vấn đề hay sao?!”
“Đã sớm cảm thấy ông già kia không phải thứ tốt lành gì! Còn ở sau lưng đâm người khác một dao!”
“Nghe nói bên trên đã ra thông báo, lão đại bị ép yêu cầu trở lại tổng bộ điều tra.”
“Lão đại cũng đi rồi chúng ta ở lại nơi này làm gì? Tôi chết cũng sẽ không chấp nhận người khác chỉ huy!”
Trung tâm chỉ huy cãi cọ ồn ào, vài vị thân tín của An Nhiên sứt đầu mẻ trán, sao cũng không nghĩ tới lửa trên mạng lại đốt tới trên người lão đại nhà bọn họ, quả thật là nằm không cũng trúng đạn.
“Nếu lão đại đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ, chiến trường bên này phải làm sao bây giờ?!”
“Chết tiệt, hiện giờ tôi liền viết một bài viết nói Bắc Tố là dị nhân, fans của tôi còn nhiều hơn của hắn, ai sợ ai chứ?!”
“Mau mau mau, tôi muốn chuyển phát.”
“Ngu ngốc, cậu đăng thì được cái lông gì, cậu chỉ là một đại tá, người ta là trung tướng!”
“Cậu mới ngốc, hắn có hai trăm người chia sẻ, chúng ta có gấp mười lần gấp hai mươi lần người chia sẻ, người nhiều sức mạnh lớn, không thử sao biết vô dụng được.”
Phó quan vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh An Nhiên lẳng lặng chờ đợi, từ đầu tới cuối trưởng quan nhà mình đều là dáng vẻ gió thổi không lay động, giống như là thờ ơ với chuyện bôi nhọ này.
Phó quan âm thầm khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng quan, thật sự không có cách nào sao?”
An Nhiên xử lý mấy cái quân tình khẩn cấp, xoa xoa giữa mày, ánh mắt bình tĩnh.
“Trong thời gian ngắn có thể tôi không về được, những chuyện tiếp theo ở bên này bàn giao cho anh, có chuyện không giải quyết được thì báo lên tổng bộ, tình huống khẩn cấp có thể tìm Vưu Lợi, hắn tin được.”
Trong lòng phó quan trẻ tuổi đau đớn, cố nén không phục, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào: “Tôi không muốn độc lập dưới tình huống như vậy, ngài là linh hồn của quân đoàn, chúng tôi không thể không có ngài.”
An Nhiên có ba phó quan, hai phó quan khác tương đương phó lãnh đạo của quân đoàn, đa số thời gian sẽ độc lập phụ trách các khu vực chiến trường khác, chỉ có phó quan này là thời gian đi theo An Nhiên ngắn nhất, còn phải ở bên người hắn học tập.
Không biết khi nào, thanh âm xung quanh dần dần giảm xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía An Nhiên đang ngồi trên ghế chỉ huy, một đám lớn tuổi đôi mắt đều hồng hồng giống con thỏ.
Trong im lặng, An Nhiên đứng lên, quân trang khéo léo phác họa ra thân hình thon dài, khuôn mặt lạnh lùng không giận tự uy.
“Tôi hi vọng mọi người rõ ràng một chuyện.” Tầm mắt An Nhiên quét về phía mọi người: “Tôi chỉ là tạm thời trở về tổng bộ, không phải đi chịu chết, trước khi tôi trở về, mệnh lệnh của phó quan giống như mệnh lệnh của tôi, hy vọng mọi người có thể đảm bảo hoạt động của quân đoàn.”
Vừa nghe An Nhiên nói hắn phải về, tinh thần mọi người chấn động, động tác thống nhất cúi chào: “Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Sĩ quan chỉ huy quân đoàn không dễ đổi mới, một khi xuất hiện tình huống loại bỏ quan chỉ huy, quân đội sẽ lập tức phái tới một sĩ quan khác tới thay thế.
Người quân đoàn Vinh Diệu sẽ kích động như vậy, ngoại trừ tức giận còn có lo lắng, còn sợ có người thay thế vị trí của An Nhiên.
Nhưng An Nhiên nói hắn sẽ trở về, điều này đại diện cho cái gì, có phải hắn đã có cách hay không, có phải là hắn chỉ trở về một chút là có thể lập tức quay lại, có phải mọi chuyện không nghiêm trọng như bọn họ tưởng.
Chỉ cần An Nhiên nói, bọn họ sẽ luôn tin tưởng vô điều kiện.
Ngón tay mang bao tay trắng của An Nhiên khẽ nhúc nhích, làm một quân lễ đáp trả.
“Lão đại…..”
“Trưởng quan…..”
Trước khi rời đi, An Nhiên gọi phó quan vào phòng mở hội nghị bí mật.
Hai giờ sau, An Nhiên ngồi vào phi thuyền quân dụng loại nhỏ rời đi, đây là quân đoàn Hùng Sư cách bọn họ gần nhất phái tới, làm giám thị phụ trách đưa An Nhiên về tổng bộ.
Hai ngày sau, nơi An Nhiên tới cũng không phải tổng bộ, mà là một nhà tù trên một hòn đảo nhỏ.
Trường quân đội này cũng không có hòa bình như vẻ bề ngoài.
An Nhiên là nhân vật của thế hệ mới, cho dù ở trong dân chúng hay là trong quân bộ cũng có rất nhiều người ủng hộ, trường quân đội cũng không ngoại lệ.
Sau khi tin tức kia được thả ra, có rất nhiều người đi trung tâm giáo dục tìm hiệu trưởng, hy vọng hắn có thể cho một câu trả lời hợp lý.
Sau một ngày náo loạn, mười học sinh đi đầu đều bị xử phạt.
Hứa Yến thân là học sinh mới được hiệu trưởng tự mình đề bạt tiến vào quân đoàn chính, ở trung tâm giáo dục được hưởng đãi ngộ tốt hơn những người khác, ít nhất hắn gặp được bản thân hiệu trưởng.
Hứa Yến đấm một đấm xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang lớn, hắn đứng trước bàn làm việc nhìn Bắc Tố, tức giận hỏi: “Vì sao lại làm như vậy?! Chỉ bởi vì ngày hôm qua em lựa chọn sai lầm sao?”
Đôi tay Bắc Tố giao lại trước người bình tĩnh mở miệng: “Loại bỏ dị loại là sứ mệnh của quân nhân, thầy chỉ là vì an toàn của con dân đế quốc.”
Hứa Yến bị tức mà cười: “Thật hay là vì an toàn của con dân đế quốc, lợi dụng chức quyền tùy tiện hắt nước bẩn vào người khác, hành vi như vậy mà được thầy giải thích trong sạch như vậy, thầy thật đúng là một nhân tài.”
Bị vãn bối mỉa mai như vậy, mặt mũi Bắc Tố không nhịn được, đen xuống một nửa: “Thầy hy vọng em biết mình đang nói chuyện với ai.”
“Em đang nói chuyện với ngụy quân tử vì lợi ích cá nhân mà không màng tới an toàn của con dân đế quốc!” Hứa Yến đoạt lời mà nói: “Cái gì mà dị tộc cái gì mà dị nhân, đáng sợ sao? Thầy so với bọn hắn càng đáng sợ!”
“Làm càn!” Bắc Tố bị chọc giận, lập tức đứng lên: “Thật sự cho rằng thầy sẽ luôn dung túng cho em sao?!”
Hứa Yến nhìn thẳng vào đôi mắt bạo nộ của hắn, không hề sợ hãi chút nào: “Tỉnh lại đi, thầy dung túng không phải em, mà là tâm tư của thầy.”
Bắc Tố đè tức giận xuống: “An Nhiên có phải dị nhân hay không, em rõ ràng hơn thầy, không sợ nói cho em, hiện giờ hắn đã bị đưa vào ngục. Dựa vào thế cục hiện giờ, một khi thân phận của hắn được chứng thực, ai cũng không cứu được hắn.”
Nắm tay Hứa Yến vang lên răng rắc, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc thầy muốn thế nào?”
Thanh âm Bắc Tố hòa hoãn: “Chỉ cần em nghe lời, thầy có thể giúp em cứu hắn ra.”
“Nói thật là dễ nghe, nếu không phải thầy, hắn sẽ bị đưa vào nhà lao sao?!”
“Thầy có thể cho em thời gian một ngày suy nghĩ, qua thời gian này, thầy sẽ mang chứng cứ trình lên quân bộ.”
“Đừng cho là em không biết, thầy chỉ có nhân chứng, những thứ khác hoàn toàn có thể làm giả!”
“Người đã tới tay, muốn chứng cứ còn không dễ dàng sao? Thầy có cách khiến hắn hiện ra nguyên hình.” Bắc Tố hừ lạnh một tiếng: “Hắn sẽ bị tra tấn tới chết hoặc là không có việc gì đi ra, tất cả đều dựa vào lựa chọn của em.”
Hứa Yến tức giận đỏ bừng hai mắt, gằn từng chữ một: “Em không cho rằng em có giá trị khiến cho thầy phải làm tới như vậy.”
“Em có.”
Hứa Yến im lặng thật lâu, thanh âm mang theo khàn khàn: “Để cho em thấy hắn, trước khi tận mắt nhìn thấy hắn an toàn, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì thầy.”
“Có thể.” Bắc Tố thoải mái đồng ý: “Có một số việc, cũng đã tới lúc nên nói cho em.”
Đàm phán xong, Hứa Yến tức giận rời đi.
Bắc Tố tựa lưng vào ghế ngồi, sau một lúc lâu lộ ra ý cười.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
Mang một khuôn mặt thối trở về ký túc xá, sau một giây đóng cửa lại, Hứa Yến liền nhẹ nhàng thở ra, lấy Trứng Non từ trong ngực ra đưa lên cằm cọ cọ.
“Tiểu Trứng Non, kỹ thuật diễn của cha có được không?”
Trứng Non dùng vỏ trứng cọ cọ lớp râu mỏng của Hứa Yến, hơi nhảy lên.
“Ừ, quả nhiên thật tinh mắt.”
Đây là trò chơi mới của hắn và Trứng Non, nhảy một cái đại diện “đúng vậy”, nhảy hai cái đại diện “không phải.”
Hai cha con chơi một lát, Hứa Yến lại nhịn không được cảm thấy phiền muộn.
“Không biết An Nhiên thế nào.” Tuy rằng quyết định tương kế tựu kế, nhưng nguy hiểm rất lớn.
Thiết bị cá nhân hơi vang lên, Hứa Yến lập tức mở ra, là Kim Hi gửi một đoạn số liệu dài tới đây, hắn sao chép số liệu vào chương trình mô phỏng, thành công tạo được tài khoản mới.
Sau đó hắn dùng tài khoản mới gửi video cho Lãnh Phong.
Ngày hôm sau, hắn ngụy trang thành trợ lý của Bắc Tố, hai người cùng đi tới nhà lao trên đảo nhỏ.
Hoàn cảnh của tinh cầu này rất khắc nghiệt, trên đảo hầu như không có thực vật sinh trưởng, ở trên phòng giam cao nhất của tiểu đảo giam giữ tội phạm cực kỳ hung ác.
Bọn họ từ thông đạo đi vào lầu cao, Hứa Yến lập tức ngửi thấy trong không khí có mùi khó chịu.
Cho dù nơi này nhìn sạch sẽ sáng sủa, nhưng lại không rửa trôi đi được mùi máu tươi dày đặc.
Dưới sự dẫn dắt của người trông coi, bọn họ tới một tầng ngầm, lại đi thật lâu, nhà tù bốn phía dần dần giảm bớt, hệ thống phòng hộ càng ngày càng nghiêm ngặt.
Dựa vào đường đi và phương hướng, bọn họ đã rời khỏi vị trí lầu lớn.
Nơi này chỉ sợ là giống với quân khu ở Hoa Đô, tầng ngầm ở bên dưới rộng lớn hơn so với khu vực bên trên.
“Nơi này xây dựng theo sào huyệt của Trùng tộc, kết cấu rất phức tạp, cho dù may mắn vượt ngục cũng rất khó thuận lợi rời khỏi nơi này.”
Hai người cuối cùng đi tới một nhà tù đơn độc, bên trong tối đen như mực.
Khi mấy chục cửa thông đạo được mở ra, tim Hứa Yến đột nhiên run lên một chút, ngay cả Trứng Non trong ngực hắn cũng giật giật.
Đó là chứng minh huyết mạch tương liên.
Trong chỗ ngồi đen thui kia, là người mà bọn họ yêu nhất.
Một chân của Bắc Tố vừa mới tiến vào, trong không gian liền vang lên thanh âm lành lạnh dễ nghe.
“Bắc hiệu trưởng có ý gì? Tôi sao lại không nhớ rõ mình bị phán tử hình?”
Hứa Yến cực lực khống chế tần suất hô hấp của mình, đi theo Bắc Tố đi vào.
Đèn mở ra, trong không gian to như vậy chỉ có một nhà giam kim loại, An Nhiên ngồi ở bên trong, đôi tay đeo còng nặng, được nối với nhau bằng xiềng xích thô to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.