Chương 98: Thời niên thiếu tươi đẹp 3
Giang Nhất Thủy
15/11/2021
Về nhà dùng cơm!
Sau ngày hôm đó, Tả Tĩnh U cũng thi thoảng liên hệ với Doãn Bạch.
Mỗi tuần câu lạc bộ kịch đều có hoạt động đọc diễn cảm kịch bản, Tả Tĩnh U chia các thành viên ra các nhóm khác nhau, để khi học thoại họ sẽ đảm nhận được nhiều nhân vật, mọi người sẽ có đủ loại cảm xúc để biểu diễn.
Có lẽ là thiên vị, hoặc là có suy nghĩ muốn chiếu cố cho Doãn Bạch, cho nên Tả Tĩnh U để Doãn Bạch ở chung nhóm với mình.
Trong lần đọc kịch bản đầu tiên, họ chọn tác phẩm của Shakespeare, Tả Tĩnh U cố ý phân cho cô nhân vật có rất nhiều lời thoại.
Khi Doãn Bạch như đứa nhỏ ngầm phản đối nàng, thì Tả Tĩnh U cũng hống cô: "Thử xem sao, thử xem cũng sẽ không có vấn đề gì, đây là em cùng các bạn trong câu lạc bộ hợp tác, là lần đầu tiên chúng ta diễn thoại trước mặt các thành viên nga......"
Doãn Bạch lẩm nhẩm lầm nhầm kháng nghị một phen, sau khi thấy không có hiệu quả thì đành phải trở về gặm thoại.
Kết quả vào ngày đọc kịch bản, vở mà họ chọn là 《 Hamlet 》, toàn bộ quá trình thoại Doãn Bạch không xem bản thảo, dùng khuôn mặt trước sau như một, thanh âm thâm tình nhất "Đọc diễn cảm" xong lời lời thoại của bản thân.
Sau khi diễn thoại xong hết thì tất cả mọi người ở đây đều *bạch bạch bạch* vỗ tay cho Doãn Bạch, trực tiếp khen Doãn Bạch thoại cảm xúc vừa vặn, còn có chuẩn bị đầy đủ, chỉ có điều biểu tình đừng đông cứng như vậy thì tốt rồi.
Doãn Bạch ngồi ở trong nhóm người, xấu hổ mà kéo kéo khóe miệng
Sau khi diễn thoại kịch bản xong Tả Tĩnh U dắt Doãn Bạch cùng đi ăn cơm, sau đó còn vỗ tay cho cô, trong miệng không ngừng nói: "Bravo!"
Doãn Bạch miễn cưỡng cười trừ một cái, nhìn Tả Tĩnh U hỏi: "Cho nên biểu diễn mấy cái này, không cần thuộc lòng đúng không?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, tiếp theo cười ngã vào trên vai Doãn Bạch. Một tay đáp ở vai Doãn Bạch, cười đến không ngồi thẳng eo được: "Không phải là...... Không phải là em cho rằng diễn cái này cần thuộc lòng lầu lầu chứ......"
"Doãn Bạch...... Ha ha...... Em thật đáng yêu a...... Sao có người thật thà như em vậy chứ......"
Doãn Bạch, người được xưng là thật thà cả người cứng còng, một cử động cũng không dám làm ra. Tả Tĩnh U thật sự dựa rất gần, cơ hồ là đè trọng lượng bản thân lên trên người Doãn Bạch, vừa nặng cũng vừa ấm áp.
Tiếng cười của nàng văng vẳng bên tai, còn êm tai hơn cả tiếng sơn ca. Cả tiếng hít thở của nàng cũng phả vào bên gáy cô, tạo nên một cổ ái muội ngọt ngào.
Không biết vì sao, Doãn Bạch không dám ngoái đầu lại để nhìn nàng. Cứ luôn ngồi thẳng lưng, hồng lỗ tai trả lời nàng: "Tôi thì thấy cần phải vậy mà."
Tả Tĩnh U nhìn cô như thế thì càng thấy đáng yêu muốn chết, nhịn không được véo véo gương mặt trắng hồng của cô, mỉm cười nói: "Lời thoại nhiều như vậy, còn mọi người lại bận rộn học tập, sao có thể học thuộc lòng được. Hơn nữa ngay từ đầu đã nói là thoại diễn cảm mà, cũng không phải diễn hí kịch, sao lại cần phải học thuộc chứ."
Tả Tĩnh U cong mắt cười, nhìn cô thật ôn nhu: "Aizz, em không hiểu rõ sao không trực tiếp hỏi tôi chứ?"
Doãn Bạch nghiêng đầu, cố gắng tránh đi đôi bàn tay ấm áp của nàng, lẩm bẩm nói: "Có cái gì phải hỏi, học thuộc thì học thuộc thôi......"
Tả Tĩnh U xoa mặt cô, cười nói: "Nhưng như vậy thì tốn rất nhiều thời gian của em nha. Ai u đàn em đáng thương của tôi, nghĩ đến cô ấy một mình trộm học thuộc nhiều lời kịch như vậy, không chừng một bên học một bên còn oán trách tôi giao cho cô ấy lượng nhiệm vụ lớn như vậy đây, ngẫm lại thì lòng tôi đau quá nga."
Doãn Bạch nghiêng đầu, nhìn đến vẻ mặt giả mù sa mưa nói đau lòng của nàng, khẽ nhíu mày nói: "Tôi không có."
"Hửm?"
Doãn Bạch nhấp môi, nghiêm túc nói cùng nàng: "Tôi không có oán trách chị."
Tả Tĩnh U ngẩn ra một chút, đã nhìn thấy Doãn Bạch mở miệng, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Tôi không nói xấu sau lưng chị vì chuyện này, chỉ là tôi...... Không quá quen ở trước mặt những người khác mà lại nói nhiều như vậy, cũng làm nhiều chuyện như thế......"
Tả Tĩnh U hiểu rõ, nhéo nhéo mặt Doãn Bạch rồi cười nói: "Vậy em rất lợi hại a, có thể khắc phục chuyện mình không quen."
Doãn Bạch nở một nụ cười tươi, có chút ngượng ngùng nói: "Bởi vì chị là bạn của tôi... Cho nên...... Chuyện đã đáp ứng với chị thì tôi sẽ làm được."
A, hôm nay Doãn Bạch đã nói quá tốt!
Từ trong lời nói này, còn có những biệt nữu rồi hành động xa cách đám đông của cô, thì Tả Tĩnh U cơ hồ có thể kết luận người bạn xinh đẹp của cô không có bao nhiêu bạn thân.
Có lẽ, bản thân nàng là người bạn duy nhất của cô cũng không chừng.
Tả Tĩnh U có chút tò mò với chuyện này, gần như nhịn không được muốn mở miệng hỏi Doãn Bạch.
Kết quả nàng còn chưa mở miệng thì Doãn Bạch đã tự mình chủ động nói: "Tả Tĩnh U, ai chị cũng như vậy sao?"
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, không rõ nguyên do hỏi một câu: "Cái gì?"
Doãn Bạch lấy hết can đảm, hoàn toàn nghiêm túc nhìn nàng nói: "Chính là...... Sẽ dựa vai, véo mặt các kiểu."
Tả Tĩnh U hiểu rõ, lắc lắc đầu, lại véo vào trên mặt trắng của cô một phen rồi nói: "Thật sự cũng không phải với ai cũng làm như thế, tôi chính là người nhìn đến bé gái đáng yêu thì sẽ không nhịn được mà khi dễ."
Doãn Bạch: "......"
Cô trầm mặc một hồi, trầm mặc nhìn Tả Tĩnh U trước mắt nói: "Tả Tĩnh U, chị làm như vậy thật giống nam sinh cao trung."
Tả Tĩnh U khó hiểu: "Hả?"
Doãn Bạch khẽ mở cánh môi, phun ra hai chữ: "Ấu trĩ!"
Tả Tĩnh U lại bị cô chọc cười, hai tay nàng đều dán ở trên mặt Doãn Bạch, lòng bàn tay dán vào gò má phấn nộn của Doãn Bạch, như là đàn chị nói: "Thì cứ ấu trĩ, vì Doãn Bạch em thật sự xoa rất đã nha, mềm mềm mụp mụp......"
Doãn Bạch nga một tiếng, sau đó nâng tay để lên trên mặt Tả Tĩnh U, thật lạnh nhạt nói một câu: "Tôi cũng muốn xoa lại."
Hai người ôm mặt xoa tới xoa lui cho nhau, chị nhìn tôi tôi nhìn chị, đối diện nhau đều không khỏi bật cười.
Tả Tĩnh U vỗ vỗ mặt cô, cười cong mắt nói: "Không phải em cũng vậy sao, ấu trĩ!"
Bởi vì câu lạc bộ kịch chỉ sinh hoạt vào cuối tuần, cũng bởi vì chuyên ngành của mọi người đều khác nhau, cho nên đa phần mỗi khi câu lạc bộ sinh hoạt cuối tuần thì họ mới có thể gặp mặt.
Rất nhanh đã đến tháng 11, sau một đợt trời thu mát mẻ Tả Tĩnh U hiếm khi lại bị cảm cúm.
Vào buổi tối, Doãn Bạch gọi điện thoại cho nàng để cùng đối lời thoại trong kịch, rất nhanh đã nghe thấy thanh âm đờ đẫn lại ách của nàng thì lập tức hỏi nàng bị làm sao vậy.
Tả Tĩnh U trả lời là hô hấp bị cảm nhiễm một chút, có chút dấu hiệu của bị viêm.
Kết quả ngày hôm sau Doãn Bạch đã kêu người đưa qua cho nàng một mớ thuốc phù hợp cùng với một bình canh tuyết lê đường phèn lớn.
Vào chạng vạng, khi Tả Tĩnh U quay trở lại ký túc xá nhận được một mớ đồ thì đều sợ ngây người, vội vàng gọi điện thoại cho Doãn Bạch: "Canh tuyết lê đường phèn thật lớn trong túi giữ ấm là em làm?"
Doãn Bạch không có lớp vào buổi chiều, chỉ nằm ở nhà nghỉ ngơi. Cô lật xem tác phẩm của Shakespeare mà Tả Tĩnh U thích, lắc đầu nói: "Không phải tôi, là dì làm trong nhà, uống ngon không?"
Tả Tĩnh U gật đầu, nói: "Ừm, rất ngon, cảm ơn em!"
"Bất quá bình lớn như vậy, tôi cũng uống không hết, có thể chia cho các bạn cùng phòng uống không?"
Ngón tay lật sách của Doãn Bạch dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ưm."
Cô tạm dừng một chút, nói với Tả Tĩnh U: "Đương nhiên có thể."
"Vậy cảm ơn em nha."
Doãn Bạch lại cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi, sau đó do dự nói: "Ngày 11 tháng 11, chị có thời gian hay không?"
"Hửm? Ngày đó là thứ ba, chị mãn khóa, chắc là không có thời gian lắm, làm sao vậy?"
Mãn khóa a...... Vậy thì có chút khó.
Doãn Bạch dừng một chút, nói: "Không có gì, thật ra muốn mời chị đi ăn một bữa thôi."
Tả Tĩnh U vội vàng đáp ứng đối phương: "Được chứ, ăn cơm thì vẫn được. Khi nào, mấy giờ? Đi đâu?"
Doãn Bạch nhịn không được giơ khóe môi lên, nói cùng nàng: "Ngay chiều thứ 3, sau khi chị tan học, đến cổng bắc em sẽ dẫn chị đi."
"Được!"
Sau khi hai người thống nhất thời gian, tâm tình Doãn Bạch vẫn luôn vui vẻ đến không chịu được.
Bởi vì tâm tình tốt, cho nên mỗi ngày trước khi đến ngày 11 đều cho người tặng quà đến phòng ký túc yên tĩnh của Tả Tĩnh U.
Trừ bỏ canh tuyết lê đường phèn không đổi ra, thì kèm theo rất nhiều hoa quả, sữa chua, đồ ăn vặt và các thứ tương tự...... Những món phía sau nhìn chung đều là tặng cho bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U.
Thường xuyên tặng quà như vậy, cũng làm cho bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U cho rằng lại có nam sinh hoặc là nữ sinh nào đó đang mãnh liệt theo đuổi nàng.
Dù gì loại chuyện này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, chẳng qua xong việc rồi thì Tả Tĩnh U đều sẽ tìm được đương sự, quy quà thành tiền, sau đó trực tiếp chuyển khoản lại cho người ta.
Nhưng lúc này thì Tả Tĩnh U lại không có làm như vậy.
Đối mặt với thẩm vấn của bạn cùng phòng, nàng chỉ cười cười nói: "Không có nha, không phải đâu, chỉ là một người bạn đáng yêu thôi."
Mà nàng càng nói không phải thì mọi người càng cảm thấy có quỷ, họ nhịn không được phát ra thanh âm ai u than oán có điều kỳ quái.
Tả Tĩnh U đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, cười trừ.
Đảo mắt đã đến ngày 11, ngày đó sau khi tan học thì Doãn Bạch đã nhờ tài xế dừng xe ở cổng bắc, ngồi ở trong xe chờ Tả Tĩnh U.
Càng tới gần tan học của Tả Tĩnh U, cô càng thêm nôn nóng bất an, ngồi ở trong xe nôn nóng đến liên tục gõ cửa sổ. Vẫn luôn chờ đến tiếng chuông vang lên, Tả Tĩnh U điện thoại thoại vào, Doãn Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhận cuộc gọi, nghe được thanh âm Tả Tĩnh U từ trong đám đông ồn ào truyền đến: "Chị đã tan học, đang đi về phía cổng bắc, em nói bảng số xe cho chị đi."
Khóe miệng Doãn Bạch gợi lên một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Được, tôi ở trên xe chờ chị, đừng nói vội, cứ từ từ thôi."
Miệng cô thì nói từ từ, nhưng trong lòng lại không ngừng chờ mong, hãy nhanh một chút nhanh một chút......
Sau khi tắt điện thoại, Doãn Bạch lại ở trên xe đợi thêm mười lăm phút, cuối cùng cũng đã nhìn thấy thân ảnh Tả Tĩnh U từ cổng trường ra tới.
Cô nhịn không được nở nụ cười, thân thể thò ra khỏi cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Tả Tĩnh U: "Ở đây!"
Tả Tĩnh U cong mắt, bước nhanh về phía cô. Doãn Bạch mở cửa xe cho nàng, nhìn nàng bước lên rồi thắt kỹ đai an toàn, mới kêu tài xế chậm rãi lái xe đi.
Trên mặt Tả Tĩnh U còn mang theo ửng hồng do vội chạy đến, nàng nâng tay lên phẩy phẩy ở trên mặt, sau khi bình phục hô hấp dồn dập của mình mới nhìn Doãn Bạch nói: "Bạn tốt, hôm nay em muốn mời chị đi đâu? Sao lại hưng sư động chúng như vậy?"
Doãn Bạch cười một chút, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Đi nhà của tôi."
Tả Tĩnh U nhất thời không phản ứng được, một hồi lâu mới ngượng ngùng mà cười một chút: "Chúng ta mới quen biết hơn một tháng, đã muốn dẫn chị đi gặp gia trưởng sao?"
Doãn Bạch lắc lắc đầu, nói cùng Tả Tĩnh U: "Không phải gặp gia trưởng, hôm nay là sinh nhật tôi, cho nên chúng ta về nhà tôi dùng cơm."
Tả Tĩnh U lập tức ngây ngẩn cả người: "Hôm nay là sinh nhật em?"
Doãn Bạch gật đầu: "Đúng vậy."
Tả Tĩnh U thở dài một tiếng, giơ tay che trán lại, cắn cánh môi lại có chút ảo não nói: "Sao em không nói sớm, giờ cũng không kịp mua quà cho em rồi!"
"Aizz, lần sau nói cho chị biết sớm chút a!"
...................
- Mãn khóa: kết thúc khoá học, khoá thi.
- Salt: Thật ra sau khi tui học Văn học anh thì ám ảnh vở Hamlet luôn ấy TvT
Sau ngày hôm đó, Tả Tĩnh U cũng thi thoảng liên hệ với Doãn Bạch.
Mỗi tuần câu lạc bộ kịch đều có hoạt động đọc diễn cảm kịch bản, Tả Tĩnh U chia các thành viên ra các nhóm khác nhau, để khi học thoại họ sẽ đảm nhận được nhiều nhân vật, mọi người sẽ có đủ loại cảm xúc để biểu diễn.
Có lẽ là thiên vị, hoặc là có suy nghĩ muốn chiếu cố cho Doãn Bạch, cho nên Tả Tĩnh U để Doãn Bạch ở chung nhóm với mình.
Trong lần đọc kịch bản đầu tiên, họ chọn tác phẩm của Shakespeare, Tả Tĩnh U cố ý phân cho cô nhân vật có rất nhiều lời thoại.
Khi Doãn Bạch như đứa nhỏ ngầm phản đối nàng, thì Tả Tĩnh U cũng hống cô: "Thử xem sao, thử xem cũng sẽ không có vấn đề gì, đây là em cùng các bạn trong câu lạc bộ hợp tác, là lần đầu tiên chúng ta diễn thoại trước mặt các thành viên nga......"
Doãn Bạch lẩm nhẩm lầm nhầm kháng nghị một phen, sau khi thấy không có hiệu quả thì đành phải trở về gặm thoại.
Kết quả vào ngày đọc kịch bản, vở mà họ chọn là 《 Hamlet 》, toàn bộ quá trình thoại Doãn Bạch không xem bản thảo, dùng khuôn mặt trước sau như một, thanh âm thâm tình nhất "Đọc diễn cảm" xong lời lời thoại của bản thân.
Sau khi diễn thoại xong hết thì tất cả mọi người ở đây đều *bạch bạch bạch* vỗ tay cho Doãn Bạch, trực tiếp khen Doãn Bạch thoại cảm xúc vừa vặn, còn có chuẩn bị đầy đủ, chỉ có điều biểu tình đừng đông cứng như vậy thì tốt rồi.
Doãn Bạch ngồi ở trong nhóm người, xấu hổ mà kéo kéo khóe miệng
Sau khi diễn thoại kịch bản xong Tả Tĩnh U dắt Doãn Bạch cùng đi ăn cơm, sau đó còn vỗ tay cho cô, trong miệng không ngừng nói: "Bravo!"
Doãn Bạch miễn cưỡng cười trừ một cái, nhìn Tả Tĩnh U hỏi: "Cho nên biểu diễn mấy cái này, không cần thuộc lòng đúng không?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, tiếp theo cười ngã vào trên vai Doãn Bạch. Một tay đáp ở vai Doãn Bạch, cười đến không ngồi thẳng eo được: "Không phải là...... Không phải là em cho rằng diễn cái này cần thuộc lòng lầu lầu chứ......"
"Doãn Bạch...... Ha ha...... Em thật đáng yêu a...... Sao có người thật thà như em vậy chứ......"
Doãn Bạch, người được xưng là thật thà cả người cứng còng, một cử động cũng không dám làm ra. Tả Tĩnh U thật sự dựa rất gần, cơ hồ là đè trọng lượng bản thân lên trên người Doãn Bạch, vừa nặng cũng vừa ấm áp.
Tiếng cười của nàng văng vẳng bên tai, còn êm tai hơn cả tiếng sơn ca. Cả tiếng hít thở của nàng cũng phả vào bên gáy cô, tạo nên một cổ ái muội ngọt ngào.
Không biết vì sao, Doãn Bạch không dám ngoái đầu lại để nhìn nàng. Cứ luôn ngồi thẳng lưng, hồng lỗ tai trả lời nàng: "Tôi thì thấy cần phải vậy mà."
Tả Tĩnh U nhìn cô như thế thì càng thấy đáng yêu muốn chết, nhịn không được véo véo gương mặt trắng hồng của cô, mỉm cười nói: "Lời thoại nhiều như vậy, còn mọi người lại bận rộn học tập, sao có thể học thuộc lòng được. Hơn nữa ngay từ đầu đã nói là thoại diễn cảm mà, cũng không phải diễn hí kịch, sao lại cần phải học thuộc chứ."
Tả Tĩnh U cong mắt cười, nhìn cô thật ôn nhu: "Aizz, em không hiểu rõ sao không trực tiếp hỏi tôi chứ?"
Doãn Bạch nghiêng đầu, cố gắng tránh đi đôi bàn tay ấm áp của nàng, lẩm bẩm nói: "Có cái gì phải hỏi, học thuộc thì học thuộc thôi......"
Tả Tĩnh U xoa mặt cô, cười nói: "Nhưng như vậy thì tốn rất nhiều thời gian của em nha. Ai u đàn em đáng thương của tôi, nghĩ đến cô ấy một mình trộm học thuộc nhiều lời kịch như vậy, không chừng một bên học một bên còn oán trách tôi giao cho cô ấy lượng nhiệm vụ lớn như vậy đây, ngẫm lại thì lòng tôi đau quá nga."
Doãn Bạch nghiêng đầu, nhìn đến vẻ mặt giả mù sa mưa nói đau lòng của nàng, khẽ nhíu mày nói: "Tôi không có."
"Hửm?"
Doãn Bạch nhấp môi, nghiêm túc nói cùng nàng: "Tôi không có oán trách chị."
Tả Tĩnh U ngẩn ra một chút, đã nhìn thấy Doãn Bạch mở miệng, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Tôi không nói xấu sau lưng chị vì chuyện này, chỉ là tôi...... Không quá quen ở trước mặt những người khác mà lại nói nhiều như vậy, cũng làm nhiều chuyện như thế......"
Tả Tĩnh U hiểu rõ, nhéo nhéo mặt Doãn Bạch rồi cười nói: "Vậy em rất lợi hại a, có thể khắc phục chuyện mình không quen."
Doãn Bạch nở một nụ cười tươi, có chút ngượng ngùng nói: "Bởi vì chị là bạn của tôi... Cho nên...... Chuyện đã đáp ứng với chị thì tôi sẽ làm được."
A, hôm nay Doãn Bạch đã nói quá tốt!
Từ trong lời nói này, còn có những biệt nữu rồi hành động xa cách đám đông của cô, thì Tả Tĩnh U cơ hồ có thể kết luận người bạn xinh đẹp của cô không có bao nhiêu bạn thân.
Có lẽ, bản thân nàng là người bạn duy nhất của cô cũng không chừng.
Tả Tĩnh U có chút tò mò với chuyện này, gần như nhịn không được muốn mở miệng hỏi Doãn Bạch.
Kết quả nàng còn chưa mở miệng thì Doãn Bạch đã tự mình chủ động nói: "Tả Tĩnh U, ai chị cũng như vậy sao?"
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, không rõ nguyên do hỏi một câu: "Cái gì?"
Doãn Bạch lấy hết can đảm, hoàn toàn nghiêm túc nhìn nàng nói: "Chính là...... Sẽ dựa vai, véo mặt các kiểu."
Tả Tĩnh U hiểu rõ, lắc lắc đầu, lại véo vào trên mặt trắng của cô một phen rồi nói: "Thật sự cũng không phải với ai cũng làm như thế, tôi chính là người nhìn đến bé gái đáng yêu thì sẽ không nhịn được mà khi dễ."
Doãn Bạch: "......"
Cô trầm mặc một hồi, trầm mặc nhìn Tả Tĩnh U trước mắt nói: "Tả Tĩnh U, chị làm như vậy thật giống nam sinh cao trung."
Tả Tĩnh U khó hiểu: "Hả?"
Doãn Bạch khẽ mở cánh môi, phun ra hai chữ: "Ấu trĩ!"
Tả Tĩnh U lại bị cô chọc cười, hai tay nàng đều dán ở trên mặt Doãn Bạch, lòng bàn tay dán vào gò má phấn nộn của Doãn Bạch, như là đàn chị nói: "Thì cứ ấu trĩ, vì Doãn Bạch em thật sự xoa rất đã nha, mềm mềm mụp mụp......"
Doãn Bạch nga một tiếng, sau đó nâng tay để lên trên mặt Tả Tĩnh U, thật lạnh nhạt nói một câu: "Tôi cũng muốn xoa lại."
Hai người ôm mặt xoa tới xoa lui cho nhau, chị nhìn tôi tôi nhìn chị, đối diện nhau đều không khỏi bật cười.
Tả Tĩnh U vỗ vỗ mặt cô, cười cong mắt nói: "Không phải em cũng vậy sao, ấu trĩ!"
Bởi vì câu lạc bộ kịch chỉ sinh hoạt vào cuối tuần, cũng bởi vì chuyên ngành của mọi người đều khác nhau, cho nên đa phần mỗi khi câu lạc bộ sinh hoạt cuối tuần thì họ mới có thể gặp mặt.
Rất nhanh đã đến tháng 11, sau một đợt trời thu mát mẻ Tả Tĩnh U hiếm khi lại bị cảm cúm.
Vào buổi tối, Doãn Bạch gọi điện thoại cho nàng để cùng đối lời thoại trong kịch, rất nhanh đã nghe thấy thanh âm đờ đẫn lại ách của nàng thì lập tức hỏi nàng bị làm sao vậy.
Tả Tĩnh U trả lời là hô hấp bị cảm nhiễm một chút, có chút dấu hiệu của bị viêm.
Kết quả ngày hôm sau Doãn Bạch đã kêu người đưa qua cho nàng một mớ thuốc phù hợp cùng với một bình canh tuyết lê đường phèn lớn.
Vào chạng vạng, khi Tả Tĩnh U quay trở lại ký túc xá nhận được một mớ đồ thì đều sợ ngây người, vội vàng gọi điện thoại cho Doãn Bạch: "Canh tuyết lê đường phèn thật lớn trong túi giữ ấm là em làm?"
Doãn Bạch không có lớp vào buổi chiều, chỉ nằm ở nhà nghỉ ngơi. Cô lật xem tác phẩm của Shakespeare mà Tả Tĩnh U thích, lắc đầu nói: "Không phải tôi, là dì làm trong nhà, uống ngon không?"
Tả Tĩnh U gật đầu, nói: "Ừm, rất ngon, cảm ơn em!"
"Bất quá bình lớn như vậy, tôi cũng uống không hết, có thể chia cho các bạn cùng phòng uống không?"
Ngón tay lật sách của Doãn Bạch dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ưm."
Cô tạm dừng một chút, nói với Tả Tĩnh U: "Đương nhiên có thể."
"Vậy cảm ơn em nha."
Doãn Bạch lại cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi, sau đó do dự nói: "Ngày 11 tháng 11, chị có thời gian hay không?"
"Hửm? Ngày đó là thứ ba, chị mãn khóa, chắc là không có thời gian lắm, làm sao vậy?"
Mãn khóa a...... Vậy thì có chút khó.
Doãn Bạch dừng một chút, nói: "Không có gì, thật ra muốn mời chị đi ăn một bữa thôi."
Tả Tĩnh U vội vàng đáp ứng đối phương: "Được chứ, ăn cơm thì vẫn được. Khi nào, mấy giờ? Đi đâu?"
Doãn Bạch nhịn không được giơ khóe môi lên, nói cùng nàng: "Ngay chiều thứ 3, sau khi chị tan học, đến cổng bắc em sẽ dẫn chị đi."
"Được!"
Sau khi hai người thống nhất thời gian, tâm tình Doãn Bạch vẫn luôn vui vẻ đến không chịu được.
Bởi vì tâm tình tốt, cho nên mỗi ngày trước khi đến ngày 11 đều cho người tặng quà đến phòng ký túc yên tĩnh của Tả Tĩnh U.
Trừ bỏ canh tuyết lê đường phèn không đổi ra, thì kèm theo rất nhiều hoa quả, sữa chua, đồ ăn vặt và các thứ tương tự...... Những món phía sau nhìn chung đều là tặng cho bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U.
Thường xuyên tặng quà như vậy, cũng làm cho bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U cho rằng lại có nam sinh hoặc là nữ sinh nào đó đang mãnh liệt theo đuổi nàng.
Dù gì loại chuyện này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, chẳng qua xong việc rồi thì Tả Tĩnh U đều sẽ tìm được đương sự, quy quà thành tiền, sau đó trực tiếp chuyển khoản lại cho người ta.
Nhưng lúc này thì Tả Tĩnh U lại không có làm như vậy.
Đối mặt với thẩm vấn của bạn cùng phòng, nàng chỉ cười cười nói: "Không có nha, không phải đâu, chỉ là một người bạn đáng yêu thôi."
Mà nàng càng nói không phải thì mọi người càng cảm thấy có quỷ, họ nhịn không được phát ra thanh âm ai u than oán có điều kỳ quái.
Tả Tĩnh U đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, cười trừ.
Đảo mắt đã đến ngày 11, ngày đó sau khi tan học thì Doãn Bạch đã nhờ tài xế dừng xe ở cổng bắc, ngồi ở trong xe chờ Tả Tĩnh U.
Càng tới gần tan học của Tả Tĩnh U, cô càng thêm nôn nóng bất an, ngồi ở trong xe nôn nóng đến liên tục gõ cửa sổ. Vẫn luôn chờ đến tiếng chuông vang lên, Tả Tĩnh U điện thoại thoại vào, Doãn Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhận cuộc gọi, nghe được thanh âm Tả Tĩnh U từ trong đám đông ồn ào truyền đến: "Chị đã tan học, đang đi về phía cổng bắc, em nói bảng số xe cho chị đi."
Khóe miệng Doãn Bạch gợi lên một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Được, tôi ở trên xe chờ chị, đừng nói vội, cứ từ từ thôi."
Miệng cô thì nói từ từ, nhưng trong lòng lại không ngừng chờ mong, hãy nhanh một chút nhanh một chút......
Sau khi tắt điện thoại, Doãn Bạch lại ở trên xe đợi thêm mười lăm phút, cuối cùng cũng đã nhìn thấy thân ảnh Tả Tĩnh U từ cổng trường ra tới.
Cô nhịn không được nở nụ cười, thân thể thò ra khỏi cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Tả Tĩnh U: "Ở đây!"
Tả Tĩnh U cong mắt, bước nhanh về phía cô. Doãn Bạch mở cửa xe cho nàng, nhìn nàng bước lên rồi thắt kỹ đai an toàn, mới kêu tài xế chậm rãi lái xe đi.
Trên mặt Tả Tĩnh U còn mang theo ửng hồng do vội chạy đến, nàng nâng tay lên phẩy phẩy ở trên mặt, sau khi bình phục hô hấp dồn dập của mình mới nhìn Doãn Bạch nói: "Bạn tốt, hôm nay em muốn mời chị đi đâu? Sao lại hưng sư động chúng như vậy?"
Doãn Bạch cười một chút, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Đi nhà của tôi."
Tả Tĩnh U nhất thời không phản ứng được, một hồi lâu mới ngượng ngùng mà cười một chút: "Chúng ta mới quen biết hơn một tháng, đã muốn dẫn chị đi gặp gia trưởng sao?"
Doãn Bạch lắc lắc đầu, nói cùng Tả Tĩnh U: "Không phải gặp gia trưởng, hôm nay là sinh nhật tôi, cho nên chúng ta về nhà tôi dùng cơm."
Tả Tĩnh U lập tức ngây ngẩn cả người: "Hôm nay là sinh nhật em?"
Doãn Bạch gật đầu: "Đúng vậy."
Tả Tĩnh U thở dài một tiếng, giơ tay che trán lại, cắn cánh môi lại có chút ảo não nói: "Sao em không nói sớm, giờ cũng không kịp mua quà cho em rồi!"
"Aizz, lần sau nói cho chị biết sớm chút a!"
...................
- Mãn khóa: kết thúc khoá học, khoá thi.
- Salt: Thật ra sau khi tui học Văn học anh thì ám ảnh vở Hamlet luôn ấy TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.