Chương 12
Giang Nhất Thủy
07/10/2021
"Tôi sẽ thuê người làm trẻ em?"
Làm một con chồn ăn dưa thì Doãn Bạch khắc sâu đạo lý của ăn dưa. Sau khi xem xong thanh minh của Tả Tĩnh U thì Doãn Bạch lại chạy tới phòng làm việc của Hạ Chí Văn nhìn một cái.
Kết quả phát hiện Hạ Chí Văn tên này không biết xấu hổ, cũng đã đăng một bài Weibo: "Nam cũng được, nữ cũng tốt, yêu là được."
Doãn Bạch nhìn đến cái Weibo này liền không nhịn được mà trợn trắng mắt. Cái gì vừa ý không vừa ý đây, anh ta cùng người khác cấu kết làm bậy trước, cũng chưa chia tay ly hôn với vợ còn không phải là tra nam xuất quỹ sao hả? Đừng đem sự tra nam của mình nói đến thật phong lưu thoải mái, giống như tất cả tình yêu đều giống nhau chứ.
Lúc này Doãn Bạch liền phát hiện Hạ Chí Văn còn không bằng một người không biết xấu hổ.
Khi nhìn đến Lâm Tiêu chia sẽ lại Weibo của Hạ Chí Văn, hơn nữa sau đó còn đăng một tấm ảnh tay nắm tay, cùng dòng chữ: "Em yêu anh", Doãn Bạch bị ghê tởm đến thiếu chút nữa nhổ nước bọt.
Ở giữa những cư dân mạng chửi họ thì khi hai người đó lại trực tiếp thừa nhận ngược lại lại có được một ít người tán dương.
Doãn Bạch kéo màn hình xuống nhìn đến có mấy cư dân mạng nói cái gì "Động tâm không có sai", "Yêu chính là yêu, tim rung động là khống chế được" cùng với "Chân ái không phải vĩnh hằng", "Thay lòng đổi dạ là chuyện rất thường tình" "Dũng cảm thừa nhận xứng đáng để người khác cảm thấy kính nể" linh tinh các kiểu, nói đến sắp không xong.
Doãn Bạch nghĩ thầm, nếu hai người họ trong lúc ái muội mà trực tiếp nói rõ không thương tổn Tả Tĩnh U thì cô còn cảm thấy rất không tồi. Nhưng hiện tại như này thật......
Ha hả, là tra nam.
Doãn Bạch cong môi cười, đầy mặt đều là cười trào phúng. Cô đem lời phòng làm việc Tả Tĩnh U thuyết minh lại nhìn một lần, càng xem càng cảm thấy người này ở trên mặt cảm tình thật đúng là rõ ràng lại tự nhiên hào phóng.
Rốt cuộc cái đính chính này chỉ làm sáng tỏ chuyện cần làm sáng tỏ, hoàn toàn không biêu Hạ Chí Văn cùng Hạ gia. Phải biết rằng công ty dưới trướng Hạ gia có không ít nơi nhiều tài nguyên, Tả Tĩnh U làm cử chỉ này cũng là không muốn đắc tội với nguy hiểm.
Doãn Bạch cắn ngón tay suy nghĩ một hồi, click mở hòm thư đem hạng mục của Tả Tĩnh U chụp màn hình lại đưa cho Kim Tương Ngọc: "Hạng mục này khi thảo luận với cô ấy tận lực đáp ứng nhu cầu của cô ấy, bao nhiêu tiền cũng có thể đầu tư, không đủ có thể hỏi tôi thêm."
Rốt cuộc tài sản riêng của cô cực lớn, lớn đến không được, cho nên đầu tư một Tả Tĩnh U thật sự là dư dả.
Lúc Kim Tương Ngọc nhìn đến tin nhắn này, đều có chút hoài nghi nhân sinh. Cô trả lời tin nhắn rất nhanh: "Không phải trước kia ngài sống chết không muốn hợp tác cùng cô Tả sao? Lúc trước có một hạng mục đầu tư, mà chỉ bởi vì nữ chính là cô Tả nên không phải còn rút hạng mục về sao? Boss xác định mình không nhìn lầm sao Boss?"
Làm Kim giám đốc đi theo bên cạnh Doãn Bạch nhiều năm -- Kim Tương Ngọc cảm thấy chính mình vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn. Đỡ phải khi Doãn Bạch tâm huyết dâng trào lại nghĩ cái gì thì làm cái đó, vô duyên vô cớ lại tăng nhiều công việc cho cho nhóm bọn họ.
Doãn Bạch bĩu môi, tay ấn bàn phím lưu loát đánh: "Trước khác giờ khác, hiện tại cảm thấy hạng mục này của cô ấy tốt thì không được sao? Còn có trên phương diện truyền thông, hãy tận lực ủng hộ."
Cứ như vậy, cho dù Hạ gia muốn khó xử Tả Tĩnh U thì cô cũng có thể trợ giúp " người bạn" ân oán phân minh này.
Kim Tương Ngọc nga một tiếng, liền bắt đầu đi phân tích phương án. Chỉ là cô trái lo phải nghĩ đều cảm thấy hành động này của Doãn Bạch rất không thích hợp. Qua một hồi lâu, Kim Tương Ngọc lại nhắn qua một tin nữa thử thăm dò: "Boss, không phải ngài bị kích thích nên đi theo đuổi Cô Tả đi? Cho dù cô Tiêu cùng cô Tả là đối thủ thì ngài cũng không cần thiết vì chọc giận cô Tiêu mà đi làm cái này......"
Doãn Bạch nhìn đến tin nhắn này quả thực là trợn mắt há hốc mồm.
Cô lập tức mở khung tin nhắn, vừa tức muốn hộc máu vừa đánh chữ: "Chị thần kinh sao! Tôi cho chị cuốn gói luôn đó tin hay không! Tôi là người nhàm chán vậy sao?"
Cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy, đi lợi dụng cảm tình một người đi chọc giận người khác có gì tốt chứ!
"Bệnh tâm thần! Chị không đi xem xét hạng mục của Tả Tĩnh U cho tốt sao? Có phải chị mù rồi hay không! Vậy thưởng cuối năm trừ 1/3 đi!"
Doãn Bạch quả thực phải bị Kim Tương Ngọc làm tức chết rồi, mấy suy đoán kỳ quái này quả thật là nghi ngờ nhân phẩm của cô.
Biết Doãn Bạch không có định làm mấy chuyện ấu trĩ này thì Kim Tương Ngọc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô nhắn qua ngón tay OK, cũng nói thêm: "Tốt, đã rõ. Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ cô Tả."
Doãn Bạch thở phì phì mà nói: "Chị mau tìm trợ lý cho tôi đi!"
Mấy ngày sau tình yêu của Lâm Tiêu cùng Hạ Chí Văn hoàn toàn công khai, ở trên mạng nháo đến ồn ào huyên náo. Fans hỗn chiến một phen rồi chuyện cũng đã định.
Hạ Chí Văn không có cách nào trốn tránh sự thật xuất quỹ, còn Lâm Tiêu cũng mang lên cái danh tiểu tam. Chính là ở trong giới giải trí tương đối khoan dung của hiện tại thì xuất quỹ hay làm tiểu tam nhiều nhất chỉ là một ít tì vết trên mặt đạo đức, kỳ thật ảnh hưởng không đến gì lớn đến hai người.
Sau khi Hạ Chí Văn sau khi công khai cũng quay về quay phim. Còn Lâm Tiêu trải qua một đợt này đã tinh luyện không ít fans thậm chí còn thu hoạch một đống fans hủ nữ.
Doãn Bạch đối chuyện này thập phần khinh thường, nghĩ thầm về sau nếu có phim Hạ Chí Văn quay thì cô cũng sẽ không hợp tác với anh ta.
Hai người kia, cô đều không thích.
Doãn Bạch cảm mạo giằng co vài ngày nữa thì vào ngày 28, Trương Ngọc sau kỳ nghỉ nhỏ cuối cùng là đã trở lại.
Trương Ngọc thừa dịp kỳ nghỉ này chạy đến đại Tây Nam bơi một vòng, còn mua quà kỷ niệm về cho Doãn Bạch —— là một cây dao gấp.
Trừ bỏ quà kỷ niệm thì Trương Ngọc còn ríu rít mà cùng Doãn Bạch nói thật nhiều chuyện lúc đi du lịch hơn nữa tỏ vẻ Doãn Bạch không ra khỏi nhà đi chơi thật sự là quá đáng tiếc.
Doãn Bạch ngồi ở trên bàn đu dây ở ban công, trong tay cầm một tập thơ ngửa đầu nhìn khuôn mặt Trương Ngọc hơi phiếm hồng lại âm dương quái khí mà nói: "Đi ra ngoài làm gì? Đi ra ngoài phơi đến đen thui như ai đó sao? Tôi mới không cần."
"Tôi đang trắng xinh như tiên nữ vì cái gì đi làm cho đen thành pháp sư đen đây?"
Trương Ngọc nhìn biểu tình phúc hắc này của cô liền tấm tắc bảo lạ: "Boss, lời này của ngài nghe sao chua thế?"
Doãn Bạch đóng sách trong tay lại rồi nhẹ a một tiếng: "Tôi chua? Tôi chua cái gì? Chua em lớn lên đen? Hay là chua hàm răng em trắng?"
Trương Ngọc một chút cũng không thèm để ý Doãn Bạch trào phúng, ngược lại hướng Doãn Bạch chớp chớp mắt, ngữ khí ái muội mà nói: "Tôi hiểu tôi hiểu mà, ngài chính là một người ở nhà nhàm chán nên hâm mộ tôi được đi chơi."
"Ai nha Boss, không có tôi ở bên cạnh ngài, ngài nhất định thấy rất tịch mịch đi."
Doãn Bạch trợn trắng mắt nhìn về phía cô: "Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi rất tốt, còn có hai người bạn mới." Doãn Bạch nói, sau đó cầm gậy chống rồi từ bàn đu dây đứng lên.Một bên đi vào trong nhà một bên nói với Trương Ngọc: "Buổi chiều có dì làm cùng trợ lý mới lại đây, em dắt hai người họ đi làm quen hoàn cảnh một chút."
Lúc này đến phiên Trương Ngọc trợn mắt há hốc mồm: "Trợ lý mới? Boss, sao ngài không nói với tôi một lời nào? Xong đời xong đời, có phải ngài ghen tị tôi đi chơi cho nên liền đuổi việc tôi phải không!"
Doãn Bạch giơ tay, lấy cuốn sách chọc chọc ngực Trương Ngọc, cười tủm tỉm mà nói: "Hiện tại biết đau buồn rồi sao? Còn dám ở trước mặt một người tàn tật nói chính mình đi bộ lên núi chơi đến rất vui vẻ hả?"
Trương Ngọc lập tức ôm lấy sách của cô lộ ra biểu tình hối hận không kịp: "Tôi sai rồi boss, sớm biết rằng ngài thù dai vậy, tôi sẽ không nơi nơi khoe với ngài."
"Tha thứ cho tôi nông cạn vô tri hãy cho tôi một con đường sống đi."
Trương Ngọc nói, ôm sách của Doãn Bạch vẻ mặt đã lã chã chực khóc. Doãn Bạch bị người kia ghê tởm đến không được, không nhịn xuống được rùng mình một cái, vội vàng đem sách trong tay người kia lấy ra rồi cuống quít nhắc gậy đi vào trong nhà: "Được rồi được rồi, tôi còn không hiểu em sao, ghê tởm chết tôi rồi."
"Dì làm kia lo ăn uống, còn trợ lý kia thì giao cho em quản. Thông tin của cô ấy đã gửi đến email của em hãy xem xem cô ấy có thể làm cái gì, đem một phần công việc trong tay phân cho cô ấy làm đi."
"Nhanh dạy cô ấy quen thuộc, về sau hai người thay phiên nhau đi theo tôi, như vậy cũng có thể thay ca nghỉ ngơi."
Trương Ngọc giơ ngón tay OK thần sắc nghiêm túc nói: "OK, BOSS."
Thanh âm Trương Ngọc vừa nói ra thì điện thoại đặt ở một bên trên mặt bàn vang lên. Trương Ngọc cầm lấy điện thoại, thấy là cuộc gọi video từ cổng gọi vào liền cùng Doãn Bạch nói: "Hẳn là hai người đó lại đây, Boss tôi đi đón người kia."
Doãn Bạch gật gật đầu, Trương Ngọc liền bấm điện thoại.
Trong nháy mắt chuyển cuộc gọi, Trương Ngọc nhìn đến màn hình di động lại xuất hiện một gương mặt cô bé phấn phấn nộn nộn, thập phần ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ nhìn camera máy theo dõi nháy mắt to ngập nước, vẻ mặt hưng phấn kêu: "Chị tiên nữ, chị tiên nữ ơi chị có ở nhà không?"
Doãn Bạch đi ra ngoài không vài bước đã thật sự dừng bước chân, cô xoay người nhìn về phía Trương Ngọc. Trương Ngọc ngước mắt nhìn cô lại có chút kinh ngạc chỉ chỉ điện thoại: "Boss, này hẳn là không phải là trợ lý mới ngài nói đi?
Doãn Bạch trợn trắng mắt nhìn người kia: "Em cảm thấy tôi sẽ thuê người lao động là trẻ em hả?"
Doãn Bạch chống gậy đốc đốc đốc mà đi: "Đưa điện thoại cho tôi, đây là bạn nhỏ nhà hàng xóm, để tôi tiếp là được rồi."
Làm một con chồn ăn dưa thì Doãn Bạch khắc sâu đạo lý của ăn dưa. Sau khi xem xong thanh minh của Tả Tĩnh U thì Doãn Bạch lại chạy tới phòng làm việc của Hạ Chí Văn nhìn một cái.
Kết quả phát hiện Hạ Chí Văn tên này không biết xấu hổ, cũng đã đăng một bài Weibo: "Nam cũng được, nữ cũng tốt, yêu là được."
Doãn Bạch nhìn đến cái Weibo này liền không nhịn được mà trợn trắng mắt. Cái gì vừa ý không vừa ý đây, anh ta cùng người khác cấu kết làm bậy trước, cũng chưa chia tay ly hôn với vợ còn không phải là tra nam xuất quỹ sao hả? Đừng đem sự tra nam của mình nói đến thật phong lưu thoải mái, giống như tất cả tình yêu đều giống nhau chứ.
Lúc này Doãn Bạch liền phát hiện Hạ Chí Văn còn không bằng một người không biết xấu hổ.
Khi nhìn đến Lâm Tiêu chia sẽ lại Weibo của Hạ Chí Văn, hơn nữa sau đó còn đăng một tấm ảnh tay nắm tay, cùng dòng chữ: "Em yêu anh", Doãn Bạch bị ghê tởm đến thiếu chút nữa nhổ nước bọt.
Ở giữa những cư dân mạng chửi họ thì khi hai người đó lại trực tiếp thừa nhận ngược lại lại có được một ít người tán dương.
Doãn Bạch kéo màn hình xuống nhìn đến có mấy cư dân mạng nói cái gì "Động tâm không có sai", "Yêu chính là yêu, tim rung động là khống chế được" cùng với "Chân ái không phải vĩnh hằng", "Thay lòng đổi dạ là chuyện rất thường tình" "Dũng cảm thừa nhận xứng đáng để người khác cảm thấy kính nể" linh tinh các kiểu, nói đến sắp không xong.
Doãn Bạch nghĩ thầm, nếu hai người họ trong lúc ái muội mà trực tiếp nói rõ không thương tổn Tả Tĩnh U thì cô còn cảm thấy rất không tồi. Nhưng hiện tại như này thật......
Ha hả, là tra nam.
Doãn Bạch cong môi cười, đầy mặt đều là cười trào phúng. Cô đem lời phòng làm việc Tả Tĩnh U thuyết minh lại nhìn một lần, càng xem càng cảm thấy người này ở trên mặt cảm tình thật đúng là rõ ràng lại tự nhiên hào phóng.
Rốt cuộc cái đính chính này chỉ làm sáng tỏ chuyện cần làm sáng tỏ, hoàn toàn không biêu Hạ Chí Văn cùng Hạ gia. Phải biết rằng công ty dưới trướng Hạ gia có không ít nơi nhiều tài nguyên, Tả Tĩnh U làm cử chỉ này cũng là không muốn đắc tội với nguy hiểm.
Doãn Bạch cắn ngón tay suy nghĩ một hồi, click mở hòm thư đem hạng mục của Tả Tĩnh U chụp màn hình lại đưa cho Kim Tương Ngọc: "Hạng mục này khi thảo luận với cô ấy tận lực đáp ứng nhu cầu của cô ấy, bao nhiêu tiền cũng có thể đầu tư, không đủ có thể hỏi tôi thêm."
Rốt cuộc tài sản riêng của cô cực lớn, lớn đến không được, cho nên đầu tư một Tả Tĩnh U thật sự là dư dả.
Lúc Kim Tương Ngọc nhìn đến tin nhắn này, đều có chút hoài nghi nhân sinh. Cô trả lời tin nhắn rất nhanh: "Không phải trước kia ngài sống chết không muốn hợp tác cùng cô Tả sao? Lúc trước có một hạng mục đầu tư, mà chỉ bởi vì nữ chính là cô Tả nên không phải còn rút hạng mục về sao? Boss xác định mình không nhìn lầm sao Boss?"
Làm Kim giám đốc đi theo bên cạnh Doãn Bạch nhiều năm -- Kim Tương Ngọc cảm thấy chính mình vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn. Đỡ phải khi Doãn Bạch tâm huyết dâng trào lại nghĩ cái gì thì làm cái đó, vô duyên vô cớ lại tăng nhiều công việc cho cho nhóm bọn họ.
Doãn Bạch bĩu môi, tay ấn bàn phím lưu loát đánh: "Trước khác giờ khác, hiện tại cảm thấy hạng mục này của cô ấy tốt thì không được sao? Còn có trên phương diện truyền thông, hãy tận lực ủng hộ."
Cứ như vậy, cho dù Hạ gia muốn khó xử Tả Tĩnh U thì cô cũng có thể trợ giúp " người bạn" ân oán phân minh này.
Kim Tương Ngọc nga một tiếng, liền bắt đầu đi phân tích phương án. Chỉ là cô trái lo phải nghĩ đều cảm thấy hành động này của Doãn Bạch rất không thích hợp. Qua một hồi lâu, Kim Tương Ngọc lại nhắn qua một tin nữa thử thăm dò: "Boss, không phải ngài bị kích thích nên đi theo đuổi Cô Tả đi? Cho dù cô Tiêu cùng cô Tả là đối thủ thì ngài cũng không cần thiết vì chọc giận cô Tiêu mà đi làm cái này......"
Doãn Bạch nhìn đến tin nhắn này quả thực là trợn mắt há hốc mồm.
Cô lập tức mở khung tin nhắn, vừa tức muốn hộc máu vừa đánh chữ: "Chị thần kinh sao! Tôi cho chị cuốn gói luôn đó tin hay không! Tôi là người nhàm chán vậy sao?"
Cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy, đi lợi dụng cảm tình một người đi chọc giận người khác có gì tốt chứ!
"Bệnh tâm thần! Chị không đi xem xét hạng mục của Tả Tĩnh U cho tốt sao? Có phải chị mù rồi hay không! Vậy thưởng cuối năm trừ 1/3 đi!"
Doãn Bạch quả thực phải bị Kim Tương Ngọc làm tức chết rồi, mấy suy đoán kỳ quái này quả thật là nghi ngờ nhân phẩm của cô.
Biết Doãn Bạch không có định làm mấy chuyện ấu trĩ này thì Kim Tương Ngọc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô nhắn qua ngón tay OK, cũng nói thêm: "Tốt, đã rõ. Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ cô Tả."
Doãn Bạch thở phì phì mà nói: "Chị mau tìm trợ lý cho tôi đi!"
Mấy ngày sau tình yêu của Lâm Tiêu cùng Hạ Chí Văn hoàn toàn công khai, ở trên mạng nháo đến ồn ào huyên náo. Fans hỗn chiến một phen rồi chuyện cũng đã định.
Hạ Chí Văn không có cách nào trốn tránh sự thật xuất quỹ, còn Lâm Tiêu cũng mang lên cái danh tiểu tam. Chính là ở trong giới giải trí tương đối khoan dung của hiện tại thì xuất quỹ hay làm tiểu tam nhiều nhất chỉ là một ít tì vết trên mặt đạo đức, kỳ thật ảnh hưởng không đến gì lớn đến hai người.
Sau khi Hạ Chí Văn sau khi công khai cũng quay về quay phim. Còn Lâm Tiêu trải qua một đợt này đã tinh luyện không ít fans thậm chí còn thu hoạch một đống fans hủ nữ.
Doãn Bạch đối chuyện này thập phần khinh thường, nghĩ thầm về sau nếu có phim Hạ Chí Văn quay thì cô cũng sẽ không hợp tác với anh ta.
Hai người kia, cô đều không thích.
Doãn Bạch cảm mạo giằng co vài ngày nữa thì vào ngày 28, Trương Ngọc sau kỳ nghỉ nhỏ cuối cùng là đã trở lại.
Trương Ngọc thừa dịp kỳ nghỉ này chạy đến đại Tây Nam bơi một vòng, còn mua quà kỷ niệm về cho Doãn Bạch —— là một cây dao gấp.
Trừ bỏ quà kỷ niệm thì Trương Ngọc còn ríu rít mà cùng Doãn Bạch nói thật nhiều chuyện lúc đi du lịch hơn nữa tỏ vẻ Doãn Bạch không ra khỏi nhà đi chơi thật sự là quá đáng tiếc.
Doãn Bạch ngồi ở trên bàn đu dây ở ban công, trong tay cầm một tập thơ ngửa đầu nhìn khuôn mặt Trương Ngọc hơi phiếm hồng lại âm dương quái khí mà nói: "Đi ra ngoài làm gì? Đi ra ngoài phơi đến đen thui như ai đó sao? Tôi mới không cần."
"Tôi đang trắng xinh như tiên nữ vì cái gì đi làm cho đen thành pháp sư đen đây?"
Trương Ngọc nhìn biểu tình phúc hắc này của cô liền tấm tắc bảo lạ: "Boss, lời này của ngài nghe sao chua thế?"
Doãn Bạch đóng sách trong tay lại rồi nhẹ a một tiếng: "Tôi chua? Tôi chua cái gì? Chua em lớn lên đen? Hay là chua hàm răng em trắng?"
Trương Ngọc một chút cũng không thèm để ý Doãn Bạch trào phúng, ngược lại hướng Doãn Bạch chớp chớp mắt, ngữ khí ái muội mà nói: "Tôi hiểu tôi hiểu mà, ngài chính là một người ở nhà nhàm chán nên hâm mộ tôi được đi chơi."
"Ai nha Boss, không có tôi ở bên cạnh ngài, ngài nhất định thấy rất tịch mịch đi."
Doãn Bạch trợn trắng mắt nhìn về phía cô: "Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi rất tốt, còn có hai người bạn mới." Doãn Bạch nói, sau đó cầm gậy chống rồi từ bàn đu dây đứng lên.Một bên đi vào trong nhà một bên nói với Trương Ngọc: "Buổi chiều có dì làm cùng trợ lý mới lại đây, em dắt hai người họ đi làm quen hoàn cảnh một chút."
Lúc này đến phiên Trương Ngọc trợn mắt há hốc mồm: "Trợ lý mới? Boss, sao ngài không nói với tôi một lời nào? Xong đời xong đời, có phải ngài ghen tị tôi đi chơi cho nên liền đuổi việc tôi phải không!"
Doãn Bạch giơ tay, lấy cuốn sách chọc chọc ngực Trương Ngọc, cười tủm tỉm mà nói: "Hiện tại biết đau buồn rồi sao? Còn dám ở trước mặt một người tàn tật nói chính mình đi bộ lên núi chơi đến rất vui vẻ hả?"
Trương Ngọc lập tức ôm lấy sách của cô lộ ra biểu tình hối hận không kịp: "Tôi sai rồi boss, sớm biết rằng ngài thù dai vậy, tôi sẽ không nơi nơi khoe với ngài."
"Tha thứ cho tôi nông cạn vô tri hãy cho tôi một con đường sống đi."
Trương Ngọc nói, ôm sách của Doãn Bạch vẻ mặt đã lã chã chực khóc. Doãn Bạch bị người kia ghê tởm đến không được, không nhịn xuống được rùng mình một cái, vội vàng đem sách trong tay người kia lấy ra rồi cuống quít nhắc gậy đi vào trong nhà: "Được rồi được rồi, tôi còn không hiểu em sao, ghê tởm chết tôi rồi."
"Dì làm kia lo ăn uống, còn trợ lý kia thì giao cho em quản. Thông tin của cô ấy đã gửi đến email của em hãy xem xem cô ấy có thể làm cái gì, đem một phần công việc trong tay phân cho cô ấy làm đi."
"Nhanh dạy cô ấy quen thuộc, về sau hai người thay phiên nhau đi theo tôi, như vậy cũng có thể thay ca nghỉ ngơi."
Trương Ngọc giơ ngón tay OK thần sắc nghiêm túc nói: "OK, BOSS."
Thanh âm Trương Ngọc vừa nói ra thì điện thoại đặt ở một bên trên mặt bàn vang lên. Trương Ngọc cầm lấy điện thoại, thấy là cuộc gọi video từ cổng gọi vào liền cùng Doãn Bạch nói: "Hẳn là hai người đó lại đây, Boss tôi đi đón người kia."
Doãn Bạch gật gật đầu, Trương Ngọc liền bấm điện thoại.
Trong nháy mắt chuyển cuộc gọi, Trương Ngọc nhìn đến màn hình di động lại xuất hiện một gương mặt cô bé phấn phấn nộn nộn, thập phần ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ nhìn camera máy theo dõi nháy mắt to ngập nước, vẻ mặt hưng phấn kêu: "Chị tiên nữ, chị tiên nữ ơi chị có ở nhà không?"
Doãn Bạch đi ra ngoài không vài bước đã thật sự dừng bước chân, cô xoay người nhìn về phía Trương Ngọc. Trương Ngọc ngước mắt nhìn cô lại có chút kinh ngạc chỉ chỉ điện thoại: "Boss, này hẳn là không phải là trợ lý mới ngài nói đi?
Doãn Bạch trợn trắng mắt nhìn người kia: "Em cảm thấy tôi sẽ thuê người lao động là trẻ em hả?"
Doãn Bạch chống gậy đốc đốc đốc mà đi: "Đưa điện thoại cho tôi, đây là bạn nhỏ nhà hàng xóm, để tôi tiếp là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.