Chương 69
Giang Nhất Thủy
04/11/2021
Rất Chua!
Bạn gái cũ? Tiêu Niệm?
Từ từ...... Tả Tĩnh U có ý gì? Chị ấy thật sự muốn cùng Tiêu Niệm diễn cặp sao?
Tả Tĩnh U cùng Tiêu Niệm?
Bạn gái hiện tại của cô cùng chim hoàng yến lúc trước? Còn có cảnh thân mật?
Cả đầu óc Doãn Bạch là một mảnh hỗn loạn, cô dùng cả đoạn thời gian dài mới tiêu hóa được tin tức này.
Tả Tĩnh U thấy Doãn Bạch vẫn luôn không nói chuyện, ý cười trong mắt cũng thoáng đạm đi. Nàng duỗi tay, chọc chọc bả vai Doãn Bạch kiều thanh nói: "Sao vậy, em để ý hả?"
Là để ý nàng diễn thân mật với Tiêu Niệm hay là để ý Tiêu Niệm sẽ cùng nàng đây?
Cho dù hiện tại nàng và Doãn Bạch trong mối quan hệ, nhưng Tả Tĩnh U cũng không thể phủ nhận, Tiêu Niệm ở trong lòng Doãn Bạch vẫn là để lại một hình bóng. Không dù không có liên quan đến tình yêu chỉ cần sáu bảy năm làm bạn cũng đã đủ làm Doãn Bạch luôn nhớ rõ Tiêu Niệm.
Tả Tĩnh U biết bản thân không cần thiết đi so đo, nhưng thật sự gặp được loại tình huống này thì nàng vẫn không nhịn được mà chú ý đến.
Có lẽ là trước kia nàng cũng chưa phát hiện, chính mình là một người ghen tị như vậy.
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn Tả Tĩnh U đang nằm trong lòng ngực mình, dùng rất nhiều công phu mới nuốt được cổ họng đang ghen tuông xuống.
Cô chớp chớp mắt nhìn Tả Tĩnh U, hơi có chút không được tự nhiên nói: "Em để ý, đương nhiên để ý. Bạn gái của em quay cảnh thân mật với người khác, sao em có thể không ăn giấm, không ghen ghét chứ!"
Nếu đối tượng diễn cặp cùng Tả Tĩnh U không phải Tiêu Niệm mà là người khác thì lúc này Doãn Bạch đã sớm như chú chó nhỏ, gâu gâu gâu kêu với Tả Tĩnh U, rồi bắt đầu làm trời làm đất!
Nhưng đối tượng là Tiêu Niệm, Doãn Bạch cũng không dám náo loạn như vậy. Vì so với cảm xúc của bản thân thì cô càng lo lắng cho cảm xúc của Tả Tĩnh U hơn.
Bởi vì khi nhìn đến Tiêu Niệm, Tả Tĩnh U liền sẽ nghĩ đến cô, nghĩ đến cô cùng Tiêu Niệm đã từng có một đoạn quá khứ, từ đó cũng sẽ tức giận.
Ai, cô còn chưa có thấy qua bộ dáng Tả Tĩnh U chân chính ghen tức giận đây, cũng không quá am hiểu hống người khác, vạn nhất hống không xong thì làm sao bây giờ, có phải hay cô sẽ thành không có bạn gái?
Tuy rằng Tả Tĩnh U là người rất thành thục, nhưng con người khi yêu đều không thể hoàn toàn lý trí.
Nhất định cũng không muốn để Tả Tĩnh U khổ sở, cho nên lúc này cô cũng muốn biểu đạt thật tốt.
Doãn Bạch ôm Tả Tĩnh U trong lòng ngực, cúi người ôn nhu hôn hôn lên khóe môi của nàng, khinh thanh tế ngữ nói: "Nhưng đây là công việc của chị, lúc trước em cũng nói qua, tuy rằng em sẽ rất ghen, nhưng cũng có thể hiểu được tính chất công việc của chị."
Từng băn khoăn một trong lòng Tả Tĩnh U đã được bình ổn, nàng giơ tay vỗ vỗ mặt Doãn Bạch, mười phần vừa lòng nói: "Em ngoan a, chỉ là công việc mà thôi."
Doãn Bạch chớp chớp mắt, ôm sát vòng eo Tả Tĩnh U, đặt cằm ở đầu vai nàng, rất là thân mật nói: "Nhưng đây không phải một phần công việc đơn giản. Thân là diễn viên, chị sẽ ở trong cốt truyện đó làm một người khác, trải qua cả đời người đó trong màn ảnh thu nhỏ. Các trải nghiệm mạo hiểm truyền kỳ, rồi yêu hận tình thù......"
Nói tới đây, Doãn Bạch bắt đầu có chút bất an, gắt gao ôm lấy Tả Tĩnh U: "Nếu chị gặp một cốt truyện thật xuất sắc, nó cũng mang đến cho chị cảm giác và thể nghiệm không gì sánh kịp...... Giống như Romeo và Juliet vậy, là một câu truyện cảm động sâu sắc vô cùng...... Thì chị sẽ rất khó không phát ra phần cảm tình này trên người bạn diễn của chị."
"Cuộc đời như diễn, diễn như cuộc đời...... Em đã thấy không ít chuyện như thế trong giới......"
Bởi vì Tiêu Niệm chính là một người như vậy, cô ấy mẫn cảm, lại thật nhiều tình cảm, sẽ đắm chìm trong câu chuyện đó......
Cô ấy......Rất khó thoát vai......
Rất nhiều lần, gặp được những nhân vật có sắc thái cảm tình thập phần nùng liệt, Tiêu Niệm đều sẽ không cách nào tự kềm chế được rồi lâm vào ảo giác. Sau đó dùng một đoạn thời gian thật dài, mới có thể đi ra......
Cho dù Doãn Bạch muốn nói rằng những chuyện đó đều không có xảy ra, không phải sự thật. Nhưng trong nháy mắt bùng nổ tình cảm đó, chẳng lẽ là giả sao?
Chẳng lẽ một đoạn vớ vẩn bắt đầu, một đoạn giả dối đi qua, đã không xứng ấp ủ ra tình cảm sâu sắc sao?
Nếu mấy cảm xúc đó đều không phải chân thật, thì còn có cái gì chân thật đây?
Cho nên mỗi một lần, cơ hồ là mỗi một lần xảy ra, Doãn Bạch đều sẽ ghen ghét đến nổi điên. Cô cần làm cái gì đó để ép Tiêu Niệm nhận rõ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Chỉ có giờ này khắc này, được cô ôm ở trong ngực mới là chân thật.
Nhưng Tiêu Niệm, lại cần phần chân thật này sao?
Doãn Bạch nhớ tới quá khứ, không khỏi ôm sát Tả Tĩnh U hơn, đè ở đầu vai nàng trầm thấp nói: "Cô Tả, em muốn chị đáp ứng em. Vô luận trong phim chị trải qua cuộc đời của người nào, vô luận thế giới câu chuyện như thế nào, chỉ cần chị có thể bước ra khỏi màn ảnh thoát vai, em vĩnh viễn đều sẽ đứng ở bên cạnh chị......"
Cô phải làm vai chính duy nhất tên là cuộc đời, hiện tại, tương lai của Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U giơ tay vỗ vỗ cánh tay Doãn Bạch, ngước mắt mỉm cười nhìn cô nhẹ giọng nói: "Chị biết, chị biết em đang lo lắng cái gì......"
"Tuy rằng chị sẽ đắm chìm ở câu chuyện ngắn ngủi kia, nhưng chị biết chị yêu ai. Cuộc sống, câu chuyện, người yêu chân thật của chị, là tất cả động lực chống đỡ chị có thể dung nhập vào cốt truyện......"
"Cho nên Doãn Bạch, em không cần lo lắng như vậy, loại chuyện này sẽ không xuất hiện."
Tả Tĩnh U câu môi, ánh mắt dịu dàng nhìn Doãn Bạch: "Hay là nói, em tương đối lo lắng chị yêu Tiêu Niệm trong phim? Làm ơn, đó chính là bạn gái cũ của người yêu chị nha, chị lo lắng cho mình sẽ bởi vì ghen mà không cách nào nhập vai còn không kịp, chứ đừng nói yêu cô ấy trong phim."
Doãn Bạch đỏ lỗ tai, vẫn không tin mà nói: "Thật sự sẽ không?"
Tả Tĩnh U cứng họng, nàng bấm tay bắn lên trên trán Doãn Bạch một cái rồi cười nói: "Đương nhiên sẽ không......"
"Không nói đến là tình địch cũ, bộ em không tin chị yêu em bao nhiêu sao, đầu hạt dưa nhỏ của em mỗi ngày đang suy nghĩ cái gì."
Doãn Bạch nở nụ cười, che lại cái trán của mình lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Bởi vì hai người thật xứng đôi nha, thật nhiều video chèo thuyền, là hoa hồng trắng hoa hồng đỏ rất nổi tiếng."
Doãn Bạch dừng một chút, có chút không tình nguyện nói: "Hơn nữa Tiêu Niệm là người rất tốt, cô ấy nhạy bén lại thông minh, còn quan tâm hơn em, còn giàu tình cảm...... Nếu như chị bị cô ấy hấp dẫn, thật sự em sẽ không có phần thắng."
Uy uy uy, làm sao nói đến bạn gái cũ của em, thì em liền không còn chút tự tin nào như thế chứ!
Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp. Nàng giơ tay nắm lỗ tai Doãn Bạch: "Em đang miên man suy nghĩ cái gì, chị cũng chưa từng cùng Tiêu Niệm ở chung, làm sao chị sẽ......"
Doãn Bạch ngao ô ngao ô kêu đau, Tả Tĩnh U liền buông lỏng cô ra. Kết quả tay Tả Tĩnh U tay vừa dời đi, Doãn Bạch liền xoa eo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Là trước kia chị nói cái gì rất thưởng thức cô Tiêu Niệm, vẫn luôn muốn cùng cô ấy diễn chung mà!"
"Hơn nữa nhân vật giữa hai người còn có quan hệ như thế, Tiêu Niệm là một người đặc biệt sẽ kích phát tình cảm bạn diễn ở trong phim. Cô ấy cũng tốt như vậy, nói không chừng hai người diễn chung một chỗ sẽ cọ ra lửa thì sao!"
"Đến lúc đó chị phải lòng Tiêu Niệm xinh đẹp như hoa rồi không cần người què vô dụng nhà chị nữa!"
Đây là mấy lời kỳ quái gì a!
Tả Tĩnh U giơ tay ôm mặt Doãn Bạch, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô: "Hửm? Tiêu Niệm rất tốt? Xinh đẹp như hoa? Em cảm thấy bản thân không bằng cô ấy?"
Cho nên vẫn luôn tự ti ở trước mặt Tiêu Niệm sao?
Tả Tĩnh U tiến đến trước mặt Doãn Bạch, phả khí như lan lên môi cô: "Chị đây thì sao? Doãn Bạch, nếu so sánh cùng Tiêu Niệm của em thì chị thế nào? Em lo lắng như vậy, là lo chị thích Tiêu Niệm của em sao?"
Doãn Bạch nhìn ánh mắt có thể nuốt luôn cô của Tả Tĩnh U thì cả người rùng mình, tức khắc cảm thấy ngực không đập, hít thở cũng không thuận.
Bây giờ cô như một chú chó nhỏ đã chịu kinh hách, cũng không dám làm trời làm đất mà kêu gâu gâu nữa.
Doãn Bạch nuốt nuốt nước miếng, thật gian nan nói: "Đương nhiên là cô Tả tốt nhất, còn có đó không phải Tiêu Niệm của em!"
"Đó là của Lộ Thanh! Tiêu Niệm đã đá em chạy trốn cùng Lộ Thanh, còn kết hôn!"
Cô rất đáng thương, là cô bị đá!
"Nga......" Tả Tĩnh U lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Doãn Bạch: "Cho nên em còn nhớ chuyện bị bỏ, vẫn không cam lòng như vậy?"
Doãn Bạch điên cuồng lắc đầu: "Không có không có, không thể nào!"
Tả Tĩnh U giơ tay nắm lấy cằm cô, hơi hơi nheo lại mắt: "Không thể nào? Vậy vì sao lúc nãy luôn miệng nói Tiêu Niệm tốt như vậy, vì sao nói bản thân không bằng cô ấy?"
"Chẳng lẽ không phải bởi vì đã bỏ lỡ một người tốt như thế, nên cảm thấy không cam lòng sao?"
Tả Tĩnh U dùng sức nhéo cằm cô một cái, rất bất mãn nói: "Chẳng lẽ...... Chị không tốt sao?"
"Được chị yêu em, thì không tốt sao?"
Trong nháy mắt màu đỏ cảnh báo trong lòng Doãn Bạch đã nháy mắt kéo căng. Xong đời, Tả Tĩnh U sắp tức giận!
Cô vội vàng ôm chặt Tả Tĩnh U, ngao ô một chút gặm lên môi Tả Tĩnh U, vội vội vàng vàng nói: "Tốt tốt tốt chứ, cô Tả tốt nhất thế giới, được cô Tả yêu thì em là đứa nhỏ được yêu may mắn nhất thế giới."
"Em luôn luôn...... Yêu cô Tả nhất!"
"Tiêu Niệm đã là ngôi sao rời khỏi em rất xa rất xa, còn cô Tả là mặt trời cùng vầng trăng lóa sáng nhất trên hành tình của em~"
"Hiện tại, tương lai thật lâu thật lâu về sau, luôn là ánh mặt trời chiếu vào vườn hoa của em, là ánh trăng chiếu vào cửa sổ của em, cũng là cái ôm ấm áp nhất khi mà chị ôm em."
"Em yêu chị, mãi mãi yêu chị nhất......"
Doãn Bạch gắt gao ôm lấy Tả Tĩnh U, ở bên tai nàng vội vàng thổ lộ tình cảm, nói rất nhiều lời âu yếm làm người cảm thấy cảm thấy thẹn, nhưng lại phá lệ êm tai.
Tả Tĩnh U giơ tay ôm lấy lưng eo của nàng, dính sát vào trong ngực mình. Tiếng tim đập kịch liệt từ tiếp xúc da thịt xuyên lại đây, cũng như nhiệt độ cơ thể của Doãn Bạch vậy, đang nóng cháy đến có thể làm người bỏng rát.
Trong phần cảm xúc kịch liệt này Tả Tĩnh U rõ ràng minh bạch cảm nhận được tình yêu của Doãn Bạch.
Chuyện tình yêu này, quả nhiên vẫn phải nhiệt liệt biểu đạt thì mới tốt, Doãn Bạch khi nói lên lời âu yếm cũng không khỏi cũng quá đáng yêu đi.
Tả Tĩnh U cố nén cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô trấn an: "Được rồi được rồi, chị biết em yêu chị nhất, đừng kêu gâu gâu."
Nàng đẩy Doãn Bạch ra, ngước mắt nhìn thẳng đôi mắt màu xanh xám kia của cô, rồi nghiêm túc nói ra: "Bất quá ngươi về sau không được khen Tiêu Niệm ở trước mặt chị, chị thật sự sẽ ghen."
Nàng cũng không phải thánh nhân gì, nàng cũng sẽ có cảm xúc nho nhỏ của mình, biết người mình yêu thích người khác rõ ràng như vậy, thì nàng cũng sẽ ghen ghét.
Doãn Bạch ngoan ngoãn mà lên tiếng "Ừm." Cô thật cẩn thận nhìn Tả Tĩnh U, mười phần khẩn trương hỏi: "Vậy cô Tả...... cô Tả a, chị còn tức giận không?"
Tả Tĩnh U hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên vẫn có chút tức giận."
Doãn Bạch vừa nghe, vội vàng gục vào trong lòng nàng như chú chó nhỏ, nhuyễn thanh dịu dàng như làm nũng nói: "Ai nha cô Tả tha thứ cho em đi, không cần giận em nữa, tức giận không đáng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nha ~"
Tả Tĩnh U giơ tay xoa xoa lỗ tai cô, rũ mắt dịu dàng nhìn cô: "Em cũng biết sẽ như vậy, vậy thì về sau em đừng nói lời làm người khổ sở như vậy."
"Doãn Bạch, ở lòng chị em là trân bảo không gì sánh kịp, cho nên chị không hy vọng em nói bản thân em như thế."
"Em là hoàng tử bé của chị, cũng là tiểu hoa hồng của chị, cho nên chị yêu em nhất."
Tả Tĩnh U vỗ vỗ mặt Doãn Bạch nghiêm túc nói: "Có thể hiện tại nói ra thì có chút sớm, nhưng chị cũng ôm ý niệm nghiêm túc muốn cùng em đi xa hơn khi cùng em bắt đầu."
"Em cũng không phải là do chị nhất thời tâm huyết dâng trào, mà là từ suy nghĩ cặn kẽ của chị mới cùng em."
"Ở thời khắc em đồng ý với chị thì chị đã hạ quyết định trong lòng: Mỗi một ngày chị sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm qua."
Sau khi Doãn Bạch nghe xong thì cả khuôn mặt đều đỏ hết. Cô ghé vào trong lòng ngực Tả Tĩnh U, thật ngượng ngùng nói: "Cô Tả, uy lực viên đạn bọc đường của chị đã càng lớn. Em cảm thấy bản thân sẽ bị đắm chìm mất......"
Cô muốn chết chìm trong thứ gọi là biển tình yêu của Tả Tĩnh U!
Tả Tĩnh U cười khẽ một tiếng, thưởng thức lỗ tai cô nói: "Vậy mau chìm đi, cái ôm của chị luôn đón em."
Doãn Bạch ngao ô một tiếng, ôm chặt Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U vuốt ve bả vai cô, rũ mắt ôn nhu nhìn nàng nói: "Tuy rằng vừa rồi đã nói không được lại khen Tiêu Niệm. Nhưng chị vẫn nghiêm túc hỏi em một chút, em có hy vọng chị quay bộ phim này cùng Tiêu Niệm không?"
Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, chôn ở trong lòng ngực nàng rầm rì nói: "Có phải Tiêu Niệm hay không thì có quan hệ gì đâu. Chỉ cần cô Tả thích và muốn quay phim này thì cứ quay."
"Vậy em đồng ý?"
Doãn Bạch gật gật đầu, ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U nói: "Bất quá em có thể đưa điều kiện với chị không, cô Tả?"
Tả Tĩnh U: "Em nói."
Doãn Bạch lấy hết can đảm, rất nghiêm túc nói: "Về sau khi chị quay cảnh thân mật cùng người khác, em có thể đến xem không?"
Ít nhất cô muốn đứng ở một bên, để Tả Tĩnh U nhìn đến cô rồi sẽ nghĩ đến cô, không cùng người khác phát sinh đường sống nào trong câu chuyện đó.
A, cô thật đúng là người phụ nữ ghen tị a!
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, nhéo cổ Doãn Bạch chớp chớp mắt hỏi: "Em xác định?"
Sau khi Doãn Bạch đến xem, xác định sẽ không bùng cháy tại chỗ sao?
Nhưng mà ngẫm lại...... thì có chút chờ mong chuyện đó sẽ diễn ra thế nào? Rốt cuộc nàng cũng rất thích Doãn Bạch vì nàng mà ghen nha.
Tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng khi Doãn Bạch ghen thật sự quá đáng yêu, làm người ta rất khó để không đi khi dễ cô.
Bạn gái cũ? Tiêu Niệm?
Từ từ...... Tả Tĩnh U có ý gì? Chị ấy thật sự muốn cùng Tiêu Niệm diễn cặp sao?
Tả Tĩnh U cùng Tiêu Niệm?
Bạn gái hiện tại của cô cùng chim hoàng yến lúc trước? Còn có cảnh thân mật?
Cả đầu óc Doãn Bạch là một mảnh hỗn loạn, cô dùng cả đoạn thời gian dài mới tiêu hóa được tin tức này.
Tả Tĩnh U thấy Doãn Bạch vẫn luôn không nói chuyện, ý cười trong mắt cũng thoáng đạm đi. Nàng duỗi tay, chọc chọc bả vai Doãn Bạch kiều thanh nói: "Sao vậy, em để ý hả?"
Là để ý nàng diễn thân mật với Tiêu Niệm hay là để ý Tiêu Niệm sẽ cùng nàng đây?
Cho dù hiện tại nàng và Doãn Bạch trong mối quan hệ, nhưng Tả Tĩnh U cũng không thể phủ nhận, Tiêu Niệm ở trong lòng Doãn Bạch vẫn là để lại một hình bóng. Không dù không có liên quan đến tình yêu chỉ cần sáu bảy năm làm bạn cũng đã đủ làm Doãn Bạch luôn nhớ rõ Tiêu Niệm.
Tả Tĩnh U biết bản thân không cần thiết đi so đo, nhưng thật sự gặp được loại tình huống này thì nàng vẫn không nhịn được mà chú ý đến.
Có lẽ là trước kia nàng cũng chưa phát hiện, chính mình là một người ghen tị như vậy.
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn Tả Tĩnh U đang nằm trong lòng ngực mình, dùng rất nhiều công phu mới nuốt được cổ họng đang ghen tuông xuống.
Cô chớp chớp mắt nhìn Tả Tĩnh U, hơi có chút không được tự nhiên nói: "Em để ý, đương nhiên để ý. Bạn gái của em quay cảnh thân mật với người khác, sao em có thể không ăn giấm, không ghen ghét chứ!"
Nếu đối tượng diễn cặp cùng Tả Tĩnh U không phải Tiêu Niệm mà là người khác thì lúc này Doãn Bạch đã sớm như chú chó nhỏ, gâu gâu gâu kêu với Tả Tĩnh U, rồi bắt đầu làm trời làm đất!
Nhưng đối tượng là Tiêu Niệm, Doãn Bạch cũng không dám náo loạn như vậy. Vì so với cảm xúc của bản thân thì cô càng lo lắng cho cảm xúc của Tả Tĩnh U hơn.
Bởi vì khi nhìn đến Tiêu Niệm, Tả Tĩnh U liền sẽ nghĩ đến cô, nghĩ đến cô cùng Tiêu Niệm đã từng có một đoạn quá khứ, từ đó cũng sẽ tức giận.
Ai, cô còn chưa có thấy qua bộ dáng Tả Tĩnh U chân chính ghen tức giận đây, cũng không quá am hiểu hống người khác, vạn nhất hống không xong thì làm sao bây giờ, có phải hay cô sẽ thành không có bạn gái?
Tuy rằng Tả Tĩnh U là người rất thành thục, nhưng con người khi yêu đều không thể hoàn toàn lý trí.
Nhất định cũng không muốn để Tả Tĩnh U khổ sở, cho nên lúc này cô cũng muốn biểu đạt thật tốt.
Doãn Bạch ôm Tả Tĩnh U trong lòng ngực, cúi người ôn nhu hôn hôn lên khóe môi của nàng, khinh thanh tế ngữ nói: "Nhưng đây là công việc của chị, lúc trước em cũng nói qua, tuy rằng em sẽ rất ghen, nhưng cũng có thể hiểu được tính chất công việc của chị."
Từng băn khoăn một trong lòng Tả Tĩnh U đã được bình ổn, nàng giơ tay vỗ vỗ mặt Doãn Bạch, mười phần vừa lòng nói: "Em ngoan a, chỉ là công việc mà thôi."
Doãn Bạch chớp chớp mắt, ôm sát vòng eo Tả Tĩnh U, đặt cằm ở đầu vai nàng, rất là thân mật nói: "Nhưng đây không phải một phần công việc đơn giản. Thân là diễn viên, chị sẽ ở trong cốt truyện đó làm một người khác, trải qua cả đời người đó trong màn ảnh thu nhỏ. Các trải nghiệm mạo hiểm truyền kỳ, rồi yêu hận tình thù......"
Nói tới đây, Doãn Bạch bắt đầu có chút bất an, gắt gao ôm lấy Tả Tĩnh U: "Nếu chị gặp một cốt truyện thật xuất sắc, nó cũng mang đến cho chị cảm giác và thể nghiệm không gì sánh kịp...... Giống như Romeo và Juliet vậy, là một câu truyện cảm động sâu sắc vô cùng...... Thì chị sẽ rất khó không phát ra phần cảm tình này trên người bạn diễn của chị."
"Cuộc đời như diễn, diễn như cuộc đời...... Em đã thấy không ít chuyện như thế trong giới......"
Bởi vì Tiêu Niệm chính là một người như vậy, cô ấy mẫn cảm, lại thật nhiều tình cảm, sẽ đắm chìm trong câu chuyện đó......
Cô ấy......Rất khó thoát vai......
Rất nhiều lần, gặp được những nhân vật có sắc thái cảm tình thập phần nùng liệt, Tiêu Niệm đều sẽ không cách nào tự kềm chế được rồi lâm vào ảo giác. Sau đó dùng một đoạn thời gian thật dài, mới có thể đi ra......
Cho dù Doãn Bạch muốn nói rằng những chuyện đó đều không có xảy ra, không phải sự thật. Nhưng trong nháy mắt bùng nổ tình cảm đó, chẳng lẽ là giả sao?
Chẳng lẽ một đoạn vớ vẩn bắt đầu, một đoạn giả dối đi qua, đã không xứng ấp ủ ra tình cảm sâu sắc sao?
Nếu mấy cảm xúc đó đều không phải chân thật, thì còn có cái gì chân thật đây?
Cho nên mỗi một lần, cơ hồ là mỗi một lần xảy ra, Doãn Bạch đều sẽ ghen ghét đến nổi điên. Cô cần làm cái gì đó để ép Tiêu Niệm nhận rõ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Chỉ có giờ này khắc này, được cô ôm ở trong ngực mới là chân thật.
Nhưng Tiêu Niệm, lại cần phần chân thật này sao?
Doãn Bạch nhớ tới quá khứ, không khỏi ôm sát Tả Tĩnh U hơn, đè ở đầu vai nàng trầm thấp nói: "Cô Tả, em muốn chị đáp ứng em. Vô luận trong phim chị trải qua cuộc đời của người nào, vô luận thế giới câu chuyện như thế nào, chỉ cần chị có thể bước ra khỏi màn ảnh thoát vai, em vĩnh viễn đều sẽ đứng ở bên cạnh chị......"
Cô phải làm vai chính duy nhất tên là cuộc đời, hiện tại, tương lai của Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U giơ tay vỗ vỗ cánh tay Doãn Bạch, ngước mắt mỉm cười nhìn cô nhẹ giọng nói: "Chị biết, chị biết em đang lo lắng cái gì......"
"Tuy rằng chị sẽ đắm chìm ở câu chuyện ngắn ngủi kia, nhưng chị biết chị yêu ai. Cuộc sống, câu chuyện, người yêu chân thật của chị, là tất cả động lực chống đỡ chị có thể dung nhập vào cốt truyện......"
"Cho nên Doãn Bạch, em không cần lo lắng như vậy, loại chuyện này sẽ không xuất hiện."
Tả Tĩnh U câu môi, ánh mắt dịu dàng nhìn Doãn Bạch: "Hay là nói, em tương đối lo lắng chị yêu Tiêu Niệm trong phim? Làm ơn, đó chính là bạn gái cũ của người yêu chị nha, chị lo lắng cho mình sẽ bởi vì ghen mà không cách nào nhập vai còn không kịp, chứ đừng nói yêu cô ấy trong phim."
Doãn Bạch đỏ lỗ tai, vẫn không tin mà nói: "Thật sự sẽ không?"
Tả Tĩnh U cứng họng, nàng bấm tay bắn lên trên trán Doãn Bạch một cái rồi cười nói: "Đương nhiên sẽ không......"
"Không nói đến là tình địch cũ, bộ em không tin chị yêu em bao nhiêu sao, đầu hạt dưa nhỏ của em mỗi ngày đang suy nghĩ cái gì."
Doãn Bạch nở nụ cười, che lại cái trán của mình lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Bởi vì hai người thật xứng đôi nha, thật nhiều video chèo thuyền, là hoa hồng trắng hoa hồng đỏ rất nổi tiếng."
Doãn Bạch dừng một chút, có chút không tình nguyện nói: "Hơn nữa Tiêu Niệm là người rất tốt, cô ấy nhạy bén lại thông minh, còn quan tâm hơn em, còn giàu tình cảm...... Nếu như chị bị cô ấy hấp dẫn, thật sự em sẽ không có phần thắng."
Uy uy uy, làm sao nói đến bạn gái cũ của em, thì em liền không còn chút tự tin nào như thế chứ!
Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp. Nàng giơ tay nắm lỗ tai Doãn Bạch: "Em đang miên man suy nghĩ cái gì, chị cũng chưa từng cùng Tiêu Niệm ở chung, làm sao chị sẽ......"
Doãn Bạch ngao ô ngao ô kêu đau, Tả Tĩnh U liền buông lỏng cô ra. Kết quả tay Tả Tĩnh U tay vừa dời đi, Doãn Bạch liền xoa eo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Là trước kia chị nói cái gì rất thưởng thức cô Tiêu Niệm, vẫn luôn muốn cùng cô ấy diễn chung mà!"
"Hơn nữa nhân vật giữa hai người còn có quan hệ như thế, Tiêu Niệm là một người đặc biệt sẽ kích phát tình cảm bạn diễn ở trong phim. Cô ấy cũng tốt như vậy, nói không chừng hai người diễn chung một chỗ sẽ cọ ra lửa thì sao!"
"Đến lúc đó chị phải lòng Tiêu Niệm xinh đẹp như hoa rồi không cần người què vô dụng nhà chị nữa!"
Đây là mấy lời kỳ quái gì a!
Tả Tĩnh U giơ tay ôm mặt Doãn Bạch, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô: "Hửm? Tiêu Niệm rất tốt? Xinh đẹp như hoa? Em cảm thấy bản thân không bằng cô ấy?"
Cho nên vẫn luôn tự ti ở trước mặt Tiêu Niệm sao?
Tả Tĩnh U tiến đến trước mặt Doãn Bạch, phả khí như lan lên môi cô: "Chị đây thì sao? Doãn Bạch, nếu so sánh cùng Tiêu Niệm của em thì chị thế nào? Em lo lắng như vậy, là lo chị thích Tiêu Niệm của em sao?"
Doãn Bạch nhìn ánh mắt có thể nuốt luôn cô của Tả Tĩnh U thì cả người rùng mình, tức khắc cảm thấy ngực không đập, hít thở cũng không thuận.
Bây giờ cô như một chú chó nhỏ đã chịu kinh hách, cũng không dám làm trời làm đất mà kêu gâu gâu nữa.
Doãn Bạch nuốt nuốt nước miếng, thật gian nan nói: "Đương nhiên là cô Tả tốt nhất, còn có đó không phải Tiêu Niệm của em!"
"Đó là của Lộ Thanh! Tiêu Niệm đã đá em chạy trốn cùng Lộ Thanh, còn kết hôn!"
Cô rất đáng thương, là cô bị đá!
"Nga......" Tả Tĩnh U lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Doãn Bạch: "Cho nên em còn nhớ chuyện bị bỏ, vẫn không cam lòng như vậy?"
Doãn Bạch điên cuồng lắc đầu: "Không có không có, không thể nào!"
Tả Tĩnh U giơ tay nắm lấy cằm cô, hơi hơi nheo lại mắt: "Không thể nào? Vậy vì sao lúc nãy luôn miệng nói Tiêu Niệm tốt như vậy, vì sao nói bản thân không bằng cô ấy?"
"Chẳng lẽ không phải bởi vì đã bỏ lỡ một người tốt như thế, nên cảm thấy không cam lòng sao?"
Tả Tĩnh U dùng sức nhéo cằm cô một cái, rất bất mãn nói: "Chẳng lẽ...... Chị không tốt sao?"
"Được chị yêu em, thì không tốt sao?"
Trong nháy mắt màu đỏ cảnh báo trong lòng Doãn Bạch đã nháy mắt kéo căng. Xong đời, Tả Tĩnh U sắp tức giận!
Cô vội vàng ôm chặt Tả Tĩnh U, ngao ô một chút gặm lên môi Tả Tĩnh U, vội vội vàng vàng nói: "Tốt tốt tốt chứ, cô Tả tốt nhất thế giới, được cô Tả yêu thì em là đứa nhỏ được yêu may mắn nhất thế giới."
"Em luôn luôn...... Yêu cô Tả nhất!"
"Tiêu Niệm đã là ngôi sao rời khỏi em rất xa rất xa, còn cô Tả là mặt trời cùng vầng trăng lóa sáng nhất trên hành tình của em~"
"Hiện tại, tương lai thật lâu thật lâu về sau, luôn là ánh mặt trời chiếu vào vườn hoa của em, là ánh trăng chiếu vào cửa sổ của em, cũng là cái ôm ấm áp nhất khi mà chị ôm em."
"Em yêu chị, mãi mãi yêu chị nhất......"
Doãn Bạch gắt gao ôm lấy Tả Tĩnh U, ở bên tai nàng vội vàng thổ lộ tình cảm, nói rất nhiều lời âu yếm làm người cảm thấy cảm thấy thẹn, nhưng lại phá lệ êm tai.
Tả Tĩnh U giơ tay ôm lấy lưng eo của nàng, dính sát vào trong ngực mình. Tiếng tim đập kịch liệt từ tiếp xúc da thịt xuyên lại đây, cũng như nhiệt độ cơ thể của Doãn Bạch vậy, đang nóng cháy đến có thể làm người bỏng rát.
Trong phần cảm xúc kịch liệt này Tả Tĩnh U rõ ràng minh bạch cảm nhận được tình yêu của Doãn Bạch.
Chuyện tình yêu này, quả nhiên vẫn phải nhiệt liệt biểu đạt thì mới tốt, Doãn Bạch khi nói lên lời âu yếm cũng không khỏi cũng quá đáng yêu đi.
Tả Tĩnh U cố nén cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô trấn an: "Được rồi được rồi, chị biết em yêu chị nhất, đừng kêu gâu gâu."
Nàng đẩy Doãn Bạch ra, ngước mắt nhìn thẳng đôi mắt màu xanh xám kia của cô, rồi nghiêm túc nói ra: "Bất quá ngươi về sau không được khen Tiêu Niệm ở trước mặt chị, chị thật sự sẽ ghen."
Nàng cũng không phải thánh nhân gì, nàng cũng sẽ có cảm xúc nho nhỏ của mình, biết người mình yêu thích người khác rõ ràng như vậy, thì nàng cũng sẽ ghen ghét.
Doãn Bạch ngoan ngoãn mà lên tiếng "Ừm." Cô thật cẩn thận nhìn Tả Tĩnh U, mười phần khẩn trương hỏi: "Vậy cô Tả...... cô Tả a, chị còn tức giận không?"
Tả Tĩnh U hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên vẫn có chút tức giận."
Doãn Bạch vừa nghe, vội vàng gục vào trong lòng nàng như chú chó nhỏ, nhuyễn thanh dịu dàng như làm nũng nói: "Ai nha cô Tả tha thứ cho em đi, không cần giận em nữa, tức giận không đáng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nha ~"
Tả Tĩnh U giơ tay xoa xoa lỗ tai cô, rũ mắt dịu dàng nhìn cô: "Em cũng biết sẽ như vậy, vậy thì về sau em đừng nói lời làm người khổ sở như vậy."
"Doãn Bạch, ở lòng chị em là trân bảo không gì sánh kịp, cho nên chị không hy vọng em nói bản thân em như thế."
"Em là hoàng tử bé của chị, cũng là tiểu hoa hồng của chị, cho nên chị yêu em nhất."
Tả Tĩnh U vỗ vỗ mặt Doãn Bạch nghiêm túc nói: "Có thể hiện tại nói ra thì có chút sớm, nhưng chị cũng ôm ý niệm nghiêm túc muốn cùng em đi xa hơn khi cùng em bắt đầu."
"Em cũng không phải là do chị nhất thời tâm huyết dâng trào, mà là từ suy nghĩ cặn kẽ của chị mới cùng em."
"Ở thời khắc em đồng ý với chị thì chị đã hạ quyết định trong lòng: Mỗi một ngày chị sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm qua."
Sau khi Doãn Bạch nghe xong thì cả khuôn mặt đều đỏ hết. Cô ghé vào trong lòng ngực Tả Tĩnh U, thật ngượng ngùng nói: "Cô Tả, uy lực viên đạn bọc đường của chị đã càng lớn. Em cảm thấy bản thân sẽ bị đắm chìm mất......"
Cô muốn chết chìm trong thứ gọi là biển tình yêu của Tả Tĩnh U!
Tả Tĩnh U cười khẽ một tiếng, thưởng thức lỗ tai cô nói: "Vậy mau chìm đi, cái ôm của chị luôn đón em."
Doãn Bạch ngao ô một tiếng, ôm chặt Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U vuốt ve bả vai cô, rũ mắt ôn nhu nhìn nàng nói: "Tuy rằng vừa rồi đã nói không được lại khen Tiêu Niệm. Nhưng chị vẫn nghiêm túc hỏi em một chút, em có hy vọng chị quay bộ phim này cùng Tiêu Niệm không?"
Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, chôn ở trong lòng ngực nàng rầm rì nói: "Có phải Tiêu Niệm hay không thì có quan hệ gì đâu. Chỉ cần cô Tả thích và muốn quay phim này thì cứ quay."
"Vậy em đồng ý?"
Doãn Bạch gật gật đầu, ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U nói: "Bất quá em có thể đưa điều kiện với chị không, cô Tả?"
Tả Tĩnh U: "Em nói."
Doãn Bạch lấy hết can đảm, rất nghiêm túc nói: "Về sau khi chị quay cảnh thân mật cùng người khác, em có thể đến xem không?"
Ít nhất cô muốn đứng ở một bên, để Tả Tĩnh U nhìn đến cô rồi sẽ nghĩ đến cô, không cùng người khác phát sinh đường sống nào trong câu chuyện đó.
A, cô thật đúng là người phụ nữ ghen tị a!
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, nhéo cổ Doãn Bạch chớp chớp mắt hỏi: "Em xác định?"
Sau khi Doãn Bạch đến xem, xác định sẽ không bùng cháy tại chỗ sao?
Nhưng mà ngẫm lại...... thì có chút chờ mong chuyện đó sẽ diễn ra thế nào? Rốt cuộc nàng cũng rất thích Doãn Bạch vì nàng mà ghen nha.
Tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng khi Doãn Bạch ghen thật sự quá đáng yêu, làm người ta rất khó để không đi khi dễ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.