Chương 101: Thời niên thiếu tươi đẹp 6
Giang Nhất Thủy
15/11/2021
Romeo!
Sau sinh nhật của Doãn Bạch thì quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật. Sau khi kết thúc các hoạt động của câu lạc bộ vào mỗi cuối tuần, Doãn Bạch đều sẽ đưa Tả Tĩnh U về nhà ăn cơm.
Thỉnh thoảng, cũng có một số người trong câu lạc bộ đến mời Tả Tĩnh U đi chơi. Doãn Bạch giống như bình thường sẽ không tham gia vào các hoạt động như vậy, vì thế đã để cho Tả Tĩnh U chọn xem sẽ đi chơi với những người khác hay là đi với cô.
Mỗi khi như vậy thì Tả Tĩnh U chỉ chọn cô, xoa dịu người bạn nhỏ làm mình làm mẩy này.
Trừ bỏ cuối tuần, vào buổi sáng hoặc buổi chiều lúc mà cả hai không có tiết học, thì Doãn Bạch cũng sẽ mời Tả Tĩnh U đi xem phim điện ảnh, chính kịch, nhạc kịch vâng vâng......với nhau.
Lúc này Tả Tĩnh U mới phát hiện, thì ra Doãn Bạch lại có yêu thích sâu sắc với chính kịch, cũng khó trách ngày đó khi đi qua bàn của câu lạc bộ kịch thì Doãn Bạch chịu dừng bước chân.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người cũng đã ấm lên, bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U cũng biết đến sự tồn tại của Doãn Bạch.
Bởi vì Tả Tĩnh U thường xuyên ra ngoài hẹn hò cùng Doãn Bạch, cho nên lâu lâu cũng bị bạn cùng phòng trêu chọc, nói nàng giống như đang yêu đương với Doãn Bạch.
Tả Tĩnh U mỉm cười, cười giải thích: "Không có việc này đâu."
Các bạn cùng phòng hiểu rõ, trêu chọc: "Không có sao? Nhưng đàn em đó của cậu rất dính cậu nha."
Đúng vậy, thật sự rất dính người, nhưng không biết vì sao Tả Tĩnh U cũng cam tâm tình nguyện để cô dính.
Bởi vì Doãn Bạch thật sự rất tốt với nàng.
Trong nháy mắt đã đến tháng mười hai, sinh viên đã bước vào một tháng ôn thi bận rộn. Đồng thời, Tả Tĩnh U với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ kịch, còn phải chuẩn bị diễn xuất cho tiệc tối Nguyên Đán.
Dự án mà câu lạc bộ kịch của họ chuẩn bị biểu diễn cho năm nay là vở《 Romeo và Juliet 》, Tả Tĩnh U được mọi người bầu đóng Romeo, còn Juliet thì họ giao cho một đàn chị với diện mạo vô cùng ngọt ngào.
Bởi vậy trong lúc bận rộn ôn thi thì Tả Tĩnh U còn phải vừa ngâm nga lời thoại.
Có lẽ là hàn lưu ghé qua cho nên thời tiết năm nay đặc biệt lạnh. Ngay cả Hải Thành ở phía nam ấm áp, đến giữa sau tháng 12, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm còn bảy tám độ.
Trong những ngày đông này ký túc xá cực kỳ lạnh, nếu đi thư viện ôn bài thì không thể luyện tập biểu diễn, do đó Doãn Bạch lập tức rất nhiệt tình mời Tả Tĩnh U: "Tới nhà của tôi ôn tập đi, điều hòa trong nhà rất ấm."
Căn nhà lúc này Doãn Bạch nhắc đến là căn chung cư cao cấp gần trường cô đang ở.
Tả Tĩnh U cảm thấy đây là đề nghị không tồi, cho nên sáng hôm sau thức dậy đã đến nhà Doãn Bạch.
Tuy rằng Doãn Bạch một mình đi học trường gần nhà, nhưng một ngày ba bữa cơm đều có người phụ trách, Tả Tĩnh U đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ ở đây.
Buổi tối sau khi ôn bài xong, Tả Tĩnh U còn bồi Doãn Bạch xem phim điện ảnh, lúc xem xong cũng đã 10 giờ.
Tả Tĩnh U mở điện thoại ra nhìn thời gian thì kinh hô một tiếng: "Đã trễ như vậy rồi sao, tôi phải về."
Nàng vừa nói vừa vội vàng khoác quần áo, choàng khăn quàng cổ vào, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Ban đêm trời tối lại lạnh lẽo, lúc Tả Tĩnh U vừa đẩy cửa ra, đã bị không khí lạnh tanh đau rát tràn tới.
Doãn Bạch chống gậy đi theo phía sau nàng, bị rét lạnh bên ngoài làm cả người phát run. Cô không hề do dự mà vươn tay, giữ chặt Tả Tĩnh U nói: "Nếu không đêm nay đừng về, ở lại chỗ tôi đi."
Tả Tĩnh U nghe vậy, thả tay đang cầm nắm cửa ra. Cọt kẹo một tiếng, cửa lớn đã một lần nữa đóng lại. Tả Tĩnh U quay đầu cắn cánh môi nhìn Doãn Bạch, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi không đem theo quần áo."
Doãn Bạch kéo tay áo nàng nhẹ giọng nói: "Chỗ tôi có đồ lót dùng một lần, còn áo ngủ thì có thể mặc của tôi."
Tả Tĩnh U nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa: "Áo ngủ của em quá dài."
Doãn Bạch thật sự quá cao, cho dù khung xương giống nhau nhưng nàng mặc áo Doãn Bạch cũng không quá vừa.
Doãn Bạch nhấp môi, ánh mắt kiên định nói: "Cứ mặc của tôi."
Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ, cắn cánh môi nhìn cô nói: "Nhưng mà tôi ngủ ở đâu, không phải nơi này chỉ có một cái giường sao, chẳng lẽ lại để tôi ngủ trên sô pha như hồi trưa?"
Doãn Bạch dừng một chút, do dự một hồi mới nói: "Thế thì ngủ giường của tôi."
Tả Tĩnh U hơi cong khóe môi lên, dịu dàng nhìn cô nói: "Vậy em ngủ ở đâu?"
Doãn Bạch dừng một chút, cuối cùng vẫn gian nan nói: "Đương nhiên là, cùng nhau ngủ trên giường của tôi."
Được rồi, sau khi chuẩn bị các thứ cùng với đồ ngủ xong, Tả Tĩnh U đã sảng khoái ngủ lại.
Sau khi ngâm trong bồn tắm một hồi lâu, nàng mới thay áo ngủ Doãn Bạch đưa, lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Doãn Bạch đã tắm rửa sạch sẽ bọc chăn dựa vào đầu giường chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì cô đã nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn. Lại nhìn thấy Tả Tĩnh U mặc áo ngủ mình một cách lỏng lẻo, với mái tóc dài tán ra đi về phía giường, thì cô hoàn toàn choáng váng.
Cô cũng biết Tả Tĩnh U xinh đẹp, nhưng cô cũng không nghĩ tới khi Tả Tĩnh U mặc áo ngủ này thì lại đẹp đến như thế.
Đây là tiên nữ từ nơi nào đến vậy, sao lại đẹp đến như thế.
Doãn Bạch nghĩ như vậy, tầm mắt vẫn luôn dõi theo hành động của Tả Tĩnh U, không hề chớp mắt.
Tả Tĩnh U nhận thấy ánh mắt của cô, nàng cũng giấu đi đôi tai đã đỏ lên dưới mái tóc đen dài. Nàng xốc chăn lên, quỳ lên giường, tiến đến bên cạnh dựa gần vào Doãn Bạch nhẹ giọng nói: "Muốn ngủ chưa? Tôi buồn ngủ quá a......"
Tả Tĩnh U nói như vậy, còn nhợt nhạt ngáp một cái, lộ ra bộ dáng rất là buồn ngủ: "Hôm nay ôn tập thật nhiều nội dung, tôi cảm thấy mình kiệt sức lắm rồi, cần ngủ để bổ sung năng lượng lại lập tức."
Hai người rất gần, gần đến chỉ cần Doãn Bạch thở một cái, trong mũi đều là hương thơm độc nhất thuộc về Tả Tĩnh U.
Rất kỳ quái, rõ ràng là dùng dầu gội cùng sữa tắm giống nhau, cũng không biết vì sao, trên người Tả Tĩnh U trừ bỏ này mấy mùi đó ra còn có một loại mùi hương đặc thù đặc biệt hấp dẫn người ta.
Như này thật sự quá kỳ quái, một chút cũng không khoa học.
Doãn Bạch nghĩ lung tung như vậy thì tâm loạn như ma.
Cô cuống quít buông điện thoại xuống, lung tung nói với Tả Tĩnh U: "Ừm, đi ngủ."
"Tôi tắt đèn, ngủ ngon."
Doãn Bạch duỗi tay sờ đến chốt mở ở đầu giường, lạch cạch một tiếng tắt đèn rồi trượt vào trong ổ chăn.
Trong bóng tối, Tả Tĩnh U cảm nhận được người bên cạnh chân tay luống cuống, không khỏi vui vẻ gợi lên khóe môi. Nàng cũng theo Doãn Bạch cùng nhau vén chăn lên rồi trượt vào trong chăn, kề sát bên cô nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Tiểu Bạch."
Trong đêm khuya lạnh giá, trong căn phòng bật hết điều hòa, Doãn Bạch sửng người một cử động nhỏ cũng không dám làm. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người bên cạnh truyền đến, mặt cô nóng lên như phát sốt: "Ngủ ngon, Tả Tĩnh U."
Tả Tĩnh U cười khẽ một chút rồi tới gần Doãn Bạch, lặng lẽ dùng chân chạm chạm vào chân Doãn Bạch. Lúc da thịt chạm vào nhau, Doãn Bạch sợ tới mức giống như còn thỏ, chỉ kém nhảy lên thôi.
Cô dùng sức cong chân lên một chút, lắp bắp hỏi Tả Tĩnh U: "Chị...... Chị làm gì......"
Mà Tả Tĩnh U lại cứ như không có cảm giác gì, càng lúc càng gần, tựa hồ đã dán lên trên người Doãn Bạch, ở bên tai cô nhẹ nhàng thở ra hơi nóng: "Không có gì, chỉ nghĩ là chân em sẽ lạnh."
Nàng tiến đến bên tai Doãn Bạch, giống như cố ý nói: "Tiểu Bạch, có muốn chị đây sưởi ấm cho em không?"
Doãn Bạch lại không theo bản năng như ngày thường từ chối nàng, ngược lại lại do dự giãy giụa một hồi.
Trong đêm tối, Doãn Bạch cắn cánh môi, đưa lưng về phía Tả Tĩnh U rối rắm một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Sưởi ấm thế nào?"
"Đương nhiên là ôm em một cái nha."
Tả Tĩnh U nói vậy, đã lập tức đưa một tay xuyên qua dưới cổ Doãn Bạch, một tay kia đáp ở trên eo Doãn Bạch, ôm cả người cô vào trong lòng ngực.
Một người cao lớn như Doãn Bạch, bởi vì cái ôm của Tả Tĩnh U không thể không cuộn tròn lên, cả người đều chui vào trong lòng ngực nàng, giống như một chú chó lớn vô cùng đáng thương.
Tả Tĩnh U ôm cô, giơ tay vuốt ve mái tóc của Doãn Bạch, dịu dàng nói: "Duỗi chân lại đây."
Doãn Bạch lắp bắp nga một tiếng, lập tức cẩn thận duỗi chân qua. Tả Tĩnh U ôm cô vào trong ngực, kẹp chặt hai chân lạnh băng của cô, kề sát bên tai cô hỏi: "Hiện tại thấy ổn hơn chưa? Còn lại hay không?"
Trái tim Doãn Bạch đập như đánh trống: "Được rồi...... tốt hơn nhiều......"
Đâu chỉ là tốt hơn nhiều, toàn thân cô đều nóng rực, cảm giác bản thân cách thăng thiên không xa mấy!
Cô cứ nằm như vậy trong lòng ngực Tả Tĩnh U, gò má tiếp xúc đến nơi mềm mại nhất trên thân thể nàng, cả người cô đều bị hơi thở thơm ngọt của nàng bao phủ, vui sướng đến sắp ngất đi rồi.
Chúa ơi, nơi này chẳng lẽ chính là thiên đàng sao? Sao trong bóng đêm lại có một nơi ấm áp và ngọt ngào như vậy?
Cả người Doãn đều Bạch choáng váng, không khỏi nghiêng người về phía trước, rất cảm động nói: "Tả Tĩnh U, chị thơm quá a......"
Quá thơm, kêu Tả Tĩnh U ngủ lại, cùng nàng ngủ chung chăn gối, nhất định là quyết định thông minh nhất trong cuộc đời cô.
Cả người Tả Tĩnh U cứng đờ, ở trong bóng đêm Doãn Bạch không nhìn thấy đã lặng lẽ đỏ mặt. Nàng ôm lấy Doãn Bạch, cười khẽ một tiếng rồi ôn nhu nói: "Tiểu Bạch, em cũng rất thơm, trên người em có hương hoa hồng, thật sự rất thơm."
Doãn Bạch đưa ánh mắt thăm dò, ở bên trong đêm tối hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: "Ah? Thật không? Sao tôi không thấy như vậy? Trên người tôi có hương như vậy sao?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, trả lời cô: "Có, đặc biệt rõ ràng, là đặc biệt đặc thù, đặc biệt dễ ngửi."
Nàng liên tiếp nói mấy cái đặc biệt, Doãn Bạch không khỏi giơ khóe môi lên, đáp tay ở trên eo nàng rồi cười nói: "Tôi cũng cảm thấy trên người chị có mùi hương đặc biệt, ngọt như mật ông vậy, lại cũng giống như hồng trà, nói chung là một mùi hương rất độc đáo."
"Tôi cũng...... Tôi cũng rất thích!"
Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô ấy đã đưa tay lên xoa vành tai của Doãn Bạch, nhẹ nhàng nói với cô: "Em thích là được rồi."
Đây quả thực là một đêm ấm áp vô cùng mỹ diệu, từ hôm nay trở đi Doãn Bạch chính thức mời Tả Tĩnh U ở lại trong nhà của mình.
Tả Tĩnh U không cự tuyệt cô, bắt đầu chậm rãi dọn từng chút từng chút đồ của mình, chuyển đến nhà Doãn Bạch.
Hai người cứ như vậy mà sinh hoạt chung rất ái muội, tựa như bạn bè nhưng lại không phải là bạn bè.
Đảo mắt đã đến tết Nguyên Đán, vở kịch của Tả Tĩnh U đã thành công rực rỡ ở bữa tiệc Nguyên Đán. Khi nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm từ khán giả, Doãn Bạch người đang nấp trong hậu trường cũng phấn khích không thôi mà vỗ tay khen ngợi Tả Tĩnh U đang xuống sân khấu: "Brabo! bravo!"
"Tả Tĩnh U, chị diễn xuất quá tuyệt vời, một Romeo hoàn toàn xứng đáng!"
Tả Tĩnh U còn đang mặc trang phục biểu diễn mỉm cười, hành lễ kỵ sĩ với Doãn Bạch một cái, đặc biệt thân sĩ nói: "Cảm ơn nàng tán thưởng, công chúa xinh đẹp của ta."
Nàng vươn tay về phía Doãn Bạch, đưa ra lời mời chân thành: "Nàng có nguyện ý cùng ta dùng bữa tối không?"
Doãn Bạch đặt tay vào lòng bàn tay nàng, vô cùng cao hứng trả lời: "Đương nhiên nguyện ý!"
Ngay khi hai người họ đang nói chuyện, một tràng pháo tay không đúng lúc đột ngột vang lên xông vào trong thế giới của họ.
Ở trong tiếng vỗ tay *bạch bạch bạch*, Doãn Bạch và Tả Tĩnh U cùng nhau quay đầu, nhìn về phía cửa phòng trang điểm.
Lúc này, một cái nam thanh niên đẹp trai cầm camera đã đi tới trước mặt họ: "Một màn biểu diễn tuyệt vời, vị Romeo này, có thể cho tôi biết tên thật của cô được không?"
Doãn Bạch kéo tay Tả Tĩnh U, nhìn về phía thanh niên đang ngã ngớn chỗ đó, nhíu mày thật chặt.
Người này là ai mà sao lại vướng bận như vậy, chỉ nhìn thôi đã đặc biệt thấy khó chịu rồi!
Sau sinh nhật của Doãn Bạch thì quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật. Sau khi kết thúc các hoạt động của câu lạc bộ vào mỗi cuối tuần, Doãn Bạch đều sẽ đưa Tả Tĩnh U về nhà ăn cơm.
Thỉnh thoảng, cũng có một số người trong câu lạc bộ đến mời Tả Tĩnh U đi chơi. Doãn Bạch giống như bình thường sẽ không tham gia vào các hoạt động như vậy, vì thế đã để cho Tả Tĩnh U chọn xem sẽ đi chơi với những người khác hay là đi với cô.
Mỗi khi như vậy thì Tả Tĩnh U chỉ chọn cô, xoa dịu người bạn nhỏ làm mình làm mẩy này.
Trừ bỏ cuối tuần, vào buổi sáng hoặc buổi chiều lúc mà cả hai không có tiết học, thì Doãn Bạch cũng sẽ mời Tả Tĩnh U đi xem phim điện ảnh, chính kịch, nhạc kịch vâng vâng......với nhau.
Lúc này Tả Tĩnh U mới phát hiện, thì ra Doãn Bạch lại có yêu thích sâu sắc với chính kịch, cũng khó trách ngày đó khi đi qua bàn của câu lạc bộ kịch thì Doãn Bạch chịu dừng bước chân.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người cũng đã ấm lên, bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U cũng biết đến sự tồn tại của Doãn Bạch.
Bởi vì Tả Tĩnh U thường xuyên ra ngoài hẹn hò cùng Doãn Bạch, cho nên lâu lâu cũng bị bạn cùng phòng trêu chọc, nói nàng giống như đang yêu đương với Doãn Bạch.
Tả Tĩnh U mỉm cười, cười giải thích: "Không có việc này đâu."
Các bạn cùng phòng hiểu rõ, trêu chọc: "Không có sao? Nhưng đàn em đó của cậu rất dính cậu nha."
Đúng vậy, thật sự rất dính người, nhưng không biết vì sao Tả Tĩnh U cũng cam tâm tình nguyện để cô dính.
Bởi vì Doãn Bạch thật sự rất tốt với nàng.
Trong nháy mắt đã đến tháng mười hai, sinh viên đã bước vào một tháng ôn thi bận rộn. Đồng thời, Tả Tĩnh U với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ kịch, còn phải chuẩn bị diễn xuất cho tiệc tối Nguyên Đán.
Dự án mà câu lạc bộ kịch của họ chuẩn bị biểu diễn cho năm nay là vở《 Romeo và Juliet 》, Tả Tĩnh U được mọi người bầu đóng Romeo, còn Juliet thì họ giao cho một đàn chị với diện mạo vô cùng ngọt ngào.
Bởi vậy trong lúc bận rộn ôn thi thì Tả Tĩnh U còn phải vừa ngâm nga lời thoại.
Có lẽ là hàn lưu ghé qua cho nên thời tiết năm nay đặc biệt lạnh. Ngay cả Hải Thành ở phía nam ấm áp, đến giữa sau tháng 12, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm còn bảy tám độ.
Trong những ngày đông này ký túc xá cực kỳ lạnh, nếu đi thư viện ôn bài thì không thể luyện tập biểu diễn, do đó Doãn Bạch lập tức rất nhiệt tình mời Tả Tĩnh U: "Tới nhà của tôi ôn tập đi, điều hòa trong nhà rất ấm."
Căn nhà lúc này Doãn Bạch nhắc đến là căn chung cư cao cấp gần trường cô đang ở.
Tả Tĩnh U cảm thấy đây là đề nghị không tồi, cho nên sáng hôm sau thức dậy đã đến nhà Doãn Bạch.
Tuy rằng Doãn Bạch một mình đi học trường gần nhà, nhưng một ngày ba bữa cơm đều có người phụ trách, Tả Tĩnh U đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ ở đây.
Buổi tối sau khi ôn bài xong, Tả Tĩnh U còn bồi Doãn Bạch xem phim điện ảnh, lúc xem xong cũng đã 10 giờ.
Tả Tĩnh U mở điện thoại ra nhìn thời gian thì kinh hô một tiếng: "Đã trễ như vậy rồi sao, tôi phải về."
Nàng vừa nói vừa vội vàng khoác quần áo, choàng khăn quàng cổ vào, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Ban đêm trời tối lại lạnh lẽo, lúc Tả Tĩnh U vừa đẩy cửa ra, đã bị không khí lạnh tanh đau rát tràn tới.
Doãn Bạch chống gậy đi theo phía sau nàng, bị rét lạnh bên ngoài làm cả người phát run. Cô không hề do dự mà vươn tay, giữ chặt Tả Tĩnh U nói: "Nếu không đêm nay đừng về, ở lại chỗ tôi đi."
Tả Tĩnh U nghe vậy, thả tay đang cầm nắm cửa ra. Cọt kẹo một tiếng, cửa lớn đã một lần nữa đóng lại. Tả Tĩnh U quay đầu cắn cánh môi nhìn Doãn Bạch, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi không đem theo quần áo."
Doãn Bạch kéo tay áo nàng nhẹ giọng nói: "Chỗ tôi có đồ lót dùng một lần, còn áo ngủ thì có thể mặc của tôi."
Tả Tĩnh U nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa: "Áo ngủ của em quá dài."
Doãn Bạch thật sự quá cao, cho dù khung xương giống nhau nhưng nàng mặc áo Doãn Bạch cũng không quá vừa.
Doãn Bạch nhấp môi, ánh mắt kiên định nói: "Cứ mặc của tôi."
Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ, cắn cánh môi nhìn cô nói: "Nhưng mà tôi ngủ ở đâu, không phải nơi này chỉ có một cái giường sao, chẳng lẽ lại để tôi ngủ trên sô pha như hồi trưa?"
Doãn Bạch dừng một chút, do dự một hồi mới nói: "Thế thì ngủ giường của tôi."
Tả Tĩnh U hơi cong khóe môi lên, dịu dàng nhìn cô nói: "Vậy em ngủ ở đâu?"
Doãn Bạch dừng một chút, cuối cùng vẫn gian nan nói: "Đương nhiên là, cùng nhau ngủ trên giường của tôi."
Được rồi, sau khi chuẩn bị các thứ cùng với đồ ngủ xong, Tả Tĩnh U đã sảng khoái ngủ lại.
Sau khi ngâm trong bồn tắm một hồi lâu, nàng mới thay áo ngủ Doãn Bạch đưa, lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Doãn Bạch đã tắm rửa sạch sẽ bọc chăn dựa vào đầu giường chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì cô đã nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn. Lại nhìn thấy Tả Tĩnh U mặc áo ngủ mình một cách lỏng lẻo, với mái tóc dài tán ra đi về phía giường, thì cô hoàn toàn choáng váng.
Cô cũng biết Tả Tĩnh U xinh đẹp, nhưng cô cũng không nghĩ tới khi Tả Tĩnh U mặc áo ngủ này thì lại đẹp đến như thế.
Đây là tiên nữ từ nơi nào đến vậy, sao lại đẹp đến như thế.
Doãn Bạch nghĩ như vậy, tầm mắt vẫn luôn dõi theo hành động của Tả Tĩnh U, không hề chớp mắt.
Tả Tĩnh U nhận thấy ánh mắt của cô, nàng cũng giấu đi đôi tai đã đỏ lên dưới mái tóc đen dài. Nàng xốc chăn lên, quỳ lên giường, tiến đến bên cạnh dựa gần vào Doãn Bạch nhẹ giọng nói: "Muốn ngủ chưa? Tôi buồn ngủ quá a......"
Tả Tĩnh U nói như vậy, còn nhợt nhạt ngáp một cái, lộ ra bộ dáng rất là buồn ngủ: "Hôm nay ôn tập thật nhiều nội dung, tôi cảm thấy mình kiệt sức lắm rồi, cần ngủ để bổ sung năng lượng lại lập tức."
Hai người rất gần, gần đến chỉ cần Doãn Bạch thở một cái, trong mũi đều là hương thơm độc nhất thuộc về Tả Tĩnh U.
Rất kỳ quái, rõ ràng là dùng dầu gội cùng sữa tắm giống nhau, cũng không biết vì sao, trên người Tả Tĩnh U trừ bỏ này mấy mùi đó ra còn có một loại mùi hương đặc thù đặc biệt hấp dẫn người ta.
Như này thật sự quá kỳ quái, một chút cũng không khoa học.
Doãn Bạch nghĩ lung tung như vậy thì tâm loạn như ma.
Cô cuống quít buông điện thoại xuống, lung tung nói với Tả Tĩnh U: "Ừm, đi ngủ."
"Tôi tắt đèn, ngủ ngon."
Doãn Bạch duỗi tay sờ đến chốt mở ở đầu giường, lạch cạch một tiếng tắt đèn rồi trượt vào trong ổ chăn.
Trong bóng tối, Tả Tĩnh U cảm nhận được người bên cạnh chân tay luống cuống, không khỏi vui vẻ gợi lên khóe môi. Nàng cũng theo Doãn Bạch cùng nhau vén chăn lên rồi trượt vào trong chăn, kề sát bên cô nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Tiểu Bạch."
Trong đêm khuya lạnh giá, trong căn phòng bật hết điều hòa, Doãn Bạch sửng người một cử động nhỏ cũng không dám làm. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người bên cạnh truyền đến, mặt cô nóng lên như phát sốt: "Ngủ ngon, Tả Tĩnh U."
Tả Tĩnh U cười khẽ một chút rồi tới gần Doãn Bạch, lặng lẽ dùng chân chạm chạm vào chân Doãn Bạch. Lúc da thịt chạm vào nhau, Doãn Bạch sợ tới mức giống như còn thỏ, chỉ kém nhảy lên thôi.
Cô dùng sức cong chân lên một chút, lắp bắp hỏi Tả Tĩnh U: "Chị...... Chị làm gì......"
Mà Tả Tĩnh U lại cứ như không có cảm giác gì, càng lúc càng gần, tựa hồ đã dán lên trên người Doãn Bạch, ở bên tai cô nhẹ nhàng thở ra hơi nóng: "Không có gì, chỉ nghĩ là chân em sẽ lạnh."
Nàng tiến đến bên tai Doãn Bạch, giống như cố ý nói: "Tiểu Bạch, có muốn chị đây sưởi ấm cho em không?"
Doãn Bạch lại không theo bản năng như ngày thường từ chối nàng, ngược lại lại do dự giãy giụa một hồi.
Trong đêm tối, Doãn Bạch cắn cánh môi, đưa lưng về phía Tả Tĩnh U rối rắm một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Sưởi ấm thế nào?"
"Đương nhiên là ôm em một cái nha."
Tả Tĩnh U nói vậy, đã lập tức đưa một tay xuyên qua dưới cổ Doãn Bạch, một tay kia đáp ở trên eo Doãn Bạch, ôm cả người cô vào trong lòng ngực.
Một người cao lớn như Doãn Bạch, bởi vì cái ôm của Tả Tĩnh U không thể không cuộn tròn lên, cả người đều chui vào trong lòng ngực nàng, giống như một chú chó lớn vô cùng đáng thương.
Tả Tĩnh U ôm cô, giơ tay vuốt ve mái tóc của Doãn Bạch, dịu dàng nói: "Duỗi chân lại đây."
Doãn Bạch lắp bắp nga một tiếng, lập tức cẩn thận duỗi chân qua. Tả Tĩnh U ôm cô vào trong ngực, kẹp chặt hai chân lạnh băng của cô, kề sát bên tai cô hỏi: "Hiện tại thấy ổn hơn chưa? Còn lại hay không?"
Trái tim Doãn Bạch đập như đánh trống: "Được rồi...... tốt hơn nhiều......"
Đâu chỉ là tốt hơn nhiều, toàn thân cô đều nóng rực, cảm giác bản thân cách thăng thiên không xa mấy!
Cô cứ nằm như vậy trong lòng ngực Tả Tĩnh U, gò má tiếp xúc đến nơi mềm mại nhất trên thân thể nàng, cả người cô đều bị hơi thở thơm ngọt của nàng bao phủ, vui sướng đến sắp ngất đi rồi.
Chúa ơi, nơi này chẳng lẽ chính là thiên đàng sao? Sao trong bóng đêm lại có một nơi ấm áp và ngọt ngào như vậy?
Cả người Doãn đều Bạch choáng váng, không khỏi nghiêng người về phía trước, rất cảm động nói: "Tả Tĩnh U, chị thơm quá a......"
Quá thơm, kêu Tả Tĩnh U ngủ lại, cùng nàng ngủ chung chăn gối, nhất định là quyết định thông minh nhất trong cuộc đời cô.
Cả người Tả Tĩnh U cứng đờ, ở trong bóng đêm Doãn Bạch không nhìn thấy đã lặng lẽ đỏ mặt. Nàng ôm lấy Doãn Bạch, cười khẽ một tiếng rồi ôn nhu nói: "Tiểu Bạch, em cũng rất thơm, trên người em có hương hoa hồng, thật sự rất thơm."
Doãn Bạch đưa ánh mắt thăm dò, ở bên trong đêm tối hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: "Ah? Thật không? Sao tôi không thấy như vậy? Trên người tôi có hương như vậy sao?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, trả lời cô: "Có, đặc biệt rõ ràng, là đặc biệt đặc thù, đặc biệt dễ ngửi."
Nàng liên tiếp nói mấy cái đặc biệt, Doãn Bạch không khỏi giơ khóe môi lên, đáp tay ở trên eo nàng rồi cười nói: "Tôi cũng cảm thấy trên người chị có mùi hương đặc biệt, ngọt như mật ông vậy, lại cũng giống như hồng trà, nói chung là một mùi hương rất độc đáo."
"Tôi cũng...... Tôi cũng rất thích!"
Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô ấy đã đưa tay lên xoa vành tai của Doãn Bạch, nhẹ nhàng nói với cô: "Em thích là được rồi."
Đây quả thực là một đêm ấm áp vô cùng mỹ diệu, từ hôm nay trở đi Doãn Bạch chính thức mời Tả Tĩnh U ở lại trong nhà của mình.
Tả Tĩnh U không cự tuyệt cô, bắt đầu chậm rãi dọn từng chút từng chút đồ của mình, chuyển đến nhà Doãn Bạch.
Hai người cứ như vậy mà sinh hoạt chung rất ái muội, tựa như bạn bè nhưng lại không phải là bạn bè.
Đảo mắt đã đến tết Nguyên Đán, vở kịch của Tả Tĩnh U đã thành công rực rỡ ở bữa tiệc Nguyên Đán. Khi nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm từ khán giả, Doãn Bạch người đang nấp trong hậu trường cũng phấn khích không thôi mà vỗ tay khen ngợi Tả Tĩnh U đang xuống sân khấu: "Brabo! bravo!"
"Tả Tĩnh U, chị diễn xuất quá tuyệt vời, một Romeo hoàn toàn xứng đáng!"
Tả Tĩnh U còn đang mặc trang phục biểu diễn mỉm cười, hành lễ kỵ sĩ với Doãn Bạch một cái, đặc biệt thân sĩ nói: "Cảm ơn nàng tán thưởng, công chúa xinh đẹp của ta."
Nàng vươn tay về phía Doãn Bạch, đưa ra lời mời chân thành: "Nàng có nguyện ý cùng ta dùng bữa tối không?"
Doãn Bạch đặt tay vào lòng bàn tay nàng, vô cùng cao hứng trả lời: "Đương nhiên nguyện ý!"
Ngay khi hai người họ đang nói chuyện, một tràng pháo tay không đúng lúc đột ngột vang lên xông vào trong thế giới của họ.
Ở trong tiếng vỗ tay *bạch bạch bạch*, Doãn Bạch và Tả Tĩnh U cùng nhau quay đầu, nhìn về phía cửa phòng trang điểm.
Lúc này, một cái nam thanh niên đẹp trai cầm camera đã đi tới trước mặt họ: "Một màn biểu diễn tuyệt vời, vị Romeo này, có thể cho tôi biết tên thật của cô được không?"
Doãn Bạch kéo tay Tả Tĩnh U, nhìn về phía thanh niên đang ngã ngớn chỗ đó, nhíu mày thật chặt.
Người này là ai mà sao lại vướng bận như vậy, chỉ nhìn thôi đã đặc biệt thấy khó chịu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.