Chương 15
Giang Nhất Thủy
09/10/2021
Ngaaaa, Tả Tĩnh U!
Vào thứ 7, cuối cùng hai bạn nhỏ hàng xóm cũng có thời gian lại đây tìm Doãn Bạch chơi.
Lúc Doãn Bạch mở cửa lớn ra nghênh đón hai bạn nhỏ tiến vào, ngoài miệng còn giả vờ không vui nói: "Hai đứa nhàn như vậy sao? Chẳng lẽ không cần đi học hả?"
Văn Văn ôm hộp cờ phi hành trong lòng ngực đi theo bên cạnh Doãn Bạch lộc cộc mà bước chân nói: "Em đã năm hai rồi, cuối tuần trường học sẽ cho nghỉ. Đồng Đồng thì vẫn ở nhà trẻ nhưng cuối tuần có thể lựa chọn ở nhà không ở nhà trẻ cho nên chúng em liền tới đây tìm chị chơi đó."
Văn Văn dùng một hơi nói một đoạn thật dài, lúc này mới ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn về phía Doãn Bạch: "Chị tiên nữ, chẳng lẽ hôm nay chị không rảnh sao?"
Doãn Bạch còn chưa trả lời thì Đồng Đồng một bên liền lên tiếng đáp lời chị gái: "Chị tiên nữ đương nhiên có thời gian rồi, bằng không làm sao chị ấy sẽ mở cửa nghênh đón chúng ta chứ?"
Đồng Đồng ngửa đầu, hướng Doãn Bạch cười ngọt ngào: "Chị nói em nói đúng không, chị tiên nữ."
Doãn Bạch nghĩ thầm, tiểu nha đầu này còn rất thông minh. Cô vươn ngón tay ra chọt chọt mặt Đồng Đồng, cười trả lời: "Đúng rồi, nhóc con lanh lợi nói không sai."
Văn Văn ôm cờ phi hành thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Cô bé còn đem cờ phi hành đưa lên hướng về phía Doãn Bạch nói: "Hôm nay con mang theo một trò chơi lại đây, riêng tới tìm chị chơi đó, chúng ta cùng nhau chơi nha!"
Lúc trước, khi cô bé cùng Đồng Đồng ở nhà thì luôn là hai người chơi trò chơi. Hiện tại không giống nữa, cách vách đã có một người bạn lớn, số bạn của hai cô bé đã có thêm một người nên trò có thể chơi lại rất nhiều.
Doãn Bạch nhướng mày không có chọc thủng câu nói đó của cô bé, sự thật là "Rõ ràng là không có bạn nhỏ khác cùng chơi, cho nên mới tới tìm cô". Cô gật đầu, vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Văn Văn: "Được, vậy hai đứa món ăn gì không? Nhà chị có nhiều đồ ăn nha, bánh kem nhỏ, pudding kem...... cái gì cũng có hết!"
Hai mắt Đồng Đồng sáng ngời, cùng Văn Văn nhìn nhau một cái rồi ngửa đầu nhìn về phía Doãn Bạch: "Có thể cái gì cũng được sao ạ?"
Doãn Bạch bấm tay, ở trên trán hai đứa nhỏ bắn một chút: "Tiểu quỷ tham, mỗi người chỉ có thể chọn một loại!"
"Cũng tốt." Văn Văn gục xuống đầu, cuối cùng chọn kem.
Doãn Bạch quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, hỏi cô bé: "Vậy còn em, tiểu khả ái em muốn cái gì?"
Tiểu khả ái của cô do dự một hồi, không bao lâu đã đưa ra đáp án: "Vậy pudding đi!"
Sau khi bạn nhỏ của cô đã chọn đồ ăn xong Doãn Bạch nhắn cho Tống Thanh một tin kêu dì làm chuẩn bị rồi một chút nữa đưa lên đại sảnh lầu hai, sau đó lại kêu Trương Ngọc tới, bốn người vui vui vẻ vẻ cùng nhau chơi cờ phi hành.
Kết quả sau khi Trương Ngọc đến thì nhớ tới gần đây Hướng Thu ăn không ngồi rồi nên cũng liền kêu người kia đến cùng. Một nhóm người ba lớn một nhỏ liền vây quanh ở lầu hai chơi cờ phi hành hết một buổi trưa.
Đây là một sự bắt đầu tương đối hữu hảo, từ đây trở về sau thì hai đứa nhỏ hàng xóm lâu lâu sẽ tới đây tìm cô chơi.
Chân của Doãn Bạch không tiện, không thể bồi hai đứa chơi một số trò vận động cho nên thông thường sẽ cùng hai đứa chơi các loại trò chơi trí não. Thậm chí nhàn rỗi nhàm chán đến dạy hai đứa nhỏ chơi cờ vây, cờ tướng các loại.
Chơi cùng hai người bạn nhỏ này là một phương pháp có thể tiêu trừ cảm xúc trái chiều thật nhanh. Hơn nữa tinh lực của Doãn Bạch kỳ thật không khác các bạn nhỏ lắm, mọi người ghé vào cùng nhau chơi thật sự rất cao hứng.
Chỉ là khổ cho Trương Ngọc cùng Hướng Thu, bồi nhóm người này lăn lộn mù quáng đến hơn một tháng trời lại cảm thấy so với đi công tác còn muốn mệt hơn.
Đương nhiên, Doãn Bạch cũng không phải luôn cùng hai bạn nhỏ chơi trò chơi, vì có đôi khi cô còn sẽ cùng xem phim hoạt hình.
Vì có thể cùng bạn nhỏ xem phim hoạt hình nên Doãn Bạch còn kêu người thiết lập một cái màn hình TV siêu cấp lớn ở lầu hai phòng tiếp khách.
Văn Văn cùng Đồng Đồng cùng cô xem Tiểu Mã cầu vồng rồi Tiểu Trư Bội Kỳ. Doãn Bạch cùng hai đứa chia sẻ thích xem loại hình gì, như long miêu còn có nhạc kịch Hoàng Tử bé các loại.
Trong quá trình tiếp xúc Doãn Bạch phát hiện hai người bạn nhỏ của cô nói tiếng Anh cũng không tồi —— rốt cuộc hai đứa đều học trường song ngữ sang quý, mà ở nhà cũng có người dạy.
Hai đứa nhỏ vâng chịu không mang theo nguyên tắc, những lần chơi sau thì Doãn Bạch liền cùng hai đứa dùng tiếng Anh để giao lưu. Trừ bỏ tiếng Anh thì bởi vì ngẫu nhiên nghe qua Doãn Bạch nói tiếng Pháp trong lời thoại của vở kịch Hoàng Tử bé cũng làm hai đứa nhỏ có hứng thú với loại ngôn ngữ này.
Dù gì cũng thật nhàn rỗi cho nên Doãn Bạch cũng bớt thời giờ dạy dỗ hai đứa nhỏ học tiếng Pháp.
Người ta đã nói rồi hứng thú chính là giáo viên tốt nhất, lúc đứa nhỏ năm sáu tuổi đúng là thời cơ tốt nhất để học tập ngôn ngữ. Hai đứa nhỏ tiến bộ thần tốc ngày thường đều có thể nói một ít lời giao tiếp với Doãn Bạch.
Dẫn dắt hai bạn nhỏ của mình càng trở nên ưu tú thêm làm Doãn Bạch đạt được cảm giác tràn đầy thành tựu, cũng dần dần đi ra khỏi từ bóng ma thất tình.
Nháy mắt mùa hè nóng bức liền đi qua. Không bao lâu thì nắng gắt cuối mùa thu cũng đã xẹt qua bầu trời, theo sau đó là không khí lạnh lẽo kéo tới, âm thầm buông xuống ở thành phố này.
Trải qua nửa năm, Doãn Bạch một mình tránh ở ổ của mình liếm láp miệng vết thương đến khi nó thong thả khép lại thì một lần đi ra khỏi biệt thự.
Mùa đông Hải thành kỳ thật khá ấm, hôm nay cũng không ngoại lệ mà là một ngày mặt trời rực rỡ. Mà vào thời tiết tốt như thế này, Doãn Bạch vốn dĩ không quá muốn ra khỏi cửa, nhưng cuối cùng cô vẫn bước nửa bước chân ra khỏi ổ của mình.
Hôm nay cô sẽ đi tham gia hôn lễ của con gái một nhà phú hào ở Hải thành. Nhà phú hào này làm ngành vận chuyển đường thủy, dù sao cũng xem như là một nhà tư bản khá có lương tâm, cho nên bình thường Doãn Bạch cũng tương đối thích cùng hợp tác cùng ông ấy. . Đam Mỹ Sắc
Địa điểm hôn lễ cử hành là ở nhà hàng ở khu đông Tùng Sơn. Khi xe của Doãn Bạch đi vào nhà hàng Tùng Sơn thì xa xa liền nhìn đến thảm đỏ nổi bật trước cửa đang có một nhóm phóng viên truyền thông, giơ máy ảnh chụp điên cuồng với mỗi một người từ trên xe xuống dưới.
Doãn Bạch ngồi ở trong xe nhìn tình hình bên ngoài, nắm chặt gậy trong tay lại nhíu mày không vui nói: "Sao lại thế này? Vì sao lại có nhiều phóng viên như vậy?"
Hướng Thu ngồi ở đối diện, đẩy đẩy mắt kính lập tức giải thích nói: "Là như này ạ, Lý tiểu thư vốn là người theo đuổi ngôi sao phi thường nổi danh mà hôn lễ hôm nay là của cô ấy cùng Trần Châm, một diễn viên tuyến hai, cũng từng lấy qua giải ảnh đế."
"Lý tiên sinh vì để con gái vui vẻ đã mời tới hơn phân nửa người của giới giải trí."
Doãn Bạch nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như là có nghe qua một chuyện như vậy. Con của Lý phú hào là một người theo đuổi ngôi sao cuồng nhiệt không hơn không kém, trước kia còn nhờ người hẹn Tiêu Niệm muốn lén gặp mặt.
Doãn Bạch nhiên gật đầu: "Ừm, nhớ rõ một lát nữa hãy liên hệ toàn báo của mấy phóng viên này, ai có ảnh chụp của tôi đều phải xóa hết."
Hướng Thu đỡ mắt kính nói: "Đã rõ."
Rất nhanh xe đã chạy đến trước thảm đỏ. Hướng Thu nhanh từ trên xe xuống dưới rồi thay Doãn Bạch mở cửa xe ra. Doãn Bạch đem gậy từ trong xe thả xuống, chống gậy mượn lực xuống xe.
Trong nháy mắt gậy xuất hiện, máy ảnh đang chụp tạm dừng một chút. Chờ khi cả người Doãn Bạch từ trên xe xuống dưới, hiện trường đang ngừng lại đột nhiên bạo phát thanh âm chụp ảnh giống như là con sóng điên cuồng phản công, mãnh liệt hướng về chỗ Doãn Bạch đánh úp.
Doãn Bạch đứng thẳng thân thể nhìn đến mấy máy ảnh hướng cô chụp hình thì sửng sốt cả người.
Làm cái quỷ gì đây, cô lại không phải ngôi sao mà chụp cô làm gì?
Mặt Doãn Bạch trầm xuống, chống gậy đốc đốc đốc mà vùi đầu đi phía trước đi.
Kết quả cô mới vừa đi không tới hai bước thì liền nghe được phía sau truyền thanh âm đến ồn ào.
"Tả Tĩnh U! Tả Tĩnh U!"
"Là cô Tĩnh U! Cô Tĩnh U cũng đến đây!"
"Mặt mũi Lý tiên sinh rất lớn nha!"
"Mau chụp mau chụp!"
Phía sau vang lên một màn nói nhỏ khe khẽ, Doãn Bạch dừng gậy quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỗ phía sau cách cô không đến 10 mét, là Tả Tĩnh U mặc một bộ váy xanh trắng, mang giày cao gót từ trên xe đi xuống.
Trong tay nàng cầm một cái ví nhỏ cùng hệ màu, tóc dài cột lên để lộ ra vòng cổ trên cổ xinh đẹp, vành tai cũng có đeo hoa tai tinh xảo.
Doãn Bạch nhìn nàng thong dong mà đi đến trước vô số máy ảnh treo mỉm cười khéo léo, đối mặt mỗi một người chụp kích động đều thân mật ứng đối.
Ngaaaa, Lý phú hào thật đúng là rất có mặt mũi mà!
Doãn Bạch nghĩ như vậy, sau đó nhìn bộ dáng Tả Tĩnh U như một ngôi sao cởi mở ưu nhã của công chúng thì mi dài rung một cái rồi chống gậy xoay người liền đi.
Ở một khắc Doãn Bạch xoay người, Tả Tĩnh U lại ngước mắt nhìn thấy bóng dáng cô chống gậy, hai mắt tức khắc sáng ngời. Di chuyển bước chân nhanh hơn, xuyên qua lớp lớp phóng viên đang vây quanh mà đi về phía cô.
Vào thứ 7, cuối cùng hai bạn nhỏ hàng xóm cũng có thời gian lại đây tìm Doãn Bạch chơi.
Lúc Doãn Bạch mở cửa lớn ra nghênh đón hai bạn nhỏ tiến vào, ngoài miệng còn giả vờ không vui nói: "Hai đứa nhàn như vậy sao? Chẳng lẽ không cần đi học hả?"
Văn Văn ôm hộp cờ phi hành trong lòng ngực đi theo bên cạnh Doãn Bạch lộc cộc mà bước chân nói: "Em đã năm hai rồi, cuối tuần trường học sẽ cho nghỉ. Đồng Đồng thì vẫn ở nhà trẻ nhưng cuối tuần có thể lựa chọn ở nhà không ở nhà trẻ cho nên chúng em liền tới đây tìm chị chơi đó."
Văn Văn dùng một hơi nói một đoạn thật dài, lúc này mới ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn về phía Doãn Bạch: "Chị tiên nữ, chẳng lẽ hôm nay chị không rảnh sao?"
Doãn Bạch còn chưa trả lời thì Đồng Đồng một bên liền lên tiếng đáp lời chị gái: "Chị tiên nữ đương nhiên có thời gian rồi, bằng không làm sao chị ấy sẽ mở cửa nghênh đón chúng ta chứ?"
Đồng Đồng ngửa đầu, hướng Doãn Bạch cười ngọt ngào: "Chị nói em nói đúng không, chị tiên nữ."
Doãn Bạch nghĩ thầm, tiểu nha đầu này còn rất thông minh. Cô vươn ngón tay ra chọt chọt mặt Đồng Đồng, cười trả lời: "Đúng rồi, nhóc con lanh lợi nói không sai."
Văn Văn ôm cờ phi hành thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Cô bé còn đem cờ phi hành đưa lên hướng về phía Doãn Bạch nói: "Hôm nay con mang theo một trò chơi lại đây, riêng tới tìm chị chơi đó, chúng ta cùng nhau chơi nha!"
Lúc trước, khi cô bé cùng Đồng Đồng ở nhà thì luôn là hai người chơi trò chơi. Hiện tại không giống nữa, cách vách đã có một người bạn lớn, số bạn của hai cô bé đã có thêm một người nên trò có thể chơi lại rất nhiều.
Doãn Bạch nhướng mày không có chọc thủng câu nói đó của cô bé, sự thật là "Rõ ràng là không có bạn nhỏ khác cùng chơi, cho nên mới tới tìm cô". Cô gật đầu, vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Văn Văn: "Được, vậy hai đứa món ăn gì không? Nhà chị có nhiều đồ ăn nha, bánh kem nhỏ, pudding kem...... cái gì cũng có hết!"
Hai mắt Đồng Đồng sáng ngời, cùng Văn Văn nhìn nhau một cái rồi ngửa đầu nhìn về phía Doãn Bạch: "Có thể cái gì cũng được sao ạ?"
Doãn Bạch bấm tay, ở trên trán hai đứa nhỏ bắn một chút: "Tiểu quỷ tham, mỗi người chỉ có thể chọn một loại!"
"Cũng tốt." Văn Văn gục xuống đầu, cuối cùng chọn kem.
Doãn Bạch quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, hỏi cô bé: "Vậy còn em, tiểu khả ái em muốn cái gì?"
Tiểu khả ái của cô do dự một hồi, không bao lâu đã đưa ra đáp án: "Vậy pudding đi!"
Sau khi bạn nhỏ của cô đã chọn đồ ăn xong Doãn Bạch nhắn cho Tống Thanh một tin kêu dì làm chuẩn bị rồi một chút nữa đưa lên đại sảnh lầu hai, sau đó lại kêu Trương Ngọc tới, bốn người vui vui vẻ vẻ cùng nhau chơi cờ phi hành.
Kết quả sau khi Trương Ngọc đến thì nhớ tới gần đây Hướng Thu ăn không ngồi rồi nên cũng liền kêu người kia đến cùng. Một nhóm người ba lớn một nhỏ liền vây quanh ở lầu hai chơi cờ phi hành hết một buổi trưa.
Đây là một sự bắt đầu tương đối hữu hảo, từ đây trở về sau thì hai đứa nhỏ hàng xóm lâu lâu sẽ tới đây tìm cô chơi.
Chân của Doãn Bạch không tiện, không thể bồi hai đứa chơi một số trò vận động cho nên thông thường sẽ cùng hai đứa chơi các loại trò chơi trí não. Thậm chí nhàn rỗi nhàm chán đến dạy hai đứa nhỏ chơi cờ vây, cờ tướng các loại.
Chơi cùng hai người bạn nhỏ này là một phương pháp có thể tiêu trừ cảm xúc trái chiều thật nhanh. Hơn nữa tinh lực của Doãn Bạch kỳ thật không khác các bạn nhỏ lắm, mọi người ghé vào cùng nhau chơi thật sự rất cao hứng.
Chỉ là khổ cho Trương Ngọc cùng Hướng Thu, bồi nhóm người này lăn lộn mù quáng đến hơn một tháng trời lại cảm thấy so với đi công tác còn muốn mệt hơn.
Đương nhiên, Doãn Bạch cũng không phải luôn cùng hai bạn nhỏ chơi trò chơi, vì có đôi khi cô còn sẽ cùng xem phim hoạt hình.
Vì có thể cùng bạn nhỏ xem phim hoạt hình nên Doãn Bạch còn kêu người thiết lập một cái màn hình TV siêu cấp lớn ở lầu hai phòng tiếp khách.
Văn Văn cùng Đồng Đồng cùng cô xem Tiểu Mã cầu vồng rồi Tiểu Trư Bội Kỳ. Doãn Bạch cùng hai đứa chia sẻ thích xem loại hình gì, như long miêu còn có nhạc kịch Hoàng Tử bé các loại.
Trong quá trình tiếp xúc Doãn Bạch phát hiện hai người bạn nhỏ của cô nói tiếng Anh cũng không tồi —— rốt cuộc hai đứa đều học trường song ngữ sang quý, mà ở nhà cũng có người dạy.
Hai đứa nhỏ vâng chịu không mang theo nguyên tắc, những lần chơi sau thì Doãn Bạch liền cùng hai đứa dùng tiếng Anh để giao lưu. Trừ bỏ tiếng Anh thì bởi vì ngẫu nhiên nghe qua Doãn Bạch nói tiếng Pháp trong lời thoại của vở kịch Hoàng Tử bé cũng làm hai đứa nhỏ có hứng thú với loại ngôn ngữ này.
Dù gì cũng thật nhàn rỗi cho nên Doãn Bạch cũng bớt thời giờ dạy dỗ hai đứa nhỏ học tiếng Pháp.
Người ta đã nói rồi hứng thú chính là giáo viên tốt nhất, lúc đứa nhỏ năm sáu tuổi đúng là thời cơ tốt nhất để học tập ngôn ngữ. Hai đứa nhỏ tiến bộ thần tốc ngày thường đều có thể nói một ít lời giao tiếp với Doãn Bạch.
Dẫn dắt hai bạn nhỏ của mình càng trở nên ưu tú thêm làm Doãn Bạch đạt được cảm giác tràn đầy thành tựu, cũng dần dần đi ra khỏi từ bóng ma thất tình.
Nháy mắt mùa hè nóng bức liền đi qua. Không bao lâu thì nắng gắt cuối mùa thu cũng đã xẹt qua bầu trời, theo sau đó là không khí lạnh lẽo kéo tới, âm thầm buông xuống ở thành phố này.
Trải qua nửa năm, Doãn Bạch một mình tránh ở ổ của mình liếm láp miệng vết thương đến khi nó thong thả khép lại thì một lần đi ra khỏi biệt thự.
Mùa đông Hải thành kỳ thật khá ấm, hôm nay cũng không ngoại lệ mà là một ngày mặt trời rực rỡ. Mà vào thời tiết tốt như thế này, Doãn Bạch vốn dĩ không quá muốn ra khỏi cửa, nhưng cuối cùng cô vẫn bước nửa bước chân ra khỏi ổ của mình.
Hôm nay cô sẽ đi tham gia hôn lễ của con gái một nhà phú hào ở Hải thành. Nhà phú hào này làm ngành vận chuyển đường thủy, dù sao cũng xem như là một nhà tư bản khá có lương tâm, cho nên bình thường Doãn Bạch cũng tương đối thích cùng hợp tác cùng ông ấy. . Đam Mỹ Sắc
Địa điểm hôn lễ cử hành là ở nhà hàng ở khu đông Tùng Sơn. Khi xe của Doãn Bạch đi vào nhà hàng Tùng Sơn thì xa xa liền nhìn đến thảm đỏ nổi bật trước cửa đang có một nhóm phóng viên truyền thông, giơ máy ảnh chụp điên cuồng với mỗi một người từ trên xe xuống dưới.
Doãn Bạch ngồi ở trong xe nhìn tình hình bên ngoài, nắm chặt gậy trong tay lại nhíu mày không vui nói: "Sao lại thế này? Vì sao lại có nhiều phóng viên như vậy?"
Hướng Thu ngồi ở đối diện, đẩy đẩy mắt kính lập tức giải thích nói: "Là như này ạ, Lý tiểu thư vốn là người theo đuổi ngôi sao phi thường nổi danh mà hôn lễ hôm nay là của cô ấy cùng Trần Châm, một diễn viên tuyến hai, cũng từng lấy qua giải ảnh đế."
"Lý tiên sinh vì để con gái vui vẻ đã mời tới hơn phân nửa người của giới giải trí."
Doãn Bạch nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như là có nghe qua một chuyện như vậy. Con của Lý phú hào là một người theo đuổi ngôi sao cuồng nhiệt không hơn không kém, trước kia còn nhờ người hẹn Tiêu Niệm muốn lén gặp mặt.
Doãn Bạch nhiên gật đầu: "Ừm, nhớ rõ một lát nữa hãy liên hệ toàn báo của mấy phóng viên này, ai có ảnh chụp của tôi đều phải xóa hết."
Hướng Thu đỡ mắt kính nói: "Đã rõ."
Rất nhanh xe đã chạy đến trước thảm đỏ. Hướng Thu nhanh từ trên xe xuống dưới rồi thay Doãn Bạch mở cửa xe ra. Doãn Bạch đem gậy từ trong xe thả xuống, chống gậy mượn lực xuống xe.
Trong nháy mắt gậy xuất hiện, máy ảnh đang chụp tạm dừng một chút. Chờ khi cả người Doãn Bạch từ trên xe xuống dưới, hiện trường đang ngừng lại đột nhiên bạo phát thanh âm chụp ảnh giống như là con sóng điên cuồng phản công, mãnh liệt hướng về chỗ Doãn Bạch đánh úp.
Doãn Bạch đứng thẳng thân thể nhìn đến mấy máy ảnh hướng cô chụp hình thì sửng sốt cả người.
Làm cái quỷ gì đây, cô lại không phải ngôi sao mà chụp cô làm gì?
Mặt Doãn Bạch trầm xuống, chống gậy đốc đốc đốc mà vùi đầu đi phía trước đi.
Kết quả cô mới vừa đi không tới hai bước thì liền nghe được phía sau truyền thanh âm đến ồn ào.
"Tả Tĩnh U! Tả Tĩnh U!"
"Là cô Tĩnh U! Cô Tĩnh U cũng đến đây!"
"Mặt mũi Lý tiên sinh rất lớn nha!"
"Mau chụp mau chụp!"
Phía sau vang lên một màn nói nhỏ khe khẽ, Doãn Bạch dừng gậy quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỗ phía sau cách cô không đến 10 mét, là Tả Tĩnh U mặc một bộ váy xanh trắng, mang giày cao gót từ trên xe đi xuống.
Trong tay nàng cầm một cái ví nhỏ cùng hệ màu, tóc dài cột lên để lộ ra vòng cổ trên cổ xinh đẹp, vành tai cũng có đeo hoa tai tinh xảo.
Doãn Bạch nhìn nàng thong dong mà đi đến trước vô số máy ảnh treo mỉm cười khéo léo, đối mặt mỗi một người chụp kích động đều thân mật ứng đối.
Ngaaaa, Lý phú hào thật đúng là rất có mặt mũi mà!
Doãn Bạch nghĩ như vậy, sau đó nhìn bộ dáng Tả Tĩnh U như một ngôi sao cởi mở ưu nhã của công chúng thì mi dài rung một cái rồi chống gậy xoay người liền đi.
Ở một khắc Doãn Bạch xoay người, Tả Tĩnh U lại ngước mắt nhìn thấy bóng dáng cô chống gậy, hai mắt tức khắc sáng ngời. Di chuyển bước chân nhanh hơn, xuyên qua lớp lớp phóng viên đang vây quanh mà đi về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.