Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 1:
Cố Tranh
18/04/2023
Đây là một tòa nhà ở trong núi sâu, kiểu nhà tứ hợp viện.
Dưới mái hiên treo lơ lửng một đôi đèn lồng đỏ thẫm, bị gió trong núi thổi qua, lắc lư một vòng tròn.
“Thật là đẹp quá đi.”
Thiếu nữ ngồi ở dưới hiên, hơi ngửa đầu, nhìn cái tua rua dài móc ở dưới đèn lồng đỏ thẫm đó.
Chỉ thấy dáng vẻ thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy, tóc đen như mây, khuôn mặt hồng hào mỹ lệ.
Một bộ váy áo màu vàng nhạt, bao lấy thân hình mảnh khảnh.
Nàng lười biếng chải mái tóc, trên tóc chỉ cài hai con bướm vàng run lẩy bẩy, giữa chân mày lại gắn một hoa điền màu vàng hình lưỡi liềm, thêm một chút hơi thở kiều quý.
Nàng muốn giơ tay với tới tua rua đó, tay áo trượt xuống từ khuỷu tay, lộ ra nước da trắng nõn ở dưới.
Lập tức khiến người khác nghĩ đến bốn chữ “Băng cơ ngọc phách”.
Nhìn có vẻ thật sự là mỹ nhân thế gian khó tìm.
Nói ra cũng lạ, ở đây dân cư thưa thớt, trừ thiếu nữ xinh đẹp thế này ra, chỉ cách đó không xa còn có một thanh niên áo xanh đứng thẳng, vào lão bộc sau lưng của hắn ta.
Đầu thanh niên đội ngọc quan, bên hông treo ngọc quyết, gương mặt hiền hậu. Khi ngẩng lên nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ đó, đáy mắt của hắn ta nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.
Lão bộc phía sau thanh niên không nhịn được thúc giục nói: “Chủ tử, nhanh, nhanh đi thôi, chuyện không thể kéo dài thêm được nữa....”
Thanh niên nghe tiếng, ánh mắt ngẩn ngơ trong chốc lát, lúc này mới di chuyển bước chân.
Hắn ta họ Quý, tên Viên, tự Trường An.
Chính là tiểu quận vương tiếng tâm lừng lẫy trong kinh.
Một tháng trước, hắn ta theo Tam hoàng tử đi Kinh Châu cứu trợ thiên tai, trên đường đi bị kẻ gian tính kế, lưu lạc miếu hoang. Mà sau đó ở trong miếu gặp được thiếu nữ này.
Bọn họ không tiện tiết lộ thân phân, nói là thư sinh muốn lên kinh đi thi.
Thiếu nữ nghe thế, hai mắt sáng lên, vậy mà thu nhận bọn họ, đợi đến sau khi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng nghỉ ngơi xong, mới tiễn bọn họ rời đi.
Vậy thiếu nữ này xinh đẹp như thế nào?
Đẹp như tranh vẽ, như sen trong nước, như trăng nơi xa.
Nàng không nhiễm bụi trần, ngơ ngác đáng yêu.
Là kiểu nữ tử tuyệt đối sẽ không có trong Kinh Đô.
Quý Viên gặp rồi khó quên, đã có suy nghĩ, muốn đón nàng vào kinh, cho nên tặng cho nàng một vài món đồ bên người, cầu hôn nàng.
Không tốn chút sức lực nào, thiếu nữ gật đầu, còn hạnh phúc nói, muốn đến chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.
Nhưng thiếu nữ không cha không mẹ, lớn lên trong núi sâu. Xuất thân như thế này, tất nhiên sẽ không được làm chính phi của Quận vương.
Nhưng Quý Viên lại nghĩ, nếu như làm hôn sự trong núi sâu, không để cho người xung quanh biết được, lại dỗ dành thiếu nữ một chút, ngược lại cũng không sao.
Hơn nữa càng thấy thiếu nữ tốn tâm tư chuẩn bị hôn lễ, thẳng thắn không nũng nịu, Quý Viên lại càng cảm thấy nàng thật là đáng yêu rung động lòng người.
Dưới mái hiên treo lơ lửng một đôi đèn lồng đỏ thẫm, bị gió trong núi thổi qua, lắc lư một vòng tròn.
“Thật là đẹp quá đi.”
Thiếu nữ ngồi ở dưới hiên, hơi ngửa đầu, nhìn cái tua rua dài móc ở dưới đèn lồng đỏ thẫm đó.
Chỉ thấy dáng vẻ thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy, tóc đen như mây, khuôn mặt hồng hào mỹ lệ.
Một bộ váy áo màu vàng nhạt, bao lấy thân hình mảnh khảnh.
Nàng lười biếng chải mái tóc, trên tóc chỉ cài hai con bướm vàng run lẩy bẩy, giữa chân mày lại gắn một hoa điền màu vàng hình lưỡi liềm, thêm một chút hơi thở kiều quý.
Nàng muốn giơ tay với tới tua rua đó, tay áo trượt xuống từ khuỷu tay, lộ ra nước da trắng nõn ở dưới.
Lập tức khiến người khác nghĩ đến bốn chữ “Băng cơ ngọc phách”.
Nhìn có vẻ thật sự là mỹ nhân thế gian khó tìm.
Nói ra cũng lạ, ở đây dân cư thưa thớt, trừ thiếu nữ xinh đẹp thế này ra, chỉ cách đó không xa còn có một thanh niên áo xanh đứng thẳng, vào lão bộc sau lưng của hắn ta.
Đầu thanh niên đội ngọc quan, bên hông treo ngọc quyết, gương mặt hiền hậu. Khi ngẩng lên nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ đó, đáy mắt của hắn ta nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.
Lão bộc phía sau thanh niên không nhịn được thúc giục nói: “Chủ tử, nhanh, nhanh đi thôi, chuyện không thể kéo dài thêm được nữa....”
Thanh niên nghe tiếng, ánh mắt ngẩn ngơ trong chốc lát, lúc này mới di chuyển bước chân.
Hắn ta họ Quý, tên Viên, tự Trường An.
Chính là tiểu quận vương tiếng tâm lừng lẫy trong kinh.
Một tháng trước, hắn ta theo Tam hoàng tử đi Kinh Châu cứu trợ thiên tai, trên đường đi bị kẻ gian tính kế, lưu lạc miếu hoang. Mà sau đó ở trong miếu gặp được thiếu nữ này.
Bọn họ không tiện tiết lộ thân phân, nói là thư sinh muốn lên kinh đi thi.
Thiếu nữ nghe thế, hai mắt sáng lên, vậy mà thu nhận bọn họ, đợi đến sau khi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng nghỉ ngơi xong, mới tiễn bọn họ rời đi.
Vậy thiếu nữ này xinh đẹp như thế nào?
Đẹp như tranh vẽ, như sen trong nước, như trăng nơi xa.
Nàng không nhiễm bụi trần, ngơ ngác đáng yêu.
Là kiểu nữ tử tuyệt đối sẽ không có trong Kinh Đô.
Quý Viên gặp rồi khó quên, đã có suy nghĩ, muốn đón nàng vào kinh, cho nên tặng cho nàng một vài món đồ bên người, cầu hôn nàng.
Không tốn chút sức lực nào, thiếu nữ gật đầu, còn hạnh phúc nói, muốn đến chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.
Nhưng thiếu nữ không cha không mẹ, lớn lên trong núi sâu. Xuất thân như thế này, tất nhiên sẽ không được làm chính phi của Quận vương.
Nhưng Quý Viên lại nghĩ, nếu như làm hôn sự trong núi sâu, không để cho người xung quanh biết được, lại dỗ dành thiếu nữ một chút, ngược lại cũng không sao.
Hơn nữa càng thấy thiếu nữ tốn tâm tư chuẩn bị hôn lễ, thẳng thắn không nũng nịu, Quý Viên lại càng cảm thấy nàng thật là đáng yêu rung động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.