Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 24:
Cố Tranh
24/04/2023
Tùy Ly im lặng không nói nghe xong, đột nhiên nói: “Không phải muốn uống rượu, ăn quả sa sa sao?”
Ô Tinh Tinh: “Hả?” Ô Tinh Tinh: “Đúng vậy, nhưng mà ngươi....”
Tùy Ly: “Vậy thì ăn xong rồi đi chứ.”
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt: “Ừm, được thôi. Đúng là không ăn đã đi thì, có chút thiệt thòi đó....”
Nói thế, nàng với Tùy Ly cùng nhau ngồi xuống ở cuối bàn tiệc.
Tất nhiên Ô Tinh Tinh cũng không nắm lấy cổ tay của Tùy Ly nữa rồi.
Tùy Ly cúi đầu nhìn thoáng qua.
Sức lực của tiểu yêu quái đó nhỏ đến nỗi, đến cả một chút dấu vết đều không để lại.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Ô Tinh Tinh nhấc bình là uống, một tay còn cầm hai trái sa sa.
Mà Tùy Ly ngồi ở đó, nhấc bình rượu lên, dùng rượu rửa tay.
Tộc nhân còn lại thấy thế, tức mà không dám nói gì.
Dù sao tộc trưởng ngồi ở phía trên đó.
Đợi đến khi hôn lễ cuối cùng đi đến khúc cuối, Ô Tinh Tinh cũng có hơi say rồi.
Nàng nhẹ nhàng ợ một cái, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi nha? Nếu không chút nữa nhìn thấy chúng ta đã ăn nhiều như vậy, có lẽ tộc trưởng sẽ tức giận đó.”
Tùy Ly: “Được.”
Hỷ phục trên người của Đàn Lang bên đó đã bị máu sau đó chảy ra thấm đẫm rồi.
Hắn ta khó nhịn đau đớn và suy yếu được nữa, đầu ngã quỵ xuống rồi.
Ngọc Lăng và thị nữ vội vàng dìu hắn ta đứng lên, vội vã đưa đi rồi.
Chờ đặt tới trong phòng, Ngọc Lăng vén vạt áo lên vừa nhìn, xém chút bị một mảng máu thịt lẫn lộn dọa chết.
“Đuôi của chàng đâu rồi? Sao mà một cái đều không còn vậy?!” Ngọc Lăng sợ hãi nói!
Phu quân đó của Ô Tinh Tinh!
Nam nhân vô cùng độc ác!
Bản thân không có đuôi, phải khiến cho người khác cũng một cái đuôi đều không có!
Mà Ô Tinh Tinh lúc này đâu rồi?
Đã cùng với Tùy Ly đi xuống núi rồi.
Cảnh đêm chân trời như vẩy mực.
Ô Tinh Tinh nằm sấp trên người của ba ba to lớn, say bí tỉ nói: “Ta đã lấy bốn quả sa sa, tay của ta nhỏ quá rồi, không lấy được nhiều hơn nữa.....”
Tùy Ly nghe xong, bất giác cúi xuống nhìn thoáng qua tay của nàng.
Da trắng, ngón tay thon dài.
Đúng là không to hơn so với tay của hắn. Nếu như là tay của hắn, chắc chắn có thể một tay cầm bốn năm cái.
Suy nghĩ của Tùy Ly hơi ngừng.
Hắn nghĩ mấy chuyện nhàm chán thế này làm gì chứ?
Tùy Ly chặt đứt suy nghĩ, lại chuyển mắt nhìn qua, chỉ thấy một tay Ô Tinh Tinh đưa đến trước mặt A Tiêu: “A Tiêu.”
A Tiêu nhìn Tùy Ly.
Lúc này trời tối, mặt Tùy Ly cũng đen, ngược lại A Tiêu nhìn lén không ra sắc mặt của hắn vui vẻ hay là không vui vẻ.
A Tiêu mạnh dạn đã cầm một quả sa sa.
Ô Tinh Tinh đã cắn một ngụm trên một quả khác còn lại trong lòng bàn tay: “Của ta.”
Sau đó mới mới đưa cái tay còn lại đến trước mặt Tùy Ly.
Tùy Ly dừng một chút.
Tiểu yêu quái đã chia cho A Tiêu một quả, lại để cho hắn hai quả.
Thứ đồ này không hiếm thấy.
Cũng chỉ có tiểu yêu quái mới coi như vật quý báu.
Tùy Ly giơ tay lấy đi cả hai quả đó rồi.
Ô Tinh Tinh ngốc mất một giây.
Hả?
Còn có một cái cũng là của ta mà.
Ô Tinh Tinh vội vàng đi nắm cổ tay của hắn.
Ô Tinh Tinh: “Hả?” Ô Tinh Tinh: “Đúng vậy, nhưng mà ngươi....”
Tùy Ly: “Vậy thì ăn xong rồi đi chứ.”
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt: “Ừm, được thôi. Đúng là không ăn đã đi thì, có chút thiệt thòi đó....”
Nói thế, nàng với Tùy Ly cùng nhau ngồi xuống ở cuối bàn tiệc.
Tất nhiên Ô Tinh Tinh cũng không nắm lấy cổ tay của Tùy Ly nữa rồi.
Tùy Ly cúi đầu nhìn thoáng qua.
Sức lực của tiểu yêu quái đó nhỏ đến nỗi, đến cả một chút dấu vết đều không để lại.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Ô Tinh Tinh nhấc bình là uống, một tay còn cầm hai trái sa sa.
Mà Tùy Ly ngồi ở đó, nhấc bình rượu lên, dùng rượu rửa tay.
Tộc nhân còn lại thấy thế, tức mà không dám nói gì.
Dù sao tộc trưởng ngồi ở phía trên đó.
Đợi đến khi hôn lễ cuối cùng đi đến khúc cuối, Ô Tinh Tinh cũng có hơi say rồi.
Nàng nhẹ nhàng ợ một cái, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi nha? Nếu không chút nữa nhìn thấy chúng ta đã ăn nhiều như vậy, có lẽ tộc trưởng sẽ tức giận đó.”
Tùy Ly: “Được.”
Hỷ phục trên người của Đàn Lang bên đó đã bị máu sau đó chảy ra thấm đẫm rồi.
Hắn ta khó nhịn đau đớn và suy yếu được nữa, đầu ngã quỵ xuống rồi.
Ngọc Lăng và thị nữ vội vàng dìu hắn ta đứng lên, vội vã đưa đi rồi.
Chờ đặt tới trong phòng, Ngọc Lăng vén vạt áo lên vừa nhìn, xém chút bị một mảng máu thịt lẫn lộn dọa chết.
“Đuôi của chàng đâu rồi? Sao mà một cái đều không còn vậy?!” Ngọc Lăng sợ hãi nói!
Phu quân đó của Ô Tinh Tinh!
Nam nhân vô cùng độc ác!
Bản thân không có đuôi, phải khiến cho người khác cũng một cái đuôi đều không có!
Mà Ô Tinh Tinh lúc này đâu rồi?
Đã cùng với Tùy Ly đi xuống núi rồi.
Cảnh đêm chân trời như vẩy mực.
Ô Tinh Tinh nằm sấp trên người của ba ba to lớn, say bí tỉ nói: “Ta đã lấy bốn quả sa sa, tay của ta nhỏ quá rồi, không lấy được nhiều hơn nữa.....”
Tùy Ly nghe xong, bất giác cúi xuống nhìn thoáng qua tay của nàng.
Da trắng, ngón tay thon dài.
Đúng là không to hơn so với tay của hắn. Nếu như là tay của hắn, chắc chắn có thể một tay cầm bốn năm cái.
Suy nghĩ của Tùy Ly hơi ngừng.
Hắn nghĩ mấy chuyện nhàm chán thế này làm gì chứ?
Tùy Ly chặt đứt suy nghĩ, lại chuyển mắt nhìn qua, chỉ thấy một tay Ô Tinh Tinh đưa đến trước mặt A Tiêu: “A Tiêu.”
A Tiêu nhìn Tùy Ly.
Lúc này trời tối, mặt Tùy Ly cũng đen, ngược lại A Tiêu nhìn lén không ra sắc mặt của hắn vui vẻ hay là không vui vẻ.
A Tiêu mạnh dạn đã cầm một quả sa sa.
Ô Tinh Tinh đã cắn một ngụm trên một quả khác còn lại trong lòng bàn tay: “Của ta.”
Sau đó mới mới đưa cái tay còn lại đến trước mặt Tùy Ly.
Tùy Ly dừng một chút.
Tiểu yêu quái đã chia cho A Tiêu một quả, lại để cho hắn hai quả.
Thứ đồ này không hiếm thấy.
Cũng chỉ có tiểu yêu quái mới coi như vật quý báu.
Tùy Ly giơ tay lấy đi cả hai quả đó rồi.
Ô Tinh Tinh ngốc mất một giây.
Hả?
Còn có một cái cũng là của ta mà.
Ô Tinh Tinh vội vàng đi nắm cổ tay của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.