Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 45:
Cố Tranh
30/05/2023
Hộ vệ ở bên cạnh hắn ta bị dọa sợ không nhẹ, luôn miệng kêu: "Bảo vệ điện hạ!"
Sau đó lập tức muốn ngăn ở bên cạnh Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nhíu mày đẩy hộ vệ ra: "Ngu xuẩn, kêu to như vậy, nếu như địch đến, không phải là biết ta ở chỗ này sao."
Chẳng phải đâm một nhát là giết được rồi sao?
Tam hoàng tử không chút sợ hãi, càng ngẩng cao đầu hơn.
Mấy trăm năm nay trước Bắc Trạch Châu của bọn họ mới có một vị Tiên sư đến, chỉ vì Bắc Trạch Châu và Huyền Cực châu cách nhau một chiến trường cổ rất lớn.
Tương truyền, các tu sĩ của Bắc Trạch Châu đều không thể tùy tiện vượt qua chiến trường cổ kia.
Cho nên, sao có thể dễ dàng xuất hiện đại năng được?
"Các hạ là người nào? Chẳng lẽ là môn nhân của Tiên sư?” Tam hoàng từ nói lớn tiếng về phía bầu trời.
Thấy hắn ta bình tĩnh không sợ chút nào, nhất thời dân chúng cũng được trấn an.
Ô Tinh Tinh không để ý đến hắn ta.
Nàng nhoài người về phía trước.
Vì vậy dưới ánh mắt của mọi người, ở trên quái vật to lớn, có một cái tay dò xuống.
Cái tay kia vô cùng nhỏ nhắn trắng như tuyết, hình thành so sánh rõ ràng với quái vật đen to lớn kia, làm cho người ta không tự chủ liên tưởng đến "Cổ tay trắng như bạch ngọc".
Mọi người đều xuất thần trong chốc lát.
Lúc này thấy được cái tay vững vàng cầm dù trong tay tượng nặn của Tiên sư.
Vậy mà là một tên trộm dù?!
Bá tánh tức giận.
"Là một nữ tặc trộm dù?”
"Ha ha, nàng sợ là không biết, dù kia có chú bền vững đi? Sao có thể để nàng ta lấy được chứ..."
Nhưng người ở dưới còn chưa nói hết, chỉ thấy cổ tay mảnh khảnh kia hơi dùng sức một chút, đã cầm được dù đi.
Mọi người: "..."
Cô nương có thần lực như vậy đến từ nơi nào thế?
"Nhanh! Nhanh bắn tên về phía nàng ta! Không thể để cho nàng ta trộm tiên bảo của chúng ta được!” Có người sốt ruột nói.
"Đây là dù ta tự làm, lúc nào thành của các ngươi?" Ô Tinh Tinh không vui nói.
Giọng nói của nàng thanh thúy, từ không trung hạ xuống, giống như tiên âm vậy.
Dân chúng nghe vậy sợ đến ngây người.
Mà Tam hoàng tử thì nheo mắt lại.
Chẳng lẽ là yêu quái kia đã tìm đến tận cửa?
Tiên sư kia không phải nói, tuyệt đối sẽ không bị đuổi kịp sao?
Tam hoàng tử nhấp môi dưới: "Không bằng mời các hạ đi xuống nói chuyện? Chung ta làm cho rõ ràng."
Ô Tinh Tinh cầm dù, từ trên mai rùa nhảy xuống.
Thì ra là một thiếu nữ.
Mọi người đều sửng sốt một chút.
Còn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, giống như thần nữ bên trong Quế cung.
Ô Tinh Tinh hai ba bước đến bên cạnh Tam hoàng tử, mím môi nói: "Ngươi muốn nói rõ ràng như thế nào? Nói đi."
Tam hoàng tử hơi ngẩn người.
Hắn ta chưa từng thấy vị hôn thê yêu quái của Quý Viên, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Khó trách Quý Viên lại động lòng.
Ý niệm này chợt lóe, Tam hoàng từ giơ tay lên gọi hộ vệ: "Người đến."
Hộ vệ kia cắn chặt hàm răng, hai chan run rẩy, đi tới trước mắt Ô Tinh Tinh, há miệng đọc: "Thần quỷ qua giang, thiên khai địa liệt, ta phụng lệnh Thái thượng thần quân..."
Đây là khẩu quyết lúc trước Tam hoàng tử thí nghiệm.
Sau đó lập tức muốn ngăn ở bên cạnh Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nhíu mày đẩy hộ vệ ra: "Ngu xuẩn, kêu to như vậy, nếu như địch đến, không phải là biết ta ở chỗ này sao."
Chẳng phải đâm một nhát là giết được rồi sao?
Tam hoàng tử không chút sợ hãi, càng ngẩng cao đầu hơn.
Mấy trăm năm nay trước Bắc Trạch Châu của bọn họ mới có một vị Tiên sư đến, chỉ vì Bắc Trạch Châu và Huyền Cực châu cách nhau một chiến trường cổ rất lớn.
Tương truyền, các tu sĩ của Bắc Trạch Châu đều không thể tùy tiện vượt qua chiến trường cổ kia.
Cho nên, sao có thể dễ dàng xuất hiện đại năng được?
"Các hạ là người nào? Chẳng lẽ là môn nhân của Tiên sư?” Tam hoàng từ nói lớn tiếng về phía bầu trời.
Thấy hắn ta bình tĩnh không sợ chút nào, nhất thời dân chúng cũng được trấn an.
Ô Tinh Tinh không để ý đến hắn ta.
Nàng nhoài người về phía trước.
Vì vậy dưới ánh mắt của mọi người, ở trên quái vật to lớn, có một cái tay dò xuống.
Cái tay kia vô cùng nhỏ nhắn trắng như tuyết, hình thành so sánh rõ ràng với quái vật đen to lớn kia, làm cho người ta không tự chủ liên tưởng đến "Cổ tay trắng như bạch ngọc".
Mọi người đều xuất thần trong chốc lát.
Lúc này thấy được cái tay vững vàng cầm dù trong tay tượng nặn của Tiên sư.
Vậy mà là một tên trộm dù?!
Bá tánh tức giận.
"Là một nữ tặc trộm dù?”
"Ha ha, nàng sợ là không biết, dù kia có chú bền vững đi? Sao có thể để nàng ta lấy được chứ..."
Nhưng người ở dưới còn chưa nói hết, chỉ thấy cổ tay mảnh khảnh kia hơi dùng sức một chút, đã cầm được dù đi.
Mọi người: "..."
Cô nương có thần lực như vậy đến từ nơi nào thế?
"Nhanh! Nhanh bắn tên về phía nàng ta! Không thể để cho nàng ta trộm tiên bảo của chúng ta được!” Có người sốt ruột nói.
"Đây là dù ta tự làm, lúc nào thành của các ngươi?" Ô Tinh Tinh không vui nói.
Giọng nói của nàng thanh thúy, từ không trung hạ xuống, giống như tiên âm vậy.
Dân chúng nghe vậy sợ đến ngây người.
Mà Tam hoàng tử thì nheo mắt lại.
Chẳng lẽ là yêu quái kia đã tìm đến tận cửa?
Tiên sư kia không phải nói, tuyệt đối sẽ không bị đuổi kịp sao?
Tam hoàng tử nhấp môi dưới: "Không bằng mời các hạ đi xuống nói chuyện? Chung ta làm cho rõ ràng."
Ô Tinh Tinh cầm dù, từ trên mai rùa nhảy xuống.
Thì ra là một thiếu nữ.
Mọi người đều sửng sốt một chút.
Còn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, giống như thần nữ bên trong Quế cung.
Ô Tinh Tinh hai ba bước đến bên cạnh Tam hoàng tử, mím môi nói: "Ngươi muốn nói rõ ràng như thế nào? Nói đi."
Tam hoàng tử hơi ngẩn người.
Hắn ta chưa từng thấy vị hôn thê yêu quái của Quý Viên, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Khó trách Quý Viên lại động lòng.
Ý niệm này chợt lóe, Tam hoàng từ giơ tay lên gọi hộ vệ: "Người đến."
Hộ vệ kia cắn chặt hàm răng, hai chan run rẩy, đi tới trước mắt Ô Tinh Tinh, há miệng đọc: "Thần quỷ qua giang, thiên khai địa liệt, ta phụng lệnh Thái thượng thần quân..."
Đây là khẩu quyết lúc trước Tam hoàng tử thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.