Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Liền Ôm Đùi Vương Gia
Chương 9: .
Sa Tử
28/08/2024
Tiêu dận lạnh lùng nhìn hắn: “Cố Thịnh, bổn vương chỉ hỏi ngưoi một câu, chuyện của hồi môn này đến lượt ngươi làm chủ sao?”
Sắc mặt Cố Thịnh trắng bệch, Cố tể tướng nghe chuyện bây giờ mới vội vàng ló mặt ra.
“Lão gia!”
Lâm thị tỏ vẻ ấm ức, đỏ mắt thút thít, nhưng không nghĩ chưa kịp kể lể đã bị ánh mắt sắc lạnh của ông ta lườm.
Lâm thị vội cúi đầu không dám nói gì nữa.
Cố tể tướng nhìn Tiêu Dận: “Vương Gia, người đừng hiếp người quá đáng!”
Tiêu Dận cười cười: “Hiếp người quá đáng? Các ngươi cũng ức hiếp quá đáng vương phi của bổn vương mà nhỉ?”
“Mà thôi, Hoàng huynh vẫn luôn giao hảo với lão gia chủ Đỗ gia, giờ lão gia chủ đã mất, hồi môn của cháu gái ông ấy yêu thương nhất lại bị tham mất, Cố tể tướng này…”
Cố tể tướng hít một hơi sâu. Chuyện Lâm thị động tay vào của hồi môn hắn vẫn luôn biết, nhưng dù sao Đỗ thị cũng đã chết, Lâm thị lấy đó để lo liệu gia nghiệp nên hắn cũng không nói gì.
Nhưng chuyện này dù sao cũng chẳng hay ho gì, nếu để phía Hoàng thượng biết được, chỉ sợ…
“Người đâu! Chuẩn bị bổ sung hồi môn cho đại tiểu thư!”
“Vương gia, bảo kiếm của ngài là vật ngự tứ, vẫn nên thu lại đi.”
Tiêu Dận cười khẽ, quay ra ngồi cạnh Cố Cửu Linh, lúc này tứ phía thật sự không còn gì để nói.
Này, hai người đến thành thân hay đến cướp của vậy?
Cố Cửu Linhh chống cằm, ánh mắt sùng bái nhìn hắn: “Vương gia, động tác rút kiếm của ngài đẹp thật đó nha!”
Tiêu Dận nghe vậy sửng sốt, nhìn nữ tử diễm lệ cạnh bên, khoé môi không nhịn được cong lên: “Ồ, miệng vậy mà cũng ngọt nhỉ.”
Cố tể tướng nhìn dáng vẻ của họ, lòng thực sự tức muốn thổ huyết.
Hồ quản gia theo phân phó khiêng rương bạc ra, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không được cam tâm lắm.
“Lão gia! Không được đâu! Nam Tương cũng đã đến tuổi làm mai, sau này xuất giá phải làm sao!!!”
Cố Sỹ Kiệt trừng mắt nhìn Lâm thị, giờ không dọn thì chuẩn bị dọn đầu đi!
“Còn không mau đem hết của hồi môn ra đây?” Ánh mắt ông ta nhìn Lâm thị lạnh run.
Lâm thị chưa bao giờ thấy phu quân như vậy, lòng sợ kinh hoàng, Cố Nam Tương đứng cạnh người cũng run rung, môi mím muốn bặm ra máu.
Rất nhanh, đồ trong kho viện đều được dọn ra hết, từng cái rương rỗng dần được lấp đầy, còn có giấy tờ thôn trang cùng cửa hiệu.
Mắt Lâm thị dần tối sầm.
“Đã đủ chưa?” Cố Sỹ Kiệt nhìn chằm chằm Cố Cửu Linh
Cố Cửu Linh nhìn danh sách trong tay, cười nói: “Phụ thân, còn cái giường Bạt Bộ trong phòng của người và Lâm phu nhân nữa!”
Mắt Cố Sỹ Kiệt muốn trợn ngược lên, cắn răng: “Dọn đi!”
“Lão gia!” Lâm thị không chịu nổi nữa, oà khóc.
Lúc này, Cố Cửu Linh bộ dạng vô cùng hài lòng đi tới trước mặt Cố Nam Tương, cầm cây trâm san hô trên đầu nàng ta giật xuống.
“Á!” Cố Nam Tương hoảng sợ nhìn nàng.
Cố Cửu Linh cười gằn: “Chim sẻ thì mãi là chim sẻ thôi, đừng có vọng tưởng biến thành phượng hoàng, nhé!”
Nàng ngang nhiên cắm lại cây trâm lên búi tóc của mình, đi về phía Tiêu Dận rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng nở nụ cười thật tươi, thật đẹp và cũng có độc.
Ánh mắt Tiêu Dận chợt loé, rồi bỗng nhiên cúi người ôm ngang nàng lên.
Cố chín linh cả kinh, vội ôm chặt cổ hắn.
Tiêu Dận trực tiếp ôm nàng vào kiệu, khăn voan của nàng được Tiêu Dận nắm chặt trong tay.
Đối đầu với đám người Cố gia nàng thấy cũng không có gì lắm, vậy mà khi đối mặt với Tiêu Dận nàng lại thấy hơi hốt hoảng.
Bên ngoài, Lăng Phong lên tiếng nhắc nhở: “Vương gia, giờ lành đã tới, nên khởi kiệu thôi.”
Tiêu Dận bật cười, bình tĩnh nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng rồi nói:
“Lăng Phong, những người trong Thượng Kinh này ai nên mời thì đi mời đi, nói đến uống rượu mừng của bổn vương, nhưng nhớ phải mang theo hỉ lễ.”
Trong lòng Cố Cửu Linh vang lên tiếng lộp bộp, không hiểu sao có cảm giác thật cạn lời.
Thằng nhãi này thành hôn 6 lần, quyền quý kinh thành cũng phải biếu 6 lần hỉ lễ, thật cmn vô sỉ!
Sắc mặt Cố Thịnh trắng bệch, Cố tể tướng nghe chuyện bây giờ mới vội vàng ló mặt ra.
“Lão gia!”
Lâm thị tỏ vẻ ấm ức, đỏ mắt thút thít, nhưng không nghĩ chưa kịp kể lể đã bị ánh mắt sắc lạnh của ông ta lườm.
Lâm thị vội cúi đầu không dám nói gì nữa.
Cố tể tướng nhìn Tiêu Dận: “Vương Gia, người đừng hiếp người quá đáng!”
Tiêu Dận cười cười: “Hiếp người quá đáng? Các ngươi cũng ức hiếp quá đáng vương phi của bổn vương mà nhỉ?”
“Mà thôi, Hoàng huynh vẫn luôn giao hảo với lão gia chủ Đỗ gia, giờ lão gia chủ đã mất, hồi môn của cháu gái ông ấy yêu thương nhất lại bị tham mất, Cố tể tướng này…”
Cố tể tướng hít một hơi sâu. Chuyện Lâm thị động tay vào của hồi môn hắn vẫn luôn biết, nhưng dù sao Đỗ thị cũng đã chết, Lâm thị lấy đó để lo liệu gia nghiệp nên hắn cũng không nói gì.
Nhưng chuyện này dù sao cũng chẳng hay ho gì, nếu để phía Hoàng thượng biết được, chỉ sợ…
“Người đâu! Chuẩn bị bổ sung hồi môn cho đại tiểu thư!”
“Vương gia, bảo kiếm của ngài là vật ngự tứ, vẫn nên thu lại đi.”
Tiêu Dận cười khẽ, quay ra ngồi cạnh Cố Cửu Linh, lúc này tứ phía thật sự không còn gì để nói.
Này, hai người đến thành thân hay đến cướp của vậy?
Cố Cửu Linhh chống cằm, ánh mắt sùng bái nhìn hắn: “Vương gia, động tác rút kiếm của ngài đẹp thật đó nha!”
Tiêu Dận nghe vậy sửng sốt, nhìn nữ tử diễm lệ cạnh bên, khoé môi không nhịn được cong lên: “Ồ, miệng vậy mà cũng ngọt nhỉ.”
Cố tể tướng nhìn dáng vẻ của họ, lòng thực sự tức muốn thổ huyết.
Hồ quản gia theo phân phó khiêng rương bạc ra, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không được cam tâm lắm.
“Lão gia! Không được đâu! Nam Tương cũng đã đến tuổi làm mai, sau này xuất giá phải làm sao!!!”
Cố Sỹ Kiệt trừng mắt nhìn Lâm thị, giờ không dọn thì chuẩn bị dọn đầu đi!
“Còn không mau đem hết của hồi môn ra đây?” Ánh mắt ông ta nhìn Lâm thị lạnh run.
Lâm thị chưa bao giờ thấy phu quân như vậy, lòng sợ kinh hoàng, Cố Nam Tương đứng cạnh người cũng run rung, môi mím muốn bặm ra máu.
Rất nhanh, đồ trong kho viện đều được dọn ra hết, từng cái rương rỗng dần được lấp đầy, còn có giấy tờ thôn trang cùng cửa hiệu.
Mắt Lâm thị dần tối sầm.
“Đã đủ chưa?” Cố Sỹ Kiệt nhìn chằm chằm Cố Cửu Linh
Cố Cửu Linh nhìn danh sách trong tay, cười nói: “Phụ thân, còn cái giường Bạt Bộ trong phòng của người và Lâm phu nhân nữa!”
Mắt Cố Sỹ Kiệt muốn trợn ngược lên, cắn răng: “Dọn đi!”
“Lão gia!” Lâm thị không chịu nổi nữa, oà khóc.
Lúc này, Cố Cửu Linh bộ dạng vô cùng hài lòng đi tới trước mặt Cố Nam Tương, cầm cây trâm san hô trên đầu nàng ta giật xuống.
“Á!” Cố Nam Tương hoảng sợ nhìn nàng.
Cố Cửu Linh cười gằn: “Chim sẻ thì mãi là chim sẻ thôi, đừng có vọng tưởng biến thành phượng hoàng, nhé!”
Nàng ngang nhiên cắm lại cây trâm lên búi tóc của mình, đi về phía Tiêu Dận rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng nở nụ cười thật tươi, thật đẹp và cũng có độc.
Ánh mắt Tiêu Dận chợt loé, rồi bỗng nhiên cúi người ôm ngang nàng lên.
Cố chín linh cả kinh, vội ôm chặt cổ hắn.
Tiêu Dận trực tiếp ôm nàng vào kiệu, khăn voan của nàng được Tiêu Dận nắm chặt trong tay.
Đối đầu với đám người Cố gia nàng thấy cũng không có gì lắm, vậy mà khi đối mặt với Tiêu Dận nàng lại thấy hơi hốt hoảng.
Bên ngoài, Lăng Phong lên tiếng nhắc nhở: “Vương gia, giờ lành đã tới, nên khởi kiệu thôi.”
Tiêu Dận bật cười, bình tĩnh nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng rồi nói:
“Lăng Phong, những người trong Thượng Kinh này ai nên mời thì đi mời đi, nói đến uống rượu mừng của bổn vương, nhưng nhớ phải mang theo hỉ lễ.”
Trong lòng Cố Cửu Linh vang lên tiếng lộp bộp, không hiểu sao có cảm giác thật cạn lời.
Thằng nhãi này thành hôn 6 lần, quyền quý kinh thành cũng phải biếu 6 lần hỉ lễ, thật cmn vô sỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.